Chương 2: Liệu có phải là bắt đầu? (I)
Tam Nguyệt Vi Thảo
23/05/2013
Trong phòng chỉ còn lại một mình Mộc Cận, sau cuộc điện thoại vừa nãy Diệp Thiên nhanh chóng bỏ ra ngoài, điều này khiến cô cảm thấy yên tâm.
Cửa bị người bên ngoài khóa lại, Mộc Cận lui về góc của sofa chờ đợi Giang Thiếu Thành tới đưa cô rời khỏi Mị Thành.
Vừa rồi gọi điện cho Giang Thiếu Thành, tinh thần Mộc Cận cho hoảng loạn nói năng lộn xộn, nhưng ý lại rất rõ ràng, cô bị giam lỏng ở Mị Thành muốn hắn tới đây cứu cô, cô nhớ rõ mình hoảng sợ đến mức nào, giọng nói còn mang theo tiếng nấc, nhưng đầu điện thoại bên kia lại tỏ ra rất bình tĩnh, sau đó mới lên tiếng: “ Đưa điện thoại cho người bên cạnh.”
Âm thanh không biểu lộ chút cảm xúc nào, giống như việc cô bị người khác bắt chỉ là chuyện bình thường không đáng được quan tâm, Mộc Cận hoài nghi không biết Giang Thiếu Thành liệu có đến cứu cô hay không.
Lo lắng của Mộc Cận không phải không có căn cứ, theo cô biết, Giang Thiếu Thành là người lạnh lùng nhất mà cô từng gặp, ngay cả cha cô là Mộc Thường Phong cũng nói rằng trái tim của Giang Thiếu Thành vốn dĩ không có máu.
Dù sao thì Mộc Thường Phong trọng dụng hắn đều có nguyên nhân cả. Kỳ thực, Mộc Cận cảm thấy sợ Giang Thiếu Thành, cho dù hắn là thuộc hạ của cha cô, nhưng so với Long Tại Nham thì hắn lại hoàn toàn xa lạ, người gần Mộc Cận nhất chính là Long Tại Nham, anh là người lớn lên cùng cô tại Mộc Gia.
Long Tại Nham lớn hơn Mộc Cận vài tuổi, lại luôn chăm sóc chu đáo cho cô nên từ bé, Mộc Cận đã coi Long Tại Nham là anh trai mình, anh đối với cô cũng giống như em gái ruột. Chỉ có điều, giống như Mộc Thường Phong, Long Tại Nham luôn quản lí rất nghiêm ngặt chuyện đi lại của Mộc Cận, cấm cô không được làm cái này cái kia, luôn sợ cô gặp phải nguy hiểm.
Mà Giang Thiếu Thành xuất hiện khi nào? Đó là hai năm trước!
Số lần Mộc Cận gặp Giang Thiếu Thành chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mộc Thường Phong là lão đại trong giới xã hội đen, một tên trùm buôn bán ma túy có tiếng ở thành phố A, cho nên luôn hy vọng con gái của mình có thể sống trong môi trường “ sạch sẽ “, bởi vậy khi lên sáu – bảy tuổi Mộc Cận bị tách biệt khỏi Mộc Thường Phong.
Thời gian ra ngoài của cô cũng rất hạn chế, mỗi lần dạo phố đều có vệ sĩ bí mật đi theo, chỉ có ngày lễ tết Mộc Thường Phong mới cho phép cô tới Mộc Gia, cũng chính những lúc đó cô mới có cơ hội nhìn thấy Giang Thiếu Thành.
Cô chưa bao giờ thấy anh cười, vĩnh viễn khuôn mặt anh đều không biểu lộ cảm xúc rõ rệt, cũng rất ít khi mở miệng nói chuyện, trên mặt luôn đầy sát khí, lãnh đạm đến rùng mình. Đối với cô, anh cũng rất xa cách, nếu chẳng may có vô tình gặp nhau, anh cũng chỉ cung kính mở miệng nói một tiếng đại tiểu thư.
Cũng không hiếu rõ vì sao Mộc Cận luôn cảm có cảm giác sợ mỗi khi thấy anh, cảm thấy ánh mắt của anh, hơi thở của anh thậm chí là chính con người anh như một tảng đá đè nén lồng ngực của cô đến nghẹt thở.
Nếu lần này không gặp phải tình cảnh bất đắc dĩ cô cũng không dám gọi điện quấy rầy anh. Nỗi bất an trong lòng cô mỗi lúc một lớn, đúng lúc này, cửa phòng rốt cục cũng được mở ra, Giang Thiếu Thành cùng Diệp Thiên cùng nhau tiến vào, nỗi lo sợ của Mộc Cận cũng được giải tỏa.
Lúc này nỗi sợ hãi đối với Giang Thiếu Thành cũng không thể so sánh bằng việc nhìn thấy Diệp Thiên, dù sao Giang Thiếu Thành cũng là người của bố cô, anh tuyệt đối sẽ không làm hại cô.
Mộc Cận kích động muốn từ trên sofa đứng lên nhưng hai chân đã mềm nhũn vì sợ hãi từ khi nào, cô lập tức ngã xuống, Giang Thiếu Thành đi tới, ngồi xổm xuống, xắn ống quần của cô lên, nhìn vết thương hỏi: “ Làm sao? Bị thương?.”
Cô ngượng ngùng cầm tay Giang Thiếu Thành nói: “ Không, bị tê chân.”
Lần đầu tiên cô nhìn anh với khoảng cách gần tới như vậy, gần tới mức cô có thể nhìn thấy lông mi của anh, ngửi được mùi thuốc lá nhạt trên người anh. Diệp Thiên đứng ở phía sau lên tiếng: “ Anh yên tâm, Giang tiên sinh, người phụ nữ của anh tôi không dám động đến.”
Lời nói của Diệp Thiên tỏ rõ thái độ tử tế đến bất ngờ, thậm chí hắn còn nhìn cô cười, Mộc Cẩn cảm thấy người đàn ông này rất thâm sâu khó lường, thậm chí hắn còn có chút biến thái.
Giang Thiếu Thành ôm lấy Mộc Cần rồi đưa cô ra ngoài, đi qua người Diệp Thiên, anh nhìn hắn gật nhẹ đầu: “ Tạm biệt, Diệp tiên sinh.”
“ Allen …” Diệp Thiên goi thủ hạ của hắn: “ Thay tôi tiễn Giang tiên sinh.”
Giang Thiếu Thành tự mình lái xe đưa cô về, Mộc Cần nhìn ngó xung quanh không thấy thủ hạ của anh đâu, chẳng lẽ vừa rồi anh tới một mình? Từ lúc rời khỏi Mị Thành, anh vẫn không hề mở miệng nói câu nào, cô ngồi bên cạnh chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh.
Mộc Cận chà mạnh hai tay, mở miệng: “ Hôm nay, cảm ơn anh.”
Qua thật lâu anh cũng không mở miệng, ngay cả mí mắt cũng không chút động đậy, Mộc Cận có chút chán nản, xem ra anh cũng không muốn nói chuyện với cô.
Cô co người lại một chỗ, trong lòng cảm thấy tủi thân, đêm nay nếu đổi lại là Long Tại Nham, anh sẽ kiên nhẫn an ủi cô, mà bên cạnh người đàn ông này, tuy rằng anh không mở miệng nhưng thái độ anh đối với cô, biểu đạt rằng anh đối với cô một chút kiên nhẫn cũng không có.
Anh đến cứu cô cũng vì cha cô, vì cô mà anh phải sa chân vào chốn nguy hiểm, còn phải xử lý chuyện riêng của cô, cảm thấy phiền toái cũng là bình thường. Tới khi gần về đến nhà, anh mới mở miệng hỏi: “ Vệ sĩ bên cạnh cô đâu?.”
Anh đột nhiên mở miệng khiến Mộc Cận không khỏi sửng sốt, nhỏ giọng: “ Bọn họ không biết em ra ngoài.”
Anh nhìn cô: “ Trốn đến?.”
“ Anh đừng đem chuyện hôm nay nói cho ba với anh Tại Nham.” Nếu không về sau cô nhất định sẽ bị trông giữ chặt hơn.
“ Không được để chuyện như này xảy ra, nếu như Mộc gia đã biết thì những người bên cạnh cô khó bảo toàn được tính mạng.”
“ Em biết, về sau sẽ không bỏ trốn ra ngoài một mình.” Mộc Cận cũng biết cha bảo vệ nghiêm ngặt cô như vậy là bất đắc dĩ, dù sao cũng có rất nhiều người muốn Mộc Gia diệt vong, cho dù không nhiều người biết rõ thân phận của cô nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Xe dừng trước cửa, Mộc Cận nhớ tới Trương Dĩnh và Lục Thừa còn đang ở Mị Thành, không biết bọn họ thế nào. Giang Thiếu Thành đợi cô chừng hai phút cũng không thấy Mộc Cận xuống xe, hỏi: “ Còn có việc?.”
“ Anh có biết bạn em hiện giờ ra sao không?.”
“ Không biết!.”
“ Anh có cách nào để cứu bọn họ ra khỏi Mị Thành không, Diệp Thiên nhất định sẽ không buông tha cho họ.”
“ Cho nên tôi cũng không có cách nào, xuống xe đi.”
Mộc Cận còn muốn hỏi anh nhưng Giang Thiếu Thành đã xuống xe mở cửa: “ Đi vào nhà, phải giải thích như nào tự mình suy nghĩ.”
“ Là bạn tốt của cô?.”
Mộc Cận xoay người vui sướng gật đầu, anh sẽ giúp cô?
Kết quả là anh chỉ đóng cửa xe rồi lao vút đi trong đêm.
Mộc Cận hai tay buông thõng, rơi vào tay Diệp Thiên, Trương Dĩnh và Lục Thừa sẽ còn đường sống sao? Trương Dĩnh không phải cùng Lục Thừa sắp kết hôn sao? Tại sao lại trở thành người phụ nữ bên cạnh Diệp Thiên?
Cửa bị người bên ngoài khóa lại, Mộc Cận lui về góc của sofa chờ đợi Giang Thiếu Thành tới đưa cô rời khỏi Mị Thành.
Vừa rồi gọi điện cho Giang Thiếu Thành, tinh thần Mộc Cận cho hoảng loạn nói năng lộn xộn, nhưng ý lại rất rõ ràng, cô bị giam lỏng ở Mị Thành muốn hắn tới đây cứu cô, cô nhớ rõ mình hoảng sợ đến mức nào, giọng nói còn mang theo tiếng nấc, nhưng đầu điện thoại bên kia lại tỏ ra rất bình tĩnh, sau đó mới lên tiếng: “ Đưa điện thoại cho người bên cạnh.”
Âm thanh không biểu lộ chút cảm xúc nào, giống như việc cô bị người khác bắt chỉ là chuyện bình thường không đáng được quan tâm, Mộc Cận hoài nghi không biết Giang Thiếu Thành liệu có đến cứu cô hay không.
Lo lắng của Mộc Cận không phải không có căn cứ, theo cô biết, Giang Thiếu Thành là người lạnh lùng nhất mà cô từng gặp, ngay cả cha cô là Mộc Thường Phong cũng nói rằng trái tim của Giang Thiếu Thành vốn dĩ không có máu.
Dù sao thì Mộc Thường Phong trọng dụng hắn đều có nguyên nhân cả. Kỳ thực, Mộc Cận cảm thấy sợ Giang Thiếu Thành, cho dù hắn là thuộc hạ của cha cô, nhưng so với Long Tại Nham thì hắn lại hoàn toàn xa lạ, người gần Mộc Cận nhất chính là Long Tại Nham, anh là người lớn lên cùng cô tại Mộc Gia.
Long Tại Nham lớn hơn Mộc Cận vài tuổi, lại luôn chăm sóc chu đáo cho cô nên từ bé, Mộc Cận đã coi Long Tại Nham là anh trai mình, anh đối với cô cũng giống như em gái ruột. Chỉ có điều, giống như Mộc Thường Phong, Long Tại Nham luôn quản lí rất nghiêm ngặt chuyện đi lại của Mộc Cận, cấm cô không được làm cái này cái kia, luôn sợ cô gặp phải nguy hiểm.
Mà Giang Thiếu Thành xuất hiện khi nào? Đó là hai năm trước!
Số lần Mộc Cận gặp Giang Thiếu Thành chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mộc Thường Phong là lão đại trong giới xã hội đen, một tên trùm buôn bán ma túy có tiếng ở thành phố A, cho nên luôn hy vọng con gái của mình có thể sống trong môi trường “ sạch sẽ “, bởi vậy khi lên sáu – bảy tuổi Mộc Cận bị tách biệt khỏi Mộc Thường Phong.
Thời gian ra ngoài của cô cũng rất hạn chế, mỗi lần dạo phố đều có vệ sĩ bí mật đi theo, chỉ có ngày lễ tết Mộc Thường Phong mới cho phép cô tới Mộc Gia, cũng chính những lúc đó cô mới có cơ hội nhìn thấy Giang Thiếu Thành.
Cô chưa bao giờ thấy anh cười, vĩnh viễn khuôn mặt anh đều không biểu lộ cảm xúc rõ rệt, cũng rất ít khi mở miệng nói chuyện, trên mặt luôn đầy sát khí, lãnh đạm đến rùng mình. Đối với cô, anh cũng rất xa cách, nếu chẳng may có vô tình gặp nhau, anh cũng chỉ cung kính mở miệng nói một tiếng đại tiểu thư.
Cũng không hiếu rõ vì sao Mộc Cận luôn cảm có cảm giác sợ mỗi khi thấy anh, cảm thấy ánh mắt của anh, hơi thở của anh thậm chí là chính con người anh như một tảng đá đè nén lồng ngực của cô đến nghẹt thở.
Nếu lần này không gặp phải tình cảnh bất đắc dĩ cô cũng không dám gọi điện quấy rầy anh. Nỗi bất an trong lòng cô mỗi lúc một lớn, đúng lúc này, cửa phòng rốt cục cũng được mở ra, Giang Thiếu Thành cùng Diệp Thiên cùng nhau tiến vào, nỗi lo sợ của Mộc Cận cũng được giải tỏa.
Lúc này nỗi sợ hãi đối với Giang Thiếu Thành cũng không thể so sánh bằng việc nhìn thấy Diệp Thiên, dù sao Giang Thiếu Thành cũng là người của bố cô, anh tuyệt đối sẽ không làm hại cô.
Mộc Cận kích động muốn từ trên sofa đứng lên nhưng hai chân đã mềm nhũn vì sợ hãi từ khi nào, cô lập tức ngã xuống, Giang Thiếu Thành đi tới, ngồi xổm xuống, xắn ống quần của cô lên, nhìn vết thương hỏi: “ Làm sao? Bị thương?.”
Cô ngượng ngùng cầm tay Giang Thiếu Thành nói: “ Không, bị tê chân.”
Lần đầu tiên cô nhìn anh với khoảng cách gần tới như vậy, gần tới mức cô có thể nhìn thấy lông mi của anh, ngửi được mùi thuốc lá nhạt trên người anh. Diệp Thiên đứng ở phía sau lên tiếng: “ Anh yên tâm, Giang tiên sinh, người phụ nữ của anh tôi không dám động đến.”
Lời nói của Diệp Thiên tỏ rõ thái độ tử tế đến bất ngờ, thậm chí hắn còn nhìn cô cười, Mộc Cẩn cảm thấy người đàn ông này rất thâm sâu khó lường, thậm chí hắn còn có chút biến thái.
Giang Thiếu Thành ôm lấy Mộc Cần rồi đưa cô ra ngoài, đi qua người Diệp Thiên, anh nhìn hắn gật nhẹ đầu: “ Tạm biệt, Diệp tiên sinh.”
“ Allen …” Diệp Thiên goi thủ hạ của hắn: “ Thay tôi tiễn Giang tiên sinh.”
Giang Thiếu Thành tự mình lái xe đưa cô về, Mộc Cần nhìn ngó xung quanh không thấy thủ hạ của anh đâu, chẳng lẽ vừa rồi anh tới một mình? Từ lúc rời khỏi Mị Thành, anh vẫn không hề mở miệng nói câu nào, cô ngồi bên cạnh chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh.
Mộc Cận chà mạnh hai tay, mở miệng: “ Hôm nay, cảm ơn anh.”
Qua thật lâu anh cũng không mở miệng, ngay cả mí mắt cũng không chút động đậy, Mộc Cận có chút chán nản, xem ra anh cũng không muốn nói chuyện với cô.
Cô co người lại một chỗ, trong lòng cảm thấy tủi thân, đêm nay nếu đổi lại là Long Tại Nham, anh sẽ kiên nhẫn an ủi cô, mà bên cạnh người đàn ông này, tuy rằng anh không mở miệng nhưng thái độ anh đối với cô, biểu đạt rằng anh đối với cô một chút kiên nhẫn cũng không có.
Anh đến cứu cô cũng vì cha cô, vì cô mà anh phải sa chân vào chốn nguy hiểm, còn phải xử lý chuyện riêng của cô, cảm thấy phiền toái cũng là bình thường. Tới khi gần về đến nhà, anh mới mở miệng hỏi: “ Vệ sĩ bên cạnh cô đâu?.”
Anh đột nhiên mở miệng khiến Mộc Cận không khỏi sửng sốt, nhỏ giọng: “ Bọn họ không biết em ra ngoài.”
Anh nhìn cô: “ Trốn đến?.”
“ Anh đừng đem chuyện hôm nay nói cho ba với anh Tại Nham.” Nếu không về sau cô nhất định sẽ bị trông giữ chặt hơn.
“ Không được để chuyện như này xảy ra, nếu như Mộc gia đã biết thì những người bên cạnh cô khó bảo toàn được tính mạng.”
“ Em biết, về sau sẽ không bỏ trốn ra ngoài một mình.” Mộc Cận cũng biết cha bảo vệ nghiêm ngặt cô như vậy là bất đắc dĩ, dù sao cũng có rất nhiều người muốn Mộc Gia diệt vong, cho dù không nhiều người biết rõ thân phận của cô nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Xe dừng trước cửa, Mộc Cận nhớ tới Trương Dĩnh và Lục Thừa còn đang ở Mị Thành, không biết bọn họ thế nào. Giang Thiếu Thành đợi cô chừng hai phút cũng không thấy Mộc Cận xuống xe, hỏi: “ Còn có việc?.”
“ Anh có biết bạn em hiện giờ ra sao không?.”
“ Không biết!.”
“ Anh có cách nào để cứu bọn họ ra khỏi Mị Thành không, Diệp Thiên nhất định sẽ không buông tha cho họ.”
“ Cho nên tôi cũng không có cách nào, xuống xe đi.”
Mộc Cận còn muốn hỏi anh nhưng Giang Thiếu Thành đã xuống xe mở cửa: “ Đi vào nhà, phải giải thích như nào tự mình suy nghĩ.”
“ Là bạn tốt của cô?.”
Mộc Cận xoay người vui sướng gật đầu, anh sẽ giúp cô?
Kết quả là anh chỉ đóng cửa xe rồi lao vút đi trong đêm.
Mộc Cận hai tay buông thõng, rơi vào tay Diệp Thiên, Trương Dĩnh và Lục Thừa sẽ còn đường sống sao? Trương Dĩnh không phải cùng Lục Thừa sắp kết hôn sao? Tại sao lại trở thành người phụ nữ bên cạnh Diệp Thiên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.