Chương 12
Wan
17/12/2021
Ở nơi sâu nhất của thiên lao, Từ Di theo sự dẫn dắt của Trịnh An đi đến
tử lao, Lục Vi Tầm mặc tù y đơn bạc cũ nát, ngồi ở trong góc, tóc tai
xốc xếch, trên người là vết thương trầy da sứt thịt do đòn roi gây ra,
trên mặt hắn máu và bụi bặm lẫn lộn, nào còn có thể nhận ra được khí
phách của một nhiếp chính vương của ngày trước?
Ánh mắt Trịnh An khẽ quét qua vết thương nứt ra sau lưng Lục Vi Tầm, thầm thở dài một tiếng, coi như là Hoàng thượng có ý che chở cho chắn, nhưng mà suy cho cùng trên triều Vương gia cũng đã gây thù chuốc oán với biết bao nhiêu người, cho nên không tránh khỏi phải chịu khổ chốn lao ngục này.
"Hoàng thúc..." Từ Di nhìn thấy dáng vẻ chán nản này của Lục Vi Tầm thì cả kinh hô lên, mà Lục Vi Tầm chỉ nhàn nhạt liếc nó một cái, Trịnh An bước lên đặt khay rượu trong tay xuống cái bàn gỗ cũ nát rồi lui xuống ngay.
Sau khi Trịnh An đi, Từ Di cũng thu hồi thần sắc làm bộ đáng thương mới vừa rồi, nó đi đến trước mặt Lục Vi Tầm, thấy hắn đang cầm khúc gỗ viết chữ trên đất bèn ngồi xổm xuống nhìn cho kĩ hơn, hỏi hắn: "Hoàng thúc đang viết cái gì?"
Lục Vi Tầm không trả lời nó, Từ Di nghiêng đầu nhìn chữ viết trên đất giống như một đứa trẻ ôm tò mò, đến lúc nó nhận ra ý nghĩa của những con chữ đó, nụ cười trong nháy mắt đọng lại.
"Xuất Sư Biểu của Gia Cát tiên sinh, xem ra Hoàng thúc vẫn còn nhớ." Âm thanh của Từ Di xen lẫn ý lạnh, Lục Vi Tầm vẫn giữ im lặng, Từ Di dời mắt đi, nhìn về phía giếng trời phía ngoài lao ngục, "Hoàng thúc, bổn vương còn chưa bao giờ để cho ngươi trải qua khổ sở trong thiên lao bẩn thỉu như vậy, có vẻ như bây giờ ngươi còn thảm hơn cả đời trước nữa đấy."
Lục Vi Tầm nhếch môi, ném khúc gỗ trong tay đi, "Không phải cũng là do điện hạ ban cho hay sao?"
Từ Di đứng dậy, giày gấm quét sạch chữ viết của Lục Vi Tầm trên đất, "Thời loạn thế chỉ cầu bảo toàn tính mạng, không mong cầu được nổi danh khắp chư hầu, Hoàng thúc, nghe hay thật, ngươi thử vấn lương tâm mình xem, có xứng không? Ngươi thật sự cho rằng ngươi không phụ lòng phụ hoàng ta, không phụ lòng bổn vương, không phụ lòng thiên hạ sao?"
Lục Vi Tầm ngẩng đầu nhìn nó, tròng mắt tĩnh lặng như hồ băng, "Điện hạ, năm đó thần treo Xuất Sư Biểu ở ngự thư phòng để cho điện hạ xem, thần không bằng một gốc Gia Cát Khổng Minh, chẳng ngờ điện hạ lại có thể trở thành Lưu A Đẩu."
"Lục Vi Tầm!" Từ Di hung tợn trừng mắt hắn, đuôi mắt như sắp nứt ra, sau đó nó lại cười lạnh một tiếng, bước lên trước vươn tay sửa lại vạt áo cho Lục Vi Tầm, "Hoàng thúc, tất thảy những gì bổn vương có được, không phải cũng là do ngươi dạy sao?"
Lục Vi Tầm nghiêm mặt lạnh lùng không nói, Từ Di lại tiếp lời, "Bổn vương còn tưởng ngươi sẽ đối xử với Từ Tấn tốt hơn chỗ nào, ngờ đâu ngươi vẫn lại chọn con đường mưu nghịch. Làm sao, đời trước đoán được có thể sống lại, cho nên hôm nay không buông xuống được mà chết đi?"
Nó thở dài rồi lắc lắc đầu, "Hoàng thúc, vì sao ngươi không tự mình làm Hoàng đế đi chứ?" Đáy mắt xuất hiện sự hiểm ác, nó vươn tay bóp cổ Lục Vi Tầm, "Bổn vương thậm chí tình nguyện để cho ngươi ngồi lên cái vị trí này, vì sao ngươi lại chọn Từ Tấn, vì sao?"
Suy cho cùng thì cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuối, Lục Vi Tầm giữ lấy cổ tay nó giật xuống, ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao độc, "Bổn vương mưu quyền, mưu lợi, Từ Di, nhưng bổn vương chưa từng có lòng tham ngôi vị Hoàng đế của ngươi? Bổn vương đi một bước kia, còn không phải là vì để bảo vệ giang sơn Từ gia? Chỉ có ngươi, ngươi cho là bổn vương thất bại, thiên hạ chính là của ngươi?"
Lục Vi Tầm hất tay nó ra, cười đến điên cuồng càn rỡ, "Bổn vương vẫn giữ nguyên lời nói kia, là bởi vì có bổn vương ở đây, Đại Ngu mới là thiên hạ của Từ gia. Nếu không, ngươi thứ gì cũng chẳng có."
"Ngươi im miệng!" Mười năm tựa như một ngày, những lời này cứ thế đâm vào nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng Từ Di, nó đứng dậy, chỉ chung rượu nằm trên bàn gỗ, "Ngươi thì sao, Lục Vi Tầm, ngươi cho rằng Từ Tấn lĩnh tình ngươi sao? Ngươi đến mà nhìn, đây là rượu độc mà Hoàng thượng để bổn vương mang tới cho ngươi, a... Ngươi chọn Hoàng đế tốt, không hổ là nhân vật chính tay giết chết cả Thái tử, có vẻ như lòng dạ còn ác độc hơn bổn vương nhiều."
Từ Di nén lại tiếng thở dài, "Năm đó bổn vương đoạt quyền từ trong tay ngươi, thiên hạ trước mặt đại loạn khó coi, mười năm, Hoàng thúc ngược lại là sẽ thu nuôi lòng dân. Hay là để cho hôm nay Hoàng đế thủ đoạn cao minh, Hoàng thúc còn chưa đứng vững đã vội nhổ rễ cây, kẻ dưới người ngoài đều khen ngợi Hoàng đế long ân uy nghiêm, hắn cuối cùng lại nhận được danh tiếng tốt. Hoàng thúc... Đời này của ngươi, không đáng giá chút nào."
Lục Vi Tầm nhàn nhạt cười, "Từ Di, ngươi hẳn là nên rõ ràng, bổn vương chết đi, Từ Tấn có lợi biết bao nhiêu. Quyền lực của bổn vương còn hơn cả Thừa tướng, dù cho có là diết gà dọa khỉ thì cũng đủ để chấn chỉnh triều đình, sau đó không còn ai dám nghi ngờ vị trí này của y nữa."
Ánh mắt Từ Di khẽ lay động, không sai, nó rất rõ ràng, đây cũng là suy nghĩ của nó ở đời trước, nhưng rốt cuộc ỷ vào thế lực tiền triều, lối sống của nó khó coi biết bao nhiêu, sao có thể đem ra so sánh với Từ Tấn của hôm nay? Nó nhìn ánh mắt ngậm cười của Lục Vi Tầm, trong lòng cảm thấy lời hắn sắp nói ra...
"Ngươi sao có thể biết được, bổn vương có phải là cố ý làm ra những chuyện này hay không?"
"Không thể nào!" Từ Di nổi giận chỉ hắn, "Hắn dựa vào cái gì? Hắn chẳng đáng giá gì để cho ngươi làm như vậy!" Nó quỳ sụp xuống đất, tự nhiên lắc lắc đầu, "Không thể nào... Không thể nào... Trẫm bị ngươi trói buộc suốt mười năm, mười năm... Trẫm chỉ có thể làm theo lời ngươi nói, đi tính chỉ, đi phê tấu chương, học thi từ ca phú, văn thao vũ lược... Làm một Hoàng đế bị ngươi kìm hãm!"
"Nhưng mà ngươi, ngươi giết phụ Hoàng của trẫm, hoàng huynh của trẫm, mẫu phi của trẫm! Ngươi giết nhiều người như vậy, sau đó kéo trẫm đứng trên thi thể của những người này làm Hoàng đế cho ngươi!"
Từ Di cười lên, cười đến điên đảo, "Trẫm cho là... Trẫm cuối cùng cũng đã có thể ép ngươi thành một kẻ điên giống như trẫm."
"Trẫm cũng muốn nhìn ngươi giống như trẫm ban đầu vậy, làm một con thú hoang bị cầm tù, để cho trẫm hành hạ ngươi đến nỗi chỉ có thể tự cắn xé máu thịt của mình, cảm nhận một chút cảm giác đau đớn để biết rằng ngươi còn tồn tại." Nó thất thần ngồi bệt xuống đất, "Nhưng ngươi lại đem ánh mắt đặt lên một người chết, hắn chính là người chết!"
Lục Vi Tầm rũ mắt trầm mặt, Từ Di giống như bắt được điểm yếu của hắn, cười ha hả đến nắm lấy vạt áo Lục Vi Tầm, "Từ Tấn... Từ Tấn có biết không, hắn chỉ là một cái thi thể bên gối của một kẻ điên? Ha ha... Ha ha ha..."
Con ngươi Lục Vi Tầm co rút cực nhanh, dường như trực tiếp phá vỡ lớp ngụy trang trên khuôn mặt của hắn, hắn vươn tay bóp cần cổ yếu ớt của Từ Di, gan bàn tay thít chặt lại, trong nháy mắt Từ Di ngưng cười, sắc mặt bị kìm nén đến đỏ bừng, đạp chân cựa quậy, Lục Vi Tầm nhướn mày, cuối cùng buông lòng tay ném nó xuống đất một cách nặng nề.
"Ngươi nói đúng, bổn vương là người điên, mà người ép cho bổn vương điên cuồng, là ngươi, ngươi bỏ thuốc cho bổn vương, dùng hương, ngươi so với người khác biết rõ hơn cả." Lục Vi Tầm ngồi xổm xuống, trầm tĩnh nhìn nó, ánh mắt như đang nhìn một con kiến hôi đáng thương, ánh nhìn này làm cho Từ Di khó chịu đến cực độ, ôm cổ nôn ọe.
"Cho nên ngươi không có quyền được chất vấn tình cảm của bổn vương đối với Từ Tấn. Chuyện trên thế gian này đều có nhân quả, bổn vương đúng là vì giết quá nhiều mạng người mà gặp phải quả báo, cho nên đời này, bổn vương giữ lại cho Thục Thái phi môt mạng, cũng không mưu mô tính kế Lưu Thừa tướng, lỗi lầm của bổn vương, tự bổn vương sẽ nhận lấy báo ứng. Nhưng mà, Hoàng thượng... Bổn vương đối với ngươi, đối với Từ gia, có thể nói cũng đã tận tâm tận lực, đến bây giờ, kẻ vậy khốn ngươi không phải là bổn vương, mà là chính ngươi."
Hắn hơi cau mày, "Ngươi muốn trả thù bổn vương, bổn vương nhận. Nhưng bổn vương đối với Từ Tấn, từ đầu đến cuối đều là tư tâm của bổn vương, không liên quan gì đến ngươi. Đời này, bổn vương vốn chỉ muốn để cho ngươi trở về làm một tiểu điện hạ không buồn không lo."
Từ Di vô lực cười, nói, "Vô dụng thôi, trẫm không trở về được, ngươi cũng không trở về được... Ngươi nói trẫm không hiểu lòng thần, vậy Từ Tấn thì sao? Hắn hiểu không?"
Nó lại thở dài, giễu cợt, "Hoàng thúc, ngươi không cảm thấy ngươi quá bỉ ổi sao? Vừa muốn báo thù rửa hận, ép cung giết vua, lại thay mặt tiên Đế trông nom giang sơn Đại Ngu. Một mặt nắm hoàng quyền gây khó dễ, dã tâm ngút trời, một mặt lại tỏ thái độ bề tôi, phô trương phẩm đức hiền lương bảo hộ quân vương. Rốt cuộc ngươi sống thật hay là giả tạo, Hoàng đế làm sao biết? Làm sao tin tưởng được chứ?"
Lục Vi Tầm trầm mặc, con ngươi đen đặc như mực không nhìn ra được cảm xúc, "Ngươi cái gì cũng biết, hơn mười năm qua, ngươi biết trong lòng bổn vương suy nghĩ cái gì, nắm được xương sườn mềm của bổn vương, biết hoài bão của bổn vương, cũng biết nỗi khổ tâm của bổn vương, thế nhưng ngươi vẫn lựa chọn vì báo thù mà không chút lưu tình, phải không?"
"Đúng vậy." Từ Di thản nhiên trả lời, "Không phải Hoàng thúc cũng đối đãi với người khác như vậy sao? Lưu Thừa tướng bị lưu đày nơi biên cương, ngươi sao mà không biết lão ta trung thành với Đại Ngu đến nhường nào? Lại vì để cầm quyền mà bắt lão. Tiên đế bị ngươi bức tử, ngươi có biết người có bao nhiêu hổ thẹn với ngươi và mẫu thân của ngươi? Thế nhưng ngươi cũng vì thù hận mà giết người. À, còn Từ Tấn, ngươi sao có thể không biết trong cuộc tranh đoạt đó hắn chính là người vô tội nhất? Cuối cùng lại bị ngươi hạ một mũi tên bắn chết ở Tuyên Vũ môn..."
Từ Di từng bước dồn ép hắn, "Hoàng thúc, những năm này trẫm muốn ăn miếng trả miếng, không muốn sống thành bộ dáng của ngươi năm đó."
Đúng rồi, ánh mắt hung ác và nham hiểm của Từ Di hôm nay, nếu như Phương Dự có thể nhìn thấy, thì thật sự phải nói rằng nó giống với Kinh Châu Vương trước đây y như đúc.
Dưới sự bức bách của Từ Di, Lục Vi Tầm cũng không hề nao núng, hắn chỉ lạnh giọng hỏi một câu, "Hoàng thượng có vui không?"
Từ Di ngẩn người, "Cái gì?"
"Nhìn thấy bổn vương ngày hôm nay suy bại, làm một tù nhân, Hoàng thượng có vui không?" Lục Vi Tầm bình tĩnh hỏi, xoay người đi tới bên bàn gỗ rót đầy chung rượu cho mình, "Hoặc nên hỏi, có phải Hoàng thượng thật sự muốn nhìn thấy bổn vương chết thì mới có thể vui lòng hay không?"
Từ Di không nói lời nào, Lục Vi Tầm mới thong thả, "Hay phải nói, Hoàng thượng muốn nhìn bổn vương chết ở trên tay bệ hạ thì mới cam tâm tình nguyện?"
Lục Vi Tầm cười nhạo một tiếng, âm thanh tựa như gai nhọn ghim sâu vào lòng tự ái yếu mềm của Từ Di, hắn ngửa đầu uống cạn chung rượu độc, quay đầu lạnh lùng nhìn nó, trong ánh mắt hịu quạnh tàn tạ như những nấm mồ chôn trên cánh đồng mùa thu xơ xác, Từ Di giật mình, rợn cả tóc gáy, dường như nó có thể trực tiếp nhìn thấy được từng cổ thi thể và bạch cốt âm u sẵn sàng tuân mệnh hắn hành sự.
Lần trước Từ Di nhìn thấy ánh mắt này của Lục Vi Tầm chính là lúc nó nổi giận đùng đùng cho người đến đốt bảo bối được bảo hộ sau bức bình phong trong phủ nhiếp chính vương của hắn, mà lúc này đây Lục Vi Tầm cũng nói với nó một câu giống hệt với hôm ấy.
"Từ Di, ngươi thật đáng thương."
Đời trước, nó thân là Hoàng đế, không muốn phân tranh với một người đã chết, tự lừa dối bản thân để nghĩ rằng thứ mà nó không thể đánh bại chính là sự điên cuồng như sói hoang của Lục Vi Tầm.
Đời này, nó dốc hết sức mình, mượn tay Từ Tấn khiến cho người nọ triệt để vạn kiếp bất phục, nhưng mà nó vẫn thua rồi, nó mới là thanh kiếm bị lợi dụng, hóa ra Lục Vi Tầm vẫn luôn muốn mượn sự trả thù của nó để tạ tội với người kia.
Người đó... Từ Tấn... Một người hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của Từ Di, một kẻ đã chết hơn mười năm vẫn có thể khiến cho Lục Vi Tầm từ trong núi sâu đưa về cung phụng như một người sống trong vương phủ...
Dựa vào cái gì? Đúng vậy, Từ Di thật sự nổi sát tâm với Lục Vi Tầm, chính là bởi vì Lục Vi Tầm thiên vị Từ Tấn.
Từ Di chưa từng cảm thấy mình đáng thương, đời trước nó trở thành con bù nhìn người người dùng để tranh đoạt quyền lực, đời này nó không thể tiếp tục cam chịu, nhất định không tiếc dùng binh trong tay đẩy Lục Vi Tầm vào con đường chết.
Từ Di chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Vi Tầm, trong mắt là một mảnh tro tàn, "Chỉ cần ngươi chết, bổn vương sống cũng không vô ích."
Lục Vi Tầm bình tĩnh đón nhận ánh mắt của nó, rồi sau đó thở ra một hơi, "Từ Di, ngươi thật sự cho rằng bổn vương làm những thứ này, bệ hạ không biết sao?" Nhìn con ngươi co rút nhanh của đối phương, lắc đầu một cái, "Nếu như bệ hạ biết, làm sao y có thể cam lòng ban chết cho bổn vương được."
Hắn cười khổ nói, "Vì sao bổn vương ở nơi thiên lao này đợi chờ nửa tháng, đến khi ngươi đến chờ lệnh thăm, y mới ban rượu độc? Ta là người sắp chết, hắn cũng sẽ không đến lúc này mới nghĩ đến việc để cho một đứa trẻ là ngươi đến tiễn bổn vương lên đường đâu. Từ Di, người mưu cầu quyền thế không phải ai ai cũng có tâm địa độc ác, không từ thủ đoạn nào, bề trên trong tay dính đầy máu tươi, cũng không hẳn phải là kẻ người cản giết người, Phật cản giết Phật."
Nói xong, ánh mắt của hắn tránh khỏi Từ Di, nhìn về phía thân ảnh màu trắng loáng thoáng xuất hiện ở cửa tù cũ nát, Từ Tấn đi vào buồng giam, thần sắc lạnh lùng, Từ Di xoay người về phía y, không khỏi kinh ngạc, "Ngươi..."
Lục Vi Tầm nháy mắt với Từ Tấn, đối phương mạnh mẽ chưởng xuống đánh ngất Từ Di, lại gọi Trịnh An tới, "Đưa Việt Vương điện hạ trở về vương phủ, thiên lao ướt lạnh, không cẩn thận nhiễm phong hàn, phải ở lại trong phủ dưỡng sức thật tốt mới được."
"Vâng."
Sau khi Trịnh An ôm Từ Di đưa đi, Từ Tấn mới đi đến ngồi xuống một bên, cau mày quét qua những vết roi quanh người Lục Vi Tầm, "Mấy tên cai ngục này còn dám lạm dụng tư hình?"
Lục Vi Tầm nhàn nhạt cười, "Là do thần gây thù chuốc oán quá nhiều, cho nên hôm nay ai cũng muốn tới đạp một cước."
Từ Tấn cong môi không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn qua song sắt nhỏ xíu trên tường. Lục Vi Tầm khẽ thở dài, "Bệ hạ..."
"Trẫm biết, ngươi vẫn còn điều giấu diếm trẫm."
Y chính là muốn chờ Từ Di tới, mượn cớ để cho hai người qua lại, không ngờ chuyện này thật sự có liên quan tới y.
Lục Vi Tầm mấp máy môi, cuối cùng rũ đầu xuống, bưng rượu lên rót cho mỗi người một chung, "Một chút chuyện hồ đồ thôi, bệ hạ cần gì phải cố chấp như thế?"
"Bởi vì nó liên quan đến ngươi, cũng liên quan đến ta!" Từ Tấn cả giận, "Lục Vi Tầm!"
Lục Vi Tầm nhìn thấy bệ hạ của hắn giận đến mức khóe mắt hồng hồng, vội vàng buông bình rượu xuống chạy đến bên cạnh ôm chặt y lấy lòng, "Thần không phải là cố ý lừa gạt bệ hạ... Thần... Thần cũng là vì không thể nói ra."
Rồi hắn thở dài nói, "Bệ hạ có còn nhớ hay không, trận chiến ở Bình Quý, người từng giải cứu một ông lão râu tóc bạc phơ từ trong tay một tên người Man?"
Từ Tấn cau mày, trận Bình Quý, cũng chỉ mới là chuyện của non nửa năm trước, y ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu một cái, "Quả thật có chuyện này, ông lão kia nói, sau lưng trẫm có điềm lành bao phủ, tất có thể vinh đăng đại bảo. Lúc ấy, trẫm cứ cho rằng... Cho rằng đó chỉ là những lời chúc phúc may mắn mà những người lớn tuổi hay nói thôi."
"Năm đó, sau khi hoàng cung đại biến, thi thể ngươi lẽ ra phải an táng vào Hoàng lăng." Lục Vi Tầm nắm lấy tay tiểu Hoàng đế, "Ông lão đó là một vị đạo sĩ trong núi, ngươi từng có ơn với lão, cho nên lão đến tìm bổn vương cầu xin thi thể của ngươi, lúc ấy bổn vương cũng không rõ chuyện trên trời hạ xuống ở Tuyên Vũ môn, cho nên liền không ngần ngại đáp ứng."
32.
Sau khi Từ Di lên ngôi, Lục Vi Tầm nhiều năm bận bịu việc triều chính, trong quyền cục, thứ làm người ta đau lòng cùng bất lực nhất chính là vua tôi nghi kị và minh tranh ám đấu.
Khi Lục Vi Tầm biết được Thục Thái phi chính là đứa trẻ mồ côi ở tiền triều, hắn đã không chút lưu tình thắt cổ nàng nơi thâm cung, hắn vốn nghĩ Từ Di không có lòng dạ mưu quyền, nó làm Hoàng đế đã quá mệt mỏi, cho nên cũng hoàn toàn không biết nhiếp chính vương quyền khuynh triều đình đứng bên cạnh nó mấy năm qua cũng mệt mỏi không kém.
Lục Vi Tầm biết rằng vị Hoàng đế tầm thường dưới tay mình rồi cũng sẽ trở nên tàn nhẫn.
"Nó là Hoàng đế, lại không thể kéo bổn vương từ trên đài cao xuống, sao mà bổn vương có thể an tâm đem giang sơn xã tắc giao phó cho nó?" Lục Vi Tầm thở dài nói, "Năm đó thần quả thực không đủ lý trí, thần cho rằng thứ mình muốn là giang sơn, chẳng qua là vì thần quá cứng rắn, không thể ngồi lên ngai vàng, lòng mang thiên hạ, đối với thần mà nói, quá mệt mỏi."
Nhưng hắn càng không nghĩ tới, hắn không thể làm, Từ Di cũng không thể làm.
Từ Di là do một tay hắn nâng đỡ, từng câu từng chữ mà nó học, từng thứ nó nhìn thấy đều là nhờ có hắn mà ra. Thời gian dần trôi, Lục Vi Tầm cảm khái, cuối cùng hắn cũng đã nuôi ra một "hắn" thứ hai. Một "hắn" vô cùng có khí phách lại còn cực kì cố chấp của năm đó.
Từ Di một lòng muốn lật đổ hắn, mẫu thân là con gái của loạn thần tiền triều, cho nên đã âm thầm bồi dưỡng thế lực tàn dư, có được sự ủng hộ của Hoàng đế, tất nhiên là những thế lực trong triều này rất nhanh đã bành trướng.
"Như vậy xem ra, trong thân thể của Hoàng thượng cũng chảy dòng máu loạn thần tặc tử giống hệt như thần."
Lục Vi Tầm lạnh lùng nhìn Hoàng đế, "Hoàng thượng như vậy, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là bảo hổ lột da*."
*Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của hắn.
Từ Di không cho là đúng, từ đầu đến cuối nó chỉ cảm thấy Lục Vi Tầm chính là con sói hung ác nhất tham lam nhất ở bên cạnh mình, mười năm nó không ngừng sợ hãi và lo lắng, từng nhất cử nhất động của Lục Vi Tầm khiến cho nó thần hồn nát thần tính, làm sao có thể không lo lắng khi chẳng biết thanh kiếm mà mình đâm về phía đối phương có làm bị thương chính mình hay không.
"Hoàng thượng, bành trướng thế lực mẫu tộc không hẳn là chuyện tốt. Quyền lực cố định, lòng người mới là thứ sẽ đổi thay. Ngươi giết một Lục Vi Tầm, rồi cũng sẽ có một Lục Vi Tầm thứ hai mà thôi."
Mục đích chính của bọn dư đảng tiền triều chính là diệt quốc, nếu như muốn thay đổi triều đại, kẻ đầu tiên tế cờ không phải là nhiếp chính vương hắn, mà là vị Hoàng đế họ Từ, giọt máu cuối cùng của Từ gia này đây.
Mà trong lòng Từ Di sớm đã hạ quyết tâm, "Hoàng thúc nghĩ nhiều rồi, trẫm tự có đảm bảo, giang sơn này chính là giang sơn của Từ gia, cho nên mọi chuyện không cần Hoàng thúc phải tiếp tục phí tâm."
Lục Vi Tầm không nói thêm gì nữa, tầm mắt chuyển dời về phía bộ Xuất Sư Biểu của Gia Cát Khổng Minh mà hắn từng cho người treo lên trong ngự thư phòng này, cau mày ngắm nhìn hồi lâu, sau đó mới xoay người rời cung.
Khi Từ Di dùng tội tham ô để định tội Lục Vi Tầm, trong lòng hắn trái lại rõ ràng nhẹ nhõm hơn. Hắn đứng trên triều cởi quan phục ra, dập đầu tạ tội.
"Tám mươi trượng năm đó không phải là thứ khiến cho lòng người đau đớn."
Lục Vi Tầm bình thản nói.
Sau khi trách phạt xong, Hoàng đế lấy danh nghĩa nói hắn dưỡng thương, giam lỏng hắn ở phủ nhiếp chính vương, lúc đó Lục Vi Tầm vốn đã không còn lòng dạ lo chuyện triều chính, chuyển sang cuộc sống thanh tịnh.
"Vương gia nào có tội gì chứ." Đêm khuya, Phương Dự than thở, ngồi bôi thuốc lên sống lưng thê thảm đến mức không dám nhìn tới của Lục Vi Tầm.
"Tội gì à..." Lục Vi Tầm trầm tư chốc lát, "Năm đó bổn vương không muốn ngôi vị Hoàng đế kia, Hoàng tử lại còn quá nhỏ, bổn vương rồi sẽ già đi. Lực bất tòng tâm, có vô số người mơ ước có được quyền hành trong tay bổn vương. Hoàng đế cũng muốn xé nát miếng thịt ngon lành này của bổn vương, sau đó đút cho một đám quan lang bên dưới."
Phương Dự lắc đầu, "Nói cho cùng, Vương gia đối đãi với Hoàng thượng tốt biết bao nhiêu, Hoàng thượng lại chẳng cảm kích, còn muốn đá Vương gia xuống đài."
"Năm đó bổn vương cứ nghĩ rằng nó còn nhỏ, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của bổn vương. Chẳng qua là vì đây chính là giang sơn của Từ gia. Binh biến năm đó bổn vương dã tâm bừng bừng, nghĩ rằng có thể ủng hộ một tiểu Hoàng đế, thay hắn trông nom giang sơn, nhưng không ngờ thế sự vô thường, những đảng phái cũ dần trở lại. Nếu như mà Hoàng đế này vừa có bản lĩnh đẩy bổn vương xuống, vừa có thể chấn chỉnh đám người này, thì cũng không đến nỗi tệ... Chỉ là bổn vương lo lắng, nó không đủ bản lĩnh. Nó đối với bổn vương thật ra toàn là thù hận. Nếu như bổn vương đổi một cái tên dễ nghe hơn, có lẽ đã có thể ăn tươi nuốt sống nó rồi."
Phương Dự không đành lòng, "Vương gia, ngài vì xã tắc mỗi ngày đều hết lòng hết sức, có mấy ai nhớ được phần cực khổ này của ngài đâu, quay lại vẫn phải đeo trên lưng cái tiếng lòng lang dạ sói."
"Quyền lực trong tay của bổn vương là vì làm chuyện bất chính mà có được, bọn họ mắng nhiếc, bổn vương phải nhận thôi."
Lục Vi Tầm nói xong, nhắm mắt cắn răng chịu đựng cơn đau sau lưng, Phương Dự mím môi, không nói gì nữa.
Sau đó Từ Di có đến cửa thăm hỏi thương thế của Lục Vi Tầm, lòng hắn rất rõ ràng mối hận của Hoàng đế đối với mình, năm đó hắn bức tử tiên đế, giết Thái tử, giết trọng thần, ngay trước mặt Từ Di ban chết cho mẫu thân nó, véo cằm bắt nó nhìn thẳng, một Hoàng đế vô năng như nó chẳng khác gì phế vật. Hắn nghĩ rằng mình còn trẻ lông bông một chút, mê muội tranh quyền đoạt thế, thủ đoạn tàn nhẫn, bị người người khắp nơi oán hận, để rồi ngày gió mát quay đầu nhìn lại, hắn vẫn không thể sống tự tại an nhàn.
Nhưng mà Lục Vi Tầm không ngờ Từ Di lại là một thiếu niên có tâm tư u ám độc ác, nó mang lòng tốt của mình tới thăm nom, còn mang theo phương thuốc chữa thương từ tiền triều, "Hoàng thúc, ngươi có tin là thiện ác chung quy sẽ có báo không?"
Thuốc bột vẩy vào vết thương máu chảy đầm đìa, trên khuôn mặt nhợt nhạt của Lục Vi Tầm mướt rượt mồ hôi, hắn cắn răng nói với Từ Di một câu, "Lấy ác trị ác, Hoàng thượng... Đây không phải là một cách thông minh."
Lục Vi Tầm thừa biết Từ Di ghét nhất chính là ánh nhìn hạ thấp mà hắn dành cho nó, khi nó còn bé dạy nó học, Lục Vi tầm rất thường làm hành động xoay nhẫn trên tay lắc đầu thất vọng với nó, cho nên Từ Di cực kì thù hận bộ dáng khinh miệt nó của Lục Vi Tầm, đây giống như là dấu hiệu khuất nhục đã in sâu vào lòng nó không quên, chỉ cần Lục Vi Tầm lạnh lùng nhìn nó, thì chỗ đó sẽ đau đớn như bị lửa thiêu đốt.
Từ Di cắn chặt môi dưới, đứng lên nói một cách giễu cợt, "Hoàng thúc nên biết, không phải là vì trẫm đau lòng Hoàng thúc cho nên mới đặc biệt đến đây đưa thuốc đâu. Bất quá, một vài giờ nữa thôi là vết thương của Hoàng thúc sẽ khỏi thôi, ngài nên cảm tạ ơn hiếu tâm của trẫm mới được."
Lục Vi Tầm nhắm mắt, cắn chặt hàm răng phun ra một chữ.
"Cút!"
Sau khi Từ Di đi, Lục Vi Tầm hạ lệnh cho tất cả hạ nhân lùi xa khỏi viện của hắn, vết thương kết vảy đau đớn đến mức khiến cho hắn ở trên giường nhỏ lăn lộn gào thét, máu và mồ hôi lạnh thấm ướt chăn nệm, cơn đau hành hạ hắn như đang lăng trì, thần trí của Lục Vi Tầm cũng bắt đầu trở nên mơ hồ hư ảo, đầu óc nhức bưng bưng như muốn nứt ra, hàng dặm tảng băng của hồ sâu trong đáy lòng hắn cơ hồ đã tan vỡ, tiết ra khí lạnh làm cho cả cơ thể hắn lạnh cóng.
Lạnh quá, hắn rất lạnh... Thế mà lúc này ngay cả một người nên ở bên cạnh lau đi mồ hôi trên trán giúp hắn cũng không có. Cảm giác cô tịch đìu hiu trong lòng bị phóng đại hàng vạn lần lúc này mới thật sự là thứ có thể giết chết Lục Vi Tầm.
Ánh mắt Trịnh An khẽ quét qua vết thương nứt ra sau lưng Lục Vi Tầm, thầm thở dài một tiếng, coi như là Hoàng thượng có ý che chở cho chắn, nhưng mà suy cho cùng trên triều Vương gia cũng đã gây thù chuốc oán với biết bao nhiêu người, cho nên không tránh khỏi phải chịu khổ chốn lao ngục này.
"Hoàng thúc..." Từ Di nhìn thấy dáng vẻ chán nản này của Lục Vi Tầm thì cả kinh hô lên, mà Lục Vi Tầm chỉ nhàn nhạt liếc nó một cái, Trịnh An bước lên đặt khay rượu trong tay xuống cái bàn gỗ cũ nát rồi lui xuống ngay.
Sau khi Trịnh An đi, Từ Di cũng thu hồi thần sắc làm bộ đáng thương mới vừa rồi, nó đi đến trước mặt Lục Vi Tầm, thấy hắn đang cầm khúc gỗ viết chữ trên đất bèn ngồi xổm xuống nhìn cho kĩ hơn, hỏi hắn: "Hoàng thúc đang viết cái gì?"
Lục Vi Tầm không trả lời nó, Từ Di nghiêng đầu nhìn chữ viết trên đất giống như một đứa trẻ ôm tò mò, đến lúc nó nhận ra ý nghĩa của những con chữ đó, nụ cười trong nháy mắt đọng lại.
"Xuất Sư Biểu của Gia Cát tiên sinh, xem ra Hoàng thúc vẫn còn nhớ." Âm thanh của Từ Di xen lẫn ý lạnh, Lục Vi Tầm vẫn giữ im lặng, Từ Di dời mắt đi, nhìn về phía giếng trời phía ngoài lao ngục, "Hoàng thúc, bổn vương còn chưa bao giờ để cho ngươi trải qua khổ sở trong thiên lao bẩn thỉu như vậy, có vẻ như bây giờ ngươi còn thảm hơn cả đời trước nữa đấy."
Lục Vi Tầm nhếch môi, ném khúc gỗ trong tay đi, "Không phải cũng là do điện hạ ban cho hay sao?"
Từ Di đứng dậy, giày gấm quét sạch chữ viết của Lục Vi Tầm trên đất, "Thời loạn thế chỉ cầu bảo toàn tính mạng, không mong cầu được nổi danh khắp chư hầu, Hoàng thúc, nghe hay thật, ngươi thử vấn lương tâm mình xem, có xứng không? Ngươi thật sự cho rằng ngươi không phụ lòng phụ hoàng ta, không phụ lòng bổn vương, không phụ lòng thiên hạ sao?"
Lục Vi Tầm ngẩng đầu nhìn nó, tròng mắt tĩnh lặng như hồ băng, "Điện hạ, năm đó thần treo Xuất Sư Biểu ở ngự thư phòng để cho điện hạ xem, thần không bằng một gốc Gia Cát Khổng Minh, chẳng ngờ điện hạ lại có thể trở thành Lưu A Đẩu."
"Lục Vi Tầm!" Từ Di hung tợn trừng mắt hắn, đuôi mắt như sắp nứt ra, sau đó nó lại cười lạnh một tiếng, bước lên trước vươn tay sửa lại vạt áo cho Lục Vi Tầm, "Hoàng thúc, tất thảy những gì bổn vương có được, không phải cũng là do ngươi dạy sao?"
Lục Vi Tầm nghiêm mặt lạnh lùng không nói, Từ Di lại tiếp lời, "Bổn vương còn tưởng ngươi sẽ đối xử với Từ Tấn tốt hơn chỗ nào, ngờ đâu ngươi vẫn lại chọn con đường mưu nghịch. Làm sao, đời trước đoán được có thể sống lại, cho nên hôm nay không buông xuống được mà chết đi?"
Nó thở dài rồi lắc lắc đầu, "Hoàng thúc, vì sao ngươi không tự mình làm Hoàng đế đi chứ?" Đáy mắt xuất hiện sự hiểm ác, nó vươn tay bóp cổ Lục Vi Tầm, "Bổn vương thậm chí tình nguyện để cho ngươi ngồi lên cái vị trí này, vì sao ngươi lại chọn Từ Tấn, vì sao?"
Suy cho cùng thì cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuối, Lục Vi Tầm giữ lấy cổ tay nó giật xuống, ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao độc, "Bổn vương mưu quyền, mưu lợi, Từ Di, nhưng bổn vương chưa từng có lòng tham ngôi vị Hoàng đế của ngươi? Bổn vương đi một bước kia, còn không phải là vì để bảo vệ giang sơn Từ gia? Chỉ có ngươi, ngươi cho là bổn vương thất bại, thiên hạ chính là của ngươi?"
Lục Vi Tầm hất tay nó ra, cười đến điên cuồng càn rỡ, "Bổn vương vẫn giữ nguyên lời nói kia, là bởi vì có bổn vương ở đây, Đại Ngu mới là thiên hạ của Từ gia. Nếu không, ngươi thứ gì cũng chẳng có."
"Ngươi im miệng!" Mười năm tựa như một ngày, những lời này cứ thế đâm vào nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng Từ Di, nó đứng dậy, chỉ chung rượu nằm trên bàn gỗ, "Ngươi thì sao, Lục Vi Tầm, ngươi cho rằng Từ Tấn lĩnh tình ngươi sao? Ngươi đến mà nhìn, đây là rượu độc mà Hoàng thượng để bổn vương mang tới cho ngươi, a... Ngươi chọn Hoàng đế tốt, không hổ là nhân vật chính tay giết chết cả Thái tử, có vẻ như lòng dạ còn ác độc hơn bổn vương nhiều."
Từ Di nén lại tiếng thở dài, "Năm đó bổn vương đoạt quyền từ trong tay ngươi, thiên hạ trước mặt đại loạn khó coi, mười năm, Hoàng thúc ngược lại là sẽ thu nuôi lòng dân. Hay là để cho hôm nay Hoàng đế thủ đoạn cao minh, Hoàng thúc còn chưa đứng vững đã vội nhổ rễ cây, kẻ dưới người ngoài đều khen ngợi Hoàng đế long ân uy nghiêm, hắn cuối cùng lại nhận được danh tiếng tốt. Hoàng thúc... Đời này của ngươi, không đáng giá chút nào."
Lục Vi Tầm nhàn nhạt cười, "Từ Di, ngươi hẳn là nên rõ ràng, bổn vương chết đi, Từ Tấn có lợi biết bao nhiêu. Quyền lực của bổn vương còn hơn cả Thừa tướng, dù cho có là diết gà dọa khỉ thì cũng đủ để chấn chỉnh triều đình, sau đó không còn ai dám nghi ngờ vị trí này của y nữa."
Ánh mắt Từ Di khẽ lay động, không sai, nó rất rõ ràng, đây cũng là suy nghĩ của nó ở đời trước, nhưng rốt cuộc ỷ vào thế lực tiền triều, lối sống của nó khó coi biết bao nhiêu, sao có thể đem ra so sánh với Từ Tấn của hôm nay? Nó nhìn ánh mắt ngậm cười của Lục Vi Tầm, trong lòng cảm thấy lời hắn sắp nói ra...
"Ngươi sao có thể biết được, bổn vương có phải là cố ý làm ra những chuyện này hay không?"
"Không thể nào!" Từ Di nổi giận chỉ hắn, "Hắn dựa vào cái gì? Hắn chẳng đáng giá gì để cho ngươi làm như vậy!" Nó quỳ sụp xuống đất, tự nhiên lắc lắc đầu, "Không thể nào... Không thể nào... Trẫm bị ngươi trói buộc suốt mười năm, mười năm... Trẫm chỉ có thể làm theo lời ngươi nói, đi tính chỉ, đi phê tấu chương, học thi từ ca phú, văn thao vũ lược... Làm một Hoàng đế bị ngươi kìm hãm!"
"Nhưng mà ngươi, ngươi giết phụ Hoàng của trẫm, hoàng huynh của trẫm, mẫu phi của trẫm! Ngươi giết nhiều người như vậy, sau đó kéo trẫm đứng trên thi thể của những người này làm Hoàng đế cho ngươi!"
Từ Di cười lên, cười đến điên đảo, "Trẫm cho là... Trẫm cuối cùng cũng đã có thể ép ngươi thành một kẻ điên giống như trẫm."
"Trẫm cũng muốn nhìn ngươi giống như trẫm ban đầu vậy, làm một con thú hoang bị cầm tù, để cho trẫm hành hạ ngươi đến nỗi chỉ có thể tự cắn xé máu thịt của mình, cảm nhận một chút cảm giác đau đớn để biết rằng ngươi còn tồn tại." Nó thất thần ngồi bệt xuống đất, "Nhưng ngươi lại đem ánh mắt đặt lên một người chết, hắn chính là người chết!"
Lục Vi Tầm rũ mắt trầm mặt, Từ Di giống như bắt được điểm yếu của hắn, cười ha hả đến nắm lấy vạt áo Lục Vi Tầm, "Từ Tấn... Từ Tấn có biết không, hắn chỉ là một cái thi thể bên gối của một kẻ điên? Ha ha... Ha ha ha..."
Con ngươi Lục Vi Tầm co rút cực nhanh, dường như trực tiếp phá vỡ lớp ngụy trang trên khuôn mặt của hắn, hắn vươn tay bóp cần cổ yếu ớt của Từ Di, gan bàn tay thít chặt lại, trong nháy mắt Từ Di ngưng cười, sắc mặt bị kìm nén đến đỏ bừng, đạp chân cựa quậy, Lục Vi Tầm nhướn mày, cuối cùng buông lòng tay ném nó xuống đất một cách nặng nề.
"Ngươi nói đúng, bổn vương là người điên, mà người ép cho bổn vương điên cuồng, là ngươi, ngươi bỏ thuốc cho bổn vương, dùng hương, ngươi so với người khác biết rõ hơn cả." Lục Vi Tầm ngồi xổm xuống, trầm tĩnh nhìn nó, ánh mắt như đang nhìn một con kiến hôi đáng thương, ánh nhìn này làm cho Từ Di khó chịu đến cực độ, ôm cổ nôn ọe.
"Cho nên ngươi không có quyền được chất vấn tình cảm của bổn vương đối với Từ Tấn. Chuyện trên thế gian này đều có nhân quả, bổn vương đúng là vì giết quá nhiều mạng người mà gặp phải quả báo, cho nên đời này, bổn vương giữ lại cho Thục Thái phi môt mạng, cũng không mưu mô tính kế Lưu Thừa tướng, lỗi lầm của bổn vương, tự bổn vương sẽ nhận lấy báo ứng. Nhưng mà, Hoàng thượng... Bổn vương đối với ngươi, đối với Từ gia, có thể nói cũng đã tận tâm tận lực, đến bây giờ, kẻ vậy khốn ngươi không phải là bổn vương, mà là chính ngươi."
Hắn hơi cau mày, "Ngươi muốn trả thù bổn vương, bổn vương nhận. Nhưng bổn vương đối với Từ Tấn, từ đầu đến cuối đều là tư tâm của bổn vương, không liên quan gì đến ngươi. Đời này, bổn vương vốn chỉ muốn để cho ngươi trở về làm một tiểu điện hạ không buồn không lo."
Từ Di vô lực cười, nói, "Vô dụng thôi, trẫm không trở về được, ngươi cũng không trở về được... Ngươi nói trẫm không hiểu lòng thần, vậy Từ Tấn thì sao? Hắn hiểu không?"
Nó lại thở dài, giễu cợt, "Hoàng thúc, ngươi không cảm thấy ngươi quá bỉ ổi sao? Vừa muốn báo thù rửa hận, ép cung giết vua, lại thay mặt tiên Đế trông nom giang sơn Đại Ngu. Một mặt nắm hoàng quyền gây khó dễ, dã tâm ngút trời, một mặt lại tỏ thái độ bề tôi, phô trương phẩm đức hiền lương bảo hộ quân vương. Rốt cuộc ngươi sống thật hay là giả tạo, Hoàng đế làm sao biết? Làm sao tin tưởng được chứ?"
Lục Vi Tầm trầm mặc, con ngươi đen đặc như mực không nhìn ra được cảm xúc, "Ngươi cái gì cũng biết, hơn mười năm qua, ngươi biết trong lòng bổn vương suy nghĩ cái gì, nắm được xương sườn mềm của bổn vương, biết hoài bão của bổn vương, cũng biết nỗi khổ tâm của bổn vương, thế nhưng ngươi vẫn lựa chọn vì báo thù mà không chút lưu tình, phải không?"
"Đúng vậy." Từ Di thản nhiên trả lời, "Không phải Hoàng thúc cũng đối đãi với người khác như vậy sao? Lưu Thừa tướng bị lưu đày nơi biên cương, ngươi sao mà không biết lão ta trung thành với Đại Ngu đến nhường nào? Lại vì để cầm quyền mà bắt lão. Tiên đế bị ngươi bức tử, ngươi có biết người có bao nhiêu hổ thẹn với ngươi và mẫu thân của ngươi? Thế nhưng ngươi cũng vì thù hận mà giết người. À, còn Từ Tấn, ngươi sao có thể không biết trong cuộc tranh đoạt đó hắn chính là người vô tội nhất? Cuối cùng lại bị ngươi hạ một mũi tên bắn chết ở Tuyên Vũ môn..."
Từ Di từng bước dồn ép hắn, "Hoàng thúc, những năm này trẫm muốn ăn miếng trả miếng, không muốn sống thành bộ dáng của ngươi năm đó."
Đúng rồi, ánh mắt hung ác và nham hiểm của Từ Di hôm nay, nếu như Phương Dự có thể nhìn thấy, thì thật sự phải nói rằng nó giống với Kinh Châu Vương trước đây y như đúc.
Dưới sự bức bách của Từ Di, Lục Vi Tầm cũng không hề nao núng, hắn chỉ lạnh giọng hỏi một câu, "Hoàng thượng có vui không?"
Từ Di ngẩn người, "Cái gì?"
"Nhìn thấy bổn vương ngày hôm nay suy bại, làm một tù nhân, Hoàng thượng có vui không?" Lục Vi Tầm bình tĩnh hỏi, xoay người đi tới bên bàn gỗ rót đầy chung rượu cho mình, "Hoặc nên hỏi, có phải Hoàng thượng thật sự muốn nhìn thấy bổn vương chết thì mới có thể vui lòng hay không?"
Từ Di không nói lời nào, Lục Vi Tầm mới thong thả, "Hay phải nói, Hoàng thượng muốn nhìn bổn vương chết ở trên tay bệ hạ thì mới cam tâm tình nguyện?"
Lục Vi Tầm cười nhạo một tiếng, âm thanh tựa như gai nhọn ghim sâu vào lòng tự ái yếu mềm của Từ Di, hắn ngửa đầu uống cạn chung rượu độc, quay đầu lạnh lùng nhìn nó, trong ánh mắt hịu quạnh tàn tạ như những nấm mồ chôn trên cánh đồng mùa thu xơ xác, Từ Di giật mình, rợn cả tóc gáy, dường như nó có thể trực tiếp nhìn thấy được từng cổ thi thể và bạch cốt âm u sẵn sàng tuân mệnh hắn hành sự.
Lần trước Từ Di nhìn thấy ánh mắt này của Lục Vi Tầm chính là lúc nó nổi giận đùng đùng cho người đến đốt bảo bối được bảo hộ sau bức bình phong trong phủ nhiếp chính vương của hắn, mà lúc này đây Lục Vi Tầm cũng nói với nó một câu giống hệt với hôm ấy.
"Từ Di, ngươi thật đáng thương."
Đời trước, nó thân là Hoàng đế, không muốn phân tranh với một người đã chết, tự lừa dối bản thân để nghĩ rằng thứ mà nó không thể đánh bại chính là sự điên cuồng như sói hoang của Lục Vi Tầm.
Đời này, nó dốc hết sức mình, mượn tay Từ Tấn khiến cho người nọ triệt để vạn kiếp bất phục, nhưng mà nó vẫn thua rồi, nó mới là thanh kiếm bị lợi dụng, hóa ra Lục Vi Tầm vẫn luôn muốn mượn sự trả thù của nó để tạ tội với người kia.
Người đó... Từ Tấn... Một người hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của Từ Di, một kẻ đã chết hơn mười năm vẫn có thể khiến cho Lục Vi Tầm từ trong núi sâu đưa về cung phụng như một người sống trong vương phủ...
Dựa vào cái gì? Đúng vậy, Từ Di thật sự nổi sát tâm với Lục Vi Tầm, chính là bởi vì Lục Vi Tầm thiên vị Từ Tấn.
Từ Di chưa từng cảm thấy mình đáng thương, đời trước nó trở thành con bù nhìn người người dùng để tranh đoạt quyền lực, đời này nó không thể tiếp tục cam chịu, nhất định không tiếc dùng binh trong tay đẩy Lục Vi Tầm vào con đường chết.
Từ Di chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Vi Tầm, trong mắt là một mảnh tro tàn, "Chỉ cần ngươi chết, bổn vương sống cũng không vô ích."
Lục Vi Tầm bình tĩnh đón nhận ánh mắt của nó, rồi sau đó thở ra một hơi, "Từ Di, ngươi thật sự cho rằng bổn vương làm những thứ này, bệ hạ không biết sao?" Nhìn con ngươi co rút nhanh của đối phương, lắc đầu một cái, "Nếu như bệ hạ biết, làm sao y có thể cam lòng ban chết cho bổn vương được."
Hắn cười khổ nói, "Vì sao bổn vương ở nơi thiên lao này đợi chờ nửa tháng, đến khi ngươi đến chờ lệnh thăm, y mới ban rượu độc? Ta là người sắp chết, hắn cũng sẽ không đến lúc này mới nghĩ đến việc để cho một đứa trẻ là ngươi đến tiễn bổn vương lên đường đâu. Từ Di, người mưu cầu quyền thế không phải ai ai cũng có tâm địa độc ác, không từ thủ đoạn nào, bề trên trong tay dính đầy máu tươi, cũng không hẳn phải là kẻ người cản giết người, Phật cản giết Phật."
Nói xong, ánh mắt của hắn tránh khỏi Từ Di, nhìn về phía thân ảnh màu trắng loáng thoáng xuất hiện ở cửa tù cũ nát, Từ Tấn đi vào buồng giam, thần sắc lạnh lùng, Từ Di xoay người về phía y, không khỏi kinh ngạc, "Ngươi..."
Lục Vi Tầm nháy mắt với Từ Tấn, đối phương mạnh mẽ chưởng xuống đánh ngất Từ Di, lại gọi Trịnh An tới, "Đưa Việt Vương điện hạ trở về vương phủ, thiên lao ướt lạnh, không cẩn thận nhiễm phong hàn, phải ở lại trong phủ dưỡng sức thật tốt mới được."
"Vâng."
Sau khi Trịnh An ôm Từ Di đưa đi, Từ Tấn mới đi đến ngồi xuống một bên, cau mày quét qua những vết roi quanh người Lục Vi Tầm, "Mấy tên cai ngục này còn dám lạm dụng tư hình?"
Lục Vi Tầm nhàn nhạt cười, "Là do thần gây thù chuốc oán quá nhiều, cho nên hôm nay ai cũng muốn tới đạp một cước."
Từ Tấn cong môi không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn qua song sắt nhỏ xíu trên tường. Lục Vi Tầm khẽ thở dài, "Bệ hạ..."
"Trẫm biết, ngươi vẫn còn điều giấu diếm trẫm."
Y chính là muốn chờ Từ Di tới, mượn cớ để cho hai người qua lại, không ngờ chuyện này thật sự có liên quan tới y.
Lục Vi Tầm mấp máy môi, cuối cùng rũ đầu xuống, bưng rượu lên rót cho mỗi người một chung, "Một chút chuyện hồ đồ thôi, bệ hạ cần gì phải cố chấp như thế?"
"Bởi vì nó liên quan đến ngươi, cũng liên quan đến ta!" Từ Tấn cả giận, "Lục Vi Tầm!"
Lục Vi Tầm nhìn thấy bệ hạ của hắn giận đến mức khóe mắt hồng hồng, vội vàng buông bình rượu xuống chạy đến bên cạnh ôm chặt y lấy lòng, "Thần không phải là cố ý lừa gạt bệ hạ... Thần... Thần cũng là vì không thể nói ra."
Rồi hắn thở dài nói, "Bệ hạ có còn nhớ hay không, trận chiến ở Bình Quý, người từng giải cứu một ông lão râu tóc bạc phơ từ trong tay một tên người Man?"
Từ Tấn cau mày, trận Bình Quý, cũng chỉ mới là chuyện của non nửa năm trước, y ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu một cái, "Quả thật có chuyện này, ông lão kia nói, sau lưng trẫm có điềm lành bao phủ, tất có thể vinh đăng đại bảo. Lúc ấy, trẫm cứ cho rằng... Cho rằng đó chỉ là những lời chúc phúc may mắn mà những người lớn tuổi hay nói thôi."
"Năm đó, sau khi hoàng cung đại biến, thi thể ngươi lẽ ra phải an táng vào Hoàng lăng." Lục Vi Tầm nắm lấy tay tiểu Hoàng đế, "Ông lão đó là một vị đạo sĩ trong núi, ngươi từng có ơn với lão, cho nên lão đến tìm bổn vương cầu xin thi thể của ngươi, lúc ấy bổn vương cũng không rõ chuyện trên trời hạ xuống ở Tuyên Vũ môn, cho nên liền không ngần ngại đáp ứng."
32.
Sau khi Từ Di lên ngôi, Lục Vi Tầm nhiều năm bận bịu việc triều chính, trong quyền cục, thứ làm người ta đau lòng cùng bất lực nhất chính là vua tôi nghi kị và minh tranh ám đấu.
Khi Lục Vi Tầm biết được Thục Thái phi chính là đứa trẻ mồ côi ở tiền triều, hắn đã không chút lưu tình thắt cổ nàng nơi thâm cung, hắn vốn nghĩ Từ Di không có lòng dạ mưu quyền, nó làm Hoàng đế đã quá mệt mỏi, cho nên cũng hoàn toàn không biết nhiếp chính vương quyền khuynh triều đình đứng bên cạnh nó mấy năm qua cũng mệt mỏi không kém.
Lục Vi Tầm biết rằng vị Hoàng đế tầm thường dưới tay mình rồi cũng sẽ trở nên tàn nhẫn.
"Nó là Hoàng đế, lại không thể kéo bổn vương từ trên đài cao xuống, sao mà bổn vương có thể an tâm đem giang sơn xã tắc giao phó cho nó?" Lục Vi Tầm thở dài nói, "Năm đó thần quả thực không đủ lý trí, thần cho rằng thứ mình muốn là giang sơn, chẳng qua là vì thần quá cứng rắn, không thể ngồi lên ngai vàng, lòng mang thiên hạ, đối với thần mà nói, quá mệt mỏi."
Nhưng hắn càng không nghĩ tới, hắn không thể làm, Từ Di cũng không thể làm.
Từ Di là do một tay hắn nâng đỡ, từng câu từng chữ mà nó học, từng thứ nó nhìn thấy đều là nhờ có hắn mà ra. Thời gian dần trôi, Lục Vi Tầm cảm khái, cuối cùng hắn cũng đã nuôi ra một "hắn" thứ hai. Một "hắn" vô cùng có khí phách lại còn cực kì cố chấp của năm đó.
Từ Di một lòng muốn lật đổ hắn, mẫu thân là con gái của loạn thần tiền triều, cho nên đã âm thầm bồi dưỡng thế lực tàn dư, có được sự ủng hộ của Hoàng đế, tất nhiên là những thế lực trong triều này rất nhanh đã bành trướng.
"Như vậy xem ra, trong thân thể của Hoàng thượng cũng chảy dòng máu loạn thần tặc tử giống hệt như thần."
Lục Vi Tầm lạnh lùng nhìn Hoàng đế, "Hoàng thượng như vậy, không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là bảo hổ lột da*."
*Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của hắn.
Từ Di không cho là đúng, từ đầu đến cuối nó chỉ cảm thấy Lục Vi Tầm chính là con sói hung ác nhất tham lam nhất ở bên cạnh mình, mười năm nó không ngừng sợ hãi và lo lắng, từng nhất cử nhất động của Lục Vi Tầm khiến cho nó thần hồn nát thần tính, làm sao có thể không lo lắng khi chẳng biết thanh kiếm mà mình đâm về phía đối phương có làm bị thương chính mình hay không.
"Hoàng thượng, bành trướng thế lực mẫu tộc không hẳn là chuyện tốt. Quyền lực cố định, lòng người mới là thứ sẽ đổi thay. Ngươi giết một Lục Vi Tầm, rồi cũng sẽ có một Lục Vi Tầm thứ hai mà thôi."
Mục đích chính của bọn dư đảng tiền triều chính là diệt quốc, nếu như muốn thay đổi triều đại, kẻ đầu tiên tế cờ không phải là nhiếp chính vương hắn, mà là vị Hoàng đế họ Từ, giọt máu cuối cùng của Từ gia này đây.
Mà trong lòng Từ Di sớm đã hạ quyết tâm, "Hoàng thúc nghĩ nhiều rồi, trẫm tự có đảm bảo, giang sơn này chính là giang sơn của Từ gia, cho nên mọi chuyện không cần Hoàng thúc phải tiếp tục phí tâm."
Lục Vi Tầm không nói thêm gì nữa, tầm mắt chuyển dời về phía bộ Xuất Sư Biểu của Gia Cát Khổng Minh mà hắn từng cho người treo lên trong ngự thư phòng này, cau mày ngắm nhìn hồi lâu, sau đó mới xoay người rời cung.
Khi Từ Di dùng tội tham ô để định tội Lục Vi Tầm, trong lòng hắn trái lại rõ ràng nhẹ nhõm hơn. Hắn đứng trên triều cởi quan phục ra, dập đầu tạ tội.
"Tám mươi trượng năm đó không phải là thứ khiến cho lòng người đau đớn."
Lục Vi Tầm bình thản nói.
Sau khi trách phạt xong, Hoàng đế lấy danh nghĩa nói hắn dưỡng thương, giam lỏng hắn ở phủ nhiếp chính vương, lúc đó Lục Vi Tầm vốn đã không còn lòng dạ lo chuyện triều chính, chuyển sang cuộc sống thanh tịnh.
"Vương gia nào có tội gì chứ." Đêm khuya, Phương Dự than thở, ngồi bôi thuốc lên sống lưng thê thảm đến mức không dám nhìn tới của Lục Vi Tầm.
"Tội gì à..." Lục Vi Tầm trầm tư chốc lát, "Năm đó bổn vương không muốn ngôi vị Hoàng đế kia, Hoàng tử lại còn quá nhỏ, bổn vương rồi sẽ già đi. Lực bất tòng tâm, có vô số người mơ ước có được quyền hành trong tay bổn vương. Hoàng đế cũng muốn xé nát miếng thịt ngon lành này của bổn vương, sau đó đút cho một đám quan lang bên dưới."
Phương Dự lắc đầu, "Nói cho cùng, Vương gia đối đãi với Hoàng thượng tốt biết bao nhiêu, Hoàng thượng lại chẳng cảm kích, còn muốn đá Vương gia xuống đài."
"Năm đó bổn vương cứ nghĩ rằng nó còn nhỏ, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của bổn vương. Chẳng qua là vì đây chính là giang sơn của Từ gia. Binh biến năm đó bổn vương dã tâm bừng bừng, nghĩ rằng có thể ủng hộ một tiểu Hoàng đế, thay hắn trông nom giang sơn, nhưng không ngờ thế sự vô thường, những đảng phái cũ dần trở lại. Nếu như mà Hoàng đế này vừa có bản lĩnh đẩy bổn vương xuống, vừa có thể chấn chỉnh đám người này, thì cũng không đến nỗi tệ... Chỉ là bổn vương lo lắng, nó không đủ bản lĩnh. Nó đối với bổn vương thật ra toàn là thù hận. Nếu như bổn vương đổi một cái tên dễ nghe hơn, có lẽ đã có thể ăn tươi nuốt sống nó rồi."
Phương Dự không đành lòng, "Vương gia, ngài vì xã tắc mỗi ngày đều hết lòng hết sức, có mấy ai nhớ được phần cực khổ này của ngài đâu, quay lại vẫn phải đeo trên lưng cái tiếng lòng lang dạ sói."
"Quyền lực trong tay của bổn vương là vì làm chuyện bất chính mà có được, bọn họ mắng nhiếc, bổn vương phải nhận thôi."
Lục Vi Tầm nói xong, nhắm mắt cắn răng chịu đựng cơn đau sau lưng, Phương Dự mím môi, không nói gì nữa.
Sau đó Từ Di có đến cửa thăm hỏi thương thế của Lục Vi Tầm, lòng hắn rất rõ ràng mối hận của Hoàng đế đối với mình, năm đó hắn bức tử tiên đế, giết Thái tử, giết trọng thần, ngay trước mặt Từ Di ban chết cho mẫu thân nó, véo cằm bắt nó nhìn thẳng, một Hoàng đế vô năng như nó chẳng khác gì phế vật. Hắn nghĩ rằng mình còn trẻ lông bông một chút, mê muội tranh quyền đoạt thế, thủ đoạn tàn nhẫn, bị người người khắp nơi oán hận, để rồi ngày gió mát quay đầu nhìn lại, hắn vẫn không thể sống tự tại an nhàn.
Nhưng mà Lục Vi Tầm không ngờ Từ Di lại là một thiếu niên có tâm tư u ám độc ác, nó mang lòng tốt của mình tới thăm nom, còn mang theo phương thuốc chữa thương từ tiền triều, "Hoàng thúc, ngươi có tin là thiện ác chung quy sẽ có báo không?"
Thuốc bột vẩy vào vết thương máu chảy đầm đìa, trên khuôn mặt nhợt nhạt của Lục Vi Tầm mướt rượt mồ hôi, hắn cắn răng nói với Từ Di một câu, "Lấy ác trị ác, Hoàng thượng... Đây không phải là một cách thông minh."
Lục Vi Tầm thừa biết Từ Di ghét nhất chính là ánh nhìn hạ thấp mà hắn dành cho nó, khi nó còn bé dạy nó học, Lục Vi tầm rất thường làm hành động xoay nhẫn trên tay lắc đầu thất vọng với nó, cho nên Từ Di cực kì thù hận bộ dáng khinh miệt nó của Lục Vi Tầm, đây giống như là dấu hiệu khuất nhục đã in sâu vào lòng nó không quên, chỉ cần Lục Vi Tầm lạnh lùng nhìn nó, thì chỗ đó sẽ đau đớn như bị lửa thiêu đốt.
Từ Di cắn chặt môi dưới, đứng lên nói một cách giễu cợt, "Hoàng thúc nên biết, không phải là vì trẫm đau lòng Hoàng thúc cho nên mới đặc biệt đến đây đưa thuốc đâu. Bất quá, một vài giờ nữa thôi là vết thương của Hoàng thúc sẽ khỏi thôi, ngài nên cảm tạ ơn hiếu tâm của trẫm mới được."
Lục Vi Tầm nhắm mắt, cắn chặt hàm răng phun ra một chữ.
"Cút!"
Sau khi Từ Di đi, Lục Vi Tầm hạ lệnh cho tất cả hạ nhân lùi xa khỏi viện của hắn, vết thương kết vảy đau đớn đến mức khiến cho hắn ở trên giường nhỏ lăn lộn gào thét, máu và mồ hôi lạnh thấm ướt chăn nệm, cơn đau hành hạ hắn như đang lăng trì, thần trí của Lục Vi Tầm cũng bắt đầu trở nên mơ hồ hư ảo, đầu óc nhức bưng bưng như muốn nứt ra, hàng dặm tảng băng của hồ sâu trong đáy lòng hắn cơ hồ đã tan vỡ, tiết ra khí lạnh làm cho cả cơ thể hắn lạnh cóng.
Lạnh quá, hắn rất lạnh... Thế mà lúc này ngay cả một người nên ở bên cạnh lau đi mồ hôi trên trán giúp hắn cũng không có. Cảm giác cô tịch đìu hiu trong lòng bị phóng đại hàng vạn lần lúc này mới thật sự là thứ có thể giết chết Lục Vi Tầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.