Chương 343: Hỏa Diệm Sơn (1)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
06/10/2014
- Ngươi… ngươi muốn làm gì!
Ngao Vô Tình có chút cục xúc bất an nói. Đường hoàng là người thủ hộ Hắc Thủy Tùng Lâm không ngờ lại có một ngày bối rối như thế này, Lý Lân cảm thấy vô cùng thú vị, đưa tay khẽ vuốt mái tóc nàng, vẻ mặt thâm tình nói:
- Vô Tình, đời này kiếp này ta sẽ không buông tay đâu.
Ngao Vô Tình có chút mê muội rồi, thân mình không tự giác dựa vào lòng Lý Lân. Cảm nhận được hơi nóng tràn ngập sinh cơ kia, Ngao Vô Tình đột nhiên có chút cảm giác cực kỳ an tâm và mệt mỏi. Đường đường là cao thủ Hoàng cấp, không ngờ lại ngủ say trong lòng Lý Lân rồi.
Nhìn dung nhan điềm đạm và hơi thở đều đặn của Ngao Vô Tình, Lý Lân cũng có vài phần ngây ngốc. Nam nhân nào không hy vọng có một gia đình an ổn, có một thê tử mình yêu sâu đậm. Lúc bắt đầu của Lý Lân và Ngao Vô Tình tuy không viên mãn, nhưng trước mắt mà nói, kết quả cũng không tệ.
Ba ngày sau, Ngao Vô Tình chính thức xuất hiện với thân phận Vương hậu của Hắc Thủy Tùng Lâm. Lý Lân kiệt lực ủng hộ, Ngao Vô Ba tự nhiên cũng chỉ có thể đại lực ủng hộ. Nghi thức tiến hành rất thuận lợi, cuối cùng Ngao Vô Tình theo Lý Lân vào ở trong động Thánh Long. Động Thánh Long chính là nơi lịch đại Thánh Long Vương cư ngụ. Tuy động phủ thoạt nhìn cực kỳ nguyên thủy, nhưng lại chính là nơi linh khí nồng nặc nhất trong toàn bộ Hắc Thủy Tùng Lâm. Huống hồ không gian nội bộ của động Thánh Long cực lớn, đủ để chứa toàn bộ tiểu điện kia của Ngao Vô Tình.
- Bản vương phải đi rồi! Hắc Thủy Tùng Lâm này tạm thời giao cho nàng!
Lý Lân ôm Ngao Vô Tình vào lòng, dịu dàng nói.
- Chàng không thể bỏ thân phận nhân loại của chàng sao? Ở lại Hắc Thủy Tùng Lâm làm Thánh Long Vương tốt thế, tại sao nhất định phải trở về thế giới loài người làm một hoàng tử nhỏ bé.
Ngao Vô Tình buồn bã nói.
- Ha ha! Lại nói chuyện ngốc rồi! Nhân loại và linh thú đối với ta mà nói đều là sinh linh mà thôi, sở dĩ phải trở về, chỉ là vì sự phát triển tốt hơn thôi. So với nhân loại, Hắc Thủy Tùng Lâm trên một số phương diện vẫn còn quá lạc hậu.
Lý Lân cười cười nói.
- Lạc hậu thì thế nào, trăm ngàn năm qua, Hắc Thủy Tùng Lâm vẫn đứng vững không ngã. Ta thấy chàng chính là luyến tiếc mấy nữ nhân trong thế giới nhân loại của chàng. Ta đã nghe nói, ở thế giới nhân loại chàng không chỉ đã đính hôn, còn có một nữ nhân làm tướng quân.
Ngao Vô Tình vẻ mặt chua xót nói.
- Ha ha! Không ngờ Vương nữ đại nhân nổi danh khắp Hắc Thủy Tùng Lâm cũng là một người hay ghen!
Lý Lân vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hơi trêu tức nói.
- Hừ! Ta bây giờ nghĩ thông rồi. Ta ngoài việc là người thủ hộ Hắc Thủy Tùng Lâm, còn là một nữ nhân. Nếu chàng đã tước đoạt thân phận người thủ hộ của ta, vậy sao ta không thể hưởng thụ tất cả mọi thứ của một nữ nhân.
Ngao Vô Tình bĩu môi nói. Động tác nàng làm cho nội tâm Lý Lân có chút xao động. Trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Tình cảm của hai người phát triển quả thật quá nhanh. Cho dù giữa hai người không phát sinh thêm quan hệ thực chất nào nữa, nhưng ôm ôm ấp ấp đã được Ngao Vô Tình ngầm đồng ý. Bây giờ bộ dạng Ngao Vô Tình ghen tuông khiến Lý Lân quên mất thân phận trước đó của nàng. Không thể không cảm thán, nữ nhân rơi vào lưới tình thì chỉ số thông minh đều sẽ giảm thấp.
- Bản Vương phải bằng năng lực của mình để tạo ra một bầu trời, không thể vĩnh viễn uốn người trong Hắc Thủy Tùng Lâm làm một Sơn Đại Vương. Vô Tình, nàng bây giờ đã mở ra truyền thừa huyết mạch của cự long thần thánh, tiến hóa thành cự long thần thánh chỉ là vấn đề thời gian. Với tiềm lực của nàng, Hoàng cấp căn bản chỉ là khởi điểm, nàng không muốn phát triển lên trình tự cao hơn sao? Nàng là nữ nhân của ta, ta hy vọng nàng có thể cùng ta tiến về phía trước.
Lý Lân thoáng động tình nói.
- Ta biết rồi! Chàng yên tâm đi đi! Hắc Thủy Tùng Lâm ta sẽ khống chế tốt. Nơi này sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất cho chàng…
Lời của Ngao Vô Tình còn chưa dứt, đã bị Lý Lân bá đạo hôn lên.
Thời gian rời đi vẫn là đến rồi, trong động Thánh Long một trận không gian truyền tống khởi động, Lý Lân cười vẫy tay với Ngao Vô Tình, không chút do dự bước vào trong.
Theo sự rời đi của Lý Lân, trong lòng Ngao Vô Tình thoáng qua một chút cảm giác cô đơn. Lúc này nàng mới tin chắc, trái tim mình đã bị tên Lý Lân kia mang đi rồi.
Nơi tập kết Phủ binh, từng đội Phủ binh toàn thân thương tích đang được chữa thương, hơn nữa số lượng so với trước đó ít đi không ít. Mà đoàn người Ngụy Duyên đang giúp chữa trị cho người bị trọng thương. Không còn bảo mệnh thần phù, vẻ khủng khiếp của Hắc Thủy Tùng Lâm được thể hiện toàn bộ ra ngoài. Đoàn người Ngụy Duyên rời đi chỉ có một tram công lý, nhưng một tram công lý này đối với Phủ binh mà nói đã trở thành con đường tử vong. Một tháng này, số người trở về trong hai đại đội gần ngàn người của Phủ binh chưa tới bảy phần mười. Trong đó người trọng thương đã chiếm đến một nửa. nếu không phải có Hương Lân cung cấp lượng lớn đan dược giữ mạng, e rằng những người này cũng khó sống tới giờ.
- Thống lĩnh, đại đội thứ hai của chúng ta lại có một người chết rồi!
Đại đội trưởng Cao Đạt của đại đội thứ hai sắc mặt trầm trọng đi tới nói.
- Những người còn lại kiệt lực cứu trị, cần linh dược gì đều đi tìm Hương Hương cô nương.
Ngụy Duyên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Sĩ binh có thể trốn thoát từ trong Tùng Lâm đều có tiềm lực đáng bồi dưỡng, mỗi lần chết đi một người đều là tổn thất cực lớn.
- Dạ!
Cao Đạt nhanh chóng hướng về chiếc lều màu vàng ở trung ương mà đi. Bởi vì nơi đây là vùng an toàn mà Hạc Vương tự mình phân chia, không có bất kì một đội linh thú nào dám vi phạm công kích. Chiếc lều màu vàng ở vị trí trung tâm nhất của doanh trại chính là lều của Hương Lân. Lý Lân trì hoãn không chịu xuất hiện, khiến nàng chỉ có thể bị vây ở chốn này. Cũng may nàng ở nơi này, cung cấp lượng lớn đan dược giữ mạng cho những Phủ binh liều mạng này, nếu không Phủ binh hiện tại có thể có một phần ba sống sót đã là không tệ rồi. Chính nhưng hành vi này khiến tất cả Phủ binh đều cung kính đối đãi với Hương Lân như Bồ Tát sống.
- Phu nhân, Cao Đạt cầu kiến!
Cao Đạt ồm ồm nói. Thân hình hắn quá cao, chiếc lều của Hương Lân cũng có thể xem là cao lớn nhưng không ngờ hắn cũng khó có thể tiến vào.
- Người chết rồi ta cũng hết cách, về phần những người còn lại, thương thế của họ quá nặng, có thể sống tiếp hay không hoàn toàn tùy thuộc vào ý chí của họ. Ai cũng giúp không được họ.
Âm thanh bình tĩnh của Hương Lân truyền đến. Thực lực của nàng vô cùng cường hãn, làm sao không biết chuyện xảy ra trong cả doanh địa này.
- Hương Lân tỷ tỷ, về phần những người trọng thương sắp chết kia, người thật sự không có cách sao?
Một âm thanh dịu dàng truyền đến, chính là Ny Ny đã khôi phục khỏe mạnh. Hiện tại trung đội nữ binh đã hoàn toàn bị Mạc Phi Linh tiếp quản, Ny Ny cô nương cũng đành thuận thế đi theo bên cạnh Hương Lân. Hai nữ hiện tại đã từ lạnh lùng trở thành không có gì là không nói với nhau, Hương Lân sau khi phát hiện Ny Ny cô nương là Thiên Âm Thể, liền lấy ra một quyển Đại Đạo Thần Âm tặng cho nàng ấy, khiến phương diện Âm Đạo của Ny Ny có tiến bộ nhảy vọt. Hơn nữa dưới dự giúp đỡ của Hương Lân, nàng đã sơ bộ phóng thích được Lăng Tiêu Vong Tình Công đã khổ tu mười mấy năm, muốn phá vỡ vận mệnh bi kịch mấy vạn năm của tông thánh nữ Lăng Tiêu.
- Không phải ta không cứu, mà là cứu không được. Thiên phú thần thông của linh thú chính là đề cập đến thương tổn pháp tắc, đan dược bình thường hiệu quả rất kém. Mà đan dược cấp cao thì trong tay ta lại không có, cho dù có long cũng lực bất tòng tâm.
Hương Lân bất đắc dĩ đứng dậy đi ra. Ny Ny cô nương ôm một cây đàn cổ lẳng lặng đứng sau lưng nàng.
- Kính xin phu nhân ra tay cứu giúp!
Thân hình hùng tráng của Cao Đạt quỳ phịch xuống mặt đất.
- Ôi chao! Những người các ngươi! Đều là một đám cố chấp, làm thế này thật sự đáng sao?
Hương Lân cau mày nói.
- Không có gì là đáng hay không đáng. Họ là huynh đệ của ta, ta không thể trơ mắt nhìn họ chết đi mà không làm gì cả. Kính xin phu nhân ra tay, giảm bớt đau đớn cho chư vị huynh đệ.
Cao Đạt tất nhiên biết thương thế của rất nhiều người đã bước nửa mình vào cửa tử thần. Nhưng hắn không muốn bỏ cuộc. Toàn bộ hy vọng của hắn đều tập trung trên người Hán Vương phu nhân Hương Lân.
- Dẫn đường đi! Ta đi xem thử!
Hương Lân có chút bất đắc dĩ nói. Đối mặt với lời cầu xin của những người này, Hương Lân không nỡ không quan tâm.
Lúc này, một tiếng hạc kêu truyền đến, một con tiên hạc cực lớn hướng về phía này mà bay tới.
- Là Hạc Vương!
Cao Đạt trầm giọng mở miệng nói.
- Hãy nhìn trên lưng Hạc Vương, điện hạ cũng trở về rồi!
Trên mặt Ny Ny hiện lên một chút kích động.
- Tên khốn này, cuối cùng cũng đã trở về!
Trên mặt Hương Lân hiện lên thần sắc trút được gánh nặng, ngay sau đó lại trở nên tức giận nghiến rang nghiến lợi.
Vù!
Cuồng phong gào thét, Hạc Vương chậm rãi hạ xuống, hai thân ảnh nhanh nhẹn khác thường nhảy xuống.
- Hạc Vương, ngươi không thể biến thành hình dạng con người từ từ đáp xuống sao!
Lý Lân toàn thân áo xanh tức giận nói. Động tác thô bạo vừa rồi của Hạc Vương, khiến lều trại của toàn bộ doanh địa chấn động mạnh. Rất nhiều người bị thương không thể động đậy bị thổi đến la oai oái. Nếu không phải toàn bộ Phủ binh đều biết Hạc Vương, e rằng bây giờ họ đã đề cao cảnh giác lên rồi.
Ngao Vô Tình có chút cục xúc bất an nói. Đường hoàng là người thủ hộ Hắc Thủy Tùng Lâm không ngờ lại có một ngày bối rối như thế này, Lý Lân cảm thấy vô cùng thú vị, đưa tay khẽ vuốt mái tóc nàng, vẻ mặt thâm tình nói:
- Vô Tình, đời này kiếp này ta sẽ không buông tay đâu.
Ngao Vô Tình có chút mê muội rồi, thân mình không tự giác dựa vào lòng Lý Lân. Cảm nhận được hơi nóng tràn ngập sinh cơ kia, Ngao Vô Tình đột nhiên có chút cảm giác cực kỳ an tâm và mệt mỏi. Đường đường là cao thủ Hoàng cấp, không ngờ lại ngủ say trong lòng Lý Lân rồi.
Nhìn dung nhan điềm đạm và hơi thở đều đặn của Ngao Vô Tình, Lý Lân cũng có vài phần ngây ngốc. Nam nhân nào không hy vọng có một gia đình an ổn, có một thê tử mình yêu sâu đậm. Lúc bắt đầu của Lý Lân và Ngao Vô Tình tuy không viên mãn, nhưng trước mắt mà nói, kết quả cũng không tệ.
Ba ngày sau, Ngao Vô Tình chính thức xuất hiện với thân phận Vương hậu của Hắc Thủy Tùng Lâm. Lý Lân kiệt lực ủng hộ, Ngao Vô Ba tự nhiên cũng chỉ có thể đại lực ủng hộ. Nghi thức tiến hành rất thuận lợi, cuối cùng Ngao Vô Tình theo Lý Lân vào ở trong động Thánh Long. Động Thánh Long chính là nơi lịch đại Thánh Long Vương cư ngụ. Tuy động phủ thoạt nhìn cực kỳ nguyên thủy, nhưng lại chính là nơi linh khí nồng nặc nhất trong toàn bộ Hắc Thủy Tùng Lâm. Huống hồ không gian nội bộ của động Thánh Long cực lớn, đủ để chứa toàn bộ tiểu điện kia của Ngao Vô Tình.
- Bản vương phải đi rồi! Hắc Thủy Tùng Lâm này tạm thời giao cho nàng!
Lý Lân ôm Ngao Vô Tình vào lòng, dịu dàng nói.
- Chàng không thể bỏ thân phận nhân loại của chàng sao? Ở lại Hắc Thủy Tùng Lâm làm Thánh Long Vương tốt thế, tại sao nhất định phải trở về thế giới loài người làm một hoàng tử nhỏ bé.
Ngao Vô Tình buồn bã nói.
- Ha ha! Lại nói chuyện ngốc rồi! Nhân loại và linh thú đối với ta mà nói đều là sinh linh mà thôi, sở dĩ phải trở về, chỉ là vì sự phát triển tốt hơn thôi. So với nhân loại, Hắc Thủy Tùng Lâm trên một số phương diện vẫn còn quá lạc hậu.
Lý Lân cười cười nói.
- Lạc hậu thì thế nào, trăm ngàn năm qua, Hắc Thủy Tùng Lâm vẫn đứng vững không ngã. Ta thấy chàng chính là luyến tiếc mấy nữ nhân trong thế giới nhân loại của chàng. Ta đã nghe nói, ở thế giới nhân loại chàng không chỉ đã đính hôn, còn có một nữ nhân làm tướng quân.
Ngao Vô Tình vẻ mặt chua xót nói.
- Ha ha! Không ngờ Vương nữ đại nhân nổi danh khắp Hắc Thủy Tùng Lâm cũng là một người hay ghen!
Lý Lân vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hơi trêu tức nói.
- Hừ! Ta bây giờ nghĩ thông rồi. Ta ngoài việc là người thủ hộ Hắc Thủy Tùng Lâm, còn là một nữ nhân. Nếu chàng đã tước đoạt thân phận người thủ hộ của ta, vậy sao ta không thể hưởng thụ tất cả mọi thứ của một nữ nhân.
Ngao Vô Tình bĩu môi nói. Động tác nàng làm cho nội tâm Lý Lân có chút xao động. Trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Tình cảm của hai người phát triển quả thật quá nhanh. Cho dù giữa hai người không phát sinh thêm quan hệ thực chất nào nữa, nhưng ôm ôm ấp ấp đã được Ngao Vô Tình ngầm đồng ý. Bây giờ bộ dạng Ngao Vô Tình ghen tuông khiến Lý Lân quên mất thân phận trước đó của nàng. Không thể không cảm thán, nữ nhân rơi vào lưới tình thì chỉ số thông minh đều sẽ giảm thấp.
- Bản Vương phải bằng năng lực của mình để tạo ra một bầu trời, không thể vĩnh viễn uốn người trong Hắc Thủy Tùng Lâm làm một Sơn Đại Vương. Vô Tình, nàng bây giờ đã mở ra truyền thừa huyết mạch của cự long thần thánh, tiến hóa thành cự long thần thánh chỉ là vấn đề thời gian. Với tiềm lực của nàng, Hoàng cấp căn bản chỉ là khởi điểm, nàng không muốn phát triển lên trình tự cao hơn sao? Nàng là nữ nhân của ta, ta hy vọng nàng có thể cùng ta tiến về phía trước.
Lý Lân thoáng động tình nói.
- Ta biết rồi! Chàng yên tâm đi đi! Hắc Thủy Tùng Lâm ta sẽ khống chế tốt. Nơi này sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất cho chàng…
Lời của Ngao Vô Tình còn chưa dứt, đã bị Lý Lân bá đạo hôn lên.
Thời gian rời đi vẫn là đến rồi, trong động Thánh Long một trận không gian truyền tống khởi động, Lý Lân cười vẫy tay với Ngao Vô Tình, không chút do dự bước vào trong.
Theo sự rời đi của Lý Lân, trong lòng Ngao Vô Tình thoáng qua một chút cảm giác cô đơn. Lúc này nàng mới tin chắc, trái tim mình đã bị tên Lý Lân kia mang đi rồi.
Nơi tập kết Phủ binh, từng đội Phủ binh toàn thân thương tích đang được chữa thương, hơn nữa số lượng so với trước đó ít đi không ít. Mà đoàn người Ngụy Duyên đang giúp chữa trị cho người bị trọng thương. Không còn bảo mệnh thần phù, vẻ khủng khiếp của Hắc Thủy Tùng Lâm được thể hiện toàn bộ ra ngoài. Đoàn người Ngụy Duyên rời đi chỉ có một tram công lý, nhưng một tram công lý này đối với Phủ binh mà nói đã trở thành con đường tử vong. Một tháng này, số người trở về trong hai đại đội gần ngàn người của Phủ binh chưa tới bảy phần mười. Trong đó người trọng thương đã chiếm đến một nửa. nếu không phải có Hương Lân cung cấp lượng lớn đan dược giữ mạng, e rằng những người này cũng khó sống tới giờ.
- Thống lĩnh, đại đội thứ hai của chúng ta lại có một người chết rồi!
Đại đội trưởng Cao Đạt của đại đội thứ hai sắc mặt trầm trọng đi tới nói.
- Những người còn lại kiệt lực cứu trị, cần linh dược gì đều đi tìm Hương Hương cô nương.
Ngụy Duyên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Sĩ binh có thể trốn thoát từ trong Tùng Lâm đều có tiềm lực đáng bồi dưỡng, mỗi lần chết đi một người đều là tổn thất cực lớn.
- Dạ!
Cao Đạt nhanh chóng hướng về chiếc lều màu vàng ở trung ương mà đi. Bởi vì nơi đây là vùng an toàn mà Hạc Vương tự mình phân chia, không có bất kì một đội linh thú nào dám vi phạm công kích. Chiếc lều màu vàng ở vị trí trung tâm nhất của doanh trại chính là lều của Hương Lân. Lý Lân trì hoãn không chịu xuất hiện, khiến nàng chỉ có thể bị vây ở chốn này. Cũng may nàng ở nơi này, cung cấp lượng lớn đan dược giữ mạng cho những Phủ binh liều mạng này, nếu không Phủ binh hiện tại có thể có một phần ba sống sót đã là không tệ rồi. Chính nhưng hành vi này khiến tất cả Phủ binh đều cung kính đối đãi với Hương Lân như Bồ Tát sống.
- Phu nhân, Cao Đạt cầu kiến!
Cao Đạt ồm ồm nói. Thân hình hắn quá cao, chiếc lều của Hương Lân cũng có thể xem là cao lớn nhưng không ngờ hắn cũng khó có thể tiến vào.
- Người chết rồi ta cũng hết cách, về phần những người còn lại, thương thế của họ quá nặng, có thể sống tiếp hay không hoàn toàn tùy thuộc vào ý chí của họ. Ai cũng giúp không được họ.
Âm thanh bình tĩnh của Hương Lân truyền đến. Thực lực của nàng vô cùng cường hãn, làm sao không biết chuyện xảy ra trong cả doanh địa này.
- Hương Lân tỷ tỷ, về phần những người trọng thương sắp chết kia, người thật sự không có cách sao?
Một âm thanh dịu dàng truyền đến, chính là Ny Ny đã khôi phục khỏe mạnh. Hiện tại trung đội nữ binh đã hoàn toàn bị Mạc Phi Linh tiếp quản, Ny Ny cô nương cũng đành thuận thế đi theo bên cạnh Hương Lân. Hai nữ hiện tại đã từ lạnh lùng trở thành không có gì là không nói với nhau, Hương Lân sau khi phát hiện Ny Ny cô nương là Thiên Âm Thể, liền lấy ra một quyển Đại Đạo Thần Âm tặng cho nàng ấy, khiến phương diện Âm Đạo của Ny Ny có tiến bộ nhảy vọt. Hơn nữa dưới dự giúp đỡ của Hương Lân, nàng đã sơ bộ phóng thích được Lăng Tiêu Vong Tình Công đã khổ tu mười mấy năm, muốn phá vỡ vận mệnh bi kịch mấy vạn năm của tông thánh nữ Lăng Tiêu.
- Không phải ta không cứu, mà là cứu không được. Thiên phú thần thông của linh thú chính là đề cập đến thương tổn pháp tắc, đan dược bình thường hiệu quả rất kém. Mà đan dược cấp cao thì trong tay ta lại không có, cho dù có long cũng lực bất tòng tâm.
Hương Lân bất đắc dĩ đứng dậy đi ra. Ny Ny cô nương ôm một cây đàn cổ lẳng lặng đứng sau lưng nàng.
- Kính xin phu nhân ra tay cứu giúp!
Thân hình hùng tráng của Cao Đạt quỳ phịch xuống mặt đất.
- Ôi chao! Những người các ngươi! Đều là một đám cố chấp, làm thế này thật sự đáng sao?
Hương Lân cau mày nói.
- Không có gì là đáng hay không đáng. Họ là huynh đệ của ta, ta không thể trơ mắt nhìn họ chết đi mà không làm gì cả. Kính xin phu nhân ra tay, giảm bớt đau đớn cho chư vị huynh đệ.
Cao Đạt tất nhiên biết thương thế của rất nhiều người đã bước nửa mình vào cửa tử thần. Nhưng hắn không muốn bỏ cuộc. Toàn bộ hy vọng của hắn đều tập trung trên người Hán Vương phu nhân Hương Lân.
- Dẫn đường đi! Ta đi xem thử!
Hương Lân có chút bất đắc dĩ nói. Đối mặt với lời cầu xin của những người này, Hương Lân không nỡ không quan tâm.
Lúc này, một tiếng hạc kêu truyền đến, một con tiên hạc cực lớn hướng về phía này mà bay tới.
- Là Hạc Vương!
Cao Đạt trầm giọng mở miệng nói.
- Hãy nhìn trên lưng Hạc Vương, điện hạ cũng trở về rồi!
Trên mặt Ny Ny hiện lên một chút kích động.
- Tên khốn này, cuối cùng cũng đã trở về!
Trên mặt Hương Lân hiện lên thần sắc trút được gánh nặng, ngay sau đó lại trở nên tức giận nghiến rang nghiến lợi.
Vù!
Cuồng phong gào thét, Hạc Vương chậm rãi hạ xuống, hai thân ảnh nhanh nhẹn khác thường nhảy xuống.
- Hạc Vương, ngươi không thể biến thành hình dạng con người từ từ đáp xuống sao!
Lý Lân toàn thân áo xanh tức giận nói. Động tác thô bạo vừa rồi của Hạc Vương, khiến lều trại của toàn bộ doanh địa chấn động mạnh. Rất nhiều người bị thương không thể động đậy bị thổi đến la oai oái. Nếu không phải toàn bộ Phủ binh đều biết Hạc Vương, e rằng bây giờ họ đã đề cao cảnh giác lên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.