Tam Thái Tử

Chương 184: Kiếm quang (2)

Thuỵ Tỉnh Thỏ

23/05/2014

- Đại thái tử à, sứ mệnh của bản tọa chỉ là bảo vệ an toàn cho ngươi chứ không phải giết địch giúp ngươi. Mà con linh thú này rõ ràng là bị Vệ quân thuần hóa, xuất hiện để ngăn chặn Lang kỵ binh cũng được coi là thủ đoạn của chiến tranh, cho nên ta thực không thể ra tay được.

Trung niên kiếm khách không chút do dự mà lắc đầu, cự tuyệt.

- Trần sư phụ, bản cung nguyện giảm bớt thời gian hộ giá của ngươi đi một năm, mong ngươi có thể ra tay.

Sắc mặt Đế Quốc Uy trầm xuống, hiện lên vẻ kiên định nói.

- Một năm sao? Đại thái tử cần phải nhớ rằng Thần Lang hoàng triều các ngươi ước định với bản tọa không tới mười năm thời gian đâu, ngươi thực sự muốn giảm đi một năm sao?

Trung niên kiếm khách rốt cuộc không thể giữ được vẻ phong vân khinh đạm nữa rồi, tựa như thời gian của cái ước định này đối với hắn vô cùng quan trọng vậy.

- Đúng thế, xin Trần sư phụ ra tay. Quân tình hiện nay rất khẩn cấp, chỉ trì hoãn thêm một phút thôi cũng khiến cho Vệ quân chạy thoát, càng làm hỏng kế hoạch của bản hoàng tử. Để tiêu trừ ẩn họa này bỏ đi một năm cũng đáng giá.

Đế Quốc Uy dõng dạc nói, xem ra Vệ quân đã khiến cho hắn bị áp lực rất lớn, nếu không hắn cũng không làm ra chuyện tình như vậy.

- Được rồi nếu như Đại thái tử không phản đối thì giao dịch đạt thành.

Trung niên kiếm khách động, thân thể phiêu du bay tới trên đầu con Đại Tích Dịch dữ tợn. Một thân hung hãn khí thế mà Đại Tích Dịch không dám có một tia phản kháng, tà mâu hướng về trung niên kiếm khách trên đầu đầy vẻ sợ hãi.

Trung niên kiếm khách nhẹ nhàng vung trường kiếm trong lòng, nhưng không có ý rút kiếm ra khỏi vỏ. Đôi mắt sắc bén, thân mình như cao lớn lên, tựa một thanh trường kiếm đang hướng thẳng lên trời.

Xoẹt…!

Một tiếng kiếm minh, một đạo kiếm khí vượt qua vỏ kiếm bắn thẳng lên cao, tựa như một tia sáng cực đại chém lên nền bầu trời hắc ám vậy.

Một kiếm này khiến cho phong vân biến sắc, màn đêm đen cũng khó có thể che dấu được đạo kiếm quang này. Mặc dù đoán được thực lực của trung niên kiếm khách mạnh mẽ vô cùng, nhưng một kiếm này bổ ra, đã khiến cho Đế Quốc Uy hối hận trong lòng. Một người mạnh như thế, nếu như ở bên cạnh mình nhiều thêm một năm thì có thể làm được bao nhiêu đại sự đây. Đáng tiếc trên đời đan dược gì cũng có, chỉ là thần đan trị được bệnh hối hận là không.

- Hay… Kiếm khí thật mãnh liệt! Lại còn chưa rút ra khỏi võ nữa.

Thác Bạt Hàn đứng ở bên quan đạo trợn mắt há mồm nhìn kiếm khí phóng lên cao, một chỗ băng khí từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu.

Đây phải chăng là lực lượng của cao cấp hoàng triều như Thần Lang sao? Là thái tử của Hắc Lang hoàng triều, tu vi võ đạo của Thác Bạt Hàn cũng bình thường, hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi cũng chỉ tới Tam phẩm Vũ Tông. Tu vi như vậy trong đám người thường quả thực khá ổn, nhưng so sánh với những thiên tài khác thì thực là một trời một vực. Nhưng có một câu nói đó là dù thế nào thì cái mông vẫn quyết định tầm mắt. Một người ngồi ở vị trí nào thì sẽ có cách nhìn kiểu đó. Thác Bạt Hàn dù sao cũng là thái tử của trung cấp hoàng triều, là một kẻ thừa kế cho nên hắn tiếp xúc với nhiều chuyện khác người thường, biết được những chuyện mà cả một đời người có khi không được tiếp xúc qua. Tầm mắt, trí tuệ cũng không phải người thường có thể so sánh được, với kiến thức của hắn thì một kiếm này của trung niên kiếm khách đã vượt qua gông cùm Tiên Thiên rồi, đạt tới độ cao đó. Kinh khủng hơn là đó chỉ một kích tùy ý chứ kiếm chưa hề ra khỏi vỏ, nếu như hắn rút kiếm ra, không biết lúc đó uy lực sẽ mạnh tới đâu nữa đây? Vừa nghĩ tới cảnh bên người Đế Quốc Uy lúc nào cũng có một kẻ có thực lực khủng bố như vậy đi theo, hai chân Thác Bạt Hàn gần như mất đi khống chế rồi. Hắn thực không dám nghĩ chuyện mình với Lý Lân hợp tác mà lộ ra ngoài thì sẽ có hậu quả gì nữa.

Rống…!



Một tiếng hổ gầm mang theo sự sợ hãi vang lên, mãnh hổ vốn đang giương cánh diễu võ dương oai trên bầu trời liền lao ngay xuống, tránh một kiếm như khai thiên tích địa này.

Trung niên kiếm khách khẽ nhếch miệng cười khinh thường, lấy cảnh giới với tu vi kiếm đạo của y thì dù chỉ tùy tiện ra một kiếm cũng không phải thứ mà một con Linh thú cấp ba có thể ngăn cản được. Y thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh đầu mãnh hổ dị chủng này bị chém ra làm hai khúc rồi.

Kiếm quang mãnh liệt chiếu rọi thiên không, khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt chế trụ sát khí mà vài chục vạn quân sinh ra.

Ở trên không trung, vốn Lý Lân đang thấy thoải mái bỗng sợ hãi. Ám Ảnh ở dưới cũng gầm lên một tiếng hoảng sợ, thân hình như một đạo tia chớp màu đen lao xuống, dường như muốn tránh thoát một đạo kiếm quang khủng bố này bổ tới.

- Hỏng rồi, không kịp rồi!

Thần sắc Lý Lân đại biến, tốc độ Ám Ảnh mặc dù nhanh đạo kiếm quang đó còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã xuất hiện trước một người một thú.

Rống…!

Tiếng hổ gầm thê lương, tuyệt vọng đã làm xúc động tâm của Lý Lân, khiến cho hắn dừng lại việc mạo hiểm thúc dục Lục Mang Tinh để bỏ chạy.

Xoẹt ——!

Ma đao ra khỏi vỏ, hai tay hắn nắm chặt chuôi đao, cửu đại khiếu huyệt tỏa hào quang, các huyệt đạo ở Đốc mạch bị ma hóa cũng sản sinh ra số lượng ma khí kinh người. Ma đao chi hồn ở Mệnh môn cũng dọc theo cánh tay phải mà chạy vào Ma đao. Cùng lúc đó thì Thuần Dương chân khí mãnh bạo chạy từ cánh tay trái vào trong Ma đao. Phút chốc khí thế Ma đao đại thịnh, hình dáng liền phát sinh biến hóa. Một mặt màu bạch kim lóng lánh, mặt kia thì màu hắc ám của ma khí, ba màu hòa quyện lấy nhau phát sáng chói lọi.

Giết…!

Một tiếng hô vang lên, một đạo đao mang từ bên trong Ma đao dài vài chục trượng chém ra, nghênh đón đạo kiếm quang khủng bố kia.

Một tiếng ầm vang lên, đao khí tan biến trong chớp mắt, vô địch kiếm quang trong nhất thời cũng ảm đạm đi nhiều, khí thế cũng bị yếu đi.

Rống…! Ám Ảnh gầm lên một tiếng, lông trên người dựng đứng lên, một đạo ô quang từ trong miệng nó bay ra, phóng thẳng tới kiếm quang.

Đạo ô quang đánh lên kiếm quang, cũng không xuất hiện cảnh tượng phát nổ như tưởng tượng. Dường như đạo ô quang đó không hề có uy lực, kiếm quang xuyên qua nó rồi tiếp tục bổ về phía hai người.

Một tiếng ầm vang lên, một người một thú bị bổ trúng, máu phun lên không, giống như đạn pháo bắn thẳng vào đất, khiến cho bên dưới vang lên một trận gầm rú điên cuồng.

- Thế nào rồi?

Đế Quốc Uy đứng trên lưng Đại Tích Dịch lên tiếng hỏi, trên mặt hắn không có chút khinh thường, ngược lại là vẻ mặt ngạc nhiên. Với nhãn lực của hắn thì đầu dị chủng hắc hổ với kẻ trên lưng đều phản kích, tuy đao khí với ô quang cũng không thay đổi được kết cục nhưng có thể ảnh hưởng tới kiếm quang đã chứng minh được sự bất phàm của họ rồi.



- Không rõ!

Trung niên kiếm khách dứt khoát nói.

- Ặc?

Đế Quốc Uy không hiểu được, hắn khá hiểu rõ trung niên kiếm khách, cũng ít khi nghe y nói ra những từ như vậy.

- Tuy bọn chúng không đỡ được kiếm quang, nhưng thực sự bọn chúng có thể làm giảm bớt uy lực đi, về phần có chết hay không thì bản tọa cũng không có nắm chắc!

Trung niên kiếm khách khẽ giải thích.

- Trần sư phụ, nếu ta không nhìn lầm thì một người một thú kia cảnh giới dường như vẫn dưới Tiên Thiên phải không? Coi như là Tiên Thiên thì làm sao có thể ngăn cản được đòn tần công của đỉnh phong Vương Tọa như ngươi chứ? Điều này sao có khả năng đây?

Trên mặt Đế Quốc Uy hiện hai chữ không tin.

- Một người một thú kia thực quỷ dị, tên thiếu niên đó chắc là một đao khách, hơn nữa công pháp cũng thực kỳ lạ. Đao khí của hắn chạm phải kiếm khí của ta, tuy bị đánh nát, nhưng cũng khiến cho kiếm khí của ta giảm ít nhất là ba thành uy lực. Về phần đầu dị chủng hắc hổ kia, tuy không biết thiên phú thần thông của nó là gì, nhưng khi kiếm quang của ta xuyên qua đạo ô quang đó thì xảy ra chuyện gì, còn dư bao nhiêu uy lực, bản tọa cũng không có nắm chắc.

Trung niên kiếm khách lắc lắc đầu, thần sắc lộ ra vẻ ngưng trọng.

- Đao khách? Linh thú đặc thù? Tên đó rốt cuộc là ai?

Đế Quốc Uy nảy sinh ý nghĩ coi trọng trong lòng, nếu Lý Lân mà biết điều này không biết hắn có cảm thấy vinh hạnh hay không đây.

- Thác Bạt thái tử, mau ra lệnh cho người của ngươi vây bắt một người một thú này, bọn họ chắc chắn rơi vào trong quân rồi. Nhớ là nếu bọn họ không chết, bản cung muốn người sống.

Đế Quốc Uy ra lệnh.

- Dạ!!

Thác Bạt Hàn không dám chậm trễ, bởi thực lực đạt đến trình độ nhất định thì bất kỳ là âm mưu quỷ kế gì cũng không có tác dụng. Hiển nhiên có trung niên kiếm khách ở đây, Đế Quốc Uy đã có đủ đại giới để ra lệnh cho đại quân của hắn rồi. Cho dù có tâm tư thế nào thì hắn cũng phải thu liễm lại.

- Đi!

Đế Quốc Uy trầm giọng nói, thân thể Đại Tích Dịch khôi phục lại bình thường, bắt đầu hướng về đại quân mà tiến tới. Con Đại Tích Dịch này là chiến sủng của Đế Quốc Uy, là đỉnh phong Linh thú cấp hai. Chỉ nhìn vào điểm nó là một con chiến sủng cấp hai, có thể thấy được kiếm được một đầu chiến sủng cao giai khó khăn ra sao. Ngẫm lại thì cũng dễ hiểu, linh thú cấp bậc càng cao, trí tuệ sẽ càng cao, hơn nữa nhân loại và linh thú đang ở thế đối lập, mà bắt ép các cao giai linh thú thì chúng thà chết chứ không nguyện ý thần phục nhân loại ti bỉ. Điều này khiến cho số lượng cao giai linh thú hàng phục được rất thấp, có một đầu cao giai chiến sủng hẳn lả một việc làm vô cùng xa xỉ. Mà đầu biến dị mãnh hổ kia của Lý Lân lại là cấp ba đỉnh phong, chỉ cần bồi dưỡng tốt, chắc hẳn có thể bước vào cấp bốn, phương diện tiềm lực ắt phải vượt qua hẳn con Đại Tích Dịch mới có cấp hai này. Đây cũng là nguyên nhân mà Đế Quốc Uy yêu cầu bắt sống, chỉ cần một người một thú này rơi vào tay hắn, hắn sẽ có thủ đoạn để khiến cho đầu biến dị mãnh hổ đó trở thành chiến sủng mới của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook