Chương 711: Đàm phán trắng trợn.
Thuỵ Tỉnh Thỏ
05/11/2014
Châu Thiên Bảo tỏ ra khó lí giải nói :
- Lĩnh chủ, sao lại phải đi?
Lý Lân nghiêm túc nói :
- Bản thể thật của ta vẫn còn bị trấn áp tại Trung Châu thành, trước đó do thực lực ta chưa đủ mạnh nên không cách nào phá vỡ cấm chế được, hiện tại tuy rằng ta chưa đạt đến cấp Thần chân chính, nhưng nếu dùng thêm một số thủ pháp khác thì cũng chưa chắc là không có cơ hội. Thân thể hiện tại của ta là do máu tươi từ bản thể thật hình thành nên, nếu so sánh với bản thể thật thì nó thật thua kém rất nhiều. Cho nên bất kể là như thế nào thì ta cũng phải đến Trung Châu thành một chuyến.
Trong khoảng thời gian này Lý Lân có cảm giác là thân thể thật của mình tại Trung Châu thành đã phát sinh vấn đề, thậm chí còn xảy ra những thay đổi lớn. Điều này làm Lý Lân vô cùng lo âu mà thay đổi kế hoạch sau khi đột phá cấp Thần mới quay lại Trung Châu thành của mình.
Lạc Khuynh Thành phấn khích nói :
- Thật tốt quá, Lý Lân, cám ơn huynh!
Lý Lân trầm giọng nói :
- Đừng vội vui mừng quá sớm, ta lần này đến Trung Châu thành là muốn mở ra cấm chế ở diễn võ trường Thương Thiên để tìm lại bản thể thật của mình nên không thể đem theo quá nhiều người trợ thủ được. Có thể giúp được cho Bích Lạc hoàng triều hay không cũng là điều chưa biết.
Lạc Khuynh Thành gật gật đầu nói :
- Điều này muội hiểu, chỉ cần huynh chịu đến Bích Lạc hoàng triều thì Lạc Khuynh Thành muội cả đời này đã rất cảm kích huynh rồi.
- Đừng nói những lời khách sáo đó, muội là bằng hữu của ta, ta giúp muội là lẽ đương nhiên.
Hiện tại khu vực cần quản lí tại Hỗn Loạn lĩnh là rất rộng, Châu Thiên Bảo sau khi chiến tranh kết thúc đã bắt đầu bắt tay vào chỉnh đốn lại tất cả các lực lượng, do có sự kết minh của Thần Thiên tông và Thần Ma học viện, trong phủ lĩnh chủ cũng đã có thêm ba người đột phá cảnh giới bán Thần cấp nên trong giai đoạn cao trào thì về chiến lực, phủ lĩnh chủ hoàn toàn có thể áp chế Trấn Thiên tông và Nguyên Thiên tông. Đối với hai thế lực cứng đầu này thì Châu Thiên Bảo sử dụng đối sách không ngừng trấn áp, thu hẹp địa bàn và làm cạn kiệt tài nguyên của chúng. Cũng chính vì điều này mà Trấn Thiên tông và Nguyên Thiên tông vô cùng oán giận mà than oán, thậm chí hai bên còn xảy ra không ít những xung đột nhỏ.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Thiên Bảo, theo ta đến Trấn Thiên tông!
Châu Thiên bảo lắc đầu, kiến nghị Lý Lân hãy nhẫn nại chờ đợi thêm một thời gian nữa mà nói :
- Hiện tại? Thời cơ vẫn chưa chín mùi, bây giờ mà lĩnh chủ đến đó thì như là chứng tỏ phủ lĩnh chủ đã hạ mình với chúng vậy.
Lý Lân nghiêm túc nói :
- Thiên Bảo, vấn đề của Trấn Thiên tông ta có thể giải quyết được, hơn nữa ta rất cần đến lực lượng của Viên gia, cho nên lần này nhất định phải đi.
Sự kiên định của Lý Lân làm Châu Thiên Bảo vô cùng khó xử.
Lý Lân cười nói :
- Yên tâm đi, ta đảm bảo ngươi sẽ an toàn.
Tuy là trước đó y đã quyết định đến Bích Lạc hoàng triều, nhưng trước khi đi Lý Lân muốn nhanh chóng giải quyết một mối nguy khác. Đồng thời Lý Lân cũng rất hiếu kì với năng lực của Viên gia, tương lai là một điều thần bí khó mà dự đoán được, hiện tại nếu có bất kì những thay đổi nào thì cũng rất có thể tạo thành những tương lai khác. Lý Lân rất muốn biết Viên gia rốt cuộc có bí mật gì mà lại có thể kế thừa một huyết mạch lạ lùng đến vậy.
Với sự kiên trì của Lý Lân thì cuối cùng sau bao nhiêu đắn đo, Châu Thiên Bảo cũng đã đi cùng y. Với thực lực hiện tại của Lý Lân thì việc đến Trấn Thiên tông vốn không mất nhiều thời gian. Có điều, khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Trấn Thiên tông thì y không khỏi tỏ ra cảm thán.
Lý Lân bỏ qua tâm trạng cảm thán mà nói :
- Năm đó lần đầu tiên đến Trấn Thiên tông thì ta đã bị cảnh thần tiên tráng lệ của nó làm rung động. Chỉ là lúc đó người mà phó tông chủ Viên Thiên Cương của Trấn Thiên tông đón tiếp chính là Lạc Khuynh Thành chứ không phải ta. Chỉ trong có hai năm ngăn ngủi mà nay Trấn Thiên tông đã thay đổi quá nhiều, có lẽ cảnh tượng đẹp đẽ của nó trước khi bị ta đích tay phá hủy sẽ mãi mãi không còn tái hiện lại được nữa.
Châu Thiên Bảo nhìn những thợ điêu khắc trước sơn môn của Trấn Thiên tông mà nói :
- Lĩnh chủ, tôi nghĩ năm đó ngài phải có ý gì khác mới phá hủy triệt để cảnh tượng trong Trấn Thiên tông, làm cho hiện nay chúng có dốc toàn lực cũng không thể nào khôi phục lại được.
- Lúc đó tam đại Thiên tông với ta vốn không thật lòng giao hảo, ta làm vậy cũng chỉ là để bảo vệ mình mà thôi. Đi thôi, tông chủ Trấn Thiên tông đã đến rồi.
Lý Lân vừa dứt lời thì một bóng người mặc áo trắng đã xuất hiện trên không trung.
- Không biết lĩnh chủ giá lâm, Lý Mục Phàm không thể từ xa mà đón tiếp, xin lĩnh chủ thứ tội!
Tông chủ Trấn Thiên tông là Lý Mục Phàm rất lễ phép, nhưng trong mắt y thì không giấu được sự lo âu.
Lý Lân mỉm cười nói :
- Lý tông chủ khách khí rồi, chưa thông báo mà ta đã đến đây, Lý Lân ngược lại là người có lỗi mới đúng. Lý tông chủ không mời ta vào trong ngồi sao?
- Lĩnh chủ đại nhân, xin mời!
Đại điện của Trấn Thiên tông vẫn vô cùng trang nghiêm, nhưng những kiến trúc xung quanh thì lại không cách nào phối với nó được, về khí chất thì vẫn như có một cái gì đó quá ư là lộn xộn.
Lý Mục Phàm cẩn thận dò ý Lý Lân nói :
- Không biết lần này lĩnh chủ đại nhân đến đây vì việc gì?
Lý Lân cũng đi thẳng vào vấn đề nói :
- Không có gì khác, chỉ là muốn khuyên Trấn Thiên tông gia nhập vào phủ lĩnh chủ mà thôi.
Lý Mục Phàm vờ như không hiểu nói :
- Lĩnh chủ đại nhân sao lại nói vậy? Chúng tôi không phải trước giờ vẫn tiếp nhận sự lãnh đạo của phủ lĩnh chủ sao?
Lý Lân nghiêm túc nói :
- Lý tông chủ, người ngay không nói lời ám muội, Hỗn Loạn lĩnh không thể có cảnh một rừng hai cọp được, mục đích lần này ta đến rất đơn giản, chính là hi vọng muốn biết một thái độ của Lý tông chủ, đồng ý hay là phản đối.
Nụ cười trên mặt Lý Mục Phàm như tắt hẳn, đổi lại là một khuôn mặt vô cùng đắn đo.
Châu Thiên Bảo mở miệng nói, càng làm cho Lý Mục Phàm thêm do dự :
- Lý tông chủ, phủ lĩnh chủ chúng tôi rất có thành ý, nhưng thành ý của chúng tôi không phải là vô hạn đâu.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Tình huống của Thần Thiên tông các vị cũng đã thấy qua rồi, phủ lĩnh chủ tuyệt đối không bạc đãi, càng không tuyệt đường kế tục của các vị. Chỉ là chúng ta sẽ phái thêm một phó tông chủ đến Thần Thiên tông để phụ giúp chuyện trong tông môn. Việc này ta nghĩ Lý tông chủ cũng đã hiểu rõ, phó tông chủ đó tuyệt đối không can thiệp vào quyền lãnh đạo của tông chủ. Trấn Thiên tông cũng sẽ như vậy, các vị tự quản lí tông môn của mình, phủ lĩnh chủ chỉ là giám quản mà thôi.
Lý Mục Phàm trầm giọng nói :
- Nhưng tất cả sản nghiệp của Thần Thiên tông đều phải giao nộp toàn bộ, như vậy thì tông môn sao có thể phát triển được?
Lý Lân trầm giọng nói :
- Lợi ích của tông môn tuy là phải giao nộp toàn bộ, nhưng lợi ích của từng cá nhân thì không hề bị giảm đi, nhất là các cao thủ trong tông môn thì lợi ích của họ chỉ càng có thể tăng thêm mà thôi. Điều quan trọng là nếu họ lập được công lao cho phủ lĩnh chủ thì còn được thêm nhiều phần thưởng khổng lồ, như vậy thì lợi ích của người trong tông môn còn tăng cao hơn rất nhiều rồi.
Lý Mục Phàm trầm giọng nói :
- Nếu vậy thì tông môn còn là tông môn nữa sao?
Lý Lân trầm giọng nói :
- Trấn Thiên tông có thể sẽ chết trên danh nghĩa, nhưng điều đó còn tốt hơn là tất cả các vị đều bị chôn sống theo nó và tuyệt đường kế tục.
Châu Thiên Bảo lắc đầu, đối với khả năng đàm phán của Lý Lân thì y không biết phải nói gì, nói trắng ra như vậy thì đối phương đồng ý thì mới là lạ.
Quả nhiên tông chủ Trấn Thiên tông lắc đầu từ chối :
- Không được, chúng tôi đã kế thừa gia nghiệp của tổ tông thì nhất định phải để nó có sự kế thừa.
Lý Lân đứng dậy và tiện lời nói :
- Nếu như câu nói này có thể là câu trả lời cuối cùng của ngài thì Trấn Thiên tông hãy đợi đến ngày tuyệt vong đi!
Lý Mục Phàm nổi giận hùng hổ đứng dậy nói :
- Ngươi muốn nuốt lời sao?
Lý Lân trầm giọng nói :
- Ta là chúa tể của Hỗn Loạn lĩnh, đối phó với Trấn Thiên tông vốn không cần đến phải nuốt lời, ta sẽ lấy một lí do đường đường chính chính mà xuất binh. Trong tam đại Thiên tông thì chỉ có Trấn Thiên tông là không có cao thủ Thần cấp tọa trấn, ngươi nghĩ cục diện như vậy thì ngươi có cơ hội thắng sao?
Lý Mục Phàm gay gắt nhìn Lý Lân, hồi sau thì cũng ngồi xuống lại.
Lý Mục Phàm trầm giọng nói :
- Ta không thể nào đồng ý một cách dễ dàng như vậy được.
Lý Lân mỉm cười, thần sắc y như đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều nói :
- Dĩ nhiên, ta sẽ cho ngươi một đáp án vừa lòng, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói với Châu trưởng sử, y sẽ đáp ứng cho ngươi.
Những đàm phán sau đó thì đã không cần đến Lý Lân nữa, một mình Châu Thiên Bảo cũng đã xử lí mọi việc rất hoàn mỹ rồi.
Sau đó Trấn Thiên tông tuyên bố sáp nhập vào phủ lĩnh chủ, việc này đã làm dấy lên một cơn sóng dư luận tại Hỗn Loạn lĩnh. Tin tức Lý Lân một mình đến Trấn Thiên tông được lan truyền khắp các vùng đất của Hỗn Loạn lĩnh, điều này làm cho một Lý Lân vốn đã thần bí lại càng thần bí hơn nữa. Cùng với sự công tác tư tưởng và tuyên truyền của Châu Thiên Bảo, hình tượng Lý Lân ngày càng được thần thánh hóa, trở thành một truyền kì có một không hai trong lịch sử Hỗn Loạn lĩnh.
- Lĩnh chủ, sao lại phải đi?
Lý Lân nghiêm túc nói :
- Bản thể thật của ta vẫn còn bị trấn áp tại Trung Châu thành, trước đó do thực lực ta chưa đủ mạnh nên không cách nào phá vỡ cấm chế được, hiện tại tuy rằng ta chưa đạt đến cấp Thần chân chính, nhưng nếu dùng thêm một số thủ pháp khác thì cũng chưa chắc là không có cơ hội. Thân thể hiện tại của ta là do máu tươi từ bản thể thật hình thành nên, nếu so sánh với bản thể thật thì nó thật thua kém rất nhiều. Cho nên bất kể là như thế nào thì ta cũng phải đến Trung Châu thành một chuyến.
Trong khoảng thời gian này Lý Lân có cảm giác là thân thể thật của mình tại Trung Châu thành đã phát sinh vấn đề, thậm chí còn xảy ra những thay đổi lớn. Điều này làm Lý Lân vô cùng lo âu mà thay đổi kế hoạch sau khi đột phá cấp Thần mới quay lại Trung Châu thành của mình.
Lạc Khuynh Thành phấn khích nói :
- Thật tốt quá, Lý Lân, cám ơn huynh!
Lý Lân trầm giọng nói :
- Đừng vội vui mừng quá sớm, ta lần này đến Trung Châu thành là muốn mở ra cấm chế ở diễn võ trường Thương Thiên để tìm lại bản thể thật của mình nên không thể đem theo quá nhiều người trợ thủ được. Có thể giúp được cho Bích Lạc hoàng triều hay không cũng là điều chưa biết.
Lạc Khuynh Thành gật gật đầu nói :
- Điều này muội hiểu, chỉ cần huynh chịu đến Bích Lạc hoàng triều thì Lạc Khuynh Thành muội cả đời này đã rất cảm kích huynh rồi.
- Đừng nói những lời khách sáo đó, muội là bằng hữu của ta, ta giúp muội là lẽ đương nhiên.
Hiện tại khu vực cần quản lí tại Hỗn Loạn lĩnh là rất rộng, Châu Thiên Bảo sau khi chiến tranh kết thúc đã bắt đầu bắt tay vào chỉnh đốn lại tất cả các lực lượng, do có sự kết minh của Thần Thiên tông và Thần Ma học viện, trong phủ lĩnh chủ cũng đã có thêm ba người đột phá cảnh giới bán Thần cấp nên trong giai đoạn cao trào thì về chiến lực, phủ lĩnh chủ hoàn toàn có thể áp chế Trấn Thiên tông và Nguyên Thiên tông. Đối với hai thế lực cứng đầu này thì Châu Thiên Bảo sử dụng đối sách không ngừng trấn áp, thu hẹp địa bàn và làm cạn kiệt tài nguyên của chúng. Cũng chính vì điều này mà Trấn Thiên tông và Nguyên Thiên tông vô cùng oán giận mà than oán, thậm chí hai bên còn xảy ra không ít những xung đột nhỏ.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Thiên Bảo, theo ta đến Trấn Thiên tông!
Châu Thiên bảo lắc đầu, kiến nghị Lý Lân hãy nhẫn nại chờ đợi thêm một thời gian nữa mà nói :
- Hiện tại? Thời cơ vẫn chưa chín mùi, bây giờ mà lĩnh chủ đến đó thì như là chứng tỏ phủ lĩnh chủ đã hạ mình với chúng vậy.
Lý Lân nghiêm túc nói :
- Thiên Bảo, vấn đề của Trấn Thiên tông ta có thể giải quyết được, hơn nữa ta rất cần đến lực lượng của Viên gia, cho nên lần này nhất định phải đi.
Sự kiên định của Lý Lân làm Châu Thiên Bảo vô cùng khó xử.
Lý Lân cười nói :
- Yên tâm đi, ta đảm bảo ngươi sẽ an toàn.
Tuy là trước đó y đã quyết định đến Bích Lạc hoàng triều, nhưng trước khi đi Lý Lân muốn nhanh chóng giải quyết một mối nguy khác. Đồng thời Lý Lân cũng rất hiếu kì với năng lực của Viên gia, tương lai là một điều thần bí khó mà dự đoán được, hiện tại nếu có bất kì những thay đổi nào thì cũng rất có thể tạo thành những tương lai khác. Lý Lân rất muốn biết Viên gia rốt cuộc có bí mật gì mà lại có thể kế thừa một huyết mạch lạ lùng đến vậy.
Với sự kiên trì của Lý Lân thì cuối cùng sau bao nhiêu đắn đo, Châu Thiên Bảo cũng đã đi cùng y. Với thực lực hiện tại của Lý Lân thì việc đến Trấn Thiên tông vốn không mất nhiều thời gian. Có điều, khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Trấn Thiên tông thì y không khỏi tỏ ra cảm thán.
Lý Lân bỏ qua tâm trạng cảm thán mà nói :
- Năm đó lần đầu tiên đến Trấn Thiên tông thì ta đã bị cảnh thần tiên tráng lệ của nó làm rung động. Chỉ là lúc đó người mà phó tông chủ Viên Thiên Cương của Trấn Thiên tông đón tiếp chính là Lạc Khuynh Thành chứ không phải ta. Chỉ trong có hai năm ngăn ngủi mà nay Trấn Thiên tông đã thay đổi quá nhiều, có lẽ cảnh tượng đẹp đẽ của nó trước khi bị ta đích tay phá hủy sẽ mãi mãi không còn tái hiện lại được nữa.
Châu Thiên Bảo nhìn những thợ điêu khắc trước sơn môn của Trấn Thiên tông mà nói :
- Lĩnh chủ, tôi nghĩ năm đó ngài phải có ý gì khác mới phá hủy triệt để cảnh tượng trong Trấn Thiên tông, làm cho hiện nay chúng có dốc toàn lực cũng không thể nào khôi phục lại được.
- Lúc đó tam đại Thiên tông với ta vốn không thật lòng giao hảo, ta làm vậy cũng chỉ là để bảo vệ mình mà thôi. Đi thôi, tông chủ Trấn Thiên tông đã đến rồi.
Lý Lân vừa dứt lời thì một bóng người mặc áo trắng đã xuất hiện trên không trung.
- Không biết lĩnh chủ giá lâm, Lý Mục Phàm không thể từ xa mà đón tiếp, xin lĩnh chủ thứ tội!
Tông chủ Trấn Thiên tông là Lý Mục Phàm rất lễ phép, nhưng trong mắt y thì không giấu được sự lo âu.
Lý Lân mỉm cười nói :
- Lý tông chủ khách khí rồi, chưa thông báo mà ta đã đến đây, Lý Lân ngược lại là người có lỗi mới đúng. Lý tông chủ không mời ta vào trong ngồi sao?
- Lĩnh chủ đại nhân, xin mời!
Đại điện của Trấn Thiên tông vẫn vô cùng trang nghiêm, nhưng những kiến trúc xung quanh thì lại không cách nào phối với nó được, về khí chất thì vẫn như có một cái gì đó quá ư là lộn xộn.
Lý Mục Phàm cẩn thận dò ý Lý Lân nói :
- Không biết lần này lĩnh chủ đại nhân đến đây vì việc gì?
Lý Lân cũng đi thẳng vào vấn đề nói :
- Không có gì khác, chỉ là muốn khuyên Trấn Thiên tông gia nhập vào phủ lĩnh chủ mà thôi.
Lý Mục Phàm vờ như không hiểu nói :
- Lĩnh chủ đại nhân sao lại nói vậy? Chúng tôi không phải trước giờ vẫn tiếp nhận sự lãnh đạo của phủ lĩnh chủ sao?
Lý Lân nghiêm túc nói :
- Lý tông chủ, người ngay không nói lời ám muội, Hỗn Loạn lĩnh không thể có cảnh một rừng hai cọp được, mục đích lần này ta đến rất đơn giản, chính là hi vọng muốn biết một thái độ của Lý tông chủ, đồng ý hay là phản đối.
Nụ cười trên mặt Lý Mục Phàm như tắt hẳn, đổi lại là một khuôn mặt vô cùng đắn đo.
Châu Thiên Bảo mở miệng nói, càng làm cho Lý Mục Phàm thêm do dự :
- Lý tông chủ, phủ lĩnh chủ chúng tôi rất có thành ý, nhưng thành ý của chúng tôi không phải là vô hạn đâu.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Tình huống của Thần Thiên tông các vị cũng đã thấy qua rồi, phủ lĩnh chủ tuyệt đối không bạc đãi, càng không tuyệt đường kế tục của các vị. Chỉ là chúng ta sẽ phái thêm một phó tông chủ đến Thần Thiên tông để phụ giúp chuyện trong tông môn. Việc này ta nghĩ Lý tông chủ cũng đã hiểu rõ, phó tông chủ đó tuyệt đối không can thiệp vào quyền lãnh đạo của tông chủ. Trấn Thiên tông cũng sẽ như vậy, các vị tự quản lí tông môn của mình, phủ lĩnh chủ chỉ là giám quản mà thôi.
Lý Mục Phàm trầm giọng nói :
- Nhưng tất cả sản nghiệp của Thần Thiên tông đều phải giao nộp toàn bộ, như vậy thì tông môn sao có thể phát triển được?
Lý Lân trầm giọng nói :
- Lợi ích của tông môn tuy là phải giao nộp toàn bộ, nhưng lợi ích của từng cá nhân thì không hề bị giảm đi, nhất là các cao thủ trong tông môn thì lợi ích của họ chỉ càng có thể tăng thêm mà thôi. Điều quan trọng là nếu họ lập được công lao cho phủ lĩnh chủ thì còn được thêm nhiều phần thưởng khổng lồ, như vậy thì lợi ích của người trong tông môn còn tăng cao hơn rất nhiều rồi.
Lý Mục Phàm trầm giọng nói :
- Nếu vậy thì tông môn còn là tông môn nữa sao?
Lý Lân trầm giọng nói :
- Trấn Thiên tông có thể sẽ chết trên danh nghĩa, nhưng điều đó còn tốt hơn là tất cả các vị đều bị chôn sống theo nó và tuyệt đường kế tục.
Châu Thiên Bảo lắc đầu, đối với khả năng đàm phán của Lý Lân thì y không biết phải nói gì, nói trắng ra như vậy thì đối phương đồng ý thì mới là lạ.
Quả nhiên tông chủ Trấn Thiên tông lắc đầu từ chối :
- Không được, chúng tôi đã kế thừa gia nghiệp của tổ tông thì nhất định phải để nó có sự kế thừa.
Lý Lân đứng dậy và tiện lời nói :
- Nếu như câu nói này có thể là câu trả lời cuối cùng của ngài thì Trấn Thiên tông hãy đợi đến ngày tuyệt vong đi!
Lý Mục Phàm nổi giận hùng hổ đứng dậy nói :
- Ngươi muốn nuốt lời sao?
Lý Lân trầm giọng nói :
- Ta là chúa tể của Hỗn Loạn lĩnh, đối phó với Trấn Thiên tông vốn không cần đến phải nuốt lời, ta sẽ lấy một lí do đường đường chính chính mà xuất binh. Trong tam đại Thiên tông thì chỉ có Trấn Thiên tông là không có cao thủ Thần cấp tọa trấn, ngươi nghĩ cục diện như vậy thì ngươi có cơ hội thắng sao?
Lý Mục Phàm gay gắt nhìn Lý Lân, hồi sau thì cũng ngồi xuống lại.
Lý Mục Phàm trầm giọng nói :
- Ta không thể nào đồng ý một cách dễ dàng như vậy được.
Lý Lân mỉm cười, thần sắc y như đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều nói :
- Dĩ nhiên, ta sẽ cho ngươi một đáp án vừa lòng, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói với Châu trưởng sử, y sẽ đáp ứng cho ngươi.
Những đàm phán sau đó thì đã không cần đến Lý Lân nữa, một mình Châu Thiên Bảo cũng đã xử lí mọi việc rất hoàn mỹ rồi.
Sau đó Trấn Thiên tông tuyên bố sáp nhập vào phủ lĩnh chủ, việc này đã làm dấy lên một cơn sóng dư luận tại Hỗn Loạn lĩnh. Tin tức Lý Lân một mình đến Trấn Thiên tông được lan truyền khắp các vùng đất của Hỗn Loạn lĩnh, điều này làm cho một Lý Lân vốn đã thần bí lại càng thần bí hơn nữa. Cùng với sự công tác tư tưởng và tuyên truyền của Châu Thiên Bảo, hình tượng Lý Lân ngày càng được thần thánh hóa, trở thành một truyền kì có một không hai trong lịch sử Hỗn Loạn lĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.