Tam Thái Tử

Chương 243: Lại vào Hắc Thủy Tùng Lâm (3)

Thuỵ Tỉnh Thỏ

01/09/2014

- Rống!!!!!!

Hắc Báo run rẩy rống một tiếng, trong tiếng rống tràn đầy cung kính.

- Ăn đi! Về sau nhân loại nào tiến vào trong rừng đều có thể trở thành thức ăn của bọn ngươi!

Thiếu niên nói, giống như đang nói một chuyện cực kỳ đơn giản.

Hắc Báo tru lên một tiếng lấy lòng, muốn đem con mồi của mình đưa cho thiếu niên thần bí quỷ dị trước mặt này.

- Ngươi ăn đi! Bản tọa cũng không lạ gì loại đồ ăn nhân loại dơ bẩn này!

Thiếu niên mở miệng nói.

Hắc Báo nghi hoặc liếc nhìn thiếu niên một cái, không rõ loại thịt nhân loại mỹ vị, chất thịt non mịn này làm sao không thể lọt vào pháp nhãn của vị đại nhân này. Nhưng mà Hắc Báo tuy rằng linh trí không thấp, những cũng chỉ là so với dã thú mà thôi, về phần loại cảm tình suy nghĩ sâu xa này, cũng không phải cái đầu báo kia có thể hiểu rõ.

Ngay tại thời điểm Hắc bảo định bụng bản thân được hưởng dụng bữa ăn ngon.

- Đợi một chút!

Thiếu niên giống như đã phát hiện cái gì, trực tiếp ngăn cản, sau đó thân hình nháy mắt xuất hiện trước mặt nữ nhân đang ngã trên mặt đất, trên mặt có chút tò mò.

- Ngươi tạm thối lui đi!

Thiếu niên trầm giọng mở miệng, vảy trên người, hai sừng trên trán, cái đuôi trên mông chậm rãi biến mất, cả người hắn biến thành một hình ảnh thiếu niên nhân loại thân thể trần truồng.

Hắc Báo chớp con mắt cực lớn không hiểu, rõ ràng nhìn thấy là Thú Vương linh thú cao quý như thế nào trong chớp mắt liền biến thành nhân loại. Nhưng mà thông qua cảm giác nhạy bén trời sinh của linh thú, nó vẫn biết Thú Vương đại nhân trước mặt không có thay đổi, vẫn khủng bố như vậy. Mặc dù buồn bực đối với chuyện Thú Vương đại nhân đột nhiên thay đổi chủ ý, cũng không dám có chút bất mãn. Không cần đợi thiếu niên thúc giục, Hắc Báo loáng một cái liền biến mất. Ăn không được thì ăn không được đi! Dù sao trong khoảng thời gian này, nhân loại trong rừng nhiều một cách không ngờ, chỉ cần chạy nhiều đường một chút, vẫn là có thể hưởng dụng đến những mỹ thực này.

Thiếu niên vẫy tay từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bộ y phục nhân loại mặc vào, trên mặt hiện lên thần sắc cực kỳ không tự nhiên.

- Nhân loại chẳng những làm cho người ta chán ghét, phát minh y phục cũng khiến người khác khó chịu như vậy!

Sau khi thiếu niên mặc xong quần áo liền biến thành một tiểu chính thái cực kỳ thanh tú, nếu không phải biểu tình trên mặt lực này quá mức đáng ghét, tuyệt đối có thể trở thành sát thủ hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ si mê.

Chuẩn bị xong hết thảy, thiếu niên điểm huyệt che lại mấy huyệt lớn trên vai nữ nhân, phòng ngừa nàng chảy hết máu mà chết.



Bùm bùm, một trận tát liên hoàn giáng xuống mặt nữ nhân hôn mê, thiếu niên trực tiếp áp dụng phương pháp đánh thức trực tiếp nhất của hắn. Hắn cũng không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, nhân loại đối với hắn mà nói chỉ là một đám đồ ăn khó nuốt mà thôi. Tát xong một trận, nữ nhân nguyên bản có vài phần tư sắc, lập tức biến thành đầu heo.

Người nọ từ từ tỉnh lại, bởi vì khuôn mặt đau nhức phù thũng mà đều trở nên vặn vẹo, đột nhiên biểu tình dữ tợn ngược lại lại dọa thiếu niên nhảy dựng.

- Con Hắc Báo chết tiệt kia đâu? Bà đây đã chết rồi sao?

Nữ nhân tố chất thần kinh hét ầm lên.

- Này! Ngươi không cần la lớn được không, bản công tử tới hỏi ngươi, một cái nhân loại thực lực nhỏ yếu như ngươi vì sao đi tới được chỗ sâu trong Hắc Thủy Lâm này?

Thiếu niên cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi.

- Là ngươi đã cứu ta?

Nữ nhân đương nhiên nhìn thấy thiếu niên thanh tú trước mặt này. Đối với việc hắn nhỏ tuổi như vậy mà có thể cứu mình cảm thấy thực khó tin.

- Vô nghĩa, nếu không phải bản công tử trùng hợp đi ngang qua, ngươi đã sớm vào miệng con báo kia. Còn có ngươi phải trả lời vấn đề của bản công tử trước.

Sắc mặt thiếu niên trầm xuống, đối với nữ nhân này rất là bất mãn.

Nữ nhân cảm thấy trên người phát lạnh, bản năng cảm thấy sợ hãi, biết thiếu niên trước mắt không thể đắc tội, chỉ có thể đem đầu đuôi sự tình nói ra, đương nhiên, trong đó tự nhiên lược bỏ nàng truy tìm Lý Lân dự định hy sinh nhan sắc câu dẫn Lý Lân.

- Nói như vậy là ngươi theo gót một cái cao thủ Tiên Thiên tiến vào trong rừng sao?

Trên mặt thiếu niên lộ ra nụ cười quỷ dị. Không nghĩ tới vẫn còn nhân loại lớn mật như thế, dám xâm nhập vùng nội địa của Hắc Thủy Lâm.

Nữ nhân có chút sợ hãi gật đầu, hiện tại nàng đang ở trong lòng rất nhanh hối hận muốn chết, nếu không phải là mình nhất thời tâm trí u mê, thì làm sao lâm vào hoàn cảnh như bây giờ. Đáng tiếc, mặc dù trên thế giới này có rất nhiều thứ rất thần kỳ, nhưng thuốc hối hận thì lại chưa có đại thần nào luyện chế ra.

- Rốt cuộc là loại người nào, vậy mà dọc đường bản công tử đều không có phát hiện. Nếu không phải có người như nữ nhân này cùng dấu vết chiến đấu trên mặt đất, ngay cả bản tọa cũng muốn xem nhẹ rồi. Không được, một nhân loại là cao thủ Tiên Thiên! Không thể để cho hắn dễ dàng tiến vào chỗ sâu trong rừng. Rừng cây là gia viên của linh thú chúng ta, há có thể nhẫn nhịn để cho nhân loại dơ bẩn dễ dàng ra vào.

Thiếu niên quyết định trong nháy mắt, không tiếp tục đi ra ngoài, mà đi xử lý cao thủ nhân loại to gan lớn mật xâm nhập.

- Bản công tử quyết định đuổi theo cao thủ Tiên Thiên kia, ngươi có thể phát hiện tung tích hắn hay không?

Thiếu niên trầm giọng nói.



- Vị công tử này, ta khuyên ngươi vẫn là không nên đi sâu vào, Hắc Thủy lâm này thật sự là quá nguy hiểm, khắp nơi đều là linh thú cao giai. Van cầu ngươi dẫn ta đi ra ngoài, ta nguyện ý bỏ ra mọi thứ của ta để báo đáp ngươi.

Nói xong, nữ nhân còn hướng thiếu niên vứt mị nhãn. Ở trong suy nghĩ của nàng, thực lực thiếu niên này tuy mạnh, nhưng vừa nhìn chính là gà tơ chưa hưởng qua tư vị nữ nhân, lấy tư sắc của mình, còn ở trong rừng chim không thèm ỉa này, tất nhiên đạt được hiệu quả câu dẫn không tệ. Mặc dù hiện tại nàng mất đi một cánh tay, nhưng bản chất lẳng lơ vẫn khiến nàng làm ra hành động ghê tởm như vậy.

Đáng tiếc, nàng còn không biết mình đã trở thành đầu heo rồi, động tác uốn éo lúc trước đủ để khiến người ta ghê tởm chết. Nàng cũng không biết thiếu niên mặt mày thanh tú mình đang đối mặt vốn cũng phải là nhân loại, mà là Thú vương một phương của Hắc Thủy Lâm. Cái này là lòng dạ đàn bà chỉ làm hỏng việc, thậm chí sinh mạng nàng đều đang đếm ngược thời gian. Đáng thương nữ nhân này còn cho là mình tìm được chỗ dựa vững chắc, có thể nhanh chóng thoát khỏi rừng cây nguy hiểm này.

- Ít lải nhải, tìm được cái cao thủ Tiên Thiên kia, ngươi còn có mạng sống, tìm không thấy ngươi liền đi chết đi!

Thiếu niên sẵng giọng nói. Một tay nắm cổ nữ nhân, giống như một tia chớp tử sắc ném về chỗ sâu nhất trong rừng.

Ở một phương hướng khác của rừng cây, có một ngọn đồi thấp nhỏ, thế núi thấp, trên núi cỏ cây thưa thớt, thiên địa nguyên khí loãng, linh thú lại càng cực ít dừng chân, là nơi cằn cỗi hiếm thấy trong Hắc Thủy Lâm. Lúc này, một bóng người màu đen cực kỳ cẩn thận xuất hiện trước sơn lĩnh, cẩn thận nhìn bốn hướng, giống như đang tìm cái gì đó. Trầm ngâm nửa ngày sau đó mới đi đến một cái sơn cốc nhỏ.

Xoẹt!!!!!

Một đạo quang mang phóng lên cao, tiến vào trong hắc y nhân kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, ngay sau đó cả người bị quang mang mãnh liệt phóng lên cao, đánh thành mảnh nhỏ, máu tươi vãi đầy đất.

Sau nửa canh giờ, một thanh niên mặc áo trong từ một mặt khác của tòa đồi núi thấp bé đi ra, lấy đi vũ khí cùng không gian giới chỉ trong đống máu tươi, xương cốt, nhìn về phía xương vỡ đầy đất vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.

Ở một bên mặt khác sơn cốc, có một huyệt động sâu thẳm, thiếu niên xử lý xương cốt người ngoài xâm nhập, dọc theo đường đi quái dị đi vào trong huyệt động.

- Tam gia gia, lại là một tên truy đuổi chúng ta chạy đến, đây đã là người thứ bảy!

Thanh niên có chút buồn bực đem không gian giới chỉ cầm trong tay đưa cho lão giả đang ngồi khoanh chân.

- Ngụy Duyên, bây giờ ngươi là gia chủ Ngụy gia, nhất định phải ở bất kỳ tình huống nào giữ vững đầu óc thanh tỉnh. Hiện tại là thời điểm Ngụy gia nguy hiểm nhất, phải trải qua nguy cơ lần này mới có thể nghênh đón phục hưng.

Lão giả tiếp nhận không gian giới chỉ, dùng chân khí xóa bỏ cấm chế trên đó, thần thức nhìn lướt qua, thất vọng lắc đầu, sau đó ném cho Ngụy Duyên, không gian giới chỉ của tán tu này thật đúng là chướng mắt

- Lại là tán tu, mũi những người này thật đúng là đủ linh, lại có thể ở trong Hắc Thủy Lâm tìm được chỗ ẩn thân của chúng ta. Tam gia gia, không phải là tin tức chỗ ẩn thân của chúng ta lọt ra ngoài mới có thể dẫn tới nhiều người như vậy chứ?

Ngụy Duyên sắc mặt ngưng trọng nói.

- Không đâu, phụ thân từng thỉnh Thiên Cơ Môn xem qua, lần này tuy rằng Ngụy gia bị thương nặng, nhưng cũng là cơ hội đẫm máu cho Ngụy gia ta trọng sinh, phụ thân sở dĩ không tiếc hy sinh chính mình, chẳng quan là vì dùng tính mạng tranh thủ cho Ngụy gia một đường sinh cơ này mà thôi. Mà chút thợ săn tiến đến chẳng qua là ỷ vào mấy pháp khí đặc thù theo dõi tộc nhân trốn ra được của Ngụy gia ta, không đủ gây sợ hãi.

Thần sắc lão giả bình tĩnh, cũng không vì liên tục xuất hiện kẻ truy tìm mà có chút khẩn trương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook