Chương 357: Phái Thượng cổ (1)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
Trên mặt Lý Lân lộ ra ý cười lạnh lẽo, hai tay khua lên, giam cầm Huyết Sắc Ma Tước (chim sẻ), lợi dụng chân khí kim cương thuần khiết để bao vây. Huyết Sắc Ma Tước phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, giống như Hỏa Viên gặp máu loãng, chân khí kim cương thuần khiết đối với Huyết Sắc Ma Tước có sự khắc chế rất mạnh.
- Đây là sức mạnh của con lừa trọc đầu, Thương Long đại lục sao còn tồn tại loại sức mạnh như thế này!
Huyết hải tu la lớn tiếng thảm thiết, trong giọng nói tràn đầy sự sợ hãi run rẩy phát ra từ linh hồn.
Con lừa trọc đầu? Thần sắc Lý Lân vừa động, thần thức mạnh mẽ trong nháy mắt đã xâm nhập vào trong Huyết Sắc Ma Tước. Thần hồn bên trong Huyết Sắc Ma Tước lập tức hóa thành một Huyết sắc tu la, vung nắm đấm xông về phía thần hồn của Lý Lân.
- Không biết sống chết!
Lý Lâm gầm nhẹ một tiếng, linh hồn trong tay xuất hiện tám luồng thần phù màu vàng với kim quang lấp lánh, tám thần phù màu vàng với thứ bậc của Tiên Thiên bát quái lấy máu để giam cầm huyết sắc tu la. Sau đó thần thức của Lý Lân như kim châm, ngang tàng xem xét linh hồn ký ức của y.
- Chỉ biết linh hồn của y có quỷ! Không ngờ lại là một linh hồn phân thân của một đại tu la nào đó!
Thần sắc Lý Lân ngưng trọng, thu hồi lại thần thức, trong lòng càng thêm kiêng dè bộ tộc Tu la. Khác với loài người, bộ tộc Tu la chẳng những thiên phú chiến đấu cực kỳ mạnh, phân hóa của linh hồn cũng không phải thứ mà con người có thể so bì. Bên trong phân hồn này, đối với kí ức của huyết hải cũng không nhiều, chỉ biết bên trong cả không gian đó đều là một biển máu mênh mông, máu loãng cuồn cuộn, không biết khởi nguồn, không biết điểm cuối, bộ tộc Tu la sống trong không gian toàn máu đó. Còn lại chính là phân hồn cắn nuốt linh hồn của vật chủ khiến trí nhớ bị hỗn loạn. Khi tra xét nó, khiến Lý Lân từ trong đó hiểu rõ bí mật của Vũ vương.
- Thánh Long vương, phát hiện vật gì hữu dụng sao?
Hỏa Viên trầm giọng hỏi.
- Thu được không ít tin tức hữu dụng! Luyện hóa phân hồn này, bản vương có thể dựa vào mối liên hệ giữa linh hồn, tìm ra đại tu la đang lẩn trốn. Còn về máu loãng đối với sự khắc chế của ngươi kỳ thật cũng không phải không thể khắc phục.
Lý Lân nói.
- Khắc phục? Thật sự có thể?
Hô hấp của Hỏa Viên trở nên dồn dập, thoạt nhìn cực kỳ kích động. Là tu sĩ, cũng không muốn bản thân có sự tồn tại nhược điểm nổi tiếng, vì cái đó có thể khiến bao năm vất vả luyện hóa trở thành hư ảo. Không ai muốn trở thành một khúc xương khô trên đường của người khác.
- Không sai, bộ tộc Tu la vẫn sinh ra từ trong bản nguyên huyết hải, mỗi một tu la tiến hóa tới cấp bậc đại tu la, sẽ giống như cao thủ Hoàng cấp của loài người hình thành một kim đan, còn cái mà bộ tộc Tu la hình thành chính là huyết đan, chỉ là ngươi muốn giành được một huyết đan, cũng biến luyện hóa tới bên trong hỏa linh bản nguyên của ngươi, có thể khiến cơ thể ngươi từ thân thể hỏa linh đơn thuần trở thành thân thể nước lửa nối tiếp nhau.
Lý Lân nói cho Hỏa Viên mấy bí ẩn mà hắn biết. Đương nhiên, về vấn đề thể chế của Hỏa Viên cũng không phải thứ mà tự bản thân Lý Lân nghĩ ra, mà là những điều Ngao Vô Tình trước khi rời khỏi rừng Hắc Thủy nói cho hắn biết. Chẳng qua là lúc đó thứ mà Ngao Vô Tình nói đến không phải là huyết đan của Tu la, mà là yêu đan hoặc kim đan ngưng tụ của cơ thể thủy linh
- Thật vậy sao? Tốt quá rồi. Chúng ta lập tức đi tìm cái tên kia.
Hỏa Viên rất hưng phấn. Thân thể máu thịt hao phí mấy trăm năm ngưng tụ, tuy rằng khiến cho thực lực của y tăng nhanh, nhưng y vẫn luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó, hôm nay nghe Lý Lân nói như vậ rộng rãi sáng sủa hẳn ra. Đại đạo vốn chú trọng cân bằng, sức mạnh của hỏa linh của Hỏa Viên có thể nói là đã phát huy thuộc tính hỏa tới cực hạn, bởi vì cái gọi là cô âm bất sinh, cô dương bất trường (chí âm thì không thể sản sinh, chí dương thì không thể trường lâu), chỉ có ngưng tụ sức mạnh của thuộc tính nước cùng cấp, khiến cho nước lửa nối tiếp nhau, sức mạnh võ đạo của y mới có thể tiếp tục vững chắc, nếu không một ngày nào đó, cơ thể của hắn sẽ vì không thể áp chế được bản nguyên của lửa mà một lần nữa biến thành hỏa thú.
- Không vội, theo hiểu biết của bản vương, đại tu la bị ta và ngươi đả thương nặng, trong thời gian ngắn sẽ không mạo hiểm, hơn nữa cảnh giới võ đạo của y cao hơn ta và ngươi, cho dù tìm được y cũng không thể giữ được y, ngược lại chi bằng đi vương thành Hắc Thủy trước để thử vận may. Bản vương có một loại cảm giác, đại tu là chắc chắn cũng đi.
Lý Lân trầm giọng nói.
Hỏa Viên có chút kích động, nhưng thấy Lý Lân nói cũng có lý, y cũng chỉ có thể tạm thời kìm nén ý muốn tìm kiếm đại tu la, yên tâm đi theo Lý Lân tới vương thành Hắc Thủy trước.
Bây giờ không khí trong vương thành Hắc Thủy có chút quỷ dị, một nơi vốn phồn hoa trở nên ít người lui tới. Không cần nói tới những võ giả tán tu, cho dù là những đệ tử thế gia xuất hiện bên ngoài kia cũng vội vội vàng vàng. Trải qua mấy trăm năm tàn sát bừa bãi của cao thủ Hoàng cấp, toàn bộ vương thành Hắc Thủy xảy ra thay đổi lớn về hình thức. Vốn bị Thiên Cơ Môn bình định thành ba mươi sáu thế lực lớn, hiện nay thu hẹp lại chỉ còn hơn một nửa, chỉ có mười sáu nhà may mắn giữ được. Gia tộc nhỏ lại càng bị hủy diệt vô số, ngoại trừ năm thế lực lớn như Thần Lang giáo, Phượng Hoàng cốc, Đại Diễn tông, Bá Vương môn, Kim Mã đường còn dư sức ra, những thế lực khác cũng rơi vào trạng thái suy yếu.
Gia tộc Mạc Thức
Cao thủ Vũ Hoàng chiếm cứ trong gia tộc man rợ của bọn chúng đều đã rời đi, điều này khiến cho tâm trạng của người Mạc gia khá phức tạp. Người man rợ Vũ Hoàng tuy rằng ngang ngược, không nói đạo lý, lúc trước cũng giết không ít người, lại khi giao chiến với cao thủ Hoàng cấp khác khiến cho Mạc gia chịu không ít tai họa của Ngư Trì. Nhưng từ sau khi Mạc gia tỏ vẻ thần phục, người man rợ Vũ Hoàng không còn đuổi cùng giết tận Mạc gia. Có thể nói không có người man rợ trấn thủ, Mạc gia đã sớm bị diệt hoàn toàn rồi. Đương nhiến khiến cho Mạc gia cảm kích người man rợ cũng rất khó làm. Dù sao đối mặt với lão quái vật ăn thịt uống máu người, mặc dù bọn chúng giúp mình nhiều hơn nữa, cũng khó nảy sinh sự cảm kích thật sự. Huống chi vì để lấy lòng lão quái vật đó, Mạc gia cũng làm rất nhiều việc ác, giết không ít người để cung cấp cho y ăn, không khí trên dưới cả gia tộc cũng vì vậy mà trở nên quái dị.
Gia chủ Mạc gia Mạc Vô Ưu thần sắc ngưng trọng đứng trên võ trường của gia tộc, trước mặt y có khoảng năm mươi cao thủ, thực lực yếu nhất cũng đạt tới vương tọa nhất phẩm. Đây dường như là lực chiến đấu của Mạc gia cửu thành. Trải qua sự bạo loạn trong vương thành Hắc Thủy, Mạc gia còn lực chiến đấu như vậy, đã đủ để kiêu ngạo.
- Tam thúc tổ, lần này phải phiền thúc mang người tới rồi, Mạc gia chúng ta là hưng hay là bại phải xem hành động lần này của các thúc!
Mạc Vô Ưu thần sắc cung kính nói với ông lão râu tóc bạc phơ đứng trên cùng.
- Gia chủ yên tâm, lão hủ cho dù phải liều cái mạng già này cũng phải vì Mạc gia giành lấy tiền đồ. Tam thúc tổ Mạc gia thần sắc vô cùng ngưng trọng. Là vương tọa cửu phẩm còn lại duy nhất của Mạc gia, y không chỉ đại diện cho chiến lực cao nhất của Mạc gia, cũng là hi vọng cuối cùng của Mạc gia.
- Như vậy phải làm phiền tam thúc tổ rồi!
Mạc Vô Ưu kính cẩn hành lễ, trong bữa thịnh yến mà đam cao thủ Hoàng cấp tham gia, vương tọa thật sự là con kiến bé nhỏ không đáng nỏi, mặc dù Mạc gia truyền thừa mấy trăm năm, khi có sự thay đổi tiền vị của vương thành Hắc Thủy trước mười thế lực lớn cũng không có tư cách tham dự.
- Xuất phát!
Tam thúc tổ gật đầu, nhảy lên trước, hướng về Thạch Miếu trong vương thành. Cùng lúc đó, những thế lực còn tồn tại trong vương thành Hắc Thủy cũng đều phái cao thủ tiến vào Thạch Miếu đọ sức. Ngoại trừ cao thủ của những thế lực này, các cao thủ tán tu cũng ẩn nấp bên ngoài, vương tọa cao nhất từ những nơi khác tới cũng đều tiến đến, để lại một thân ảnh mơ hồ.
- Đây là vương thành Hắc Thủy, sao ta cứ cảm thấy nơi này giống như một mãnh thú thượng cổ đang chiếm cứ, quá mức khủng bố.
Đã tiến vào vương thành Hắc Thủy, thần sắc Hỏa Viên trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
- Không ngờ bây giờ áp lực lại lớn như vậy. Lúc ấy khi bản vương rời đi thì vẫn chỉ là một manh mối đơn giản.
Lý Lân cũng cảm nhận được uy lực phát ra từ linh hồn, tuy rằng phân tán không có mục tiêu, nhưng khiến suy nghĩ người ta vô hình trung trở nên nặng nề.
- Thánh Long vương, chúng thật sự phải đi vào sao? Động phủ thượng cổ này không phải người nào cũng vào được.
Hỏa Viên thông linh, bản thân còn có khả năng đoán trước họa phúc, lời của y đáng để Lý Lân coi trọng. Hơn nữa trước Hỏa Diệm sơn từng xuất hiện một tòa động phủ thượng cổ bị phá hủy một nửa, mặc dù như vậy, hắn cũng phải cửu tử nhất sinh mới lấy được một mảng không gian nhỏ kia.
- Phải đi vào, sau này vương thành Hắc Thủy sẽ trở thành trung tâm thuộc thế lực của bản vương, bản vương không thể cho phép một nhân tố không ổn định lớn như vậy tồn tại.
Lý Lân trầm giọng nói. Cho dù tông môn thượng cổ hay là tuyệt thế hung địa, Lý Lân cũng phải đảo một vòng. Không lâu sau, Lý Lân sẽ rời đi, hắn muốn tìm một nơi an toàn cho người phụ nữ của mình và đám thủ hạ.
Thạch Miếu vẫn như cũ, tấm bia đá cũng mất đi sự sáng bóng vốn có, trở nên tầm thường. Thậm chí ngay cả cấm chế bên trong Thạch Miếu cũng hoàn toàn bị tiêu tán vô hình. Lý Lân bước chân vào Thạch Miếu, một sức mạnh cực kì đặc biệt bao phủ không gian.
- Ầm!
Thời gian, không gian hoán đổi, vầng hào quang chói mắt khiến cho Lý Lân theo bản năng nhắm mắt lại, ngũ giác đều bị tước đoạt, làm cho Lý Lân đề phòng theo bản năng. Chờ tới khi khôi phục trực giác thì phát hiện hắn không còn ở trong Thạch Miếu mà đang ở trong một tòa thạch thất tan hoang, Hỏa Viên trên vai không thấy đâu, chứng minh rằng trận truyền tống này còn có công năng tùy ý truyền tống. Cửa thạch thất bị niêm phong trước mắt đã sụp xuống phân nửa, từ chỗ khác nhìn lại, trước mắt đều là đống đổ nát thê lương. Dưới chân hắn tỏa ra một hào quang truyền tống nhàn nhạt. Lý Lân cúi đầu suy xét, phát hiện trận truyền tống này cực kỳ huyền ảo. có thể phong bế ngũ giác của con người, còn có thể tùy ý truyền tống, cho thấy trận truyền tống trong không gian này khẳng định có thêm trận pháp khác.
Nghiên cứu một trận, Lý Lân cảm thấy nhất thời khó có thể phá giải, chỉ có thể yên lặng ghi nhớ trong lòng, hy vọng về sau bản thân có thêm hiểu biết về trận pháp sẽ từ từ phá giải.
Bước ra khỏi thạch thất, mặc dù sớm có chuẩn bị, Lý Lân vẫn bị khung cảnh trước mặt làm cho kinh ngạc. Một ngọn núi cao nguy nga đột ngột mọc lên từ mặt đất, ngọn núi cực kỳ sắc nhọn, giống như một thanh trường kiếm dựng đứng ngửa thẳng lên trời. Trong kiếm sơn này thỉnh thoảng truyền tới từng tiếng hí dã man. Linh khí trời đất nồng đậm hơn ngoại giới nhiều lần, nhưng khi Lý Lân chuẩn bị hấp thu, chân khí Tiên Thiên thuần dương trong cơ thể và chân khí kim cương cùng nảy sinh sự bài xích, điều này trước kia chưa từng có, khiến cho Lý Lân vô hình trung trở nên căng thẳng. Hắn bỏ qua việc tu luyện nguyên khí dựa vào linh khí trời đất nồng đậm này, nhanh chóng rời khỏi thạch thất, đi ra xung quanh xem xét. Nhiều cao thủ Hoàng cấp tràn vào như vậy, không có khả năng lại vô thanh vô tức (không có tin tức).
- Đây là sức mạnh của con lừa trọc đầu, Thương Long đại lục sao còn tồn tại loại sức mạnh như thế này!
Huyết hải tu la lớn tiếng thảm thiết, trong giọng nói tràn đầy sự sợ hãi run rẩy phát ra từ linh hồn.
Con lừa trọc đầu? Thần sắc Lý Lân vừa động, thần thức mạnh mẽ trong nháy mắt đã xâm nhập vào trong Huyết Sắc Ma Tước. Thần hồn bên trong Huyết Sắc Ma Tước lập tức hóa thành một Huyết sắc tu la, vung nắm đấm xông về phía thần hồn của Lý Lân.
- Không biết sống chết!
Lý Lâm gầm nhẹ một tiếng, linh hồn trong tay xuất hiện tám luồng thần phù màu vàng với kim quang lấp lánh, tám thần phù màu vàng với thứ bậc của Tiên Thiên bát quái lấy máu để giam cầm huyết sắc tu la. Sau đó thần thức của Lý Lân như kim châm, ngang tàng xem xét linh hồn ký ức của y.
- Chỉ biết linh hồn của y có quỷ! Không ngờ lại là một linh hồn phân thân của một đại tu la nào đó!
Thần sắc Lý Lân ngưng trọng, thu hồi lại thần thức, trong lòng càng thêm kiêng dè bộ tộc Tu la. Khác với loài người, bộ tộc Tu la chẳng những thiên phú chiến đấu cực kỳ mạnh, phân hóa của linh hồn cũng không phải thứ mà con người có thể so bì. Bên trong phân hồn này, đối với kí ức của huyết hải cũng không nhiều, chỉ biết bên trong cả không gian đó đều là một biển máu mênh mông, máu loãng cuồn cuộn, không biết khởi nguồn, không biết điểm cuối, bộ tộc Tu la sống trong không gian toàn máu đó. Còn lại chính là phân hồn cắn nuốt linh hồn của vật chủ khiến trí nhớ bị hỗn loạn. Khi tra xét nó, khiến Lý Lân từ trong đó hiểu rõ bí mật của Vũ vương.
- Thánh Long vương, phát hiện vật gì hữu dụng sao?
Hỏa Viên trầm giọng hỏi.
- Thu được không ít tin tức hữu dụng! Luyện hóa phân hồn này, bản vương có thể dựa vào mối liên hệ giữa linh hồn, tìm ra đại tu la đang lẩn trốn. Còn về máu loãng đối với sự khắc chế của ngươi kỳ thật cũng không phải không thể khắc phục.
Lý Lân nói.
- Khắc phục? Thật sự có thể?
Hô hấp của Hỏa Viên trở nên dồn dập, thoạt nhìn cực kỳ kích động. Là tu sĩ, cũng không muốn bản thân có sự tồn tại nhược điểm nổi tiếng, vì cái đó có thể khiến bao năm vất vả luyện hóa trở thành hư ảo. Không ai muốn trở thành một khúc xương khô trên đường của người khác.
- Không sai, bộ tộc Tu la vẫn sinh ra từ trong bản nguyên huyết hải, mỗi một tu la tiến hóa tới cấp bậc đại tu la, sẽ giống như cao thủ Hoàng cấp của loài người hình thành một kim đan, còn cái mà bộ tộc Tu la hình thành chính là huyết đan, chỉ là ngươi muốn giành được một huyết đan, cũng biến luyện hóa tới bên trong hỏa linh bản nguyên của ngươi, có thể khiến cơ thể ngươi từ thân thể hỏa linh đơn thuần trở thành thân thể nước lửa nối tiếp nhau.
Lý Lân nói cho Hỏa Viên mấy bí ẩn mà hắn biết. Đương nhiên, về vấn đề thể chế của Hỏa Viên cũng không phải thứ mà tự bản thân Lý Lân nghĩ ra, mà là những điều Ngao Vô Tình trước khi rời khỏi rừng Hắc Thủy nói cho hắn biết. Chẳng qua là lúc đó thứ mà Ngao Vô Tình nói đến không phải là huyết đan của Tu la, mà là yêu đan hoặc kim đan ngưng tụ của cơ thể thủy linh
- Thật vậy sao? Tốt quá rồi. Chúng ta lập tức đi tìm cái tên kia.
Hỏa Viên rất hưng phấn. Thân thể máu thịt hao phí mấy trăm năm ngưng tụ, tuy rằng khiến cho thực lực của y tăng nhanh, nhưng y vẫn luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó, hôm nay nghe Lý Lân nói như vậ rộng rãi sáng sủa hẳn ra. Đại đạo vốn chú trọng cân bằng, sức mạnh của hỏa linh của Hỏa Viên có thể nói là đã phát huy thuộc tính hỏa tới cực hạn, bởi vì cái gọi là cô âm bất sinh, cô dương bất trường (chí âm thì không thể sản sinh, chí dương thì không thể trường lâu), chỉ có ngưng tụ sức mạnh của thuộc tính nước cùng cấp, khiến cho nước lửa nối tiếp nhau, sức mạnh võ đạo của y mới có thể tiếp tục vững chắc, nếu không một ngày nào đó, cơ thể của hắn sẽ vì không thể áp chế được bản nguyên của lửa mà một lần nữa biến thành hỏa thú.
- Không vội, theo hiểu biết của bản vương, đại tu la bị ta và ngươi đả thương nặng, trong thời gian ngắn sẽ không mạo hiểm, hơn nữa cảnh giới võ đạo của y cao hơn ta và ngươi, cho dù tìm được y cũng không thể giữ được y, ngược lại chi bằng đi vương thành Hắc Thủy trước để thử vận may. Bản vương có một loại cảm giác, đại tu là chắc chắn cũng đi.
Lý Lân trầm giọng nói.
Hỏa Viên có chút kích động, nhưng thấy Lý Lân nói cũng có lý, y cũng chỉ có thể tạm thời kìm nén ý muốn tìm kiếm đại tu la, yên tâm đi theo Lý Lân tới vương thành Hắc Thủy trước.
Bây giờ không khí trong vương thành Hắc Thủy có chút quỷ dị, một nơi vốn phồn hoa trở nên ít người lui tới. Không cần nói tới những võ giả tán tu, cho dù là những đệ tử thế gia xuất hiện bên ngoài kia cũng vội vội vàng vàng. Trải qua mấy trăm năm tàn sát bừa bãi của cao thủ Hoàng cấp, toàn bộ vương thành Hắc Thủy xảy ra thay đổi lớn về hình thức. Vốn bị Thiên Cơ Môn bình định thành ba mươi sáu thế lực lớn, hiện nay thu hẹp lại chỉ còn hơn một nửa, chỉ có mười sáu nhà may mắn giữ được. Gia tộc nhỏ lại càng bị hủy diệt vô số, ngoại trừ năm thế lực lớn như Thần Lang giáo, Phượng Hoàng cốc, Đại Diễn tông, Bá Vương môn, Kim Mã đường còn dư sức ra, những thế lực khác cũng rơi vào trạng thái suy yếu.
Gia tộc Mạc Thức
Cao thủ Vũ Hoàng chiếm cứ trong gia tộc man rợ của bọn chúng đều đã rời đi, điều này khiến cho tâm trạng của người Mạc gia khá phức tạp. Người man rợ Vũ Hoàng tuy rằng ngang ngược, không nói đạo lý, lúc trước cũng giết không ít người, lại khi giao chiến với cao thủ Hoàng cấp khác khiến cho Mạc gia chịu không ít tai họa của Ngư Trì. Nhưng từ sau khi Mạc gia tỏ vẻ thần phục, người man rợ Vũ Hoàng không còn đuổi cùng giết tận Mạc gia. Có thể nói không có người man rợ trấn thủ, Mạc gia đã sớm bị diệt hoàn toàn rồi. Đương nhiến khiến cho Mạc gia cảm kích người man rợ cũng rất khó làm. Dù sao đối mặt với lão quái vật ăn thịt uống máu người, mặc dù bọn chúng giúp mình nhiều hơn nữa, cũng khó nảy sinh sự cảm kích thật sự. Huống chi vì để lấy lòng lão quái vật đó, Mạc gia cũng làm rất nhiều việc ác, giết không ít người để cung cấp cho y ăn, không khí trên dưới cả gia tộc cũng vì vậy mà trở nên quái dị.
Gia chủ Mạc gia Mạc Vô Ưu thần sắc ngưng trọng đứng trên võ trường của gia tộc, trước mặt y có khoảng năm mươi cao thủ, thực lực yếu nhất cũng đạt tới vương tọa nhất phẩm. Đây dường như là lực chiến đấu của Mạc gia cửu thành. Trải qua sự bạo loạn trong vương thành Hắc Thủy, Mạc gia còn lực chiến đấu như vậy, đã đủ để kiêu ngạo.
- Tam thúc tổ, lần này phải phiền thúc mang người tới rồi, Mạc gia chúng ta là hưng hay là bại phải xem hành động lần này của các thúc!
Mạc Vô Ưu thần sắc cung kính nói với ông lão râu tóc bạc phơ đứng trên cùng.
- Gia chủ yên tâm, lão hủ cho dù phải liều cái mạng già này cũng phải vì Mạc gia giành lấy tiền đồ. Tam thúc tổ Mạc gia thần sắc vô cùng ngưng trọng. Là vương tọa cửu phẩm còn lại duy nhất của Mạc gia, y không chỉ đại diện cho chiến lực cao nhất của Mạc gia, cũng là hi vọng cuối cùng của Mạc gia.
- Như vậy phải làm phiền tam thúc tổ rồi!
Mạc Vô Ưu kính cẩn hành lễ, trong bữa thịnh yến mà đam cao thủ Hoàng cấp tham gia, vương tọa thật sự là con kiến bé nhỏ không đáng nỏi, mặc dù Mạc gia truyền thừa mấy trăm năm, khi có sự thay đổi tiền vị của vương thành Hắc Thủy trước mười thế lực lớn cũng không có tư cách tham dự.
- Xuất phát!
Tam thúc tổ gật đầu, nhảy lên trước, hướng về Thạch Miếu trong vương thành. Cùng lúc đó, những thế lực còn tồn tại trong vương thành Hắc Thủy cũng đều phái cao thủ tiến vào Thạch Miếu đọ sức. Ngoại trừ cao thủ của những thế lực này, các cao thủ tán tu cũng ẩn nấp bên ngoài, vương tọa cao nhất từ những nơi khác tới cũng đều tiến đến, để lại một thân ảnh mơ hồ.
- Đây là vương thành Hắc Thủy, sao ta cứ cảm thấy nơi này giống như một mãnh thú thượng cổ đang chiếm cứ, quá mức khủng bố.
Đã tiến vào vương thành Hắc Thủy, thần sắc Hỏa Viên trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
- Không ngờ bây giờ áp lực lại lớn như vậy. Lúc ấy khi bản vương rời đi thì vẫn chỉ là một manh mối đơn giản.
Lý Lân cũng cảm nhận được uy lực phát ra từ linh hồn, tuy rằng phân tán không có mục tiêu, nhưng khiến suy nghĩ người ta vô hình trung trở nên nặng nề.
- Thánh Long vương, chúng thật sự phải đi vào sao? Động phủ thượng cổ này không phải người nào cũng vào được.
Hỏa Viên thông linh, bản thân còn có khả năng đoán trước họa phúc, lời của y đáng để Lý Lân coi trọng. Hơn nữa trước Hỏa Diệm sơn từng xuất hiện một tòa động phủ thượng cổ bị phá hủy một nửa, mặc dù như vậy, hắn cũng phải cửu tử nhất sinh mới lấy được một mảng không gian nhỏ kia.
- Phải đi vào, sau này vương thành Hắc Thủy sẽ trở thành trung tâm thuộc thế lực của bản vương, bản vương không thể cho phép một nhân tố không ổn định lớn như vậy tồn tại.
Lý Lân trầm giọng nói. Cho dù tông môn thượng cổ hay là tuyệt thế hung địa, Lý Lân cũng phải đảo một vòng. Không lâu sau, Lý Lân sẽ rời đi, hắn muốn tìm một nơi an toàn cho người phụ nữ của mình và đám thủ hạ.
Thạch Miếu vẫn như cũ, tấm bia đá cũng mất đi sự sáng bóng vốn có, trở nên tầm thường. Thậm chí ngay cả cấm chế bên trong Thạch Miếu cũng hoàn toàn bị tiêu tán vô hình. Lý Lân bước chân vào Thạch Miếu, một sức mạnh cực kì đặc biệt bao phủ không gian.
- Ầm!
Thời gian, không gian hoán đổi, vầng hào quang chói mắt khiến cho Lý Lân theo bản năng nhắm mắt lại, ngũ giác đều bị tước đoạt, làm cho Lý Lân đề phòng theo bản năng. Chờ tới khi khôi phục trực giác thì phát hiện hắn không còn ở trong Thạch Miếu mà đang ở trong một tòa thạch thất tan hoang, Hỏa Viên trên vai không thấy đâu, chứng minh rằng trận truyền tống này còn có công năng tùy ý truyền tống. Cửa thạch thất bị niêm phong trước mắt đã sụp xuống phân nửa, từ chỗ khác nhìn lại, trước mắt đều là đống đổ nát thê lương. Dưới chân hắn tỏa ra một hào quang truyền tống nhàn nhạt. Lý Lân cúi đầu suy xét, phát hiện trận truyền tống này cực kỳ huyền ảo. có thể phong bế ngũ giác của con người, còn có thể tùy ý truyền tống, cho thấy trận truyền tống trong không gian này khẳng định có thêm trận pháp khác.
Nghiên cứu một trận, Lý Lân cảm thấy nhất thời khó có thể phá giải, chỉ có thể yên lặng ghi nhớ trong lòng, hy vọng về sau bản thân có thêm hiểu biết về trận pháp sẽ từ từ phá giải.
Bước ra khỏi thạch thất, mặc dù sớm có chuẩn bị, Lý Lân vẫn bị khung cảnh trước mặt làm cho kinh ngạc. Một ngọn núi cao nguy nga đột ngột mọc lên từ mặt đất, ngọn núi cực kỳ sắc nhọn, giống như một thanh trường kiếm dựng đứng ngửa thẳng lên trời. Trong kiếm sơn này thỉnh thoảng truyền tới từng tiếng hí dã man. Linh khí trời đất nồng đậm hơn ngoại giới nhiều lần, nhưng khi Lý Lân chuẩn bị hấp thu, chân khí Tiên Thiên thuần dương trong cơ thể và chân khí kim cương cùng nảy sinh sự bài xích, điều này trước kia chưa từng có, khiến cho Lý Lân vô hình trung trở nên căng thẳng. Hắn bỏ qua việc tu luyện nguyên khí dựa vào linh khí trời đất nồng đậm này, nhanh chóng rời khỏi thạch thất, đi ra xung quanh xem xét. Nhiều cao thủ Hoàng cấp tràn vào như vậy, không có khả năng lại vô thanh vô tức (không có tin tức).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.