Chương 21: Buồn phiền vì không có tiền
Thuỵ Tỉnh Thỏ
24/12/2013
Việc lên
triều buổi sáng không gây ảnh hưởng gì tới Lý Lân, nhưng chuyện ngân bài sát thủ xuất hiện lại khiến sự cảnh giác của hắn tăng lên mức 100%.
Trước khi hắn có đủ thực lực để tự bảo vệ mình, hắn nhất định phải để
tâm tới chuyện an toàn của bản thân. Do đó hắn quyết định không ra vào
bằng cửa Tây hẻo lánh nữa, mà chuyển sang dùng cửa chính của hoàng cung.
Tại tổng bộ Linh Thú Ti, Tôn Tử Sở đang lo lắng chờ đợi. Sau buổi lâm triều hôm nay, chuyện Tam hoàng tử - vị hoàng tử không được coi trọng nhất bị đâm đã truyền khắp toàn đế đô, khiến ngay lập tức Tam hoàng tử trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý. Đồng thời chuyện sát thủ này dường như khiến thế cục đế đô vốn đã rất căng thẳng nay càng thêm tới gần biên giới bạo sát, chuyện tranh giành ngôi vị thái tử càng lúc càng chuyển ra ngoài sáng.
Mọi thế lực, ngay cả chín đại gia tộc cũng lo lắng lựa chọn cho tương lai của toàn gia tộc. Đại Đường truyền thừa mấy trăm năm. nhưng việc các hoàng tử đấu đá tanh máu mới xảy ra lần đầu. Thế nhưng nếu để các thế lực đế đô biết chuyện ám sát Lý Lân lần này là do ngân bài sát thủ của Huyết Thù Đường làm, họ sẽ không căng thẳng tới mức này nữa, vì tổ chức này rất có danh tiếng, đồng thời rất khó để thuê được chúng. Đừng nói các hoàng tử chỉ mới tham gia vào chuyện trong triều, ngay cả thế lực phía sau họ cũng không mấy người có thể hợp tác với Huyết Thù Đường.
Huyết Thù Đường là thế lực sát thủ nổi tiếng thần bí nhất trên đại lục, thế nhưng nhiệm vụ của chúng rất ít khi dính tới hoàng quyền, bởi vì phía sau hoàng quyền thường có thế lực lớn ở tu luyện giới làm chỗ dựa, Huyết Thù Đường không muốn va chạm với những thế lực lớn này. Tất nhiên chuyện này cũng không phải tuyệt đối, nếu có người chịu trả thù lao khiến Huyết Thù Đường hài lòng, chúng cũng không ngại chém vài cái đầu của hoàng đế thế tục.
Nhiệm vụ Huyết Thù Đường chia làm hai loại, ám sát và tuyệt sát, loại ám sát nghĩa là chỉ cần nhiệm vụ thất bại, thì coi như kết thúc nhiệm vụ luôn. Nhưng với nhiệm vụ loại tuyệt sát, Huyết Thù Đường sẽ xuất động toàn bộ lực lượng, không tiếc bất cứ giá nào nhất định phải giết chết mục tiêu cho bằng được. Cấp ngân bài chỉ có thể chấp hành nhiệm vụ ám sát mà thôi, không thể tham gia nhiệm vụ tuyệt sát được. Đây cũng vì Huyết Thù Đường không muốn quá quyết liệt ở thế tục, dù sao hoàng quyền thế tục cũng có trợ giúp nhất định tới sự phát triển của chúng. Chúng tuy ẩn vào thế tục, nhưng vẫn chủ yếu nhằm vào tu luyện giới.
Lý Lân vừa ra khỏi Linh Thú Ti, vẻ mặt Tôn Tử Sở lập tức vui mừng hẳn lên:
- Điện hạ, may mà ngài không sao.
Tuy đã biết Lý Lân không bị thương, nhưng chỉ khi nhìn thấy tận mắt, Tôn Tử Sở mới hoàn toàn yên tâm.
- Không cần phải lo lắng, nho nhỏ thích khách, không phải chuyện gì lớn. Lý Lân không thèm để ý nói.
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!
Tôn Tử Sở cố nén hưng phấn trong lòng. Thật vất vả y mới thấy hi vọng quật khởi làm quan trên người Lý Lân, Tôn Tử Sở hận không thể tôn Lý Lân lên làm tổ tông.
- Tìm Tống Chí Hưng tới cho bổn hoàng tử! Lý Lân trầm giọng nói.
- Vâng! Tôn Tử Sở không chút do dự, lập tức xoay người rời đi.
Lý Lân hài lòng gật đầu, người như Tôn Tử Sở rất thông minh, biết phải làm thế nào để thành tâm phúc, Lý Lân càng nghiêm khắc với y, y lại càng yên tâm, dù sao không ai muốn theo một vị lão đại không coi mình là người một nhà.
- Điện hạ!
Tống Chí Hưng đứng trước mặt Lý Lân, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Nghe nói Lý Lân bị ám sát, y bị dọa không nhẹ, y đã viết thư tuyên thệ thề trung thành với Lý Lân, nếu thư tuyên thệ này rơi vào tay người khác, số phận của y chỉ có thể nhìn ý trời định đoạt, hơn nữa nếu Lý Lân cho rằng sát thủ là do chúng phái tới, chúng có mười cái đầu cũng không đủ để chém.
- Hôm nay ta tìm ngươi chỉ có một việc mà thôi, từ giờ trở đi, xóa bỏ hạn ngạch tinh thịt chuẩn gia vị linh thú của Đại Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử, toàn bộ tinh thịt dư ra tính vào hạn ngạch của bổn hoàng tử. Chuyện này không có vấn đề gì chứ?
Lý Lân trầm giọng nói. Nếu Đại Hoàng Tử đã xuất thủ, ngồi chờ chết không phải tính cách của Lý Lân. Còn Tứ Hoàng Tử thì giờ đã thành tử địch, mà đối với địch nhân, hắn chưa bao giờ thủ hạ lưu tình.
- Chuyện này! Vi thần tuân lệnh! Tống Chí Hưng khúm núm thưa.
- Còn có một chuyện nữa, với những trường hợp Ngự Thiện Phòng có quyền phân phối tinh thịt linh thú, bổn hoàng tử muốn một nửa, chuyện này cũng không có vấn đề gì đấy chứ?
- Không vấn đề gì, không vấn đề gì! Tống Chí Hưng đổ mồ hôi lạnh đáp lại.
- Ngươi đi đi, chuyện này nếu làm tốt, bổn hoàng tử nhất định không bạc đãi ngươi. Lý Lân trầm mặt nói.
Hắn vốn định xóa bỏ cả hạn ngạch của Lan phi nữa, thế nhưng suy xét lại mấy tình huống có thể xảy ra, rốt cuộc lại phải bỏ qua cái suy nghĩ mê người này, dù sao Lan phi vẫn là bậc trưởng bối, xuất thủ với nàng, áp lực của hắn sẽ cực kì lớn.
- Tử Sở, nghe nói mấy phòng bán đấu giá ở đế đô đang bán tinh thịt linh thú cao giai số lượng lớn, ngươi thử xem có kiếm được một thẻ khách quý không. Lý Lân suy ngẫm rồi nói.
Hiện giờ thực lực của hắn quá nhỏ yếu, muốn nhanh chóng tăng trưởng thực lực chỉ có một đường tắt là kiếm thật nhiều tinh thịt linh thú mà thôi. Linh Thú Ti tuy đồng ý cấp cho hắn một lượng lớn tinh thịt linh thú, thế nhưng phẩm cấp tinh thịt lại không cao lắm, mà cho dù là thế, chưa chắc đã cung cấp đủ cho nhu cầu của hắn. Hạn ngạch lấy được từ bên Đại Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử cũng không đủ để đảm bảo cho hắn có thể cùng lúc tu luyện hai đại Huyền Công. Hiện giờ Lý Lân có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, nên hắn cực kì bức thiết cần tới thực lực để tự bảo vệ mình.
- Vâng!
Tôn Tử Sở gật đầu, phòng bán đấu giá đế đô là sản nghiệp của Đại Diễn Tông, sau khi quan hệ giữa Đại Đường và Đại Diễn Tông trở nên căng thẳng, chuyện bán đấu giá ở đế đô bị ảnh hưởng rất lớn, như đan dược phụ trợ tu luyện, tinh thịt linh thú, không chỉ giá cả tăng lên nhiều lần, mà số lượng cũng ít ỏi đến đáng thương. Nhưng cho dù là vậy, phòng bán đấu giá đế đô vẫn là phòng bán đấu giá đệ nhất, vật phẩm bên trong cho dù là chất lượng hay tài liệu đều tốt hơn nhiều so với các phòng bán đấu giá khác. Tôn Tử Sở rời đi, lông mày Lý Lân lại nhăn lại, hắn bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề cực kì phiền phức, đó chính là TIỀN. Lý Lân thực sự không ngờ sau khi xuyên việt hắn lại bị vấn đề tiền làm cho nhức đầu.
- Làm thế nào để có tiền bây giờ?
Lý Lân xoa ót trầm tư. Kiếp trước hắn chỉ là lính đánh thuê, hành tẩu trên chiến trường, khiêu vũ trên lưỡi đao, tiền tài với hắn chỉ là vật ngoài thân mà thôi, hơn nữa đãi ngộ của lính đánh thuê Thiết Thủ dành cho hắn rất lớn, lớn tới mức từ khi hắn bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, hắn chưa từng phải suy nghĩ về chuyện tiền nong, thậm chí hắn còn không nhớ cụ thể trong tài khoản hắn có bao nhiêu tiền. Nhưng kiếp này lại khác, Tam hoàng tử còn chưa trưởng thành, trong cung chỉ cấp cho hoàng tử vị thành niên một số tiền nhất định hàng tháng mà thôi. Số tiền này với người bình thường mà nói, đủ để sống thoải mái một thời gian, nhưng với Lý Lân mà nói, chỉ đến Trích Tinh Lâu ăn một bữa là hết. Huống chi giờ hắn đang chuẩn bị kiêm tu cả Kim Cương Bất Hoại thần công, cần tới số lượng lớn tinh thịt linh thú, từ cái này mà xét, số tiền hắn còn thiếu là cực kì cực kì nhiều.
- Giết người? Dong binh? Không được không được, cái thế giới tùy tiện nhảy ra một người đã là Võ Sư Võ Tông rồi, mình chỉ là Tứ phẩm võ sĩ, sao chọi được chứ.
Lý Lân ngay lập tức bỏ qua chức nghiệp kiếp trước của mình. Thế nhưng sau đó, hắn lại phải há hốc mồm vì phát hiện ra trừ giết người, hắn chẳng biết gì khác cả.
- Phương pháp kiếm tiền tốt nhất chỉ có kinh doanh mà thôi. Nhưng để có tiền trong một thời gian ngắn thì lại chẳng có cách nào.
Lý Lân triệt để bối rối. Ôm đầu nắm tóc cả chiều, tóc hắn đã bị vò tới mức rối bù lên, nhưng hắn vẫn không tìm ra biện pháp nào hay.
- Mẹ nó! Nếu không có cách nào khác thì cùng lắm lão tử đi chém giết cướp của, phòng bán đấu giá đế đô, Trích Tinh Lâu, toàn nơi có tiền nha!
Lý Lân thực sự hết cách, chỉ có thể chửi mấy câu phát tiết nghẹn khuất trong lòng.
- Bịch!
Tôn Tử Sở vừa vào cửa đã nghe thấy một câu động trời như vậy, lập tức bị dọa sợ ngã bệt ra đất.
- Điện hạ, ngài đừng xung động, phòng bán đấu giá đế đô và Trích Tinh Lâu đều là sản nghiệp của Đại Diễn Tông đó, động tới bọn chúng, sợ rằng ngay cả bệ hạ cũng không cứu được ngài đâu. Sắc mặt Tôn Tử Sở trắng bệch, lắp bắp nói.
- Ngươi lại nghĩ đi đâu thế, bổn hoàng tử chỉ là Tứ phẩm võ sĩ mà thôi, cho dù có suy nghĩ này thì cũng không có thực lực mà làm. Lý Lân bĩu môi nói.
Vừa nghe vậy, Tôn Tử Sở nhẹ thở ra một hơi:
- Điện hạ, loại chuyện này ngay cả nói cũng không được. Nếu như truyền ra ngoài sẽ có phiền toái lớn đó.
Tôn Tử Sở đầy sợ hãi nói. Lý Lân gật đầu, thế nhưng trong lòng lại không cho là đúng, thậm chí Lý Lân cao ngạo còn thầm quyết định trong lòng, một ngày nào đó nhất định hắn sẽ tới thăm hai địa phương kia. Đi ba bốn vòng quanh Linh Thú Ti, Lý Lân đã có cảm giác hắn đã thành một tên Trung Lang mê quyền chức vậy. Thấy kẻ hôm qua còn là địch nhân, hôm nay lại phải khép nép nghe lời mình, Lý Lân bỗng cảm giác được một loại thành tựu khác với loại thành tựu do thực lực mang đến.
- Chả lẽ đây là cảm giác thành tựu do quyền lực mang tới? Quả nhiên rất mê người, khó trách từ xưa tới nay nhiều người vì quyền lực mà không tiếc trả bất cứ giá nào như vậy!
Lý Lân cảm thán trong lòng, giờ mới chỉ là một Trung Lang của một Linh Thú Ti nho nhỏ đã khiến hắn thấy được chỗ tốt của quyền lực, vậy thì cảm giác nắm giữ nghìn vạn người của vua một nước còn như thế nào, vị Cổ Đế trong truyền thuyết nắm giữ toàn đại lục Thương Long sẽ có uy thế như thế nào? Tưởng tượng ra khung cảnh ấy, ngay cả một kẻ trầm ổn như Lý Lân cũng có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Nếu cứ nghĩ tiếp như vậy, không chừng Lý Lân thật sự sẽ bị quyền lực hút hồn, sau đó trở thành một hoàng tử nỗ lực vì ngôi vị hoàng đế Đại Đường.
Ngay lúc mấu chốt nhất, lục mang tinh ở ngực hắn bỗng nhiên hơi rung động, một quang huy màu lam tiến vào trong cơ thể hắn, khiến chân khí Thuần Dương trong cơ thể hắn bạo động, nếu không phải do Lý Lân phản ứng nhanh, vội vàng trấn áp lại chân khí Thuần Dương trong cơ thể, hắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, cho dù trường hợp lạc quan nhất cũng sẽ trở thành một phế nhân không thể tu luyện võ đạo, thậm chí ngay cả mạng cũng khó giữ.
- Nguy hiểm quá! Thiếu chút nữa là đi sai đường rồi!
Sắc mặt Lý Lân tái nhợt, một cỗ sợ hãi không tên đột nhiên hiện lên trong lòng hắn. Sờ sờ vào lục mang tinh trên người, vẻ mặt Lý Lân phức tạp khó tả. Vốn ban đầu hắn cho rằng lục mang tinh này chỉ là một đồ vật thông thường mà thôi, thế nhưng một loạt biểu hiện của nó đã khiến hắn phải thay đổi suy nghĩ, dường như đây là một thứ có sinh mệnh vậy, đôi lúc sẽ biểu đạt suy nghĩ của chính nó. Mỗi khi nghĩ tới đây, Lý Lân lại có cảm giác sờ sợ trong lòng. Nhưng cho dù là thế, Lý Lân cũng không dám vứt đi, bởi vì chuyện hắn xuyên việt có liên quan tới lục mang tinh này, mà hắn lại muốn tìm ra nguyên nhân xuyên việt của mình.
- Quyền lực mặc dù tốt, nhưng nếu không có thực lực bảo đảm, thì cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Quyền lực công danh trên thế giới này đều là hư ảo, chỉ có thực lực mới là chân lý bất biến vĩnh hằng. Nắm đấm lớn mới là đạo lý!
Lý Lân kiên định khắc sâu vào tận đáy lòng. Chút mê man do lục mang tinh bạo động bỗng theo đó mà biến mất.
- Điện hạ, ngài không sao chứ!
Tôn Tử Sở có chút khẩn trương nhìn Lý Lân, trong nháy mắt vừa rồi, khí tức võ đạo của Lý Lân đột nhiên hơi rối loạn, sắc mặt còn trắng bệch ra, nhìn thế nào cũng thấy hình như là biểu hiện của tẩu hỏa nhập ma.
- Ta không sao, vừa rồi vận hành chân khí có chút sai lầm mà thôi. Ta về cung trước đây, Tử Sở, đừng quá coi trọng quyền lực, chỉ cần ngươi có thực lực, trên thế giới này có quyền lực gì mà ngươi không thể có chứ?
Lý Lân vỗ vỗ vai tên tâm phúc đầu tiên của mình khi tới dị giới.
- Điện hạ? Tôn Tử Sở ngạc nhiên.
- Sau này ngươi sẽ hiểu thôi!
Lý Lân cười cười, hắn chỉ nhắc nhở Tôn Tử Sở một chút mà thôi, còn Tôn Tử Sở sẽ lựa chọn thế nào, không phải chuyện mà hắn có thể quyết định được. Lý Lân đã có được tâm của cường giả, lại có hai Đại Huyền Công Phật Đạo Trung Hoa trên người, tương lai chỉ cần không chết non, nhất định sẽ từng bước lên trời, Tôn Tử Sở nếu như không thể theo kịp, cũng chỉ có thể trách số mệnh của y mà thôi, Lý Lân tuyệt đối sẽ không vì y mà dừng bước.
Tại tổng bộ Linh Thú Ti, Tôn Tử Sở đang lo lắng chờ đợi. Sau buổi lâm triều hôm nay, chuyện Tam hoàng tử - vị hoàng tử không được coi trọng nhất bị đâm đã truyền khắp toàn đế đô, khiến ngay lập tức Tam hoàng tử trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý. Đồng thời chuyện sát thủ này dường như khiến thế cục đế đô vốn đã rất căng thẳng nay càng thêm tới gần biên giới bạo sát, chuyện tranh giành ngôi vị thái tử càng lúc càng chuyển ra ngoài sáng.
Mọi thế lực, ngay cả chín đại gia tộc cũng lo lắng lựa chọn cho tương lai của toàn gia tộc. Đại Đường truyền thừa mấy trăm năm. nhưng việc các hoàng tử đấu đá tanh máu mới xảy ra lần đầu. Thế nhưng nếu để các thế lực đế đô biết chuyện ám sát Lý Lân lần này là do ngân bài sát thủ của Huyết Thù Đường làm, họ sẽ không căng thẳng tới mức này nữa, vì tổ chức này rất có danh tiếng, đồng thời rất khó để thuê được chúng. Đừng nói các hoàng tử chỉ mới tham gia vào chuyện trong triều, ngay cả thế lực phía sau họ cũng không mấy người có thể hợp tác với Huyết Thù Đường.
Huyết Thù Đường là thế lực sát thủ nổi tiếng thần bí nhất trên đại lục, thế nhưng nhiệm vụ của chúng rất ít khi dính tới hoàng quyền, bởi vì phía sau hoàng quyền thường có thế lực lớn ở tu luyện giới làm chỗ dựa, Huyết Thù Đường không muốn va chạm với những thế lực lớn này. Tất nhiên chuyện này cũng không phải tuyệt đối, nếu có người chịu trả thù lao khiến Huyết Thù Đường hài lòng, chúng cũng không ngại chém vài cái đầu của hoàng đế thế tục.
Nhiệm vụ Huyết Thù Đường chia làm hai loại, ám sát và tuyệt sát, loại ám sát nghĩa là chỉ cần nhiệm vụ thất bại, thì coi như kết thúc nhiệm vụ luôn. Nhưng với nhiệm vụ loại tuyệt sát, Huyết Thù Đường sẽ xuất động toàn bộ lực lượng, không tiếc bất cứ giá nào nhất định phải giết chết mục tiêu cho bằng được. Cấp ngân bài chỉ có thể chấp hành nhiệm vụ ám sát mà thôi, không thể tham gia nhiệm vụ tuyệt sát được. Đây cũng vì Huyết Thù Đường không muốn quá quyết liệt ở thế tục, dù sao hoàng quyền thế tục cũng có trợ giúp nhất định tới sự phát triển của chúng. Chúng tuy ẩn vào thế tục, nhưng vẫn chủ yếu nhằm vào tu luyện giới.
Lý Lân vừa ra khỏi Linh Thú Ti, vẻ mặt Tôn Tử Sở lập tức vui mừng hẳn lên:
- Điện hạ, may mà ngài không sao.
Tuy đã biết Lý Lân không bị thương, nhưng chỉ khi nhìn thấy tận mắt, Tôn Tử Sở mới hoàn toàn yên tâm.
- Không cần phải lo lắng, nho nhỏ thích khách, không phải chuyện gì lớn. Lý Lân không thèm để ý nói.
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!
Tôn Tử Sở cố nén hưng phấn trong lòng. Thật vất vả y mới thấy hi vọng quật khởi làm quan trên người Lý Lân, Tôn Tử Sở hận không thể tôn Lý Lân lên làm tổ tông.
- Tìm Tống Chí Hưng tới cho bổn hoàng tử! Lý Lân trầm giọng nói.
- Vâng! Tôn Tử Sở không chút do dự, lập tức xoay người rời đi.
Lý Lân hài lòng gật đầu, người như Tôn Tử Sở rất thông minh, biết phải làm thế nào để thành tâm phúc, Lý Lân càng nghiêm khắc với y, y lại càng yên tâm, dù sao không ai muốn theo một vị lão đại không coi mình là người một nhà.
- Điện hạ!
Tống Chí Hưng đứng trước mặt Lý Lân, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Nghe nói Lý Lân bị ám sát, y bị dọa không nhẹ, y đã viết thư tuyên thệ thề trung thành với Lý Lân, nếu thư tuyên thệ này rơi vào tay người khác, số phận của y chỉ có thể nhìn ý trời định đoạt, hơn nữa nếu Lý Lân cho rằng sát thủ là do chúng phái tới, chúng có mười cái đầu cũng không đủ để chém.
- Hôm nay ta tìm ngươi chỉ có một việc mà thôi, từ giờ trở đi, xóa bỏ hạn ngạch tinh thịt chuẩn gia vị linh thú của Đại Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử, toàn bộ tinh thịt dư ra tính vào hạn ngạch của bổn hoàng tử. Chuyện này không có vấn đề gì chứ?
Lý Lân trầm giọng nói. Nếu Đại Hoàng Tử đã xuất thủ, ngồi chờ chết không phải tính cách của Lý Lân. Còn Tứ Hoàng Tử thì giờ đã thành tử địch, mà đối với địch nhân, hắn chưa bao giờ thủ hạ lưu tình.
- Chuyện này! Vi thần tuân lệnh! Tống Chí Hưng khúm núm thưa.
- Còn có một chuyện nữa, với những trường hợp Ngự Thiện Phòng có quyền phân phối tinh thịt linh thú, bổn hoàng tử muốn một nửa, chuyện này cũng không có vấn đề gì đấy chứ?
- Không vấn đề gì, không vấn đề gì! Tống Chí Hưng đổ mồ hôi lạnh đáp lại.
- Ngươi đi đi, chuyện này nếu làm tốt, bổn hoàng tử nhất định không bạc đãi ngươi. Lý Lân trầm mặt nói.
Hắn vốn định xóa bỏ cả hạn ngạch của Lan phi nữa, thế nhưng suy xét lại mấy tình huống có thể xảy ra, rốt cuộc lại phải bỏ qua cái suy nghĩ mê người này, dù sao Lan phi vẫn là bậc trưởng bối, xuất thủ với nàng, áp lực của hắn sẽ cực kì lớn.
- Tử Sở, nghe nói mấy phòng bán đấu giá ở đế đô đang bán tinh thịt linh thú cao giai số lượng lớn, ngươi thử xem có kiếm được một thẻ khách quý không. Lý Lân suy ngẫm rồi nói.
Hiện giờ thực lực của hắn quá nhỏ yếu, muốn nhanh chóng tăng trưởng thực lực chỉ có một đường tắt là kiếm thật nhiều tinh thịt linh thú mà thôi. Linh Thú Ti tuy đồng ý cấp cho hắn một lượng lớn tinh thịt linh thú, thế nhưng phẩm cấp tinh thịt lại không cao lắm, mà cho dù là thế, chưa chắc đã cung cấp đủ cho nhu cầu của hắn. Hạn ngạch lấy được từ bên Đại Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử cũng không đủ để đảm bảo cho hắn có thể cùng lúc tu luyện hai đại Huyền Công. Hiện giờ Lý Lân có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, nên hắn cực kì bức thiết cần tới thực lực để tự bảo vệ mình.
- Vâng!
Tôn Tử Sở gật đầu, phòng bán đấu giá đế đô là sản nghiệp của Đại Diễn Tông, sau khi quan hệ giữa Đại Đường và Đại Diễn Tông trở nên căng thẳng, chuyện bán đấu giá ở đế đô bị ảnh hưởng rất lớn, như đan dược phụ trợ tu luyện, tinh thịt linh thú, không chỉ giá cả tăng lên nhiều lần, mà số lượng cũng ít ỏi đến đáng thương. Nhưng cho dù là vậy, phòng bán đấu giá đế đô vẫn là phòng bán đấu giá đệ nhất, vật phẩm bên trong cho dù là chất lượng hay tài liệu đều tốt hơn nhiều so với các phòng bán đấu giá khác. Tôn Tử Sở rời đi, lông mày Lý Lân lại nhăn lại, hắn bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề cực kì phiền phức, đó chính là TIỀN. Lý Lân thực sự không ngờ sau khi xuyên việt hắn lại bị vấn đề tiền làm cho nhức đầu.
- Làm thế nào để có tiền bây giờ?
Lý Lân xoa ót trầm tư. Kiếp trước hắn chỉ là lính đánh thuê, hành tẩu trên chiến trường, khiêu vũ trên lưỡi đao, tiền tài với hắn chỉ là vật ngoài thân mà thôi, hơn nữa đãi ngộ của lính đánh thuê Thiết Thủ dành cho hắn rất lớn, lớn tới mức từ khi hắn bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, hắn chưa từng phải suy nghĩ về chuyện tiền nong, thậm chí hắn còn không nhớ cụ thể trong tài khoản hắn có bao nhiêu tiền. Nhưng kiếp này lại khác, Tam hoàng tử còn chưa trưởng thành, trong cung chỉ cấp cho hoàng tử vị thành niên một số tiền nhất định hàng tháng mà thôi. Số tiền này với người bình thường mà nói, đủ để sống thoải mái một thời gian, nhưng với Lý Lân mà nói, chỉ đến Trích Tinh Lâu ăn một bữa là hết. Huống chi giờ hắn đang chuẩn bị kiêm tu cả Kim Cương Bất Hoại thần công, cần tới số lượng lớn tinh thịt linh thú, từ cái này mà xét, số tiền hắn còn thiếu là cực kì cực kì nhiều.
- Giết người? Dong binh? Không được không được, cái thế giới tùy tiện nhảy ra một người đã là Võ Sư Võ Tông rồi, mình chỉ là Tứ phẩm võ sĩ, sao chọi được chứ.
Lý Lân ngay lập tức bỏ qua chức nghiệp kiếp trước của mình. Thế nhưng sau đó, hắn lại phải há hốc mồm vì phát hiện ra trừ giết người, hắn chẳng biết gì khác cả.
- Phương pháp kiếm tiền tốt nhất chỉ có kinh doanh mà thôi. Nhưng để có tiền trong một thời gian ngắn thì lại chẳng có cách nào.
Lý Lân triệt để bối rối. Ôm đầu nắm tóc cả chiều, tóc hắn đã bị vò tới mức rối bù lên, nhưng hắn vẫn không tìm ra biện pháp nào hay.
- Mẹ nó! Nếu không có cách nào khác thì cùng lắm lão tử đi chém giết cướp của, phòng bán đấu giá đế đô, Trích Tinh Lâu, toàn nơi có tiền nha!
Lý Lân thực sự hết cách, chỉ có thể chửi mấy câu phát tiết nghẹn khuất trong lòng.
- Bịch!
Tôn Tử Sở vừa vào cửa đã nghe thấy một câu động trời như vậy, lập tức bị dọa sợ ngã bệt ra đất.
- Điện hạ, ngài đừng xung động, phòng bán đấu giá đế đô và Trích Tinh Lâu đều là sản nghiệp của Đại Diễn Tông đó, động tới bọn chúng, sợ rằng ngay cả bệ hạ cũng không cứu được ngài đâu. Sắc mặt Tôn Tử Sở trắng bệch, lắp bắp nói.
- Ngươi lại nghĩ đi đâu thế, bổn hoàng tử chỉ là Tứ phẩm võ sĩ mà thôi, cho dù có suy nghĩ này thì cũng không có thực lực mà làm. Lý Lân bĩu môi nói.
Vừa nghe vậy, Tôn Tử Sở nhẹ thở ra một hơi:
- Điện hạ, loại chuyện này ngay cả nói cũng không được. Nếu như truyền ra ngoài sẽ có phiền toái lớn đó.
Tôn Tử Sở đầy sợ hãi nói. Lý Lân gật đầu, thế nhưng trong lòng lại không cho là đúng, thậm chí Lý Lân cao ngạo còn thầm quyết định trong lòng, một ngày nào đó nhất định hắn sẽ tới thăm hai địa phương kia. Đi ba bốn vòng quanh Linh Thú Ti, Lý Lân đã có cảm giác hắn đã thành một tên Trung Lang mê quyền chức vậy. Thấy kẻ hôm qua còn là địch nhân, hôm nay lại phải khép nép nghe lời mình, Lý Lân bỗng cảm giác được một loại thành tựu khác với loại thành tựu do thực lực mang đến.
- Chả lẽ đây là cảm giác thành tựu do quyền lực mang tới? Quả nhiên rất mê người, khó trách từ xưa tới nay nhiều người vì quyền lực mà không tiếc trả bất cứ giá nào như vậy!
Lý Lân cảm thán trong lòng, giờ mới chỉ là một Trung Lang của một Linh Thú Ti nho nhỏ đã khiến hắn thấy được chỗ tốt của quyền lực, vậy thì cảm giác nắm giữ nghìn vạn người của vua một nước còn như thế nào, vị Cổ Đế trong truyền thuyết nắm giữ toàn đại lục Thương Long sẽ có uy thế như thế nào? Tưởng tượng ra khung cảnh ấy, ngay cả một kẻ trầm ổn như Lý Lân cũng có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Nếu cứ nghĩ tiếp như vậy, không chừng Lý Lân thật sự sẽ bị quyền lực hút hồn, sau đó trở thành một hoàng tử nỗ lực vì ngôi vị hoàng đế Đại Đường.
Ngay lúc mấu chốt nhất, lục mang tinh ở ngực hắn bỗng nhiên hơi rung động, một quang huy màu lam tiến vào trong cơ thể hắn, khiến chân khí Thuần Dương trong cơ thể hắn bạo động, nếu không phải do Lý Lân phản ứng nhanh, vội vàng trấn áp lại chân khí Thuần Dương trong cơ thể, hắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, cho dù trường hợp lạc quan nhất cũng sẽ trở thành một phế nhân không thể tu luyện võ đạo, thậm chí ngay cả mạng cũng khó giữ.
- Nguy hiểm quá! Thiếu chút nữa là đi sai đường rồi!
Sắc mặt Lý Lân tái nhợt, một cỗ sợ hãi không tên đột nhiên hiện lên trong lòng hắn. Sờ sờ vào lục mang tinh trên người, vẻ mặt Lý Lân phức tạp khó tả. Vốn ban đầu hắn cho rằng lục mang tinh này chỉ là một đồ vật thông thường mà thôi, thế nhưng một loạt biểu hiện của nó đã khiến hắn phải thay đổi suy nghĩ, dường như đây là một thứ có sinh mệnh vậy, đôi lúc sẽ biểu đạt suy nghĩ của chính nó. Mỗi khi nghĩ tới đây, Lý Lân lại có cảm giác sờ sợ trong lòng. Nhưng cho dù là thế, Lý Lân cũng không dám vứt đi, bởi vì chuyện hắn xuyên việt có liên quan tới lục mang tinh này, mà hắn lại muốn tìm ra nguyên nhân xuyên việt của mình.
- Quyền lực mặc dù tốt, nhưng nếu không có thực lực bảo đảm, thì cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Quyền lực công danh trên thế giới này đều là hư ảo, chỉ có thực lực mới là chân lý bất biến vĩnh hằng. Nắm đấm lớn mới là đạo lý!
Lý Lân kiên định khắc sâu vào tận đáy lòng. Chút mê man do lục mang tinh bạo động bỗng theo đó mà biến mất.
- Điện hạ, ngài không sao chứ!
Tôn Tử Sở có chút khẩn trương nhìn Lý Lân, trong nháy mắt vừa rồi, khí tức võ đạo của Lý Lân đột nhiên hơi rối loạn, sắc mặt còn trắng bệch ra, nhìn thế nào cũng thấy hình như là biểu hiện của tẩu hỏa nhập ma.
- Ta không sao, vừa rồi vận hành chân khí có chút sai lầm mà thôi. Ta về cung trước đây, Tử Sở, đừng quá coi trọng quyền lực, chỉ cần ngươi có thực lực, trên thế giới này có quyền lực gì mà ngươi không thể có chứ?
Lý Lân vỗ vỗ vai tên tâm phúc đầu tiên của mình khi tới dị giới.
- Điện hạ? Tôn Tử Sở ngạc nhiên.
- Sau này ngươi sẽ hiểu thôi!
Lý Lân cười cười, hắn chỉ nhắc nhở Tôn Tử Sở một chút mà thôi, còn Tôn Tử Sở sẽ lựa chọn thế nào, không phải chuyện mà hắn có thể quyết định được. Lý Lân đã có được tâm của cường giả, lại có hai Đại Huyền Công Phật Đạo Trung Hoa trên người, tương lai chỉ cần không chết non, nhất định sẽ từng bước lên trời, Tôn Tử Sở nếu như không thể theo kịp, cũng chỉ có thể trách số mệnh của y mà thôi, Lý Lân tuyệt đối sẽ không vì y mà dừng bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.