Chương 266: Có Lại Lòng Tin
Huỳnh Dị
17/03/2013
Hạng Thiếu Long chui vào thùng xe, xe ngựa lăn bánh.
Long Dương quân hớn hở nói, „Nô gia lấy cớ rằng đêm nay muốn dạo cảnh ở Tri Thủy cho nên lấy thẻ thông hành ra khỏi thành, chỉ cần ngồi thuyền lớn, giương buồm rồi đi lên phía tây, thì không ai có thể làm gì được chúng ta!"
Hạng Thiếu Long cảm thấy ngạc nhiên lắm nhíu mày nói, „Nghe nói nước sông này đã bị đóng băng, vậy làm sao dùng thuyền?"
Long Dương quân nói, „Nô gia đã sớm sai người điều tra, đường bộ tuy là người ngựa khó đi, nhưng đường sông ngày mai sẽ giải đông, lại có thuyền đến Lâm Tri, Thiếu Long hãy yên tâm!"
Hạng Thiếu Long nghe nói mà chẳng hiểu sao cả, lẽ nào Tiêu Nguyệt Ðàm lại nói dối? Theo lý mà nói, nếu Long Dương quân cấu kết với Hàn Sấm để hãm hại mình, khi được tin Tào Thu Ðạo khiêu chiến với mình, theo lý phải bỏ tất cả những âm mưu ngụy kết trước tiên coi minh có thể giữ được mạng trong tay của họ Tào hay không rồi mới tính toán nữa. Nhưng giờ đây thấy bộ dạng vô tình của Long Dương quân, hình như quả thật muốn dẫn mình chạy khỏi Lâm Trì, sự việc lần này không thể giả vờ được, rốt cuộc là câu chuyện gì?
Ðối với bạn bè gã trước nay luôn thẳng tính, nén không được nói, „Quân thượng không sợ Hàn Sấm uy hiếp sao?"
Long Dương quân giật mình rồi mặt trắng bệch, lạc giọng kêu lên, „Thiếu Long làm sao biết được truyện này?"
Hạng Thiếu Long bình thản nói, „Vậy là quả thật đã xảy ra chuyện này?"
Long Dương quân lặng lẽ một lát, rồi chép miệng, „Sấm hầu cũng là bất đắc dĩ, bởi vì thủ hạ của người đã tiết lộ bí mật cho Quách Khai. Song giờ đây Thiếu Long đã công khai thân phận khiến cho Quách Khai nhất thời lúng túng tiến thoái khó phân."
Hạng Thiếu Long nhìn kỹ thần thái của Long Dương quân rồi mới ngạc nhiên nói, „Chuyện đêm nay chúng ta bỏ chạy, Hàn Sấm có biết không?"
Long Dương quân trả lời, „Ðương nhiên không để cho y biết. Nô gia đã hạ quyết tâm làm thế nào cũng không để Thiếu Long chết trong tay Tào Thu Ðạo."
Hạng Thiếu Long nén không được ôm vai y than rằng, „Biết quân thượng không bán đứng ta, tiểu đệ trong lòng vui mừng, quả thực khó nói ra bằng lời được nhưng ta cũng không muốn liên lụy đến quân thượng, hãy quay xe về."
Long Dương quân giật mình, „Thiếu Long đừng ỷ vào sức mạnh, theo nô gia biết, bọn Hàn Sấm đã từng bí mật gặp Tào Thu Ðạo, khuyên y phải trừ khử Thiếu Long, nếu không nước Tề mãi mãi khó có ngày yên được. Cho nên đừng tưởng Tào Thu Ðạo nhất định sẽ nương tay!"
Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Nghe nói Tào Thu Ðạo ngay cả Tề vương cũng không lay chuyển được y, Hàn Sấm là cái thứ gì?"
Long Dương quân ngạc nhiên một chốc rồi cảm động nói, „Nô gia biết Thiếu Long nghĩ cho mình nhưng nô gia có thủ đoạn để ứng phó với Hàn Sấm. Nói cho cùng y có nhiều chuyện vẫn phải nhờ vả nô gia, không dám làm bừa!"
Rồi lại thở dài nói, „Nô gia không phải là nói giùm cho y, sự thật y cũng gặp khó khăn, y đối với Thiếu Long cũng là chân tình!“ Hạng Thiếu Long lúc này hoàn toàn bỏ đi ý định chạy trốn cả quyết rằng, „Muốn đi thì phải sau khi quyết chiến với Tào Thu Ðạo. Sự thực tại hạ đã cùng y giao thủ, lần đó đã cướp được thanh Bách Chiến bảo đao về. Nếu không cũng không biết Hàn Sấm có ý muốn giết tại hạ!“ Long Dương quân ngạc nhiên nói, „Huynh đã từng giao thủ với y?"
Hạng Thiếu Long nhẹ giọng nói, „Quân thượng trước tiên hãy sai người đánh xe về, ta sẽ cho quân thượng biết tường tận sau!"
Khi Hạng Thiếu Long tỉnh dậy thì trời đã hơi sáng.
Một là vì thời tiết lạnh, vả lại đêm qua rất khuya mới ngủ được, gã không nỡ rời chiếc mềm ấm.
Ðêm qua gã đã dằn lòng mình mới không đến chỗ Phụng Phi cũng không muốn vì chuyện nam nữa mà không thể kiềm chế được sự việc. Theo tính toán của gã, sau khi chịu được mười chiêu của Tào Thu Ðạo thì Giải Tử Nguyên sẽ sắp xếp gã bỏ chạy, còn Phụng Phi thì do cha con Trọng Tôn Long phụ trách đưa nàng ra đi một cách an toàn. Dựa vào uy vọng của mình, đây cũng không phải là chỗ của Lã Bất Vi cho nên đoàn ca vũ cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Về đến Hàm dương, gã sẽ không dẫn quân xuất chinh nữa. Giờ đây nguyện vọng duy nhất là mong mình đã quá lo lắng về chuyện thân phận của tiểu Bàn những cũng hiểu được đó chỉ là suy nghĩ của mình.
Ðột nhiên có tiếng ồn ở phía trước truyền tới, tiếp theo có tiếng người kêu thảm. Hạng Thiếu Long ngạc nhiên tung mền ngồi dậy, Thiệu Nhu lướt vào như gió, thộp ngực gã mà rít lên rằng, „Tên tiểu tử lười biếng hãy xuống giường cho ta, đã biết ngày mốt sẽ đối phó với sư phụ mà giờ vẫn còn nằm đây!"
Bọn Phí Thuần, Lôi Xung Nhi bị đánh sưng mặt khi lao vào trong phòng, thấy đường đường là một vị thượng tướng quân của nước Tần như Hạng Thiếu Long mà cũng bị nàng thộp ngực, đều ngạc nhiên dừng bước, không biết là chuyện Hạng Thiếu Long cười khổ giới thiệu rằng, „Ðây chính là Giải phu nhân, người mà cả Tào Thu Ðạo cũng phải đau đầu, lần sau mà gặp được, các người chắc biết nên ứng phó như thế nào."
Hạng Thiếu Long đứng trong vườn, tâm và thần hợp nhất, Bách Chiến bảo đao chém ra từ các góc độ khác nhau, mỗi đao đều hoàn toàn hóa giải thế công linh hoạt mà dũng mãnh của Thiệu Nhu, khiến cho nàng khó mà liên tục tấn công được, cứ giống như là giơ đao chém nước, mỗi lần đều khiến cho gióng nước không thể ngừng được.
Mấy năm gần đây, nhờ có kinh nghiệm trên chiến trường, đao pháp của gã đã trở nên thành thục, không hề có sơ hở nữa.
Thiệu Nhu lại đánh tiếp mười kiếm nữa mà không thể tấn công được, cuối cùng hết sức, thối lùi ra sau, giơ ngang thanh kiếm đứng yên rồi trừng trừng mắt nhìn gã.
Những kẻ đứng bên cạnh ngoài đám gia tướng cùng với Phụng Phi và các ca vũ cơ, còn có Trọng Tôn Huyền Hoa và hơn mười tùy tùng của y.
Ai nấy đều cố nén tiếng vỗ tay, sợ rằng sẽ trêu tức Thiệu Nhu.
Thiệu Nhu chợt bật cười nói, „Tên tiểu tử nhà người quả nhiên tiến bộ nhiều lắm, thôi được! Xem ra có thể chống đỡ được mấy chiêu của sư phụ!“ Hạng Thiếu Long sợ nàng để lộ chuyện mình sẽ hẹn với Tào Thu Ðạo đánh mười chiêu, vội ôm đao bảo rằng, „Ða tạ Giải phu nhân chỉ điểm!"
Lúc này mọi người mới dám vỗ tay hoan hô!
Trọng Tôn Huyền Hoa rút ra thanh bội kiếm, đứng trước Hạng Thiếu Long cười nói rằng, „Huyền Hoa cũng đã ngứa tay, mong được thượng tướng quân chỉ điểm!“ Hạng Thiếu Long mỉm cười nói, „Mời Huyền Hoa huynh!"
Trọng Tôn Huyền Hoa tinh thần lặng lẽ như mặt nước đứng yên, rút kiếm bước sải về phía trước hai bước, Hạng Thiếu Long lập tức cảm thấy đối phương tỏa ra một khí thế lợi hại, nào dám chậm trễ, thu đao về phía sau.
Những người đứng bên cạnh đã nể uy danh của Trọng Tôn Huyền Hoa, cả thở mạnh cũng không dám.
Trọng Tôn Huyền Hoa hai mắt sáng lên đột nhiên quát lên một tiếng dài, rút kiếm đâm tới.
Hạng Thiếu Long lòng dâng đầy cảm xúc.
Kiếm pháp của Trọng Tôn Huyền Hoa không hề thua kém Quản Trung Tà, nhưng lại không bằng Tào Thu Ðạo. Có thể thấy về mặt kiếm đạo, Tào Thu Ðạo quả là được ông trời ban phước, cả một học trò xuất sắc của y cũng chỉ có thể bắt chước được hình chứ không bắt chước được thần của y!
Keng một tiếng, Hạng Thiếu Long giơ đao lên đỡ.
Trọng Tôn Huyền Hoa bị luồng lực đạo của Bách Chiến bảo đao chấn động, không thể biến đổi thành chiêu số khác thối lui ra.
Trọng Tôn Huyền Hoa không thể nắm bắt được lối đánh của Bách Chiến bảo đao, nhất thời chỉ có chống đỡ và thối lùi!
Hạng Thiếu Long càng đánh càng hăng, trong chốc lát đã thi triển lối đánh xáp lá cà, mỗi đao đều hung hiểm. Ai nấy đều nín thở.
Chỉ thấy tiếng đao và kiếm giao nhau liên tiếp, bọn thiếu nữ lo lắng đến nỗi run bần bật, cứ tưởng rằng bọn họ giả vờ, muốn thừa cơ lấy mạng đối phương.
Chỉ có những kẻ cao minh như Thiệu Nhu, mới thấy được Hạng Thiếu Long vì nắm được chủ động cho nên đã rất chính xác, tựa như không hề nương tay, nhưng kỳ thực chỉ là muốn xem kỹ kiếm pháp của Trọng Tôn Huyền Hoa thừa cơ thăm dò lối đánh của Tào Thu Ðạo.
Lúc này tinh thế lại thay đổi nữa, mũi đao của Hạng Thiếu Long hình như rất chậm nhưng Trọng Tôn Huyền Hoa thì phải tốn rất nhiều sức mới chống đỡ nổi, lúc này Hạng Thiếu Long đã hoàn toàn khôi phục được lòng tin đã mất khi đối mặt với Tào Thu Ðạo, tiến thoái công thủ đều rất tự nhiên. Trọng Tôn Huyền Hoa tuy nhiều lần phản công nhưng đều bị gã mau chóng hóa giải.
Trong mắt mọi người dù cho những kẻ không biết kiếm pháp như Ðổng Thục Trinh, cũng cảm thấy đao pháp của Hạng Thiếu Long biến hóa vô cùng, có cương có nhu, bao trùm thiên hạ.
"Keng, keng, keng."
Hạng Thiếu Long từng bước tấn công tới, liên tiếp chém ba đao, mỗi lần đều chém trúng vào một chỗ trên thân kiếm của Trọng Tôn Huyền Hoa, dù cho Trọng Tôn Huyền Hoa có biến hóa thế nào, kết quả cũng là như nhau.
Cuối cùng thanh kiếm đã gãy.
Hạng Thiếu Long tra đao vào vỏ cười rằng, „Tại hạ chỉ chiếm phần tiện nghi nhờ binh khí!"
Trọng Tôn Huyền Hoa cũng là bậc anh hùng, ném thanh kiếm gãy trong tay cười lớn rằng, „Thượng tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu đệ đã yên lòng!"
Có tiếng vỗ tay truyền từ xa.
Phụng Phi và Tiêu Nguyệt Ðàm cùng bước đến, Phụng Phi vui mừng nói, „Phụng Phi đã chuẩn bị điểm tâm, khoản đãi các vị khách quý, mời hãy dời giá đến tiền sảnh!“ Nói xong thì mọi người tản ra.
Thiệu Nhu phải quay về nhà, còn Trọng Tôn Huyền Hoa thì đi làm việc của mình.
Bọn Phụng Phi thì phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn vào hai này sau, chỉ còn lại Tiêu Nguyệt Ðàm và Hạng Thiếu Long ở trong sảnh.
Tiêu Nguyệt Ðàm hạ giọng nói, „Tào Thu Ðạo không hổ là bậc tôn sư, đã chấp nhận cái hẹn đánh mười chiêu. Song xem dáng vẻ của y, hình như chắc chắn rằng có thể thu phục được Thiếu Long trong vòng mười chiêu!"
Hạng Thiếu Long như trút được gánh nặng nói, „Ðiều này thì tốt còn gì bằng, đệ tin rằng có thể ứng phó được mười chiêu!"
Tiêu Nguyệt Ðàm trong mắt lộ vẻ kinh dị, nói với vẻ hơi do dự, „Lòng đề phòng người không thể không có, Thiếu Long tốt nhất đừng lập tức thu đao khi đã hết mười chiêu, nói không chừng họ Tào sẽ thừa cơ hội chém thêm hai kiếm nữa!"
Hạng Thiếu Long cười với vẻ nhẹ nhõm, „Không đâu! Tào Thu Ðạo là một bậc tôn sư, đương nhiên phải giữ lời của mình, cho nên đêm ấy y đã để cho tiểu đệ bỏ chạy, lão ca hãy cứ yên tâm."
Tiêu Nguyệt Ðàm nói với vẻ hơi lo lắng, „Nói tóm lại là lão đệ phải hứa với ta là phải đề phòng, cứ coi như đó là cái hẹn trăm ngàn chiêu là xong!"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Lão huynh hình như có vẻ khẳng định Tào Thu Ðạo đã hối hận!"
Tiêu Nguyệt Ðàm ho khan một tiếng, nhìn gã thản nhiên nói, „Ðệ trước nay luôn tin ta, vậy thì hãy tin thêm một lần!
Hạng Thiếu Long trong lòng tuy lo lắng nhưng không hề hoài nghi. Rồi nói sang chuyện khác, lúc này nhị hoàng tù Ðiền Kiện và Giải Tử Nguyên lại đến tìm.
Long Dương quân hớn hở nói, „Nô gia lấy cớ rằng đêm nay muốn dạo cảnh ở Tri Thủy cho nên lấy thẻ thông hành ra khỏi thành, chỉ cần ngồi thuyền lớn, giương buồm rồi đi lên phía tây, thì không ai có thể làm gì được chúng ta!"
Hạng Thiếu Long cảm thấy ngạc nhiên lắm nhíu mày nói, „Nghe nói nước sông này đã bị đóng băng, vậy làm sao dùng thuyền?"
Long Dương quân nói, „Nô gia đã sớm sai người điều tra, đường bộ tuy là người ngựa khó đi, nhưng đường sông ngày mai sẽ giải đông, lại có thuyền đến Lâm Tri, Thiếu Long hãy yên tâm!"
Hạng Thiếu Long nghe nói mà chẳng hiểu sao cả, lẽ nào Tiêu Nguyệt Ðàm lại nói dối? Theo lý mà nói, nếu Long Dương quân cấu kết với Hàn Sấm để hãm hại mình, khi được tin Tào Thu Ðạo khiêu chiến với mình, theo lý phải bỏ tất cả những âm mưu ngụy kết trước tiên coi minh có thể giữ được mạng trong tay của họ Tào hay không rồi mới tính toán nữa. Nhưng giờ đây thấy bộ dạng vô tình của Long Dương quân, hình như quả thật muốn dẫn mình chạy khỏi Lâm Trì, sự việc lần này không thể giả vờ được, rốt cuộc là câu chuyện gì?
Ðối với bạn bè gã trước nay luôn thẳng tính, nén không được nói, „Quân thượng không sợ Hàn Sấm uy hiếp sao?"
Long Dương quân giật mình rồi mặt trắng bệch, lạc giọng kêu lên, „Thiếu Long làm sao biết được truyện này?"
Hạng Thiếu Long bình thản nói, „Vậy là quả thật đã xảy ra chuyện này?"
Long Dương quân lặng lẽ một lát, rồi chép miệng, „Sấm hầu cũng là bất đắc dĩ, bởi vì thủ hạ của người đã tiết lộ bí mật cho Quách Khai. Song giờ đây Thiếu Long đã công khai thân phận khiến cho Quách Khai nhất thời lúng túng tiến thoái khó phân."
Hạng Thiếu Long nhìn kỹ thần thái của Long Dương quân rồi mới ngạc nhiên nói, „Chuyện đêm nay chúng ta bỏ chạy, Hàn Sấm có biết không?"
Long Dương quân trả lời, „Ðương nhiên không để cho y biết. Nô gia đã hạ quyết tâm làm thế nào cũng không để Thiếu Long chết trong tay Tào Thu Ðạo."
Hạng Thiếu Long nén không được ôm vai y than rằng, „Biết quân thượng không bán đứng ta, tiểu đệ trong lòng vui mừng, quả thực khó nói ra bằng lời được nhưng ta cũng không muốn liên lụy đến quân thượng, hãy quay xe về."
Long Dương quân giật mình, „Thiếu Long đừng ỷ vào sức mạnh, theo nô gia biết, bọn Hàn Sấm đã từng bí mật gặp Tào Thu Ðạo, khuyên y phải trừ khử Thiếu Long, nếu không nước Tề mãi mãi khó có ngày yên được. Cho nên đừng tưởng Tào Thu Ðạo nhất định sẽ nương tay!"
Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Nghe nói Tào Thu Ðạo ngay cả Tề vương cũng không lay chuyển được y, Hàn Sấm là cái thứ gì?"
Long Dương quân ngạc nhiên một chốc rồi cảm động nói, „Nô gia biết Thiếu Long nghĩ cho mình nhưng nô gia có thủ đoạn để ứng phó với Hàn Sấm. Nói cho cùng y có nhiều chuyện vẫn phải nhờ vả nô gia, không dám làm bừa!"
Rồi lại thở dài nói, „Nô gia không phải là nói giùm cho y, sự thật y cũng gặp khó khăn, y đối với Thiếu Long cũng là chân tình!“ Hạng Thiếu Long lúc này hoàn toàn bỏ đi ý định chạy trốn cả quyết rằng, „Muốn đi thì phải sau khi quyết chiến với Tào Thu Ðạo. Sự thực tại hạ đã cùng y giao thủ, lần đó đã cướp được thanh Bách Chiến bảo đao về. Nếu không cũng không biết Hàn Sấm có ý muốn giết tại hạ!“ Long Dương quân ngạc nhiên nói, „Huynh đã từng giao thủ với y?"
Hạng Thiếu Long nhẹ giọng nói, „Quân thượng trước tiên hãy sai người đánh xe về, ta sẽ cho quân thượng biết tường tận sau!"
Khi Hạng Thiếu Long tỉnh dậy thì trời đã hơi sáng.
Một là vì thời tiết lạnh, vả lại đêm qua rất khuya mới ngủ được, gã không nỡ rời chiếc mềm ấm.
Ðêm qua gã đã dằn lòng mình mới không đến chỗ Phụng Phi cũng không muốn vì chuyện nam nữa mà không thể kiềm chế được sự việc. Theo tính toán của gã, sau khi chịu được mười chiêu của Tào Thu Ðạo thì Giải Tử Nguyên sẽ sắp xếp gã bỏ chạy, còn Phụng Phi thì do cha con Trọng Tôn Long phụ trách đưa nàng ra đi một cách an toàn. Dựa vào uy vọng của mình, đây cũng không phải là chỗ của Lã Bất Vi cho nên đoàn ca vũ cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Về đến Hàm dương, gã sẽ không dẫn quân xuất chinh nữa. Giờ đây nguyện vọng duy nhất là mong mình đã quá lo lắng về chuyện thân phận của tiểu Bàn những cũng hiểu được đó chỉ là suy nghĩ của mình.
Ðột nhiên có tiếng ồn ở phía trước truyền tới, tiếp theo có tiếng người kêu thảm. Hạng Thiếu Long ngạc nhiên tung mền ngồi dậy, Thiệu Nhu lướt vào như gió, thộp ngực gã mà rít lên rằng, „Tên tiểu tử lười biếng hãy xuống giường cho ta, đã biết ngày mốt sẽ đối phó với sư phụ mà giờ vẫn còn nằm đây!"
Bọn Phí Thuần, Lôi Xung Nhi bị đánh sưng mặt khi lao vào trong phòng, thấy đường đường là một vị thượng tướng quân của nước Tần như Hạng Thiếu Long mà cũng bị nàng thộp ngực, đều ngạc nhiên dừng bước, không biết là chuyện Hạng Thiếu Long cười khổ giới thiệu rằng, „Ðây chính là Giải phu nhân, người mà cả Tào Thu Ðạo cũng phải đau đầu, lần sau mà gặp được, các người chắc biết nên ứng phó như thế nào."
Hạng Thiếu Long đứng trong vườn, tâm và thần hợp nhất, Bách Chiến bảo đao chém ra từ các góc độ khác nhau, mỗi đao đều hoàn toàn hóa giải thế công linh hoạt mà dũng mãnh của Thiệu Nhu, khiến cho nàng khó mà liên tục tấn công được, cứ giống như là giơ đao chém nước, mỗi lần đều khiến cho gióng nước không thể ngừng được.
Mấy năm gần đây, nhờ có kinh nghiệm trên chiến trường, đao pháp của gã đã trở nên thành thục, không hề có sơ hở nữa.
Thiệu Nhu lại đánh tiếp mười kiếm nữa mà không thể tấn công được, cuối cùng hết sức, thối lùi ra sau, giơ ngang thanh kiếm đứng yên rồi trừng trừng mắt nhìn gã.
Những kẻ đứng bên cạnh ngoài đám gia tướng cùng với Phụng Phi và các ca vũ cơ, còn có Trọng Tôn Huyền Hoa và hơn mười tùy tùng của y.
Ai nấy đều cố nén tiếng vỗ tay, sợ rằng sẽ trêu tức Thiệu Nhu.
Thiệu Nhu chợt bật cười nói, „Tên tiểu tử nhà người quả nhiên tiến bộ nhiều lắm, thôi được! Xem ra có thể chống đỡ được mấy chiêu của sư phụ!“ Hạng Thiếu Long sợ nàng để lộ chuyện mình sẽ hẹn với Tào Thu Ðạo đánh mười chiêu, vội ôm đao bảo rằng, „Ða tạ Giải phu nhân chỉ điểm!"
Lúc này mọi người mới dám vỗ tay hoan hô!
Trọng Tôn Huyền Hoa rút ra thanh bội kiếm, đứng trước Hạng Thiếu Long cười nói rằng, „Huyền Hoa cũng đã ngứa tay, mong được thượng tướng quân chỉ điểm!“ Hạng Thiếu Long mỉm cười nói, „Mời Huyền Hoa huynh!"
Trọng Tôn Huyền Hoa tinh thần lặng lẽ như mặt nước đứng yên, rút kiếm bước sải về phía trước hai bước, Hạng Thiếu Long lập tức cảm thấy đối phương tỏa ra một khí thế lợi hại, nào dám chậm trễ, thu đao về phía sau.
Những người đứng bên cạnh đã nể uy danh của Trọng Tôn Huyền Hoa, cả thở mạnh cũng không dám.
Trọng Tôn Huyền Hoa hai mắt sáng lên đột nhiên quát lên một tiếng dài, rút kiếm đâm tới.
Hạng Thiếu Long lòng dâng đầy cảm xúc.
Kiếm pháp của Trọng Tôn Huyền Hoa không hề thua kém Quản Trung Tà, nhưng lại không bằng Tào Thu Ðạo. Có thể thấy về mặt kiếm đạo, Tào Thu Ðạo quả là được ông trời ban phước, cả một học trò xuất sắc của y cũng chỉ có thể bắt chước được hình chứ không bắt chước được thần của y!
Keng một tiếng, Hạng Thiếu Long giơ đao lên đỡ.
Trọng Tôn Huyền Hoa bị luồng lực đạo của Bách Chiến bảo đao chấn động, không thể biến đổi thành chiêu số khác thối lui ra.
Trọng Tôn Huyền Hoa không thể nắm bắt được lối đánh của Bách Chiến bảo đao, nhất thời chỉ có chống đỡ và thối lùi!
Hạng Thiếu Long càng đánh càng hăng, trong chốc lát đã thi triển lối đánh xáp lá cà, mỗi đao đều hung hiểm. Ai nấy đều nín thở.
Chỉ thấy tiếng đao và kiếm giao nhau liên tiếp, bọn thiếu nữ lo lắng đến nỗi run bần bật, cứ tưởng rằng bọn họ giả vờ, muốn thừa cơ lấy mạng đối phương.
Chỉ có những kẻ cao minh như Thiệu Nhu, mới thấy được Hạng Thiếu Long vì nắm được chủ động cho nên đã rất chính xác, tựa như không hề nương tay, nhưng kỳ thực chỉ là muốn xem kỹ kiếm pháp của Trọng Tôn Huyền Hoa thừa cơ thăm dò lối đánh của Tào Thu Ðạo.
Lúc này tinh thế lại thay đổi nữa, mũi đao của Hạng Thiếu Long hình như rất chậm nhưng Trọng Tôn Huyền Hoa thì phải tốn rất nhiều sức mới chống đỡ nổi, lúc này Hạng Thiếu Long đã hoàn toàn khôi phục được lòng tin đã mất khi đối mặt với Tào Thu Ðạo, tiến thoái công thủ đều rất tự nhiên. Trọng Tôn Huyền Hoa tuy nhiều lần phản công nhưng đều bị gã mau chóng hóa giải.
Trong mắt mọi người dù cho những kẻ không biết kiếm pháp như Ðổng Thục Trinh, cũng cảm thấy đao pháp của Hạng Thiếu Long biến hóa vô cùng, có cương có nhu, bao trùm thiên hạ.
"Keng, keng, keng."
Hạng Thiếu Long từng bước tấn công tới, liên tiếp chém ba đao, mỗi lần đều chém trúng vào một chỗ trên thân kiếm của Trọng Tôn Huyền Hoa, dù cho Trọng Tôn Huyền Hoa có biến hóa thế nào, kết quả cũng là như nhau.
Cuối cùng thanh kiếm đã gãy.
Hạng Thiếu Long tra đao vào vỏ cười rằng, „Tại hạ chỉ chiếm phần tiện nghi nhờ binh khí!"
Trọng Tôn Huyền Hoa cũng là bậc anh hùng, ném thanh kiếm gãy trong tay cười lớn rằng, „Thượng tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu đệ đã yên lòng!"
Có tiếng vỗ tay truyền từ xa.
Phụng Phi và Tiêu Nguyệt Ðàm cùng bước đến, Phụng Phi vui mừng nói, „Phụng Phi đã chuẩn bị điểm tâm, khoản đãi các vị khách quý, mời hãy dời giá đến tiền sảnh!“ Nói xong thì mọi người tản ra.
Thiệu Nhu phải quay về nhà, còn Trọng Tôn Huyền Hoa thì đi làm việc của mình.
Bọn Phụng Phi thì phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn vào hai này sau, chỉ còn lại Tiêu Nguyệt Ðàm và Hạng Thiếu Long ở trong sảnh.
Tiêu Nguyệt Ðàm hạ giọng nói, „Tào Thu Ðạo không hổ là bậc tôn sư, đã chấp nhận cái hẹn đánh mười chiêu. Song xem dáng vẻ của y, hình như chắc chắn rằng có thể thu phục được Thiếu Long trong vòng mười chiêu!"
Hạng Thiếu Long như trút được gánh nặng nói, „Ðiều này thì tốt còn gì bằng, đệ tin rằng có thể ứng phó được mười chiêu!"
Tiêu Nguyệt Ðàm trong mắt lộ vẻ kinh dị, nói với vẻ hơi do dự, „Lòng đề phòng người không thể không có, Thiếu Long tốt nhất đừng lập tức thu đao khi đã hết mười chiêu, nói không chừng họ Tào sẽ thừa cơ hội chém thêm hai kiếm nữa!"
Hạng Thiếu Long cười với vẻ nhẹ nhõm, „Không đâu! Tào Thu Ðạo là một bậc tôn sư, đương nhiên phải giữ lời của mình, cho nên đêm ấy y đã để cho tiểu đệ bỏ chạy, lão ca hãy cứ yên tâm."
Tiêu Nguyệt Ðàm nói với vẻ hơi lo lắng, „Nói tóm lại là lão đệ phải hứa với ta là phải đề phòng, cứ coi như đó là cái hẹn trăm ngàn chiêu là xong!"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Lão huynh hình như có vẻ khẳng định Tào Thu Ðạo đã hối hận!"
Tiêu Nguyệt Ðàm ho khan một tiếng, nhìn gã thản nhiên nói, „Ðệ trước nay luôn tin ta, vậy thì hãy tin thêm một lần!
Hạng Thiếu Long trong lòng tuy lo lắng nhưng không hề hoài nghi. Rồi nói sang chuyện khác, lúc này nhị hoàng tù Ðiền Kiện và Giải Tử Nguyên lại đến tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.