Tam Thái Tử

Chương 474: Mở viện

Thuỵ Tỉnh Thỏ

04/11/2014

Mập mạp sửng sốt, có chút khó hiểu hỏi:

- Tại sao? Mượn đan dược đột phá bức tường cản trở cấp Hoàng không phải là cách bình thường sao?

- Nói cũng không sai, nhưng mà mượn đan dược đột phá Võ Hoàng là phải đạt thực lực nửa bước Võ Hoàng đỉnh, chỉ kém một bước là có thể trở thành cao thủ Võ Hoàng. Đâu giống như ngươi, từ Lục phẩm Vương Tọa, muốn một bước lên trời, đột phá Võ Hoàng, này sẽ khiến căn cơ của ngươi không vững, chính là kết thúc con đường võ đạo.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Không thể nào! May mắn ta đây tỉnh lại!

Trương Thanh lòng còn sợ hãi nói.

Lý Lân lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Nhưng coi trọng trong lòng đối với Trương Thanh không thể nghi ngờ là tăng lên rất nhiều. Ngộ đạo cực kỳ hiếm thấy, người thường cả đời cũng khó có thể gặp được, cho dù may mắn tiến vào, thời gian cũng cực kỳ không chính xác. Không giống như Trương Thanh, tiến vào ngộ đạo phát ra ưu việt, gần như đem tất cả công dụng của một viên Cảnh Giới đan phát huy hết, đây quả thực là không tưởng tượng nổi. Dường như có siêu cấp tồn tại, vì hắn tính toán thời gian, làm cho hắn có thể tăng lên tu vi an toàn nhất. Nhưng mà cái này cũng không rõ lắm, nếu mập mạp thật sự có lai lịch lớn như vậy, làm sao có thể yếu như bây giờ.

Nghĩ không rõ, Lý Lân cũng chỉ có thể quăng sang một bên. Nguyên khí thiên địa trong động chậm rãi tiêu tán, Lãnh Băng mở mắt sưng. Một chút màu thủy lam quỷ dị lóe lên rồi biến mất.

- Lãnh tỷ tỷ, ngươi đã tỉnh, thu hoạch như thế nào?

Lâm Vũ Vi cao hứng chạy tới hỏi.

- Thu hoạch rất lớn, hiện tại ta không giải khai phong ấn cũng sẽ không thua Cửu phẩm Vương Tọa đỉnh!

Trên mặt Lãnh Băng hiện lên một chút kích động.

- Cái gì? Không sử dụng phong ấn đã đến Cửu phẩm Vương Tọa, nói như vậy, trong đoàn người chúng ta, thực lực của ta là yếu nhất rồi!

Trên mặt Lâm Vũ Vi hiện lên chút buồn bực. Tuy rằng lúc trước nàng không phải mạnh nhất, nhưng dù sao cũng là Thất phẩm Vương Tọa trung cấp, cao hơn hai tầng nhỏ so với mập mạp. Nhưng bây giờ vừa mới bị mập mạp vượt qua, ngay cả Lãnh Băng lúc trước bị thương kinh mạch cũng vượt xa nàng, điều này làm cho trong lòng Lâm Vũ Vi có chút không thoải mái.

Lý Lân tò mò nhìn Lãnh Băng một cái, cũng không có hỏi về phong ấn tồn tại trong cơ thể nàng. Mỗi người đều có bí mật của mình, trên người Lý Lân cũng có rất nhiều bí mật không thể nói, đương nhiên không có hứng thú đi tra xét bí mật của người khác.

Bảy ngày sau đó, đoàn người lại về tới Thiên Đế thành. Mấy người cũng hiểu được, đến thời điểm mọi người tách ra.



- Còn có ba ngày ngoại viện Thần Ma học viện mở ra. Chúng ta đều tự đi chuẩn bị đồ cho cuộc thi chứ!

Lãnh Băng mở miệng nói.

Mọi người gật đầu, ngay tại thời điểm Lý Lân chuẩn bị rời đi, Lâm Vũ Vi đột nhiên gọi Lý Lân lại, có chút thần bí tiến đến nói:

- Triệu đại ca, chúng ta có thể biết thân phận thật của ngươi hay không?

Lý Lân cười cười, lắc đầu nói:

- Bây giờ ta là Triệu Vô Cực! Cũng chỉ là Triệu Vô Cực!

Mấy người đều cho rằng, lúc này không phải là diện mạo thật của hắn, kỳ thật không phải vậy. Bộ dạng Lý Lân bây giờ có khác so với lúc trước, nhưng không phải do sử dụng mặt nạ, mà là lợi dụng công pháp, di chuyển xương cốt trên mặt, mới khiến cho mọi người nhìn không ra. Ngay cả Trương Thanh cũng chỉ cho rằng, thuật dịch dung của Lý Lân cao siêu.

- Không nói thì thôi, quỷ hẹp hòi!

Lâm Vũ Vi bĩu môi, hướng Lãnh Băng cùng Trương Thanh tạm biệt, nhẹ nhàng dẫn đầu vào thành.

- Triệu đại ca, bảo trọng!

Lãnh Băng hơi trầm ngâm một hồi, mặt cười ửng hồng nói. Lãnh Băng vậy mà theo Lâm Vũ Vi gọi Lý Lân một tiếng đại ca, điều này làm cho ánh mắt Lý Lân không tự chủ hiện lên chút kinh ngạc. Nhưng Lý Lân cũng không nói gì, chỉ là gật gật đầu, nói tạm biết.

Lần nữa trở lại Thiên Đế thành, Lý Lân không tới phố chợ, không phải hắn không cần đan dược, phù triện gì đó, mà thật sự là hiện tại hắn không có tiền. Núi tinh thạch chồng chất trong không gian giới chỉ, ở thời điểm hắn luyện hóa tiểu thế giới đã tiêu hao hết. Hiện tại tinh thạch cả người hắn cộng lại cũng không đến một trăm đồng, căn bản là không mua nổi bất kỳ vật gì

Lý Lân dùng số tinh thạch còn lại trên người, thuê một gian có thể coi như là tiểu viện làm nơi nghỉ ngơi cho mấy ngày này, cả người đã tiếp tục tiến vào luyện hóa bản nguyên tiểu thế giới.

Ban đầu Lý Lân chỉ đơn giản là muốn luyện hóa bản nguyên tiểu thế giới này, kết quả lại rất không có khả năng. Dù sao thực lực của hắn có hạn, bản nguyên tiểu thế giới lại không hoàn chỉnh, hấp thục ra một phần đã là cực hạn, Nhưng mà thời điểm hắn cố gắng, Lục Mang Tinh lại phát ra một cỗ lực không gian, đem cả tiểu thế giới bao vây kéo vào trong không gian Lục Mang Tinh. Không gian nhỏ kia chu vi khoảng trăm trượng đột nhiên tăng vọt mấy lần. Đợi Lý Lân đi ra, không gian Lục Mang Tinh đã đột phá đến phạm vi mười dặm. Mặc dù như vậy, Lý Lân cũng biết tiểu thế giới cũng không bị tiêu hóa hoàn toàn, nếu không không gian Lục Mang Tinh còn muốn khuếch trương lớn nữa.

Đảo mắt, lại ba ngày trôi qua, không gian Lục Mang Tinh của Lý Lân tăng mạnh tới phạm vi hai mươi dặm. Như vậy đã tương đương với một cái tiểu thế giới. Bên trong, trên đất đai đen thui mọc lên lượng lớn cỏ xanh, mấy cây cao to bụi cây cũng thể hiện ra dáng dấp. Ngoại trừ việc không có sinh vật sống, đây đã giống như một mảnh tiểu thế giới thế ngoại đào viên.

- Không tồi, có tiểu thế giới này tương trợ, cho dù là Võ Hoàng đỉnh, ta cũng có thể nắm chắc giao chiến!

Dùng trận pháp che lại sáu cánh cửa phong cách cổ xưa trong không gian Lục Mang Tinh.



Một tiếng pháo vang chấn động toàn bộ Thiên Đế Thành. Ở trung tâm Thiên Đế thành xuất hiện một bóng đen khổng lồ, một tòa khổng lồ không dưới trăm dặm chậm rãi rơi xuống. Khi cách mặt đất ba mươi trượng đột nhiên ngưng lại, trôi nổi giữa không trung.

- Đây là một linh bảo cao giai, Thần Ma học viện ra tay thật lớn!

Linh bảo phân làm chín cấp, ba cấp bậc lớn phân làm sơ giai, trung giai, cao giai, mỗi giai lại gồm tam phẩm. Tòa đảo nổi trước mắt giống như đồ tầm thường này tuyệt đối là một cái linh bảo trên lục phẩm.

- Lại xuất hiện, tục truyền, năm trước cùng năm kia đều là sử dụng loại đảo thí luyện này tới tuyển chọn nhân tài. Tòa năm nay rõ ràng cường hãn hơn so với năm trước, thí luyện bên trong tất nhiên càng thêm khó khăn.

Lý Lân nhíu mày. Hắn cũng không có trầm tư lâu, cả người bay lên, bay tới đảo thí luyện giữa không trung.

Đảo nổi khổng lồ làm cho toàn bộ Thiên Đế thành rung động, mọi người đều biết đây là một linh bảo cao giai, nhưng không ai dám mơ ước. Thần Ma học viện đứng đầu không dựa vào chém gió mà ra, là chân thật thực lực đánh ra. Quân Bất Kiến lăng không đứng trên đảo, lộ ra thân ảnh bưu hãn, chiến giáp màu đen dữ tợn như muốn cảnh cáo những kẻ tham lòng.

- Chiến đội Thần Ma, chỉ là không biết bài danh thứ mấy!

Lý Lân nheo mắt nhìn về chiến đội Thần Ma trên trời cao, chỉ cần nhìn vào khí thế đều hiểu được thực lực mỗi một người đều sâu không lường được. So với tiểu đội mà Doãn Thiên Tà mang tới thì cường hãn hơn nhiều, không cần phải nói, nhất định là bài danh rất gần phía trước.

Trong lúc mọi người ở đây đều bị khí thế trên người tiểu đội Thần Ma làm cho kinh sợ, mấy thân ảnh từ bụng đảo bay ra, cầm đầu là một lão già râu tóc bạc trắng, nhìn rất là tiên phong đạo cốt.

- Là Gia Cát tiên nhân, nghe nói lão thần tiên từ trăm năm trước đã đột phá Võ Tôn, là siêu cấp cao thủ của Thần Ma học viện.

Phía dưới, có người không nhịn được hô lớn.

Cao thủ Võ Tôn a! Đối với người bình thường mà nói, như vậy giống như là lục địa thần tiên. Hiện tại vẫn còn sống sờ sờ trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời, không khí cuồng nhiệt tự nhiên hội tụ.

Sau lưng lão già, có bốn tên thanh niên lăng không mà đứng, ba nam một nữ. Trong đó có một người cực kỳ cường tráng, trên người phát ra hừng hực chiến ý vô hình, người này chính là Chiến công tử đã từng gặp qua Lý Lân. Tại bên cạnh Chiến công tử, một thanh niên có khí thế nội liễm, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, làm người ta cảm giác như là vị đại ca bên nhà. Trong ba người, kẻ chói mắt nhất là tên thanh niên cuối cùng, người này một thân áo trắng, cả người như trích tiên hàng thế, từ trong xương phát ra quý khí làm người khác tự giác bái phục. Chỉ là lúc này vị công tử này không nhìn đám người cuồng nhiệt phía dưới, mà hữu ý vô ý liếc nhìn nữ tử thánh khiết như Hạo Nguyệt tiên tử bên cạnh.

Nữ tử có dáng người hơi cao gầy, một thân cung trang thuần khiết lộ vẻ phiêu nhiên xuất trần, chỉ cần liếc mắt cũng khó thể quên. Tại trên mặt nàng có che một cái khăn mỏng màu trắng, che đi dung nhan tuyệt thế, chỉ để lộ đôi mắt giống như thu thủy, trong lúc lơ đãng có thể câu đi hồn phách người ta, vậy mà lại không làm cho người ta cảm giác tà mị. Càng ngạc nhiên hơn là, khăn lụa trên mặt chẳng những không che khuất phong thái của nữ tử này, ngược lại làm người ta cảm giác một loại thần bí. Dáng người làm cho vô số thanh niên phía dưới ái mộ, chỉ liếc mắt nhìn liền khó mà dời mắt được.

- Trời ạ! Bốn người kia chẳng lẽ là bốn đại cao thủ nội viện! Chiến công tử Trần Chiến, Cầm công tử Kê Khang, Tiên công tử Vũ Văn Lưu Tiên, cùng với Thần nữ Trúc Văn Thiến!

Bốn người này được xưng là bốn đại cao thủ nội viện của Thần Ma học viện. Mỗi người đều là tuyệt thế thiên kiêu ngàn năm khó gặp, là yêu nghiệt chân chính làm cho trời cao cũng phải ghen tị. Chẳng ai ngờ lần này lại khai viện cho ngoại viện lại có thể hấp dẫn cả bốn vị cao thủ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook