Tam Thái Tử

Chương 510: Song trọng lĩnh vực

Thuỵ Tỉnh Thỏ

04/11/2014

- Siêu âm thiên đạn!

Sóng âm vô tận hóa thành viên cầu màu vàng. Mang theo xu thế không thể lay động lao vào lĩnh vực của Tây Môn Liệt Phong, khiến cho toàn bộ lĩnh vực nổ mạnh kịch liệt.

Sư Vô Mệnh thở hổn hển lui về phía sau, mà năng lượng phân thân của Tây Môn Liệt Phong cũng rất ảm đạm, lĩnh vực màu xám tro khó khăn lắm mới bảo vệ được phân thân của hắn toàn vẹn.

- Trách không được thân thể ngươi hóa đá mà còn có thể còn sống, không ngờ ngươi lại lĩnh ngộ loại lĩnh vực như xác rùa đen này, đáng tiếc lĩnh vực của ngươi cũng không hoàn thiện, núi đá bình thường thì dù cho có lớn đến đâu cũng chỉ là phàm thạch, không có khả năng trở thành thần vật.

Sư Vô Mệnh cười lạnh nói.

Cánh tay phải còn lại củaTây Môn Liệt Phong đột nhiên chém ra một cỗ thực lực cường hãn xâm nhập vào cơ thể của phân thân, khí thế phân thân đang ảm đạm lại tăng vọt. Tuy rằng còn không hoàn toàn bước vào Võ Hoàng cửu phẩm, nhưng khí thế cũng đã vượt xa Võ Hoàng bát phẩm đỉnh phong.

- Mặc dù không hoàn mỹ, nhưng để trấn áp ngươi vậy là đủ rồi!

Thanh âm Tây Môn Liệt Phong cực kỳ lãnh khốc, bởi vì hắn từ trên người Sư Vô Mệnh cảm nhận được một cỗ nguy cơ, bởi vậy liền gia tăng lực lượng của phân thân, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, hoàn toàn giải quyết hắn.

- Kiệt kiệt ——! Vậy ngươi liền thử xem!

Sư Vô Mệnh rống lên một tiếng, quanh thân lại xảy ra biến hóa. Nguyên bản thân thể đang hoàn toàn hóa thú, chậm rãi khôi phục hình người. Một lát sau, tại chỗ xuất hiện một quái vật nửa người nửa sư tử. Đầu sư tử, móng vuốt sắc bén, tướng mạo của nhân loại, quanh thân có lông sư tử màu vàng.

- Đây là hình thái chiến đấu của lão tử, dùng hình thái này, lực chiến đấu của ta có thể đề cao ba thành. Trận chiến đầu tiên lại có thể gặp được nhân loại cao thủ như ngươi, vận khí của lão tử thật đúng là tốt.

Sư Vô Mệnh thân thể vừa động, cả người hóa thành ảo ảnh màu vàng, tốc độ so với trước kia lại tăng lên hơn gấp đôi. Tây Môn Liệt Phong không kịp có phản ứng, nháy mắt, thân thể Sư Vô Mệnh đã lướt qua phân thân của Tây Môn Liệt Phong, trong điện quang hỏa thạch xuất hiện trước bản thể của Tây Môn Liệt Phong.

- Không tốt!

Tây Môn Liệt Phong quá sợ hãi. Phân thân ngưng tụ đại bộ phận lực lượng của thân thể, mà bản thể hắn bởi vì hóa đá cho nên khó có thể di động, hơn nữa Sư Vô Mệnh tốc độ thật sự là quá nhanh, tốc độ bạo phát hoàn toàn vượt quá trước kia. Do vậy, phân thân Tây Môn Liệt Phong mặc dù toàn lực quay về, tốc độ vẫn thua kém quá xa.

- Đi chết đi!

Đầu sư tử của Sư Vô Mệnh tràn đầy vẻ dữ tợn, móng vuốt sắc bén không chút do dự chụp vào cổ họng Tây Môn Liệt Phong.

Oành!

Một tiếng kim thiết va chạm kịch liệt vang lên, sự hưng phấn trên mặt Sư Vô Mệnh biến thành ngạc nhiên cực độ. Bởi vì công kích mà hắn cho rằng sẽ giết chết đối phương lại bị văng ra. Mặc dù bởi vì hắn đề cao tốc độ mà hy sinh một bộ phận lực công kích thì cũng không phải thân thể thạch nhân có thể thừa nhận được. Lực lượng như vậy không nói là một tảng đá lớn, cho dù là một ngọn núi cũng mới có thể bị đánh mở.

Ngay khi Sư Vô Mệnh còn không dám tin vào mắt mình, phân thân Tây Môn Liệt Phong đột nhiên từ trong cơ thể vốn đã hóa đá này vọt ra, hai quyền mang theo sơn thạch lĩnh vực nện vào lồng ngực Sư Vô Mệnh.

- Răng rắc!



Sư Vô Mệnh ngực bị lõm vào, cả người đầy máu tươi bay ngược lại.

- Oa!

Sư Vô Mệnh phun ra một ngụm máu tươi, nhìn về phía Tây Môn Liệt Phong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

- Điều này không có khả năng, cho dù là thạch nhân tộc chân chính, một kích vừa rồi cũng đủ để đục lỗ trên cổ họng của hắn, ngươi làm thế nào ngăn cản được công kích của ta ?

Sư Vô Mệnh vẻ mặt khó hiểu, quát.

- Ngươi quá coi thường nhân loại rồi, ngươi cảm thấy hóa đá bình thường có thể vây khốn linh hồn của cao thủ Võ Hoàng đỉnh phong sao?

Tây Môn Liệt Phong mỉm cười nói.

- Cái gì? Rõ ràng là...

Sư Vô Mệnh không nói gì được nữa, bởi vì hắn phát hiện theo một tầng đất đá trên người Tây Môn Liệt Phong rơi xuống, ở trong hiện ra thân thể chứa nhiều điểm tinh thần quang huy loang lổ.

- Vực ngoại tinh thần thiên! Ngươi dĩ nhiên là thứ này thông linh mà sinh ra?

Sư Vô Mệnh kinh hãi không hiểu. Mặc dù đã gặp cỏ cây đá đất trở thành tinh quái, nhưng loại tài liệu luyện khí trân quý thông linh thật sự là làm cho người khó có thể tin được.

- Lão phu đã nói rồi, ta là nhân loại chân chính. Chỉ là dưới cơ duyên xảo hợp, dùng một ít thủ đoạn cắn nuốt tinh hoa của vực ngoại tinh thần thiết. Không nghĩ tới hành động vô tình đó hôm nay lại cứu được ta một mạng. Tây Môn Liệt Phong cảm thán nói. Trước đây bên trong Tây Môn gia tộc có một tòa vực ngoại tinh thần thiết to lớn khủng khiếp, bởi vì khó có thể phá hoại hay cắt ra, bởi vậy Tây Môn gia tộc chỉ có thể ngụy trang đặt tại hậu sơn, trở thành biểu tượng của Tây Môn gia tộc. Tây Môn Liệt Phong bế tử quan đánh sâu vào cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong, liền lựa chọn nơi đây, ở cạnh vực ngoại tinh thần thiết. Lúc ấy trùng quan thất bại, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, sau đó lại may mắn ngưng tụ được thần hồn, lại bị vây ở trong thể xác, hơn nữa thể xác đã dần dần hóa đá, mất đi cơ năng hoạt động. Chẳng ai ngờ rằng tinh hoa của vực ngoại tinh thần thiết khi cơ thể hắn hóa đá đã dung nhập vào. Cho tới bây giờ, nhờ có tinh hoa của vực ngoại tinh thần thiết, Tây Môn Liệt Phong đã đắp nặn ra một cơ thể khủng bố.

- Đáng chết, không quản ngươi là ai, hôm nay ta sẽ không buông tha.

Sư Vô Mệnh hạ quyết tâm, đột nhiên há to miệng, cắn nuốt tinh khí bát phương. Khí thế uể oải rất nhanh được khôi phục, chỗ ngực bị lõm vào, ầm một tiếng đã khôi phục bình thường. Sau đó Sư Vô Mệnh không tiếp tục công kích Tây Môn Liệt Phong bản thể, mà triển khai công kích toàn lực với phân thân chân khí.

Thần thông, cận chiến, Sư Vô Mệnh đã ra hết tất cả thủ đoạn.

Một tiếng ầm vang, phân thân chân khí bị Sư Vô Mệnh đánh bại, sau đó hắn từng bước, từng bước một đi về phía Tây Môn Liệt Phong.

- Sơn thạch lĩnh vực, trấn áp cho ta!

Tây Môn Liệt Phong thanh âm lãnh khốc truyền ra, một mảnh lĩnh vực màu xám tro hóa thành một tảng đá tròn rất lớn trấn tới.

- Lĩnh vực, Thiên Âm Phá Thiên!



Sư Vô Mệnh quát khẽ một tiếng, một mảnh lĩnh vực màu vàng vô biên vô tận, mỗi một gợn sóng ẩn chứa trong đó âm ba chấn toái tất cả. Hai mảnh lĩnh vực va chạm nhau ở giữa không trung, phát ra uy áp khủng bố.

- Lão phu tuy rằng đã phế một nửa, cảnh giới cũng là Võ Hoàng cửu phẩm đỉnh phong, ngươi chỉ là Võ Hoàng bát phẩm, không làm gì được lão phu đâu, vẫn là thối lui đi thôi.

Tây Môn Liệt Phong truyền âm tới, sinh tử chiến như vậy cũng tạo cho hắn áp lực thật lớn. Dù sao hắn không phải là Võ Hoàng cửu phẩm bình thường, đối mặt với tên có được chiến lực Võ Hoàng cửu phẩm kia, Tây Môn Liệt Phong thật sự phải chịu áp lực như núi.

- Kiệt kiệt, một lĩnh vực không được, vậy lão tử lại thêm một cái nữa!

Theo lời nói của Sư Vô Mệnh, một loại lĩnh vực khác từ trong miệng Sư Vô Mệnh phun ra, sau đó hóa thành liệt hỏa vô cùng, cả phiến hư không đều như bị thiêu cháy.

- Cái gì?

Tây Môn Liệt Phong quá sợ hãi, lĩnh vực của hắn bị hai tầng lĩnh vực của Sư Vô Mệnh trấn áp.

- Lấy máu tươi của ta làm vật dẫn, Thiên Hỏa lĩnh vực, đốt núi nung biển!

Sư Vô Mệnh đột nhiên phun ra một ngụm máu, hồng sắc thiên hỏa trong nháy mắt tăng vọt gấp trăm lần. Tây Môn Liệt Phong hoàn toàn bị bao phủ trong đó.

- Vô liêm sỉ!

Một tiếng kêu to, cánh tay phải còn là huyết nhục của Tây Môn Liệt Phong đột nhiên chém ra, quyền phong mãnh liệt dập tắt hỏa diễm vô tận quanh thân hắn. Đáng tiếc, liệt hỏa do Sư Vô Mệnh phát ra cũng không phải hỏa diễm bình thường, bị Tây Môn Liệt Phong dặp tắt chỉ là hỏa diễm tầng ngoài, trên khuôn mặt hắn còn ngọn lửa lốm đa lốm đốm, giống như bệnh vảy nến, ngoan cố thiêu đốt, sức nóng khủng bố khiến cho thân thể hóa đá của Tây Môn Liệt Phong trong thời gian ngắn biến thành màu đỏ sậm.

- Ha! Lão gia hỏa, tư vị bị liệt hỏa nung khô như thế nào. Dưới thiên hỏa của lão tử, cho dù là vực ngoại tinh thần thiết cũng sẽ luyện hóa.

Sư Vô Mệnh đột nhiên thu tay, lui về phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

- Đồ hỗn trướng, ta muốn giết ngươi!

Tây Môn Liệt Phong điên cuồng gào thét không thôi, cánh tay phải kéo dài ra. Đối mặt với sinh tử, Tây Môn Liệt Phong thế mà lại muốn nghịch chuyển hóa đá, khôi phục thân thể huyết nhục. Đồng thời khí thế quanh thân đột nhiên tăng vọt, để cho Sư Vô Mệnh không phòng bị, bị cỗ khí thế bất ngờ này đánh bật bay ra ngoài, mà ngọn lửa hỏa hồng bên ngoài thân Tây Môn Liệt Phong cũng bị võ đạo ý chí bá đọa này đánh tan.

Sư Vô Mệnh biến sắc, đột nhiên đứng dậy phóng về phía ngoại môn Tây Môn gia tộc.

- Lão gia hỏa, hiện tại lão tử quả thật không phải là đối thủ của ngươi, hôm nay tạm thời đình chiến. Đợi một ngày kia lão tử có đủ thực lực, tự nhiên sẽ chuộc lại thất bại hôm nay.

Tự biết không địch lại liền bỏ đi, thái độ quả quyết này làm cho Tây Môn Liệt Phong sắc mặt càng giận dữ hơn.

- Tiểu súc sinh chạy đi đâu!

Tây Môn Liệt Phong rống giận, chỉ là thân hình hóa đá làm cho hắn không thể đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook