Chương 36: Cảm giác ấm áp lúc này chân thật đến vậy
Tam Nguyệt Vi Thảo
23/05/2013
Trần Kiến Trung nhìn thời gian đã không còn sớm, mà Chu Lạc Khiết vẫn đợi từ hai, ba tiếng trước, nhân tiện nói: “Hay là để tôi gọi điện cho Nhất Minh.”
Chu Lạc Khiết lắc đầu: “Không cần, tôi cũng không có việc gì, anh lên nghỉ ngơi trước đi.”
Trần Kiến Trung không nói lời nào cầm điện thoại ngồi trên sô pha chờ cùng cô, Chu Lạc Khiết cười nói: “Gần đây nó đang làm gì?”
Trần Kiến Trung chần chừ một lát rồi mới trả lời: “Bình thường cậu ta đi đến các khu vực của chúng ta, cô không cần lo lắng, Nhất Minh nó có chừng mực.”
Chu Lạc Khiết nhìn hắn: “Có việc gì giấu giếm tôi không.”
Trần Kiến Trung không tránh khỏi ánh mắt của cô, cười gượng, nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là gần đây đang theo đuổi một cô gái ở Học viện Điện ảnh”
“Học viện điện ảnh? Làm sao mà là quen biết nhau? Có thể là…”
“Cô yên tâm, tôi đã điều tra qua, chỉ là một cô gái bình thường, không có bối cảnh phức tạp gì như cô nghĩ. Lúc trước bởi vì nguyên nhân kinh tế mà cô ấy xuất hiện ở Kim Cương làm tiếp viên, vì vậy nên Nhất Minh mới quen biết, đều là người trẻ tuổi, tình đầu ý hợp, thường xuyên qua lại nên có cảm tình mà thôi.”
“Tình đầu ý hợp!” Chu Lạc Khiết cười một tiếng: “Tôi sợ là nó chỉ muốn theo ý mình, anh giúp tôi chú ý xem, đừng để cho nó gây ra chuyện gì khác người, nếu cô gái kia không có tình cảm gì với nó, anh nhất định không được để nó dính vào, không để đến lúc đó lại hại cả đời con gái nhà người ta.”
Trần Kiến Trung nói: “Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, không đến mức ấy đâu, dù sao Nhất Minh cũng là người có tình nghĩa, tôi nhìn ra được lần này là cậu ta thật tình, quan tâm chu đáo với cô gái đó, lại chiếu cố đến người nhà cô ấy, nâng niu cô gái kia trong lòng bàn tay, nếu một người đàn ông đã thực lòng đối tốt với một cô gái như vậy, làm sao có thể làm khó cô ấy được.”
Chu Lạc Khiết hơi suy nghĩ rồi gật đầu: “Chỉ mong là vậy.”
Cô cứ đợi cho đến gần mười hai giờ đêm vẫn không thấy Chu Nhất Minh trở về, Chu Lạc Khiết thấy rằng nếu mình không đi, Trần Kiến Trung cũng không thể nghỉ ngơi, liền đứng dậy nói: “Tôi đi về trước, nếu Nhất Minh có chuyện gì thì anh lập tức điện thoại cho tôi.”
Trần Kiến Trung gật đầu đưa cô đi ra ngoài, anh đứng ở cửa nhìn Chu Lạc Khiết lên xe, chiếc xe biến mất trong màn đêm, anh mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào.
Lúc Chu Lạc Khiết về nhà đã là rạng sáng, cô không lên phòng ngay, mà ngồi ở phòng khách tầng một, cô xoa cái trán nhớ tới sự việc xảy ra gần đây.
Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu, khuôn mặt của Thiệu Nhiên Nhiên hiện ra mờ mờ ảo ảo, Chu lạc Khiết lắc mạnh đầu, cho đến nay cô vẫn nhớ rõ khoảnh khắc nhìn thấy xác của Thiệu Nhiên Nhiên, lúc đó trong mắt Chu Nhất Minh ánh lên tia máu đầy đau đớn, một khoảng thời gian sau đó cuộc sống của hắn càng thêm điên cuồng và hoang đàng hơn, người khác có lẽ không biết vì sao, nhưng làm chị của hắn, cô đương nhiên biết hắn không chịu nổi đả kích quá lớn về cái chết của Thiệu Nhiên Nhiên. Lúc trước, tình cảm của Chu Nhất Minh đối với Thiệu Nhiên Nhiên không hề ít hơn Diệp Thiên. Loại chuyện này cô chỉ có thể giấu giếm thay hắn, dù như thế nào cũng không dám để Diệp Thiên biết được, bằng không chỉ sợ Chu Nhất Minh cũng không sống cho tới hôm nay.
Cho nên, vừa rồi Trần Kiến Trung nói Chu Nhất Minh có tình cảm với cô gái kia, cô cũng chỉ dám nửa tin nửa ngờ, có lẽ thật sự có người con gái thay thế được vị trí của Thiệu Nhiên Nhiên trong lòng Chu Nhất Minh, có lẽ, tương lai một ngày nào đó cũng sẽ có người con gái thay thế được vị trí của Thiệu Nhiên Nhiên trong lòng của Diệp Thiên nhưng cô biết, cô gái đó không phải là mình.
“Cô còn muốn ngồi ở đây bao lâu nữa?”
Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến âm thanh ngăn lại suy nghĩ trong đầu Chu Lạc Khiết làm cô giật mình, ngẩng đầu lên, Diệp Thiên mặc áo ngủ đang đứng ở lan can tay vịn tầng hai nhìn cô. Cũng không biết anh ta từ trong phòng đi ra từ lúc nào.
Chu Lạc Khiết lên tầng, đến trước mặt anh ta, nói: “Anh vẫn chưa ngủ?”
Anh ta hỏi: “Đi đâu thế? Trông cô có vẻ rất mệt, sao tôi không biết còn chuyện gì làm cho cô ra nông nỗi này!”
Chu Lạc Khiết nghe ra sự không hài lòng trong lời nói của anh ta, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Đi thăm Nhất Minh, sao anh vẫn chưa ngủ?”
Diệp Thiên vươn cánh tay ôm lấy eo của cô kéo lại gần, nói bên tai cô: “Em không ở đây, tôi ngủ không được.”
Chu Lạc Khiết mỉm cười nhìn vào mặt anh ta: “Em ở đây cùng anh.”
Nằm ở trên giường, cô ôm lấy thắt lưng của hắn, áp mặt vào khuôn ngực hắn đến mức có thể nghe được tiếng tim đập, hắn ôm lấy cô, nhẹ nhàng cuốn lấy tóc cô, dĩ nhiên cô sẽ không ngốc nghếch tin lời hắn nói là thật. Ở trong vòng tay của hắn, khi nói những lời đường mật, trong tay hắn lại là một lưỡi dao sắc bén chuẩn bị đâm thẳng vào lòng cô, đã từng có nhiều lúc như vậy, mỗi lần bản thân cho rằng mình không cùng loại với hắn, trong một khắc đó hắn sẽ khiến cho cô thấy rõ ràng, cho nên cô đã không còn mơ mộng thế này nữa. Thế nhưng trong khoảnh khắc nằm sát bên sự ấm áp trong lòng như thế này, và vòng ôm dịu dàng của hắn lại chân thực như vậy, khiến cho cô lại ảo tưởng một lần nữa.
………………
“Lúc 10 giờ tối hôm qua ở số 23 Quan Miếu, đường Triều Dương đã xảy ra một vụ bắn nhau, theo nhân chứng tại hiện trường tường thuật, hai bên bắn nhau đều có đến ba bốn mươi người, vô cùng kịch liệt, nghi ngờ là xã hội đen đấu đá nhau, toàn bộ ngã tư đường đều là vết máu loang lổ… Trong đó có ba người dân đi qua bị đạn bắn trúng, đang cấp cứu ở bệnh viện còn chưa qua khỏi cơn nguy kịch. Trước mắt, đội cảnh sát đang dồn toàn lực điều tra vụ việc này, người dân chúng ta trong thời gian này buổi tối ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn…”
Sáng sớm, trong bản tin, phát thanh viên thông báo rõ ràng tối hôm qua xảy ra bắn nhau, Giang Thiếu Thành tắt tivi, lấy bao thuốc trong túi lôi ra hút, Tần gia và Thôi gia lần này đã xảy ra xung đột nhanh như vậy, thật ra anh cũng không ngờ tới. Tuy rằng không thấy, nhưng mà anh cũng nghe Long Tại Nham kể lại đại khái vụ việc trong điện thoại. Quan hệ hợp tác giữa Tần gia và Thôi gia bị đổ bể, Thôi Trí Uyên và Tần Tiên Dũng ra đàm phán, kết quả đàm phán trên bàn đã chuyển thành động thủ, Tần Tiên Dũng bị hai vết thương trên người, cho nên mới có sự việc sau đó hai bên sống mái với nhau.
Tối qua, suốt đêm Mộc Thường Phong nói chuyện với hắn và Long Tại Nham, ý của Mộc Thường Phong là nếu Thôi Trí Uyên đã muốn công khai trở mặt với Tần Tiên Dũng, như vậy kế tiếp cũng sẽ quay sang trả đũa Mộc gia, bọn họ phải cẩn thận một chút.
Giang Thiếu Thành thở ra một hơi thuốc dày đặc, tối hôm qua ở trước mặt anh Mộc Thường Phong và Long Tại Nham không đề cập đến việc Mộc gia sắp có một lô hàng chuyển đến từ Thái Lan, rõ ràng vẫn chưa đủ tín nhiệm anh. Đã năm năm, anh đã ở cái ranh giới nguy hiểm giữa hắc bạch đạo,đã năm năm, nguy hiểm nhất không phải đến từ súng đạn, mà là đến từ những băn khoăn sâu trong lòng người ta. Anh dập tắt điếu thuốc, có phần bực bội, đi đến trước cửa sổ, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt có nụ cười của Mộc Cận, sau đêm rời khỏi Mị thành, cô thật sự chưa từng một lần xuất hiện trước mặt anh, mà khi anh nhận được tin cô mất tích đã là một tuần sau.
Chu Lạc Khiết lắc đầu: “Không cần, tôi cũng không có việc gì, anh lên nghỉ ngơi trước đi.”
Trần Kiến Trung không nói lời nào cầm điện thoại ngồi trên sô pha chờ cùng cô, Chu Lạc Khiết cười nói: “Gần đây nó đang làm gì?”
Trần Kiến Trung chần chừ một lát rồi mới trả lời: “Bình thường cậu ta đi đến các khu vực của chúng ta, cô không cần lo lắng, Nhất Minh nó có chừng mực.”
Chu Lạc Khiết nhìn hắn: “Có việc gì giấu giếm tôi không.”
Trần Kiến Trung không tránh khỏi ánh mắt của cô, cười gượng, nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là gần đây đang theo đuổi một cô gái ở Học viện Điện ảnh”
“Học viện điện ảnh? Làm sao mà là quen biết nhau? Có thể là…”
“Cô yên tâm, tôi đã điều tra qua, chỉ là một cô gái bình thường, không có bối cảnh phức tạp gì như cô nghĩ. Lúc trước bởi vì nguyên nhân kinh tế mà cô ấy xuất hiện ở Kim Cương làm tiếp viên, vì vậy nên Nhất Minh mới quen biết, đều là người trẻ tuổi, tình đầu ý hợp, thường xuyên qua lại nên có cảm tình mà thôi.”
“Tình đầu ý hợp!” Chu Lạc Khiết cười một tiếng: “Tôi sợ là nó chỉ muốn theo ý mình, anh giúp tôi chú ý xem, đừng để cho nó gây ra chuyện gì khác người, nếu cô gái kia không có tình cảm gì với nó, anh nhất định không được để nó dính vào, không để đến lúc đó lại hại cả đời con gái nhà người ta.”
Trần Kiến Trung nói: “Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, không đến mức ấy đâu, dù sao Nhất Minh cũng là người có tình nghĩa, tôi nhìn ra được lần này là cậu ta thật tình, quan tâm chu đáo với cô gái đó, lại chiếu cố đến người nhà cô ấy, nâng niu cô gái kia trong lòng bàn tay, nếu một người đàn ông đã thực lòng đối tốt với một cô gái như vậy, làm sao có thể làm khó cô ấy được.”
Chu Lạc Khiết hơi suy nghĩ rồi gật đầu: “Chỉ mong là vậy.”
Cô cứ đợi cho đến gần mười hai giờ đêm vẫn không thấy Chu Nhất Minh trở về, Chu Lạc Khiết thấy rằng nếu mình không đi, Trần Kiến Trung cũng không thể nghỉ ngơi, liền đứng dậy nói: “Tôi đi về trước, nếu Nhất Minh có chuyện gì thì anh lập tức điện thoại cho tôi.”
Trần Kiến Trung gật đầu đưa cô đi ra ngoài, anh đứng ở cửa nhìn Chu Lạc Khiết lên xe, chiếc xe biến mất trong màn đêm, anh mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào.
Lúc Chu Lạc Khiết về nhà đã là rạng sáng, cô không lên phòng ngay, mà ngồi ở phòng khách tầng một, cô xoa cái trán nhớ tới sự việc xảy ra gần đây.
Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu, khuôn mặt của Thiệu Nhiên Nhiên hiện ra mờ mờ ảo ảo, Chu lạc Khiết lắc mạnh đầu, cho đến nay cô vẫn nhớ rõ khoảnh khắc nhìn thấy xác của Thiệu Nhiên Nhiên, lúc đó trong mắt Chu Nhất Minh ánh lên tia máu đầy đau đớn, một khoảng thời gian sau đó cuộc sống của hắn càng thêm điên cuồng và hoang đàng hơn, người khác có lẽ không biết vì sao, nhưng làm chị của hắn, cô đương nhiên biết hắn không chịu nổi đả kích quá lớn về cái chết của Thiệu Nhiên Nhiên. Lúc trước, tình cảm của Chu Nhất Minh đối với Thiệu Nhiên Nhiên không hề ít hơn Diệp Thiên. Loại chuyện này cô chỉ có thể giấu giếm thay hắn, dù như thế nào cũng không dám để Diệp Thiên biết được, bằng không chỉ sợ Chu Nhất Minh cũng không sống cho tới hôm nay.
Cho nên, vừa rồi Trần Kiến Trung nói Chu Nhất Minh có tình cảm với cô gái kia, cô cũng chỉ dám nửa tin nửa ngờ, có lẽ thật sự có người con gái thay thế được vị trí của Thiệu Nhiên Nhiên trong lòng Chu Nhất Minh, có lẽ, tương lai một ngày nào đó cũng sẽ có người con gái thay thế được vị trí của Thiệu Nhiên Nhiên trong lòng của Diệp Thiên nhưng cô biết, cô gái đó không phải là mình.
“Cô còn muốn ngồi ở đây bao lâu nữa?”
Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến âm thanh ngăn lại suy nghĩ trong đầu Chu Lạc Khiết làm cô giật mình, ngẩng đầu lên, Diệp Thiên mặc áo ngủ đang đứng ở lan can tay vịn tầng hai nhìn cô. Cũng không biết anh ta từ trong phòng đi ra từ lúc nào.
Chu Lạc Khiết lên tầng, đến trước mặt anh ta, nói: “Anh vẫn chưa ngủ?”
Anh ta hỏi: “Đi đâu thế? Trông cô có vẻ rất mệt, sao tôi không biết còn chuyện gì làm cho cô ra nông nỗi này!”
Chu Lạc Khiết nghe ra sự không hài lòng trong lời nói của anh ta, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Đi thăm Nhất Minh, sao anh vẫn chưa ngủ?”
Diệp Thiên vươn cánh tay ôm lấy eo của cô kéo lại gần, nói bên tai cô: “Em không ở đây, tôi ngủ không được.”
Chu Lạc Khiết mỉm cười nhìn vào mặt anh ta: “Em ở đây cùng anh.”
Nằm ở trên giường, cô ôm lấy thắt lưng của hắn, áp mặt vào khuôn ngực hắn đến mức có thể nghe được tiếng tim đập, hắn ôm lấy cô, nhẹ nhàng cuốn lấy tóc cô, dĩ nhiên cô sẽ không ngốc nghếch tin lời hắn nói là thật. Ở trong vòng tay của hắn, khi nói những lời đường mật, trong tay hắn lại là một lưỡi dao sắc bén chuẩn bị đâm thẳng vào lòng cô, đã từng có nhiều lúc như vậy, mỗi lần bản thân cho rằng mình không cùng loại với hắn, trong một khắc đó hắn sẽ khiến cho cô thấy rõ ràng, cho nên cô đã không còn mơ mộng thế này nữa. Thế nhưng trong khoảnh khắc nằm sát bên sự ấm áp trong lòng như thế này, và vòng ôm dịu dàng của hắn lại chân thực như vậy, khiến cho cô lại ảo tưởng một lần nữa.
………………
“Lúc 10 giờ tối hôm qua ở số 23 Quan Miếu, đường Triều Dương đã xảy ra một vụ bắn nhau, theo nhân chứng tại hiện trường tường thuật, hai bên bắn nhau đều có đến ba bốn mươi người, vô cùng kịch liệt, nghi ngờ là xã hội đen đấu đá nhau, toàn bộ ngã tư đường đều là vết máu loang lổ… Trong đó có ba người dân đi qua bị đạn bắn trúng, đang cấp cứu ở bệnh viện còn chưa qua khỏi cơn nguy kịch. Trước mắt, đội cảnh sát đang dồn toàn lực điều tra vụ việc này, người dân chúng ta trong thời gian này buổi tối ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn…”
Sáng sớm, trong bản tin, phát thanh viên thông báo rõ ràng tối hôm qua xảy ra bắn nhau, Giang Thiếu Thành tắt tivi, lấy bao thuốc trong túi lôi ra hút, Tần gia và Thôi gia lần này đã xảy ra xung đột nhanh như vậy, thật ra anh cũng không ngờ tới. Tuy rằng không thấy, nhưng mà anh cũng nghe Long Tại Nham kể lại đại khái vụ việc trong điện thoại. Quan hệ hợp tác giữa Tần gia và Thôi gia bị đổ bể, Thôi Trí Uyên và Tần Tiên Dũng ra đàm phán, kết quả đàm phán trên bàn đã chuyển thành động thủ, Tần Tiên Dũng bị hai vết thương trên người, cho nên mới có sự việc sau đó hai bên sống mái với nhau.
Tối qua, suốt đêm Mộc Thường Phong nói chuyện với hắn và Long Tại Nham, ý của Mộc Thường Phong là nếu Thôi Trí Uyên đã muốn công khai trở mặt với Tần Tiên Dũng, như vậy kế tiếp cũng sẽ quay sang trả đũa Mộc gia, bọn họ phải cẩn thận một chút.
Giang Thiếu Thành thở ra một hơi thuốc dày đặc, tối hôm qua ở trước mặt anh Mộc Thường Phong và Long Tại Nham không đề cập đến việc Mộc gia sắp có một lô hàng chuyển đến từ Thái Lan, rõ ràng vẫn chưa đủ tín nhiệm anh. Đã năm năm, anh đã ở cái ranh giới nguy hiểm giữa hắc bạch đạo,đã năm năm, nguy hiểm nhất không phải đến từ súng đạn, mà là đến từ những băn khoăn sâu trong lòng người ta. Anh dập tắt điếu thuốc, có phần bực bội, đi đến trước cửa sổ, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt có nụ cười của Mộc Cận, sau đêm rời khỏi Mị thành, cô thật sự chưa từng một lần xuất hiện trước mặt anh, mà khi anh nhận được tin cô mất tích đã là một tuần sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.