Chương 544: Giằng co.
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
- Bây giờ, vào lúc nửa đêm tối đen như thế này, ngươi không sợ tên khốn khiếp đó bắt ngươi làm con tin sao? Theo cách nhìn của bản đại gia, những loại chuyện như thế tên khốn khiếp ngu đần nhất định làm được.
Ngao Vô Không lắc đầu nói, tiểu công chúa này cũng không phải là người không có đầu óc, bây giờ mà đi thì chẳng khác gì đem bánh bao nhân thịt mà ném cho chó, sẽ chỉ có đi mà không có về.
- Không, hắn sẽ không làm thế, tuy rằng hắn không phải là quân tử nhưng cũng không phải là tà ác tiểu nhân, đi thôi, lần này đi hẳn là có thể đem phong ấn chủ tớ của ngươi giải trừ.
Bát công chúa khoát tay, thân thể nho nhỏ, nhưng lại có một loại uy nghiêm của người trên, loại chuyển biến này khiến cho tròng mắt Ngao Vô Không thiếu chút nữa thì bật cả ra ngoài.
- OMG, thế giới này thật là quá điên cuồng, tiểu ma nữ này ăn cái thiên tài địa bảo gì mà lại có chuyển biến lớn đến như vậy?
Bát công chúa không xuất động loan giá, nàng cùng với Ngao Vô Không hai người lén lén lút lút đi đến phủ đệ của Lý Lân.
Ở một chỗ sâu trong hoàng cung, thần thức Bích Lạc Hoàng thấy được cảnh tượng này, trên khuôn mặt kinh ngạc biến thành một sắc ấm áp.
- Tiểu nha đầu có phần tâm ý này thật không uổng công lâu nay trẫm yêu thương.
Tiếp theo thần thức bao phủ nơi phủ đệ của Lý Lân, miệng lẩm bẩm:
- Tên rùa đen này, nếu ngươi dám khi dễ nữ nhi của trẫm, lần này tuyệt đối trẫm sẽ cho ngươi biết tay.
Trong phủ của Lý Lân, nhìn thấy Bát công chúa và Ngao Vô Không đồng thời cùng đến, trên mặt Lý Lân lộ ra một vẻ kinh ngạc không dấu được.
- Các ngươi tìm ta có việc?
- Đương nhiên, những tình báo mà ngươi muốn bản đại gia đã có trong tay, ngươi mau mau cởi bỏ phong ấn chủ tớ, trả lại tự do cho Long đại gia.
Ngao Vô Không có chút đắc ý nói.
- Tin tức đâu?
Lý Lân trầm giọng hỏi, nhưng trong lòng cũng có vài phần bức thiết, tiểu nha đầu Dao Cơ kia tách ra cũng đã hai năm rồi, cũng không biết hiện tại nàng thế nào, lại còn có Ngọc Anh nữa, Lý Lân luôn luôn có cảm giác nàng có che dấu mình cái gì đó, đáng tiếc trước đây bởi vì không có thực lực nên cũng không tiện đi hỏi, hiện tại Lý Lân đã trở thành một thanh niên ngẩng cao đầu, tự nhiên muốn đưa bọn họ đến ở bên người.
Ngao Vô Không nhìn về phía tiểu công chúa, ý tứ rất rõ ràng, muốn Bát công chúa đem cuộn giấy trao cho Lý Lân.
Bát công chúa không nhìn ánh mắt Ngao Vô Không, nàng đi đến trước mặt Lý Lân, sắc mặt có chút ngưng trọng nói:
- Phụ hoàng bức bách ngươi đi tra xét phía dưới diễn võ trường?
- Ngươi biết, nhưng mà chuyện này chỉ sợ không phải một cái tiểu công chúa như ngươi có thể thay đổi được.
Thần sắc Lý Lân bình tĩnh nói.
Ngay cả Bát công chúa mơ mơ hồ hồ cũng biết, có lẽ toàn bộ cao tầng Bích Lạc Hoàng triều đều biết, không trách được hộ bộ Bích Lạc hoàng triều áp dụng thủ đoạn như thế, dùng hạ phẩm tinh thạch thay thượng phẩm tinh thạch, mục đích chẳng qua là muốn cố hết sức giữ khoản tài phú này ở lại thành Trung Châu, một khi một tháng sau Lý Lân chết ở dưới ấy, mấy thứ này sẽ lại thu hồi về quốc khố của Bích Lạc Hoàng triều, Bích Lạc Hoàng quả nhiên cay nghiệt, có thể tính toán tốt như thế này.
Thần sắc Lý Lân bình tĩnh nhưng trong đáy lòng lại có một ngọn lửa giận không che dấu được, hắn nhìn về phía Bát công chúa, ánh mắt chớp lên một tia nguy hiểm, làm sao Lý Lân lại không biết địa vị của Bát công chúa trong lòng Bích Lạc Hoàng, chỉ cần mình bắt giữ nàng, dùng nàng làm con tin chắc chắn nhất định có hy vọng thoát khỏi khống chế của Bích Lạc Hoàng.
Nhưng vào lúc này, Ngao Vô Không đột nhiên tiến lên từng bước, bên dưới thân thể hình người bắt đầu xuất hiện những vảy màu xanh, vừa vặn ngăn ánh mắt Lý Lân nhìn Bát công chúa.
Đề phòng, không sai, chính là đề phòng.
Ngao Vô Không này, mạnh mẽ ký kết làm nô bộc chính mình, thế nhưng lại muốn cùng mình đối nghịch.
Lý Lân cảm thấy có chút buồn cười, một tia tà niệm trong lòng cũng biến mất không còn thấy gì nữa.
- Tránh ra nhé, Lý Lân, ta tuy rằng không phải là người tốt gì, nhưng chắc chắn sẽ không dùng một tiểu cô nương bảo mệnh.
Trên mặt Ngao Vô Không hiện lên vẻ chói lọi, y hận không thể không hung hăng đá một cái thật mạnh vào chính miệng của mình. Chính mình, thực là, mẹ nó, đồ hèn, trong thời gian này y bị tiểu công chúa chỉnh cho không nhẹ, dưới tình huống như vậy, đáng nhẽ ra y phải trốn ở một bên, vui sướng ném đá xuống giếng khi người gặp họa mà không phải là xông lên bảo hộ cho nàng. Trong lúc này hành động theo bản năng không phải bị coi thường thì là cái gì!
- Ta muốn cầu xin ngươi một chuyện.
Trên nét mặt Bát công chúa biểu hiện tràn đầy sự thành thục, không tương xứng một chút nào với tuổi tác của mình.
- Cầu xin ta? Ngươi có biết những lời này là rất buồn cười không?
Lý Lân cười nhẹ nói, cái mạng nhỏ của mình giờ đều đã nằm trong tay Bích Lạc Hoàng, chính mình có cái gì mà để Bát công chúa cầu xin chứ.
- Buồn cười, có lẽ vậy! Hôm nay phụ hoàng gọi ta vào cung, phụ hoàng thật ôn nhu, tốt bụng, hiền lành, so với trước đây còn muốn ôn nhu, tốt bụng, hiền lành hơn, nhưng là càng như vậy thì càng có đại sự phát sinh, ta có một loại cảm giác, phụ hoàng muốn tham dự vào một chuyện cửu tử nhất sinh, hơn nữa chỉ một điểm nắm chắc phụ hoàng cũng không có.
Bát công chúa nói đến cuối cùng, trên mặt hiện lên thần sắc lo lắng thật sâu sắc.
Đồng tử Lý Lân co rút lại, theo bản năng hắn nhìn chung quanh, trong thức hải đột nhiên lao ra tám đạo thần phù màu vàng, trong nháy mắt tám đạo thần phù đã hóa thành cả một khu vực màu vàng.
Ngao Vô Không hoảng sợ, theo bản năng nhảy ra phía ngoài để trốn, trước đây y đã không ít lần ăn khổ từ xiềng xích do tám miếng thần phù màu vàng này hóa thành, bởi vậy như sinh ra bóng ma trong lòng, khi thời điểm y kịp phản ứng, cấm chế màu vàng đã bao phủ kín cả Lý Lân cùng Bát công chúa vào trong đó.
- Mụ nội nó, dọa cho Long đại gia sợ đến nhảy dựng lên.
Ngao Vô Không lau mồ hôi lạnh căn bản không tồn tại chuẩn bị tiến vào trong cấm chế, nghe lén một chút xem tên vô sỉ Lý Lân cùng với Bát công chúa khó chơi kia, rốt cuộc họ nói những gì.
- Nếu ngươi dám động thủ, bản tọa sẽ không khách khí.
Thanh âm của một giọng nói trẻ tuổi truyền đến, cả người Ngao Vô Không trong nháy mắt cứng đờ, từng giọt mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng y.
- Cao thủ, cao thủ Võ Tôn siêu cấp.
Từ trong đáy lòng Ngao Vô Không điên cuồng hô hoán, không biết được rõ ràng mới có mấy ngày không gặp, bên người Lý Lân tại sao lại có thể xuất hiện cao thủ Võ Tôn siêu cấp.
Ngao Vô Không gian nan quay đầu lại, ở trước cửa tiểu viện của Lý Lân, một người tướng mạo cùng trạng thái so sánh với hình người của mình cũng không kém cỏi chút nào, người thanh niên đang lạnh lùng đứng nhìn y, chỉ có duy nhất đôi tai nhòn nhọn kia là để lộ ra thân phận của y.
- Người Tinh Linh tộc.
Ngao Vô Không thét lên một tiếng kinh hãi, y tự nhiên biết mục đích Lý Lân từ xa vạn dặm đến thành Trung Châu này, nhưng lại không nghĩ rằng Lý Lân thật sự có liên lạc với người Tinh Linh tộc, hơn nữa có vẻ quan hệ cùng với đối phương cũng không tệ lắm.
- Ngươi chính là Long tộc, là con rồng có vấn đề sao? Đáng tiếc là không sinh ra một cái túi da tốt tốt một chút.
Người trước mặt chính là cái tên mặt thì non choẹt mà lòng thì già lão, Mộc tiên sinh.
- Tiền bối, vãn bối cũng không phải là kẻ địch của Lý Lân, ngài không cần dùng thần thức để khóa giữ vãn bối.
Ngao Vô Không gượng gạo cười nói, y cố gắng làm ra một bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, đây là pháp bảo để tự giữ mình trước mặt các lão quái vật, cái tên Ngao Vô Không vô liêm sỉ này tuyệt đối gặp qua không ít những loại trận chiến như thế này, nên ứng đối tự nhiên thành thạo.
- Biết ngươi không phải là kẻ địch, nếu không mới rồi cũng không chỉ có khóa giữ đơn giản như vậy đâu, tuy rằng không biết tiểu tử Lý Lân này muốn làm gì, nhưng mà ngươi vẫn phải kiên nhẫn chờ xem.
Nói xong Mộc tiên sinh lại thêm một tầng phong ấn màu lục lên trên mặt phong ấn màu vàng của Lý Lân.
- Tiền bối, ngài đây là?
Ngao Vô Không không thể giải thích được, cái phong ấn màu vàng kia đã cực kỳ khủng bố rồi, lấy thần thức của y cũng không thể xuyên thấu qua được, ngoại trừ cao thủ Võ Tôn, chỉ sợ không có người nào có thể chú ý được bên trong cấm chế.
-Hừ, lão phu làm việc còn cần ngươi dạy sao.
Mộc tiên sinh hừ lạnh một tiếng giương mắt nhìn về giữa không trung, ở một nơi nào đó có một đạo thân ảnh, sắc mặt có chút khó coi đang chú ý đến nơi này.
- Mẹ rồng ơi! Là Bích Lạc Hoàng.
Ngao Vô Không thấy mềm cả đùi, cả người y nhanh chóng biến thành một con rồng nhỏ màu xanh trơn nhẫy dị thường, trườn nhanh đến mặt sau cấm chế của Lý Lân.
- Phế vật vô dụng.
Mộc tiên sinh liếc mắt nhìn Ngao Vô Không, rồi không quan tâm nữa, ngưng thần nhìn thân ảnh giữa không trung.
- Đó là nữ nhi của trẫm.
Thanh âm uy nghiêm lọt vào trong tai Mộc tiên sinh.
- Ta biết, Lý Lân hẳn là không có ác ý.
Mộc tiên sinh cũng đồng dạng lạnh lùng đáp lại, đầu óc không tốt không có nghĩa là không cónóng nảy, mà tính tình Mộc tiên sinh lại trùng hợp là cực kỳ nóng nảy, nếu Bích Lạc Hoàng không phải là dùng thần thức phong ấn nơi này, Mộc tiên sinh cũng sẽ không cứng rắn như thế, thậm chí y còn tự động vì Lý Lân mà canh gác, đây là tôn nghiêm của cao thủ Võ Tôn, hành động của Bích Lạc Hoàng, Mộc tiên sinh coi như là khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.