Chương 671: Khai chiến Thiên Cương lĩnh.
Thuỵ Tỉnh Thỏ
05/11/2014
Châu Thiên Bảo mở miệng nói với Lý Lân :
- Hắn là một cường giả bán Thần cấp, thu phục hắn thì có lợi hơn nhiều so với giết hắn.
Lý Lân lắc đầu nói :
- Lĩnh vực Thần cấp tạm thời chúng ta không nên can dự vào thì tốt hơn. Cho dù hắn mới chỉ là một cường giả bán Thần cấp thì với sự thâm sâu trong đó, ta vẫn chưa tìm ra được cách khống chế hoàn toàn. Hơn nữa với tính cách của Tôn Thân Thông thì hắn sẽ cam tâm mà quy phục ta sao?
Châu Thiên Bảo thở dài, y cũng tự nhìn ra được Tôn Thân Thông là một tên vong ân bội nghĩa, nếu hôm nay Lý Lân thả hắn ra thì hắn cũng không biết cảm kích mà ngược lại còn quay sang thù địch đến chết không thôi.
Một canh giờ sau, Tôn Thân Thông dáng vẻ yếu ớt, gần như chỉ còn một hơi thở được áp giải lên trước mặt Lý Lân. Đối với thủ pháp tra tấn của những ngục tốt trong phủ lĩnh chủ thì Lý Lân chỉ còn biết nói một chữ phục, đường đường là một cường giả bán Thần cấp, nhục thân đã có một bộ phận gần như là bất tử, vậy mà lại bị những ngục tốt thực lực chưa đến cả cấp Võ Hoàng này đánh cho sinh mệnh gần như không còn chút gì, kinh mạch toàn thân gần như đã bại liệt.
Tôn Thân Thông nhìn thấy Lý Lân thì hoảng sợ nói :
- Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta!
Lý Lân cười đắc ý :
- Tại sao ta không thể giết ngươi?
Nếu đối phương đã là một người chết thì Lý Lân cũng không tiếc gì một nụ cười với hắn.
- Ngươi không thể giết ta, bằng không tai họa sẽ giáng xuống Hỗn Loạn lĩnh này. Bởi vì ta là...
Nói đến đây thì Tôn Thân Thông tỏ ra đắn đo và đau khổ.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Bởi vì ngươi cái gì?
- Ta không thể nói, nhưng ngươi chỉ cần biết là nếu ngươi giết ta thì sau này ngươi sẽ phài đối đầu với cả Thiên Cương lĩnh đấy.
Lời của Tôn Thân Thông làm Lý Lân vô cùng kinh ngạc.
Thiên Cương lĩnh vốn nằm cạnh bên và có diện tích rộng lớn hơn rất nhiều so với Hỗn Loạn lĩnh , số lượng mỏ tinh thạch và thiên địa linh mạch tuy không phân bố dày đặc, nhưng cũng không ít hơn là bao nhiêu. Điều quan trọng nhất là ở Thiên Cương lĩnh chỉ có một thế lực duy nhất là Thiên Cương môn, tuy thế lực này chỉ được xếp vào hàng siêu cấp thế lực, nhưng với chỉ một thế lực mà đã có thể bá chiếm một vùng đất rộng lớn đến như vậy thì có thể thấy nó lớn mạnh hơn rất nhiều so với tam đại Thiên tông của Hỗn Loạn lĩnh.
Hỗn Loạn lĩnh và Thiên Cương lĩnh vô số năm qua không phải là chưa từng xảy ra chiến tranh, nhưng mỗi lần như vậy thì tam đại Thiên tông đều phải hợp sức tất cả lực lượng lại mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn bước tiến công của Thiên Cương lĩnh, và cứ sau những lần đó thì nguyên khí của Hỗn Loạn lĩnh bị tổn thương rất nặng.
Lý Lân có chút trầm ngâm, y rất hoài nghi lời nói của Tôn Thân Thông, nhưng sự tình đã như hiện nay rồi, lại thêm thái độ thà chết không thôi của Tôn Thân Thông làm Lý Lân không thể không xuống tay được nữa.
Trong lúc Lý Lân đang chuẩn bị dùng sức mạnh để thu lấy thần hồn của Tôn Thân Thông thì Lạc Khuynh Thành từ bên ngoài hối hả chạy vào.
- Trần Thanh Tùng đến rồi!
Lời của Lạc Khuynh Thành làm Lý Lân có chút sửng sốt, y vẫy vẫy tay và nói :
- Giải hắn xuống, nhớ rõ, thần hồn và nhục thân phải chia ra mà giam giữ.
Sau đó Lý Lân quay sang nói với Lạc Khuynh Thành :
- Dẫn huynh đi gặp hắn!
Tại nơi tiếp khách của phủ lĩnh chủ, Trần Thanh Tùng dáng vẻ như đang rất vội vã mà đi tới đi lui.
Khi Lý Lân vừa bước vào thì hai mắt Trần Thanh Tùng như sáng lên.
Lý Lân nói :
- Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Do Lý Lân đã bắt sư phụ của Trần Thanh Tùng, nên theo suy nghĩ của y thì lần này Trần Thanh Tùng đến tất nhiên là vì để cầu xin cho sư phụ mình, nhưng Lý Lân cũng không vì thế mà nhẹ giọng.
Trần Thanh Tùng trầm giọng nói, lời của y đã làm cho Lý Lân có chút khó hiểu :
- Lý Lân, huynh không thể giết hắn được. Bởi vì trên người hắn có chứa một bí mật vô cùng to lớn.
Lý Lân cảm thấy khó hiểu hỏi :
- Hắn là sư phụ của ngươi mà, sao ngươi không nghĩ đến cứu hắn ra trước mà lại nói vậy?
Trần Thanh Tùng vố không phải là một kẻ vong ân phụ nghĩa, bằng không thì trước đó Lý Lân cũng đã không kết giao với y rồi, nhưng hôm nay y lại nói ra những lời như vậy thật làm Lý Lân vô cùng khó lí giải.
Trần Thanh Tùng giọng đầy oán giận nói :
- Cứu hắn? Nếu như là trước khi biết được bộ mặt thật của hắn thì tôi có lẽ đã bất chấp tất cả mà đến ứng cứu, nhưng hiện tại không như vậy nữa, thậm chí tôi còn mong chờ cái chết của hắn hơn ai hết.
- Chuyện này là sao?
Trần Thanh Tùng phanh ngực ra, trầm giọng nói :
- Các người xem!
Chi thấy trên ngực Trần Thanh Tùng có một dấu bàn tay màu đen rất lớn, xung quanh dấu bàn tay ấy còn nổi lên lấm chấm máu bầm đen nữa, cảnh tượng này giống như là một con nhện độc đang xâm nhập vào thân thể của Trần Thanh Tùng vậy.
- Đây là cái gì?
Lý Lân cau mày nói giọng khó hiểu, nhưng từ dấu bàn tay ấy, y cảm nhận được ma khí, nhưng ma khí trên dấu bàn tay ấy lại rất khác so với ma khí của y. Ma khí trên dấu bàn tay đó thật tràn đầy những ý nghĩ dâm tà và dơ bẩn.
Trần Thanh Tùng nói giọng oán hận :
- Là do Tôn Thân Thông đánh, chính là một loại thần thông tà ác ghi lại trong Thần Ma quyết, ma khí sẽ không ngừng bành trướng trong thân thể người bị trúng chưởng và dần biến thành một lò luyện ma lực.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Ngươi không phải là đệ tử của hắn sao? Sao hắn lại đối xử với ngươi như vậy?
- Các sư huynh đệ khác của tôi cũng bị như tôi vậy, chỉ có điều là sau mỗi một khoảng thời gian thì Tôn Thân Thông sẽ hóa giải bớt đi sự xâm hại của dấu bàn tay đó, bằng không tất cả bọn họ sẽ bị ma khí nuốt chửng và biến thành sức mạnh của Tôn Thân Thông.
Lý Lân chau mày, âm thầm truyền âm ra ngoài cho Châu Thiên Bảo đi điều tra xem trên ngực của các đệ tử khác của Tôn Thân Thông có thật là đều có dấu bàn tay không?
Nửa khắc sau, Châu Thiên Bảo đã hối hả chạy đến, nhìn dáng vẻ lo lắng của y thì Lý Lân cũng đã đoán được lời của Trần Thanh Tùng không phải là giả dối rồi.
Lý Lân nói :
- Để ta giúp huynh hóa giải ma khí trên dấu bàn tay đó!
Trần Thanh Tùng lắc đầu nói :
- Vô dụng thôi, trừ phi là người có tu luyện qua loại thần công đó và có ma khí cao hơn cả Tôn Thân Thông thì mới được.
Lạc Khuynh Thành cảm thấy khó hiểu nên hỏi :
- Nếu đã như vậy thì tại sao huynh không cho chúng tôi giết chết hắn?
Chiếu lý thì lẽ ra Trần Thanh Tùng phải thỉnh cầu Lý Lân giết chết Tôn Thân Thông mới đúng.
Trần Thanh Tùng nét mặt nghiêm trang nói :
- Bởi vì tên đó thân phận không đơn giản, nếu như giết hắn thì rất có khả năng sẽ dẫn đến sự báo thù của Thiên Cương lĩnh.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Theo hiểu biết của ta thì tên Tôn Thân Thông này vốn là một kẻ tu luyện độc lập ẩn cư ở giữa biên giới Thiên Cương lĩnh và Hỗn Loạn lĩnh, và cũng chưa từng nghe qua hắn có qua lại gì với người của Thiên Cương lĩnh. Vậy tại sao huynh lại nói thân phận của hắn không đơn giản chứ?
Phủ lĩnh chủ của Lý Lân thành lập chưa lâu nên năng lực tình báo, thu thập tin tức là rất hạn chế, điều này cũng tạo thành những tình báo thiếu chính xác làm Lý Lân vô cùng đau đầu.
- Điều này cũng là do cơ duyên xảo hợp mà tôi mới biết được, Tôn Thân Thông và môn chủ Thiên Cương môn rất có thể là cùng một người.
Lời của Trần Thanh Tùng làm mọi người tỏ ra vô cùng nghi hoặc.
Trần Thanh Tùng nghiêm túc nói :
- Tôi biết điều này rất khó tin, một bên là kẻ đứng đầu của một thế lực siêu cấp, còn một bên lại là kẻ tu luyện độc lập không hề giao tế với bên ngoài. Nhưng điều này rất có thể là sự thật.
Châu Thiên Bảo nói :
- Có phải là anh em sinh đôi không? Với tính cách như thế của Tôn Thân Thông thì thật sự không xứng với kẻ đứng đầu một thế lực siêu cấp chút nào.
Hiển nhiên Châu Thiên Bảo đã từ tính cách của Tôn Thân Thông mà phân tích ra, y cho rằng suy đoán của Trần Thanh Tùng là hoàn toàn không có căn cứ.
Trần Thanh Tùng nói :
- Tuyệt đối không phải là anh em song sinh, nếu tôi đoán không lầm thì Tôn Thân Thông chính là phân thân của môn chủ Thiên Cương môn. Còn về tại sao hắn lại xuất ra phân thân này thì tôi vẫn còn chưa lí giải được. Hơn nữa cách đây không lâu, thần niệm của môn chủ Thiên Cương môn có giáng lâm Ma Nhai sơn của chúng tôi, và tôi đã tận mắt chứng kiến nó nhập vào thể xác của Tôn Thân Thông.
Lý Lân nghiêm mặt lại, tình huống bất ngờ này đến quá nhanh làm y cảm thấy vô cùng khó xử lí.
Lý Lân trầm giọng hỏi Châu Thiên Bảo :
- Thiên Bảo, nếu như chúng ta triển khai đối kháng toàn diện với Thiên Cương lĩnh thì có được mấy phần thắng?
Châu Thiên Bảo lắc đầu nói :
- Cao nhất là một phần, thậm chí còn ít hơn cả một phần nữa. Thực lực của Thiên Cương lĩnh rất đáng sợ, chỉ với một Thiên Cương môn cũng đã có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với chúng ta rồi. Nếu lời y nói là sự thật thì việc chúng ta giết chết Tôn Thân Thông là không thỏa đáng chút nào.
- Ngươi nói đây có phải là âm mưu của đối phương không? Tôn Thân Thông bình sinh có ngu ngốc đến mức nào thì cũng không thể làm ra chuyện một thân một mình đi đối chọi với cả một thế lực lớn được.
Lý Lân vừa nói vừa nhìn về hướng Trần Thanh Tùng.
- Hắn là một cường giả bán Thần cấp, thu phục hắn thì có lợi hơn nhiều so với giết hắn.
Lý Lân lắc đầu nói :
- Lĩnh vực Thần cấp tạm thời chúng ta không nên can dự vào thì tốt hơn. Cho dù hắn mới chỉ là một cường giả bán Thần cấp thì với sự thâm sâu trong đó, ta vẫn chưa tìm ra được cách khống chế hoàn toàn. Hơn nữa với tính cách của Tôn Thân Thông thì hắn sẽ cam tâm mà quy phục ta sao?
Châu Thiên Bảo thở dài, y cũng tự nhìn ra được Tôn Thân Thông là một tên vong ân bội nghĩa, nếu hôm nay Lý Lân thả hắn ra thì hắn cũng không biết cảm kích mà ngược lại còn quay sang thù địch đến chết không thôi.
Một canh giờ sau, Tôn Thân Thông dáng vẻ yếu ớt, gần như chỉ còn một hơi thở được áp giải lên trước mặt Lý Lân. Đối với thủ pháp tra tấn của những ngục tốt trong phủ lĩnh chủ thì Lý Lân chỉ còn biết nói một chữ phục, đường đường là một cường giả bán Thần cấp, nhục thân đã có một bộ phận gần như là bất tử, vậy mà lại bị những ngục tốt thực lực chưa đến cả cấp Võ Hoàng này đánh cho sinh mệnh gần như không còn chút gì, kinh mạch toàn thân gần như đã bại liệt.
Tôn Thân Thông nhìn thấy Lý Lân thì hoảng sợ nói :
- Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta!
Lý Lân cười đắc ý :
- Tại sao ta không thể giết ngươi?
Nếu đối phương đã là một người chết thì Lý Lân cũng không tiếc gì một nụ cười với hắn.
- Ngươi không thể giết ta, bằng không tai họa sẽ giáng xuống Hỗn Loạn lĩnh này. Bởi vì ta là...
Nói đến đây thì Tôn Thân Thông tỏ ra đắn đo và đau khổ.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Bởi vì ngươi cái gì?
- Ta không thể nói, nhưng ngươi chỉ cần biết là nếu ngươi giết ta thì sau này ngươi sẽ phài đối đầu với cả Thiên Cương lĩnh đấy.
Lời của Tôn Thân Thông làm Lý Lân vô cùng kinh ngạc.
Thiên Cương lĩnh vốn nằm cạnh bên và có diện tích rộng lớn hơn rất nhiều so với Hỗn Loạn lĩnh , số lượng mỏ tinh thạch và thiên địa linh mạch tuy không phân bố dày đặc, nhưng cũng không ít hơn là bao nhiêu. Điều quan trọng nhất là ở Thiên Cương lĩnh chỉ có một thế lực duy nhất là Thiên Cương môn, tuy thế lực này chỉ được xếp vào hàng siêu cấp thế lực, nhưng với chỉ một thế lực mà đã có thể bá chiếm một vùng đất rộng lớn đến như vậy thì có thể thấy nó lớn mạnh hơn rất nhiều so với tam đại Thiên tông của Hỗn Loạn lĩnh.
Hỗn Loạn lĩnh và Thiên Cương lĩnh vô số năm qua không phải là chưa từng xảy ra chiến tranh, nhưng mỗi lần như vậy thì tam đại Thiên tông đều phải hợp sức tất cả lực lượng lại mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn bước tiến công của Thiên Cương lĩnh, và cứ sau những lần đó thì nguyên khí của Hỗn Loạn lĩnh bị tổn thương rất nặng.
Lý Lân có chút trầm ngâm, y rất hoài nghi lời nói của Tôn Thân Thông, nhưng sự tình đã như hiện nay rồi, lại thêm thái độ thà chết không thôi của Tôn Thân Thông làm Lý Lân không thể không xuống tay được nữa.
Trong lúc Lý Lân đang chuẩn bị dùng sức mạnh để thu lấy thần hồn của Tôn Thân Thông thì Lạc Khuynh Thành từ bên ngoài hối hả chạy vào.
- Trần Thanh Tùng đến rồi!
Lời của Lạc Khuynh Thành làm Lý Lân có chút sửng sốt, y vẫy vẫy tay và nói :
- Giải hắn xuống, nhớ rõ, thần hồn và nhục thân phải chia ra mà giam giữ.
Sau đó Lý Lân quay sang nói với Lạc Khuynh Thành :
- Dẫn huynh đi gặp hắn!
Tại nơi tiếp khách của phủ lĩnh chủ, Trần Thanh Tùng dáng vẻ như đang rất vội vã mà đi tới đi lui.
Khi Lý Lân vừa bước vào thì hai mắt Trần Thanh Tùng như sáng lên.
Lý Lân nói :
- Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Do Lý Lân đã bắt sư phụ của Trần Thanh Tùng, nên theo suy nghĩ của y thì lần này Trần Thanh Tùng đến tất nhiên là vì để cầu xin cho sư phụ mình, nhưng Lý Lân cũng không vì thế mà nhẹ giọng.
Trần Thanh Tùng trầm giọng nói, lời của y đã làm cho Lý Lân có chút khó hiểu :
- Lý Lân, huynh không thể giết hắn được. Bởi vì trên người hắn có chứa một bí mật vô cùng to lớn.
Lý Lân cảm thấy khó hiểu hỏi :
- Hắn là sư phụ của ngươi mà, sao ngươi không nghĩ đến cứu hắn ra trước mà lại nói vậy?
Trần Thanh Tùng vố không phải là một kẻ vong ân phụ nghĩa, bằng không thì trước đó Lý Lân cũng đã không kết giao với y rồi, nhưng hôm nay y lại nói ra những lời như vậy thật làm Lý Lân vô cùng khó lí giải.
Trần Thanh Tùng giọng đầy oán giận nói :
- Cứu hắn? Nếu như là trước khi biết được bộ mặt thật của hắn thì tôi có lẽ đã bất chấp tất cả mà đến ứng cứu, nhưng hiện tại không như vậy nữa, thậm chí tôi còn mong chờ cái chết của hắn hơn ai hết.
- Chuyện này là sao?
Trần Thanh Tùng phanh ngực ra, trầm giọng nói :
- Các người xem!
Chi thấy trên ngực Trần Thanh Tùng có một dấu bàn tay màu đen rất lớn, xung quanh dấu bàn tay ấy còn nổi lên lấm chấm máu bầm đen nữa, cảnh tượng này giống như là một con nhện độc đang xâm nhập vào thân thể của Trần Thanh Tùng vậy.
- Đây là cái gì?
Lý Lân cau mày nói giọng khó hiểu, nhưng từ dấu bàn tay ấy, y cảm nhận được ma khí, nhưng ma khí trên dấu bàn tay ấy lại rất khác so với ma khí của y. Ma khí trên dấu bàn tay đó thật tràn đầy những ý nghĩ dâm tà và dơ bẩn.
Trần Thanh Tùng nói giọng oán hận :
- Là do Tôn Thân Thông đánh, chính là một loại thần thông tà ác ghi lại trong Thần Ma quyết, ma khí sẽ không ngừng bành trướng trong thân thể người bị trúng chưởng và dần biến thành một lò luyện ma lực.
Lý Lân trầm giọng hỏi :
- Ngươi không phải là đệ tử của hắn sao? Sao hắn lại đối xử với ngươi như vậy?
- Các sư huynh đệ khác của tôi cũng bị như tôi vậy, chỉ có điều là sau mỗi một khoảng thời gian thì Tôn Thân Thông sẽ hóa giải bớt đi sự xâm hại của dấu bàn tay đó, bằng không tất cả bọn họ sẽ bị ma khí nuốt chửng và biến thành sức mạnh của Tôn Thân Thông.
Lý Lân chau mày, âm thầm truyền âm ra ngoài cho Châu Thiên Bảo đi điều tra xem trên ngực của các đệ tử khác của Tôn Thân Thông có thật là đều có dấu bàn tay không?
Nửa khắc sau, Châu Thiên Bảo đã hối hả chạy đến, nhìn dáng vẻ lo lắng của y thì Lý Lân cũng đã đoán được lời của Trần Thanh Tùng không phải là giả dối rồi.
Lý Lân nói :
- Để ta giúp huynh hóa giải ma khí trên dấu bàn tay đó!
Trần Thanh Tùng lắc đầu nói :
- Vô dụng thôi, trừ phi là người có tu luyện qua loại thần công đó và có ma khí cao hơn cả Tôn Thân Thông thì mới được.
Lạc Khuynh Thành cảm thấy khó hiểu nên hỏi :
- Nếu đã như vậy thì tại sao huynh không cho chúng tôi giết chết hắn?
Chiếu lý thì lẽ ra Trần Thanh Tùng phải thỉnh cầu Lý Lân giết chết Tôn Thân Thông mới đúng.
Trần Thanh Tùng nét mặt nghiêm trang nói :
- Bởi vì tên đó thân phận không đơn giản, nếu như giết hắn thì rất có khả năng sẽ dẫn đến sự báo thù của Thiên Cương lĩnh.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Theo hiểu biết của ta thì tên Tôn Thân Thông này vốn là một kẻ tu luyện độc lập ẩn cư ở giữa biên giới Thiên Cương lĩnh và Hỗn Loạn lĩnh, và cũng chưa từng nghe qua hắn có qua lại gì với người của Thiên Cương lĩnh. Vậy tại sao huynh lại nói thân phận của hắn không đơn giản chứ?
Phủ lĩnh chủ của Lý Lân thành lập chưa lâu nên năng lực tình báo, thu thập tin tức là rất hạn chế, điều này cũng tạo thành những tình báo thiếu chính xác làm Lý Lân vô cùng đau đầu.
- Điều này cũng là do cơ duyên xảo hợp mà tôi mới biết được, Tôn Thân Thông và môn chủ Thiên Cương môn rất có thể là cùng một người.
Lời của Trần Thanh Tùng làm mọi người tỏ ra vô cùng nghi hoặc.
Trần Thanh Tùng nghiêm túc nói :
- Tôi biết điều này rất khó tin, một bên là kẻ đứng đầu của một thế lực siêu cấp, còn một bên lại là kẻ tu luyện độc lập không hề giao tế với bên ngoài. Nhưng điều này rất có thể là sự thật.
Châu Thiên Bảo nói :
- Có phải là anh em sinh đôi không? Với tính cách như thế của Tôn Thân Thông thì thật sự không xứng với kẻ đứng đầu một thế lực siêu cấp chút nào.
Hiển nhiên Châu Thiên Bảo đã từ tính cách của Tôn Thân Thông mà phân tích ra, y cho rằng suy đoán của Trần Thanh Tùng là hoàn toàn không có căn cứ.
Trần Thanh Tùng nói :
- Tuyệt đối không phải là anh em song sinh, nếu tôi đoán không lầm thì Tôn Thân Thông chính là phân thân của môn chủ Thiên Cương môn. Còn về tại sao hắn lại xuất ra phân thân này thì tôi vẫn còn chưa lí giải được. Hơn nữa cách đây không lâu, thần niệm của môn chủ Thiên Cương môn có giáng lâm Ma Nhai sơn của chúng tôi, và tôi đã tận mắt chứng kiến nó nhập vào thể xác của Tôn Thân Thông.
Lý Lân nghiêm mặt lại, tình huống bất ngờ này đến quá nhanh làm y cảm thấy vô cùng khó xử lí.
Lý Lân trầm giọng hỏi Châu Thiên Bảo :
- Thiên Bảo, nếu như chúng ta triển khai đối kháng toàn diện với Thiên Cương lĩnh thì có được mấy phần thắng?
Châu Thiên Bảo lắc đầu nói :
- Cao nhất là một phần, thậm chí còn ít hơn cả một phần nữa. Thực lực của Thiên Cương lĩnh rất đáng sợ, chỉ với một Thiên Cương môn cũng đã có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với chúng ta rồi. Nếu lời y nói là sự thật thì việc chúng ta giết chết Tôn Thân Thông là không thỏa đáng chút nào.
- Ngươi nói đây có phải là âm mưu của đối phương không? Tôn Thân Thông bình sinh có ngu ngốc đến mức nào thì cũng không thể làm ra chuyện một thân một mình đi đối chọi với cả một thế lực lớn được.
Lý Lân vừa nói vừa nhìn về hướng Trần Thanh Tùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.