Chương 580: Âm mưu kinh thiên
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
Trên mặt Lạc Khuynh Thành hiện lên ý cười, cười híp mắt nói:
- Đi sớm về sớm, chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, hôm nay phải chạy tới Trấn Thiên Tông.
Sắc mặt Ngao Vô Không khó coi, gật đầu, xoay người nhảy vào hư không.
Sáu trăm thủ hạ Hắc Sơn cốc phân tán ở bốn phía, bọn họ đương nhiên không hiểu rõ hai vị cốc chủ xấu xa, chỉ nhìn thấy mặt Tam cốc chủ đen lại, phóng lên cao, trong lòng không khỏi buông lỏng.
- Điện hạ, tiểu tử Ngao Vô Không này xem ra thật sự quỳ dưới váy quả lựu của người!
Ảnh Tử cẩn thận nói.
- Ảnh Tử thúc thúc, giầy có thích hợp hay không chỉ có chân biết. Loại chuyện này ngươi vẫn không nên dính vào. Ảnh Tử thúc thúc cũng trưởng thành rồi, muốn Khuynh Thành vì ngươi làm mối, tìm một thẩm thẩm xinh đẹp hay không?
Lạc Khuynh Thành mỉm cười giống như tiểu muội nhà bên. Đối mặt với Lạc Khuynh Thành như vậy, Ảnh Tử thua một cách hoa lệ, khôi phục một tấm mặt chết, bất luận Lạc Khuynh Thành nói cái gì cũng không tiếp lời.
Lạc Khuynh Thành cảm thấy hứng thú, tiến tới nhìn phương xa, trong lòng không hiểu có chút bận tâm, chính nàng cũng không biết vì ai lo lắng. Lý Lân? Ngao Vô Không? Có lẽ là cả hai người, cũng có thể không phải một trong hai. Ngao Vô Không rất hoa tâm, Lý Lân rất lãnh khốc. Hai người đều không tương xứng, từ trước tới giờ Lạc Khuynh Thành cũng không có suy nghĩ qua loại chuyện này. Về phần tâm tư của Ngao Vô Không đối với nàng, nàng đương nhiên biết, cũng lợi dụng nhiều lần, nhưng cũng chưa hẳn đã nói lên tâm tư của nàng. Tâm của nữ nhân như mò kim đáy biển, chỉ sợ ngay cả nàng cũng không nắm bắt nổi tâm tư của chính mình.
Một tiếng ầm vang, phương xa truyền đến tiếng gầm rú, ngay sau đó đao âm cùng tiếng rồng ngâm, mọi người lặng lẽ nhìn phía xa.
Đáng tiếc, người có thể thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra chỉ có Ảnh Tử thực lực hơn người. Những người khác cũng chỉ nhìn thấy đao mang quét ngang hư không, cùng móng vuốt long khí màu xanh ngút trời.
- Thân thể Long tộc quả nhiên cường hãn, uy áp của thần thú thượng cổ khiến hắn có được thực lực khiêu chiến vượt cấp.
Ảnh Tử trầm giọng nói. Tuy rằng không có ý định ra tay, nhưng không có nghĩa y sẽ khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên, y cũng chỉ tham gia trong giới hạn nào đó, chỉ cần Lạc Khuynh Thành không gặp nguy hiểm, y rất vui lòng ra tay bảo hộ Ngao Vô Không một chút.
- Đúng vậy a, cũng không biết khi nào thì ta mới có thể đạt tới thực lực như vậy!
Lạc Khuynh Thành có chút hâm mộ. Tuy rằng thiên phú của nàng xuất chúng, nhưng do sinh ra chậm vài năm, hiện tại tuy rằng cố gắng đuổi theo, nhưng so sánh cùng những thiên chi kiêu tử có tiếng tăm thì thực lực vẫn còn chênh lệch rất lớn.
- Điện hạ không cần sốt ruột, độ tuổi như người có tu vi này đã có thể xưng là tuyệt thế thiên tài.
Ảnh Tử an ủi.
- Nhưng Lý Lân chỉ lớn hơn ta ba tuổi, hắn đã là cao thủ cấp Võ Tôn!
Lạc Khuynh Thành bĩu môi, rất khó chịu nói.
Ảnh Tử nghẹn lời, so sánh với Lý Lân biến thái không giống người thường này, bất kỳ ai bên cạnh hắn đều trở nên ảm đạm thất sắc.
- Điện hạ, chúng ta là người, không thể so sánh với biến thái!
Cuối cùng Ảnh Tử chỉ có thể dẫn lời Ngao Vô Không, trả lời Lạc Khuynh Thành.
Lạc Khuynh Thành gật đầu, nhưng trong lòng cũng có quyết đinh, nhất định phải cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt tới trình độ một mình đảm đương một phía, làm cho danh tiếng Hắc Sơn Lão Yêu lưu truyền tại Hỗn Loạn Lĩnh này.
Thời gian chiến đấu cũng không kéo dài, Ngao Vô Không một thân máu tươi, sắc mặt khó coi tiêu sái trở về. Ở trong tay y còn cầm một thanh trường đao, trên chuôi đao còn kéo theo một cánh tay nhân loại. Thoạt nhìn cực kỳ đẫm máu.
- Giải quyết?
Lạc Khuynh Thành cau mày, nàng không thích loại tình huống quá mức đẫm máu này.
- Để cho hắn chạy! Nhưng mà hắn bị trọng thương, hẳn là chạy không thoát một kiếp này!
Ngao Vô Không nhìn trấn nhỏ phía sau đang tản ra hơi thở quỷ dị, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
- Ngươi nói Lý Lân sẽ gặp phải hắn?
Lạc Khuynh Thành hỏi.
- Cái tên biến thái kia thực sự nổi giận, nếu tên sát thủ xui xẻo kia thực sự đi qua, vậy hắn chết chắc rồi!
Ngao Vô Không nghiêm túc nói. Bàn về cảm ứng đối với sát khí, Ngao Vô Không tự nhận mình rất giỏi, nhưng cùng so sánh với Lý Lân thì hoàn toàn không thuộc một cấp bậc. Lúc trước thời điểm vừa mới tới khu vực này, Lý Lân bỗng tóm ra một sát thủ cấp Võ Hoàng, bản thân y lại hoàn toàn không có cảm giác gì. Trình độ cảm ứng của thần thức có quan hệ với thực lực. Nhưng là do thiên phú của bản thân, Ngao Vô Không mặc dù trong lòng rất không cam lòng, nhưng cũng ngả mũ trước năng lực cảm ứng của Lý Lân.
- Tiểu tử đó nổi điên rồi! Vậy mà dùng Ma Vực cắn nuốt toàn bộ thành trấn!
Ảnh Tử biến sắc, ngay sau đó sắc mặt mọi người cũng thay đổi, bởi vì dấu hiểu Ma Vực kia của Lý Lân giống như cơn sóng màu đen, từng bước xâm chiếm toàn bộ thành trấn tĩnh mịch.
- Hắn muốn làm gì?
Sắc mặt Lạc Khuynh Thành đại biến. Lấy năng lực của Lý Lân phá hư thành trấn hẳn là dễ dàng hơn so với dùng thế giới cắn nuốt.
- Khốn khiếp. Tên kia đang cắn nuốt căn cơ nơi này. Hắn muốn thử ngăn cản mưu đồ giáng lâm xuống nơi đây của Ám Ảnh tộc! Chẳng lẽ hắn không sợ trời phạt sao?
Ngao Vô Không nắm chặt tay. Vạn tộc giáng lâm đã trở thành kết cục đã định, cũng là do thế lực thiên địa làm. Điểm này không chỉ là vạn tộc thượng cổ, ngay cả thế lực lớn của nhân tộc cũng biết rõ. Cũng bởi vì đại thế thiên địa, làm trái tất sẽ dẫn đến thiên phạt. Nếu không lấy căn cơ của nhân loại ở Hỗn Loạn Lĩnh, căn bản sẽ không cho phép vạn tộc thoải mái giáng lâm ở chỗ này.
Trong mắt Ảnh Tử hiện lên chút tinh quang, trầm giọng nói:
- Nếu là người khác, làm như vậy nhất định sẽ dẫn tới thiên phạt. Nhưng Lý Lân thì khác, hắn là người đứng đầu bảng săn giết vạn tộc, cũng có nhân quả với vạn tộc thượng cổ. Cho dù là thiên địa cũng sẽ đem hành vi của Lý Lân thành ân oán cá nhân, sẽ không thăng đến đại chiến chủng tộc.
Lạc Khuynh Thành gật đầu, nàng cũng hiểu Lý Lân không phải là người lỗ mãng như thế.
Sắc mặt Ngao Vô Không cực kỳ khó coi, hành vi của Lý Lân là một cái mở đầu vô cùng không tốt. Nếu lần ngăn cản này thật sự không bị thiên phạt, e rằng tiếp theo nhân tộc sẽ có hành động, vạn tộc muốn bình an giáng lâm sẽ khó khăn hơn nữa. Mà đầu sỏ Lý Lân này tất nhiên sẽ càng ghi thêm thù hận với vạn tộc thượng cổ, Ngao Vô Không có liên quan cùng Lý Lân cũng không muốn gặp cảnh tai bay vạ gió. Trong khoảng thời gian này, Ngao Vô Không muốn liên lạc với Thần Long tộc thượng cổ, nhưng khiến hắn không thể lý lân giải là, Thần Long thượng cổ cũng không có dấu hiệu giáng lâm. Thậm chí ngay cả nhánh Thăng Long tộc có quan hệ ganh đua căng thẳng với nhánh Cự Long tộc thượng cổ cũng có dấu vết xuất hiện ở chỗ này. Cái này làm cho Ngao Vô Không lo lắng rất nhiều.
Ầm ầm ầm!
Mọi người còn chưa dứt lời, trên bầu trời cao trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện một mảng mây đen lớn, một cỗ lực lôi đình nổi lên trên bầu trời.
- Không thể nào, vậy mà thực sự có thiên phạt?
Vẻ mặt Lạc Khuynh Thành khiếp sợ, theo bản năng nhìn về phía Ảnh Tử. Ảnh Tử không phải nói Lý Lân làm như vậy cũng không có chuyện gì sao, vì sao ông trời lại phản ứng lớn như vậy.
- Ta cũng không biết, xem ra nhân quả của Lý Lân cùng vạn tộc còn chưa đủ để hắn làm ra chuyện nghịch thiên!
Ảnh Tử cười gượng, trong lòng thực vì Lý Lân chảy mồ hôi hột.
Ầm ầm ầm, sấm sét cuồn cuộn, uy áp khôn cùng nện xuống, bao phủ thế giới Ma Vực đang khuếch trương ở trong.
Lý Lân bay lên, xuất hiện trên không, cùng lôi đình trên trời giằng co.
- Thiên địa bất công, Ám Ảnh tộc thượng cổ giết hại, huyết tế trăm vạn nhân tộc, nhân tộc Lý Lân nguyện ý vì trăm vạn muôn dân chờ lệnh, hướng Ám Ảnh tộc thượng cổ đòi lại một cái công đạo!
Lý Lân tức giận quát. Giống như thứ hắn đang đối mặt không phải là thiên địa chi uy, mà là một phán quan không công chính.
Ầm ầm ầm!
Ngược lại, lôi đình càng thêm kịch liệt, sấm sét vô biên đã khóa lấy Lý Lân, dường như trong thời gian ngắn có thể đánh xuống lôi đình hủy diệt.
Lý Lân cắn chặt răng, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ. Đồng thời huy động hai tay, tốc độ khuếch trương của thế giới Ma Vực nhanh hơn. Gần như ở thời điểm lôi đình ngưng tụ xong cũng là lúc cắn nuốt toàn bộ thành trấn.
- Lên!
Lý Lân rống to, mặt đất phía dưới bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ vang, ngay sau đó, ba trăm sáu mươi cột đá thật lớn từ trong thế giới Ma Vực dâng lên, từng cột đá đều ngưng tụ ánh sao nhàn nhạt.
- Quả là thế, thu cho ta!
Lý Lân hét to, trung tâm của thế giới Ma Vực vô biên đột nhiên xuất hiện một cánh cửa dày nặng, phong cách cổ xưa. Lúc này, cánh cửa mở ra, từ bên trong truyền ra một cỗ hấp lực mãnh liệt, ba trăm sáu mươi lăm cây cột đá, ầm ầm bay vào trong đó. Mà trong khoảnh khắc đó, lôi đình trên không trung giống như bị rút sạch căn cơ, trong lúc nhất thời trở nên mờ mịt, luống cuống.
- Nuốt cho lão tử!
Lý Lân hét lớn, Ma Ảnh cao lớn phía sau kêu to một tiếng, đột nhiên phóng về hướng lôi đình trên không trung. Ngắn ngủi mấy hơi thở, lôi đình trên bầu trời lại bị Ma Ảnh cắn nuốt sạch, đồng thời thanh âm vỡ vụn của cấm chế cũng khiến mọi người hiểu được chút gì đó.
- Tay sai của Ám Ảnh tộc, các ngươi đều đi chết đi!
- Đi sớm về sớm, chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian, hôm nay phải chạy tới Trấn Thiên Tông.
Sắc mặt Ngao Vô Không khó coi, gật đầu, xoay người nhảy vào hư không.
Sáu trăm thủ hạ Hắc Sơn cốc phân tán ở bốn phía, bọn họ đương nhiên không hiểu rõ hai vị cốc chủ xấu xa, chỉ nhìn thấy mặt Tam cốc chủ đen lại, phóng lên cao, trong lòng không khỏi buông lỏng.
- Điện hạ, tiểu tử Ngao Vô Không này xem ra thật sự quỳ dưới váy quả lựu của người!
Ảnh Tử cẩn thận nói.
- Ảnh Tử thúc thúc, giầy có thích hợp hay không chỉ có chân biết. Loại chuyện này ngươi vẫn không nên dính vào. Ảnh Tử thúc thúc cũng trưởng thành rồi, muốn Khuynh Thành vì ngươi làm mối, tìm một thẩm thẩm xinh đẹp hay không?
Lạc Khuynh Thành mỉm cười giống như tiểu muội nhà bên. Đối mặt với Lạc Khuynh Thành như vậy, Ảnh Tử thua một cách hoa lệ, khôi phục một tấm mặt chết, bất luận Lạc Khuynh Thành nói cái gì cũng không tiếp lời.
Lạc Khuynh Thành cảm thấy hứng thú, tiến tới nhìn phương xa, trong lòng không hiểu có chút bận tâm, chính nàng cũng không biết vì ai lo lắng. Lý Lân? Ngao Vô Không? Có lẽ là cả hai người, cũng có thể không phải một trong hai. Ngao Vô Không rất hoa tâm, Lý Lân rất lãnh khốc. Hai người đều không tương xứng, từ trước tới giờ Lạc Khuynh Thành cũng không có suy nghĩ qua loại chuyện này. Về phần tâm tư của Ngao Vô Không đối với nàng, nàng đương nhiên biết, cũng lợi dụng nhiều lần, nhưng cũng chưa hẳn đã nói lên tâm tư của nàng. Tâm của nữ nhân như mò kim đáy biển, chỉ sợ ngay cả nàng cũng không nắm bắt nổi tâm tư của chính mình.
Một tiếng ầm vang, phương xa truyền đến tiếng gầm rú, ngay sau đó đao âm cùng tiếng rồng ngâm, mọi người lặng lẽ nhìn phía xa.
Đáng tiếc, người có thể thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra chỉ có Ảnh Tử thực lực hơn người. Những người khác cũng chỉ nhìn thấy đao mang quét ngang hư không, cùng móng vuốt long khí màu xanh ngút trời.
- Thân thể Long tộc quả nhiên cường hãn, uy áp của thần thú thượng cổ khiến hắn có được thực lực khiêu chiến vượt cấp.
Ảnh Tử trầm giọng nói. Tuy rằng không có ý định ra tay, nhưng không có nghĩa y sẽ khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên, y cũng chỉ tham gia trong giới hạn nào đó, chỉ cần Lạc Khuynh Thành không gặp nguy hiểm, y rất vui lòng ra tay bảo hộ Ngao Vô Không một chút.
- Đúng vậy a, cũng không biết khi nào thì ta mới có thể đạt tới thực lực như vậy!
Lạc Khuynh Thành có chút hâm mộ. Tuy rằng thiên phú của nàng xuất chúng, nhưng do sinh ra chậm vài năm, hiện tại tuy rằng cố gắng đuổi theo, nhưng so sánh cùng những thiên chi kiêu tử có tiếng tăm thì thực lực vẫn còn chênh lệch rất lớn.
- Điện hạ không cần sốt ruột, độ tuổi như người có tu vi này đã có thể xưng là tuyệt thế thiên tài.
Ảnh Tử an ủi.
- Nhưng Lý Lân chỉ lớn hơn ta ba tuổi, hắn đã là cao thủ cấp Võ Tôn!
Lạc Khuynh Thành bĩu môi, rất khó chịu nói.
Ảnh Tử nghẹn lời, so sánh với Lý Lân biến thái không giống người thường này, bất kỳ ai bên cạnh hắn đều trở nên ảm đạm thất sắc.
- Điện hạ, chúng ta là người, không thể so sánh với biến thái!
Cuối cùng Ảnh Tử chỉ có thể dẫn lời Ngao Vô Không, trả lời Lạc Khuynh Thành.
Lạc Khuynh Thành gật đầu, nhưng trong lòng cũng có quyết đinh, nhất định phải cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt tới trình độ một mình đảm đương một phía, làm cho danh tiếng Hắc Sơn Lão Yêu lưu truyền tại Hỗn Loạn Lĩnh này.
Thời gian chiến đấu cũng không kéo dài, Ngao Vô Không một thân máu tươi, sắc mặt khó coi tiêu sái trở về. Ở trong tay y còn cầm một thanh trường đao, trên chuôi đao còn kéo theo một cánh tay nhân loại. Thoạt nhìn cực kỳ đẫm máu.
- Giải quyết?
Lạc Khuynh Thành cau mày, nàng không thích loại tình huống quá mức đẫm máu này.
- Để cho hắn chạy! Nhưng mà hắn bị trọng thương, hẳn là chạy không thoát một kiếp này!
Ngao Vô Không nhìn trấn nhỏ phía sau đang tản ra hơi thở quỷ dị, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
- Ngươi nói Lý Lân sẽ gặp phải hắn?
Lạc Khuynh Thành hỏi.
- Cái tên biến thái kia thực sự nổi giận, nếu tên sát thủ xui xẻo kia thực sự đi qua, vậy hắn chết chắc rồi!
Ngao Vô Không nghiêm túc nói. Bàn về cảm ứng đối với sát khí, Ngao Vô Không tự nhận mình rất giỏi, nhưng cùng so sánh với Lý Lân thì hoàn toàn không thuộc một cấp bậc. Lúc trước thời điểm vừa mới tới khu vực này, Lý Lân bỗng tóm ra một sát thủ cấp Võ Hoàng, bản thân y lại hoàn toàn không có cảm giác gì. Trình độ cảm ứng của thần thức có quan hệ với thực lực. Nhưng là do thiên phú của bản thân, Ngao Vô Không mặc dù trong lòng rất không cam lòng, nhưng cũng ngả mũ trước năng lực cảm ứng của Lý Lân.
- Tiểu tử đó nổi điên rồi! Vậy mà dùng Ma Vực cắn nuốt toàn bộ thành trấn!
Ảnh Tử biến sắc, ngay sau đó sắc mặt mọi người cũng thay đổi, bởi vì dấu hiểu Ma Vực kia của Lý Lân giống như cơn sóng màu đen, từng bước xâm chiếm toàn bộ thành trấn tĩnh mịch.
- Hắn muốn làm gì?
Sắc mặt Lạc Khuynh Thành đại biến. Lấy năng lực của Lý Lân phá hư thành trấn hẳn là dễ dàng hơn so với dùng thế giới cắn nuốt.
- Khốn khiếp. Tên kia đang cắn nuốt căn cơ nơi này. Hắn muốn thử ngăn cản mưu đồ giáng lâm xuống nơi đây của Ám Ảnh tộc! Chẳng lẽ hắn không sợ trời phạt sao?
Ngao Vô Không nắm chặt tay. Vạn tộc giáng lâm đã trở thành kết cục đã định, cũng là do thế lực thiên địa làm. Điểm này không chỉ là vạn tộc thượng cổ, ngay cả thế lực lớn của nhân tộc cũng biết rõ. Cũng bởi vì đại thế thiên địa, làm trái tất sẽ dẫn đến thiên phạt. Nếu không lấy căn cơ của nhân loại ở Hỗn Loạn Lĩnh, căn bản sẽ không cho phép vạn tộc thoải mái giáng lâm ở chỗ này.
Trong mắt Ảnh Tử hiện lên chút tinh quang, trầm giọng nói:
- Nếu là người khác, làm như vậy nhất định sẽ dẫn tới thiên phạt. Nhưng Lý Lân thì khác, hắn là người đứng đầu bảng săn giết vạn tộc, cũng có nhân quả với vạn tộc thượng cổ. Cho dù là thiên địa cũng sẽ đem hành vi của Lý Lân thành ân oán cá nhân, sẽ không thăng đến đại chiến chủng tộc.
Lạc Khuynh Thành gật đầu, nàng cũng hiểu Lý Lân không phải là người lỗ mãng như thế.
Sắc mặt Ngao Vô Không cực kỳ khó coi, hành vi của Lý Lân là một cái mở đầu vô cùng không tốt. Nếu lần ngăn cản này thật sự không bị thiên phạt, e rằng tiếp theo nhân tộc sẽ có hành động, vạn tộc muốn bình an giáng lâm sẽ khó khăn hơn nữa. Mà đầu sỏ Lý Lân này tất nhiên sẽ càng ghi thêm thù hận với vạn tộc thượng cổ, Ngao Vô Không có liên quan cùng Lý Lân cũng không muốn gặp cảnh tai bay vạ gió. Trong khoảng thời gian này, Ngao Vô Không muốn liên lạc với Thần Long tộc thượng cổ, nhưng khiến hắn không thể lý lân giải là, Thần Long thượng cổ cũng không có dấu hiệu giáng lâm. Thậm chí ngay cả nhánh Thăng Long tộc có quan hệ ganh đua căng thẳng với nhánh Cự Long tộc thượng cổ cũng có dấu vết xuất hiện ở chỗ này. Cái này làm cho Ngao Vô Không lo lắng rất nhiều.
Ầm ầm ầm!
Mọi người còn chưa dứt lời, trên bầu trời cao trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện một mảng mây đen lớn, một cỗ lực lôi đình nổi lên trên bầu trời.
- Không thể nào, vậy mà thực sự có thiên phạt?
Vẻ mặt Lạc Khuynh Thành khiếp sợ, theo bản năng nhìn về phía Ảnh Tử. Ảnh Tử không phải nói Lý Lân làm như vậy cũng không có chuyện gì sao, vì sao ông trời lại phản ứng lớn như vậy.
- Ta cũng không biết, xem ra nhân quả của Lý Lân cùng vạn tộc còn chưa đủ để hắn làm ra chuyện nghịch thiên!
Ảnh Tử cười gượng, trong lòng thực vì Lý Lân chảy mồ hôi hột.
Ầm ầm ầm, sấm sét cuồn cuộn, uy áp khôn cùng nện xuống, bao phủ thế giới Ma Vực đang khuếch trương ở trong.
Lý Lân bay lên, xuất hiện trên không, cùng lôi đình trên trời giằng co.
- Thiên địa bất công, Ám Ảnh tộc thượng cổ giết hại, huyết tế trăm vạn nhân tộc, nhân tộc Lý Lân nguyện ý vì trăm vạn muôn dân chờ lệnh, hướng Ám Ảnh tộc thượng cổ đòi lại một cái công đạo!
Lý Lân tức giận quát. Giống như thứ hắn đang đối mặt không phải là thiên địa chi uy, mà là một phán quan không công chính.
Ầm ầm ầm!
Ngược lại, lôi đình càng thêm kịch liệt, sấm sét vô biên đã khóa lấy Lý Lân, dường như trong thời gian ngắn có thể đánh xuống lôi đình hủy diệt.
Lý Lân cắn chặt răng, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ. Đồng thời huy động hai tay, tốc độ khuếch trương của thế giới Ma Vực nhanh hơn. Gần như ở thời điểm lôi đình ngưng tụ xong cũng là lúc cắn nuốt toàn bộ thành trấn.
- Lên!
Lý Lân rống to, mặt đất phía dưới bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ vang, ngay sau đó, ba trăm sáu mươi cột đá thật lớn từ trong thế giới Ma Vực dâng lên, từng cột đá đều ngưng tụ ánh sao nhàn nhạt.
- Quả là thế, thu cho ta!
Lý Lân hét to, trung tâm của thế giới Ma Vực vô biên đột nhiên xuất hiện một cánh cửa dày nặng, phong cách cổ xưa. Lúc này, cánh cửa mở ra, từ bên trong truyền ra một cỗ hấp lực mãnh liệt, ba trăm sáu mươi lăm cây cột đá, ầm ầm bay vào trong đó. Mà trong khoảnh khắc đó, lôi đình trên không trung giống như bị rút sạch căn cơ, trong lúc nhất thời trở nên mờ mịt, luống cuống.
- Nuốt cho lão tử!
Lý Lân hét lớn, Ma Ảnh cao lớn phía sau kêu to một tiếng, đột nhiên phóng về hướng lôi đình trên không trung. Ngắn ngủi mấy hơi thở, lôi đình trên bầu trời lại bị Ma Ảnh cắn nuốt sạch, đồng thời thanh âm vỡ vụn của cấm chế cũng khiến mọi người hiểu được chút gì đó.
- Tay sai của Ám Ảnh tộc, các ngươi đều đi chết đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.