Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa
Chương 5:
Chilll
02/11/2022
Ta cầm lấy thiếρ mời, ngẩn ra hồi lâu, lại nhớ tới việc lúc sinh ta mẫu thân lại bị khó sinh, hình như có thỉnh bà cố của Đông Hải Thủy Quân tới làm bà đỡ, đã hỗ trợ mẫu thân rất nhiều, vì thế mang theo một viên dạ minh châu, chuẩn bị đi Đông Hải một chuyến.
Bản thân ta vốn không giỏi tìm đường, nên trước khi đi, lại sang chỗ Mê cốc thụ lão ở Mê cốc bên cách vách xin một cái cành nhỏ.
Mê cốc thụ trời sinh gỗ màu đen tuyền, trên thân có mọc ra mấy đóa hoa ngũ sắc. Tuy nhiên hoa kia ngoài tác dụng chiếu sáng ban đêm, còn lại chả được việc gì. Nhưng trong lòng ta cực kỳ ái mộ mấy cái cành của mê cốc thụ, chỉ cần mang một cành trên người, sẽ không bao giờ lạc đường nữa.
Bản thể của Mê Cốc lão nhân là một cây mê cốc lớn, từ thuở Hồng Mông sơ khai đã sinh trưởng trên Chiêu Diêu Sơn ở Nam Hoang.
Khi mẫu thân đang mang thai Tứ ca lại giận lẫy phụ thân, bỏ nhà trốn đi, lạc đường tới Chiêu Diêu Sơn, tới lúc phụ thân tìm được mẫu thân, sợ mẫu thân lần sau lại tiếp tục lạc đường, liền mang cây mê cốc thụ duy nhất của Chiêu Diêu Sơn kia về Thanh Khâu, đặt trước cửa nhà.
Thanh Khâu là tiên hương phúc địa, mê cốc thụ kia nhận được tinh hoa của nhật nguyệt, hương khí bốn mùa, ba ngàn năm sau đã hóa được được thành người. Lại thêm ba ngàn năm nữa, tu luyện thành một địa tiên.
Phụ thân tặng hắn mấy thanh gậy trúc làm hạ lễ, hắn liền dùng mấy thanh gậy trúc này cùng với đám cỏ tranh, dựng tạm một căn nhà ba gian ở bên cạnh Hồ Ly động, thành hàng xóm của chúng ta.
Nhân hắn chính là tiên nhân thuộc Thanh Khâu quốc, nên cũng giống những tiểu tiên khác, gọi phụ thân một tiếng Quân thượng.
Mê cốc lão nhân tính ra cũng không già, hai ngàn năm sau khi hắn tu luyện thành người, ta đã được sinh ra, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sao.
Phân nửa nữ tiên ở Thanh Khâu đều tới thỉnh mẫu thân làm mai mối cho hắn, nhưng chưa lần nào thành công.
Mê Cốc lão nhân thoạt nhìn có vẻ phong lưu, trên thực tế cũng hết sức khiêm nhường giữ lễ, mỗi lần gặp ta, đều ngoan ngoãn vái chào, cung kính gọi hai tiếng ” Cô cô” , làm ta rất hưởng thụ.
Lần này Mê cốc lão nhân đem cành cây đưa cho ta, thần sắc nhìn có vẻ buồn bực, chắc cũng không tình nguyện lắm, nhưng ta cũng chẳng so đo.
Một lát sau, ta liền bắt quyết gọi tới một đám mây, bay thẳng tới Đông Hải
Phía đông Đông Hải có Thập Lý Đào Hoa
Tam ca nghe nói ta muốn đi Đông Hải dự tiệc, liền đặc biệt gửi thư lại, nhắc ta tiện đường qua quý phủ của Chiết Nam xin cho huynh ấy hai bình rượu hồ đào.
Chiết Nhan là chủ nhân của Thập Lý Đào Hoa, là một lão phượng hoàng mà chính lão còn không rõ mình bao nhiêu tuổi.
Mẫu thân nói, Chiết Nhan là phượng hoàng duy nhất có từ thuở hồng hoang khai thiên lập địa. Phụ thần tự mình nuôi lão lớn lên, địa vị so với Thiên quân hiện tại còn cao hơn vài phần.
Khi ta sinh ra, thế gian này đã không còn tìm thấy chút thần tích nào của phụ thần nữa rồi.
Khi phụ thân và mẫu thân dẫn ta đi gặp Chiết Nhan, lão vuốt râu cắn môi, quay sang phụ thân nói ” Đây là vị tiểu cô nương mà nương tử nhà ngươi mới sinh thêm cho ngươi sao? Nhỏ quá, nhỏ quá ”
Nguyên nhân sâu xa của mối quan hệ giữa Chiết Nhan và Thanh Khâu Quốc chủ yếu phát sinh từ mẫu thân.
Nghe nói trăm triệu năm về trước, Chiết Nhan từng cầu hôn mẫu thân, sính lễ cũng đã đưa tới cửa.
Nhưng mẫu thân lại chỉ thích cái đầu gỗ kia là cha ta, dĩ nhiên là cứng đầu cứng cổ từ chối.
Vì thế, Chiết Nhan và phụ thân đánh nhau một trận long trời lở đất, đánh xong hai người lại kết thành huynh đệ.
Năm sau, phụ thân mang đại kiệu tám người khiêng tới nghênh đón mẫu thân về Thanh Khâu, lại mời Chiết Nhan làm chủ hôn.
Tính theo bối phận, ta và mấy vị ca ca đều phải gọi Chiết Nhan một tiếng ” Bá phụ”
Nhưng cho tới bây giờ, lão già mà không đáng kính, kiên quyết cho rằng mình còn rất trẻ, ai dám ở trước mặt gọi lão là lão, lão tất sẽ ghi hận nghìn nghìn vạn vạn năm.
Vì thế, mấy người bọn ta trong lòng đều thầm run mà cùng bắt chước phụ thân mẫu thân gọi thẳng tên của lão.
Chiết Nhan tuy là một tay nấu rượu rất giỏi, nhưng bản thân lại không thích yến hội ăn uống linh đình.
” Vị thượng thần bí ẩn rời khỏi tam giới, không hỏi đến hồng trần, tình thú tao nhã, phẩm vị so với tình thú còn tao nhã hơn. ” là hắn tự miêu tả về mình
Chúng tiên gửi thiếρ mời Chiết Nhan tới uống rượu mua vui, lão thủy chung đều chỉ cười trừ.
Chúng tiên gia đều vui mừng khi thấy lão, lúc nào cũng tỏ vẻ cung kính đối với vị thượng thần có địa vị tôn quý này. Nay nhóm này cung kính triều bái, kia làng nọ cũng một mực cho rằng vị thượng thần thích nhàn tản này chỉ có thể tôn kính chứ không thể thân cận, vì thế, sau rốt tâm tư muốn thân cận với lão cũng phai nhạt dần.
Chiết Nhân ưa thích thanh tịnh, từ đó toàn tâm toàn ý bắt đầu ở lại rừng đào trồng trọt
Tới cạnh Đông Hải, ta bấm ngón tay tính thử thời gian, cho tới lúc khai yến chính thức vẫn còn tới một ngày rưỡi nữa.
Nhớ lời nhắc nhở của Tam ca, trước ta liền đi vòng qua quý phủ của Chiết Nhan một chuyến, xin lão hẳn một vò rượu Tử Đào. Chiết ra hai bình mang về cho Tam ca, một bình kèm theo dạ minh châu làm lễ tặng Đông Hải Thủy Quân, còn lại sẽ chôn ở trước hồ ly động từ từ uống dần.
Đúng vào tiết hoa đào nở rộ, suốt mười dặm hoa đào nở đầy, núi đồi tràn ngập sắc hoa đỏ rực.
Ta đi theo con đường quen thuộc hướng vào sâu trong rừng đào, liếc một cái đã thấy Chiết Nhan đang ngồi xếp bằng ở bãi đất trống gặm đào, đang cầm một trái đào, đảo mắt cũng thấy chỉ còn hột.
Chiết Nhan cười khanh khách ngoắc ta lại: “Không phải tiểu nha đầu của Bạch gia sao, thật càng lớn càng xinh đẹp, mau lại đây” . Lão vỗ vỗ vào chỗ đất trống bên cạnh, nói ” Ngồi đây xem nào, để cho ta nhìn kỹ một cái”
Điểm qua thần tiên trên trời dưới đất, cũng không mấy người có bối phận đủ cao để gọi ta là tiểu nha đầu.
Một tiếng tiểu nha đầu tự nhiên làm ta có cảm giác mình còn rất trẻ trung, vui vẻ vô cùng.
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, Chiết Nhan liền kéo tay áo ta để lau tay.
Ta đang suy nghĩ xem mở miệng như thế nào đặng thuận lợi chiếm được vò rượu kia, chỉ nghe Chiết Nhan cười rộ nói ” Ngươi đã ở Thanh Khâu mấy vạn năm, lần này đi ra ngoài một chuyến cũng tốt. ”
Ta sửng sốt hồi lâu, cũng không rõ là lão nói vậy vì lí do gì, chỉ cười theo đáp ” Hoa đào ở đây cũng nở rất đẹp, rất đẹp”
Lão càng cười khoái chí: ” Mấy ngày trước, Bắc Hải Thủy Quân có mang theo nương tử của hắn đến nơi này nhàn nhã thưởng đào. Lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu nương tử kia, vừa nhìn qua đã thấy thực sự khả ái. ”
Bản thân ta vốn không giỏi tìm đường, nên trước khi đi, lại sang chỗ Mê cốc thụ lão ở Mê cốc bên cách vách xin một cái cành nhỏ.
Mê cốc thụ trời sinh gỗ màu đen tuyền, trên thân có mọc ra mấy đóa hoa ngũ sắc. Tuy nhiên hoa kia ngoài tác dụng chiếu sáng ban đêm, còn lại chả được việc gì. Nhưng trong lòng ta cực kỳ ái mộ mấy cái cành của mê cốc thụ, chỉ cần mang một cành trên người, sẽ không bao giờ lạc đường nữa.
Bản thể của Mê Cốc lão nhân là một cây mê cốc lớn, từ thuở Hồng Mông sơ khai đã sinh trưởng trên Chiêu Diêu Sơn ở Nam Hoang.
Khi mẫu thân đang mang thai Tứ ca lại giận lẫy phụ thân, bỏ nhà trốn đi, lạc đường tới Chiêu Diêu Sơn, tới lúc phụ thân tìm được mẫu thân, sợ mẫu thân lần sau lại tiếp tục lạc đường, liền mang cây mê cốc thụ duy nhất của Chiêu Diêu Sơn kia về Thanh Khâu, đặt trước cửa nhà.
Thanh Khâu là tiên hương phúc địa, mê cốc thụ kia nhận được tinh hoa của nhật nguyệt, hương khí bốn mùa, ba ngàn năm sau đã hóa được được thành người. Lại thêm ba ngàn năm nữa, tu luyện thành một địa tiên.
Phụ thân tặng hắn mấy thanh gậy trúc làm hạ lễ, hắn liền dùng mấy thanh gậy trúc này cùng với đám cỏ tranh, dựng tạm một căn nhà ba gian ở bên cạnh Hồ Ly động, thành hàng xóm của chúng ta.
Nhân hắn chính là tiên nhân thuộc Thanh Khâu quốc, nên cũng giống những tiểu tiên khác, gọi phụ thân một tiếng Quân thượng.
Mê cốc lão nhân tính ra cũng không già, hai ngàn năm sau khi hắn tu luyện thành người, ta đã được sinh ra, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sao.
Phân nửa nữ tiên ở Thanh Khâu đều tới thỉnh mẫu thân làm mai mối cho hắn, nhưng chưa lần nào thành công.
Mê Cốc lão nhân thoạt nhìn có vẻ phong lưu, trên thực tế cũng hết sức khiêm nhường giữ lễ, mỗi lần gặp ta, đều ngoan ngoãn vái chào, cung kính gọi hai tiếng ” Cô cô” , làm ta rất hưởng thụ.
Lần này Mê cốc lão nhân đem cành cây đưa cho ta, thần sắc nhìn có vẻ buồn bực, chắc cũng không tình nguyện lắm, nhưng ta cũng chẳng so đo.
Một lát sau, ta liền bắt quyết gọi tới một đám mây, bay thẳng tới Đông Hải
Phía đông Đông Hải có Thập Lý Đào Hoa
Tam ca nghe nói ta muốn đi Đông Hải dự tiệc, liền đặc biệt gửi thư lại, nhắc ta tiện đường qua quý phủ của Chiết Nam xin cho huynh ấy hai bình rượu hồ đào.
Chiết Nhan là chủ nhân của Thập Lý Đào Hoa, là một lão phượng hoàng mà chính lão còn không rõ mình bao nhiêu tuổi.
Mẫu thân nói, Chiết Nhan là phượng hoàng duy nhất có từ thuở hồng hoang khai thiên lập địa. Phụ thần tự mình nuôi lão lớn lên, địa vị so với Thiên quân hiện tại còn cao hơn vài phần.
Khi ta sinh ra, thế gian này đã không còn tìm thấy chút thần tích nào của phụ thần nữa rồi.
Khi phụ thân và mẫu thân dẫn ta đi gặp Chiết Nhan, lão vuốt râu cắn môi, quay sang phụ thân nói ” Đây là vị tiểu cô nương mà nương tử nhà ngươi mới sinh thêm cho ngươi sao? Nhỏ quá, nhỏ quá ”
Nguyên nhân sâu xa của mối quan hệ giữa Chiết Nhan và Thanh Khâu Quốc chủ yếu phát sinh từ mẫu thân.
Nghe nói trăm triệu năm về trước, Chiết Nhan từng cầu hôn mẫu thân, sính lễ cũng đã đưa tới cửa.
Nhưng mẫu thân lại chỉ thích cái đầu gỗ kia là cha ta, dĩ nhiên là cứng đầu cứng cổ từ chối.
Vì thế, Chiết Nhan và phụ thân đánh nhau một trận long trời lở đất, đánh xong hai người lại kết thành huynh đệ.
Năm sau, phụ thân mang đại kiệu tám người khiêng tới nghênh đón mẫu thân về Thanh Khâu, lại mời Chiết Nhan làm chủ hôn.
Tính theo bối phận, ta và mấy vị ca ca đều phải gọi Chiết Nhan một tiếng ” Bá phụ”
Nhưng cho tới bây giờ, lão già mà không đáng kính, kiên quyết cho rằng mình còn rất trẻ, ai dám ở trước mặt gọi lão là lão, lão tất sẽ ghi hận nghìn nghìn vạn vạn năm.
Vì thế, mấy người bọn ta trong lòng đều thầm run mà cùng bắt chước phụ thân mẫu thân gọi thẳng tên của lão.
Chiết Nhan tuy là một tay nấu rượu rất giỏi, nhưng bản thân lại không thích yến hội ăn uống linh đình.
” Vị thượng thần bí ẩn rời khỏi tam giới, không hỏi đến hồng trần, tình thú tao nhã, phẩm vị so với tình thú còn tao nhã hơn. ” là hắn tự miêu tả về mình
Chúng tiên gửi thiếρ mời Chiết Nhan tới uống rượu mua vui, lão thủy chung đều chỉ cười trừ.
Chúng tiên gia đều vui mừng khi thấy lão, lúc nào cũng tỏ vẻ cung kính đối với vị thượng thần có địa vị tôn quý này. Nay nhóm này cung kính triều bái, kia làng nọ cũng một mực cho rằng vị thượng thần thích nhàn tản này chỉ có thể tôn kính chứ không thể thân cận, vì thế, sau rốt tâm tư muốn thân cận với lão cũng phai nhạt dần.
Chiết Nhân ưa thích thanh tịnh, từ đó toàn tâm toàn ý bắt đầu ở lại rừng đào trồng trọt
Tới cạnh Đông Hải, ta bấm ngón tay tính thử thời gian, cho tới lúc khai yến chính thức vẫn còn tới một ngày rưỡi nữa.
Nhớ lời nhắc nhở của Tam ca, trước ta liền đi vòng qua quý phủ của Chiết Nhan một chuyến, xin lão hẳn một vò rượu Tử Đào. Chiết ra hai bình mang về cho Tam ca, một bình kèm theo dạ minh châu làm lễ tặng Đông Hải Thủy Quân, còn lại sẽ chôn ở trước hồ ly động từ từ uống dần.
Đúng vào tiết hoa đào nở rộ, suốt mười dặm hoa đào nở đầy, núi đồi tràn ngập sắc hoa đỏ rực.
Ta đi theo con đường quen thuộc hướng vào sâu trong rừng đào, liếc một cái đã thấy Chiết Nhan đang ngồi xếp bằng ở bãi đất trống gặm đào, đang cầm một trái đào, đảo mắt cũng thấy chỉ còn hột.
Chiết Nhan cười khanh khách ngoắc ta lại: “Không phải tiểu nha đầu của Bạch gia sao, thật càng lớn càng xinh đẹp, mau lại đây” . Lão vỗ vỗ vào chỗ đất trống bên cạnh, nói ” Ngồi đây xem nào, để cho ta nhìn kỹ một cái”
Điểm qua thần tiên trên trời dưới đất, cũng không mấy người có bối phận đủ cao để gọi ta là tiểu nha đầu.
Một tiếng tiểu nha đầu tự nhiên làm ta có cảm giác mình còn rất trẻ trung, vui vẻ vô cùng.
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, Chiết Nhan liền kéo tay áo ta để lau tay.
Ta đang suy nghĩ xem mở miệng như thế nào đặng thuận lợi chiếm được vò rượu kia, chỉ nghe Chiết Nhan cười rộ nói ” Ngươi đã ở Thanh Khâu mấy vạn năm, lần này đi ra ngoài một chuyến cũng tốt. ”
Ta sửng sốt hồi lâu, cũng không rõ là lão nói vậy vì lí do gì, chỉ cười theo đáp ” Hoa đào ở đây cũng nở rất đẹp, rất đẹp”
Lão càng cười khoái chí: ” Mấy ngày trước, Bắc Hải Thủy Quân có mang theo nương tử của hắn đến nơi này nhàn nhã thưởng đào. Lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu nương tử kia, vừa nhìn qua đã thấy thực sự khả ái. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.