Chương 67: Cô biết điều đó không thể đạt được
Tam Nguyệt Vi Thảo
04/09/2013
"Em đừng gấp, Thiếu Thành đang ở chỗ anh." Long Tại Nham đưa điện thoại trong tay cho Giang Thiếu Thành.
"Đêm nay anh có chút việc phải giải quyết nên sẽ ở lại đây, em ngũ sớm đi đừng chờ anh... Có thể anh để quên điện thoại trong xe...Ừ, anh sẽ cẩn thận." Trái tim cả đêm như bị treo ngược của Mộc Cận khi nghe được giọng nói của Giang Thiếu Thành cuối cùng cũng nhẹ nhõm, có điều ngồi trong căm phòng vắng lặng, trái tim cũng trống rỗng theo, cô nghĩ càng ngày mình càng trở nên tham tham và ích kỷ.
Cô bây giờ chỉ mong sao anh sẽ vứt bỏ tất cả, đưa cố đi đến một nơi xa lạ bắt đầu cuộc sống mới. Không chỉ một lần cô đã tưởng tượng những cảnh như vậy, một nơi nhỏ bé có phong cảnh như tranh, cô, Thiếu Thành, cha và Long Tại Nham bốn người sẽ vui vẻ mà sống một cuộc sống bình thường, bọn họ có thể giống như những gia đình bình thường, buôn bán gì đó nho nhỏ, đời sống không cần quá giàu có, chỉ cần có thể đủ tiền chi tiêu hàng ngày.
Cô và Thiếu Thành sẽ có một hoặc hai đứa con trai, anh Tại Nham cũng sẽ cưới vợ sinh con, cha cũng sẽ như những ông lão bình thường vui vầy với con cháu, an hưởng tuổi già. Không có máu chảy, không có truy sát, không còn nơm nớp lo sợ tính mạng khó bảo toàn. Nhưng mà Mộc Cận biết chuyện này dường như là chuyện không thể đạt được, cho dù là Giang Thiếu Thành, hay Long Tại Nham, hay là cha của cô, bọn họ cũng đều không thể dừng bước trên con đường này, đã đi cho tới ngày hôm nay, bọn họ đã không còn có quyền chọn lựa, chỉ phải đi mãi, một ngày chưa chết thì còn một ngày chưa kết thúc.
Hiều được điều này có đôi khi sẽ làm cô sinh ra những cảm giác vô cùng thê lương, cô không dám nghĩ đến sau này, không dám nghĩ đến kết quả, bởi vì kết cục của bọn họ có những việc không thể nào đoán trước được khác với những người bình thường, kết quả xấu nhất là chết, cô không thể nào tưởng tượng được nếu có một ngày những người rất thân thuộc bên cạnh cô đột ngột mất đi, cô sẽ phải đối mặt như thế nào!
Sau này Mộc Cận nghĩ lại những linh tính của cô trước đó, rõ ràng đã cảm giác thấy tương lai không lâu nữa sẽ có một lúc cô không thể chịu nổi những bất hạnh phụ xuống cho mình. Có điều cô không ngờ tới cách mà chuỗi bất hạnh này kéo đến với cô, trong nháy mắt, người cô yêu trong lúc đó lại có thể trở thành kẻ thù của cô!
Bên đây Giang Thiếu Thành gác điện thoại, bởi vì đau đớn, trên đầu mồ hôi lạnh tuôn ra giàn giụa. Đêm nay, cánh tay của anh bị đạn lạc bắn trúng, bác sĩ đang gắp đạn ra cho anh, sau khi băng lại vết thương thật tốt, bác sĩ truyền nước cho anh, vết thương như vậy đối với bọn họ chỉ bình thường như ăn cơm bữa, bác sĩ chỉ dặn dò hai câu trước khi rời khỏi.
Giang Thiếu Thành tựa vào đầu giường, nhìn vết thương được băng vải trắng của mình thì tự hỏi lát nữa khi trở về thì nên giấu vết thương này như thế nào đây, anh nói với Long Tại Nham: "Chuyện đêm nay đừng nói lộ ra trước mặt Mộc Cận."
Long Tại Nham gật đầu: "Trong khoảng thời gian này, cậu cũng nên chú ý con bé một chút, đừng bao giờ để cho nó đi ra ngoài." Anh hơi trầm ngâm lại nói: "Tôi thấy vẫn là nên để con bé qua chỗ tôi ở, chỗ của cậu đã không còn an toản, hơn nữa Mộc gia sớm muộn cũng sẽ biết chuyện cảu hai người, dứt khoát tìm một cơ hội nói thật đi!"
"Đợi qua một thời gian nữa hãy nói."
Đợi tới khi truyền nước xong thì đã hơn nửa tiếng sau đó, Giang Thiếu Thành rút kim tiêm ra.
"Vẫn còn hai bình." Long Tại Nham đang định gọi người thay bình truyền nước cho anh.
Giang Thiếu Thành khoát tay ngăn lại: "Không cần, vết thương nhỏ này không có vấn đề gì, tôi phải quay về, cô ấy rất nhát, không chừng tối nay sẽ lo quá mà không ngủ được."
Long Tại Nham cũng lo cho Mộc Cận có một mình ở đó, gật đầu nói: "Vậy đi, cậu cứ về trước, cận thận một chút, đừng để nhiễm trùng."
Long Tại Nham dặn dò đàn en lái xe đưa anh trở về, lúc Giang Thiếu Thành về đến nhà quả nhiên Mộc Cận vẫn chưa ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, cô lập tức từ trên giường ngồi dậy chạy lại mở cửa phòng ngủ.
Thấy anh bình yên vô sự, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, cười cười đón anh: "Mọi chuyện giải quyết xong rồi hả anh? Em còn tưởng đêm nay anh sẽ không về!"
Mộc Cận đi qua nắm lấy cánh tay anh, Giang Thiếu Thành tránh cánh tay không để chạm vào vết thương, xoa nhẹ tóc của cô: "Trễ như vầy còn chưa ngủ."
“Em đang ngủ, nhưng mà nghe thấy tiếng anh trờ về nên mới dậy.”
Giang Thiếu Thành không vạch trần lời nói dối của cô, nếu như anh không gọi điện về, không chừng đêm nay cô có lẽ cũng sẽ thức đến sáng. Giang Thiếu Thành cầm áo ngủ đi thẳng vào phòng tắm, Mộc Cận nghĩ anh muốn đi tắm, nên không nghĩ nhiều nữa, vết thương nằm trên tay trái của anh, còn Mộc Cận hay gối đầu lên tay phải của anh ngủ theo thói quen. Cho nên, nếu như không phải tối ngày hôm sau Giang Thiếu Thành bỗng nhiên sốt cao, thì cho dù cô có ngủ bên cạnh anh, e là cô cũng không biết được chuyện anh bị thương.
Lần này là do Giang Thiếu Thành sơ ý, cho rằng vết thương không nghiêm trong nên anh cũng không cẩn thận, nhưng dù sao cũng là vết thương do súng gây ra, thời tiết lại nóng, nên không ngờ cuối cùng lại nhiễm trùng. Buổi tối, Mộc Cận chạm vào anh thấy cả người anh nóng rực, còn tưởng là do tay mình quá lạnh, cô ôm lấy anh giống như thường ngày, còn nói giỡn: "Anh thật giống một cái bếp lò lớn quá, tiếc là bây giờ là mùa hè, nếu là mùa đông thì tốt rồi..."
Lúc đó Giang Thiếu Thành đã hơi mê mang, lại không muốn làm cho cô sợ, nên cố gắng để cô không nghe ra hơi thở ồm ồm của anh: "Ngủ đi."
"Dạ." Lúc bàn tay của Mộc Cận ôm lấy cánh tay anh, anh chưa kịp ngăn lại, thì đã rên lên một tiếng đau đớn, nghe thấy tiếng này, Mộc Cận nhạy cảm nhớ lại lần trước lúc anh bị thương cũng giống thế này. Lúc này cô mới giật mình, cảm thấy nhiệt dộ cơ thể anh không bình thường, cô nhanh chóng đứng dậy mở đèn.
Dưới ánh đèn, trên trán anh rịn ra toàn mồ hôi, cô đưa tay ra rồi lại rụt về: "Thiếu Thành, anh bị thương ở đâu!"
"Không sao, chỉ hơi khó chịu một chút, có thể là giao mùa nên bị cảm thôi."
"Đừng gạt em!" Mộc Cận muốn khóc: "Mau nói cho em biết, ở đâu, nếu không nói, em cởi hết dồ của anh ra, sao lần nào anh cũng như vậy..."
Giang Thiếu Thành muốn sặc cười vì câu nói của cô, đằng hắng vài cái, mới cởi một nửa cái áo ngủ ra cho cô coi: "Em nhìn xem, có vết thương nhỏ thôi."
Mộc Cận thấy vết tương trên cánh tay anh mới thở phào, vẫn còn tức giận: "Bị thương sao anh không nói, em ghét anh gạt em!" Cho dù là vết thương nhỏ nhưng mà sau nó cũng là những chuyện chém giết sống chết. tay cô lại áp lên trán anh: "Thấy khó chịu hả, nóng hổi như vầy làm sao bây giờ, có muốn em gọi điện thoại cho anh Tại Nham cho bác sĩ tới..."
"Đừng em, em ra ngoài cầm hộp thuốc dưới bàn vào đây cho anh, chỗ đó có thuốc bác sĩ Mặc kê."
Mộc Cận chạy nhanh đi thấy hộp thuốc, rót thên một ly nước bưng vào, nhìn anh uống thuốc rồi nằm xuống, cô vẫn lo lắng hỏi: "Thật sự không cần gọi bác sĩ qua đây sao, nếu như càng nóng hơn thì phải làm sao..."
"Thật sự không có gì đâu, anh tự biết mà, em yên tâm ngủ đi."
Giang Thiếu Thành nhìn vẻ mặt vẫn còn đang vô cùng lo lắng của cô, giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, thật sự hận bản thân không thể chấm dứt cuộc sống đầy lo lắng sợ hãi của cô ngay lập tức.
Lẽ ra cô nên sống dưới ánh mặt trời, giống như những cô gái đồng trang lứa có được cuộc sống toàn những đều tốt đẹp, chứ không phải mỗi ngày đều trốn trốn tránh tránh, lo lằng cái này cái nọ, nhưng nếu như muốn cô phải trả giá bằng mạng của những người thân thương để đổi lấy cuộc sống như vậy.
Có lẽ cô nhất định không mong muốn, dù sao Mộc Thường Phong và Long Tại Nham đều là những người rất quan trọng trong lòng cô. Cho nên anh thật không biết đến một ngày nào đó, anh nên làm thế nào để đối diện với cô.
"Đêm nay anh có chút việc phải giải quyết nên sẽ ở lại đây, em ngũ sớm đi đừng chờ anh... Có thể anh để quên điện thoại trong xe...Ừ, anh sẽ cẩn thận." Trái tim cả đêm như bị treo ngược của Mộc Cận khi nghe được giọng nói của Giang Thiếu Thành cuối cùng cũng nhẹ nhõm, có điều ngồi trong căm phòng vắng lặng, trái tim cũng trống rỗng theo, cô nghĩ càng ngày mình càng trở nên tham tham và ích kỷ.
Cô bây giờ chỉ mong sao anh sẽ vứt bỏ tất cả, đưa cố đi đến một nơi xa lạ bắt đầu cuộc sống mới. Không chỉ một lần cô đã tưởng tượng những cảnh như vậy, một nơi nhỏ bé có phong cảnh như tranh, cô, Thiếu Thành, cha và Long Tại Nham bốn người sẽ vui vẻ mà sống một cuộc sống bình thường, bọn họ có thể giống như những gia đình bình thường, buôn bán gì đó nho nhỏ, đời sống không cần quá giàu có, chỉ cần có thể đủ tiền chi tiêu hàng ngày.
Cô và Thiếu Thành sẽ có một hoặc hai đứa con trai, anh Tại Nham cũng sẽ cưới vợ sinh con, cha cũng sẽ như những ông lão bình thường vui vầy với con cháu, an hưởng tuổi già. Không có máu chảy, không có truy sát, không còn nơm nớp lo sợ tính mạng khó bảo toàn. Nhưng mà Mộc Cận biết chuyện này dường như là chuyện không thể đạt được, cho dù là Giang Thiếu Thành, hay Long Tại Nham, hay là cha của cô, bọn họ cũng đều không thể dừng bước trên con đường này, đã đi cho tới ngày hôm nay, bọn họ đã không còn có quyền chọn lựa, chỉ phải đi mãi, một ngày chưa chết thì còn một ngày chưa kết thúc.
Hiều được điều này có đôi khi sẽ làm cô sinh ra những cảm giác vô cùng thê lương, cô không dám nghĩ đến sau này, không dám nghĩ đến kết quả, bởi vì kết cục của bọn họ có những việc không thể nào đoán trước được khác với những người bình thường, kết quả xấu nhất là chết, cô không thể nào tưởng tượng được nếu có một ngày những người rất thân thuộc bên cạnh cô đột ngột mất đi, cô sẽ phải đối mặt như thế nào!
Sau này Mộc Cận nghĩ lại những linh tính của cô trước đó, rõ ràng đã cảm giác thấy tương lai không lâu nữa sẽ có một lúc cô không thể chịu nổi những bất hạnh phụ xuống cho mình. Có điều cô không ngờ tới cách mà chuỗi bất hạnh này kéo đến với cô, trong nháy mắt, người cô yêu trong lúc đó lại có thể trở thành kẻ thù của cô!
Bên đây Giang Thiếu Thành gác điện thoại, bởi vì đau đớn, trên đầu mồ hôi lạnh tuôn ra giàn giụa. Đêm nay, cánh tay của anh bị đạn lạc bắn trúng, bác sĩ đang gắp đạn ra cho anh, sau khi băng lại vết thương thật tốt, bác sĩ truyền nước cho anh, vết thương như vậy đối với bọn họ chỉ bình thường như ăn cơm bữa, bác sĩ chỉ dặn dò hai câu trước khi rời khỏi.
Giang Thiếu Thành tựa vào đầu giường, nhìn vết thương được băng vải trắng của mình thì tự hỏi lát nữa khi trở về thì nên giấu vết thương này như thế nào đây, anh nói với Long Tại Nham: "Chuyện đêm nay đừng nói lộ ra trước mặt Mộc Cận."
Long Tại Nham gật đầu: "Trong khoảng thời gian này, cậu cũng nên chú ý con bé một chút, đừng bao giờ để cho nó đi ra ngoài." Anh hơi trầm ngâm lại nói: "Tôi thấy vẫn là nên để con bé qua chỗ tôi ở, chỗ của cậu đã không còn an toản, hơn nữa Mộc gia sớm muộn cũng sẽ biết chuyện cảu hai người, dứt khoát tìm một cơ hội nói thật đi!"
"Đợi qua một thời gian nữa hãy nói."
Đợi tới khi truyền nước xong thì đã hơn nửa tiếng sau đó, Giang Thiếu Thành rút kim tiêm ra.
"Vẫn còn hai bình." Long Tại Nham đang định gọi người thay bình truyền nước cho anh.
Giang Thiếu Thành khoát tay ngăn lại: "Không cần, vết thương nhỏ này không có vấn đề gì, tôi phải quay về, cô ấy rất nhát, không chừng tối nay sẽ lo quá mà không ngủ được."
Long Tại Nham cũng lo cho Mộc Cận có một mình ở đó, gật đầu nói: "Vậy đi, cậu cứ về trước, cận thận một chút, đừng để nhiễm trùng."
Long Tại Nham dặn dò đàn en lái xe đưa anh trở về, lúc Giang Thiếu Thành về đến nhà quả nhiên Mộc Cận vẫn chưa ngủ, nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, cô lập tức từ trên giường ngồi dậy chạy lại mở cửa phòng ngủ.
Thấy anh bình yên vô sự, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, cười cười đón anh: "Mọi chuyện giải quyết xong rồi hả anh? Em còn tưởng đêm nay anh sẽ không về!"
Mộc Cận đi qua nắm lấy cánh tay anh, Giang Thiếu Thành tránh cánh tay không để chạm vào vết thương, xoa nhẹ tóc của cô: "Trễ như vầy còn chưa ngủ."
“Em đang ngủ, nhưng mà nghe thấy tiếng anh trờ về nên mới dậy.”
Giang Thiếu Thành không vạch trần lời nói dối của cô, nếu như anh không gọi điện về, không chừng đêm nay cô có lẽ cũng sẽ thức đến sáng. Giang Thiếu Thành cầm áo ngủ đi thẳng vào phòng tắm, Mộc Cận nghĩ anh muốn đi tắm, nên không nghĩ nhiều nữa, vết thương nằm trên tay trái của anh, còn Mộc Cận hay gối đầu lên tay phải của anh ngủ theo thói quen. Cho nên, nếu như không phải tối ngày hôm sau Giang Thiếu Thành bỗng nhiên sốt cao, thì cho dù cô có ngủ bên cạnh anh, e là cô cũng không biết được chuyện anh bị thương.
Lần này là do Giang Thiếu Thành sơ ý, cho rằng vết thương không nghiêm trong nên anh cũng không cẩn thận, nhưng dù sao cũng là vết thương do súng gây ra, thời tiết lại nóng, nên không ngờ cuối cùng lại nhiễm trùng. Buổi tối, Mộc Cận chạm vào anh thấy cả người anh nóng rực, còn tưởng là do tay mình quá lạnh, cô ôm lấy anh giống như thường ngày, còn nói giỡn: "Anh thật giống một cái bếp lò lớn quá, tiếc là bây giờ là mùa hè, nếu là mùa đông thì tốt rồi..."
Lúc đó Giang Thiếu Thành đã hơi mê mang, lại không muốn làm cho cô sợ, nên cố gắng để cô không nghe ra hơi thở ồm ồm của anh: "Ngủ đi."
"Dạ." Lúc bàn tay của Mộc Cận ôm lấy cánh tay anh, anh chưa kịp ngăn lại, thì đã rên lên một tiếng đau đớn, nghe thấy tiếng này, Mộc Cận nhạy cảm nhớ lại lần trước lúc anh bị thương cũng giống thế này. Lúc này cô mới giật mình, cảm thấy nhiệt dộ cơ thể anh không bình thường, cô nhanh chóng đứng dậy mở đèn.
Dưới ánh đèn, trên trán anh rịn ra toàn mồ hôi, cô đưa tay ra rồi lại rụt về: "Thiếu Thành, anh bị thương ở đâu!"
"Không sao, chỉ hơi khó chịu một chút, có thể là giao mùa nên bị cảm thôi."
"Đừng gạt em!" Mộc Cận muốn khóc: "Mau nói cho em biết, ở đâu, nếu không nói, em cởi hết dồ của anh ra, sao lần nào anh cũng như vậy..."
Giang Thiếu Thành muốn sặc cười vì câu nói của cô, đằng hắng vài cái, mới cởi một nửa cái áo ngủ ra cho cô coi: "Em nhìn xem, có vết thương nhỏ thôi."
Mộc Cận thấy vết tương trên cánh tay anh mới thở phào, vẫn còn tức giận: "Bị thương sao anh không nói, em ghét anh gạt em!" Cho dù là vết thương nhỏ nhưng mà sau nó cũng là những chuyện chém giết sống chết. tay cô lại áp lên trán anh: "Thấy khó chịu hả, nóng hổi như vầy làm sao bây giờ, có muốn em gọi điện thoại cho anh Tại Nham cho bác sĩ tới..."
"Đừng em, em ra ngoài cầm hộp thuốc dưới bàn vào đây cho anh, chỗ đó có thuốc bác sĩ Mặc kê."
Mộc Cận chạy nhanh đi thấy hộp thuốc, rót thên một ly nước bưng vào, nhìn anh uống thuốc rồi nằm xuống, cô vẫn lo lắng hỏi: "Thật sự không cần gọi bác sĩ qua đây sao, nếu như càng nóng hơn thì phải làm sao..."
"Thật sự không có gì đâu, anh tự biết mà, em yên tâm ngủ đi."
Giang Thiếu Thành nhìn vẻ mặt vẫn còn đang vô cùng lo lắng của cô, giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, thật sự hận bản thân không thể chấm dứt cuộc sống đầy lo lắng sợ hãi của cô ngay lập tức.
Lẽ ra cô nên sống dưới ánh mặt trời, giống như những cô gái đồng trang lứa có được cuộc sống toàn những đều tốt đẹp, chứ không phải mỗi ngày đều trốn trốn tránh tránh, lo lằng cái này cái nọ, nhưng nếu như muốn cô phải trả giá bằng mạng của những người thân thương để đổi lấy cuộc sống như vậy.
Có lẽ cô nhất định không mong muốn, dù sao Mộc Thường Phong và Long Tại Nham đều là những người rất quan trọng trong lòng cô. Cho nên anh thật không biết đến một ngày nào đó, anh nên làm thế nào để đối diện với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.