Tam Thái Tử

Chương 80: Dụ địch

Thuỵ Tỉnh Thỏ

03/03/2014

Đối mặt lời nói ngạo khí mười phần của Lý Lân, nét mặt già nua của Ngụy thống lĩnh âm tình bất định. Những thổ phỉ khác tuy rằng ánh mắt nhìn Lý Lân tràn đầy sát khí, nhưng không có hô xông lên. Đẳng cấp bên trong thổ phỉ tuy không nghiêm khắc bằng trong quân đội, nhưng cũng có phân chia tôn ti, huống chi Ngụy thống lĩnh ghét nhất là thủ hạ không tuân theo mệnh lệnh, một khi phạm vào trong tay hắn không có một người nào có kết cục tốt, những giáo huấn máu chảy đầm đìa này, làm bọn thổ phỉ dù phẫn nộ cũng sẽ không lấy mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.

- Mọi người cùng nhau xông lên, bắt sống!

Cuối cùng Ngụy thống lĩnh lựa chọn biện pháp ổn thỏa nhất. Dù sao hiện tại thiếu trại chủ đã chết, nếu như không đem hung thủ bắt lại, bọn họ trở về sợ rằng ngay cả mạng nhỏ cũng không bảo vệ được, Đại trại chủ chỉ có một đứa con trai, bảo bối sợ rằng còn không bằng.

- Ta xx con mẹ nó! Các ngươi quả nhiên không phải hán tử, không ngờ lấy nhiều khi dễ ít. Bổn đại gia không phụng bồi. Có bản lĩnh các ngươi tới đây mà đuổi!

Lý Lân biến sắc. Hắn không nghĩ tới Ngụy thống lĩnh là cao thủ Cửu phẩm Võ sư đỉnh cao thậm chí ngay cả dũng khí đơn đấu với vô danh tiểu tốt như mình cũng không có. Đối mặt với hơn mười tên cao thủ Võ sư truy sát, Lý Lân cũng chỉ có đường chạy trối chết. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

- Đuổi theo! Đừng cho hắn chạy!

Nhìn Lý Lân xoay người bỏ chạy, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng. Ngụy thống lĩnh trong lòng khẩn trương. Nếu như Lý Lân chạy thoát. Trong ngọn núi mênh mông này, bọn chúng biết đi nơi nào để tìm đây?

- Phát lệnh triệu tập, triệu tập lực lượng của các sơn trại xung quanh hợp lực vây quét hung thủ. Còn có, Thảo Kê, ngươi cước bộ nhanh, lập tức trở về sơn trại hướng Đại trại chủ hồi báo. Tiểu tử này rất quỷ dị, hơn nữa phía sau có cao thủ làm chỗ dựa, để Đại trại chủ mang theo tất cả huynh đệ, cần phải bầm thây hắn thành vạn mảnh.

Ngụy thống lĩnh nói. Úy Trì Hổ mang theo Bạch nương tử về thực lực so với hắn cao hơn một chút, trời mới biết phía sau Lý Lân có còn người có thực lực càng mạnh hơn không. Vì an toàn của chính mình, Ngụy thống lĩnh cũng chỉ có thể khuyếch đại ngôn từ.

Mọi người của sơn trại dưới mệnh lệnh của Ngụy thống lĩnh, quơ vũ khí đuổi theo phương hướng Lý Lân đào tẩu. Ngụy thống lĩnh nhưng lại không có chuyển động, hắn mang theo kích động đi tới trước thi thể không đầu của Cẩm Bằng, tại trên người hắn ta bắt đầu tỉ mỉ lục lọi.

- Không gian giới chỉ đâu? Tại sao không có? Ta rõ ràng nhớ kỹ Cẩm Bằng có mang theo người mà.

Sắc mặt Ngụy thống lĩnh triệt để âm trầm. Ánh mắt nhìn về phía phương hướng Lý Lân đào tẩu tràn đầy sát khí.

- Tiểu tử, vốn còn muốn cho ngươi sống lâu thêm một chút, thế nhưng ngươi ngàn lần không nên cầm đồ vật không nên cầm.

Nói xong, thân hình Ngụy thống lĩnh như điện, nhằm về phía phương hướngLý Lân đào tẩu.

Ngoài ngọn núi, Chu Thắng Nam lo lắng chờ đợi. Lúc này, một đạo bóng đen nhanh như chớp phóng đến. Trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Chu Thắng Nam.

- Thiết Giáp vệ?

Mấy người Úy Trì Hổ biến sắc.

Thiết Giáp vệ cầm đồ vật trong tay ném cho Chu Thắng Nam, xoay người nhanh chóng rời đi, không đến hai ba nhịp liền chui vào trong ngọn núi.

- Điện hạ đâu?

Úy Trì Hổ đi lại gần nói.

Chu Thắng Nam lắc đầu, mở ống trúc trong tay ra, bên trong là thư Lý Lân tự viết.

- Chúng ta đi mau, Điện hạ mệnh lệnh cho chúng ta rút lui!

Chu Thắng Nam thần sắc biến hóa, cuối cùng cắn răng một cái, thúc ngựa nhằm về phía nơi đóng quân của quân doanh.

- Ngươi chờ ta một chút, Điện hạ phát tới mệnh lệnh gì?

Úy Trì Hổ vừa đuổi vừa hô. Chu Thắng Nam không nói, chỉ không ngừng tăng nhanh tốc độ cưỡi ngựa .

Rừng núi cây cối xanh ngắt, cung cấp cho Lý Lân đầy đủ yểm hộ. Dựa vào thủ đoạn giấu tung tích của hắn, chỉ cần chui vào trong rừng rậm, không cần nói là một chút thổ phỉ, cho dù là thám tử ưu tú nhất trong quân cũng đừng mơ tưởng tìm được hắn. Nhưng hắn một đường chạy vẫn cố ý lưu lại vết tích rõ ràng, dẫn thổ phỉ Lâm Tiên trại hướng về hắn truy kích.

- Rầm...!

Thiết Giáp vệ từ trong cánh rừng bên cạnh chui ra, lẳng lặng đi tới bên người Lý Lâm.

- Thời gian không sai biệt lắm, Bọn người Thắng Nam cũng nên đến quân doanh rồi. Trò này ta cũng đã chơi chán rồi!

Lý Lân cười cười. Không còn tận lực lưu lại dấu chân, mà cấp tốc hướng về bên ngoài ngọn núi phóng đi.

- Ngụy thống lĩnh, dấu chân hung thủ biến mất. Chúng ta ở chung quanh đã tìm vài lần. Không có phát hiện dấu vết nào.

Một gã thất phẩm Võ sư đi tới trước mặt Ngụy thống lĩnh nói.

- Điều này sao có thể! Lẽ nào hắn còn có thể chắp cánh phi hành sao, tìm cẩn thận cho ta, từng cọng cây ngọn cỏ cũng không được bỏ qua.



Ngụy thống lĩnh sắc mặt âm trầm quát.

- Vâng!

Hơn mười tên thổ phỉ vây quanh địa phương có dấu chân Lý Lân biến mất tìm kiếm.

- Thống lĩnh, Tam trại chủ đến!

Dã Kê được Ngụy thống lĩnh phái đi Lâm Tiên trại thở hồng hộc chạy tới.

- Đại trại chủ bọn họ đâu?

Chỉ có Tam trại chủ một người, Ngụy thống lĩnh cảm thấy lực lượng vẫn còn có chút không đủ.

- Đại trại chủ đang triệu tập tất cả nhân mã, đồng thời phát ra lệnh triệu tập, mười năm sơn trại xung quanh ngọn núi đều phải tập hợp tất cả nhân mã, phong tỏa toàn bộ ngọn núi, dù tiểu tử kia chắp cánh cũng đừng mơ tưởng bay ra ngoài.

Tam trại chủ Lâm Tiên trại thoạt nhìn là một hán tử khôi ngô hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn, cao lớn vạm vỡ, làm cho người ta cảm giác uy mãnh bá đạo, thế nhưng trong ánh mắt linh động, chủ ý chuyển động không ngừng, lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng khôn khéo đưa đẩy .

- Lão Ngụy, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Các ngươi có nhiều người bảo hộ như vậy, thiếu trại chủ làm sao có thể bị giết!

Tam trại chủ người chưa tới thanh âm ồm ồm đã tới trước, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ. Tam trại chủ không phải là vì thiếu trại chủ Cẩm Bằng chết mà phẫn nộ, mà vì Cẩm Bằng ở cửa lớn của mình bị người chém rơi đầu, khiến uy nghiêm Lâm Tiên trại lọt vào khiêu khích.

- Tam trại chủ, ta cũng không nghĩ tới tiểu tử kia lại là một kẻ tàn nhẫn như vậy, sát phạt quyết đoán. Ta cũng không kịp cùng hắn đàm phán, đầu thiếu trại chủ đã bị hắn chặt xuống, ta cũng không có cách nào a!

Ngụy thống lĩnh cúi đầu nói.

- Đại trại chủ tức giận. Chuyện này ta chỉ sợ cũng giúp không được ngươi, bây giờ cơ hội giữ mạng sống duy nhất chính là ngươi phải tìm được hung thủ, vì thiếu trại chủ báo thù. Lão Ngụy, ta đã sớm nói qua với ngươi không cần đi theo thiếu trại chủ quấy rối. Tây Bộ tỉnh Hắc Thủy mặc dù không có nguy hiểm như phía Đông, nhưng cũng thỉnh thoảng có cao thủ từ phía Đông đến đây, lấy tính cách thiếu trại chủ rất dễ dàng gây ra chuyện, ngươi đi theo hắn có thể có quả ngon gì để ăn. Hiện tại rắc rối quấn quanh thân rồi đấy!

Tam trại chủ bất đắc dĩ nói.

- Tam trại chủ, chúng ta là đồng hương, lại là huynh đệ cùng nhau gia nhập sơn trại. Ngài cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn ta sống chết được.

Ngụy thống lĩnh thấp giọng nói.

- Hung thủ giết chết con ta ở nơi nào? Lăn ra đây cho lão phu!

Tiếng gầm lên giận dữ ở phía xa truyền đến, sắc mặt Ngụy thống lĩnh đại biến.

- Tham kiến Đại trại chủ!

Các thổ phỉ vũ trang khác cũng đều chạy tới.

- Ngụy Tam Nguyên, ngươi cút qua đây cho ta !

Đại trại chủ thân thể cường tráng từ đằng xa phi ngựa đến, cách thật xa, một đôi mắt hổ liền tập trung vào Ngụy thống lĩnh sắc mặt tái nhợt. Đại trại chủ thoạt nhìn hơn sáu mươi tuổi, thân cao tám thước trở lên, một đôi mắt hổ như chuông đồng, đầu đầy tóc bạc không che đỡ được khí tức hung hãn trên người hắn. Tuổi già còn như vậy, thật khó tưởng tượng Đại trại chủ lúc tuổi còn trẻ sẽ hung hãn đến cỡ nào.

- Phù phù! một tiếng.

Hai đầu gối Ngụy thống lĩnh quỳ xuống đất, vẻ mặt cầu xin nói:

- Đại trại chủ, tiểu nhân thất trách, không có bảo vệ tốt thiếu trại chủ, nhưng chúng ta đã đem hung thủ bức đến trong phiến rừng này. Hắn khẳng định trốn không thoát. Cầu Đại trại chủ xem trên phần tình nghĩa ta theo ngài nhiều năm như vậy, tha cho ta một mạng. Ta nhất định lập công chuộc tội, vì thiếu trại chủ báo thù.

- Bành ...!

Một tiếng, một quyền ảnh màu vàng đất đánh bay Ngụy Tam Nguyên. Chân khí Võ tông cao thủ phóng ra ngoài, phối hợp với chiến kỹ sử dụng khiến uy lực càng mạnh.

- Oa...!

Ngụy Tam Nguyên hét thảm một tiếng, liên tục nôn ra hai ngụm máu tươi, cả người sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh.

- Đa tạ... Đại trại chủ khai ân không giết.

Ngụy Tam Nguyên suy yếu nói.



- Vì báo thù cho Bằng nhi, lão phu tha cho ngươi một mạng.

Đại trại chủ lạnh giọng nói, trong giọng nói chứa sát khí khiến Ngụy Tam Nguyên ngồi trên đất phát lạnh.

- Vâng!

Ngụy Tam Nguyên cố gắng đứng lên.

- Không gian giới chỉ của Bằng nhi rơi vào trong tay ai?

Đại trại chủ thần sắc âm trầm nói.

- Bị hung thủ mang đi. Đại trại chủ, hung thủ có can đảm ngay trước mặt giết chết thiếu trại chủ, nhất định là có chỗ dựa, thỉnh Đại trại chủ cẩn thận.

Ngụy Tam Nguyên thấp giọng nói. Mái tóc rối bời đã che đi sự oán độc trong mắt hắn. Một quyền vừa rồi của đại trại chủ nhìn như thủ hạ lưu tình, nhưng trực tiếp làm bị thương đan điền khí hải của Ngụy Tam Nguyên, hủy đi võ đạo bổn nguyên của hắn, cả đời này Ngụy Tam Nguyên đừng mơ tưởng tiếp tục đặt chân vào cấp bậc Võ tông .

- Mặc kệ hắn có thân phận gì, không tiếc bất cứ giá nào bắt lấy hắn.

Sắc mặt Đại trại chủ càng thêm dữ tợn.

- Đại trại chủ, ta đã sai người tìm tòi trong phạm vi vài dặm, nhưng thủy chung không có phát hiện tung tích của hung thủ. Ta lo lắng hắn đã trốn ra khỏi khu vực này rồi.

Tam trại chủ đi tới nói.

- Điều đó không có khả năng, ta đã phát ra lệnh triệu tập, phạm vi hơn mười dặm này cũng đã bị hơn mười đạo nhân mã triệt để phong tỏa, trên cao rừng rậm vẫn còn phóng ra tất cả diều hâu điều tra, dù là một con thỏ cũng đừng mơ vô thanh vô tức chạy ra khỏi cánh rừng này.

Đại trại chủ trầm giọng nói.

- Nhưng chúng ta xác thực không có tìm được.

Tam trại chủ bất đắc dĩ nói. Phiến rừng này tuy không tươi tốt cho lắm, thậm chí còn thưa thớt, nhiều người căn bản không thể ẩn nấp được. Nhưng hung thủ chỉ có một người, muốn ẩn dấu thật sự rất dễ dàng.

- Mở rộng phạm vi tìm kiếm, cho dù phải đào sâu ba thước cũng phải đưa hắn tìm ra vì Bằng nhi báo thù.

Đại trại chủ nghiến răng nghiến lợi nói.

Một lúc lâu sau, tìm kiếm vẫn như cũ không có kết quả, mặc dù tại khu vực này lại phát hiện mấy chỗ vết tích Lý Lân hoạt động, nhưng khi Đại trại chủ dẫn người đuổi đến, Lý Lân sớm đã biến mất mịt mù. Đại trại chủ nổi trận lôi đình, tất cả người cầm đầu thổ phỉ sơn trại chạy tới đều bị hắn mắng như máu chó xối đầu.

- Báo cáo Đại trại chủ, phía sau núi chúng ta phát hiện có quân đội đang tiến vào!

Một gã thổ phỉ gầy gò sắc mặt hoang mang rối loạn chạy đến trước người Đại trại chủ .

- Quân đội? Ở đây cách quan đạo hơn mười dặm, nơi nào đến quân đội, ngươi có phải nhìn lầm hay không?

Đại trại chủ trầm giọng nói

- Không sai, là quân đội, nhân số khoảng ngàn người.

Hán tử gầy gò cực kì khẳng định nói.

- Ngàn người, chết tiệt, quân đội đui mù đến từ nơi nào, chỉ có ngàn người lại dám trùng kích Lâm Tiên trại ta. Lão tam, ngươi mang một nửa người sơn trại ở chỗ này tiếp tục tìm kiếm, ta mang theo huynh đệ còn lại cùng các nhân mã sơn trại khác đi giải quyết nhóm quân đội to gan lớn mật này.

Trên mặt Đại trại chủ hiện lên một vệt tàn nhẫn.

- Đại trại chủ, đây có phải hay không là bẩy rập? Ta hoài nghi chuyện thiếu trại chủ sợ rằng cùng nhóm quân đội vào núi này có liên quan.

Tam trại chủ chau mày, trong lòng có cỗ cảm giác bất an.

- Có quan hệ càng tốt, quân đội chỉ có ngàn người tiến nhập vào địa bàn chúng ta cũng chỉ có tìm chết. Lão tam, ngươi ở nơi này tìm kĩ cho ta, tuyệt đối không thể để cho hung thủ đục nước béo cò đào tẩu.

Đại trại chủ cũng không thèm để ý, hắn hiện tại ước gì lập tức giải quyết nhóm quân đội chướng mắt này, sau đó trở về tìm được hung thủ, bầm thây vạn mảnh vì con trai báo thù.

- Vâng!

Tam trại chủ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook