Chương 173: Lần đầu giao phong (1)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
08/05/2014
Lý Lân hít một hơi sâu, thu liễm khí tức toàn thân, dung nhập vào trong núi rừng. Hoàn hảo cảm giác của hắn phát huy đúng lúc, mới có thể không đâm đầu vào cái bẫy của địch nhân, nếu không cho dù hắn có mạnh hơn nữa, tốc độ của Ám Ảnh có nhanh hơn nữa, muốn từ vạn quân phá vây là điều không tưởng. Cho dù cao giai Vương Tọa rơi vào trong vạn quân cũng khó có thể toàn thân mà ra, càng khỏi phải nói hắn chỉ có chiến lực của Cửu phẩm Võ Tông.
Nơi sườn núi cách Nha thành khoảng mười dặm, một nơi phong cảnh tú lệ, có một toàn quân trướng hoa lệ hiện ra. Trong đó có một vị thanh niên mặc hoa phục, nhưng sắc mặt rất khó nói. Dáng người cao, diện mạo tuấn tú, đôi mắt trành đầy sự tự tin tranh đấu thiên hạ, mười phần khí thế. Trước mặt hắn có ba gã cũng mặc hoa phục, diện mạo bất phàm, nhưng khí chất so với hắn lại chênh lệch quá lớn. Ba người này đều đang sợ hãi vô cùng, ở cửa quân trướng có một vị trung niên ôm kiếm. Diện mạo người này bình thường, luôn giữ một vẻ bình thản, tuy đứng thẳng ở đó, nhưng tâm tư lại du ngoạn chốn nào, căn bản chẳng để bất kỳ một ai nơi này vào mắt. Một loại tư thế ca ngạo khiến cho không ai dám tới gần. Bốn vị thanh niên hoa phục dường như đã quá quen với thói quen của người trung niên này, cho nên cũng không có phản ứng gì.
- Thác Bạt thái tử, ngươi mau nói cho bản cung biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mười vạn Lang kỵ binh nắm giữ binh trận, thế mà chưa tới ba canh giờ đã diệt toàn quân? Thế mà lúc đầu ngươi còn thề thốt như thế với bản cung.
Gã thanh niên hoa phục có thân phận tôn quý nhất hướng về một trong ba vị còn lại nói.
Người bị người thanh niên đó gọi tên liền run rẩy toàn thân, vì khẩn trương nên mồ hôi toát ra như tắm.
- Thưa Đại thái tử, vốn là… ta cũng không biết Đại Đường lại có thủ đoạn đối phó với binh trận cho nên… Xin điện hạ yên tâm, năm mươi vạn Lang kỵ binh của Hắc Lang quốc chúng ta đều có ở đây, tuyệt đối sẽ không bỏ qua một tên Vệ quân nào.
Kẻ gọi là Thác Bạt thái tử lên tiếng trả lời. Thác Bạt là dòng họ hoàng thất của Hắc Lang hoàng triều, mà vị thanh niên đang khúm núm kia chính là Thác Bạt Hàn, Đại thái tử của Hắc Lang hoàng triều. Vị thái tử Hắc Lang thường có khí thế thái tử nay đứng trước vị thanh niên tôn quý lại bị lu mờ, còn hai người đứng bên cạnh hắn thì đều lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Dường như việc Thác Bạt Hàn bị xấu mặt khiến cho bọn họ rất vui.
Người đang răn dạy Thác Bạt Hàn chí là vị Đại thái tử Đế Quốc Uy của Thần Lang hoàng triều. Đế Quốc Uy không có chiếm giữ Khả Đôn thành theo như tin tức mà Đại Đường có được, mà hắn theo đại quân tiến vào tiền tuyến. Thác Bạt Hàn là thái tử Hắc Lang hoàng triều, cho nên ngoài việc bồi thượng quốc Đại thái tử, thì còn đảm nhiệm một chức vụ thống soái của đại quân Hắc Lang. Mặc dù Hắc Lang chỉ là phụ quốc của Thần Lang hoàng triều, việc quan hệ tới binh quyền không thể giao cho Đế Quốc Uy thống lĩnh được, nhưng hắn lại muốn quyết chiến với Đại Đường nên tam đại Lang quốc không dám chậm trễ. Cuối cùng đành phải mang theo binh lực của toàn quốc, trở thành tùy tùng của Đại thái tử. Trên thực tế chẳng khác gì trao quyền lãnh đạo cho Đại thái tử rồi.
- Lần này bản cung không muốn nhận lấy thất bại. Còn nữa, tìm ngay tên trận pháp sư điều khiển Thiên Lang binh trận, ta không muốn tin tức về binh trận bị tiết lộ.
Đôi mắt nghiêm nghị của người thanh niên khiến cho Thác Bạt Hàn không ngừng đổ mồ hôi.
- Xin điện hạ yên tâm, Hắc Lang đại quân chúng ta đã triển khai, chi Vệ quân này chỉ có thể bị hủy diệt, ta đảm bảo sẽ không có một ai trốn thoát được.
Thác Bạt Hàn lớn tiếng hô.
- Đi đi thôi! Nếu có thể hãy mang nữ nhân gọi là Bạch nương tử kia tới gặp ta. Chỉ là một nữ tử xuất thân thổ phỉ lại có thể cầm binh, đánh thắng chiến trận, bản cung thấy hứng thú với nàng ta rồi, có lẽ thu làm thị thiếp cũng không tồi.
Trên mặt Đế Quốc Uy hiện thần sắc hứng thú.
Thác Bạt Hàn thấy vậy, vẻ mặt vui vẻ, lớn tiếng nói:
- Đại thái tử yên tâm, ta nhất định sẽ đem Bạch nương tử kia hoàn hảo đưa tới trước mặt người.
Đại thái tử tuy không phải là hoàng đế Thần Lang nhưng hắn là thái tử của một siêu cấp hoàng triều, tài nguyên trong tay hắn tuyệt không phải một thái tử của trung cấp hoàng triều như hắn có thể so sánh được. Nếu như lần này hắn có thể làm cho y vui, chắc chắn địa vị của Thác Bạt Hàn ắt sẽ được ổn định. Những huynh đệ ỷ vào sự yêu mến của phụ hoàng muốn khiêu chiến mình cũng chẳng còn cơ hội nữa. Nghĩ tới đây, ý nghĩ bắt sống Bạch nương tử càng thêm kiên định. Còn việc điều này có thể khiến cho đại chiến thêm khó khăn, khiến cho Lang kỵ binh chết nhiều thêm hay không thì căn bản hắn chẳng để trong lòng.
Đế Quốc Uy vẫy vẫy tay, ý nói hắn có thể đi, sau đó đưa mắt nhìn hai vị thái tử còn lại.
- Đại thái tử xin yên tâm, ta đã truyền tin rồi, lệnh cho đại quân phát động tấn công đúng lúc. Hôm nay chắc chắn sẽ công phá tiền tuyến Đại Đường, giành lại toàn bộ lãnh thổ đã bị đoạt mất.
Xích Lang thái tử tiến lên một bước mà nói.
- Đoạt lại quốc thổ là thỏa mãn rồi sao? Bản hoàng tử còn muốn tiến sâu vào Đại Đường, cướp lấy Hắc Thủy hành tỉnh.
Trên khuôn mặt Đại thái tử hiện lên nét tự tin, cho dù Đại Đường thể hiện ra thực lực hùng hậu, nhưng Đế Quốc Uy còn không để vào trong mắt. Nội tình của cao cấp hoàng triều truyền thừa mấy ngàn năm cũng không phải là trung cấp hoàng triều mới có năm trăm năm như Đại Đường có thể so sánh được. Huống chi chỉ như thế mà đã mưu toan thăng cấp cao cấp hoàng triều quả thực là cuồng vọng không ai bì nổi.
- Có Đại thái tử ở đây, đừng nói là đánh bại Đường quân, mà hủy diệt Đại Đường cũng chỉ là chuyện dễ dàng như lật bàn tay.
Ngân Lang thái tử cũng a dua theo tâng bốc.
- Hừ!
Vị trung niên đứng ở ngoài cửa hừ lạnh một tiếng khinh thường, đối với sự nhu nhược của ba vị thái tử Lang quốc rất coi thường.
Đế Quốc Uy nhìn về trung niên nhân, cũng không có thần sắc bất mãn gì hết. Bởi hắn cũng khinh thường ba tên thái tử của Lang quốc. Chỉ là bây giờ nội bộ Thần Lang hoàng triều cũng không ổn định, mấy vị thái tử khác tranh đấu với Đế Quốc Uy khá kịch liệt, hắn muốn tới nơi này, chính là lánh mũi nhọn chiến đấu trong quốc nội. Còn có thể tổ hợp lực lượng của tam đại lang quốc, gia tăng thế lực của chính mình, thế nên cho dù ba vị thái tử này có khó chịu ra sao thì hắn cũng sẽ không đá họ ra ngoài.
- Các người đều đi xuống đi! Diệt Vệ quân rồi bước tiếp theo chính là Phí Thành và Chân Vũ quan, người của các ngươi cũng nên chuẩn bị đi, đừng nghĩ rằng thu lại được quốc thổ là có thể coi là thắng lợi.
Đế Quốc Uy nói, rồi đuổi hai người ra ngoài.
Đế Quốc Uy bước tới trước mặt trung niên kiếm khách, thần sắc biến thành tôn kính nói:
- Trần sư phụ, lần này đã làm phiền ngài rồi, ta biết ngài là người Đại Đường, khá là bất mãn với việc chúng ta mang binh tới đánh. Nhưng lợi ích phân phối của quốc gia với nhau chỉ có thể lấy được từ chiến tranh.
Trung niên nhân mở mắt, bình thản trả lời:
- Vũng nước Đại Đường rất sâu, chỉ với tam đại Lang quốc còn chưa đủ động tới căn cơ của nó, dù ngươi có tham gia thì cũng như vậy thôi.
Đế Quốc Uy lắc đầu, nếu như trung niên không ủng hộ thì hắn vẫn tràn đầy sự tự tin:
- Tam đại Lang quốc tuy chưa có đủ thực lực nhưng bản hoàng tử còn có phục binh, đủ để có thể quyết định tàn cuộc lần này.
Trong mắt trung niên nhân hiện lên chút kinh ngạc, hắn trầm tư một chút rồi hỏi lại:
- Ngươi muốn nhắc tới tên tiểu tử Long gia đó sao? Ngươi không phải phái hắn đi Hắc Thủy vương thành đó chứ? Không thể không nói, suy nghĩ của ngươi thực là ngây thơ quá đó.
Trung niên nhân nói chuyện không hề có chút khách khí nào, chẳng hề để thân phận đại thái tử Thần Lang hoàng triều của Đế Quốc Uy vào mắt.
- Ngây thơ sao? Trần sư phụ nói thế thực khiến ta khó hiểu, với thủ đoạn của Long Uy đã được xếp thứ nhất trong hộ vệ của Thần Lang giáo, thu phục Hắc Thủy thành chẳng qua chỉ mất một chút thời gian mà thôi. Thậm chí có thể tấn công vào thành thị phồn hoa của Đại Đường.
Đế Quốc Uy chậm rãi nói, cũng không hề để các thế lực khác của Hắc Thủy vương thành vào mắt.
- Thứ hạng thực sự có thể đại biểu được cho thực lực sao? Cho dù có đứng thứ nhất trong Thần Lang giáo thì có sao, mãnh hổ cũng không chịu được đám sói vây công, một khi Thần Lang giáo động thủ chỉ sợ cũng là lúc nó bị hủy diệt. Bản tọa còn nghe được một chuyện khá thú vị, phủ Tổng đốc của Đại Đường bao năm nay ở Hắc Thủy vương thành nhưng xếp hạng rất thấp, mấy trăm năm qua vẫn luôn ở tầm thấp, nhìn thực lực của Đại Đường bây giờ, ngươi có nghĩ rằng nó thiếu năng lực để tranh giành nơi Hắc Thủy vương thành không? Đại Đường có danh phận đường hoàng còn chả dám động, huống hồ ngươi chỉ là một thái tử của Thần Lang hoàng triều.
Trung niên kiếm khách trầm giọng nói.
- Bản cung tin tưởng mình có thể, nhất định có thể!
Đế Quốc Uy cũng không vì trung niên nhân nói mà thay đổi vì hắn có sự tin tưởng tuyệt đối với năng lực của mình, cũng đồng dạng tin vào năng lực của Long Uy đại tướng quân.
Nơi sườn núi cách Nha thành khoảng mười dặm, một nơi phong cảnh tú lệ, có một toàn quân trướng hoa lệ hiện ra. Trong đó có một vị thanh niên mặc hoa phục, nhưng sắc mặt rất khó nói. Dáng người cao, diện mạo tuấn tú, đôi mắt trành đầy sự tự tin tranh đấu thiên hạ, mười phần khí thế. Trước mặt hắn có ba gã cũng mặc hoa phục, diện mạo bất phàm, nhưng khí chất so với hắn lại chênh lệch quá lớn. Ba người này đều đang sợ hãi vô cùng, ở cửa quân trướng có một vị trung niên ôm kiếm. Diện mạo người này bình thường, luôn giữ một vẻ bình thản, tuy đứng thẳng ở đó, nhưng tâm tư lại du ngoạn chốn nào, căn bản chẳng để bất kỳ một ai nơi này vào mắt. Một loại tư thế ca ngạo khiến cho không ai dám tới gần. Bốn vị thanh niên hoa phục dường như đã quá quen với thói quen của người trung niên này, cho nên cũng không có phản ứng gì.
- Thác Bạt thái tử, ngươi mau nói cho bản cung biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mười vạn Lang kỵ binh nắm giữ binh trận, thế mà chưa tới ba canh giờ đã diệt toàn quân? Thế mà lúc đầu ngươi còn thề thốt như thế với bản cung.
Gã thanh niên hoa phục có thân phận tôn quý nhất hướng về một trong ba vị còn lại nói.
Người bị người thanh niên đó gọi tên liền run rẩy toàn thân, vì khẩn trương nên mồ hôi toát ra như tắm.
- Thưa Đại thái tử, vốn là… ta cũng không biết Đại Đường lại có thủ đoạn đối phó với binh trận cho nên… Xin điện hạ yên tâm, năm mươi vạn Lang kỵ binh của Hắc Lang quốc chúng ta đều có ở đây, tuyệt đối sẽ không bỏ qua một tên Vệ quân nào.
Kẻ gọi là Thác Bạt thái tử lên tiếng trả lời. Thác Bạt là dòng họ hoàng thất của Hắc Lang hoàng triều, mà vị thanh niên đang khúm núm kia chính là Thác Bạt Hàn, Đại thái tử của Hắc Lang hoàng triều. Vị thái tử Hắc Lang thường có khí thế thái tử nay đứng trước vị thanh niên tôn quý lại bị lu mờ, còn hai người đứng bên cạnh hắn thì đều lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Dường như việc Thác Bạt Hàn bị xấu mặt khiến cho bọn họ rất vui.
Người đang răn dạy Thác Bạt Hàn chí là vị Đại thái tử Đế Quốc Uy của Thần Lang hoàng triều. Đế Quốc Uy không có chiếm giữ Khả Đôn thành theo như tin tức mà Đại Đường có được, mà hắn theo đại quân tiến vào tiền tuyến. Thác Bạt Hàn là thái tử Hắc Lang hoàng triều, cho nên ngoài việc bồi thượng quốc Đại thái tử, thì còn đảm nhiệm một chức vụ thống soái của đại quân Hắc Lang. Mặc dù Hắc Lang chỉ là phụ quốc của Thần Lang hoàng triều, việc quan hệ tới binh quyền không thể giao cho Đế Quốc Uy thống lĩnh được, nhưng hắn lại muốn quyết chiến với Đại Đường nên tam đại Lang quốc không dám chậm trễ. Cuối cùng đành phải mang theo binh lực của toàn quốc, trở thành tùy tùng của Đại thái tử. Trên thực tế chẳng khác gì trao quyền lãnh đạo cho Đại thái tử rồi.
- Lần này bản cung không muốn nhận lấy thất bại. Còn nữa, tìm ngay tên trận pháp sư điều khiển Thiên Lang binh trận, ta không muốn tin tức về binh trận bị tiết lộ.
Đôi mắt nghiêm nghị của người thanh niên khiến cho Thác Bạt Hàn không ngừng đổ mồ hôi.
- Xin điện hạ yên tâm, Hắc Lang đại quân chúng ta đã triển khai, chi Vệ quân này chỉ có thể bị hủy diệt, ta đảm bảo sẽ không có một ai trốn thoát được.
Thác Bạt Hàn lớn tiếng hô.
- Đi đi thôi! Nếu có thể hãy mang nữ nhân gọi là Bạch nương tử kia tới gặp ta. Chỉ là một nữ tử xuất thân thổ phỉ lại có thể cầm binh, đánh thắng chiến trận, bản cung thấy hứng thú với nàng ta rồi, có lẽ thu làm thị thiếp cũng không tồi.
Trên mặt Đế Quốc Uy hiện thần sắc hứng thú.
Thác Bạt Hàn thấy vậy, vẻ mặt vui vẻ, lớn tiếng nói:
- Đại thái tử yên tâm, ta nhất định sẽ đem Bạch nương tử kia hoàn hảo đưa tới trước mặt người.
Đại thái tử tuy không phải là hoàng đế Thần Lang nhưng hắn là thái tử của một siêu cấp hoàng triều, tài nguyên trong tay hắn tuyệt không phải một thái tử của trung cấp hoàng triều như hắn có thể so sánh được. Nếu như lần này hắn có thể làm cho y vui, chắc chắn địa vị của Thác Bạt Hàn ắt sẽ được ổn định. Những huynh đệ ỷ vào sự yêu mến của phụ hoàng muốn khiêu chiến mình cũng chẳng còn cơ hội nữa. Nghĩ tới đây, ý nghĩ bắt sống Bạch nương tử càng thêm kiên định. Còn việc điều này có thể khiến cho đại chiến thêm khó khăn, khiến cho Lang kỵ binh chết nhiều thêm hay không thì căn bản hắn chẳng để trong lòng.
Đế Quốc Uy vẫy vẫy tay, ý nói hắn có thể đi, sau đó đưa mắt nhìn hai vị thái tử còn lại.
- Đại thái tử xin yên tâm, ta đã truyền tin rồi, lệnh cho đại quân phát động tấn công đúng lúc. Hôm nay chắc chắn sẽ công phá tiền tuyến Đại Đường, giành lại toàn bộ lãnh thổ đã bị đoạt mất.
Xích Lang thái tử tiến lên một bước mà nói.
- Đoạt lại quốc thổ là thỏa mãn rồi sao? Bản hoàng tử còn muốn tiến sâu vào Đại Đường, cướp lấy Hắc Thủy hành tỉnh.
Trên khuôn mặt Đại thái tử hiện lên nét tự tin, cho dù Đại Đường thể hiện ra thực lực hùng hậu, nhưng Đế Quốc Uy còn không để vào trong mắt. Nội tình của cao cấp hoàng triều truyền thừa mấy ngàn năm cũng không phải là trung cấp hoàng triều mới có năm trăm năm như Đại Đường có thể so sánh được. Huống chi chỉ như thế mà đã mưu toan thăng cấp cao cấp hoàng triều quả thực là cuồng vọng không ai bì nổi.
- Có Đại thái tử ở đây, đừng nói là đánh bại Đường quân, mà hủy diệt Đại Đường cũng chỉ là chuyện dễ dàng như lật bàn tay.
Ngân Lang thái tử cũng a dua theo tâng bốc.
- Hừ!
Vị trung niên đứng ở ngoài cửa hừ lạnh một tiếng khinh thường, đối với sự nhu nhược của ba vị thái tử Lang quốc rất coi thường.
Đế Quốc Uy nhìn về trung niên nhân, cũng không có thần sắc bất mãn gì hết. Bởi hắn cũng khinh thường ba tên thái tử của Lang quốc. Chỉ là bây giờ nội bộ Thần Lang hoàng triều cũng không ổn định, mấy vị thái tử khác tranh đấu với Đế Quốc Uy khá kịch liệt, hắn muốn tới nơi này, chính là lánh mũi nhọn chiến đấu trong quốc nội. Còn có thể tổ hợp lực lượng của tam đại lang quốc, gia tăng thế lực của chính mình, thế nên cho dù ba vị thái tử này có khó chịu ra sao thì hắn cũng sẽ không đá họ ra ngoài.
- Các người đều đi xuống đi! Diệt Vệ quân rồi bước tiếp theo chính là Phí Thành và Chân Vũ quan, người của các ngươi cũng nên chuẩn bị đi, đừng nghĩ rằng thu lại được quốc thổ là có thể coi là thắng lợi.
Đế Quốc Uy nói, rồi đuổi hai người ra ngoài.
Đế Quốc Uy bước tới trước mặt trung niên kiếm khách, thần sắc biến thành tôn kính nói:
- Trần sư phụ, lần này đã làm phiền ngài rồi, ta biết ngài là người Đại Đường, khá là bất mãn với việc chúng ta mang binh tới đánh. Nhưng lợi ích phân phối của quốc gia với nhau chỉ có thể lấy được từ chiến tranh.
Trung niên nhân mở mắt, bình thản trả lời:
- Vũng nước Đại Đường rất sâu, chỉ với tam đại Lang quốc còn chưa đủ động tới căn cơ của nó, dù ngươi có tham gia thì cũng như vậy thôi.
Đế Quốc Uy lắc đầu, nếu như trung niên không ủng hộ thì hắn vẫn tràn đầy sự tự tin:
- Tam đại Lang quốc tuy chưa có đủ thực lực nhưng bản hoàng tử còn có phục binh, đủ để có thể quyết định tàn cuộc lần này.
Trong mắt trung niên nhân hiện lên chút kinh ngạc, hắn trầm tư một chút rồi hỏi lại:
- Ngươi muốn nhắc tới tên tiểu tử Long gia đó sao? Ngươi không phải phái hắn đi Hắc Thủy vương thành đó chứ? Không thể không nói, suy nghĩ của ngươi thực là ngây thơ quá đó.
Trung niên nhân nói chuyện không hề có chút khách khí nào, chẳng hề để thân phận đại thái tử Thần Lang hoàng triều của Đế Quốc Uy vào mắt.
- Ngây thơ sao? Trần sư phụ nói thế thực khiến ta khó hiểu, với thủ đoạn của Long Uy đã được xếp thứ nhất trong hộ vệ của Thần Lang giáo, thu phục Hắc Thủy thành chẳng qua chỉ mất một chút thời gian mà thôi. Thậm chí có thể tấn công vào thành thị phồn hoa của Đại Đường.
Đế Quốc Uy chậm rãi nói, cũng không hề để các thế lực khác của Hắc Thủy vương thành vào mắt.
- Thứ hạng thực sự có thể đại biểu được cho thực lực sao? Cho dù có đứng thứ nhất trong Thần Lang giáo thì có sao, mãnh hổ cũng không chịu được đám sói vây công, một khi Thần Lang giáo động thủ chỉ sợ cũng là lúc nó bị hủy diệt. Bản tọa còn nghe được một chuyện khá thú vị, phủ Tổng đốc của Đại Đường bao năm nay ở Hắc Thủy vương thành nhưng xếp hạng rất thấp, mấy trăm năm qua vẫn luôn ở tầm thấp, nhìn thực lực của Đại Đường bây giờ, ngươi có nghĩ rằng nó thiếu năng lực để tranh giành nơi Hắc Thủy vương thành không? Đại Đường có danh phận đường hoàng còn chả dám động, huống hồ ngươi chỉ là một thái tử của Thần Lang hoàng triều.
Trung niên kiếm khách trầm giọng nói.
- Bản cung tin tưởng mình có thể, nhất định có thể!
Đế Quốc Uy cũng không vì trung niên nhân nói mà thay đổi vì hắn có sự tin tưởng tuyệt đối với năng lực của mình, cũng đồng dạng tin vào năng lực của Long Uy đại tướng quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.