Chương 203: Lão già tóc đen (1)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/06/2014
- Là phúc
không là họa, là họa thì tránh không khỏi! Thế gian này làm gì có hoàng
triều vĩnh hằng bất bại, ngay cả Thượng Cổ Đế Triều uy thế như vậy mà
cuối cùng cũng không tránh khỏi cục diện tiêu tan, huống chi chỉ là
hoàng triều thế tục. Lão Lý, bất kể nói thế nào, tâm nguyện nhiều năm
của ngươi đã thành hiện thực một nửa, mà lão phu lại còn đoạn đường rất
dài phải đi.
Người già tóc đen trềm giọng nói. Từ cách xưng hô của lão mà nói, lão và vua Đường đời thứ hai hẳn phải quen thân, hơn nữa hai bên hẳn là thực lực tương đương. Thương Long đại lục tuy là không ít bạn vong niên khác biệt nhiều về tuổi tác thực lực, nhưng nói tóm lại vẫn là lấy thực lực làm trọng, chỉ có thực lực tương đương mới có thể đối mặt ngang hàng với nhau.
- Bất kể như thế nào, Đại Đường đã bước ra một bước này, bất luận thế nào cũng sẽ không thu hồi lại. Về phần ngươi, khoảng cách mục tiêu không phải cũng đã tiến lên trước một bước rồi sao. Lão phu cũng không nghĩ tới tiểu nha đầu không nổi bật kia lại là huyết mạch đích hệ của lão quái vật nhà ngươi. Đúng là tạo hóa trêu người, nếu lão phu phát hiện từ trước, đã tránh được cho ngươi mười năm bôn ba.
Vua Đường đời thứ hai rất cảm thán nói.
- Không sao, kiếp sống cung nữ mười mấy năm nay tuy rằng gian nan, nhưng cũng là rèn luyện tâm tình quý giá. Ngươi cũng biết công pháp của bản tọa coi trọng tâm tính hơn tư chất. Đây có lẽ là ông trời cũng muốn giúp bản tọa một tay. Chỉ là hiện tại điều rắc rối duy nhất là nha đầu kia cũng như cha mẹ nó đều là tử tâm nhãn, sống chết không chịu theo lão phu đi.
Người già tóc đen có chút buồn bực nói.
- Lão Thiết, ngươi có thể dẫn tiểu nha đầu kia đi được hay không, mấu chốt là trên người tên tiểu tử này, về phần làm thế nào, lão phu sẽ không xen vào.
Vua Đường đời thứ hai vừa cười vừa vuốt râu, vẻ mặt lão thong dong khiến người già tóc đen rất là khó chịu.
- Ngươi sẽ không nói với bản tọa tiểu tử này chính là chủ tử của tiểu nha đầu kia của nhà ta chứ? Ta bây giờ muốn giết hắn hẳn không phản đối chứ!
Người già tóc đen mở miệng nói. Từ miệng lão, mạng người như con kiến, sớm đã đến mức nắm quyền sinh sát trong tay.
- Đương nhiên không được rồi! Trên người tên tiểu tử này của nhà ta được bao phủ bởi số mệnh thần bí, cho dù là ngươi cũng chưa chắc có thể giết chết được hắn. Hơn nữa giết chết loại người khí vận gia thần này là không hay ho đâu.
Vua Đường đời thứ hai không lo lắng chút nào. Cho dù trên người Lý Lân không có cái gọi là số mệnh, người già tóc đen cũng sẽ không thật sự hạ độc thủ. Dù sao thân phận của lão bày ở đây, chuyện vô phẩm như ức hiếp vãn bối của bạn tốt thế này thì lão quả thật không thể làm được.
- Hừ! Chuyện này bản tọa sẽ nhìn mà làm. Tóm lại tiểu nha đầu kia lão phu dẫn đi chắc rồi. Có nha đầu kia rồi, lão phu không tin hai kẻ cha mẹ vô liêm sỉ kia không ra đây.
Người già áo xám nhắc đến cha mẹ của Dao Cơ, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
- Người có chí riêng, ngươi cần gì ép quá mức như vậy!
- Hừ! Thân là con cháu của lão phu sao có thể vô dụng như vậy! Hy vọng nha đầu này sẽ không làm bản tọa thất vọng.
Người già tóc đen giọng căm hận nói.
Vua Đường đời thứ hai lắc đầu, không tiếp tục phát biểu ý kiến về vấn đề giáo dục con cháu của người già tóc đen nữa. Mỗi nhà mỗi cảnh, Đại Đường nhìn có vẻ thịnh vượng, thật ra bên trong cũng có rất nhiều nguy cơ.
Trong lúc hai lão già thảo luận, Tứ hoàng tử động thủ rồi. Thân hình hắn mặc dù béo, nhưng khi hành động lại cực kì linh hoạt nhanh nhẹn. Điều khiến Lý Lân có chút kinh ngạc là Tứ hoàng tử nửa năm nay lại cũng thu được thành tích không kém, một thân võ đạo không ngờ lại đạt đến Võ Sư ngũ phẩm đỉnh phong, dường như chỉ thiếu một bước đã có thể bước vào Võ Sư lục phẩm. Với tuổi của hắn mà nói, đã được xem là biểu hiện cực kỳ không tệ rồi.
Một tiếng ầm vang, nắm đấm tràn ngập sức mạnh kia của Tứ hoàng tử đột nhiên dừng lại, toàn bộ thân thể trong nháy mắt cứng đờ, sau đó dưới ánh mắt không thể tin được của hắn cả người bị nắm lên. Trên cánh tay và cổ hắn trên dưới bị nắm chặt bởi một bàn tay to giống như kìm sắt. Sức mạnh truyền đến từ nới đó khiến Tứ hoàng tử tuyệt vọng.
Răng rắc răng rắc!
Một tràng âm thanh xương vỡ ghê rợn dọa cho mười mấy tên thái giám cung nữ run rẩy không ngừng.
Bịch bịch, mười mấy tên thái giám cung nữ quỳ gối thấp giọng lớn tiếng cầu xin Lý Lân buông tha cho Tứ hoàng tử.
Đối với lời cầu xin của những thái giám cung nữ này, Lý Lân nhìn như không thấy, đôi mắt hắn bình tĩnh nhìn Tứ hoàng tử. Nhưng loại bình tĩnh này truyền đạt cho Tứ hoàng tử cảm giác giống như gió rét lạnh nhất nam cực, trong nháy mắt khiến cốt tủy hắn đều đông cứng lại.
Ngay thời điểm Lý Lân chuẩn bị phế bỏ hắn, một tiếng thét chói tay truyền đến.
- Buông Kỳ nhi của ta ra!
Một cung trang mỹ phụ đẫy đà chạy đến, chính là mẹ đẻ của Tứ hoàng tử, Lan Phi. Bà sau khi nghe tin tức Lý Lân trở về, lập tức chạy ngay đến. Bà đương nhiên không phải đến nghênh đón Lý Lân, mà là đến lược trận cho con trai bảo bối của bà. Trời biết nửa năm không gặp, tên tiểu tử ương ngạnh ngày xưa đã trở thành thế nào. Nếu như cậu bé kia của Kỳ nhi lại bị thương nặng nữa, cho dù là thần đan chân chính e rằng cũng hết thuốc chữa. Mà bên cạnh bà có một thái giám trung niên và một cung nữ mập mạp, với Lý Lân cũng có thể xem là người quen cũ.
Lý Lân bĩu môi, lộ ra một nụ cười tàn khốc. Hắn tùy tay ném Tứ hoàng tử ra ngoài, trực tiếp va vào một vách tường, một đôi mắt hổ tập trung vào thái giám trung niên và cung nữ mập mạp đứng bên cạnh Lan phi.
- Nửa năm không gặp, hai vị vẫn phong tư như trước! Thật tốt quá. Thật sự là tốt quá rồi!
Lý Lân hoàn toàn không nhìn về phía Lan phi đang vênh mặt hất hàm, mà là vẻ mặt thân thiện nhìn thái giám trung niên và cung nữ mập mạp.
- Làm càn, Lý Lân, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy bản phi ở đây sao? Ngươi vô cớ ẩu đả huynh đệ, ngươi đáng tội gì đây!
Lan phi nhìn thấy Tứ hoàng tử Lý Kỳ bị đánh bay, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. Bà ta thật sự sợ Lý Lân hạ tử thủ, nếu thật sự là như vậy, Lý Lân chưa chắc có chuyện, Lý Kỳ cùng bà đều xong đời, dù sao chuyện này cũng là Lý Kỷ khiêu khích trước.
- Thật sự là một chiếc mũ lớn đấy, nếu Lan phi nương nương thật sự muốn bản hoàng tử đội nó, bản hoàng tử không ngại biến nó thành sự thật.
Lý Lân thay đổi ánh mắt, thần sắc có chút ác độc.
- Ngươi… Ngươi mục vô tôn trưởng, Trường Sinh, Liễu Diệp, bắt lấy hắn cho bản cung.
Lan phi thét lên.
- Dạ!
Thái giám trung niên và cung nữ mập mạp lên tiếng trả lời cùng lúc, hai thân hình nhanh chóng xông về phía Lý Lân.
Khí thế của Lý Lân không giảm mà còn tang, bây giờ đã không còn là nửa năm trước, hắn đã không phải người có thể tùy ý vuốt ve. Huống chi lần này hắn trở về vốn là muốn thể hiện thực lực của mình, làm kinh sợ mấy tên ý đồ xấu xa gây rối.
Do lòng tin vào hai thủ hạ, Lan phi cũng không có hứng thú nhìn thấy Lý Lân bị bắt. Bà ta nhanh chân bước về phía Lý Kỳ đang hôn mê bất tỉnh. Đưa tay ra xem xét, phát hiện trên người Lý Kỳ tuy rằng gãy rất nhiều xương, cả người cũng rơi vào hôn mê, nhưng lại không có vết thương chí mạng, một thân võ đạo cũng chưa bị phế. Quan trọng nhất là chỗ dưới của Tứ hoàng tử còn tốt. Lý Lân không có công kích chỗ đó.
Đối với hoàng thất mà nói, thương thế như vậy vốn không đáng gì, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe. Huống chi nghe nói ở chỗ hoàng tử đời thứ nhất Vũ Vương có thần đan bí truyền chân chính của Đại Diễn tông, có lẽ có thể mượn lần này chữa khỏi bệnh ẩn của con trai. Về phần làm thế này có khiến một hệ người sau lưng bà làm trái ngược trận doanh của Vũ Vương, Lan phi đã không suy nghĩ nữa. Đối với nữ nhân gả vào thâm cung mà nói, con cái chính là mọi thứ của bà, mà biểu hiện của Tứ hoàng tử thật sự không triển vọng, bà cũng đã bỏ tâm tư đỡ con lên ngôi, huống chi Đại Đường hiện tại đang trong loạn cục, Tứ hoàng tử vô tài vô đức lại càng một chút hy vọng cũng không có. Tùy tiện tranh đoạt chỉ có thể là tự tìm đường chết. Chi bằng mượn lúc này tìm cho con một đường ra tốt. Về phần lúc trước nghiêng về phía đại hoàng tử nhất hệ, Lan phi từ đầu đã không cho là hay. Đại hoàng tử tuy là có một ngoại hình tốt, nhưng cũng mạnh hơn con trai mình bao nhiêu, đi theo hắn tiền đồ cũng rất xa vời.
Ngay lúc tâm tư Lan phi thay đổi liên tục, hai tiếng phù phù khiến bà giật cả mình, hai thớ thịt mềm nhũn nằm ngay trước mặt bà. Nhìn kỹ không ngờ lại là tâm phúc của mình thái giám trung niên và cung nữ mập mạp.
- Trường… Sinh, Liễu Diệp, này… chuyện này sao có thể?
Lan phi khiếp sợ nói năng lộn xộn. Phải biết rằng, thái giám và cung nữ bên cạnh bà đều là cao thủ cấp Võ Tông. Thái giám Trường Sinh tu vi võ đạo hơi yếu, đạt Tứ phẩm đỉnh phong. Cung nữ mập mạp Liễu Diệp thì đã là cao thủ Lục phẩm đỉnh phong, vẫn luôn là bảo tiêu và tâm phúc của Lan phi ở hậu cung. Không ngờ cả hai đại tông sư võ đạo này đều bại dưới tay của Lý Lân.
- Hừ! Cẩu chính là cẩu, không biết nhìn sắc mặt thì chỉ có thể có kết cục này. Xem như các ngươi may mắn, hôm nay bản hoàng tử vừa trở về, để may mắn nên không sát sinh. Về phần Lan phi nương nương, bản hoàng tử chỉ nói với người một câu, trên thế giới này vẫn là thực lực vi tôn, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là giả dối.
Dứt lời, Lý Lân nghênh ngang rời đi. Chỉ để lại Lan phi bị chọc tức đến mặt mày biến sắc.
Người già tóc đen trềm giọng nói. Từ cách xưng hô của lão mà nói, lão và vua Đường đời thứ hai hẳn phải quen thân, hơn nữa hai bên hẳn là thực lực tương đương. Thương Long đại lục tuy là không ít bạn vong niên khác biệt nhiều về tuổi tác thực lực, nhưng nói tóm lại vẫn là lấy thực lực làm trọng, chỉ có thực lực tương đương mới có thể đối mặt ngang hàng với nhau.
- Bất kể như thế nào, Đại Đường đã bước ra một bước này, bất luận thế nào cũng sẽ không thu hồi lại. Về phần ngươi, khoảng cách mục tiêu không phải cũng đã tiến lên trước một bước rồi sao. Lão phu cũng không nghĩ tới tiểu nha đầu không nổi bật kia lại là huyết mạch đích hệ của lão quái vật nhà ngươi. Đúng là tạo hóa trêu người, nếu lão phu phát hiện từ trước, đã tránh được cho ngươi mười năm bôn ba.
Vua Đường đời thứ hai rất cảm thán nói.
- Không sao, kiếp sống cung nữ mười mấy năm nay tuy rằng gian nan, nhưng cũng là rèn luyện tâm tình quý giá. Ngươi cũng biết công pháp của bản tọa coi trọng tâm tính hơn tư chất. Đây có lẽ là ông trời cũng muốn giúp bản tọa một tay. Chỉ là hiện tại điều rắc rối duy nhất là nha đầu kia cũng như cha mẹ nó đều là tử tâm nhãn, sống chết không chịu theo lão phu đi.
Người già tóc đen có chút buồn bực nói.
- Lão Thiết, ngươi có thể dẫn tiểu nha đầu kia đi được hay không, mấu chốt là trên người tên tiểu tử này, về phần làm thế nào, lão phu sẽ không xen vào.
Vua Đường đời thứ hai vừa cười vừa vuốt râu, vẻ mặt lão thong dong khiến người già tóc đen rất là khó chịu.
- Ngươi sẽ không nói với bản tọa tiểu tử này chính là chủ tử của tiểu nha đầu kia của nhà ta chứ? Ta bây giờ muốn giết hắn hẳn không phản đối chứ!
Người già tóc đen mở miệng nói. Từ miệng lão, mạng người như con kiến, sớm đã đến mức nắm quyền sinh sát trong tay.
- Đương nhiên không được rồi! Trên người tên tiểu tử này của nhà ta được bao phủ bởi số mệnh thần bí, cho dù là ngươi cũng chưa chắc có thể giết chết được hắn. Hơn nữa giết chết loại người khí vận gia thần này là không hay ho đâu.
Vua Đường đời thứ hai không lo lắng chút nào. Cho dù trên người Lý Lân không có cái gọi là số mệnh, người già tóc đen cũng sẽ không thật sự hạ độc thủ. Dù sao thân phận của lão bày ở đây, chuyện vô phẩm như ức hiếp vãn bối của bạn tốt thế này thì lão quả thật không thể làm được.
- Hừ! Chuyện này bản tọa sẽ nhìn mà làm. Tóm lại tiểu nha đầu kia lão phu dẫn đi chắc rồi. Có nha đầu kia rồi, lão phu không tin hai kẻ cha mẹ vô liêm sỉ kia không ra đây.
Người già áo xám nhắc đến cha mẹ của Dao Cơ, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
- Người có chí riêng, ngươi cần gì ép quá mức như vậy!
- Hừ! Thân là con cháu của lão phu sao có thể vô dụng như vậy! Hy vọng nha đầu này sẽ không làm bản tọa thất vọng.
Người già tóc đen giọng căm hận nói.
Vua Đường đời thứ hai lắc đầu, không tiếp tục phát biểu ý kiến về vấn đề giáo dục con cháu của người già tóc đen nữa. Mỗi nhà mỗi cảnh, Đại Đường nhìn có vẻ thịnh vượng, thật ra bên trong cũng có rất nhiều nguy cơ.
Trong lúc hai lão già thảo luận, Tứ hoàng tử động thủ rồi. Thân hình hắn mặc dù béo, nhưng khi hành động lại cực kì linh hoạt nhanh nhẹn. Điều khiến Lý Lân có chút kinh ngạc là Tứ hoàng tử nửa năm nay lại cũng thu được thành tích không kém, một thân võ đạo không ngờ lại đạt đến Võ Sư ngũ phẩm đỉnh phong, dường như chỉ thiếu một bước đã có thể bước vào Võ Sư lục phẩm. Với tuổi của hắn mà nói, đã được xem là biểu hiện cực kỳ không tệ rồi.
Một tiếng ầm vang, nắm đấm tràn ngập sức mạnh kia của Tứ hoàng tử đột nhiên dừng lại, toàn bộ thân thể trong nháy mắt cứng đờ, sau đó dưới ánh mắt không thể tin được của hắn cả người bị nắm lên. Trên cánh tay và cổ hắn trên dưới bị nắm chặt bởi một bàn tay to giống như kìm sắt. Sức mạnh truyền đến từ nới đó khiến Tứ hoàng tử tuyệt vọng.
Răng rắc răng rắc!
Một tràng âm thanh xương vỡ ghê rợn dọa cho mười mấy tên thái giám cung nữ run rẩy không ngừng.
Bịch bịch, mười mấy tên thái giám cung nữ quỳ gối thấp giọng lớn tiếng cầu xin Lý Lân buông tha cho Tứ hoàng tử.
Đối với lời cầu xin của những thái giám cung nữ này, Lý Lân nhìn như không thấy, đôi mắt hắn bình tĩnh nhìn Tứ hoàng tử. Nhưng loại bình tĩnh này truyền đạt cho Tứ hoàng tử cảm giác giống như gió rét lạnh nhất nam cực, trong nháy mắt khiến cốt tủy hắn đều đông cứng lại.
Ngay thời điểm Lý Lân chuẩn bị phế bỏ hắn, một tiếng thét chói tay truyền đến.
- Buông Kỳ nhi của ta ra!
Một cung trang mỹ phụ đẫy đà chạy đến, chính là mẹ đẻ của Tứ hoàng tử, Lan Phi. Bà sau khi nghe tin tức Lý Lân trở về, lập tức chạy ngay đến. Bà đương nhiên không phải đến nghênh đón Lý Lân, mà là đến lược trận cho con trai bảo bối của bà. Trời biết nửa năm không gặp, tên tiểu tử ương ngạnh ngày xưa đã trở thành thế nào. Nếu như cậu bé kia của Kỳ nhi lại bị thương nặng nữa, cho dù là thần đan chân chính e rằng cũng hết thuốc chữa. Mà bên cạnh bà có một thái giám trung niên và một cung nữ mập mạp, với Lý Lân cũng có thể xem là người quen cũ.
Lý Lân bĩu môi, lộ ra một nụ cười tàn khốc. Hắn tùy tay ném Tứ hoàng tử ra ngoài, trực tiếp va vào một vách tường, một đôi mắt hổ tập trung vào thái giám trung niên và cung nữ mập mạp đứng bên cạnh Lan phi.
- Nửa năm không gặp, hai vị vẫn phong tư như trước! Thật tốt quá. Thật sự là tốt quá rồi!
Lý Lân hoàn toàn không nhìn về phía Lan phi đang vênh mặt hất hàm, mà là vẻ mặt thân thiện nhìn thái giám trung niên và cung nữ mập mạp.
- Làm càn, Lý Lân, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy bản phi ở đây sao? Ngươi vô cớ ẩu đả huynh đệ, ngươi đáng tội gì đây!
Lan phi nhìn thấy Tứ hoàng tử Lý Kỳ bị đánh bay, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra. Bà ta thật sự sợ Lý Lân hạ tử thủ, nếu thật sự là như vậy, Lý Lân chưa chắc có chuyện, Lý Kỳ cùng bà đều xong đời, dù sao chuyện này cũng là Lý Kỷ khiêu khích trước.
- Thật sự là một chiếc mũ lớn đấy, nếu Lan phi nương nương thật sự muốn bản hoàng tử đội nó, bản hoàng tử không ngại biến nó thành sự thật.
Lý Lân thay đổi ánh mắt, thần sắc có chút ác độc.
- Ngươi… Ngươi mục vô tôn trưởng, Trường Sinh, Liễu Diệp, bắt lấy hắn cho bản cung.
Lan phi thét lên.
- Dạ!
Thái giám trung niên và cung nữ mập mạp lên tiếng trả lời cùng lúc, hai thân hình nhanh chóng xông về phía Lý Lân.
Khí thế của Lý Lân không giảm mà còn tang, bây giờ đã không còn là nửa năm trước, hắn đã không phải người có thể tùy ý vuốt ve. Huống chi lần này hắn trở về vốn là muốn thể hiện thực lực của mình, làm kinh sợ mấy tên ý đồ xấu xa gây rối.
Do lòng tin vào hai thủ hạ, Lan phi cũng không có hứng thú nhìn thấy Lý Lân bị bắt. Bà ta nhanh chân bước về phía Lý Kỳ đang hôn mê bất tỉnh. Đưa tay ra xem xét, phát hiện trên người Lý Kỳ tuy rằng gãy rất nhiều xương, cả người cũng rơi vào hôn mê, nhưng lại không có vết thương chí mạng, một thân võ đạo cũng chưa bị phế. Quan trọng nhất là chỗ dưới của Tứ hoàng tử còn tốt. Lý Lân không có công kích chỗ đó.
Đối với hoàng thất mà nói, thương thế như vậy vốn không đáng gì, tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe. Huống chi nghe nói ở chỗ hoàng tử đời thứ nhất Vũ Vương có thần đan bí truyền chân chính của Đại Diễn tông, có lẽ có thể mượn lần này chữa khỏi bệnh ẩn của con trai. Về phần làm thế này có khiến một hệ người sau lưng bà làm trái ngược trận doanh của Vũ Vương, Lan phi đã không suy nghĩ nữa. Đối với nữ nhân gả vào thâm cung mà nói, con cái chính là mọi thứ của bà, mà biểu hiện của Tứ hoàng tử thật sự không triển vọng, bà cũng đã bỏ tâm tư đỡ con lên ngôi, huống chi Đại Đường hiện tại đang trong loạn cục, Tứ hoàng tử vô tài vô đức lại càng một chút hy vọng cũng không có. Tùy tiện tranh đoạt chỉ có thể là tự tìm đường chết. Chi bằng mượn lúc này tìm cho con một đường ra tốt. Về phần lúc trước nghiêng về phía đại hoàng tử nhất hệ, Lan phi từ đầu đã không cho là hay. Đại hoàng tử tuy là có một ngoại hình tốt, nhưng cũng mạnh hơn con trai mình bao nhiêu, đi theo hắn tiền đồ cũng rất xa vời.
Ngay lúc tâm tư Lan phi thay đổi liên tục, hai tiếng phù phù khiến bà giật cả mình, hai thớ thịt mềm nhũn nằm ngay trước mặt bà. Nhìn kỹ không ngờ lại là tâm phúc của mình thái giám trung niên và cung nữ mập mạp.
- Trường… Sinh, Liễu Diệp, này… chuyện này sao có thể?
Lan phi khiếp sợ nói năng lộn xộn. Phải biết rằng, thái giám và cung nữ bên cạnh bà đều là cao thủ cấp Võ Tông. Thái giám Trường Sinh tu vi võ đạo hơi yếu, đạt Tứ phẩm đỉnh phong. Cung nữ mập mạp Liễu Diệp thì đã là cao thủ Lục phẩm đỉnh phong, vẫn luôn là bảo tiêu và tâm phúc của Lan phi ở hậu cung. Không ngờ cả hai đại tông sư võ đạo này đều bại dưới tay của Lý Lân.
- Hừ! Cẩu chính là cẩu, không biết nhìn sắc mặt thì chỉ có thể có kết cục này. Xem như các ngươi may mắn, hôm nay bản hoàng tử vừa trở về, để may mắn nên không sát sinh. Về phần Lan phi nương nương, bản hoàng tử chỉ nói với người một câu, trên thế giới này vẫn là thực lực vi tôn, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là giả dối.
Dứt lời, Lý Lân nghênh ngang rời đi. Chỉ để lại Lan phi bị chọc tức đến mặt mày biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.