Chương 533: Đấu võ.
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
Trong nháy mắt ba ngày thoáng cái đã qua, Lý Lân nghênh đón trận chiến đấu đầu tiên. Đối thủ là một cao thủ thanh niên có chút danh tiếng trong thành Trung Châu, năm nay hai mươi chín tuổi, cao thủ Võ Hoàng lục phẩm, bằng vào thực lực bản thân trở thành giáo viên trẻ tuổi nhất của Học Viện Hoàng Gia Bích Lạc hoàng triều.
Ngày này diễn võ trường Thương Thiên ngồi đầy người, sòng bạc bên cạnh cũng mở bàn sôi động. Diễn võ trường Thương Thiên cũng công bố ra cảnh giới võ đạo của Lý Lân, thuận tiện quyền quý địa phương tiến hành đánh bạc. Võ Hoàng lục phẩm đỉnh phong, cảnh giới hơi cao hơn so với giáo viên Học Viện Hoàng Gia. Nhưng tuổi còn nhỏ thường thường có nghĩa là kinh nghiệm chiến đấu kém, bởi vậy mọi người đa phần là xem trọng giáo viên Học Viện Hoàng Gia tên là Mạc Võ Cát kia.
Lý Lân xuất hiện ở diễn võ trường, nhưng không có trực tiếp đi lên lôi đài, mà là đi vào sòng bạc. Lý Lân nhìn tỉ lệ đặt cược 1 : 2 của mình đối Mạc Võ Cát nét mực chưa khô bên trên bảng biểu ngữ, trên mặt lộ ra thần sắc vừa lòng.
- Ta cược bản thân thắng lợi, một vạn tinh thạch thượng phẩm!
Lý Lân vô cùng hào khí nói.
Lão giả phụ trách đăng ký đánh bạc ngạc nhiên nhìn Lý Lân, không phải là không có đấu sĩ đặt tiền đặt cược bản thân thắng lợi, nhưng đặt số tiền lớn còn tự tin giống như Lý Lân thì chưa hề có tiền lệ. Nhưng sòng bạc cũng không có quy định đấu sĩ không thể đặt bản thân thắng lợi, lão giả dựa theo trình tự bình thường đăng ký cho Lý Lân, giao một tấm văn chứng đại biểu tiền đặt cược cho Lý Lân, nhưng ánh mắt nhìn Lý Lân sau cùng tựa như lại nhìn thấy một kẻ ngu.
Ở thành Trung Châu ai không biết nơi đây sát khí tận trời, sống thời gian dài ở chỗ này sẽ toi mạng, cho dù là cao thủ Võ Hoàng, nếu như liên tục chiến đấu ba tháng, cho dù không bị người khiêu chiến giết chết, cũng vô cùng có khả năng bị khí âm sát không ngừng tích lũy kia hại đến tính mạng. Địa phương trừng phạt có thể được nói ra từ kim khẩu của hoàng đế bệ hạ Bích Lạc hoàng triều, há có thể đơn giản như Lý Lân tưởng tượng. Đối với sòng bạc mà nói, Lý Lân đặt bao nhiêu, kiếm bao nhiêu đều không sao cả, chỉ cần hắn chết trận hoặc là bị khí âm sát ăn mòn mà chết, tinh thạch phát ra vẫn có thể trở về không ít miếng nào. Trước kia Đấu Vương muốn dựa vào đánh bạc để chuộc thân, trên vạn năm đến nay không có mấy người thành công. Dù vậy, trong chiến nô cũng vẫn có người liều mạng tranh giành làm Đấu Vương, dù sao đây là đường ra duy nhất giải thoát nô tịch.
Khi Lý Lân trở lại trên lôi đài, đối thủ của bản thân đã đang chờ đợi rồi, Mạc Võ Cát là một người diện mạo có chút bưu hãn, trên thân trần dầy đặc miệng vết thương, biểu hiện ra kinh nghiệm chiến đấu phong phú của gã.
Lý Lân đánh giá cẩn thận địch thủ, trong mắt hiện lên một chút vẻ tiếc nuối. Người này xuất thân hẳn không phải quá tốt, tu luyện tới Võ Hoàng lục phẩm tất nhiên đã ăn rất nhiều khổ. Người như vậy thường thường cảm ngộ rất sâu đối với võ đạo, cũng tương đối dễ lĩnh ngộ lĩnh vực. Ở giai đoạn tuổi trẻ có lẽ không bằng đệ tử thiên tài do đại gia tộc bồi dưỡng, nhưng vừa vào hậu kỳ Võ hoàng, đó chính là biển rộng tùy cá nhảy, trời cao mặc chim bay. Đáng tiếc, người này gặp phải mình, mặc kệ có nguyện ý hay không, nếu đã bước lên đài diễn võ này, thì đã định trước kết cục của gã.
- Lý Lân!
- Mạc Võ Cát!
Hai người trao đổi tính danh, điều này không dùng khi người thường khiêu chiến chiến nô, dù sao Lý Lân không phải chiến nô, hơn nữa lại là thông qua hoàng đế bệ hạ Bích Lạc hoàng triều khiêu chiến cao thủ trẻ tuổi của Bích Lạc hoàng triều. Bởi vậy Mạc Võ Cát không dám đối đãi như đối với chiến nô bình thường.
Trên diễn võ trường Thương Thiên đều là sinh tử chiến, bởi vậy căn bản không cần trọng tài, trên diễn võ trường này chỉ có thể có một người còn sống đi xuống. Đây cũng là nguyên nhân đấu võ của diễn võ trường Thương Thiên được hoan nghênh như thế, đối với các lão gia quý tộc chưa từng thấy máu mà nói, không có chuyện gì thú vị hơn so với nhìn người khác chảy máu chém giết.
Quanh thân Mạc Võ Cát phát ra một luồng sát khí, ở trên người gã còn có một tầng sát khí nồng đậm khó có thể che giấu.
- Người này tuyệt đối không phải là lần đầu tiên tham gia đấu võ của diễn võ trường Thương Thiên.
Lý Lân làm ra phán đoán. Nhưng trên mặt lại không hề có thần sắc sợ hãi.
Giết ——!
Theo một tiếng hét lớn của Mạc Võ Cát, quanh thân gã bao phủ chiến giáp chân khí màu đen, hai đấm ẩn chứa chân khí màu đen hung hăng đánh tới đầu Lý Lân.
Lý Lân đột nhiên lui về phía sau, tránh đi một kích toàn lực của đối phương, cả người trở nên mơ hồ bất định trong thời gian ngắn.
- Đối thủ loại hình linh hoạt! Phương diện lực lượng của hắn chắc là không bằng ta! – Mạc Võ Cát nghĩ, làm ra phán đoán chuẩn xác, thần sắc trên mặt trở nên càng thêm ngưng trọng.
Nếu người đã giao thủ với Lý Lân biết phán đoán của Mạc Võ Cát, nhất định sẽ nhổ nước bọt đầy mặt gã, cái thứ không có đầu óc này chết thì đáng đời.
Công kích của Mạc Vũ Cát như sấm sét, liên miên không dứt, khí thế ngập trời trên chiến trường đều từ công kích của gã mà ra. Điều làm gã phẫn nộ là đối thủ của hắn, Lý Lân lại trơn trượt như khỉ, mặc kệ gã tỉ mỉ thiết kế công kích thế nào đều bị Lý Lân nhẹ nhàng tránh né.
Kia aa…
Mạc Vũ Cát hét lớn một tiếng, hành động càng thêm mau lẹ, trong mắt đã lộ ra màu đỏ nhàn nhạt.
- Ảnh hưởng của sát khí?
Lý Lân nhướng mày, chân khí trên chân tăng lên, tốc độ càng thêm nhanh. Lúc trước hắn đã quyết định tránh ra, không giao thủ cùng Mạc Vũ Cát, nhân cơ hội nhìn xem sát khí trên diễn võ trường Thương Thiên ảnh hưởng tới tâm thần như thế nào. Hơn nữa hắn đã đặt cược cho chính mình một vạn tinh thạch thượng phẩm, nếu chiến thắng quá dễ dàng thì sau này đánh bạc sẽ rất bất lợi.
Ôngg..ggg!
Thân hình Lý Lân vừa động, ma thai nằm trong đan điền hắn đột nhiên mở to mắt, cảm giác khát vọng truyền vào trong lòng hắn.
- Phải tới rồi!
Lý Lân ngưng thần quan sát, thay đổi ứng phó công kích của Mạc Vũ Cát.
Trên diễn võ trường truyền lại tiếng gào kịch liệt, tiếng hét muốn Mạc Vũ Cát chiến thắng không ngừng vang lên, đồng thời không ngừng mắng Lý Lân yếu đuối.
Nhưng vào lúc này, diễn võ trường dâng lên một luồng sát khí cuồng bạo, giống như chớp mà bao trùm tất cả mọi người trong diễn võ trường. Đồng thời, tại cửa diễn võ trường, một lão nhân áo bào đen xuất hiện, đưa ánh mắt như ác lang liếc nhìn mọi người.
- Sát khí gặp thể, e rằng không chỉ người thi đấu, ngay cả người xem cũng đang bị sát khí ăn mòn!
Lý Lân nhạy cảm phán đoán được chuyện không đơn giản, khi thấy một gian phòng lơ lửng giữa không trung, sắc mặt Lý Lân đã lộ vẻ tàn khốc.
Quả nhiên, sát khí vừa bắn tới xung quanh phòng này liền bị một tầng không khí vô hình đánh tan, phòng có cấp bậc càng cao thì sát khí xung quanh càng loãng. Điều này nói rõ diễn võ trường này có quỷ, về phần mục đích thế nào thì Lý Lân đoán không ra, hơn nữa hắn cảm giác sự tình này cũng phải hắn có thể đủ tư cách tham dự.
- Khốn kiếp! Có bản lĩnh thì ngay mặt quyết chiến với ta!
Mạc Vũ Cát hổn hển hét lớn, từ bắt đầu đến giờ, gã đã công kích không dưới ngàn chiêu, gã công kích trúng Lý Lân có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa, dù công kích trúng nhưng cũng không tạo được thương tổn như mình dự tính.
Đánh đến bây giờ, Mạc Vũ Cát đã có chút nóng nảy, gã không phải lần đầu tiên tham gia loại quyết chiến này, tự nhiên cũng biết sự lợi hại của sát khí ảnh hưởng, bởi vậy lúc nào cũng phải giải quyết đối thủ trước khi bị sát khí hoàn toàn ảnh hưởng tới thần trí. Hiện tại quyết chiến cùng Lý Lân đã gần ngàn chiêu, thật sự nếu không giải quyết được, kết quả liền thật sự khó thể đoán trước. Sinh hoạt tại Thành Trung Châu mười năm, gã biết rõ hậu quả khi bị sát khí ảnh hưởng, dù cuối cùng có thể thắng lợi thì cũng sẽ lâm vào trạng thái đần độn suy yếu trong khoảng thời gian dài. Hơn nữa, hiện tại đối phương chỉ tránh né, tiêu hao đương nhiên ít hơn gã, điều này làm cho Mạc Vũ Cát có chút lạnh lòng.
Lý Lân nhìn gã, hai tròng mắt như hai hố sâu, giống như không hề bị sát khí ảnh hưởng.
- Ngươi đã cố ý muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi!
Lý Lân trầm thấp nói, chỉ có hai người bọn hắn có thể nghe được. Trong tay hắn xuất hiện một cây trường đao, không phải là nửa cây Thanh Long đao mà là một thần binh phổ thông, là binh khí võ giả tiên thiên trở xuống mới sử dụng.
- Khốn kiếp, sắt thường sao có thể ngăn cản được đôi thiết quyền của ta, đây là ngươi muốn chết!
Hai mắt Mạc Vũ Cát càng đỏ hơn, hai đấm đột nhiên vung ra, quyền ảnh đầy trời phong tỏa tất cả đường lui của Lý Lân.
Xoẹt…
Trường đao vang lên tiếng rít, Lý Lân cùng Mạc Vũ Cát vừa chạm liền phân ra, ống tay áo của Lý Lân bị quyền ảnh của Mạc Vũ Cát đánh tan một nửa, lộ ra cánh tay màu cổ đồng, nhưng lại không thương tổn gì. Hắn chậm rì rì thu hồi trường đao, nhắm chặt hai mắt,không ai có thể biết được, lúc này huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân hắn đang điên cuồng cắn nuốt âm sát khí trong diễn võ trường.
Bịch một tiếng, Mạc Vũ Cát ngã xuống đất, tuyên cáo Lý Lân thắng lợi.
- Sao có thể, không phải tên kia cứ mãi trốn tránh sao, vừa mới nháy mắt đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao Mạc Vũ Cát đã chiến bại bỏ mình?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.