Chương 382: Chiếm lấy Hắc Thủy vương thành (4)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
Trong phủ Thừa Càn thái tử, vô luận là Vũ vương phủ hay là Tần vương phủ thì đều náo nhiệt hơn, bởi vì hôm nay trong phủ tiếp đón một vị khách nhân, Đại Đường Đường hoàng đời thứ sáu Lý Chấn Viễn.
- Đại ca, huynh cần giúp Lý Lân một chút, tiểu tử này rất biết giày vò, Hắc Thủy vương thành cũng dám đụng, ta không mong hắn có thể thành công, chỉ mong hắn có thể bình an. Tương lai ta cũng có một người người giao lại.
Lý Chấn Viễn với một thân thường phục đau khổ nói. Hiện tại gã nào có uy nghiêm của Đường hoàng Đại Đường, chỉ giống như là một đại thúc trung niên đang tố khổ với huynh đệ của mình.
- Chấn Viễn, đã nhiều năm như vậy, ngươi còn chưa chịu buông sao?
Đôi mày xinh đẹp của Thừa Càn thái tử nhẹ nhàng cau lau, Thừa Càn thái tử nhìn thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhìn giống như hơn hai mươi. Riêng nhìn từ bên ngoài, Lý Chấn Viễn làm chú của Thừa Càn thái tử cũng được. Hơn nữa, đối mặt với Lý Chấn Viễn, Thừa Càn thái tử biểu hiện khác với những người khác, giữa hai người có cảm tình giống như là huynh đệ chân chính. Ở trong hoàng triều bạc tình này, quả thực không thể tưởng tượng.
- Buông? Nói dễ hơn làm! Đại ca, có một số việc, đã nhiều năm như vậy tổng yếu phải đòi chút thuyết pháp! Hơn nữa, huynh đệ, ta thực xin lỗi huynh, không thể hoàn thành lời hứa với huynh năm đó!
Lý Chấn Viễn chua xót nói.
- Ta và ngươi là anh em cùng mẹ, năm đó, lúc mẫu hậu mất đã nhắc ta chiếu cố cho ngươi, để ngươi phải sống như thế này là đại ca ta không tốt. Về phần thiên hạ này, không phải là ta không có cơ hội, Chấn Viễn, lấy thiên hạ từ tay ngươi giao lại cho ta thì có ý tứ gì chứ, cạnh tranh mà lấy được thiên hạ mới có thú vị.
Thừa Càn thái tử lộ ra khí phách, rất tự tin với thế cục trước mắt.
- Đại ca quả nhiên không thay đổi, ta vẫn tin tưởng huynh mới là hi vọng của Đại Đường. Lần này ta tới đây là mang theo mật binh của Đường hoàng, mười mấy năm nay ta cố gắng tăng cường thực lực mật binh Đường hoàng, nhưng bên ngoài dù sao cũng không thể so với bí cảnh. Thực lực mật binh so với mười mấy năm trước thì gia tăng có hạn. Đây là thần sách mật binh, hiện tại vật về chủ cũ.
Lý Chấn Viễn nói xong liền đưa một quyển sách bạch ngọc cho Thừa Càn thái tử.
- Nhiều năm như vậy ngươi còn không nghiên cứu thấu đáo cái mật binh thần sách này sao? Năm đó ta ngẫu nhiên có được vật này, dù biết nó là bảo bối khó lường, nhưng thủy chung vẫn không hiểu thấu đáo. Khi đó tiến vào bí cảnh mới đưa cho ngươi, xem ra ngươi cũng không có cơ duyên a!
Thừa Càn thái tử nhẹ nhàng vuốt sách bạch ngọc, trên mặt lộ vẻ ôn nhu nói không nên lời.
- Đại ca, thứ này thật sự là bảo bối như huynh nói sao? Ta thấy ngoài việc khống chế mấy cao thủ Vương cấp luyện chế thiết giáp binh thì cũng không có tác dụng gì.
Lý Chấn Viễn trầm giọng nói.
- Chắc chắn không đơn giản như vậy, đây là dị bảo, chỉ là chúng ta không biết cách dùng mà thôi. Chấn Viễn, chuyện Lý Lân thì ngươi không cần lo lắng, lão tổ tông từng nói qua, trên người Lý Lân có đại khí vận, cũng không phải là tướng chết sớm. Hơn nữa, căn cứ vào tiên đoán của bản vương, Lý Lân tuyệt đối không phải là loại người không có đầu óc, hắn dám động thủ với Hắc Thủy vương thành, tất nhiên phải có nắm chắc. Ta và ngươi chỉ cần chờ đợi kết quả là được rồi.
Thừa Càn thái tử lại thật sự tự tin đối với Lý Lân.
- Hi vọng là vậy! Ta xem tiểu tử đó lăn lộn xong thì Đại Đường ta cũng đến đó rồi. Chỉ hi vọng trong khoảng thời gian này không xảy ra nhiều loạn gì khác.
Lý Chấn Viễn mang theo chút ngưng trọng lắc đầu, dù thoái vị là quyết định của chính mình, nhưng làm đế vương nhiều năm vẫn để cho y có vài phần lưu luyến.
- Không đơn giản như vậy, thành lập hoàng triều cao cấp khó hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Một khi chúng ta tiến hành Tế Thiên Đại Điển, đến lúc đó không chỉ hoàng triều trung cấp đột kích mà là hoàng triều cao cấp chân chính động thủ. Hoàng triều không đơn giản như thế đâu, trong đó có liên lụy tới đại bí mật trong phiến thiên địa này. Mặc dù bản vương ở trong bí cảnh nhiều năm nhưng cũng không tìm hiểu được bí mật hạch tâm. Toàn bộ Đại Đường, e rằng cũng chỉ có lão tổ tông mới hiểu rõ về vấn đề này nhất.
Thừa Càn thái tử trầm giọng nói.
- Lão tổ tông là một vị vua toàn tài kiệt xuất, từ năm trăm năm, Đại Đường thành lập tới lúc trở thành hoàng triều cao cấp, không nói là thần thoại nhưng tốc độ cũng cực nhanh. Chỉ là ta chán ghét cuộc sống bây giờ, huống chi hiện tại thương thế của ta trải qua mười mấy năm cũng gần như khỏi hẳn. Vừa vặn dựa vào cơ hội này mà thoát ra. Đại ca, còn nhớ câu nói năm đó không, tranh bá hoàng triều cũng không thích hợp với ta, ta có thể giúp cho người không nhiều lắm, đời sau của ta cũng chỉ có Lý Lân là còn có chút bản sự. Chờ thế cục Hắc Thủy vương thành có chút kết quả, ta sẽ viết thư để hắn duy trì ngươi.
Lý Chấn Viễn thấp giọng nói.
- Ha ha, Chấn Viễn, lần này ngươi đã xem thường con trai ngươi rồi. Dù sao hắn cũng thừa kế huyết mạch của ngươi cùng nàng ta, há có thể là nhân vật bình thường sao. Tuy bản vương không tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng phát hiện tâm của hắn rất lớn, so với ta và ngươi càng lớn hơn. Giang sơn Đại Đường này thật sự chưa chưng hắn để vào trong mắt.
- Thiếu niên đắc chí mà thôi, về sau hi vọng đại ca dẫn dắt nhiều hơn!
Thực ra Lý Chấn Viễn có chút lo lắng khi Lý Lân quá chói mắt. Dù sao chư vương đại đường tranh đấu còn thảm thiết hơn so với triều đình lúc trước. Lấy năng lực giám quốc của Thừa Càn thái tử cũng chỉ đứng ở một góc, chớ nói chi là muốn có thực lực thì có thực lực, muốn có nhân mạch thì có nhân mạch như Vũ vương cùng Tần vương.
- Được rồi, ta sẽ phái Ảnh vệ đi Hắc Thủy vương thành, nhưng có thể tạo ra tác dụng hay không thì không đảm bảo được!
Thừa Càn thái tử cười cười, phái lực lượng tâm phúc của mình tới Hắc Thủy vương thành, đây không chỉ là vì huynh đệ tình thâm, mà còn có thực lực của Lý Lân làm cho Thừa Càn thái tử coi trọng. Nếu quả thật để Lý Lân nắm giữ Hắc Thủy vương thành, hắn liền có tư cách địa vị ngang hàng với ba người Thừa Càn thái tử, Vũ vương cùng Tần Vương.
- Cảm ơn đại ca!
Lý Chấn Viễn mừng rỡ, năm đó lúc Thừa Càn thái tử giám quốc thì đã lựa chọn đám thiếu niên kiệt xuất trong cả nước tiến vào bí cảnh, qua mấy chục năm rồi, có trời mời biệt thực lực đạt tới trình độ nào rồi. Lý Chấn Viễn chưa từng vào bí cảnh, nhưng y biết trong đó có thiên địa nguyên khí gấp mười mấy lần bên ngoài. Ở trong bí cảnh, chỉ cần dụng tậm khổ tu, đột phá Vương Tọa cũng không quá khó khăn.
Hắc Thủy vương thành, sau khi tám vị cao thủ Tôn cấp vây giết Long Mạch thiên sư, toàn bộ Hắc Thủy vương thành phát sinh biến hóa. U Minh quỷ sát chi khí từ Tử Vong thế giới tàn sát bừa bãi, dẫn động vô tận thi hài trong Hắc Thủy vương thành, khiến cho Hắc Thủy vương thành bị thi khí bao phủ. Cũng trong lúc này, hai cổ Thông Linh Cổ Thi tỉnh lại. Đó là một đôi nam nữ, áo quần không biết là ở niên đại nào, quanh thân lóe ra ánh sáng như đồng thau, dĩ nhiên là hai cổ Đồng Giáp thi, lại có tu vi Hoàng cấp sơ giai. Nếu ở tình huống đụng phải cao thủ Hoàng cấp, hai cỗ Đồng Giáp thi này chẳng những không gặp tai nạn, ngược lại còn trở thành bảo bối cho mọi người cướp đoạt. Hiện tại, cao thủ Hoàng cấp bị hãm vào sâu trong thế giới Diễn Thiên Tông thượng cổ, rất ít người trốn thoát. Dù sao, biết được trên cao thủ Hoàng cấp không thể đi vào, tự nhiên sẽ không nguyện ý ở chỗ nguy hiểm này. Hơn nữa, phần lớn cao thủ Hoàng cấp tiến vào không gian thượng cổ khiến cho thực lực Hắc Thủy vương thành vô cùng suy yếu. Hai cỗ Đồng Giáp Thi Hoàng cấp này đủ để quét ngang toàn bộ Hắc Thủy vương thành.
Núi không hổ thì khỉ xưng vương, hai cỗ Đồng Giáp Thi này vừa xuất hiện lập tức diệt sát sinh linh xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn đã tạo thành ngàn thây ma trong Hắc Thủy vương thành. Các thế lực còn tưởng may mắn sống sót ở Hắc Thủy vương thành đều thoát đi. Toàn bộ Hắc Thủy vương thành vì hai cổ Đồng Giáp Thi này mà trở thành thành chết tràn ngập thây ma.
Mà khi Lý Lân mang phủ binh vào Hắc Thủy vương thành, liền gặp phải tình huống như vậy. Đối mặt với tử khí tràn ngập Hắc Thủy vương thành, Lý Lân không khỏi nhíu mày.
- Hai cỗ Đồng Giáp Thi! Thật là phiền toái!
Lý Lân cau mày, thực lực hai cổ Đồng Giáp Thi cũng ở Hoàng cấp sơ giai, cụ thể thì không rõ thế nào. Nhưng xung quanh tràn ngập thi độc, một khi lây dính, chưa đạt tới Hoàng cấp như hắn không thể gánh được. Lý Lân có thể nắm chắc đối phó một cái, nhưng một cái khác thì phiền toái rồi.
- Điện hạ! Cỗ Đồng Giáp Thi khác thì giao cho Vệ binh đi! Trải qua diễn luyện trong khoảng thời gian này, Bạch Hổ đại trận đã hình thành lực chiến đấu.
Vệ binh sớm tới Hắc Thủy vương thành cũng đã tụ tập dưới thành, Bạch Tố Tố cúi đầu nhìn thấy Lý Lân kích động liền nghiêm túc xin đánh.
- Thắng Nam, có nắm chắc không?
Đại trận do Chu Thắng Nam chủ trì, Lý Lân tự nhiên muốn xem ý kiến của nàng.
- Đồng Giáp Thi có thân thể bất hủ, cực khó đối phó. Bạch Hổ đại trận chỉ vây khốn nó trong vòng ba canh giờ, lâu hơn thì không được.
Chu Thắng Nam trầm tư một chút rồi nói.
- Đại ca, huynh cần giúp Lý Lân một chút, tiểu tử này rất biết giày vò, Hắc Thủy vương thành cũng dám đụng, ta không mong hắn có thể thành công, chỉ mong hắn có thể bình an. Tương lai ta cũng có một người người giao lại.
Lý Chấn Viễn với một thân thường phục đau khổ nói. Hiện tại gã nào có uy nghiêm của Đường hoàng Đại Đường, chỉ giống như là một đại thúc trung niên đang tố khổ với huynh đệ của mình.
- Chấn Viễn, đã nhiều năm như vậy, ngươi còn chưa chịu buông sao?
Đôi mày xinh đẹp của Thừa Càn thái tử nhẹ nhàng cau lau, Thừa Càn thái tử nhìn thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhìn giống như hơn hai mươi. Riêng nhìn từ bên ngoài, Lý Chấn Viễn làm chú của Thừa Càn thái tử cũng được. Hơn nữa, đối mặt với Lý Chấn Viễn, Thừa Càn thái tử biểu hiện khác với những người khác, giữa hai người có cảm tình giống như là huynh đệ chân chính. Ở trong hoàng triều bạc tình này, quả thực không thể tưởng tượng.
- Buông? Nói dễ hơn làm! Đại ca, có một số việc, đã nhiều năm như vậy tổng yếu phải đòi chút thuyết pháp! Hơn nữa, huynh đệ, ta thực xin lỗi huynh, không thể hoàn thành lời hứa với huynh năm đó!
Lý Chấn Viễn chua xót nói.
- Ta và ngươi là anh em cùng mẹ, năm đó, lúc mẫu hậu mất đã nhắc ta chiếu cố cho ngươi, để ngươi phải sống như thế này là đại ca ta không tốt. Về phần thiên hạ này, không phải là ta không có cơ hội, Chấn Viễn, lấy thiên hạ từ tay ngươi giao lại cho ta thì có ý tứ gì chứ, cạnh tranh mà lấy được thiên hạ mới có thú vị.
Thừa Càn thái tử lộ ra khí phách, rất tự tin với thế cục trước mắt.
- Đại ca quả nhiên không thay đổi, ta vẫn tin tưởng huynh mới là hi vọng của Đại Đường. Lần này ta tới đây là mang theo mật binh của Đường hoàng, mười mấy năm nay ta cố gắng tăng cường thực lực mật binh Đường hoàng, nhưng bên ngoài dù sao cũng không thể so với bí cảnh. Thực lực mật binh so với mười mấy năm trước thì gia tăng có hạn. Đây là thần sách mật binh, hiện tại vật về chủ cũ.
Lý Chấn Viễn nói xong liền đưa một quyển sách bạch ngọc cho Thừa Càn thái tử.
- Nhiều năm như vậy ngươi còn không nghiên cứu thấu đáo cái mật binh thần sách này sao? Năm đó ta ngẫu nhiên có được vật này, dù biết nó là bảo bối khó lường, nhưng thủy chung vẫn không hiểu thấu đáo. Khi đó tiến vào bí cảnh mới đưa cho ngươi, xem ra ngươi cũng không có cơ duyên a!
Thừa Càn thái tử nhẹ nhàng vuốt sách bạch ngọc, trên mặt lộ vẻ ôn nhu nói không nên lời.
- Đại ca, thứ này thật sự là bảo bối như huynh nói sao? Ta thấy ngoài việc khống chế mấy cao thủ Vương cấp luyện chế thiết giáp binh thì cũng không có tác dụng gì.
Lý Chấn Viễn trầm giọng nói.
- Chắc chắn không đơn giản như vậy, đây là dị bảo, chỉ là chúng ta không biết cách dùng mà thôi. Chấn Viễn, chuyện Lý Lân thì ngươi không cần lo lắng, lão tổ tông từng nói qua, trên người Lý Lân có đại khí vận, cũng không phải là tướng chết sớm. Hơn nữa, căn cứ vào tiên đoán của bản vương, Lý Lân tuyệt đối không phải là loại người không có đầu óc, hắn dám động thủ với Hắc Thủy vương thành, tất nhiên phải có nắm chắc. Ta và ngươi chỉ cần chờ đợi kết quả là được rồi.
Thừa Càn thái tử lại thật sự tự tin đối với Lý Lân.
- Hi vọng là vậy! Ta xem tiểu tử đó lăn lộn xong thì Đại Đường ta cũng đến đó rồi. Chỉ hi vọng trong khoảng thời gian này không xảy ra nhiều loạn gì khác.
Lý Chấn Viễn mang theo chút ngưng trọng lắc đầu, dù thoái vị là quyết định của chính mình, nhưng làm đế vương nhiều năm vẫn để cho y có vài phần lưu luyến.
- Không đơn giản như vậy, thành lập hoàng triều cao cấp khó hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Một khi chúng ta tiến hành Tế Thiên Đại Điển, đến lúc đó không chỉ hoàng triều trung cấp đột kích mà là hoàng triều cao cấp chân chính động thủ. Hoàng triều không đơn giản như thế đâu, trong đó có liên lụy tới đại bí mật trong phiến thiên địa này. Mặc dù bản vương ở trong bí cảnh nhiều năm nhưng cũng không tìm hiểu được bí mật hạch tâm. Toàn bộ Đại Đường, e rằng cũng chỉ có lão tổ tông mới hiểu rõ về vấn đề này nhất.
Thừa Càn thái tử trầm giọng nói.
- Lão tổ tông là một vị vua toàn tài kiệt xuất, từ năm trăm năm, Đại Đường thành lập tới lúc trở thành hoàng triều cao cấp, không nói là thần thoại nhưng tốc độ cũng cực nhanh. Chỉ là ta chán ghét cuộc sống bây giờ, huống chi hiện tại thương thế của ta trải qua mười mấy năm cũng gần như khỏi hẳn. Vừa vặn dựa vào cơ hội này mà thoát ra. Đại ca, còn nhớ câu nói năm đó không, tranh bá hoàng triều cũng không thích hợp với ta, ta có thể giúp cho người không nhiều lắm, đời sau của ta cũng chỉ có Lý Lân là còn có chút bản sự. Chờ thế cục Hắc Thủy vương thành có chút kết quả, ta sẽ viết thư để hắn duy trì ngươi.
Lý Chấn Viễn thấp giọng nói.
- Ha ha, Chấn Viễn, lần này ngươi đã xem thường con trai ngươi rồi. Dù sao hắn cũng thừa kế huyết mạch của ngươi cùng nàng ta, há có thể là nhân vật bình thường sao. Tuy bản vương không tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng phát hiện tâm của hắn rất lớn, so với ta và ngươi càng lớn hơn. Giang sơn Đại Đường này thật sự chưa chưng hắn để vào trong mắt.
- Thiếu niên đắc chí mà thôi, về sau hi vọng đại ca dẫn dắt nhiều hơn!
Thực ra Lý Chấn Viễn có chút lo lắng khi Lý Lân quá chói mắt. Dù sao chư vương đại đường tranh đấu còn thảm thiết hơn so với triều đình lúc trước. Lấy năng lực giám quốc của Thừa Càn thái tử cũng chỉ đứng ở một góc, chớ nói chi là muốn có thực lực thì có thực lực, muốn có nhân mạch thì có nhân mạch như Vũ vương cùng Tần vương.
- Được rồi, ta sẽ phái Ảnh vệ đi Hắc Thủy vương thành, nhưng có thể tạo ra tác dụng hay không thì không đảm bảo được!
Thừa Càn thái tử cười cười, phái lực lượng tâm phúc của mình tới Hắc Thủy vương thành, đây không chỉ là vì huynh đệ tình thâm, mà còn có thực lực của Lý Lân làm cho Thừa Càn thái tử coi trọng. Nếu quả thật để Lý Lân nắm giữ Hắc Thủy vương thành, hắn liền có tư cách địa vị ngang hàng với ba người Thừa Càn thái tử, Vũ vương cùng Tần Vương.
- Cảm ơn đại ca!
Lý Chấn Viễn mừng rỡ, năm đó lúc Thừa Càn thái tử giám quốc thì đã lựa chọn đám thiếu niên kiệt xuất trong cả nước tiến vào bí cảnh, qua mấy chục năm rồi, có trời mời biệt thực lực đạt tới trình độ nào rồi. Lý Chấn Viễn chưa từng vào bí cảnh, nhưng y biết trong đó có thiên địa nguyên khí gấp mười mấy lần bên ngoài. Ở trong bí cảnh, chỉ cần dụng tậm khổ tu, đột phá Vương Tọa cũng không quá khó khăn.
Hắc Thủy vương thành, sau khi tám vị cao thủ Tôn cấp vây giết Long Mạch thiên sư, toàn bộ Hắc Thủy vương thành phát sinh biến hóa. U Minh quỷ sát chi khí từ Tử Vong thế giới tàn sát bừa bãi, dẫn động vô tận thi hài trong Hắc Thủy vương thành, khiến cho Hắc Thủy vương thành bị thi khí bao phủ. Cũng trong lúc này, hai cổ Thông Linh Cổ Thi tỉnh lại. Đó là một đôi nam nữ, áo quần không biết là ở niên đại nào, quanh thân lóe ra ánh sáng như đồng thau, dĩ nhiên là hai cổ Đồng Giáp thi, lại có tu vi Hoàng cấp sơ giai. Nếu ở tình huống đụng phải cao thủ Hoàng cấp, hai cỗ Đồng Giáp thi này chẳng những không gặp tai nạn, ngược lại còn trở thành bảo bối cho mọi người cướp đoạt. Hiện tại, cao thủ Hoàng cấp bị hãm vào sâu trong thế giới Diễn Thiên Tông thượng cổ, rất ít người trốn thoát. Dù sao, biết được trên cao thủ Hoàng cấp không thể đi vào, tự nhiên sẽ không nguyện ý ở chỗ nguy hiểm này. Hơn nữa, phần lớn cao thủ Hoàng cấp tiến vào không gian thượng cổ khiến cho thực lực Hắc Thủy vương thành vô cùng suy yếu. Hai cỗ Đồng Giáp Thi Hoàng cấp này đủ để quét ngang toàn bộ Hắc Thủy vương thành.
Núi không hổ thì khỉ xưng vương, hai cỗ Đồng Giáp Thi này vừa xuất hiện lập tức diệt sát sinh linh xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn đã tạo thành ngàn thây ma trong Hắc Thủy vương thành. Các thế lực còn tưởng may mắn sống sót ở Hắc Thủy vương thành đều thoát đi. Toàn bộ Hắc Thủy vương thành vì hai cổ Đồng Giáp Thi này mà trở thành thành chết tràn ngập thây ma.
Mà khi Lý Lân mang phủ binh vào Hắc Thủy vương thành, liền gặp phải tình huống như vậy. Đối mặt với tử khí tràn ngập Hắc Thủy vương thành, Lý Lân không khỏi nhíu mày.
- Hai cỗ Đồng Giáp Thi! Thật là phiền toái!
Lý Lân cau mày, thực lực hai cổ Đồng Giáp Thi cũng ở Hoàng cấp sơ giai, cụ thể thì không rõ thế nào. Nhưng xung quanh tràn ngập thi độc, một khi lây dính, chưa đạt tới Hoàng cấp như hắn không thể gánh được. Lý Lân có thể nắm chắc đối phó một cái, nhưng một cái khác thì phiền toái rồi.
- Điện hạ! Cỗ Đồng Giáp Thi khác thì giao cho Vệ binh đi! Trải qua diễn luyện trong khoảng thời gian này, Bạch Hổ đại trận đã hình thành lực chiến đấu.
Vệ binh sớm tới Hắc Thủy vương thành cũng đã tụ tập dưới thành, Bạch Tố Tố cúi đầu nhìn thấy Lý Lân kích động liền nghiêm túc xin đánh.
- Thắng Nam, có nắm chắc không?
Đại trận do Chu Thắng Nam chủ trì, Lý Lân tự nhiên muốn xem ý kiến của nàng.
- Đồng Giáp Thi có thân thể bất hủ, cực khó đối phó. Bạch Hổ đại trận chỉ vây khốn nó trong vòng ba canh giờ, lâu hơn thì không được.
Chu Thắng Nam trầm tư một chút rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.