Chương 108: Ngoại truyện - Gặp gỡ trí mạng (2)
Tam Nguyệt Vi Thảo
26/01/2017
Khi đó cái tên Diệp Thiên này đối với Chu Lạc Khiết vẫn còn xa lạ. Lúc
đó là kì nghỉ đông gần tới Tết âm lịch, cái giá buốt của mùa đông khiến
cô run cầm cập. Cô làm ca ở siêu thị đến chín giờ tối, Chu Nhất Minh lo
cô đi về đêm hôm không an toàn, cho nên vào lúc này cho dù cậu đang ở
đâu thì đúng giờ cô tan ca, cậu cũng sẽ đến cửa siêu thị đón cô về,
nhưng đêm đó Chu Lạc Khiết chờ mãi chờ mãi cũng không thấy em trai mình
đâu, khi đó cô đã có một dự cảm không lành. Mỗi lần cậu bị thương ở bên
ngoài thì sẽ giấu diếm không dám xuất hiện trước mặt cô, cho nên cô lo
không biết lần này có phải cậu đã xảy ra chuyện gì rồi hay không!
Chu Lạc Khiết vẫn đứng đợi cho đến mười giờ, lúc chắc chắn em trai mình không tới thì cô mới mang tâm trạng thấp thỏm một mình đi về nhà. Nằm trên chiếc giường đơn sơ trong căn nhà nhỏ, gần như cô thức trắng tới tận khi trời rạng sáng. Cha mẹ mất, cô không thể chấp nhận nổi nếu như người thân duy nhất còn lại của mình sẽ gặp phải chuyện bất trắc gì. Nhưng tình cảnh nghèo khó quẫn quanh bốn bức tường này làm cô không tìm ra lý do nào có sức thuyết phục đủ để khuyên Chu Nhất Minh quay trở lại trường học, cho nên dù cho rất nhiều lần cô khóc lóc, đánh cậu mắng cậu cũng chẳng thể ngăn cậu đi làm thuê ở nhiều nơi làm ăn không sạch sẽ.
Chu Lạc Khiết cứ ngỡ rằng, cố cắn răng chịu đựng thì sẽ qua được hai năm, chờ tới khi cô thi đại học, cô có thể xin vay tiền học cho sinh viên, có thể có nhiều thời gian đi làm thêm hơn, đến lúc đó cô và em cô sẽ không phải sống khổ cực như vậy nữa, nhưng Chu Nhất Minh như thế làm mỗi ngày cô đều thấp thỏm lo sợ sẽ lại nghe được tin xấu gì đó của cậu. Cô rất sợ mình sẽ không thể chịu nổi qua hai năm.
Sáng sớm, trời vẫn còn lờ mờ, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Chu Lạc Khiết tưởng Chu Nhất Minh trở về, nên vội vàng trở mình xuống giường, khoác áo chạy ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là A Minh, vẻ mặt chật vật, A Minh là một thành viên trong đám bạn xấu của Chu Nhất Minh, ngày thường thấy cô thì mặt luôn trơ trơ ra, miệng lúc nào cũng gọi em gái, em gái, đôi khi còn lợi dụng bóp vào eo của cô, sờ vào chân của cô. Bây giờ lại giống như chó nhà có tang xuất hiện trước mặt cô, ngay lập tức Chu Lạc Khiết biết có chuyện không ổn rồi, cô lo lắng hỏi: “Nhất Minh đâu, Nhất Minh không đi chung với cậu sao?”
“Nhất Minh, nó bị Diệp Thiên bắt đi rồi!”
Nếu như không phải đang trong cảnh này, nếu như không phải trong giọng nói của A Minh có vẻ hoảng hốt rõ rệt như vậy, nhất định Chu Lạc Khiết còn cho rằng tên Diệp Thiên đó chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bình thường nào đó mà thôi, nhưng người đàn ông tên Diệp Thiên này, vào lúc đó chỉ có thể nói hắn ta là người sẽ thay đổi số mạng của cô, hắn bắt cô bước một bước vào thế giới mà cô sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng ra được.
A Minh rất sợ Chu Lạc Khiết sẽ kéo hắn ta cùng đi tìm Diệp Thiên, cho nên báo tin xong, sau khi nói với cô địa chỉ của Diệp gia thì cũng biến mất dạng. Chu Lạc Khiết đứng trong gió sớm lạnh run người, ngửa đầu nhìn trời chỉ thấy bầu trời xám xịt, giống như mãi mãi không có bình minh. Cô cứng người quay trở về phòng, máy móc rửa mặt rồi thay quần áo đi đến Diệp gia.
Chu Lạc Khiết đi gần hai tiếng đồng hồ mới tìm được căn biệt thự nằm ở khu ngoại thành này, xa hoa và cẩn mật cách xa so với những gì cô tưởng tượng. Cô chỉ là một cô gái trói gà không chặt muốn qua cửa cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp thông báo và kiểm tra đo lường. Chờ cho đến khi được một ông lão có lẽ là quản gia trong nhà dẫn cô đến phòng khách chờ thì cũng đã một tiếng đồng hồ trôi qua, thế mà ngay có mặt Diệp Thiên ra sao cô cũng chưa được thấy.
Lúc này Diệp Thiên vẫn chưa dậy, nếu không phải trước đó hắn có nói là sẽ có một cô gái đến đây thì quản gia cũng sẽ không dám đi vào quấy rầy hắn. Nghe quản gia thông báo, Diệp Thiên lười biếng rời khỏi giường, nói: “Một mình cô ta?”
“Vâng!”
Diệp Thiêng lơ đễnh nhếch khóe môi, trên đời này không có ai không sợ chết, cô ta dám cả gan một mình tới đây, không phải vì không biết Diệp Thiên là ai thì cũng là vì tính mạng của tên nhóc kia còn quý giá hơn của cô ta! Hắn nói: “Dẫn cô ta tới đây!”
Khi Chu Lạc Khiết đứng trước mặt hắn, Diệp Thiên phát hiện, thì ra mấy ngày nay hắn chưa từng quên hình dáng của cô gái này, dù cho ngày đó chỉ là nhìn thoáng qua trên đường nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ khi đó cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng, trên cổ là khăn quàng cổ màu đen, mái tóc dài gọn gẽ tới thắt lưng, còn Thiệu Nhiên Nhiên ngày đó ngồi bên cạnh hắn mặc quần áo trang phục gì thì hắn lại không nhớ nổi! Chuyện này thật quá hoang đường!
Diệp Thiên dùng ánh mắt kì lạ đánh giá Chu Lạc Khiết vẫn đang cố gắng bình tĩnh đứng trước mặt hắn, hắn biết cô đang rất hoảng sợ, cả người gồng cứng nhưng trên mặt lại phảng phất vẻ quyết liệt, kiên cường, mềm yếu và mạnh mẽ, hai thế đối lập nhưng lại kết hợp thật hài hòa trên người cô.
Chu Lạc Khiết không chịu nổi ánh mắt như thế của hắn, ngày thường những người đàn ông cô tiếp xúc đều là những học sinh nề nếp trong trường học, nếu không thì cũng là mấy lời nói xấu xa phun ra từ miệng những đứa bạn xấu của Chu Nhất Minh, những tên côn đồ thô lỗ trên phố, cô không thể tưởng tượng ra trên thế giới này còn có loại đàn ông như Diệp Thiên, rõ ràng mới nhìn thì thấy không hơn mình mấy tuổi nhưng mà quanh người lại phát ra khí thế khiến cô sợ run, cuối cùng cô nói trước: “Em trai tôi…”
Diệp Thiên ngồi trên sô pha ngẩng đầu lên: “Cậu ta là em trai cô?”
“Phải, là em tôi còn nhỏ, không biết chuyện, tôi thay cậu ấy xin lỗi anh.”
Diệp Thiên chầm chậm nói: “Không biết chuyện mà còn có thể có ý muốn đi giết người à?” Lúc anh ta nói lời này thì hơi nghiêng đầu, một đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên nhìn cô, khóe miệng như muốn cười. Chu Lạc Khiết rùng mình, cô đành giải thích: “Không phải đâu, tôi không biết em trai tôi và anh xảy ra chuyện gì nhưng mà nói cậu ấy muốn giết anh thì chuyện này chắc chắn đã có hiểu lầm.”
“Tôi không thấy vậy.”
Chu Lạc Khiết nghe hiểu trong lời nói của hắn có ý không muốn chịu thiệt, cắn răng nói: “Anh muốn sao?”
Hắn làm vẻ mặt nghi ngờ hỏi cô: “Sao lại là tôi muốn sao? Là em cô muốn giết tôi, cô có biết, tôi đã rất sợ…” Đột nhiên hắn nói: “Nhưng mà, cô hỏi rất hay, đối với người muốn lấy mạng tôi, dĩ nhiên tôi không thể để hắn sống! Cô nói đúng không?”
Đầu Chu Lạc Khiết toát mồ hôi lạnh, cô nói: “Đây là xã hội có luật pháp!”
Diệp Thiên nở nụ cười, bỗng nhiên hiểu ra: “Phải, cô đã nhắc nhở tôi, đây là xã hội pháp chế, em cô giết người không thành, có thể bị phán mấy năm nhỉ? Mười năm? Hai mươi năm? Hay cả đời?”
Chu Lạc Khiết biết mình sai rồi, cô không nên cố gắng phân rõ phải trái với người đàn ông này! Huống chi còn là do chính em mình phạm sai lầm trước, cô không nghi ngờ chuyện hắn có cách khiến cho em cô phải vô tù cả đời, em cô sẽ sống cho đến chết trong tù, trên đời này thiên hạ mãi mãi chỉ là của người có tiền có quyền! Cô không có cách nào khác, ánh mắt đảo tới một con dao trên dĩa trái cây đặt trên bàn, cô nhào đến chụp lấy cán dao, con dao nhọn hoắc chĩa vào ngực mình: “Nếu như anh nhất định muốn đền một mạng, vậy tôi dùng cái mạng này đổi lấy một mạng của em tôi!”
Chu Lạc Khiết vẫn đứng đợi cho đến mười giờ, lúc chắc chắn em trai mình không tới thì cô mới mang tâm trạng thấp thỏm một mình đi về nhà. Nằm trên chiếc giường đơn sơ trong căn nhà nhỏ, gần như cô thức trắng tới tận khi trời rạng sáng. Cha mẹ mất, cô không thể chấp nhận nổi nếu như người thân duy nhất còn lại của mình sẽ gặp phải chuyện bất trắc gì. Nhưng tình cảnh nghèo khó quẫn quanh bốn bức tường này làm cô không tìm ra lý do nào có sức thuyết phục đủ để khuyên Chu Nhất Minh quay trở lại trường học, cho nên dù cho rất nhiều lần cô khóc lóc, đánh cậu mắng cậu cũng chẳng thể ngăn cậu đi làm thuê ở nhiều nơi làm ăn không sạch sẽ.
Chu Lạc Khiết cứ ngỡ rằng, cố cắn răng chịu đựng thì sẽ qua được hai năm, chờ tới khi cô thi đại học, cô có thể xin vay tiền học cho sinh viên, có thể có nhiều thời gian đi làm thêm hơn, đến lúc đó cô và em cô sẽ không phải sống khổ cực như vậy nữa, nhưng Chu Nhất Minh như thế làm mỗi ngày cô đều thấp thỏm lo sợ sẽ lại nghe được tin xấu gì đó của cậu. Cô rất sợ mình sẽ không thể chịu nổi qua hai năm.
Sáng sớm, trời vẫn còn lờ mờ, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Chu Lạc Khiết tưởng Chu Nhất Minh trở về, nên vội vàng trở mình xuống giường, khoác áo chạy ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là A Minh, vẻ mặt chật vật, A Minh là một thành viên trong đám bạn xấu của Chu Nhất Minh, ngày thường thấy cô thì mặt luôn trơ trơ ra, miệng lúc nào cũng gọi em gái, em gái, đôi khi còn lợi dụng bóp vào eo của cô, sờ vào chân của cô. Bây giờ lại giống như chó nhà có tang xuất hiện trước mặt cô, ngay lập tức Chu Lạc Khiết biết có chuyện không ổn rồi, cô lo lắng hỏi: “Nhất Minh đâu, Nhất Minh không đi chung với cậu sao?”
“Nhất Minh, nó bị Diệp Thiên bắt đi rồi!”
Nếu như không phải đang trong cảnh này, nếu như không phải trong giọng nói của A Minh có vẻ hoảng hốt rõ rệt như vậy, nhất định Chu Lạc Khiết còn cho rằng tên Diệp Thiên đó chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bình thường nào đó mà thôi, nhưng người đàn ông tên Diệp Thiên này, vào lúc đó chỉ có thể nói hắn ta là người sẽ thay đổi số mạng của cô, hắn bắt cô bước một bước vào thế giới mà cô sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng ra được.
A Minh rất sợ Chu Lạc Khiết sẽ kéo hắn ta cùng đi tìm Diệp Thiên, cho nên báo tin xong, sau khi nói với cô địa chỉ của Diệp gia thì cũng biến mất dạng. Chu Lạc Khiết đứng trong gió sớm lạnh run người, ngửa đầu nhìn trời chỉ thấy bầu trời xám xịt, giống như mãi mãi không có bình minh. Cô cứng người quay trở về phòng, máy móc rửa mặt rồi thay quần áo đi đến Diệp gia.
Chu Lạc Khiết đi gần hai tiếng đồng hồ mới tìm được căn biệt thự nằm ở khu ngoại thành này, xa hoa và cẩn mật cách xa so với những gì cô tưởng tượng. Cô chỉ là một cô gái trói gà không chặt muốn qua cửa cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp thông báo và kiểm tra đo lường. Chờ cho đến khi được một ông lão có lẽ là quản gia trong nhà dẫn cô đến phòng khách chờ thì cũng đã một tiếng đồng hồ trôi qua, thế mà ngay có mặt Diệp Thiên ra sao cô cũng chưa được thấy.
Lúc này Diệp Thiên vẫn chưa dậy, nếu không phải trước đó hắn có nói là sẽ có một cô gái đến đây thì quản gia cũng sẽ không dám đi vào quấy rầy hắn. Nghe quản gia thông báo, Diệp Thiên lười biếng rời khỏi giường, nói: “Một mình cô ta?”
“Vâng!”
Diệp Thiêng lơ đễnh nhếch khóe môi, trên đời này không có ai không sợ chết, cô ta dám cả gan một mình tới đây, không phải vì không biết Diệp Thiên là ai thì cũng là vì tính mạng của tên nhóc kia còn quý giá hơn của cô ta! Hắn nói: “Dẫn cô ta tới đây!”
Khi Chu Lạc Khiết đứng trước mặt hắn, Diệp Thiên phát hiện, thì ra mấy ngày nay hắn chưa từng quên hình dáng của cô gái này, dù cho ngày đó chỉ là nhìn thoáng qua trên đường nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ khi đó cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng, trên cổ là khăn quàng cổ màu đen, mái tóc dài gọn gẽ tới thắt lưng, còn Thiệu Nhiên Nhiên ngày đó ngồi bên cạnh hắn mặc quần áo trang phục gì thì hắn lại không nhớ nổi! Chuyện này thật quá hoang đường!
Diệp Thiên dùng ánh mắt kì lạ đánh giá Chu Lạc Khiết vẫn đang cố gắng bình tĩnh đứng trước mặt hắn, hắn biết cô đang rất hoảng sợ, cả người gồng cứng nhưng trên mặt lại phảng phất vẻ quyết liệt, kiên cường, mềm yếu và mạnh mẽ, hai thế đối lập nhưng lại kết hợp thật hài hòa trên người cô.
Chu Lạc Khiết không chịu nổi ánh mắt như thế của hắn, ngày thường những người đàn ông cô tiếp xúc đều là những học sinh nề nếp trong trường học, nếu không thì cũng là mấy lời nói xấu xa phun ra từ miệng những đứa bạn xấu của Chu Nhất Minh, những tên côn đồ thô lỗ trên phố, cô không thể tưởng tượng ra trên thế giới này còn có loại đàn ông như Diệp Thiên, rõ ràng mới nhìn thì thấy không hơn mình mấy tuổi nhưng mà quanh người lại phát ra khí thế khiến cô sợ run, cuối cùng cô nói trước: “Em trai tôi…”
Diệp Thiên ngồi trên sô pha ngẩng đầu lên: “Cậu ta là em trai cô?”
“Phải, là em tôi còn nhỏ, không biết chuyện, tôi thay cậu ấy xin lỗi anh.”
Diệp Thiên chầm chậm nói: “Không biết chuyện mà còn có thể có ý muốn đi giết người à?” Lúc anh ta nói lời này thì hơi nghiêng đầu, một đôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên nhìn cô, khóe miệng như muốn cười. Chu Lạc Khiết rùng mình, cô đành giải thích: “Không phải đâu, tôi không biết em trai tôi và anh xảy ra chuyện gì nhưng mà nói cậu ấy muốn giết anh thì chuyện này chắc chắn đã có hiểu lầm.”
“Tôi không thấy vậy.”
Chu Lạc Khiết nghe hiểu trong lời nói của hắn có ý không muốn chịu thiệt, cắn răng nói: “Anh muốn sao?”
Hắn làm vẻ mặt nghi ngờ hỏi cô: “Sao lại là tôi muốn sao? Là em cô muốn giết tôi, cô có biết, tôi đã rất sợ…” Đột nhiên hắn nói: “Nhưng mà, cô hỏi rất hay, đối với người muốn lấy mạng tôi, dĩ nhiên tôi không thể để hắn sống! Cô nói đúng không?”
Đầu Chu Lạc Khiết toát mồ hôi lạnh, cô nói: “Đây là xã hội có luật pháp!”
Diệp Thiên nở nụ cười, bỗng nhiên hiểu ra: “Phải, cô đã nhắc nhở tôi, đây là xã hội pháp chế, em cô giết người không thành, có thể bị phán mấy năm nhỉ? Mười năm? Hai mươi năm? Hay cả đời?”
Chu Lạc Khiết biết mình sai rồi, cô không nên cố gắng phân rõ phải trái với người đàn ông này! Huống chi còn là do chính em mình phạm sai lầm trước, cô không nghi ngờ chuyện hắn có cách khiến cho em cô phải vô tù cả đời, em cô sẽ sống cho đến chết trong tù, trên đời này thiên hạ mãi mãi chỉ là của người có tiền có quyền! Cô không có cách nào khác, ánh mắt đảo tới một con dao trên dĩa trái cây đặt trên bàn, cô nhào đến chụp lấy cán dao, con dao nhọn hoắc chĩa vào ngực mình: “Nếu như anh nhất định muốn đền một mạng, vậy tôi dùng cái mạng này đổi lấy một mạng của em tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.