Tam Thái Tử

Chương 716: Bảo tàng truyền thừa của Tà tổ.

Thuỵ Tỉnh Thỏ

05/11/2014

Diễn võ trường Thương Thiên đã trở thành quá khứ, nguyên bản là diễn võ trường chứa nhiều người xem chiến đấu đã trở thành phế tích, tại trung ương diễn võ trường, một địa huyệt tỏa ra khí tức quỷ dị chấn nhiếp lòng người.

- Khí tức này thật là tà ác, tại sao lúc trước ta không cảm nhận được?

Lý Lân trở nên khó coi không nói thành lời, hiển nhiên, diễn võ trường hiện tại đã xảy ra biến hóa không hiểu được.

Từ mặt đất truyền lại tiếng gầm rú, có bốn thân ảnh khoanh chân ngồi ở đó, trong đó có Tà tôn đã từng giằng co hai lần với Lý Lân. Ba người khác, già có trẻ có, nhưng theo vị trí ngồi thì những người này không phải là kẻ cùng đường.

Lý Lân cũng không bại lộ ra khí tức, hắn cẩn thận lui về phía xa, bảo đảm khí tức của mình không lộ ra ngoài chút nào.

Toàn bộ Thành Trung Châu được kiểm tra nghiêm ngặt, người không có thân phận đều bị bắt đi, kẻ phản kháng thì giết không cần hỏi. Có lẽ Tà tôn muốn dùng thủ đoạn này để bức Lý Lân đi ra. Tiếc là tính toán của hắn nhất định thất bại. Nếu Lý Lân lựa chọn dịch dung cải trang thì tự nhiên đã tính tới vấn đề này rồi. Chỉ cần đánh ngất người nào đó có thân phận, sau đó ném vào trong không gian Lục Mang Tinh, sau đó giả dạng thì đơn giản hơn nhiều. Bởi vậy, tuy trải qua nhiều lần kiểm tra, ngược lại Lý Lân lại càng thêm an toàn.

Cơ hội mà Lý Lân chờ đợi cũng không kéo dài quá lâu, đến ngày thứ ba khi hắn tới Thành Trung Châu, diễn võ trường Thương Thiên đã xuất hiện vấn đề, địa huyệt đen thui kia không ngừng phóng lớn, bốn người Tà Tôn đang còn dây dưa trên vấn đề kẻ nào vào trước, không người nào nguyện ý vào trước, quá nguy hiểm, lại cũng không muốn vào cuối cùng, sợ không kiếm được chút gì.

- Cái thằng đến từ Hỗn Loạn Lĩnh đã bắt được chưa? Tà Tôn, lúc trước chúng ta đã nói là dùng kẻ nào làm đá dò đường rồi mà!

Một lão già mặt trắng không râu trầm giọng nói.

- Hừ, tên tiểu tử kia giống như cá chạch, ta đã lật tung cả Thành Trung Châu, nhưng vẫn mãi không tìm được dấu vết của hắn. Ta cũng không có biện pháp nào hơn, dù sao cũng không thể giết hết vô số dân chúng trong Thành Trung Châu.

Tà Tôn tức giận nói, những tên khốn này, biết rõ mình bỏ ra bao nhiêu cố gắng rồi, lại còn ngồi đó nói mát.

- Hừ, ta thấy là thuộc hạ của ngươi quá mức vô năng, nếu ngươi không được, vậy thì để người của ta tiếp nhận đi!

Một tên thanh niên mặc áo màu lửa đỏ nói, trên mặt lộ vẻ liều lĩnh.

- Hừ, không cần ngươi nhọc lòng, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm ra tên kia, sẽ xé xác hắn ra vạn mảnh, nghiền xương thành tro!

Tà Tôn điên cuồng nói.

- Đừng nói những thứ vô dụng này làm gì, ngươi nghĩ làm sao bây giờ? Nếu không hành động, e là không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Tôn chủ giao phó!

Lão già tóc bạc nói.

- Trước tiên cứ bắt vài cao thủ Thành Trung Châu tới tra xét!

Nói xong, Tà Tôn đột nhiên ra tay, tóm một vài tên cao thủ Võ Tôn sơ cấp có chút danh tiếng trong Thành Trung Châu tới.

Người này còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, đã bị Tà Tôn ném vào trong huyệt động đen thui kia. Chỉ nghe một tiếng gào thét thê lương tới cực điểm vang lên, sau đó trở nên im ắng, giống như hắc động kia là miệng ác thú cắn nuốt mọi thứ vậy.

- Vô dụng thôi, cấp bậc thực lực quá thấp, căn bản không thể làm tham khảo! Người đi xuống cần phải có thực lực bán Thần cấp!

Thanh niên có phong cách kia cười lạnh nói.

Sắc mặt Tà Tôn trở nên khó coi, sau khi trầm ngâm một lát, đột nhiên hắn đưa tay tới trước huyệt động màu đen.

- Tà Tôn, ngươi muốn làm gì?

Ba người khác biến sắc, tuy ra sức bức bách Tà Tôn, nhưng lúc Tà Tôn thực sự lấy thân thí nghiệm, bọn họ lại mở miệng cự tuyệt, hiển nhiên, chuyện này cũng không dễ dàng làm được.

- Bản tôn tự mình thí nghiệm, nếu ta chết rồi thì đúng là mệnh nên như thế!

Tà Tôn trầm giọng nói.

- Đợi một chút, không cần phải làm chuyện nguy hiểm này, thủ hạ của chúng ta có không ít bán Thần cấp, bọn họ xuống một người là có thể dò xét ra nhiều thứ, dù thủ hạ chết sạch, cũng không phải để mình tự thân mạo hiểm.

Thanh niên phong cách nói.



- Hừ, chuyện của ta không cần các ngươi nhọc lòng!

Tà Tôn dữ tợn nói, hắn kêu to một tiếng, ầm ầm nhảy vào trong huyệt động đen tối.

Ah…..

Một tiếng hét thảm truyền lên, lực đạo quỷ dị từ dưới phun lên, mưa máu bắn tung tóe, dính lên một thân của thanh niên phong cách.

- Đây là máu thịt của Tà Tôn, hắn chết rồi?

Thanh niên phong cách có chút không tin nổi nói.

- Không thể đơn giản như thế chứ?

Lão già tóc bạc cùng một tên cao thủ khác cũng không thể tin nổi.

- Huyết nhục đã mất đi hoạt tính, trời ạ, đây là cái thứ quỷ quái gì chứ?

Thanh niên kia đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

- Ta không tin hắn đã chết, Tà Tôn là một kẻ không tuyệt đối nắm chắc thì không bao giờ làm!

Người còn lại nói, lời này làm cho mọi người đều dần cau mày. Người này với một thân đơn bạc, trên mặt lúc nào cũng mang một mặt nạ quỷ cũ kỹ, nhìn có chút không ra dáng cao thủ.

- Ngươi nói là trong chuyện này có điều dối trá?

Thanh niên phong cách trầm giọng nói.

Người kia gật đầu, nói:

- Trước giờ Tà Tôn đều là kẻ đa mưu túc trí, không có khả năng chết vô thanh vô tức như thế!

Hắn lại nói tiếp, giọng điệu lại đột nhiên biến đổi:

- Cái chìa khóa của bảo tàng Tà tổ!

- Cái gì, ngươi nói là Tà Tôn đã tìm được chìa khóa rồi? Nhưng theo tình báo của chúng ta, hắn thất bại rồi a!

Thanh niên phong cách nghi hoặc nói.

- Chỉ có như vậy mới giải thích thông suốt, đáng chết, chúng ta bị lừa rồi!

Lão già tóc bạc tức giận nói.

- Chúng ta xuống hay không?

Thanh niên phong cách nói.

- Nếu ngươi không sợ chết thì cứ thử xuống đi, chúng ta cũng không có chìa khóa của bảo tàng Tà tổ!

Người cuối cùng kia trầm giọng nói.

Nhưng vào lúc này, một cột sáng vô cùng lớn màu trắng bắn về phía ba người, năng lượng dao động khủng bố kia khiến cho ba người kịch liệt biến sắc. Ba người nhanh chóng bay lên, tránh một kích khủng bố này. Đồng thời, phía dưới có một thân ảnh dùng tốc độ như chớp chui vào trong huyệt động màu đen.

- Khốn con bà kiếp! Chạy đâu!



Lão già tóc bạc rống giận, chụp xuống một chưởng, muốn đánh chết thân ảnh kia. Hai người kia cũng không chậm, đều phát ra công kích.

- Không gian sụp đổ!

Một tiếng gầm thét vang lên, lúc ba người kia công kích gần tới người Lý Lân, vậy mà không gian gần bên lại hoàn toàn sụp đổ, kết quả này làm cho ba người phía trên đều sửng sốt. Cũng vì chớp mắt ngây người này, Lý Lân ở dưới đã lắc mình tiến vào trong huyệt động màu đen.

- Đáng chết, là tên lĩnh chủ trẻ tuổi của Hỗn Loạn Lĩnh kia!

Thanh niên phong cách tức giận nói.

- Hắn cũng có chìa khóa bảo tàng Tà Tổ?

Người mang mặt nạ quỷ âm trầm nói.

- Làm sao bây giờ? Không có chìa khóa bảo tàng Tà tổ, tùy tiện xông vào thật sự quá nguy hiểm!

Lão già tóc bạc nghiêm túc nói.

- Hiện tại không có biện pháp gì tốt, ba người chúng ta có thể liên thủ, đợi hai người phía dưới đi ra, toàn lực bắt giữ, chờ sau khi biết rõ phía dưới có cái gì, chúng ta lại chia đều ra!

Thanh niên phong cách trầm giọng nói.

Lão già tóc bạc cùng người mặt nạ quỷ hơi trầm ngâm, cuối cùng chỉ có thể gật đầu. Ba người phân tán bên cạnh địa huyệt, lộ vẻ đề cao cảnh giác, một khi Lý Lân hoặc Tà Tôn xuất hiện, tất nhiên sẽ gặp phải công kích sấm sét của ba người.

Trong địa huyệt, quanh thân Lý Lân được kim quang bao trùm, nhìn kỹ thì kim quang cũng không phải phát ra từ trong cơ thể Lý Lân, mà là từ một cái chìa khóa nhỏ màu vàng trên tay hắn. Lần này, sau khi tiến vào Thành Trung Châu, Lạc Khuynh Thành liền giao chìa khóa bảo tàng Tà tổ cho Lý Lân, không nghĩ tới bây giờ lại phát ra công dụng.

Gràoooo…..

Một tiếng rít gào truyền tới, sau đó, dưới lực lượng không hiểu dẫn dắt, tốc độ rơi xuống của Lý Lân càng tăng lên, cuối cùng chỉ còn lại tiếng gió rít điếc tai.

Rầm một tiếng, trời đất trở nên bừng sáng, khi Lý Lân thích ứng với ánh sáng trước mắt, trong lòng hắn liền kịch liệt rung động, nơi này lại là một mảnh không gian cực kỳ rộng lớn.

- Hoan nghên các ngươi tới đây, nhóm người được tuyển lần này!

Một thanh âm uy nghiêm vang lên, khi Lý Lân thấy rõ nơi phát ra thanh âm, vẻ rung động trên mặt càng tăng lên.

Kẻ nói chuyện không phải là Nhân loại, mà là một đầu Cự Long cực lớn, đương nhiên Cự Long này cũng chỉ là một bộ xương cực bự, không hề có máu thịt, trong hai hốc mắt thật lớn lóe ra hai luồng quỷ hỏa mang hơi thở của thần hồn.

- Chúng ta?

Thần sắc Lý Lân biến đổi, thần thức âm thầm tra xét, quả nhiên phát hiện được Tà Tôn ở phía trước. Đồng thời, đối phương cũng phát hiện ra hắn, trên mặt đã bốc đầy sát khí dày đặc.

- Tiền bối là Cự Long tộc sao?

Lý Lân không để ý tới hắn, lớn tiếng hỏi.

- Không sai, lão phu quả thật xuất thân từ Cự Long tộc, tiếc là năm tháng quá lâu, bất diệt thể cường hãn cũng bị năm tháng làm cho tiêu tan, chỉ để lại long cốt thiên chuy bách luyện này. Tiểu tử, thấy ngươi cũng không bao nhiêu tuổi, thực lực lại rất mạnh, còn may mắn có được chìa khóa truyền thừa của Tà Tổ, thật sự là phúc duyên thâm hậu a!

Cốt long cực lớn ồm ồm nói.

- Tiền bối khen trật rồi, chút thực lực của vãn bối, so với thành tựu của tiền bối, quả thật giống như đom đóm tranh với ánh trăng, không biết lượng sức!

Lý Lân khẽ cười nói.

- Đồ nịnh hót, tiền bối, còn mong tiền bối cấp truyền thừa Tà Tổ cho chúng ta!

Tà Tôn lớn tiếng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook