Chương 28: Tuổi trẻ, dễ dàng tin tưởng vào tình yêu
Tam Nguyệt Vi Thảo
23/05/2013
Hai người cùng nhau về nơi ở của Long Tại Nham, chỗ ở của Long Tại Nham giống như một chi nhánh của Mộc gia, trông không giống với với nơi ở bình thường của một người đàn ông độc thân, khu vườn có gắn với những kiến trúc châu Âu.
Giang Thiếu Thành theo hắn lên lầu, ngồi xuống ở quầy bar ngoài phòng khách, Long Tại Nham với lên chiếc tủ sát tường lấy chai rượu cùng hai chiếc ly, đưa một ly cho Giang Thiếu Thành.
Giang Thiếu Thành hỏi: “Có chuyện gì với bên Thôi gia sao?”
Long Tại Nham lắc đầu: “Cùng cái tuổi ba mươi, anh em chúng tôi chỉ cùng nhau tâm sự.”
Giang Thiếu Thành cười nhạt, nhấp một ngụm rượu, gật đầu: “Việc gia đình!” Anh buông chiếc ly trong tay, ánh mắt nhìn xa xăm, tựa như là nhớ tới điều gì đó.
Long Tại Nham nói: “Đối với những người như chúng ta mà nói, nhắc tới chuyện gia đình, cũng chẳng có gì vui vẻ mà nhớ lại. Cha tôi cũng là thuộc hạ của Mộc gia, mẹ thì không rõ, cha tôi sau khi chết, Mộc gia coi tôi như con, tôi cũng kính Mộc gia như cha, nhiều năm như vậy, Mộc gia cũng coi như là nhà của tôi, mọi người thì coi nhau như anh em.”
Giang Thiếu Thành nói: Tôi biết anh đối với Mộc gia tình cảm sâu đậm.”
Long Tại Nham nhìn anh: “Vậy còn cậu? Thiếu Thành, năm năm qua chúng ta cũng coi như là anh em, là người một nhà,nên tôi mới hỏi cậu như vậy.”
“Tôi ư?” Giang Thiếu Thành nói: “Chỉ cần là chuyện của Mộc gia, tôi đều dốc toàn tâm toàn lực, dù chết không chối từ.”
“Được!” Long Tại Nham cụng ly với Giang Thiếu Thành, ngửa đầu một hơi uống cạn chén rượu, nói: “ Có mấy câu nói của cậu là đủ rồi, chuyện quá khứ cậu không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng, làm anh em tin tưởng lẫn nhau đều không cần lý do. Năm năm trước mặc kệ cậu sinh ra trong gia đình như thế nào, xảy ra những chuyện gì, tôi đều không hỏi, tôi chỉ biết hôm nay, cậu là người của Mộc gia, là anh em của tôi, tôi hy vọng năm mươi năm sau vẫn không thay đổi! Nào, đến đây uống thêm một ly!”
Vài ly rượu đã cạn, Long Tại Nham nói tiếp: “Nếu nói là bàn chuyện gia đình, tôi, cậu, Mộc Cận, chúng ta ba người xem như anh em, hôm nay người làm anh như tôi muốn hỏi một câu, cậu đối với Mộc Cận là có ý gì?”
“Ý gì?”
“Cậu không cần nói là mình không biết cô bé Mộc Cận kia thích cậu!”
Giang Thiếu Thành ánh mắt ngưng đọng lại, rồi anh đứng lên, lên tiếng: “Cô bé ấy, qua một thời gian tâm tình sẽ thay đổi.”
Long Tại Nham cũng không lấy gì làm lạc quan, đây có lẽ là mối tình đầu của cô bé, nhưng chính như vậy mới là điều lo lắng, không từng trải qua chuyện tình cảm, không giống như một người phụ nữ khôn khéo, hiểu chuyện và biết cân nhắc cũng như biết bảo vệ được chính tình cảm của mình.
Mộc Cận giống như vậy, đối với tình yêu thường nganh bướng, đem tình yêu trở thành sinh mệnh, coi tình yêu là sự dâng hiến, cô luôn dũng cảm tiến tới, cho dù là đầu rơi máu chảy cũng không hiểu mà dừng lại. Cô tựa như ngọn lửa đem chính mình thiêu đốt thành tro. Long Tại Nham hiện tại biết rõ cô đối với Giang Thiếu Thành là tình cảm sâu đậm, không thể tự thoát ra được.
Mà chính miệng Giang Thiếu Thành trả lời một câu hờ hững như vậy , Long Tại Nham không biết liệu có nên cảm thấy may mắn thay cho Mộc Cận hay không.
Long tại Nham trầm mặc một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Thiếu Thành, tôi tin cậu không có hứa hẹn gì với Mộc Cận. Nhưng mà cậu nên biết, cô ấy là một cô bé ngốc nghếch, cậu đối với cô ấy nhẹ nhàng, lại càng làm cho cô ấy thêm thích cậu, hết lần này đến lần khác đến khiến cô ấy ảo tưởng.
Tôi nói việc này không có ý gì khác, chỉ là hy vọng cậu về sau không nên làm những hành động khiến cô ấy hiểu lầm, cô ấy vẫn còn nhỏ, không nên hại đến cô bé ấy, càng không cần phải hại chính cậu!”
Long Tại Nham vỗ vỗ vai Giang Thiếu Thành: “Cậu có biết, Mộc gia chỉ có mình Mộc Cận là con gái. Ông trân trọng, nâng niu như chính sinh mệnh của mình vậy, cậu còn nhớ rõ lúc sinh nhật Mộc Cận, lời nói kia của Mộc gia, Mộc gia hy vọng chúng ta đối đãi Mộc Cận như em gái thì phải là em gái. Cả đời không thể có quan hệ nào khác, cuộc sống của Mộc Cận về sau sẽ vô cùng đơn giản, gả vào một nơi không có người đàn ông nào dính vào cái thế giới của chúng ta, giúp chồng dạy con, đây cũng là tính toán của Mộc gia.”
Giang Thiếu Thành nói: “Tôi hiểu được ý của anh.”
Người tương lai Mộc Cận chọn làm chồng, dù là công chức bình thường hay nhà chỉ có bốn bức tường cũng không quan trọng. Chỉ cần là lý lịch trong sạch, không được dính đến bất cứ đến thế lực đen tối nào, dù sao Mộc gia cũng không thiếu tiền, thiếu là thiếu người đàn ông xuất thân đứng đắn.
Mà anh là người nhiễm đầy sương gió đương nhiên không có tư cách đến với cô. Trong lòng Giang Thiếu Thành thầm thở dài, là anh không đủ quả quyết, mọi chuyện chỉ giữ ở trong lòng nên mới kéo dài đến ngày hôm nay, khiến cho Long Tại Nham phải đến đánh thức mình.
Giang Thiếu Thành nói: “Anh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.”
“Vậy là tốt rồi, như vậy Mộc gia cũng sẽ an tâm, đối với cậu và Mộc Cận mà nói đều là chuyện tối.”
Giang Thiếu Thành không ở lại lâu chỗ Long tại Nham, trở lại chỗ ở của mình. Trong bóng đêm, anh ngồi trên sô pha, xoa hai lòng bàn tay vào nhau, ngoài cửa số có tiếng vang của pháo trúc, đúng là thời điểm gia đình đoàn viên, quây quần bên nhau. Thứ mà đang tìm kiếm, nơi mà anh rời đi đã lâu, bây giờ anh như lạc vào mê cung, quên mất mình đến từ đâu, và bắt đầu như thế nào.
Buộc chính mình đi trên con đường này cũng là lúc nên đem mọi ràng buộc dẫm nát dưới chân, nhất là chuyện tình cảm nam nữ.
Tiếng di động vang lên, là số của Mộc Cận, Giang Thiếu Thành nhìn thoáng qua rồi anh nheo đôi mắt lại, nhắm chiếc cốc thủy tinh trên bàn, khởi động cò súng, tiếng vỡ vụn của thủy tinh vang lên, tạo ra âm thanh đến chói tai.
Anh cất súng đi, vứt chiếc di động trên sofa rồi đi vàp phòng ngủ.
Mộc Cận đứng trên quảng trường, xoa hay bàn tay lạnh cóng vào nhau, đầu dây bên kia không có người bắt máy, cô liền gửi tin nhắn cho anh, chỉ viết vài chữ: “Em ở quảng trường dân sinh chờ anh.”
Tuy rằng nhiệt độ ngoài trời dưới 0 độ nhưng vì niềm vui năm mới nên cái lạnh dường như giảm bớt đi. Đêm nay quảng trường rất đông đúc, hầu hết là những cặp đôi tình nhân nắm tay nhau đứng ở quảng trường, quàng chiếc khăn len dầy cộm, trên người cùng mặc áo lông, nhìn lên, có một chàng trai đang cầm tay một cô gái lắc lư.
Mộc Cận thấy nơi này đa số mọi cô gái trẻ nhìn giống nhau, khăn quàng đỏ, mũ đỏ, chí có đôi mắt hở ra ngoài, khi thở, một luồng khói trắng bay ra, chỉ có điều bên cạnh cô không có chàng trai nào nắm tay. Cô chờ ở quảng trường suốt buổi tối, đành lao thẳng đến bốt điện thoại.
Tiếng chuông năm mới qua 12h sắp đánh, cô có chút sốt ruột, vệ sĩ của cô cũng xen lẫn trong đám người, đi đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Trở về đi, đại tiểu thư, cô không nên ở đây lâu quá, rất nguy hiểm.”
Vừa rồi trên đường trở về, cô đột nhiên muốn xuống xe tới nơi này, bọn họ đành phải đi theo xuống xe, nhưng cô đã đứng hơn hai tiếng, cũng không có ý định rời đi, người ở đây lại nhiều, bọn họ không dám rời mắt khỏi cô.
Mộc Cận đang tức giận không có chỗ xả, cô bực mình: “Năm mới, đêm 30 tết có cái gì mà không an toàn, tránh ra, đều tránh ra hết cho tôi, không cần các người lo!”
Một người vệ sĩ đành phải gật đầu, cách xa cô mấy bước, theo thói quen Mộc Cận lạ cắn môi, cô đành gọi điện cho Long Tại Nham, ở đầu bên kia điện thoại trầm ngâm vài giây, nói: "Mộc Cận, không cần chờ , cậu ta sẽ không đến. Nghe anh, hãy coi cậu ta như anh trai, cậu ta nhất định sẽ bảo vệ em, nếu em yêu cậu ta, chỉ có hại cả đời em.”
Sau này, khi cô và Giang Thiếu Thành trở thành kẻ thù, lúc đó, yêu và hận cũng không thể. Lúc đó, cô mới nhớ tới lời nói lúc này của Long Tại Nham, đó là lời dự đoán trước tương lai. Nhưng đó là mối tình đầu, vừa mới biết đến cảm giác yêu thương một người , làm sao có thể tin tưởng rằng tình yêu có thể tàn nhẫn đến vậy. Cho nên dù có đợi lâu đến mấy, cô vẫn cố chấp đứng chờ trên quảng trường, mặc cho gió thổi lạnh cóng, cố chấp chờ đợi tình yêu của cô, cố chấp tin tưởng người cô yêu cũng yêu mình.
Mộc Cận như người mất hồn đứng đó, tiếng chuông bước sang năm mới ở quảng trường sắp điểm, mọi người đều kiễng chân chờ thời điểm đó.
Phía sau có người vỗ bả vai cô, cô vui sướng quay đầu lại.
Giang Thiếu Thành theo hắn lên lầu, ngồi xuống ở quầy bar ngoài phòng khách, Long Tại Nham với lên chiếc tủ sát tường lấy chai rượu cùng hai chiếc ly, đưa một ly cho Giang Thiếu Thành.
Giang Thiếu Thành hỏi: “Có chuyện gì với bên Thôi gia sao?”
Long Tại Nham lắc đầu: “Cùng cái tuổi ba mươi, anh em chúng tôi chỉ cùng nhau tâm sự.”
Giang Thiếu Thành cười nhạt, nhấp một ngụm rượu, gật đầu: “Việc gia đình!” Anh buông chiếc ly trong tay, ánh mắt nhìn xa xăm, tựa như là nhớ tới điều gì đó.
Long Tại Nham nói: “Đối với những người như chúng ta mà nói, nhắc tới chuyện gia đình, cũng chẳng có gì vui vẻ mà nhớ lại. Cha tôi cũng là thuộc hạ của Mộc gia, mẹ thì không rõ, cha tôi sau khi chết, Mộc gia coi tôi như con, tôi cũng kính Mộc gia như cha, nhiều năm như vậy, Mộc gia cũng coi như là nhà của tôi, mọi người thì coi nhau như anh em.”
Giang Thiếu Thành nói: Tôi biết anh đối với Mộc gia tình cảm sâu đậm.”
Long Tại Nham nhìn anh: “Vậy còn cậu? Thiếu Thành, năm năm qua chúng ta cũng coi như là anh em, là người một nhà,nên tôi mới hỏi cậu như vậy.”
“Tôi ư?” Giang Thiếu Thành nói: “Chỉ cần là chuyện của Mộc gia, tôi đều dốc toàn tâm toàn lực, dù chết không chối từ.”
“Được!” Long Tại Nham cụng ly với Giang Thiếu Thành, ngửa đầu một hơi uống cạn chén rượu, nói: “ Có mấy câu nói của cậu là đủ rồi, chuyện quá khứ cậu không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng, làm anh em tin tưởng lẫn nhau đều không cần lý do. Năm năm trước mặc kệ cậu sinh ra trong gia đình như thế nào, xảy ra những chuyện gì, tôi đều không hỏi, tôi chỉ biết hôm nay, cậu là người của Mộc gia, là anh em của tôi, tôi hy vọng năm mươi năm sau vẫn không thay đổi! Nào, đến đây uống thêm một ly!”
Vài ly rượu đã cạn, Long Tại Nham nói tiếp: “Nếu nói là bàn chuyện gia đình, tôi, cậu, Mộc Cận, chúng ta ba người xem như anh em, hôm nay người làm anh như tôi muốn hỏi một câu, cậu đối với Mộc Cận là có ý gì?”
“Ý gì?”
“Cậu không cần nói là mình không biết cô bé Mộc Cận kia thích cậu!”
Giang Thiếu Thành ánh mắt ngưng đọng lại, rồi anh đứng lên, lên tiếng: “Cô bé ấy, qua một thời gian tâm tình sẽ thay đổi.”
Long Tại Nham cũng không lấy gì làm lạc quan, đây có lẽ là mối tình đầu của cô bé, nhưng chính như vậy mới là điều lo lắng, không từng trải qua chuyện tình cảm, không giống như một người phụ nữ khôn khéo, hiểu chuyện và biết cân nhắc cũng như biết bảo vệ được chính tình cảm của mình.
Mộc Cận giống như vậy, đối với tình yêu thường nganh bướng, đem tình yêu trở thành sinh mệnh, coi tình yêu là sự dâng hiến, cô luôn dũng cảm tiến tới, cho dù là đầu rơi máu chảy cũng không hiểu mà dừng lại. Cô tựa như ngọn lửa đem chính mình thiêu đốt thành tro. Long Tại Nham hiện tại biết rõ cô đối với Giang Thiếu Thành là tình cảm sâu đậm, không thể tự thoát ra được.
Mà chính miệng Giang Thiếu Thành trả lời một câu hờ hững như vậy , Long Tại Nham không biết liệu có nên cảm thấy may mắn thay cho Mộc Cận hay không.
Long tại Nham trầm mặc một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Thiếu Thành, tôi tin cậu không có hứa hẹn gì với Mộc Cận. Nhưng mà cậu nên biết, cô ấy là một cô bé ngốc nghếch, cậu đối với cô ấy nhẹ nhàng, lại càng làm cho cô ấy thêm thích cậu, hết lần này đến lần khác đến khiến cô ấy ảo tưởng.
Tôi nói việc này không có ý gì khác, chỉ là hy vọng cậu về sau không nên làm những hành động khiến cô ấy hiểu lầm, cô ấy vẫn còn nhỏ, không nên hại đến cô bé ấy, càng không cần phải hại chính cậu!”
Long Tại Nham vỗ vỗ vai Giang Thiếu Thành: “Cậu có biết, Mộc gia chỉ có mình Mộc Cận là con gái. Ông trân trọng, nâng niu như chính sinh mệnh của mình vậy, cậu còn nhớ rõ lúc sinh nhật Mộc Cận, lời nói kia của Mộc gia, Mộc gia hy vọng chúng ta đối đãi Mộc Cận như em gái thì phải là em gái. Cả đời không thể có quan hệ nào khác, cuộc sống của Mộc Cận về sau sẽ vô cùng đơn giản, gả vào một nơi không có người đàn ông nào dính vào cái thế giới của chúng ta, giúp chồng dạy con, đây cũng là tính toán của Mộc gia.”
Giang Thiếu Thành nói: “Tôi hiểu được ý của anh.”
Người tương lai Mộc Cận chọn làm chồng, dù là công chức bình thường hay nhà chỉ có bốn bức tường cũng không quan trọng. Chỉ cần là lý lịch trong sạch, không được dính đến bất cứ đến thế lực đen tối nào, dù sao Mộc gia cũng không thiếu tiền, thiếu là thiếu người đàn ông xuất thân đứng đắn.
Mà anh là người nhiễm đầy sương gió đương nhiên không có tư cách đến với cô. Trong lòng Giang Thiếu Thành thầm thở dài, là anh không đủ quả quyết, mọi chuyện chỉ giữ ở trong lòng nên mới kéo dài đến ngày hôm nay, khiến cho Long Tại Nham phải đến đánh thức mình.
Giang Thiếu Thành nói: “Anh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.”
“Vậy là tốt rồi, như vậy Mộc gia cũng sẽ an tâm, đối với cậu và Mộc Cận mà nói đều là chuyện tối.”
Giang Thiếu Thành không ở lại lâu chỗ Long tại Nham, trở lại chỗ ở của mình. Trong bóng đêm, anh ngồi trên sô pha, xoa hai lòng bàn tay vào nhau, ngoài cửa số có tiếng vang của pháo trúc, đúng là thời điểm gia đình đoàn viên, quây quần bên nhau. Thứ mà đang tìm kiếm, nơi mà anh rời đi đã lâu, bây giờ anh như lạc vào mê cung, quên mất mình đến từ đâu, và bắt đầu như thế nào.
Buộc chính mình đi trên con đường này cũng là lúc nên đem mọi ràng buộc dẫm nát dưới chân, nhất là chuyện tình cảm nam nữ.
Tiếng di động vang lên, là số của Mộc Cận, Giang Thiếu Thành nhìn thoáng qua rồi anh nheo đôi mắt lại, nhắm chiếc cốc thủy tinh trên bàn, khởi động cò súng, tiếng vỡ vụn của thủy tinh vang lên, tạo ra âm thanh đến chói tai.
Anh cất súng đi, vứt chiếc di động trên sofa rồi đi vàp phòng ngủ.
Mộc Cận đứng trên quảng trường, xoa hay bàn tay lạnh cóng vào nhau, đầu dây bên kia không có người bắt máy, cô liền gửi tin nhắn cho anh, chỉ viết vài chữ: “Em ở quảng trường dân sinh chờ anh.”
Tuy rằng nhiệt độ ngoài trời dưới 0 độ nhưng vì niềm vui năm mới nên cái lạnh dường như giảm bớt đi. Đêm nay quảng trường rất đông đúc, hầu hết là những cặp đôi tình nhân nắm tay nhau đứng ở quảng trường, quàng chiếc khăn len dầy cộm, trên người cùng mặc áo lông, nhìn lên, có một chàng trai đang cầm tay một cô gái lắc lư.
Mộc Cận thấy nơi này đa số mọi cô gái trẻ nhìn giống nhau, khăn quàng đỏ, mũ đỏ, chí có đôi mắt hở ra ngoài, khi thở, một luồng khói trắng bay ra, chỉ có điều bên cạnh cô không có chàng trai nào nắm tay. Cô chờ ở quảng trường suốt buổi tối, đành lao thẳng đến bốt điện thoại.
Tiếng chuông năm mới qua 12h sắp đánh, cô có chút sốt ruột, vệ sĩ của cô cũng xen lẫn trong đám người, đi đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Trở về đi, đại tiểu thư, cô không nên ở đây lâu quá, rất nguy hiểm.”
Vừa rồi trên đường trở về, cô đột nhiên muốn xuống xe tới nơi này, bọn họ đành phải đi theo xuống xe, nhưng cô đã đứng hơn hai tiếng, cũng không có ý định rời đi, người ở đây lại nhiều, bọn họ không dám rời mắt khỏi cô.
Mộc Cận đang tức giận không có chỗ xả, cô bực mình: “Năm mới, đêm 30 tết có cái gì mà không an toàn, tránh ra, đều tránh ra hết cho tôi, không cần các người lo!”
Một người vệ sĩ đành phải gật đầu, cách xa cô mấy bước, theo thói quen Mộc Cận lạ cắn môi, cô đành gọi điện cho Long Tại Nham, ở đầu bên kia điện thoại trầm ngâm vài giây, nói: "Mộc Cận, không cần chờ , cậu ta sẽ không đến. Nghe anh, hãy coi cậu ta như anh trai, cậu ta nhất định sẽ bảo vệ em, nếu em yêu cậu ta, chỉ có hại cả đời em.”
Sau này, khi cô và Giang Thiếu Thành trở thành kẻ thù, lúc đó, yêu và hận cũng không thể. Lúc đó, cô mới nhớ tới lời nói lúc này của Long Tại Nham, đó là lời dự đoán trước tương lai. Nhưng đó là mối tình đầu, vừa mới biết đến cảm giác yêu thương một người , làm sao có thể tin tưởng rằng tình yêu có thể tàn nhẫn đến vậy. Cho nên dù có đợi lâu đến mấy, cô vẫn cố chấp đứng chờ trên quảng trường, mặc cho gió thổi lạnh cóng, cố chấp chờ đợi tình yêu của cô, cố chấp tin tưởng người cô yêu cũng yêu mình.
Mộc Cận như người mất hồn đứng đó, tiếng chuông bước sang năm mới ở quảng trường sắp điểm, mọi người đều kiễng chân chờ thời điểm đó.
Phía sau có người vỗ bả vai cô, cô vui sướng quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.