Chương 750: Cha vợ Tần Tranh
Thuỵ Tỉnh Thỏ
05/11/2014
- Huynh thích nàng?
Trong giọng nói của Tần Tuyết Linh vẫn khó tránh khỏi mang theo một chút ghen tuông.
- Nàng là người nữ nhân đầu tiên của ta.
Lý Lân thấp giọng nói.
Thần sắc Tần Tuyết Linh tỏ ra buồn bã, nàng hiểu được lời nói của Lý Lân, hiển nhiên là nếu người đàn bà kia xuất hiện, tất nhiên sẽ giống như Ngao Vô Tình, Bạch Tố Tố, trở thành một thành viên trong mấy người các nàng.
Nghĩ tới việc mình phải cùng với ba nữ nhân chia sẻ người chồng của mình, trong lòng Tần Tuyết Linh không thể không hiện lên một cảm giác chua xót, nàng giơ tay ra oán hận véo mạnh mấy cái vào bên hông Lý Lân, sau đó nàng ngồi xuống nhìn thẳng vào ánh mắt Lý Lân hung hãn nói:
- Hãy thành thật khai báo, ngươi có còn nữ nhân nào khác nữa hay không?
Lý Lân sửng sốt trên mặt hiện lên nụ cười bỡn cợt nói:
- Có, còn có rất nhiều, hơn nữa đều là sớm hơn so với muội.
Lời nói của Lý Lân làm cho Tần Tuyết Linh vô cùng tức giận. Mặc dù nàng là vị hôn thê chính thức danh chính ngôn thuận của Lý Lân, nhưng lại là người muộn nhất trong số bốn nữ nhân của Lý Lân. Triệu Ngọc Anh là nữ nhân đầu tiên, Ngao Vô Tình là thứ hai, Bạch Tố tố là thứ ba, sau đó mới đến nàng. Nàng là vị hôn thê nhưng cũng là người nữ nhân cuối cùng, nghĩ đến điều này dù Tần Tuyết Linh có là người đại độ hơn nữa, cũng khó mà giấu được khó chịu trong lòng.
- Không được, trừ mấy người chúng ta ra, huynh không thể được có những nữ nhân khác.
Tần Tuyết Linh hung hăng nói.
- Điều này cũng không phải là…Không thể được
Lý Lân làm ra bộ nguy nan nói.
- Khốn khiếp, không được quá đáng, mặc dù ta chưa gặp qua Triệu Ngọc Anh kia, nhưng người có thể làm cho huynh nhớ mãi không quên như thế, ta nghĩ rằng tất nhiên cũng phải là một tuyệt sắc mỹ nữ. Hơn nữa Vô Tình tỷ tỷ một đời thiên kiêu, Bạch Tố Tố cùng với ta nữa là ngươi đã có được bốn đại mỹ nữ bên người, nếu ngươi thực sự không thu liễm chính mình ta sẽ…
Tần Tuyết Linh liếc mắt một cái nhìn vào chỗ kín của Lý Lân, làm một động tác dao cắt rất tàn nhẫn.
Lý Lân cảm thấy ở chỗ kín chợt lạnh, hắn không còn thực sự muốn vui đùa nữa. Hết lần này đến lần khác xin Tần Tuyết Linh khoan dung, cuối cùng cũng dỗ được Tần Tuyết Linh hết giận.
- Phu quân, chúng ta đang đi đâu đây? Đi tới địa phương cư trú trước kia của Vô Tình tỷ tỷ sao?
Tần Tuyết Linh hỏi.
Lý Lân lắc lắc đầu nói:
- Không vội, trước hết chúng ta hãy đến một chỗ.
Rất nhanh hai người và một hổ đã đi tới tám trăm dặm Hỏa Diệm sơn.
- Nơi này là?
Sắc mặt Tần Tuyết Linh sửng sốt hỏi.
- Tám trăm dặm Hỏa Diệm sơn, căn cứ luyện đan của Hán Vương Phủ.
Lý Lân mỉm cười sau đó cùng nàng hướng về phía trong bay đi.
- Ngươi nào dám tự tiện xông vào Hỏa Diệm sơn?
Một tiếng kêu to từ phía dưới truyền đến, sau đó một đạo năng lượng hỏa tiễn phóng đến phía hai người.
Lý Lân hừ lạnh một tiếng, hai tròng mắt hiện lên môt chút tinh quang, oanh kích phóng ra trong nháy mắt hỏa tiễn bị nứt vỡ.
- Kêu Hỏa Viên đến gặp ta.
Lý Lân trầm giọng nói, thanh âm không lớn nhưng lại truyền khắp Hỏa Diệm sơn.
- Là người nào không có mắt lại muốn gặp đại gia Hỏa Viên ta.
Một thanh âm kiêu ngạo từ trong Hỏa Diệm sơn truyền đến, sau đó là một đạo nham thạch sắc đỏ hồng hóa thành một dòng sông lớn từ bên trong nhẹ nhàng lao ra. Ở trong biển nham thạch nóng chảy kia, một con khỉ sắc đỏ hồng trên đầu ngọn sóng đang không ngừng nhảy lên.
Trên mặt Lý Lân hiện lên một thần sắc cổ quái, vài năm nay không gặp nhưng Hỏa Viên thật ra tiến bộ cũng không ít, bản thể năm đó bị đánh tan chẳng những đã khôi phục được toàn bộ, thậm chí còn từng bước đột phá đến Võ Hoàng trung kỳ.
Phong tao của Hỏa Viên vẫn còn chưa hết, gã liền nhìn thấy Lý Lân với nét mặt lạnh lùng đang đứng giữa không trung.
Vẻ kiêu ngạo nhất thời trên mặt Hỏa Viên cứng lại, trong nháy mắt nuốt hết dòng sông lớn nham thạch nóng chảy mãnh liệt kia, sau một tiếng ầm vang té rớt ngay trên mặt đất.
Xì!
Tần Tuyết Linh không nhịn được bật cười lên thành tiếng, nàng không nghĩ tới con Hỏa Viên này nhìn thấy Lý Lân lại có loại phản ứng này, hiển nhiên là trước đây hẳn là nó đã ăn qua thiệt thòi với Lý Lân.
Chỉ thấy Hỏa Viên nhanh chóng leo ra từ giữa dòng sông nham thạch, vẫn còn không tin tưởng dụi dụi mắt.
- Ngươi là Lý Lân?
Hỏa Viên nửa tin nửa ngờ hỏi.
- Là ta.
Lý Lân bình thản trả lời.
Hỏa Viên ngẩn người sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, điên cuồng đánh tới hướng Lý Lân.
- Tên khốn khiếp nhà ngươi đáng phải chém ngàn nhát đao, thế nhưng chính mình lại bỏ chạy mất, lần trước ngươi đã hứa hẹn thế nào? Vậy mà ngươi lại lừa gạt ta.
Hỏa Viên xông lên hóa thành một con vượn cực lớn đánh về phía Lý Lân.
Lý Lân sửng sốt, hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước khi Hỏa Viên bị thương nặng, chính mình đã giúp đỡ nó khôi phục thực lực và cải tạo cái thân thể này, chẳng qua là khi đó mình rời đi có vẻ vội vàng, căn bản là đã quên mất hoàn toàn chuyện này.
Lý Lân mở ra bàn tay to, một luồng lực lượng kinh khủng trong nháy mắt giam cầm không gian, sau đó hai tay hơi hơi nắm thành quyền. Con Hỏa Viên cự đại kia bị một lực lượng khủng bố mạnh mẽ áp súc, thành ra chỉ còn dài hơn một thước, khí thế hung hãn của Hỏa Viên trong nháy mắt đã biến mất, biểu tình phẫn nộ kia thoạt nhìn lại có chút manh động.
- Thật có lỗi, lúc trước xác thực ta đã quên, tuy nhiên lần này ta trở về là để hoàn thành hứa hẹn, ta còn có thể cho ngươi nhiều hơn nữa.
Lý Lân trầm giọng nói.
Hỏa Viên sửng sốt nói:
- Ngươi nói có thật không? Nếu ngươi lại gạt ta, ta sẽ liều mạng với ngươi.
Lý Lân vui vẻ không nhịn được cất tiếng nói:
- Lấy thực lực của ngươi, ngươi sẽ liều mạng với ta như thế nào?
Lời nói của Lý Lân làm cho sắc mặt Hỏa Viên cứng đờ, giống như nó đã phát hiện ra điều gì, vẻ mặt không yên nói:
- Ngươi bây giờ là thực lực gì? Võ Tôn phải không?
- Cao hơn một điểm.
Lý Lân cười nói.
- Cao tới đâu? Võ Thần, không có khả năng, mới có mấy năm thế này ngươi đã đạt tới Võ Tôn cũng đã là khó có khả năng rồi, làm sao có thể trở thành cao thủ Thần cấp trong truyền thuyết chứ
Lý Lân không nói thêm lời nào nữa, trên người hơi thở bá đạo ầm ầm bùng nố, giống như ma thần đến trái đất, lại giống như địa ngục đang mở ra, sau khi luồng khí thế này nháy mắt biến mất, Lý Lân lại trở nên vô hại cả người lẫn vật, nhưng bên cạnh đó thì Hỏa viên lại sợ đến ngây cả người.
Phương xa một đạo hắc ảnh hiện lên, sau đó một người toàn thân bao phủ trong hắc bào xuất hiện ở trước mặt Lý Lân.
- Là ngươi?
Giọng nói của người mặc hắc bào không thể tin được truyền đến.
Đồng từ Lý Lân nhịn không được co rút lại, vừa mới trong nháy mắt, thần niệm của hắn nhìn thấy bộ dạng của người thần bí trong trang phục hắc bào. Nhưng mà rất nhanh, thần niệm trên người đối phương chớp động nên Lý Lân nhìn cái gì cũng đều không thấy, thậm chí thực lực của đối phương ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu, điều này đủ để xác mình, người này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một cao thủ Võ Tôn.
- Đúng là vãn bối, tiền bối người vẫn sống ở chỗ này?
Lý Lân trầm giọng cất tiếng nói, người này dĩ nhiên là lúc trước được Lý Lân đưa tới long mạch địa sư, Đại Đường đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, Hắc Thủy lâm cũng bị diệt nhưng ông ta lại vẫn an toàn sống ở chỗ này.
- Tiền bối ta không dám nhận, ngươi đã bước vào Thần cấp, trở thành cường giả thật sự ở phương thiên địa này, xưng hô một tiếng huynh đài là đủ.
Thân ảnh hắc bào trầm giọng nói.
Lý Lân lắc lắc đầu.
- Không biêt tiền bối có biết Tần Tranh không?
Lý Lân đột nhiên cất tiếng hỏi.
Hắn phát hiện thân mình người mặc hắc bào không khỏi run lên, hồi lâu mới mở miệng trầm giọng nói:
- Không biết.
Lý Lân nhẹ nhàng kéo tay Tần Tuyết Linh, nét mặt nghiêm túc nói:
- Nàng đây gọi là Tần Tuyết Linh, đến từ Tần gia ở Trường An, là cháu gái nguyên soái Tần Lĩnh cũng là thê tử của ta.
Sắc mặt Tần Tuyết Linh có vẻ khó hiểu nhìn Lý Lân, nàng không biêt Lý Lân nói những điều này với người mặc hắc bào này để làm gì.
Thân ảnh người mặc hắc bào run rẩy, y không nhịn được đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Tuyết Linh, ánh mắt xuyên thấu qua lớp hắc bào hiện lên nỗi phức tạp không nói nên lời.
Hồi lâu mới nhìn về phía Lý Lân nói:
- Tiểu tử nàng là một cô gái tốt, hãy đối xử tốt với nàng.
Sau đó thân ảnh hắc bào kia không đợi Lý Lân trả lời, ầm ầm hạ xuống trên mặt đất, cả người vậy mà lại giống như hòa tan vào trong đất, một cảnh kỳ lạ như thể làm cho mọi người xem ngây ngẩn cả người.
- Độn thổ?
Lý Lân nhíu mày.
- Lý Lân, ông ấy là ai thế?
Tần Tuyết Linh vốn cực kỳ thông minh, từ trên miệng Lý Lân nàng nghe được hai tiếng Tần Tranh, mà Tần Tranh lại chính là phụ thân của nàng đã mất tích ở Hắc Thủy lâm hai mươi năm về trước.
Nhìn ánh mắt kích động của Tần Tuyết Linh, Lý Lân suy nghĩ, sau đó vẫn quyết định nói ra, hắn nói:
- Người mặc hắc bào kia cùng với người trong bức họa của Tần Tranh nguyên soái mà ta nhìn thấy năm đó tướng mạo giống nhau như đúc. Bời vậy ta tính hỏi thử xem, ta nghĩ rằng nếu ông ta không phải là nhạc phụ đại nhân đã mất tích hơn hai mươi năm về trước, thì tất nhiên cũng có quan hệ với điều này.
Lời nói của Lý Lân làm cho Tần Tuyết Linh lung lay như sắp đổ, cả người chỉ thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Trong giọng nói của Tần Tuyết Linh vẫn khó tránh khỏi mang theo một chút ghen tuông.
- Nàng là người nữ nhân đầu tiên của ta.
Lý Lân thấp giọng nói.
Thần sắc Tần Tuyết Linh tỏ ra buồn bã, nàng hiểu được lời nói của Lý Lân, hiển nhiên là nếu người đàn bà kia xuất hiện, tất nhiên sẽ giống như Ngao Vô Tình, Bạch Tố Tố, trở thành một thành viên trong mấy người các nàng.
Nghĩ tới việc mình phải cùng với ba nữ nhân chia sẻ người chồng của mình, trong lòng Tần Tuyết Linh không thể không hiện lên một cảm giác chua xót, nàng giơ tay ra oán hận véo mạnh mấy cái vào bên hông Lý Lân, sau đó nàng ngồi xuống nhìn thẳng vào ánh mắt Lý Lân hung hãn nói:
- Hãy thành thật khai báo, ngươi có còn nữ nhân nào khác nữa hay không?
Lý Lân sửng sốt trên mặt hiện lên nụ cười bỡn cợt nói:
- Có, còn có rất nhiều, hơn nữa đều là sớm hơn so với muội.
Lời nói của Lý Lân làm cho Tần Tuyết Linh vô cùng tức giận. Mặc dù nàng là vị hôn thê chính thức danh chính ngôn thuận của Lý Lân, nhưng lại là người muộn nhất trong số bốn nữ nhân của Lý Lân. Triệu Ngọc Anh là nữ nhân đầu tiên, Ngao Vô Tình là thứ hai, Bạch Tố tố là thứ ba, sau đó mới đến nàng. Nàng là vị hôn thê nhưng cũng là người nữ nhân cuối cùng, nghĩ đến điều này dù Tần Tuyết Linh có là người đại độ hơn nữa, cũng khó mà giấu được khó chịu trong lòng.
- Không được, trừ mấy người chúng ta ra, huynh không thể được có những nữ nhân khác.
Tần Tuyết Linh hung hăng nói.
- Điều này cũng không phải là…Không thể được
Lý Lân làm ra bộ nguy nan nói.
- Khốn khiếp, không được quá đáng, mặc dù ta chưa gặp qua Triệu Ngọc Anh kia, nhưng người có thể làm cho huynh nhớ mãi không quên như thế, ta nghĩ rằng tất nhiên cũng phải là một tuyệt sắc mỹ nữ. Hơn nữa Vô Tình tỷ tỷ một đời thiên kiêu, Bạch Tố Tố cùng với ta nữa là ngươi đã có được bốn đại mỹ nữ bên người, nếu ngươi thực sự không thu liễm chính mình ta sẽ…
Tần Tuyết Linh liếc mắt một cái nhìn vào chỗ kín của Lý Lân, làm một động tác dao cắt rất tàn nhẫn.
Lý Lân cảm thấy ở chỗ kín chợt lạnh, hắn không còn thực sự muốn vui đùa nữa. Hết lần này đến lần khác xin Tần Tuyết Linh khoan dung, cuối cùng cũng dỗ được Tần Tuyết Linh hết giận.
- Phu quân, chúng ta đang đi đâu đây? Đi tới địa phương cư trú trước kia của Vô Tình tỷ tỷ sao?
Tần Tuyết Linh hỏi.
Lý Lân lắc lắc đầu nói:
- Không vội, trước hết chúng ta hãy đến một chỗ.
Rất nhanh hai người và một hổ đã đi tới tám trăm dặm Hỏa Diệm sơn.
- Nơi này là?
Sắc mặt Tần Tuyết Linh sửng sốt hỏi.
- Tám trăm dặm Hỏa Diệm sơn, căn cứ luyện đan của Hán Vương Phủ.
Lý Lân mỉm cười sau đó cùng nàng hướng về phía trong bay đi.
- Ngươi nào dám tự tiện xông vào Hỏa Diệm sơn?
Một tiếng kêu to từ phía dưới truyền đến, sau đó một đạo năng lượng hỏa tiễn phóng đến phía hai người.
Lý Lân hừ lạnh một tiếng, hai tròng mắt hiện lên môt chút tinh quang, oanh kích phóng ra trong nháy mắt hỏa tiễn bị nứt vỡ.
- Kêu Hỏa Viên đến gặp ta.
Lý Lân trầm giọng nói, thanh âm không lớn nhưng lại truyền khắp Hỏa Diệm sơn.
- Là người nào không có mắt lại muốn gặp đại gia Hỏa Viên ta.
Một thanh âm kiêu ngạo từ trong Hỏa Diệm sơn truyền đến, sau đó là một đạo nham thạch sắc đỏ hồng hóa thành một dòng sông lớn từ bên trong nhẹ nhàng lao ra. Ở trong biển nham thạch nóng chảy kia, một con khỉ sắc đỏ hồng trên đầu ngọn sóng đang không ngừng nhảy lên.
Trên mặt Lý Lân hiện lên một thần sắc cổ quái, vài năm nay không gặp nhưng Hỏa Viên thật ra tiến bộ cũng không ít, bản thể năm đó bị đánh tan chẳng những đã khôi phục được toàn bộ, thậm chí còn từng bước đột phá đến Võ Hoàng trung kỳ.
Phong tao của Hỏa Viên vẫn còn chưa hết, gã liền nhìn thấy Lý Lân với nét mặt lạnh lùng đang đứng giữa không trung.
Vẻ kiêu ngạo nhất thời trên mặt Hỏa Viên cứng lại, trong nháy mắt nuốt hết dòng sông lớn nham thạch nóng chảy mãnh liệt kia, sau một tiếng ầm vang té rớt ngay trên mặt đất.
Xì!
Tần Tuyết Linh không nhịn được bật cười lên thành tiếng, nàng không nghĩ tới con Hỏa Viên này nhìn thấy Lý Lân lại có loại phản ứng này, hiển nhiên là trước đây hẳn là nó đã ăn qua thiệt thòi với Lý Lân.
Chỉ thấy Hỏa Viên nhanh chóng leo ra từ giữa dòng sông nham thạch, vẫn còn không tin tưởng dụi dụi mắt.
- Ngươi là Lý Lân?
Hỏa Viên nửa tin nửa ngờ hỏi.
- Là ta.
Lý Lân bình thản trả lời.
Hỏa Viên ngẩn người sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, điên cuồng đánh tới hướng Lý Lân.
- Tên khốn khiếp nhà ngươi đáng phải chém ngàn nhát đao, thế nhưng chính mình lại bỏ chạy mất, lần trước ngươi đã hứa hẹn thế nào? Vậy mà ngươi lại lừa gạt ta.
Hỏa Viên xông lên hóa thành một con vượn cực lớn đánh về phía Lý Lân.
Lý Lân sửng sốt, hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước khi Hỏa Viên bị thương nặng, chính mình đã giúp đỡ nó khôi phục thực lực và cải tạo cái thân thể này, chẳng qua là khi đó mình rời đi có vẻ vội vàng, căn bản là đã quên mất hoàn toàn chuyện này.
Lý Lân mở ra bàn tay to, một luồng lực lượng kinh khủng trong nháy mắt giam cầm không gian, sau đó hai tay hơi hơi nắm thành quyền. Con Hỏa Viên cự đại kia bị một lực lượng khủng bố mạnh mẽ áp súc, thành ra chỉ còn dài hơn một thước, khí thế hung hãn của Hỏa Viên trong nháy mắt đã biến mất, biểu tình phẫn nộ kia thoạt nhìn lại có chút manh động.
- Thật có lỗi, lúc trước xác thực ta đã quên, tuy nhiên lần này ta trở về là để hoàn thành hứa hẹn, ta còn có thể cho ngươi nhiều hơn nữa.
Lý Lân trầm giọng nói.
Hỏa Viên sửng sốt nói:
- Ngươi nói có thật không? Nếu ngươi lại gạt ta, ta sẽ liều mạng với ngươi.
Lý Lân vui vẻ không nhịn được cất tiếng nói:
- Lấy thực lực của ngươi, ngươi sẽ liều mạng với ta như thế nào?
Lời nói của Lý Lân làm cho sắc mặt Hỏa Viên cứng đờ, giống như nó đã phát hiện ra điều gì, vẻ mặt không yên nói:
- Ngươi bây giờ là thực lực gì? Võ Tôn phải không?
- Cao hơn một điểm.
Lý Lân cười nói.
- Cao tới đâu? Võ Thần, không có khả năng, mới có mấy năm thế này ngươi đã đạt tới Võ Tôn cũng đã là khó có khả năng rồi, làm sao có thể trở thành cao thủ Thần cấp trong truyền thuyết chứ
Lý Lân không nói thêm lời nào nữa, trên người hơi thở bá đạo ầm ầm bùng nố, giống như ma thần đến trái đất, lại giống như địa ngục đang mở ra, sau khi luồng khí thế này nháy mắt biến mất, Lý Lân lại trở nên vô hại cả người lẫn vật, nhưng bên cạnh đó thì Hỏa viên lại sợ đến ngây cả người.
Phương xa một đạo hắc ảnh hiện lên, sau đó một người toàn thân bao phủ trong hắc bào xuất hiện ở trước mặt Lý Lân.
- Là ngươi?
Giọng nói của người mặc hắc bào không thể tin được truyền đến.
Đồng từ Lý Lân nhịn không được co rút lại, vừa mới trong nháy mắt, thần niệm của hắn nhìn thấy bộ dạng của người thần bí trong trang phục hắc bào. Nhưng mà rất nhanh, thần niệm trên người đối phương chớp động nên Lý Lân nhìn cái gì cũng đều không thấy, thậm chí thực lực của đối phương ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu, điều này đủ để xác mình, người này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một cao thủ Võ Tôn.
- Đúng là vãn bối, tiền bối người vẫn sống ở chỗ này?
Lý Lân trầm giọng cất tiếng nói, người này dĩ nhiên là lúc trước được Lý Lân đưa tới long mạch địa sư, Đại Đường đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, Hắc Thủy lâm cũng bị diệt nhưng ông ta lại vẫn an toàn sống ở chỗ này.
- Tiền bối ta không dám nhận, ngươi đã bước vào Thần cấp, trở thành cường giả thật sự ở phương thiên địa này, xưng hô một tiếng huynh đài là đủ.
Thân ảnh hắc bào trầm giọng nói.
Lý Lân lắc lắc đầu.
- Không biêt tiền bối có biết Tần Tranh không?
Lý Lân đột nhiên cất tiếng hỏi.
Hắn phát hiện thân mình người mặc hắc bào không khỏi run lên, hồi lâu mới mở miệng trầm giọng nói:
- Không biết.
Lý Lân nhẹ nhàng kéo tay Tần Tuyết Linh, nét mặt nghiêm túc nói:
- Nàng đây gọi là Tần Tuyết Linh, đến từ Tần gia ở Trường An, là cháu gái nguyên soái Tần Lĩnh cũng là thê tử của ta.
Sắc mặt Tần Tuyết Linh có vẻ khó hiểu nhìn Lý Lân, nàng không biêt Lý Lân nói những điều này với người mặc hắc bào này để làm gì.
Thân ảnh người mặc hắc bào run rẩy, y không nhịn được đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Tuyết Linh, ánh mắt xuyên thấu qua lớp hắc bào hiện lên nỗi phức tạp không nói nên lời.
Hồi lâu mới nhìn về phía Lý Lân nói:
- Tiểu tử nàng là một cô gái tốt, hãy đối xử tốt với nàng.
Sau đó thân ảnh hắc bào kia không đợi Lý Lân trả lời, ầm ầm hạ xuống trên mặt đất, cả người vậy mà lại giống như hòa tan vào trong đất, một cảnh kỳ lạ như thể làm cho mọi người xem ngây ngẩn cả người.
- Độn thổ?
Lý Lân nhíu mày.
- Lý Lân, ông ấy là ai thế?
Tần Tuyết Linh vốn cực kỳ thông minh, từ trên miệng Lý Lân nàng nghe được hai tiếng Tần Tranh, mà Tần Tranh lại chính là phụ thân của nàng đã mất tích ở Hắc Thủy lâm hai mươi năm về trước.
Nhìn ánh mắt kích động của Tần Tuyết Linh, Lý Lân suy nghĩ, sau đó vẫn quyết định nói ra, hắn nói:
- Người mặc hắc bào kia cùng với người trong bức họa của Tần Tranh nguyên soái mà ta nhìn thấy năm đó tướng mạo giống nhau như đúc. Bời vậy ta tính hỏi thử xem, ta nghĩ rằng nếu ông ta không phải là nhạc phụ đại nhân đã mất tích hơn hai mươi năm về trước, thì tất nhiên cũng có quan hệ với điều này.
Lời nói của Lý Lân làm cho Tần Tuyết Linh lung lay như sắp đổ, cả người chỉ thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.