Tam Thái Tử

Chương 537: Con rối thế mạng.

Thuỵ Tỉnh Thỏ

04/11/2014



- Hừ! Cái đồ khốn nhà ngươi bớt nói mát đi, nếu trên chiến trường thật sự thay đổi ngươi vào, lão phu thật sự tin tưởng ngươi sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!

Trưởng bối Trần gia mắng to.

- Cầu xin tha thứ thì sao, nếu nơi này cho phép, cầu xin tha thứ có thể giữ được một mạng, quá lời rồi. Quân tử giống như bổn công tử thì tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào hiểm cảnh này.

Trần Thanh Tùng chẳng biết xấu hổ nói, làm cho trưởng bối Trần gia tức giận dựng râu run rẩy.

Ahaaaaa…..

Một tiếng gầm không cam lòng vang lên, Trần Thanh Vân vốn chân khí đã bạc nhược đột nhiên tăng vọt lên một mảng lớn, đồng thời, một bộ chiến giáp màu vàng bao trùm toàn thân gã. Xem ra Bộ chiến giáp này có phẩm cấp cực cao, nhìn không ra làm bằng vật liệu gì, mặc trên người Trần Thanh Vân có vẻ rất mềm mại, giống như là được chế thành từ thuộc da mềm mại nhất.

Đao mang của Lý Lân chém xuống cũng chỉ lưu lại một chút dấu vết mờ nhạt..

Thần sắc Lý Lân hơi động, thần trí còn điên cuồng cũng hoàn toàn thanh tĩnh lại.

- Kết thúc điên cuồng rồi, xem ra chiến đấu sắp kết thúc!

Lý Lân trầm giọng nói, huyền vũ khải màu đen bao trùm toàn thân, đồng thời hắn thu hồi trường đao bình thường trong tay lại. Một tiếng rồng ngâm mơ hồ vang lên, kèm theo đó là một thanh tàn đao xuất hiện trong tay Lý Lân. Cùng lúc đó, một tiếng hổ gầm chấn động, Bạch Hổ Kiếm dày đặc vết nứt cũng xuất hiện trong tay trái của hắn.

Trần Thanh Vân là một đối thủ đáng tôn kính, Lý Lân chuẩn bị dùng một kích mạnh nhất của hắn tiễn đưa gã đi. Đây chính là tôn trọng đối với cường giả, cũng là tôn trọng đối với võ đạo chi đồ.

- Thái Cực Long Hổ Đồ!

Lực lượng đao kiếm được Lý Lân thúc dục tới mức tận cùng, một vòng tròn thái cực hai màu xanh-trắng xoắn giết về Trần Thanh Vân.

Đối diện, quanh thân Trần Thanh Vân bùng nổ kim quang mãnh liệt, ở bên trong kim quang, da trên người gã hóa thành màu vàng, giống như là pho tượng màu vàng, đồng thời, cả người gã đột nhiên vọt tới phía Long Hổ Đồ hai màu xanh trắng.

Ùng một tiếng, sóng âm mênh mông cuồn cuộn mà ra, đụng vào cấm chế trên lôi đài, cấm chế từ cổ xưa cũng chớp động kịch liệt, giống như tùy thời đều có thể bị vỡ tan. Nền diễn võ trường ngàn năm bất hủ dưới chân cũng lộ ra vết nứt hiếm thấy.

Lý Lân lảo đảo lui về phía sau, khóe miệng tràn ra tơ máu. Lần va chạm này đã làm hắn bị thương, chỉ là trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười thắng lợi.

Đối diện, Trần Thanh Vân giống như hóa thành bức tượng thật sự, lần va chạm này, quanh thân hắn vang lên tiếng vỡ nát truyền ra, trong nháy mắt, vố số vết nứt lan ra toàn thân.

Rầm một tiếng, Trần Thanh Vân ầm ầm ngã xuống, thân thể lại hóa thành từng hòn đá màu vàng.

- Ồ!?



Lý Lân lộ vẻ kinh ngạc, tiến tới nhặt lên một cục đá màu vàng, nhìn từng vết rách dày đặc phía trên, sắc mặt Lý Lân đã trở nên cực kỳ khó coi.

Ônggg….

Lão già áo đen xuất hiện tại trung ương diễn võ trường, nhìn vào khối đá vụn trên trước người Lý Lân, sắc mặt cũng không dễ coi. Lão đưa mắt liếc về một phòng chữ Thiên trên không trung, một luồng sát khí kinh khủng bắt đầu bùng phát ra.

- Con rối thế mạng!

Đối mặt với lửa giận của lão già áo đen, trưởng bối Trần gia trong phòng chữ Thiên trở nên vô cùng ngưng trọng.

- Tiền bối, Trần gia tuyệt không cố ý phá hư quy củ, chỉ là diễn võ trường cũng không có quy định bị thua nhất định phải bỏ mình, trận chiến này, Trần gia chúng ta thua rồi!

Vẻ mặt giận dữ của lão già áo đen dần giảm bớt, không phải vì lời của đối phương mà là trong tai nghe được lời của Bích Lạc Hoàng.

- Hừ!

Lão già hừ lạnh một tiếng, lui về cánh cửa màu đen. Lão già kia đã không tính toán rồi thì Lý Lân càng thêm không tự tìm việc. Trải qua một trận chiến với Trần Thanh Vân, Lý Lân cũng cảm nhận được chân lý của giết chóc, chính loại lĩnh ngộ này cũng vì Trần Thanh Vân bùng nổ mà bị cắt đứt, giống như chân lý giết chóc đã lĩnh ngộ được chín thành, chỉ còn một tia cuối cùng nữa nhưng thủy chung khó có thể đột phá.

- Thật sự hi vọng đối thủ sau này sẽ cùng cấp bậc như Trần Thanh Vân vậy, nếu có thể như thế thì thực lực của ta sẽ tiến bộ nhảy vọt.

Đối với chiến sĩ chân chính mà nói, chỉ có chiến đấu đỉnh cao mới là con đường tắt đề cao tu vi tốt nhất. Hiện tại Tiên Thiên Nhất Khí quyết của Lý Lân đã luyện đến Luyện Thần Phản Hư hậu kỳ, nhưng khoảng cách luyện khí hậu kỳ thì còn xa mới tới. Theo thực lực võ đạo của Lý Lân không ngưng tiến lên, Tiên Thiên Nhất Khí Quyết muốn tiến lên từng cảnh giới nhỏ càng thêm khó khăn.

Tiên Thiên Thuần Dương cương khí trong đan điền giống như đại dương mênh mông cuồn cuộn, toàn bộ đan điền đang luyện hóa bốn con thần long bằng cương khí, cương khí đã đạt tới trạng thái cao nhất. Nhưng Lý Lân cảm thấy còn xa mới đủ, hơn nữa, so với võ giả thế giới này thì khác biệt, thần công Hoa Hạ kiếp trước muốn luyện thần phản hư thì trọng yếu nhất chính là “hư”, nhưng như thế nào là “hư” thì Lý Lân còn chưa hiểu được. Đây cũng là vì sao hắn bức thiết muốn chiến đấu, cần phải dùng chiến đấu để hiểu ra. Nếu dùng võ đạo kiếp này mà đoán, cái gọi là “hư” hẳn là có quan hệ với lĩnh vực, nhưng Lý Lân lĩnh ngộ lĩnh vực âm dương rồi mà cũng chỉ giúp hắn đột phá hậu kỳ, khoảng cách đột phá đỉnh phong thủy chung vẫn cách một tầng màng mỏng không thể phá vỡ.

Chiến đấu chấm dứt, Lý Lân lựa chọn trở về bên trong tiểu không gian, lần này hắn bị chút thương nhẹ, không thích hợp tiến vào tiểu thế giới có thiên địa nguyên khí thiếu thốn. Hơn nữa hắn tiến vào Thành Trung Châu đã hơn hai tháng, còn không có cơ hội đi xem, vạn tộc thượng cổ cũng không có xuất hiện. Điều này làm cho Lý Lân có chút lo lắng, dù sao thời gian cũng đã qua ba tháng, dù có long đản dịch áp chế bản nguyên hóa cho bốn nàng, sinh mệnh chi khí giảm bớt, hiệu quả càng ngày càng kém. Lý Lân không biết các nàng còn có thể kiên trì bao lâu nữa. Dưới tình huống như thế, Lý Lân khó mà yên tâm lĩnh ngộ võ đạo.

Bích Lạc Hoàng để Lý Lân chiến đấu trong diễn võ trường ba tháng, cũng không hạn chế tự do của hắn, vì vậy Lý Lân đi ra ngoài diễn võ trường, lão già áo đen cũng không ngăn cản, cũng không có hộ vệ hoàng thất tiến tới gây phiền toái. Nhưng đại quý tộc kia lại thật sự để ý, nhưng nghĩ tới uy hiếp khủng bố từ Bích Lạc Hoàng Triều, mọi người nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ này, sau đó vội vàng rời đi, đúng là mắt không thấy thì tâm không phiền.

- Ồ!? Là các ngươi sao!?

Lý Lân vừa ra khỏi diễn võ trường liền nhìn thấy đoàn người Bát công chúa tiền hô hậu ủng, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, dưới ánh mắt cảnh giác của đám tôi tớ mà chậm rãi đi tới.

- Biến thái, sao ngươi lại đi ra? Hiện tại còn chưa qua ba tháng mà!

Bát công chúa giống như là một bé cưng tò mò hỏi.

- Vì sao ta không thể ra ngoài?!



Lý Lân khó hiểu hỏi lại, hình như mình không bị hạn chế tự do a, hơn nữa, nếu mình thật sự chạy thoát, Bích Lạc Hoàng Triều tuyệt đối sẽ không phẫn nộ gì, dù sao tiền đánh cuộc của Lý Lân đã cao tới trình độ Bích Lạc Hoàng Triều thảo luận không xong.

- Ngươi đã giết hai mươi vị cao thủ thanh niên đế đô, ngươi không sợ mấy gia tộc bị tổn thất ra tay trả thù sao?

Tiểu công chúa cười tủm tỉm nói, thấy thế nào cũng cảm giác nàng đang vui sướng khi người gặp họa.

- Trả thủ? Nếu ở ngoài Thành Trung Châu, ta thật sự lo lắng về vấn đề này, nhưng nơi này là Thành Trung Châu, không kẻ nào dám công khai phá hư pháp điển của Bích Lạc Hoàng Triều.

Lý Lân cười nói.

Tiểu công chúa nhìn thấy Lý Lân tự tin như thế, trên mặt lộ ra thần sắc nhàm chán:

- Thực không có ý nghĩa, cũng không biết phụ hoàng nghĩ thế nào, bị người thắng đi nhiều tinh thạch như vậy vẫn muốn bảo đảm an toàn cho ngươi.

Lý Lân cười cười, cũng không nói gì về chuyện này nữa.

- Sắc Long, chuyện ta nói với ngươi thế nào rồi?

Lý Lân đưa mắt nhìn Ngao Vô Không im lặng đứng sau lưng tiểu công chúa hỏi. Từ lúc gặp mặt lần đầu tiên, Ngao Vô Không liền cố gắng để mình không để Lý Lân cảm giác sự có mặt của gã, gã thà chung đụng với tiểu công chúa tham tài kia còn hơn là gặp phải kẻ biến thái như Lý Lân, nhất là sau khi thấy thực lực sâu không lường được của Lý Lân.

- Móa, tiểu tử ngươi gọi ai là sắc long, bổn đại gia là Ngao Vô Không, chính là thiên tài bất thế của Long tộc!

Ngao Vô Không nhảy ra, vẻ mặt khó chịu nói. Nhưng đánh chết gã cũng không tới gần Lý Lân, lực lượng khế ước chủ tớ trong thần hồn quá mức cường đại, vì tự do của mình, Ngao Vô Không đã sớm hạ quyết tâm, rời xa khỏi cái đồ biến thái Lý Lân này.

- Nhiệm vụ gì đó?

Tiểu công chúa lập tức sinh ra hứng thú, sắc long nghe lời như vậy liền biết là chắc chắn có vấn đề, chỉ là trên người mình có thứ gì để hắn tính toán nhỉ?

- Không có gì, chỉ để sắc long câu dẫn công chúa không có đầu óc một chút, hiện tại xem ra đã không có tiến triển gì rồi! Xem ra tuyệt thế dâm long của Long tộc kia thật sự là hữu danh vô thực!

Lý Lân ra dáng ta rất đứng đắn nói.

- Cái gì?

Bát công chúa biến sắc, không để ý tới Lý Lân nói nàng không có đầu óc, đôi mắt nhìn đẹp tràn đầy phòng bị nhìn Ngao Vô Không.

- Chà mẹ nó, Lý Lân, cái tên khốn nhà ngươi, con mẹ nó lại trợn mắt bịa đặt, còn lại dám hãm hại ta ngay trước mặt. Ta đường đường là cao thủ siêu cấp của Long tộc, lại coi trọng khúc củi muốn ngực không ngực, muốn mông không mông sao!? Đây là ngươi vũ nhục thẩm mỹ của Long đại gia, giẫm lên thanh danh của Long đại gia, Long đại gia ta muốn quyết đấu công bằng với ngươi!

Mặt Ngao Vô Không đen thui lùi, bi phẫn quát lớn xông lên. Con mẹ nó, cho tới bây giờ, gã không nghĩ tới Lý Lân lại có một mặt tà ác như thế, nghiêm trang nói lời hãm hại người. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Bát công chúa, vậy mà mụ nội nó chứ còn tin tưởng hoàn toàn. Đây, đây là chuyện con mẹ nó gì chứ!? Đầu năm này, kẻ tà ác cũng phát triển thành chó hình người rồi, trở thành kẻ đàng hoàng rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook