Chương 613: Chiến thần khủng bố
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
- Không... Ta không cam lòng...
Lão Lục Lục hổ tức giận quát. Đáng tiếc đó đã trở thành một câu cuối cùng của gã.
Theo việc lão Lục Lục hổ vong mạng, ngũ hổ còn lại gần như đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đau thương.
Vù ——!
Một bóng đen lung la lung lay xông lên giữa không trung, đột nhiên phát ra một luồng lực cắn nuốt, lực thần hồn tán loạn của cao thủ cấp Bán Thần thế mà lại nhanh chóng hội tụ hướng về trong miệng.
- Ám Ảnh?
Lý Lân biến sắc, cắn nuốt lực thần hồn tán loạn của lão Lục Lục hổ vậy mà là Ám Ảnh trước đó im lặng tựa trên đầu vai hắn. Tiểu tử kia điên rồi sao? Nó chỉ là Võ Hoàng nhất phẩm, vậy mà dám bước vào khu vực giao chiến của cấp Bán Thần.
Cao thủ cấp Bán Thần Nhân tộc nhìn thấy Ám Ảnh, nhướng mày, vốn muốn ra tay bắt lấy nó.
- Tiền bối xin dừng tay, con thú nhỏ đó chính là sủng vật của vãn bối.
Lý Lân vội vàng mở miệng. Sợ đối phương tiện tay giết Ám Ảnh.
Cao thủ cấp Bán Thần Nhân tộc nhìn Lý Lân một cái, cau mày, nhưng cũng không có xuất thủ, xoay người xông về phía giữa không trung, hiệp trợ năm người khác đối kháng ngũ hổ.
Trong lòng Lý Lân nhẹ nhàng thở phào, hắn thật sự lo lắng Ám Ảnh xảy ra nguy hiểm. Dù sao đối với mọi người trong chiến đấu, Ám Ảnh thật sự chỉ là một con mèo nhỏ có thể tùy ý nghiền chết.
- Cái con thú nhỏ này của ngươi...
Thanh âm thần bí đột nhiên kích động nói ở trong thức hải của Lý Lân.
- Làm sao vậy?
Lý Lân kinh ngạc, tồn tại thần bí này từ khi thức tỉnh đến bây giờ, còn chưa từng có kích động như vậy.
- Không có gì, không có gì!
Người thần bí phát giác bản thân thất thố, rất nhanh khôi phục thanh âm như cũ. Nhưng một luồng cảm giác tra xét vẫn thông qua linh giác của Lý Lân bao phủ lấy Ám Ảnh đang hạnh phúc đầy mặt nuốt lực thần hồn.
Lý Lân hồ nghi không thôi, nhưng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm hỏi đối phương.
Lực lượng của bốn trăm năm mươi cao thủ cấp Võ Tôn hóa thành một tráng hán tựa như gò đất đen, ầm ầm xông vào chiến trường, phối hợp sáu vị cao thủ cấp Bán Thần oanh kích ngũ hổ.
Một tiếng ầm vang, hư không sụp đổ, một trảo hổ cực đại chụp lấy ngũ hổ còn lại, sau đó phá hư không biến mất không còn thấy gì nữa.
- Chúng ta sẽ trở lại, sỉ nhục ngày hôm nay, ngày sau Hổ tộc sẽ báo.
Tiếng rống giận dữ của lão tổ Hổ tộc truyền đến từ trong hư không, sau đó cả người hóa thành một ảo ảnh màu đen, xông vào trong hỗn độn vô biên.
Uỳnh ——!
Hư không xuất hiện hai thân ảnh, hai người nhìn mọi người sống sót sau tai nạn phía dưới, trên mặt lộ ra thần sắc có chút vừa lòng.
- Trận chiến này xem như chúng ta thắng lợi rồi, nhưng đây chỉ là bắt đầu, hơn nữa Hổ tộc chỉ xuất động một cao thủ Thần Cấp tham chiến, lực lượng mà vạn tộc thượng cổ tích lũy trăm vạn năm tới nay khẳng định khủng bố hơn vô số lần so với mức đó.
Thanh niên áo trắng cảm thán nói.
- Trải qua trận chiến này, mấy lão già kia cũng có thể nhìn thấy được sự khủng bố của vạn tộc thượng cổ. Địa phương khác chúng ta không quản được, có lẽ Hỗn Loạn Lĩnh này thật sự phải liên hợp lại mới có lực tự bảo vệ mình.
Cao thủ Thần Cấp Thần Thiên Tông trầm giọng nói.
- Liên hợp nói thì dễ, nhưng ai lãnh đạo ai xác thực là một vấn đề lớn, ngươi cảm thấy trong tam đại Thiên Tông của chúng ta, ai thích hợp làm người lãnh đạo?
Thanh niên áo trắng cười khổ nói.
- Người nào cũng không thích hợp, vậy tìm người ngoài tam đại Thiên Tông, trong thiên địa này chưa bao giờ khuyết thiếu nhân vật mưu trí chân chính.
Cao thủ Thần Cấp Thần Thiên Tông nói.
- Bản thân ta có một người để chọn, chính là tên tiểu tử phía dưới kia. Trong thời gian ngắn ngủi như thế có thể dạy dỗ một nhánh đám ô hợp thành đội ngũ có thể tạo thành Binh trận, kỳ tài cầm binh như vậy cả đời ta cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua.
Thanh niên áo trắng nói.
- Nhưng tuổi của hắn...
Cao thủ Thần Cấp Thần Thiên Tông chần chờ nói.
- Chúng ta tuyệt không phải cần nhân vật lớp người già tọa trấn, mà là cần chỉnh hợp lực lượng dưới Thần cấp. Dù sao một khi vạn tộc thượng cổ khai chiến với chúng ta, quyết chiến dưới Thần cấp ngược lại càng thêm quan trọng.
Thanh niên áo trắng trầm giọng nói.
- Ngươi quyết định như vậy rất qua loa, ta còn cần suy nghĩ, đồng thời tâm tư của mấy lão quái vật khác cũng chưa chắc giống với chúng ta.
Bản thân cường giả Thần cấp của Thần Thiên Tông cũng không phản đối đề nghị của thanh niên áo trắng, ông cũng là tâm phục đối với năng lực thống soái mà Lý Lân biểu hiện ra. Nhưng Hỗn Loạn Lĩnh cũng không phải nơi chỉ hai người bọn họ có thể làm chủ. Dù sao cao thủ Thần cấp còn chưa được coi là chúa tể chân chính của tam đại Thiên Tông.
- Chuyện là do người làm, tên tiểu tử này không tồi, mới tới Hỗn Loạn Lĩnh, lại không có bối cảnh, các đại tông môn đều có thể yên tâm. Huống chi có sự ủng hộ của hai người chúng ta, tiểu tử kia dù kém cỏi nhất cũng có thể trở thành một trong những người được đề cử, một khi chuyện này thành công, cũng là chuyện tốt đối với hai tông của ta và ngươi.
Thanh niên áo trắng khẽ cười nói.
Cường giả Thần cấp Thần Thiên Tông trầm ngâm không nói, nửa ngày mới nói:
- Ta cần thương lượng với trong tông, nhưng ta sẽ hết sức thúc đẩy việc này.
Hai đại cường giả Thần cấp ở trên không trung nói chuyện với nhau, không có một chút tâm tư trưng cầu ý kiến của Lý Lân. Trong suy nghĩ của bọn họ cơ hội như vậy đối với Lý Lân mà nói quả thực là một bước lên trời. Đương nhiên, bọn họ không có khả năng hoàn toàn uỷ quyền cho Lý Lân, bọn họ cần là một thống soái chiến tranh, mà không phải là chúa tể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Bốn trăm năm mươi người biến thành người khổng lồ màu đen ầm ầm biến mất, một lần nữa hóa thành lực chiến trận, cuối cùng chiến trận giải trừ, bốn trăm năm mươi người lộ ra hình dáng. Chính là so sánh với trước đó, dường như khí tức trên thân những người này đã xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ, ngay cả trên người phó tông chủ Thần Thiên Tông cũng có thêm một chút vẻ cương nghị.
Kết quả này tất cả mọi người không có chú ý, thậm chí trên mặt hai cường giả Thần cấp giữa không trung cũng chỉ có vẻ hài lòng.
Trong không gian Lục Mang Tinh truyền đến thanh âm của tồn tại thần bí:
- Được rồi, mọi chuyện ta đã làm xong, kế tiếp liền giao cho ngươi!
Lý Lân gật gật đầu, đứng dậy đi về phía đội ngũ bốn trăm năm mươi người.
Lý Lân tuyệt không có lập tức thu hồi ma khí bản nguyên với thần thức phân tán, mà là ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt mọi người, lớn tiếng nói:
- Mọi người còn tốt chứ, bởi vì sự cố gắng của mọi người, chiến cuộc vốn tất bại được thay đổi, hơn phân nửa kẻ địch bị toàn diệt, ngay cả cao thủ cấp Bán Thần đều bởi vì sự hiện hữu của mọi người mà bị giết chết một người. Mọi người hoàn thành hành động vĩ đại, mọi người là anh hùng hoàn toàn xứng đáng!
Cao thủ Nhân tộc còn sống sót không thể tin nhìn một màn này, phải biết rằng Lý Lân chẳng qua chỉ là thanh niên tiểu bối Võ Tôn nhị phẩm đỉnh phong, mà bốn trăm năm mươi người trước mặt hắn dù kém cỏi nhất cũng là trên Võ Tôn tam phẩm, thậm chí còn có phó tông chủ Thần Thiên Tông cấp Bán Thần ở bên trong. Tùy ý một người nào trong những người này đều hẳn là ngạo khí ngất trời, căn bản không có khả năng đặt cái tên oắt con như Lý Lân vào trong mắt. Nhưng chuyện không thể tin như thế vẫn nhất mực đã xảy ra, Lý Lân lấy thân phận một tướng lãnh cổ vũ thuộc hạ thắng lợi trở về, bốn trăm năm mươi người vậy mà không một ai cảm thấy vô lý. Mà loại chuyện này lại là sự vô lý lớn nhất.
- Xâm nhập lòng người, chỉ một trận chiến đã khiến cho bốn trăm năm mươi người quy tâm!
Sắc mặt của thanh niên áo trắng với cường giả Thần cấp của Thần Thiên Tông đồng thời ngưng trọng.
Trận chiến ở Ngọc Thần Tông có thể nói là chiến đấu quy mô lớn nhất vài vạn năm nay của Hỗn Loạn Lĩnh, trận chiến này cao thủ cấp Võ Tôn chết trận hơn một ngàn ba trăm người, còn lại hơn bảy trăm người phần lớn cũng bị thương, thậm chí trên người rất nhiều người còn lưu lại thương thế khó có thể khôi phục. Nhưng so sánh với chiến quả mà bọn họ lấy được, đây tuyệt đối được xem như là một thắng lợi huy hoàng lấy yếu thắng mạnh.
Lý Lân trong trận chiến này chỉ huy bốn trăm năm mươi người thay đổi chiến cuộc đã danh chấn toàn bộ Hỗn Loạn Lĩnh, tất cả mọi người bắt đầu coi trọng thanh niên nhanh chóng quật khởi đó.
Đoàn người Lý Lân thì lại cực kỳ nhàn nhã, sau khi chiến tranh kết thúc, nhất là sau khi thành công tìm được Dao Cơ cùng Ám Ảnh, trong lòng Lý Lân rốt cục cũng hoàn toàn yên tâm.
Tuy rằng thương thế của tiểu nha đầu không nhẹ, nhưng có lượng lớn nước sinh mệnh bổ sung, hiện tại đã khôi phục hoàn toàn. Nhưng tiểu nha đầu tuyệt không có lập tức đi ra, mà là tạm thời ở lại trong không gian Lục Mang Tinh. Dùng lời của cô: Điện hạ chiếu cố mình đều đã khó khăn, làm sao có thể chiếu cố tốt mấy vị Vương phi điện hạ chứ!
Đối với sự hiểu lầm của Dao Cơ, Lý Lân cũng không có giải thích gì. Ngược lại tiểu nha đầu với thánh nữ Tinh Linh hai người có thân phận khác biệt lại trở thành bạn tốt làm cho Lý Lân có chút kinh ngạc.
Lão Lục Lục hổ tức giận quát. Đáng tiếc đó đã trở thành một câu cuối cùng của gã.
Theo việc lão Lục Lục hổ vong mạng, ngũ hổ còn lại gần như đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đau thương.
Vù ——!
Một bóng đen lung la lung lay xông lên giữa không trung, đột nhiên phát ra một luồng lực cắn nuốt, lực thần hồn tán loạn của cao thủ cấp Bán Thần thế mà lại nhanh chóng hội tụ hướng về trong miệng.
- Ám Ảnh?
Lý Lân biến sắc, cắn nuốt lực thần hồn tán loạn của lão Lục Lục hổ vậy mà là Ám Ảnh trước đó im lặng tựa trên đầu vai hắn. Tiểu tử kia điên rồi sao? Nó chỉ là Võ Hoàng nhất phẩm, vậy mà dám bước vào khu vực giao chiến của cấp Bán Thần.
Cao thủ cấp Bán Thần Nhân tộc nhìn thấy Ám Ảnh, nhướng mày, vốn muốn ra tay bắt lấy nó.
- Tiền bối xin dừng tay, con thú nhỏ đó chính là sủng vật của vãn bối.
Lý Lân vội vàng mở miệng. Sợ đối phương tiện tay giết Ám Ảnh.
Cao thủ cấp Bán Thần Nhân tộc nhìn Lý Lân một cái, cau mày, nhưng cũng không có xuất thủ, xoay người xông về phía giữa không trung, hiệp trợ năm người khác đối kháng ngũ hổ.
Trong lòng Lý Lân nhẹ nhàng thở phào, hắn thật sự lo lắng Ám Ảnh xảy ra nguy hiểm. Dù sao đối với mọi người trong chiến đấu, Ám Ảnh thật sự chỉ là một con mèo nhỏ có thể tùy ý nghiền chết.
- Cái con thú nhỏ này của ngươi...
Thanh âm thần bí đột nhiên kích động nói ở trong thức hải của Lý Lân.
- Làm sao vậy?
Lý Lân kinh ngạc, tồn tại thần bí này từ khi thức tỉnh đến bây giờ, còn chưa từng có kích động như vậy.
- Không có gì, không có gì!
Người thần bí phát giác bản thân thất thố, rất nhanh khôi phục thanh âm như cũ. Nhưng một luồng cảm giác tra xét vẫn thông qua linh giác của Lý Lân bao phủ lấy Ám Ảnh đang hạnh phúc đầy mặt nuốt lực thần hồn.
Lý Lân hồ nghi không thôi, nhưng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm hỏi đối phương.
Lực lượng của bốn trăm năm mươi cao thủ cấp Võ Tôn hóa thành một tráng hán tựa như gò đất đen, ầm ầm xông vào chiến trường, phối hợp sáu vị cao thủ cấp Bán Thần oanh kích ngũ hổ.
Một tiếng ầm vang, hư không sụp đổ, một trảo hổ cực đại chụp lấy ngũ hổ còn lại, sau đó phá hư không biến mất không còn thấy gì nữa.
- Chúng ta sẽ trở lại, sỉ nhục ngày hôm nay, ngày sau Hổ tộc sẽ báo.
Tiếng rống giận dữ của lão tổ Hổ tộc truyền đến từ trong hư không, sau đó cả người hóa thành một ảo ảnh màu đen, xông vào trong hỗn độn vô biên.
Uỳnh ——!
Hư không xuất hiện hai thân ảnh, hai người nhìn mọi người sống sót sau tai nạn phía dưới, trên mặt lộ ra thần sắc có chút vừa lòng.
- Trận chiến này xem như chúng ta thắng lợi rồi, nhưng đây chỉ là bắt đầu, hơn nữa Hổ tộc chỉ xuất động một cao thủ Thần Cấp tham chiến, lực lượng mà vạn tộc thượng cổ tích lũy trăm vạn năm tới nay khẳng định khủng bố hơn vô số lần so với mức đó.
Thanh niên áo trắng cảm thán nói.
- Trải qua trận chiến này, mấy lão già kia cũng có thể nhìn thấy được sự khủng bố của vạn tộc thượng cổ. Địa phương khác chúng ta không quản được, có lẽ Hỗn Loạn Lĩnh này thật sự phải liên hợp lại mới có lực tự bảo vệ mình.
Cao thủ Thần Cấp Thần Thiên Tông trầm giọng nói.
- Liên hợp nói thì dễ, nhưng ai lãnh đạo ai xác thực là một vấn đề lớn, ngươi cảm thấy trong tam đại Thiên Tông của chúng ta, ai thích hợp làm người lãnh đạo?
Thanh niên áo trắng cười khổ nói.
- Người nào cũng không thích hợp, vậy tìm người ngoài tam đại Thiên Tông, trong thiên địa này chưa bao giờ khuyết thiếu nhân vật mưu trí chân chính.
Cao thủ Thần Cấp Thần Thiên Tông nói.
- Bản thân ta có một người để chọn, chính là tên tiểu tử phía dưới kia. Trong thời gian ngắn ngủi như thế có thể dạy dỗ một nhánh đám ô hợp thành đội ngũ có thể tạo thành Binh trận, kỳ tài cầm binh như vậy cả đời ta cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua.
Thanh niên áo trắng nói.
- Nhưng tuổi của hắn...
Cao thủ Thần Cấp Thần Thiên Tông chần chờ nói.
- Chúng ta tuyệt không phải cần nhân vật lớp người già tọa trấn, mà là cần chỉnh hợp lực lượng dưới Thần cấp. Dù sao một khi vạn tộc thượng cổ khai chiến với chúng ta, quyết chiến dưới Thần cấp ngược lại càng thêm quan trọng.
Thanh niên áo trắng trầm giọng nói.
- Ngươi quyết định như vậy rất qua loa, ta còn cần suy nghĩ, đồng thời tâm tư của mấy lão quái vật khác cũng chưa chắc giống với chúng ta.
Bản thân cường giả Thần cấp của Thần Thiên Tông cũng không phản đối đề nghị của thanh niên áo trắng, ông cũng là tâm phục đối với năng lực thống soái mà Lý Lân biểu hiện ra. Nhưng Hỗn Loạn Lĩnh cũng không phải nơi chỉ hai người bọn họ có thể làm chủ. Dù sao cao thủ Thần cấp còn chưa được coi là chúa tể chân chính của tam đại Thiên Tông.
- Chuyện là do người làm, tên tiểu tử này không tồi, mới tới Hỗn Loạn Lĩnh, lại không có bối cảnh, các đại tông môn đều có thể yên tâm. Huống chi có sự ủng hộ của hai người chúng ta, tiểu tử kia dù kém cỏi nhất cũng có thể trở thành một trong những người được đề cử, một khi chuyện này thành công, cũng là chuyện tốt đối với hai tông của ta và ngươi.
Thanh niên áo trắng khẽ cười nói.
Cường giả Thần cấp Thần Thiên Tông trầm ngâm không nói, nửa ngày mới nói:
- Ta cần thương lượng với trong tông, nhưng ta sẽ hết sức thúc đẩy việc này.
Hai đại cường giả Thần cấp ở trên không trung nói chuyện với nhau, không có một chút tâm tư trưng cầu ý kiến của Lý Lân. Trong suy nghĩ của bọn họ cơ hội như vậy đối với Lý Lân mà nói quả thực là một bước lên trời. Đương nhiên, bọn họ không có khả năng hoàn toàn uỷ quyền cho Lý Lân, bọn họ cần là một thống soái chiến tranh, mà không phải là chúa tể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Bốn trăm năm mươi người biến thành người khổng lồ màu đen ầm ầm biến mất, một lần nữa hóa thành lực chiến trận, cuối cùng chiến trận giải trừ, bốn trăm năm mươi người lộ ra hình dáng. Chính là so sánh với trước đó, dường như khí tức trên thân những người này đã xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ, ngay cả trên người phó tông chủ Thần Thiên Tông cũng có thêm một chút vẻ cương nghị.
Kết quả này tất cả mọi người không có chú ý, thậm chí trên mặt hai cường giả Thần cấp giữa không trung cũng chỉ có vẻ hài lòng.
Trong không gian Lục Mang Tinh truyền đến thanh âm của tồn tại thần bí:
- Được rồi, mọi chuyện ta đã làm xong, kế tiếp liền giao cho ngươi!
Lý Lân gật gật đầu, đứng dậy đi về phía đội ngũ bốn trăm năm mươi người.
Lý Lân tuyệt không có lập tức thu hồi ma khí bản nguyên với thần thức phân tán, mà là ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt mọi người, lớn tiếng nói:
- Mọi người còn tốt chứ, bởi vì sự cố gắng của mọi người, chiến cuộc vốn tất bại được thay đổi, hơn phân nửa kẻ địch bị toàn diệt, ngay cả cao thủ cấp Bán Thần đều bởi vì sự hiện hữu của mọi người mà bị giết chết một người. Mọi người hoàn thành hành động vĩ đại, mọi người là anh hùng hoàn toàn xứng đáng!
Cao thủ Nhân tộc còn sống sót không thể tin nhìn một màn này, phải biết rằng Lý Lân chẳng qua chỉ là thanh niên tiểu bối Võ Tôn nhị phẩm đỉnh phong, mà bốn trăm năm mươi người trước mặt hắn dù kém cỏi nhất cũng là trên Võ Tôn tam phẩm, thậm chí còn có phó tông chủ Thần Thiên Tông cấp Bán Thần ở bên trong. Tùy ý một người nào trong những người này đều hẳn là ngạo khí ngất trời, căn bản không có khả năng đặt cái tên oắt con như Lý Lân vào trong mắt. Nhưng chuyện không thể tin như thế vẫn nhất mực đã xảy ra, Lý Lân lấy thân phận một tướng lãnh cổ vũ thuộc hạ thắng lợi trở về, bốn trăm năm mươi người vậy mà không một ai cảm thấy vô lý. Mà loại chuyện này lại là sự vô lý lớn nhất.
- Xâm nhập lòng người, chỉ một trận chiến đã khiến cho bốn trăm năm mươi người quy tâm!
Sắc mặt của thanh niên áo trắng với cường giả Thần cấp của Thần Thiên Tông đồng thời ngưng trọng.
Trận chiến ở Ngọc Thần Tông có thể nói là chiến đấu quy mô lớn nhất vài vạn năm nay của Hỗn Loạn Lĩnh, trận chiến này cao thủ cấp Võ Tôn chết trận hơn một ngàn ba trăm người, còn lại hơn bảy trăm người phần lớn cũng bị thương, thậm chí trên người rất nhiều người còn lưu lại thương thế khó có thể khôi phục. Nhưng so sánh với chiến quả mà bọn họ lấy được, đây tuyệt đối được xem như là một thắng lợi huy hoàng lấy yếu thắng mạnh.
Lý Lân trong trận chiến này chỉ huy bốn trăm năm mươi người thay đổi chiến cuộc đã danh chấn toàn bộ Hỗn Loạn Lĩnh, tất cả mọi người bắt đầu coi trọng thanh niên nhanh chóng quật khởi đó.
Đoàn người Lý Lân thì lại cực kỳ nhàn nhã, sau khi chiến tranh kết thúc, nhất là sau khi thành công tìm được Dao Cơ cùng Ám Ảnh, trong lòng Lý Lân rốt cục cũng hoàn toàn yên tâm.
Tuy rằng thương thế của tiểu nha đầu không nhẹ, nhưng có lượng lớn nước sinh mệnh bổ sung, hiện tại đã khôi phục hoàn toàn. Nhưng tiểu nha đầu tuyệt không có lập tức đi ra, mà là tạm thời ở lại trong không gian Lục Mang Tinh. Dùng lời của cô: Điện hạ chiếu cố mình đều đã khó khăn, làm sao có thể chiếu cố tốt mấy vị Vương phi điện hạ chứ!
Đối với sự hiểu lầm của Dao Cơ, Lý Lân cũng không có giải thích gì. Ngược lại tiểu nha đầu với thánh nữ Tinh Linh hai người có thân phận khác biệt lại trở thành bạn tốt làm cho Lý Lân có chút kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.