Chương 487: Gặp lại cố nhân.(1)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
- Ngọn núi này là trụ sở mang các ngươi tiến vào học viện, hi vọng chư vị học viên cần cù tu luyện, cố gắng trở thành cao thủ danh chấn đại lục.
Nói xong, Gia Cát Thừa Phong phá toái hư không biến mất, lưu lại một đám học viên đưa mắt nhìn nhau.
Ùng một tiếng, dưới bình đài, vô số tu sĩ đột nhiên vọt lên đài cao, một số người hoảng sợ, phải biết rằng, năm nay nhân số tham gia hơn mười vạn người, mà chỉ tuyển chọn ngàn người, tỉ lệ chọi quá lớn này làm cho đại đa số mọi người sẽ thất bại. Nhưng học viện Thần Ma cũng không phải là kẻ ngu, trong những người thất bại này cũng có nhiều thiên tài đáng giá thu hút, nếu cự tuyệt như vậy thì thật đáng tiếc. Bởi vậy, trừ đệ tử chính thức, hàng năm học viện Thần Ma còn tuyển thêm đại lượng đệ tử dự bị. Nhưng học viên này yêu cầu hà khắc hơn nhiều. Lần này Lý Lân mới biết được Đại Hoàng tỷ cho mình gia nhập chỉ là theo tiêu chuẩn học viên dự bị, điều này làm Lý Lân có chút buồn bực.
- Tiền bối, ngài là Lý Lân xếp thứ nhất trên bảng tinh anh sao? Vãn bối là Trương Thuần, hi vọng có thể trở thành người hầu của tiền bối, mong tiền bối thu lưu!
Một thanh niên ngượng ngùng đi tới bên người Lý Lân nói.
- Người hầu?
Lý Lân ngạc nhiên, còn chưa nghe qua chuyện này a!
- Lão đại không biết cũng là bình thường, hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ thất bại đều lựa chọn trở thành người hầu của cao thủ, những người hầu này sẽ theo học viên chính thức mà vào bên trong học viện học tập, cũng giống là thư đồng gia đinh vậy, nhưng lại đạt được nhiều lịch lãm từ chủ nhân, có thể nhanh chóng tăng trưởng thực lực. Chuẩn bị cho lần khảo nghiệm tiếp theo!
Trương Thanh thấy Lý Lân khó hiểu, vội vàng giải thích.
- Sao ngươi biết ta là Lý Lân?
Lý Lân đột nhiên hỏi, chính mình cũng không phải là môt trong chín đại cao thủ, trước kia cũng không tiếp xúc với nhiều người, cho nên không có danh khí gì mới đúng. Mà thanh niên ngượng ngùng này lại tìm được chính mình, điều này nói rõ gã biết mình, tốt thiểu cũng thấy qua hình ảnh của mình.
- Vãn bối mua bảng xếp hạng các cao thủ có tiềm lực từ Thiên Cơ Các, bên trong có tiền bối!
Thanh niên thẹn thùng nói.
Trên trái Lý Lân tràn đầy mồ hôi, Thiên Cơ Các này đúng là dai như đỉa đói, chính mình vừa thành danh liền khiến mọi người đều biết, thủ đoạn kinh khủng như vậy làm cho Lý Lân rất là bất đắc dĩ, cũng cảm thấy rất kiêng kỵ.
- Xin lỗi, ta không có thói quen để người khác hầu hạ, ngươi tìm người khác thử coi!
Lý Lân lắc đầu, căn bản không có ý tứ tiếp nhận.
- Tiền bối, vãn bối rất chăm chỉ, mong…
Thanh niên ngượng ngùng hơi đỏ mặt nói.
- Không cần, ngươi nên tìm đi người khác đi!
Lý Lân khoát tay, xoay người tiến về sơn môn có bảng tinh anh. Nơi đó hẳn là có chấp sự của học viện Thần Ma, nhân tiện hỏi chút tin tức về mấy người Tần Tuyết Linh một chút.
Thanh niên ngượng ngùng khó dấu được thất vọng, nhưng gã cũng nhanh chóng thu thập tâm tình, tìm cao thủ trên bảng tinh anh khác.
- Hàizzz!
Trương Thanh nhìn thanh niên ngượng ngùng kia một lúc, bất đắc dĩ thở dài.
- Sao vậy?
Lâm Vũ Vi khó hiểu hỏi, có thể thông qua khảo nghiệm quả là quá may mắn rồi, dù tiến vào vào ngoại viện, nhưng khả năng trở nên nổi bật cũng không thể quá lớn. Bởi vậy, căn bản không có ai tìm tới ba người xin làm người hầu, Lâm Vũ Vi không rõ vì sao Trương Thanh lai thở dài.
Lãnh Băng đương nhiên hiểu được vì sao Trương Thanh thở dài, gã nhìn trên người thanh niên ngượng ngùng kia có hình bóng của mình lúc trước. Xem ra trước kia Trương Thanh đã làm chuyện này không ít lần, kết quả cuối cùng, vừa nhìn là hiểu ngay, gã không được người nào xem trọng, cũng không có cơ hội trở thành người hầu của kẻ khác.
Đối với người hầu gì đó, Lý Lân căn bản không để ý tới, hắn tới học viện Thần Ma không phải là vì thành lập thế lực, mà là vì lớn mạnh tu vi bản thân, huống chi hiện tại cũng không tốt như tưởng tượng.
- Chủ nhân!
Một thân ảnh cường tráng lướt qua đám người mà tới bên người Lý Lân, cái đầu trọc lóc đã nói rõ thân phận của gã.
- Trước mặt người khác không cần gọi ta là chủ nhân! Hơn nữa, ngươi có khả năng tiến vào nội viện, vì sao lại buông bỏ?!
Lý Lân ngẩng đầu hỏi, tên đầu trọc này đúng là kẻ xếp thứ hai trong chín đại cao thủ Điền Bá Quang. Khi Lý Lân biết được tên gã thì hắn ngơ ngác nửa ngày, có thể nói, ở kiếp trước, đại danh của Điền Bá Quang không người nào là không biết. Vạn Lý Độc Hành – Điền Bá Quang, dâm tặc phong lưu một đời, có phong thái cực kỳ bựa trong tiểu thuyết võ hiệp của ngài Kim Dung. Nhưng nhìn lại Điền Bá Quang đời này, cao lớn vạm vỡ, tựa như một con gấu bắc cực cường tráng, nào có phong thái phong lưu của dâm tặc.
- Thua cũng thua rồi, trong vòng trăm năm, ta sẽ tuân thủ hứa hẹn, làm nô bộc cho ngươi! Nhưng ta sẽ không buông bỏ, sau này sẽ còn khiêu chiến ngươi, cuối cùng hoàn toàn đánh bại ngươi!
Điền Bá Quang lộ ra thần sắc phức tạp, đông thời theo bản năng sờ vào cánh tay xuôi bên hông, cánh tay bị thương nặng vẫn còn mơ hồ đau. Điền Bá Quang nghĩ thế nào cũng không rõ, thân hình nhu nhược của Lý Lân lại có lực lượng khủng bố như thế, trong nháy mắt đó, đầu trọc còn cho là mình đang đối đầu với cự long.
Lý Lân cười gượng lắc đầu, đột nhiên xoay người, hắn cảm nhận được mấy ánh mắt có dụng ý khác, thần sắc hơi chút thay đổi.
- Đầu trọc, ngươi đã nói vậy, ta liền không khách khí nữa. Lần này ngươi xem như ta may mắn lấy được thành tích thứ nhất ngoại viện, không biết đã làm cho bao nhiều người đỏ mắt đây nì! Ta cũng không có nhiều thời gian ứng phó những phiền toái này, mấy chuyện này giao cho ngươi đi, đừng để kẻ nào tới quấy rầy ta. Như vậy ta mới có thể tiếp nhận khiêu chiến của ngươi!
Tròng mắt Lý Lân xoay chuyển, trong nháy mắt đã quyết định đùn đẩy mấy thứ phiền toái này cho Điền Bá Quang.
- Tốt!
Điền Bá Quang không chút chần chừ gật đầu, sau đó liền xoay người quát lớn với học viên có mặt:
- Từ hôm nay trở đi, Lý Lân chính là lão đại của ta, thằng nhãi nào muốn khiêu chiến lão đại thì phải qua một cửa của lão tử trước!
Một tiếng rống như sư tử gầm này liền hấp dẫn tất cả mọi người.
- Khốn kiếp, chẳng lẽ tên kia đã hàng phục được tên trọc Điền Bá Quang sao?
Có hai thân ảnh trốn trong đám người khó coi nói, trong hai người này có một kẻ đầu tóc trắng xóa, mọt người khác thì toàn thần dày đặc âm khí, chính là đầu bạc cùng Hắc Sát bị Lý Lân đánh trọng thương trong tiên đảo.
- Hừ, thật sự nghĩ thực lực cường đại thì giỏi lăm sao? Trên thế giới này, thực lực cũng không đại biểu cho tất cả! Đầu bạc, chúng thu nạp nhân thủ, bản thân ta muốn nhìn ai chết về tay ai!
Hắc Sát âm trầm nói.
- Hắc hắc, chủ ý này không tệ, lần này có không ít cao thủ, thu nhận nhiều thì có thể tạo thành một lực lượng cường đại, chẳng những có thể đối phó Lý Lân cùng đầu trọc, hơn nữa còn có thể tranh đoạt tài nguyên cùng với những kẻ khác. Tương lai thậm chí còn có khả năng trở thành tiền vốn giúp chúng ta sống yên ổn.
Đầu bạc gật gật đầu, cảm giác chủ ý này không tệ. Tuy hai người không phải là đối thủ của Lý Lân, nhưng dù sao cũng là một trong chín đại cao thủ, bài danh thứ sáu cùng thứ bảy trên bảng tinh anh, lấy uy danh lúc trước cùng với thực lực hiện tại, thu nạp một nhóm người đúng là quá đơn giản.
Không đề cập tới ám chiến giữa các học viên trong học viện Thần Ma, Lý Lân bị hấp dẫn bởi một khí tức quen thuộc, chỉ là khí tức này như ẩn như hiện, nếu không phải hắn có cảm giác nhạy bén thì e rằng hắn đã tưởng là ảo giác. Lướt mắt nhìn qua đám người, Lý Lân tập trung về thân ảnh áo đen nhanh chóng đi về phía xa.
- Các hạ ngừng bước!
Lý Lân hô lớn, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vùùuuuuù….
Thân ảnh áo đen dường như bị dọa sợ, thân hình đột nhiên tăng tốc chạy về phía Thiên Đế Thành.
Lý Lân cau mày, nhanh chóng tăng tốc đuổi theo.
- Thuấn di!
Rõ ràng thực lực đối phương không mạnh, chưa đi được mười dặm thì Lý Lân đã cản trước mặt đối phương.
- Các hạ là ai? Tại sao lại có khí tức của cố nhân ta!
Lý Lân trầm giọng nói.
- Muốn biết thì theo ta!
Giọng nói của đối phương hơi khàn khàn, cả người ẩn trốn trong áo bào màu đen, dù là Lý Lân cũng không thể xác định được đối phương ai. Hắn cũng muốn động thủ bắt giữ đối phương, nhưng sợ làm đối phương tức giận tạo thành phiền toái không cần thiết, vì vậy chỉ có thể mặc cho đối phương tự tiện.
- Dẫn đường!
Kẻ có tài cao thì gan cũng lớn, đối phương chỉ có thực lực Vũ hoàng lục phẩm, căn bản không có uy hiếp gì đối với Lý Lân.
Sau nửa canh giờ, hai người tới một biệt viện hẻo lánh trong Thiên Đế Thành, Lý Lân phát hiện cửa biệt viện có bố trí cấm chế, hơn nữa, loại cấm chế này làm cho hắn có cảm giác rất quen thuộc.
- Các hạ có thể lộ ra chân diện mục chứ!
Tuy Lý Lân biểu hiện như rất tùy ý, nhưng hắn đã chuẩn bị tốt để ra tay khi cần thiết. Không có tâm hại người nhưng phải có tâm phòng bị người. Nam nhân đi trên con đường tinh phong huyết vũ, sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác.
- Tam ca, xem ra thật sự là ca rồi, trước kia ta còn không tin!
Không còn giọng nói khàn khàn, thân ảnh trùm trong áo choàng đen lộ ra giọng nói thanh thúy, xốc lên áo bào, một khuôn mặt lộ ra quý khí uy nghiêm.
- Ngươi là … lão ngũ?
Qua nửa ngày Lý Lân mới nhận ra, trên mặt kinh ngạc nói không nên lời. Người thần bí dẫn mình tới nơi này dĩ nhiên là Ngũ hoàng tử Lý Triệt đã tiến vào học viện Thần Ma một năm trước. Đã hơn một năm không gặp, Lý Triệt đã thành thục hơn rất nhiều, thực lực cũng tăng tiến từ Võ sư lên Võ tông, lấy tuổi của gã mà tính, vậy đã không tệ rồi. Dù sao, biến thái như Lý Lân thì mấy trăm năm cũng chưa chắc có một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.