Chương 562: Thi thân dị biến.
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
Người trung niên cười tủm tỉm, biểu hiện sự nhẫn nại không chút hối thúc.
Bích Lạc Hoàng thì thào nói :
- Tiền bối... Tôi chọn lựa chuyển thế trùng sinh!
Người trung niên hiếu kì hỏi:
- Hửm? Sao lại có quyết định như vậy? Ngươi nên biết nếu trực tiếp trùng sinh sẽ giúp ngươi hồi phục lại nguyên trạng, tuy vậy cũng sẽ có chút ảnh hưởng. Chuyển thế trùng sinh là một việc rất khó lường, ngươi có thể trở lại với đỉnh cao của chính mình, hoặc dã cũng có thể sẽ trở thành một kẻ giết người không gớm tay.
Bích Lạc Hoàng vô cùng kiên định nói :
- Thực lực của tôi bây giờ còn quá yếu, nếu như trước đó tôi có được thực lực như tiền bối ngài thì Trung Châu thành sẽ không có kết cục như ngày hôm nay rồi, Bích Lạc Hoàng Triều của tôi tất nhiên sẽ trở thành một thế lực vô thượng một cách chân chính, thậm chí khôi phục lại vinh quan của hoàng triều thượng cổ cũng không phải là điều khó khăn nữa. Trước đây thực lực của tôi khi đạt đến cảnh giới Võ Tôn thì đã đến cực hạn, nếu trùng sinh lại mà cả đời vẫn chỉ ở cảnh giới đó thì đó không phải là thứ mà tôi cần lúc này.
- Ha ha..., cừ lắm, ngươi cừ lắm! Hiểu được được mất mới đúng là đại trượng phu.
Người trung niên cười lớn, sau đó rút ra trong Thông Thiên Minh Hà một lượng lớn vật chất màu vàng đất sáp nhập vào thần hồn của Bích Lạc Hoàng.
- Nếu ngươi đã có dã tâm như vậy thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi, cho ngươi một căn cơ tiềm lực hùng hậu, xem ngươi có thể một bước thăng thiên, đột phá được trình độ cao hơn cả ta hay không.
Lời của người trung niên tuy có chút cuồng ngạo, nhưng khi thấy được năng lực của y thì không ai dám cười nhạo.
Bích Lạc Hoàng Triều lão tổ từ xa nét mặt lộ ra chút ngưỡng mộ. Lão tổ biết được sau khi nhận được món quà tặng thần bí này thì Bích Lạc Hoàng không chỉ có thể trở nên vô cùng mạnh mẽ. Ngay cả đột phá cấp thần với y cũng không còn là trở ngại nữa, thậm chí y còn có thể đạt đến cảnh giới Thánh trong truyền thuyết.
Bích Lạc Hoàng Triều lão tổ nghĩ thầm :
- Tìm ra hắn, nhất định phải tìm ra được bản thể sau khi chuyển thế của hắn. Tương lai của Bích Lạc Hoàng Triều sau này tất cả đều phụ thuộc vào hắn rồi.
Đế triều thượng cổ ơi, nếu như Bích Lạc Hoàng Triều không phải trấn áp trận thương thiên hoành võ này thì sự tích lũy trăm vạn năm nay cũng đủ để họ có được tiềm lực và tư cách rồi. Chỉ tiếc là nó ngốn mất của Lạc gia vô vàn cao thủ, khiến cho sự huy hoàng của Bích Lạc Hoàng Triều nay chỉ còn như hai ba con mèo to nhỏ mà thôi. Hiện tại trận hoàng võ đã không còn, Diệt Thế Giả cũng đã bị một vị đại năng cường giả bắt đi, xiềng xích của Lạc gia nay cũng đã được gỡ bỏ, nay dưới sự dẫn dắt của cao thủ cấp Thần như y thì ngày mà Lạc gia trở mình cũng đã không còn xa nữa.
- Đi đi! Ta chờ đợi thành tựu của các ngươi trong tương lai!
Người trung niên vẫy tay, một sức mạnh vô địch trực tiếp đánh ra oanh kích vào nơi luân hồi. Từ trong không gian hỗn loạn, sáu cơn lốc khổng lồ hiện ra không ngừng nuốt chửng những linh hồn tứ diện bát phương hội tụ đến nơi này. Người trung niên vẫy tay một cái, linh hồn của Bích Lạc Hoàng được bảo hộ bởi một sức mạnh vô biên bay thẳng vào trong một trong sáu cơn lốc.
Người trung niên nét mặt hài lòng, xoay đầu nhìn Bích Lạc Hoàng Triều lão tổ nói :
- Mỗi một thiên tài khi trưởng thành đều phải trải luyện qua một giai đoạn sinh tử, tiểu tử đó đã chọn lựa con đường của hắn rồi, ngươi tốt hơn là đừng nên can thiệp.
Bích Lạc Hoàng Triều lão tổ rùng mình một cái, như biết được người trung niên đang cảnh cáo y không nên có mưu đồ gì với Bích Lạc Hoàng.
- Dạ, thưa tiền bối!
Bích Lạc Hoàng Triều lão tổ cung kính nói. Nhưng y lại là một người tinh tường sự đời, trong lúc thấu hiểu lời của người trung niên đồng thời cũng nghĩ ra được điều khác. Bản thân y không được can dự vào sự trưởng thành của Bích Lạc Hoàng nhưng không có nghĩa là người khác thì không được, nên biết Bích Lạc Hoàng không phải là không có người thân, y vốn có chín người con trai và tám người con gái, nhất là cửu hoàng tử, năng lực và khí chất rõ ràng chính là một phiên bản khác của Bích Lạc Hoàng, nếu lão tổ tông không thể ra tay thì để con trai y làm thay là được rồi. Ngài đường đường là một siêu cấp cao thủ, không lí nào lại vì sở thích của mình mà lại đi cắt đứt tình phụ tử của người ta.
Người trung niên hài lòng gật đầu, y nói ra lời cảnh cáo đó cũng chỉ là do thuận miệng mà thôi, còn kết quả thế nào thì chưa chắc y đã quan tâm đến. Với người đạt đến thực lực này như y thì chuyện y quan tâm đến trên thế gian này cũng không có nhiều.
Người trung niên xuất một chiêu, biến Thông Thiên Minh Hà từ một con sông dài hóa thành con suối nhỏ róc rách chảy trên tay y nói :
- Thông Thiên Minh Hà này ta sẽ mang đi! Nó ở lại đây cũng chỉ gây họa thêm mà thôi. Huống hồ nó đối với ta vẫn còn hữu dụng.
Bích Lạc Hoàng Triều lão tổ chỉ có cách gật đầu đồng ý, dù gì Thông Thiên Minh Hà cũng không phải là của Lạc gia y, trước đó chỉ là do phải trấn áp nơi này nên phải tạm thời chấp chưởng nó mà thôi, còn về Thông Thiên Minh Hà này là của ai thì y cũng không rõ, chỉ biết trước khi có Bích Lạc Hoàng Triều thì nó đã tồn tại ở nơi này rồi.
Thu hồi xong Thông Thiên Minh Hà, người trung niên liền hạ xuống tuyệt vực hình thành từ âm hồn sát khí khi nãy.
- Ngũ Thập Đại Đạo, Tứ Cửu Thiên Diễn trốn đi cũng là do biến số, tiểu tử ngươi thân có biến số mệnh cách, trong bản thể vẫn còn tồn tại tàn hồn, có sự dung dưỡng của trận Tứ Cửu Âm Sát Bạch Cốt này thì có thể thực sự đủ để dung dưỡng nên bảo thể vô thượng trong truyền thuyết. Bổn tôn làm nhiều chuyện như vậy có lẽ cũng đủ để trả lại ân tình của ngươi rồi.
Thình thịch... Thình thịch! Tiếng nhịp tim từ trong nhục thân vốn vô hồn của Lý Lân vang lên, hai mắt y mở ra lóe lên một thần quang màu hoàng kim, cảnh tượng xảy ra vô cùng kì lạ.
Người trung niên kinh ngạc nhìn Lý Lân đang từ từ ngồi dậy, khoanh chân thực hiện một tư thế vô cùng kì lạ, chau mày nói :
- Hả? Đây là tâm pháp gì vậy? Tại sao không có thần hồn mà vẫn có thể di chuyển được? Đến nhục thân cũng khôi phục lại vài phần sống.
Xâm nhập vào bên trong ý thức của Lý Lân, nơi này đích thực không hề có chút khí tức thần thức nào tồn tại, vào đến kinh mạch đan điền mà xem thì người trung niên kinh ngạc khi nhìn thấy nơi này đã hình thành nên một âm dương ngư hai màu vàng trắng, không ngờ từ âm hồn sát khí phát ra sự di chuyển một cách tự chủ như thế.
Đây cũng là lần đầu người trung niên nét mặt nghiêm lại nói :
- Kì tích, tuyệt đối là kì tích! Nội công tâm pháp dị biến không ngờ có thể làm cho một thi thể có thể tự chủ tu luyện, thật không thể tưởng tượng được. Lẽ nào ta đã vô tình tạo ra một tôn thi của vô thượng tôn giả?
Người trung niên thoát ra ngoài, quyết định tiếp tục quan sát Lý Lân trong tư thế quái dị dần dần nuốt chửng âm hồn sát khí.
- Nơi này trải qua bao nhiêu năm tích lũy nên âm hồn sát khí ở đây là vô cùng tận, trước đó Diệt Thế Giả đã không cách nào hấp thu hết được, không ngờ điều này lại có lợi cho ngươi rồi. Công pháp thần thánh hấp thu âm hồn sát khí, ta cũng không biết ngươi sẽ thành thần hay thành ma đầu đây. Hi vọng lần này thần hồn ngươi gọi về có thể chịu đựng được.
Nhục thân của Lý Lân kì dị đến mức vượt qua cả dự tính của y, không ngờ thân xác của người cấp Võ Hoàng mà lại có thể trùng tổ máu thịt mà tự chủ vận hành công pháp, sự quái dị này cho dù là đến cả một lão quái vật siêu cấp như người trung niên cũng phải vò đầu bức tóc mà suy nghĩ.
- Biến số quả nhiên làm người ta khó mà lí giải được!
Vừa nói người trung niên vừa bay lên cao vẫy tay một cái làm khép khe hở khi nãy dưới mặt đất rồi trồi lên một đổi đất rộng đến cả trăm trượng. Đồng thời y cũng tiện tay nhấc bổng quả núi cách xa ngàn trượng lên luyện thành một tấm bia đá khổng lồ đặt lên trên đồi đất ấy.
Bích Lạc Hoàng Triều lão tổ trong lòng đầy phiền muộn nhưng cũng không dám ra tay cản trở. Nên biết nơi đây chính là thủ đô của Bích Lạc Hoàng Triều, trận thương thiên hoành võ này cũng chính là khu vực trung ương của toàn bộ thành trì, thậm chí còn quan trọng hơn là cả hoàng cung. Vậy mà nơi này bây giờ lại bị một vô thượng cường giả xây lên một bia mộ, bên trong mộ lại là một tên tiểu tử hậu bối. Việc này quả thật làm cho Bích Lạc Hoàng Triều lão tổ dở khóc dở cười.
Người trung niên gật đầu hài lòng với kiệt tác của mình rồi nhẹ nhàng bước tới một bước rồi biến mất. Chỉ lưu lại nơi đây một Bích Lạc Hoàng Triều lão tổ với nét mặt ưu sầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.