Tam Thái Tử

Chương 30: Hoàng đế nổi giận

Thuỵ Tỉnh Thỏ

20/12/2013

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lý Lân đã nhanh nhẹn tỉnh lại, trước vận hành mấy lần Tiên Thiên Nhất Khí Quyết, loại trừ tất cả mệt mỏi trong cơ thể, để cho chính mình thủy chung bảo trì tại trạng thái đỉnh cao. Sau đó vô thanh vô tức tiến vào phòng trong, lấy ra quần áo thanh sam mặc vào. Về phần tiểu nha đầu, còn đang nằm trên giường Lý Lân ôm chăn nằm ngay o..o...!

- Nha đầu kia thật có chút vô tâm nhỉ! Lý Lân sủng nịch lắc đầu, sau đó nhẹ bước đi.

Triêu Dương điện.

Ngày hôm nay bầu không khí trong triều vô cùng quỷ dị, hoàng đế bệ hạ luôn luôn rầm rộ khuôn mặt trầm xuống, bất luận kẻ nào nhìn qua cũng biết tâm tình hoàng đế bệ hạ không được tốt, hơn nữa đang ở vào biên giới bạo phát.

- Khởi tấu bệ hạ, quân bảo vệ thành Hắc Thủy Phủ phương bắc báo lại, đã xác định việc hơn mười thôn trang của Khởi Long huyện bị tàn sát là do tam giai linh thú Hắc Thủy Báo gây nên, khẩn cầu bệ hạ mời ra Tiên Thiên Võ sư, xua đuổi loạn Hắc Thủy Báo.

Ngự Sử Đài - Cát Chính Hồng theo thường lệ là người thứ nhất đứng ra nói.

- Chuẩn tấu! Hoàng đế bệ hạ trầm giọng nói.

Cát Chính Hồng còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn mặt hoàng đế bệ hạ đen lại, lời muốn nói đành phải nuốt xuống. Kế tiếp quần thần đều nơm nớp lo sợ báo cáo, hoàng đế bệ hạ chỉ trả lời đúng "Chuẩn tấu" hoặc "Lưu trung".

Tất cả mọi người đều nhìn ra tình huống có chút không đúng. Thừa tướng Tào Khải Công không ngừng nhìn về phía hoàng đế bệ hạ, sau đó nhìn về phía tám vị hoàng tử đứng trước mặt quần thần. Trong lòng có chút thấp thỏm. Đây là yêu cầu của hoàng đế bệ hạ, hoàng tử phải đứng ở hàng đầu tiên, thuận tiện cho việc học tập khí chất hoàng giả của hoàng đế bệ hạ. Về phần hoàng đế bệ hạ còn có ý khác hay không, những người khác cũng khó có thể đoán được. Dù sao thiên uy là khó có thể suy đoán. Đám triều thần đem những sự tình cần báo cáo cho hoàng đế bệ hạ đều báo xong hết, sau đó yên lặng chờ đợi hoàng đế bệ hạ mở miệng.

- Đức Sùng, thu lại bài tập của tám vị hoàng tử đi!

Từng hoàng tử đều có nhiệm vụ cho riêng mình, trong đó có ý kiến đối với xử lý chính vụ, có khoản thẩm tra đối chiếu, có người phải kiểm tra đánh giá, còn có vô số trường hợp cá biệt khác.

- Vâng!

Trương Đức Sùng cung kính đáp. Từ trước ngự án đi xuống, lần lượt đem tấu chương trong tay tám vị hoàng tử thu lại, đưa đến trước mặt hoàng đế bệ hạ.

Hoàng đế bệ hạ mặt không chút thay đổi mở tấu chương của các đại hoàng tử, mặt trên là ý kiến cùng biên pháp xử lý nạn hạn hán trong nước. Theo những gì trong tấu chương, đại hoàng tử trả lời chính là những biện pháp hữu hiệu nhất của Đại Đường trong vài chục năm nay. Thế nhưng phần tấu chương hoàn chỉnh này, hoàng đế bệ hạ chỉ liếc mắt nhìn đã vứt qua một bên, điều này làm cho đại hoàng tử đứng ở dưới sắc mặt biến đổi.

Hoàng đế bệ hạ mở tấu chương của nhị hoàng tử, mặt trên là vấn đề suy tính cách lên chức của quan viên, tuy rằng biện pháp trong đó vô cùng hoàn mỹ, thậm chí rất nhiều biện pháp đều là phương pháp thất bại của hộ bộ trước đây, nhưng toàn bộ án tông lại cho người khác có cảm giác tận tâm tận lực. Sắc mặt hoàng đế bệ hạ hơi tốt hơn một chút. Thấy một ít ý kiến có chút tính kiến thiết, hoàng đế bệ hạ vẫn còn hơi gật đầu. Những cử động này khiến cho nhị hoàng tử đang thấp thỏm phía dưới trong mắt hiện lên sự vui mừng.

Quyển thứ ba đương nhiên là tấu chương của Lý Lân, do Tôn Tử Sở viết tay, Lý Lân thật sự dùng không quen bút lông, hơn nữa tấu chương cũng không thể dùng bút lông ngỗng viết, như vậy quá không trang trọng. May mà ngày hôm qua Lý Lân đem quyển tấu chương này đặt ở trong người, bằng không tại thời điểm Hắc y nhân ám sát hắn sợ rằng đã bị hủy diệt.



Tấu chương của Tứ hoàng tử rõ ràng cũng là tìm người viết thay, hoàng đế bệ hạ chỉ liếc mắt nhìn, vùng xung quanh lông mày đã nhăn lại. Tứ Hoàng Tử tiến vào Hình bộ mới có ba ngày, đã đưa ra vô số loại cực hình mới, tuy rằng những cực hình này còn chưa tới trình độ tàn khốc, nhưng đối với Tứ hoàng tử còn tuổi nhỏ mà nói, tuyệt đối không tính là chuyện tốt.

Tấu chương của Ngũ hoàng tử có viết một ít sách lược bài binh bố trận cùng với phân tích một ít án lệ quân sự nổi tiếng, những phân tích này mặc dù không có chỗ nào lộ ra vẻ yếu kém, nhưng cũng là giữa quy tắc với phép tắc, đối với một người chẳng bao giờ tiếp thu qua giáo dục quân sự mà nói là biểu hiện phi thường tốt.

Tấu chương của Lục hoàng tử thì tương đối có ý tứ, hành văn hào phóng, đem những trình tự rườm rà của Lễ bộ đều loại bỏ, chẳng qua sắc mặt hoàng đế bệ hạ không có biến kém, trái lại tốt hơn vài phần.

Tấu chương của Thất hoàng tử phần nhiều đăng lại tình huống thu chi mấy năm nay của Hộ bộ, cũng không có nói ra kiến nghị gì đối với việc vận hành Hộ bộ.

Tấu chương Bát hoàng tử toàn bộ đều là miêu tả kiểu thủ nỏ mới, tràn đầy tán thán, tựa như một đứa bé khát vọng thấy một công cụ mới.

Một mạch xem hết tấu chương của các hoàng tử, hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu nhìn tám vị hoàng tử đang thấp thỏm chờ đợi lời bình.

- Chuyện bài tập tạm thời không nói đến, các ngươi vừa vào triều, có nhiều thứ chưa quen thuộc làm sai cũng không có gì. Trẫm ngày hôm nay muốn nói chính là, ngay sát biên giới hoàng cung Đại Đường chúng ta, hoàng tử của trẫm không ngờ lại lọt vào tầm ám sát của sát thủ, chuyện này ai có thể cho trẫm một cái công đạo không!

Hoàng đế bệ hạ càng nói càng tức giận, một đôi mắt hổ tràn đầy lửa giận. Quần thần lặng ngắt như tờ, trừ Lý Lân, bảy vị hoàng tử khác sắc mặt đại biến, đều hồ nghi nhìn về phía mấy huynh đệ hoàn hảo không thương tổn gì đứng bên cạnh. Đương nhiên, trong đó không có ánh mắt quan tâm, đa số là ánh mắt thất vọng.

Hoàng đế bệ hạ đều thấy rõ hết thảy, trong lòng cực kỳ thất vọng.

- Lân nhi, ngươi không có gì muốn nói sao? Hoàng đế bệ hạ có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Với tư cách con trai hoàng đế Đại Đường, ngay bên cạnh hoàng cung lọt vào ám sát vậy mà không báo cáo. Để cho hoàng đế bệ hạ dở khóc dở cười chính là, Lý Lân khi nghe tin tức hoàng tử bị ám sát, vẫn còn vô ý thức nhìn về phía mấy vị hoàng tử khác. Hiện tại bị hoàng đế bệ hạ gọi tên mới kịp phản ứng, nguyên lai nói chính là bản thân hắn.

- Khởi tấu phụ...hoàng, nhi thần thân thể vô cùng khỏe mạnh! Lý Lân lắc lắc đầu nói.

Trước mặt mọi người mở miệng gọi phụ hoàng, đối với Lý Lân mà nói là áp lực không nhỏ.

- Rất tốt! Đúng vậy, lấy thực lực tứ phẩm Võ sĩ tại trong tay sát thủ tam phẩm Võ Tông trốn thoát, còn thuận tay giết chết sát thủ, ngươi tuyệt đối có lý do nói mình rất tốt. Trẫm tuy rằng không biết ngươi bằng cách nào giết tên sát thủ kia. Nhưng trẫm hi vọng ngươi nhớ kỹ, ngươi là hoàng tử Đại Đường, ngươi có trẫm đứng sau, có toàn bộ hoàng thất Đại Đường. Sắc mặt Hoàng đế bệ hạ càng thêm xấu xí.

- Vâng!

Lý Lân cúi đầu, tuy rằng không biết hoàng đế bệ hạ lần này tức giận là vì mặt mũi hoàng thất hay là thân tình phụ tử, nhưng Lý Lân không thể không thừa nhận, trong lòng của hắn vẫn có chút cảm động. Thấy Lý Lân cúi đầu, sắc mặt hoàng đế bệ hạ hơi đỡ chút, sau đó nhìn bảy vị hoàng tử khác, cự kì nghiêm túc nói:

- Các ngươi đều là con trai của trẫm, bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, không nên làm ra chuyện gì khiến người người hận thù. Bằng không đến lúc đó đừng trách trẫm không nể tình phụ tử!



Hoàng đế khi nói chuyện, một đôi mắt hổ hung hăng trừng mắt với đại hoàng tử, cả người đại hoàng tử như rơi vào hầm băng, trong nháy mắt trên sống lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Đứng ở phía sau đại hoàng tử thừa tướng Tào Khải Công cũng giống như trông thấy ánh mắt băng lãnh của hoàng đế bệ hạ, trong lòng không ngừng khiếp sợ.

- Muốn leo lên ngôi vị hoàng đế, phải xem bản lĩnh của chính các ngươi, không nên dở trò tà môn ma đạo, hiện tại các ngươi còn chưa đủ tư cách để giở trò đâu! Hoàng đế quay qua mấy vị hoàng tử khác nói.

Đây là lời cảnh cáo đối với các hoàng tử khác, cảnh cáo bọn họ không nên tự giết lẫn nhau. Vị trí thái tử nhìn như tôn sùng, thế nhưng tại thời điểm hoàng đế bệ hạ đang độ tuổi xuân, chứa kim lượng thực sự hữu hạn vô cùng. Dù sao một ngày hoàng đế hạ cho rằng ngươi không thích hợp đảm nhiệm hoàng đế kế tiếp, thì cho dù là cả triều văn võ đều ủng hộ, cũng khó có thể chân chính ngồi trên vị trí hoàng đế này. Chính vì rõ điểm này, nên chín đại gia tộc tuyệt đối sẽ không đơn giản chen chân vào.

- Bãi triều!

Hoàng đế bệ hạ nghiêm mặt rời đi, thái giám quản lý Ti Lễ Giám Trương Đức Sùng nhanh nhẹn ôm lấy tấu chương của chư vị hoàng tử để trên bàn, sau đó theo sát hoàng đế bệ hạ rời đi. Đem đám văn võ đại thần đứng tại chỗ bần thần.

Trong thư phòng, sắc mặt hoàng đế bệ hạ vẫn như cũ xấu xí, mà ngay cả bình thường dùng thư pháp để bình tĩnh tâm thần đều không có chút tác dụng nào.

- Bệ hạ, Tam hoàng tử nếu không có việc gì, người cũng không cần phải tức giận như vậy nữa! Lâm Văn Viễn từ sau tấm bình phong đi ra.

- Văn Viễn, thật sự vô pháp vô thiên, trẫm không thể tưởng tượng nổi, bọn họ thật không ngờ không thể chờ đợi được tương tàn huynh đệ, lẽ nào trẫm thật làm sai sao? Hoàng đế bệ hạ có chút đau đầu nói.

- Bệ hạ, chuyện này các hoàng tử khác mặc dù có hiềm nghi, nhưng ta càng có khuynh hướng nghĩ các hoàng tử khác không có quan hệ. Dù sao ngân bài sát thủ của Huyết Thù Đường không phải người nào cũng có thể thuê được. Lâm Văn Viễn thấp giọng nói.

- Ý ngươi là có người ở phía sau hạ độc thủ? Hoàng đế bệ hạ tâm kế bất phàm, rất nhanh nghĩ thông suốt vấn đề then chốt.

- Đúng vậy, ta vừa làm phân tích, hiện tại tám vị hoàng tử vừa vào triều, vô luận là thế lực phương nào đều đang cẩn thận quan sát, trước khi bệ hạ không có lộ ra người được chọn làm thái tử, đại tiểu gia tộc ở đế đô sẽ không dễ dàng động thủ, chớ đừng nói chi là việc to gan ám sát hoàng tử. Một ngày xảy ra chuyện không may, người thứ nhất không may chính là đại hoàng tử. Hoàng tử khác cũng không thể bảo toàn không có hiềm nghi. Theo góc độ của một người mà nói, trong tám vị hoàng tử duy nhất không có mẫu thân chỉ có Tam hoàng tử Lý Lân, hắn cũng là một trong tám vị hoàng tử không được coi trọng nhất, bệ hạ, nếu như chuyện này là do các hoàng tử tự giết lẫn nhau mà nói, người bị giết mà là Nhị hoàng tử hay Ngũ hoàng tử đều không phải chuyện tốt. Ngân bài thích khách mà xuất thủ, cho dù là hộ vệ có trình độ cao nhất cũng chưa chắc có thể đảm bảo an toàn cho các hoàng tử, cho nên, trong chuyện này tuyệt đối tồn tại một tấm màn đen. Lâm Văn Viễn nói.

- Huyết Thù Đường! Lại là cái tổ chức sát thủ chết tiệt này! Nếu như chúng ta có thể dẹp yên Huyết Thù Đường, lúc đó có thể biết đứng phía sau màn làm chủ là ai rồi. Hoàng đế bệ hạ phiền muộn nói.

- Cũng may mà người nắm quyền Huyết Thù Đường tại trung cấp hoàng triều chỉ là kim bài sát thủ, bằng không thật sự xảy ra đại sự. Tổ chức sát thủ vượt lên cả hoàng quyền, ngẫm lại đúng là đáng sợ. Lâm Văn Viễn cảm thán nói.

- Văn Viễn, lần này nhờ có con gái của ngươi xuất hiện, bằng không chúng ta ngay cả sát thủ của Huyết Thù Đường cũng không biết. Không nghĩ tới tiểu nha đầu năm đó lại học được một thân bản lĩnh kinh thiên động địa. Hoàng đế bệ hạ có chút ước ao nói.

- Bệ hạ không cần ước ao ta, trưởng công chúa cũng trở về rồi mà. Nghe Vãn Tình nhà ta nói, trưởng công chúa thế nhưng ở trong học viện dẫn tới sóng triều cực lớn. Hơn nữa so sánh cùng hai lão già chúng ta, tuổi còn trẻ cũng đã bước vào lục phẩm Võ Tông, thiên phú tu luyện như vậy, mạnh hơn rất nhiều so với ta và ngài năm đó. Chuyện này không chỉ để cho ta nhớ lại chuyến du lịch ra ngoài năm đó. Lâm Văn Viễn có chút hoài niệm nói.

- Chuyện năm đó thôi đừng nhắc lại nữa! Hai nha đầu lần này trở về, chỉ sợ không đơn giản chỉ là thăm người thân. Hy vọng là chuyện tốt. Tại thời buổi rối loạn như này, Đại Đường chúng ta xác thực cần phải tìm mới chỗ dựa vững chắc a! Hoàng đế bệ hạ thở dài nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook