Tam Thái Tử

Chương 450: Chiến công tử (1)

Thuỵ Tỉnh Thỏ

04/11/2014

Mấy ngày nay mình thực sự rất bận. Tranh thủ sáng nay lên post bù chương cho các bạn!

- Các ngươi cẩn thận mọi sự!

Dứt lời, Lý Lân nháy mắt biến mất.

- Vì sao Triệu đại ca xông lên chỗ núi cao kia, nơi đó có đồ vật gì?

Lâm Vũ Vi khó hiểu hỏi.

- Nơi đó là căn cơ của tiểu thế giới này, ẩn chứa bản nguyên của tiểu thế giới. Triệu đại ca chắc là muốn luyện hóa tiểu thế giới, nắm toàn bộ nơi này trong tay.

Lãnh Băng trầm giọng nói.

- Nắm tiểu thế giới trong tay!

Trương Thanh hít sâu một hơi. Tiểu thế giới mênh mông không dưới vạn dặm lại có thể bị lực lượng người nắm trong tay.

- Đây là tiểu thế giới do Võ Tôn cửu phẩm lưu lại, cũng là thượng cổ động phủ có giá trị lớn nhất trong các bảo bối, những thứ đan dược linh bảo trong kiến trúc phía dưới không thể so sánh.

Lãnh Băng kiến thức siêu phàm, liếc thấy tâm tư của người xuất chúng.

- Hay là chúng ta cũng đi thử vận khí xem?

Lâm Vũ Vi sợ thiên hạ không loạn, nói.

- Ngươi đi tìm chết, ta không ngăn cản. Thứ kia không phải là nơi thực lực như chúng ta có thể xông vào.

Lãnh Băng tức giận trắng mắt, liếc nàng một cái. Lấy thực lực Thất, Bát phẩm Vương Tọa của bọn họ đi thể chỉ có thể là muốn chết, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Lý Lân thả các nàng xuống.

- Không đi thì không đi, nếu Triệu đại ca thành công, vậy chúng ta cũng không phải phát tài theo sao.

Lâm Vũ Vi đột nhiên nghĩ đến Lý Lân, cười tủm tỉm nói.



- Nào có dễ dàng như vậy, cho dù không có những người khác quấy nhiễu, lấy cảnh giới võ đạo của Triệu đại ca, chỉ sợ cũng khó đem thế giới này luyện hóa. Chúng ta vẫn là đi kiến trúc phía dưới tìm kiếm đạo hành đan thôi. Đồ tốt cũng phải có mạng hưởng mới tốt.

Lãnh Băng suy nghĩ tỉnh táo, biết lựa chọn cái gì mới là tốt nhất đối với các nàng.

- Hơn nữa, thượng cổ động phủ này còn có cửa vào khá, nếu chúng ta không hành động nhanh, không cần nói đạo hạnh đan, cho dù là đan cảnh giới thấp nhất cũng không có.

Trương Thanh có chút khẩn trương. Hắn mạo hiểm tới thượng cổ động phủ này là vì cảnh giới đan. Đây là cơ hội duy nhất, tuyệt đối không thể buông tha.

Lãnh Băng gật đầu nói:

- Đi thôi! Trong thế giới tu luyện chỉ có thể dựa vào chính mình, nhớ lấy không thể ỷ lại vào thứ người khác cho mình.

Trên mặt Lâm Vũ Vi khẽ động, thoáng lộ ra một chút cảm kích, nhìn Lãnh Băng, ba người bước nhanh vào trong kiến trúc.

Chín tòa thánh sơn cách nhau khá xa, trên mỗi một tòa núi cũng có một chút kiến trúc tự nhiên hoàn hảo, đây là do chủ nhân tiểu thế giới lợi dụng lực lượng kiến tạo, khác biệt với kiến trúc do nhân công tạo hình bên dưới.

Dưới chín tòa thánh sơn đều có hơi thở người trèo lên, đây là những cao thủ có ý đồ nắm tiểu thế giới trong tay. Lý Lân chỉ nhìn lướt qua liền hướng tòa thánh sơn khí thế nhất đi tới. Dựa theo tình huống mà nói, trong chín tòa thánh sơn, bất kỳ tòa nào cũng thông đến trung tâm tiểu thế giới. Về phần vị trí cụ thể rất có khả năng bản nguyên của tiểu thế giới là ở tòa thánh sơn thứ nhất. Trong chín tòa thánh sơn trước mắt, chỉ có một tòa thấp nhất, khí thế lại cổ xưa nhất. Bởi vậy, Lý Lân phán đoán bản nguyên tiểu thế giới có liên quan đến tòa thánh sơn trung tâm này.

Một tiếng ầm vang, Lý Lân chỉ cảm thấy một cỗ uy áp khổng lồ từ trên trời giáng xuống, cỗ lực lượng này trực tiếp đánh vào người hắn, khiến hắn từ trên không trung bị áp chế xuống dưới.

- Lực lượng bản nguyên của thế giới, quả nhiên bản nguyên của cái tiểu thế giới này không dễ động vào.

Sắc mặt Lý Lân ngưng trọng, đem thanh long đao giơ cao trong tay, phòng ngừa vạn nhất. Sau đó từng bước một dọc theo thềm đá bạch ngọc bò về phía trung tâm thánh sơn.

Phùng Hưng Hải, Thượng Quan Thiên Lăng, Cung Việt, cùng Cửu phẩm Vương Tọa của U Ảnh Môn thấy Lý Lân lựa chọn tòa thánh sơn kia, sau một thoáng do dự cũng lựa chọn ngọn núi khác. Có lẽ tòa thánh sơn trung tâm này cách bản nguyên tiểu thế giới gần nhất, nhưng xem khí thế của nó cũng là ngọn núi khó trèo lên nhất. Tám tòa thánh sơn chung quanh mặc dù cũng không dễ dàng trèo lên nhưng vẫn còn khá hơn tòa thánh sơn thứ nhất này. Hơn nữa người bốn thế lực lớn hiểu biết hơn Lý Lân nhiều, loại tiểu thế giới vô chủ này chỉ có người leo lên đến đỉnh ngọn núi mới có hy vọng đạt được bản nguyên của tiểu thế giới, trở thành anh hùng thần cấp. Bởi vì người đi đến cuối cùng mới có thể đạt được ấn ký của tiểu thế giới, đó mới là phương pháp tiếp xúc với bản nguyên của tiểu thế giới. Bởi vậy, ban đầu leo lên tòa thánh sơn nào cuối cùng cũng có kết quả giống nhau. Nếu muốn nói khác biệt thì chính là người trèo lên thánh sơn thứ nhất có quyền kế thừa không cao. Nhưng mà xem bộ dạng tiểu thế giới này, khẳng định không phải là lần đầu tiên xuất thế, đã nhiều năm như vậy cũng chưa có người kế thừa, đủ chứng mình tòa thánh sơn thứ nhất khó leo cỡ nào.

Lý Lân trèo dọc theo chân thánh sơn thứ nhất, ảnh mắt dọc theo đường đá uốn lượn nhìn về phía đỉnh núi. Ở hai bên đường đá thỉnh thoảng có một chút nhà chòi, giống như cung cấp nơi nghỉ cho người leo núi. Mà ở trên nhà chòi còn lại rất nhiều hài cốt trắng hếu. Có khoanh chân tĩnh tọa mà ngồi, cũng có leo lên thất bại bị người hành hạ đến chết. Hài cốt tĩnh tọa chắc là người thuộc thượng cổ môn phái cũng không có cái bảo bối gì trong người. Bởi vậy đại đa số người leo lên núi đều bảo trì lễ nghĩa nhất định. Còn thi cốt người trèo lên lại không có may mắn như vậy, chẳng những vứt tán loạn khắp nơi trên nhà chòi, ngay cả trên thềm đá bạch ngọc cũng có xương khô, làm cho thềm đá bạch ngọc có thêm chút hương vị âm trầm. Hơn nữa sau khi đi lên, Lý Lân còn phát hiện một ít bột xương nhuyễn mịn, tản ra cảm giác hoang vu.

- Trên đường đá lại xuất hiện cái khe? Là vì đánh nhau hay bản thân tiểu thế giới xảy ra vấn đề?

Lý Lân đi không đến trăm trượng, liền phát hiện trên thềm đá dưới chân xuất hiện những vết rạn mơ hồ. Nếu những vết rạn này xuất hiện ở nơi khác Lý Lân sẽ hoàn toàn không chú ý đến. Nhưng nơi này là chín tòa thánh sơn, là căn cơ chống đỡ tiểu thế giới, phía trên xuất hiện vết rạn liền rất có thể là vấn đề lớn ảnh hưởng tới sự tồn tại của tiểu thế giới.

- Hả? Có người đã đi qua!



Lại leo lên phía trước trăm trượng, áp lực trong không gian làm cho Lý Lân có chút giật mình. Hơn nữa ở nhà chòi ven đường còn có một thi thể nằm ngửa, huyết nhục mơ hồ. Ánh mắt không cam lòng kia dường như nói cho Lý Lân sự tàn khốc của đoạn đường này.

Có cao thủ đi qua, còn bạo phát đại chiến, chỉ là người thất bại bị phơi thây hoang dã mà thôi. Lý Lân cẩn thận kiểm tra thương thế người chết, thần sắc trên mặt trở nên ngưng trọng.

- Là một cao thủ dùng thương!!!

Thương là binh khí dài, tương đối mà nói cũng phải lợi khí cận chiến. Mà người trung niên bị giết, thoạt nhìn chắc là một cao thủ dùng đao, tại trên đường đá hẹp hòi này, cao thủ dùng đao bị cao thủ dùng thương xử lý, chỉ có thể nói, thực lực cao thủ dùng thương kia cường hãn hơn, chênh lệch võ đạo hai bên cực kỳ rõ ràng.

Trên đường leo lên, vẻ mặt Lý Lân luôn luôn ngưng trọng, áp lực trên thánh sơn càng lúc càng lớn, hơn nữa theo mỗi bước đều muốn gia tăng. Tới độ cao ngàn trượng, lực lượng thánh sơn tác dụng trên người Lý Lân đã muốn trên dưới trăm ngàn. Cho dù lấy cường độ thân thể của Lý Lân, mỗi bước đi cũng là cực kỳ nặng nề.

Nhưng vào lúc này, một tiếng hít thở mỏng manh từ thạch đài phía trước Lý Lân truyền đến. Bởi vì thánh sơn càng lên cao thần thức càng bị áp chế, cho tới bây giờ Lý Lân có thể dùng thần thức nhìn người trong mười thước, xa hơn thì không thể.

Hắn biết chỗ đường đá này có người leo lên, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy liền gặp được. Độ cao tòa thánh sơn trung tâm này cho dù thấp hơn những thánh sơn khác một chút, nhưng cũng khoảng ba ngàn trượng, mà hiện tại Lý Lân chỉ mới đi được một phần ba mà thôi.

Nhảy lên thạch đài, mắt Lý Lân mở to, bởi vì trên thạch đài này không chỉ có một, mà là ba người. Trong đó có hai gã thanh niên, một lão giả. Sắc mặt ba người cũng không phải dễ nhìn, đang điều tức khôi phục thực lực. Trong đó, lão giả cầm trường thương ngang người, cực kỳ dễ thấy, làm cho Lý Lân trước tiên nghĩ tới cao thủ dùng thương đánh chết người trung niên phía dưới.

Ba người mở to mắt liếc Lý Lân một cái, khi thấy Lý Lân mặt mũi non choẹt, thì trong ánh mắt không khỏi hiện lên một chút kinh ngạc. Ba người đều là cao thủ cấp Võ Hoàng, trong đó lão giả dùng thường lại là Võ Hoàng ngũ phẩm đỉnh. Cho dù là thực lực như vậy, bọn họ đi đến một phần ba đường đã là cực hạn, từng bước đi lên đều cực kỳ gian nan.

- Tiểu tử, dừng lại đi, phía trên không phải nơi người có thể đi vào đâu!

Lão giả liếc nhìn Lý Lân một cái, liền không thèm nói chuyện, nhưng hai gã thanh niên lại có một gã mở miệng ngăn cản.

- Đường đá này là của nhà ngươi sao? Tại sao muốn ta nghe lời ngươi!

Lý Lân liếc nhìn bọn hắn, mặt không chút thay đổi nói.

- Tiểu tử thật cuồng vọng, cho dù người có thể đi về phía trước một đoạn nữa thì thế nào, con đường này do Chiến công tử chúng ta định! Những người khác đều không có hy vọng rồi!

Thanh niên vẻ mặt cao ngạo nói.

- Chiến công tử? Không nghe nói qua, rất nổi danh sao?

Vẻ mặt Lý Lân không hề dao động. Hắn không có nói láo, thời gian hắn đến Thiên Đế thành không lâu, thật không có nghe nói qua Chiến công tử nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook