Chương 332: Hoàng cấp hiện, Vương thành loạn (8)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
01/10/2014
- Nữ tướng cân quắc, không nghĩ tới sinh thời lão phu còn có thể gặp được.
Lần này, Đại Đường phái ra hai mươi người tới đây, tất cả đều là cao thủ Vương Tọa thấp phẩm trở lên, riêng Vương Tọa cửu phẩm có ba người. Hơn nữa, nhìn thực lực của những Vương Tọa cửu phẩm này đều là cao thủ hiếm có.
- Vương gia khen lộn rồi! Tố Tố không dám nhận!
Bạch Tố Tố chào theo kiểu nhà binh, không kiêu không nịnh nói.
- Không tệ, không tệ! Tiểu tử Hán vương đâu rồi? Lão tổ nhớ hắn vô cùng a!
Trên mặt Tề vương lộ ra nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn rất hòa thiện. Ngụy vương cùng Hàn vương cũng như thế, không hề có bộ dạng cao cao tại thượng.
- Hán vương điện hạ đã vào Hắc Thủy Tùng Lâm rồi, mạt tướng đã dùng diều hâu đưa tin các vị Vương gia tới rồi, tin rằng không bao lâu thì điện hạ liền nhận được tin tức.
Bạch nương tử nói.
- Vậy là tốt rồi, ba người vốn còn muốn tới giúp Hán vương một tay, lại không nghĩ tới thực lực không đủ, thế cục trong Hắc Thủy vương thành đã không thể xen vào được, Chỉ có thể mặt dày tới đây nhìn xem. Nếu Hán vương nhận được tin tức, mong hắn quay về Địch Sơn tiểu thành, ba lão già chúng ta không ra gì cũng thể bảo vệ được cho hắn an toàn.
Tề vương tự tin nói.
Lời này làm cho Bạch nương tử cùng Chu Thắng Nam chấn động thật lớn. Ba Vương Tọa cửu phẩm mà có thể nói ra lời này chứng tỏ trên người bọn họ có con bài nắm chắc, một con bài đủ để không úy kỵ công kích của Hoàng cấp.
- Mạt tướng nhất định mang tin tức truyền đi!
- Các ngươi đi thôi! Chúng ta đã tới cảnh giới ích cốc, không cần thực vật cũng được, không cần phái người hầu hạ.
Tề vương khoát tay, để mọi người ra ngoài.
Bạch Tố Tố gật đầu, đánh mắt cho Chu Thắng Nam, Chu Thắng Nam mang tất cả tôi tớ người làm trong trạch viện rời đi.
- Bạch tướng quân! Kính mong người mang tư liệu thế cục của Vương thành đưa tới đây. Nếu đến nơi này, thì chúng ta cũng phải tìm hiểu một chút thế cục trong vương thành.
Tề vương nhìn sâu vào Bạch Tố Tố một cái, mở miệng nói.
- Vương gia yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ hết sức điều tra nhất cử nhất động trong Hắc Thủy vương thành.
Trong khoảng thời gian này, Vệ Quốc quân cũng không chỉ vùi đầu diễn luyện binh trận, đồng thời đã bố trí cơ sở ngầm trong mọi nơi trong Hắc Thủy vương thành. Mỗi ngày có ai ra vào Hắc Thủy vương thành thì bọn họ đều biết. Về phần vì sao đoàn người Đại Đường không bị bọn họ tra được, chỉ có thể nói là do bọn họ đi được nửa đường đã đổi hướng.
Bọn người Bạch Tố Tố vừa rời đi, Tháp La đứng dậy nói:
- Vương gia, ta muốn dò xét xung quanh một phen, đồng thời cũng tìm hiểu thế cục Hắc Thủy vương thành một chút.
Tề vương nhìn gã một cái, không khỏi cau mày.
- Cũng tốt, có tình huống gì thì lập tức báo ngay!
Tề vương gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý với gã.
- Đa tạ vương gia!
Tháp La mừng rỡ, sỡ dĩ gã không ở lại trạch viện chính là vì ra ngoài tìm kiếm huyết thực. Bản mạng linh khí của gã là Huyết Hồn Phiên, chỉ có thể dùng tinh huyết của người mới có thể gia tăng uy lực, trước kia gã không dám hành động, hiện tại, khó khăn lắm mới tới vùng động loạn này, đây quả thực là thiên đường của gã. Đương nhiên, Hắc Thủy vương thành thì gã không dám đi, tán tu cùng với thương nhân đi lại bên ngoài vương thành mới là mục tiêu của gã.
Trừ chút tâm tư này, Tháp La còn có nhiệm vụ của mình, là Vương Tọa bát phẩm dưới trướng Vũ vương, gã coi như là một thuộc hạ được trọng dụng. Sau khi Tam đại hoàng thử Lý Hoành mang tin tức Lý Lân kết minh với Hắc Thủy Tùng Lâm trở về, tạo nên một cuộc thảo luận trên cao tầng. Vũ vương kiên quyết phản đối, về phần tâm tư vì sao phản đối thì không ai đoán được. Những hoàng tử khác cũng đều phản đối, dù sao Lý Lân có thú vương cao giai trong Hắc Thủy Tùng Lâm duy trì, thế lực lập tức bành trướng vượt qua các hoàng tử còn lại. Cho dù Vũ vương cũng không thể thoải mái áp chế được hắn. Nhưng lần này lão tổ Đại Đường cực kỳ động tâm, Vũ vương nhìn thấy vậy thì từ phản đối chuyển thành đồng ý. Nhưng lão lại rắp tâm hại người, nói là Lý Lân tư lịch không đủ, chuyển từ Lý Lân kết minh với Hắc Thủy Tùng Lâm thành Đại Đường kết minh với Hắc Thủy Tùng Lâm. Như vậy, dù Lý Lân có chút ưu thế nhưng đã không còn không thể đối phó rồi. Về phần vì sao Vương Tọa bát phẩm Tháp La này được Vũ vương mạnh mẽ đẩy vào trong đội ngũ này, chỉ là Vũ vương đề phòng vạn nhất mà phái ra tai mắt mà thôi.
Ra khỏi phủ viện, Tháp La đưa ánh mắt độc ác nhìn về quân bộ Vệ Quốc quân, vẻ mặt tàn nhẫn nói:
- Lý Lân, ngươi giết con trai của lão phu, lão phu cùng ngươi thề bất lưỡng lập. Hiện tại thu chút lợi tức, sao đó mới lấy mạng chó của ngươi.
Hai tháng trước, Tác Mộc phụng mệnh Vũ vương đuổi giết Lý Lân, bị Lý Lân giết chết. Tháp La là sư phụ trên danh nghĩa của Tác Mộc, cũng là cha ruột của Tác Mộc. Chỉ là đương thời còn mang nhiệm vụ nặng nề, nhất thời không thể ra mặt. Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội tự mình tới đây, gã đã hạ quyết tâm phải cho Lý Lân sống không bằng chết.
Nói xong, Tháp La đi ra Địch Sơn tiểu thành, dù gã hận không thể lập tức giết hết người có quan hệ với Lý Lân, nhưng gã cũng hiểu được làm như vậy tất sẽ làm cho mấy người Tề vương phát hiện. Dù sao gã đã tới đây, bằng vào thực lực Vương Tọa bát phẩm của gã, giét chết vài kẻ dưới tiên thiên thì chỉ là chuyện dễ dàng. Vì tự tin như vậy, Tháp La không đi tìm hiểu chi tiết hai người Chu Thắng Nam mà ra ngoài săn giết huyết thực. Hi vọng có thể gia tăng Phệ Huyết Phiên mình vất vả tế luyện mấy trăm năm lên một bước, trở thành tạp phẩm linh bảo.
Ban đêm trong Hắc Thủy Vương Thành rất yên tĩnh. Đối với võ giả mà nói, cho dù là lúc đêm đen hay ban ngày thì cũng không khác nhau lắm, nhưng con người thì xưa nay vẫn quen hoạt động ban ngày hơn. Vào buổi tối, trừ khu Lăng Tiêu lâu vẫn sáng trưng náo nhiệt thì những nơi khác lại khá yên tĩnh. Vầng trăng tròn trên trời dần xuất hiện màu đỏ tươi quỷ dị.
Vù —— !
Một luồng khí thiên địa hòa hợp không biết từ đâu xuất hiện, toàn bộ cao thủ trong Hắc Thủy Vương Thành ngay lập tức đồng loạt mở mắt, cảm nhận được luồng khí bất bình thường đang bạo phát ngay giữa Hắc Thủy Vương Thành.
- Xuất hiện rồi sao?
Có người không nhịn được nói thầm.
Càng lúc càng nhiều người đi ra khỏi chỗ bế quan, chạy tới khu vực trung tâm của Hắc Thủy Vương Thành. Trên bầu trời xuất hiện nhiều vệt chân khí sáng rực, khiến người bình thường trông thấy mà kinh hồn bạt vía.
Ở trung tâm Hắc Thủy Vương Thành có một thạch điện cổ xưa. Thạch điện rộng chừng trăm mét, so sánh với Hắc Thủy Vương Thành rộng mấy dặm, có thể nói là hoàn toàn nhỏ bé không đáng kể. Nhưng nếu xét bố cục toàn thành, thì đây lại chính là trung tâm của Hắc Thủy Vương Thành, tất cả kiến trúc trong thành đều lấy thạch điện bình thường này làm trung tâm. Trong thạch điện không có tượng thần gì cả, chỉ có một Thạch Bia màu đen cao tới hơn mười mét. Càng quỷ dị hơn là, trên bia đá này không hề có một chữ nào. Trải qua năm trăm năm, Hắc Thủy Vương Thành đã trải qua đủ loại mưa gió, nhưng thạch điện này vẫn cứ vậy đứng sừng sững không ngã, bất chấp cả thời gian. Ngay cả cao thủ Hoàng cấp cũng chưa chắc có thể tổn hại bia đá này. Vì không có ai thờ cúng, nên đương nhiên cũng chẳng có cái gọi là thần uy gì ở đây hết, cho nên cho dù dùng thần thức tra xét cũng không phát hiện chỗ nào đặc thù. Cứ vậy, lâu dần nơi này trở thành một nơi đặc biệt, mặc dù rất nhiều người đến, nhưng không có ai chiếm lấy làm của riêng.
Rầm —— !
Không gian bên ngoài thạch điện bị phá vỡ, một lão già hạc phát đồng nhan cất bước đi ra. Ngay lập tức cách đó không xa không gian lại xuất hiện thêm một lỗ hổng, một văn sĩ trung niên vẻ mặt bình thản đi ra.
- Phượng huynh, từ biệt đã ba trăm năm, hôm nay chúng ta cuối cùng cũng đã gặp nhau.
Văn sĩ trung niên híp mắt cười nói.
- Đúng vậy! Nhớ lại năm đó hai giáo chúng ta tranh giành danh hiệu thế lực đệ nhất Hắc Thủy Vương Thành, là những ngày tháng sảng khoái cỡ nào chứ.
Vẻ mặt lão giả hạc phát đồng nhan tràn đầy hoài niệm.
- Hiện giờ thế hệ chúng ta còn có ai không! Ta nghe nói Trương Lỗ của Kim Mã đường đã bị người ta giết chết, một thân Tinh Nguyên cứ thế bị hấp thu, đường đường là cao thủ Hoàng cấp, không ngờ lại chết uất ức như vậy, thật sự là đáng tiếc.
Văn sĩ trung niên cảm thán nói.
- Trương Lỗ tuy đạt tới Hoàng cấp, nhưng đang bế quan thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nên mới bị người ta hãm hại mà thôi. Nếu không phải bản tọa lúc đó cũng đang bế quan, há lại có thể để mặc cho kẻ tiểu nhân làm càn.
Vẻ mặt lão giả có chút phẫn nộ. Nếu Trương Lỗ bị giết chết khi đang chiến đấu chính diện sòng phẳng, lão đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng đằng này Trương Lỗ lại là bị người ta ám sát, đường đường là cao thủ Hoàng cấp, không ngờ lại cứ vậy vô thanh vô tức chết đi, ngay cả Kim Mã đường cũng bị diệt sạch, cùng là một trong bốn thế lực lớn của Hắc Thủy Vương Thành, khó tránh khỏi cảm giác “thỏ tử hồ bi”.
Rầm, lại thêm một bóng người đi ra từ trong hư không.
- Biết ngay hai lão già các ngươi dễ bị kích động mà, cẩn thận không lại bị người ta tính kế đấy.
Người vừa tới một thân trường bào màu xanh, tại vạt áo có đồ án Kim Sắc Bát Quái, chính là tiêu chí của Thái Thượng trưởng lão Đại Diễn tông.
Lần này, Đại Đường phái ra hai mươi người tới đây, tất cả đều là cao thủ Vương Tọa thấp phẩm trở lên, riêng Vương Tọa cửu phẩm có ba người. Hơn nữa, nhìn thực lực của những Vương Tọa cửu phẩm này đều là cao thủ hiếm có.
- Vương gia khen lộn rồi! Tố Tố không dám nhận!
Bạch Tố Tố chào theo kiểu nhà binh, không kiêu không nịnh nói.
- Không tệ, không tệ! Tiểu tử Hán vương đâu rồi? Lão tổ nhớ hắn vô cùng a!
Trên mặt Tề vương lộ ra nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn rất hòa thiện. Ngụy vương cùng Hàn vương cũng như thế, không hề có bộ dạng cao cao tại thượng.
- Hán vương điện hạ đã vào Hắc Thủy Tùng Lâm rồi, mạt tướng đã dùng diều hâu đưa tin các vị Vương gia tới rồi, tin rằng không bao lâu thì điện hạ liền nhận được tin tức.
Bạch nương tử nói.
- Vậy là tốt rồi, ba người vốn còn muốn tới giúp Hán vương một tay, lại không nghĩ tới thực lực không đủ, thế cục trong Hắc Thủy vương thành đã không thể xen vào được, Chỉ có thể mặt dày tới đây nhìn xem. Nếu Hán vương nhận được tin tức, mong hắn quay về Địch Sơn tiểu thành, ba lão già chúng ta không ra gì cũng thể bảo vệ được cho hắn an toàn.
Tề vương tự tin nói.
Lời này làm cho Bạch nương tử cùng Chu Thắng Nam chấn động thật lớn. Ba Vương Tọa cửu phẩm mà có thể nói ra lời này chứng tỏ trên người bọn họ có con bài nắm chắc, một con bài đủ để không úy kỵ công kích của Hoàng cấp.
- Mạt tướng nhất định mang tin tức truyền đi!
- Các ngươi đi thôi! Chúng ta đã tới cảnh giới ích cốc, không cần thực vật cũng được, không cần phái người hầu hạ.
Tề vương khoát tay, để mọi người ra ngoài.
Bạch Tố Tố gật đầu, đánh mắt cho Chu Thắng Nam, Chu Thắng Nam mang tất cả tôi tớ người làm trong trạch viện rời đi.
- Bạch tướng quân! Kính mong người mang tư liệu thế cục của Vương thành đưa tới đây. Nếu đến nơi này, thì chúng ta cũng phải tìm hiểu một chút thế cục trong vương thành.
Tề vương nhìn sâu vào Bạch Tố Tố một cái, mở miệng nói.
- Vương gia yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ hết sức điều tra nhất cử nhất động trong Hắc Thủy vương thành.
Trong khoảng thời gian này, Vệ Quốc quân cũng không chỉ vùi đầu diễn luyện binh trận, đồng thời đã bố trí cơ sở ngầm trong mọi nơi trong Hắc Thủy vương thành. Mỗi ngày có ai ra vào Hắc Thủy vương thành thì bọn họ đều biết. Về phần vì sao đoàn người Đại Đường không bị bọn họ tra được, chỉ có thể nói là do bọn họ đi được nửa đường đã đổi hướng.
Bọn người Bạch Tố Tố vừa rời đi, Tháp La đứng dậy nói:
- Vương gia, ta muốn dò xét xung quanh một phen, đồng thời cũng tìm hiểu thế cục Hắc Thủy vương thành một chút.
Tề vương nhìn gã một cái, không khỏi cau mày.
- Cũng tốt, có tình huống gì thì lập tức báo ngay!
Tề vương gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý với gã.
- Đa tạ vương gia!
Tháp La mừng rỡ, sỡ dĩ gã không ở lại trạch viện chính là vì ra ngoài tìm kiếm huyết thực. Bản mạng linh khí của gã là Huyết Hồn Phiên, chỉ có thể dùng tinh huyết của người mới có thể gia tăng uy lực, trước kia gã không dám hành động, hiện tại, khó khăn lắm mới tới vùng động loạn này, đây quả thực là thiên đường của gã. Đương nhiên, Hắc Thủy vương thành thì gã không dám đi, tán tu cùng với thương nhân đi lại bên ngoài vương thành mới là mục tiêu của gã.
Trừ chút tâm tư này, Tháp La còn có nhiệm vụ của mình, là Vương Tọa bát phẩm dưới trướng Vũ vương, gã coi như là một thuộc hạ được trọng dụng. Sau khi Tam đại hoàng thử Lý Hoành mang tin tức Lý Lân kết minh với Hắc Thủy Tùng Lâm trở về, tạo nên một cuộc thảo luận trên cao tầng. Vũ vương kiên quyết phản đối, về phần tâm tư vì sao phản đối thì không ai đoán được. Những hoàng tử khác cũng đều phản đối, dù sao Lý Lân có thú vương cao giai trong Hắc Thủy Tùng Lâm duy trì, thế lực lập tức bành trướng vượt qua các hoàng tử còn lại. Cho dù Vũ vương cũng không thể thoải mái áp chế được hắn. Nhưng lần này lão tổ Đại Đường cực kỳ động tâm, Vũ vương nhìn thấy vậy thì từ phản đối chuyển thành đồng ý. Nhưng lão lại rắp tâm hại người, nói là Lý Lân tư lịch không đủ, chuyển từ Lý Lân kết minh với Hắc Thủy Tùng Lâm thành Đại Đường kết minh với Hắc Thủy Tùng Lâm. Như vậy, dù Lý Lân có chút ưu thế nhưng đã không còn không thể đối phó rồi. Về phần vì sao Vương Tọa bát phẩm Tháp La này được Vũ vương mạnh mẽ đẩy vào trong đội ngũ này, chỉ là Vũ vương đề phòng vạn nhất mà phái ra tai mắt mà thôi.
Ra khỏi phủ viện, Tháp La đưa ánh mắt độc ác nhìn về quân bộ Vệ Quốc quân, vẻ mặt tàn nhẫn nói:
- Lý Lân, ngươi giết con trai của lão phu, lão phu cùng ngươi thề bất lưỡng lập. Hiện tại thu chút lợi tức, sao đó mới lấy mạng chó của ngươi.
Hai tháng trước, Tác Mộc phụng mệnh Vũ vương đuổi giết Lý Lân, bị Lý Lân giết chết. Tháp La là sư phụ trên danh nghĩa của Tác Mộc, cũng là cha ruột của Tác Mộc. Chỉ là đương thời còn mang nhiệm vụ nặng nề, nhất thời không thể ra mặt. Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội tự mình tới đây, gã đã hạ quyết tâm phải cho Lý Lân sống không bằng chết.
Nói xong, Tháp La đi ra Địch Sơn tiểu thành, dù gã hận không thể lập tức giết hết người có quan hệ với Lý Lân, nhưng gã cũng hiểu được làm như vậy tất sẽ làm cho mấy người Tề vương phát hiện. Dù sao gã đã tới đây, bằng vào thực lực Vương Tọa bát phẩm của gã, giét chết vài kẻ dưới tiên thiên thì chỉ là chuyện dễ dàng. Vì tự tin như vậy, Tháp La không đi tìm hiểu chi tiết hai người Chu Thắng Nam mà ra ngoài săn giết huyết thực. Hi vọng có thể gia tăng Phệ Huyết Phiên mình vất vả tế luyện mấy trăm năm lên một bước, trở thành tạp phẩm linh bảo.
Ban đêm trong Hắc Thủy Vương Thành rất yên tĩnh. Đối với võ giả mà nói, cho dù là lúc đêm đen hay ban ngày thì cũng không khác nhau lắm, nhưng con người thì xưa nay vẫn quen hoạt động ban ngày hơn. Vào buổi tối, trừ khu Lăng Tiêu lâu vẫn sáng trưng náo nhiệt thì những nơi khác lại khá yên tĩnh. Vầng trăng tròn trên trời dần xuất hiện màu đỏ tươi quỷ dị.
Vù —— !
Một luồng khí thiên địa hòa hợp không biết từ đâu xuất hiện, toàn bộ cao thủ trong Hắc Thủy Vương Thành ngay lập tức đồng loạt mở mắt, cảm nhận được luồng khí bất bình thường đang bạo phát ngay giữa Hắc Thủy Vương Thành.
- Xuất hiện rồi sao?
Có người không nhịn được nói thầm.
Càng lúc càng nhiều người đi ra khỏi chỗ bế quan, chạy tới khu vực trung tâm của Hắc Thủy Vương Thành. Trên bầu trời xuất hiện nhiều vệt chân khí sáng rực, khiến người bình thường trông thấy mà kinh hồn bạt vía.
Ở trung tâm Hắc Thủy Vương Thành có một thạch điện cổ xưa. Thạch điện rộng chừng trăm mét, so sánh với Hắc Thủy Vương Thành rộng mấy dặm, có thể nói là hoàn toàn nhỏ bé không đáng kể. Nhưng nếu xét bố cục toàn thành, thì đây lại chính là trung tâm của Hắc Thủy Vương Thành, tất cả kiến trúc trong thành đều lấy thạch điện bình thường này làm trung tâm. Trong thạch điện không có tượng thần gì cả, chỉ có một Thạch Bia màu đen cao tới hơn mười mét. Càng quỷ dị hơn là, trên bia đá này không hề có một chữ nào. Trải qua năm trăm năm, Hắc Thủy Vương Thành đã trải qua đủ loại mưa gió, nhưng thạch điện này vẫn cứ vậy đứng sừng sững không ngã, bất chấp cả thời gian. Ngay cả cao thủ Hoàng cấp cũng chưa chắc có thể tổn hại bia đá này. Vì không có ai thờ cúng, nên đương nhiên cũng chẳng có cái gọi là thần uy gì ở đây hết, cho nên cho dù dùng thần thức tra xét cũng không phát hiện chỗ nào đặc thù. Cứ vậy, lâu dần nơi này trở thành một nơi đặc biệt, mặc dù rất nhiều người đến, nhưng không có ai chiếm lấy làm của riêng.
Rầm —— !
Không gian bên ngoài thạch điện bị phá vỡ, một lão già hạc phát đồng nhan cất bước đi ra. Ngay lập tức cách đó không xa không gian lại xuất hiện thêm một lỗ hổng, một văn sĩ trung niên vẻ mặt bình thản đi ra.
- Phượng huynh, từ biệt đã ba trăm năm, hôm nay chúng ta cuối cùng cũng đã gặp nhau.
Văn sĩ trung niên híp mắt cười nói.
- Đúng vậy! Nhớ lại năm đó hai giáo chúng ta tranh giành danh hiệu thế lực đệ nhất Hắc Thủy Vương Thành, là những ngày tháng sảng khoái cỡ nào chứ.
Vẻ mặt lão giả hạc phát đồng nhan tràn đầy hoài niệm.
- Hiện giờ thế hệ chúng ta còn có ai không! Ta nghe nói Trương Lỗ của Kim Mã đường đã bị người ta giết chết, một thân Tinh Nguyên cứ thế bị hấp thu, đường đường là cao thủ Hoàng cấp, không ngờ lại chết uất ức như vậy, thật sự là đáng tiếc.
Văn sĩ trung niên cảm thán nói.
- Trương Lỗ tuy đạt tới Hoàng cấp, nhưng đang bế quan thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nên mới bị người ta hãm hại mà thôi. Nếu không phải bản tọa lúc đó cũng đang bế quan, há lại có thể để mặc cho kẻ tiểu nhân làm càn.
Vẻ mặt lão giả có chút phẫn nộ. Nếu Trương Lỗ bị giết chết khi đang chiến đấu chính diện sòng phẳng, lão đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng đằng này Trương Lỗ lại là bị người ta ám sát, đường đường là cao thủ Hoàng cấp, không ngờ lại cứ vậy vô thanh vô tức chết đi, ngay cả Kim Mã đường cũng bị diệt sạch, cùng là một trong bốn thế lực lớn của Hắc Thủy Vương Thành, khó tránh khỏi cảm giác “thỏ tử hồ bi”.
Rầm, lại thêm một bóng người đi ra từ trong hư không.
- Biết ngay hai lão già các ngươi dễ bị kích động mà, cẩn thận không lại bị người ta tính kế đấy.
Người vừa tới một thân trường bào màu xanh, tại vạt áo có đồ án Kim Sắc Bát Quái, chính là tiêu chí của Thái Thượng trưởng lão Đại Diễn tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.