Tam Thái Tử

Chương 735: Đứa bé

Thuỵ Tỉnh Thỏ

05/11/2014

- Khuynh Thành, Cửu ca nhìn ra được, ngươi thích hắn. Ngươi không cần phủ nhận, loại chuyện này Cửu ca đều biết. Nói thật, nếu ngươi gặp được lúc hắn còn độc thân, hắn tuyệt đối tương xứng với ngươi, nhưng hiện tại, ta nhìn các ngươi không hợp.

Lạc Tinh Thần trầm giọng nói.

- Cửu ca, ngươi nhìn lầm rồi, ta làm sao có thể thích hắn.

Lạc Khuynh Thành lắc đầu, thần sắc trên mặt hiện lên vẻ cô đơn không dễ dàng phát hiện.

- Ngươi có thể khống chế được chính mình là tốt nhất, Lạc gia bây giờ là chỉ còn hai người chúng ta là cao thủ, khi lão tổ tông còn chưa trở về, phụ thân đại nhân cũng chưa trở về, hai chúng ta, nhất là ngươi thiên phú xuất chúng, chính là trụ cột của Lạc gia.

Lạc Tinh Thần trầm giọng nói.

Lời của hắn làm cho Lạc Khuynh Thành thần sắc càng thêm cô đơn, nàng gật gật đầu, nói:

- Cửu ca, ngươi không cần nói, sau này ta sẽ cố gắng tu luyện, ta sẽ bảo hộ người Lạc gia an toàn.

Lạc Tinh Thần thần sắc trầm trọng thở dài, hắn biết mình nói như thế đối với Lạc Khuynh Thành thật sự không công bằng, nhưng tình huống trước mắt, Lạc Khuynh Thành thật sự là không nên bị cuốn vào, bởi vì Lý Lân này cùng nam nhân khác cực kỳ bất đồng, đó là một người không ngại trêu chọc phiền toái lại là người cực kỳ coi trọng trách nhiệm. Nghe muội muội nói Lý Lân đã có vài mối tình, dưới tình huống này hắn không có khả năng dễ dàng đi tìm tình mới, không muốn vì chính mình tạo thêm trách nhiệm trói buộc.

Hôm đó lúc nghỉ ngơi, Lạc Khuynh Thành ngồi hờ hững một mình, vẻ hoạt bát trên người đã biến mất không tung tích, dưới áp lực, cả người dường như bị biến thành một người khác.

- Khuynh Thành, ngươi không nên nghe ca ca ngươi. Lời của hắn chính là chó má.

Hư không run lên, một đạo thân ảnh xuất hiện trước người Lạc Khuynh Thành.

- Yên Nhiên, trong lòng ta có chút rối loạn. Chẳng lẽ lúc trước ca ca nói đều là thật? Nhưng vì sao thích người khác, ta cũng không thể xác định?

Lạc Khuynh Thành sắc mặt hơi khó coi nói.

- Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ca ca ngươi là từ góc độ những người đứng xem mà kết luận, tất nhiên so với ngươi thì tỉnh táo hơn. Nhưng ngươi không nên nghe lời của hắn, bởi vì Lạc Khuynh Thành ngươi là một người không chịu ước thúc, cũng không phải trời sinh tồn tại chỉ vì bảo hộ Lạc gia.

Lý Yên Nhiên nói làm cho Lạc Khuynh Thành thần sắc sửng sốt.

- Yên Nhiên, lúc trước ngươi cũng không lộ diện, hôm nay như thế nào lại thiếu kiên nhẫn như vậy?

Lạc Khuynh Thành cười khổ nói.

- Ta chỉ là hy vọng ngươi không phải đi đường vòng, có một số việc lựa chọn sai lầm sẽ làm cho cả đời phải tiếc nuối.

Lý Yên Nhiên trầm giọng nói.

- Tiếc nuối sao? Ta nên lựa chọn như thế nào?

Lạc Khuynh Thành trên mặt lộ ra thần sắc mù mịt, rất nhiều chuyện căn bản không phải nàng có thể quyết định được.

- Tuân theo chính bản tâm của ngươi, chuyện muốn làm thì phải đi làm, không cần sợ nếu kết cục có chua sót, để cho tương lai không phải hối hận. Khuynh Thành, tại điểm này ngươi nên học tập Tuyết Linh một chút, tình huống của nàng lúc trước với đại ca ngươi cũng thấy đấy. Đại ca thoạt nhìn khôn khéo dị thường, nhưng trên thực tế đối với tình cảm có chút trì độn, hơn nữa Tuyết Linh ở bên cạnh hắn, cho dù ngươi có tốt thì hắn cũng sẽ không chú ý.

Lý Yên Nhiên trầm giọng nói.

- Ý của ngươi là làm cho Tuyết Linh rời khỏi Lý Lân?

Lạc Khuynh Thành kinh ngạc mở miệng.

- Không, ta hy vọng ngươi không làm những việc mà ngươi sẽ phải hối hận. Chúng ta và Tuyết Linh đều là người thừa kế của nguyên tố chi tổ thượng cổ, trên người tự nhiên gánh vác trách nhiệm của nguyên tố chi tổ thượng cổ, đại ca muốn bảo vệ Tuyết Linh mãi mãi là việc không thể nào thành công. Nói đến cùng, thực lực của chúng ta vẫn là quá nhỏ bé, căn bản không có khả năng đánh vỡ gông xiềng vận mệnh.

Lý Yên Nhiên trước nay chưa từng nói nhiều, lời của nàng đối với người đang chìm trong mê mang như Lạc Khuynh Thành có tác dụng rất lớn.

- Cám ơn ngươi Yên Nhiên, nhưng mà chuyện này ta cần phải suy tính kỹ lưỡng.



Lạc Khuynh Thành thái độ lập lờ nước đôi, Lý Yên Nhiên không nói gì nhiều nữa, sau đó lắc mình một cái lại ẩn đi.

Mặc kệ là nữ tử như thế nào, một khi gặp phải phiền não hiện tại như của Lạc Khuynh Thành cũng đều không biết phải làm sao. Lý Lân là một nam nhân tốt, đáng tiếc giữa hắn và Lạc Khuynh Thành thiếu một điểm duyên phận. Hơn nữa Lạc Khuynh Thành cũng không rõ lòng mình, đợi đến khi nàng hiểu được thì sự tình đã hoàn toàn khác trước rồi!

Sau khi huynh muội Lạc Khuynh Thành rời đi, Lý Lân tiến vào không gian Lục Mang Tinh. Trong không gian Lục Mang Tinh rộng lớn có vô số rễ cây kết hợp tạo thành những cái kén như tổ ong to bằng thân người đang gắn trên thân cây. Dưới cây Sinh Mệnh, Tần Tuyết Linh đang ngồi khoanh chân tu luyện trong căn nhà gỗ nhỏ. Khi Lý Lân vừa bước vào, nàng cũng đã cảm ứng được. Nàng mở to mắt, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt tràn đầy sự quan tâm của Lý Lân.

- Thế nào rồi, có thể thức tỉnh được bao nhiêu lực lượng của kiếp trước?

Lý Lân quan tâm hỏi.

Tần Tuyết Linh lắc đầu, nói:

- Phong ấn của Thánh Quân rất lợi hại, muội hoàn toàn không mở ra được.

- Vậy lực lượng Thần cấp lúc trước là ở đâu ra?

Lý Lân hỏi.

- Phong ấn tuy rằng không thể hoàn toàn giải trừ, nhưng có thể phá vỡ một phần nhỏ, mượn được lực lượng từ kiếp trước. Chỉ là bởi vì có phong ấn tồn tại, khiến cho lực lượng mượn từ thời thượng cổ tới rất không ổn định. Thậm chí đã xảy ra dị biến, hiện tại tinh thần của muội vẫn còn hoảng hốt.

Tần Tuyết Linh bất đắc dĩ nói.

- Đúng rồi, thứ lúc trước từ trên người ngươi phát ra đó là cái gì? Có thể đối mặt ngạnh kháng với cường giả Thần cấp chân chính, nhìn như thế nào cũng đều phải có lai lịch rất lớn.

Lý Lân lắc đầu, yên lặng nắm lấy tay nàng, lực lượng cường hãn tiến vào thân thể của nàng, nhất là vùng bụng, nơi phát sinh dị biến.

- Lý Lân, ngươi nói xem có phải ta đã… Có phải ta đã…

Tần Tuyết Linh ấp a ấp úng nói.

- Đã cái gì?

Lý Lân nhăn mày, không biết việc gì mà lại khiến cho Tần Tuyết Linh vốn hào sảng lại có điệu bộ muốn nói lại thôi như vậy.

- Ta rất có thể đã có em bé!

Cuối cùng Tần Tuyết Linh đỏ mặt, cười nói.

- Cái gì?

Lý Lân sửng sốt, thậm chí nhất thời còn không kịp phản ứng.

- Ta cảm giác có, lúc trước nhiều lần mơ thấy một đứa trẻ con, vừa nãy lại phát sinh tình huống như thế, nếu như ta đang mang một đứa nhỏ có lai lịch cực lớn trong người, tất cả đều có thể giải thích được.

Tần Tuyết Linh thấp giọng nói.

- Con?

Lý Lân dùng thần thức tra xét cơ thể Tần Tuyết Linh, nhưng cũng không cảm nhận được chút khí tức nào của trẻ nhỏ.

Ngay thời điểm Lý Lân đang nhíu mày không thôi, một cỗ tinh thần ba động mỏng manh yếu ớt đột nhiên từ trong cơ thể Tần Tuyết Linh truyền đến, điều này làm cho Lý Lân tinh thần chấn động, cả người lập tức phấn chấn lên.

- Ba... Mẹ...

Thanh âm non nớt, nhẹ nhàng truyền ra, điều này làm cho Lý Lân cùng Tần Tuyết Linh kinh ngạc đến mức phải mở trừng mắt.

- Chúng ta…có con!



Lý Lân nuốt một ngụm nước miếng, thần sắc trên mặt không ngừng biến đổi từ mê mang đến hưng phấn.

- Lý Lân, Lý Lân, ngươi làm sao vậy?

Tần Tuyết Linh thấp giọng hô, nàng thấy ánh mắt Lý Lân phức tạp, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ khẩn trương.

- Ta... Ta đang cao hứng, ta muốn làm cha. Hài tử, ta là cha của ngươi.

Lý Lân ghé vào bụng trên của Tần Tuyết Linh nói.

- Ba ba... Ba ba...

Thanh âm non nớt lại truyền ra, sinh mệnh dao động cũng theo thanh âm truyền ra mà chậm rãi tăng cường.

- Lý Lân, ta có một việc muốn nói với ngươi!

Tần Tuyết Linh thấp giọng nói.

- Nói đi!

Lý Lân ôm nàng vào trong lòng, vô cùng thương yêu nói.

- Ta muốn quay về Đại Đường!

Tần Tuyết Linh nói khiến cho Lý Lân sửng sốt.

- Bây giờ trở về?

Lý Lân không khỏi nhăn mày lại.

- Ta nhớ gia gia, đi ra ngoài đã rất nhiều năm, cũng không biết gia gia như thế nào rồi. Còn nữa, chúng ta tuy rằng đính hôn, nhưng dù sao cũng chưa kết hôn, ta nghĩ lần này trở về sẽ tổ chức hôn lễ.

Tần Tuyết Linh đỏ mặt cười nói.

- Cũng nên làm thế, ta cũng đã nhiều năm chưa trở về Đại Đường rồi, cũng đã đến thời điểm cần trở về một chuyến.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Cám ơn!

Tần Tuyết Linh tựa vào lòng Lý Lân, bàn tay vuốt ve bụng của mình, trên mặt tràn đầy sự hòa ái của một người mẹ.

- Nhưng trước đó ta phải đi tới Liễu gia.

Lý Lân thấp giọng nói.

- Lý Lân, ta không muốn ngươi đi, Liễu gia có thể không tham gia vào việc Thánh Quân điều động toàn bộ cao thủ thế giới, hiển nhiên đây là một thế lực có thực lực rất mạnh, ngay cả Thánh Quân cũng không dám trêu chọc, chúng ta đã bắt một số người của Liễu gia, hiện tại lại đánh lên sơn môn, thật sự là quá nguy hiểm.

Tần Tuyết Linh thấp giọng nói.

- Ta biết Liễu gia không đơn giản, nhưng bây giờ không đi không được, huyết mạch của Liễu gia có quan hệ rất lớn với cây Sinh Mệnh. Hiện tại cây Sinh Mệnh lớn mạnh thì cũng đã lớn mạnh, nhưng ta luôn cảm giác nó khuyết thiếu một tia linh tính. Hiện tại đã biết rõ rồi, linh tính của cây Sinh Mệnh có quan hệ rất lớn với Liễu gia. Cho nên bất kể như thế nào ta cũng phải đi tra xét một phen.

Lý Lân trầm giọng nói.

Tần Tuyết Linh nhìn hắn cả nửa ngày, bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Được rồi, nhưng mà ta hy vọng ngươi đáp ứng ta phải dẹp bỏ tất cả, đặt an toàn lên trên hết. Điều này không chỉ vì ta, mà còn vì con của chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook