Chương 856: Thiên đạo sụp đổ
Thuỵ Tỉnh Thỏ
22/06/2015
Khiến cho Lý Lân vô lực nhất là, hắn bây giờ lại không có cách nào tiến vào trong cơ thể của Đế Thi, không thể ở trong Đế Thi khiến cho hắn ngay cả việc tự bảo vệ mình trong hỗn độn cũng thành vấn đề.
Ầm, ầm, ầm.
Sinh mệnh chi tổ đánh ra một đạo pháp tắc thời không, đem Lý Lân trực tiếp đánh vào Thương Long đại lục, sau đó nàng liếc mắt một cái nhìn sâu vào trong thông đạo không gian, vô cùng kiên quyết xoay người gia nhập, cuối cùng đại chiến bao vây diệt trừ Thiên đạo.
Thương Long đại lục.
Trên bầu trời xuất hiện một vết rách thật lớn, giống như đồ sứ đã va chạm mạnh, tùy thời lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Vô số sinh linh nhìn lên trên trời cao, trong thần sắc vô cùng sợ hãi tuyệt vọng.
Các thế lực lớn đều triển khai hành động, cường giả Thánh cấp trong thế lực bọn họ đã bị Thiên đạo bắt đi, cường giả Thần cấp đỉnh cao triển khai hành động dẫn dắt bát phương linh mạch. Trong lúc nhất thời, bởi vì tranh giành linh mạch dẫn đến xung đột kịch liệt. Những thế lực lớn trong truyền thuyết kia, ở trong sống chết trước mắt lộ ra răng nanh dữ tợn, thần binh, ma binh, chiến đội, lính đánh thuê, từng nhánh cường binh thiết huyết xuất hiện ở trước mắt người đời, công thành đoạt đất, cướp bóc sinh linh và linh mạch. Trong thiên địa thỉnh thoảng bùng nổ đại chiến Thần cấp, nguyên nhân chẳng qua là tranh giành quyền sở hữu một cái linh mạch không có danh tiếng nào đó.
Bởi vì tu vi của sinh mệnh chi tổ là cấp Chí Tôn, nên Lý Lân là người đầu tiên từ Vực Ngoại trở về Thương Long đại lục, chỗ xuất hiện lần này chính là chung quanh Hỗn Loạn lĩnh, hiển nhiên sinh mệnh chi tổ đang lòng nóng như lửa đốt căn bản không thể cam đoan truyền tống họ chính xác.
Nhìn vết rách thật lớn trên trời cao, thần sắc Lý Lân vô cùng ngưng trọng, lúc này, ánh sáng thái dương trên Thương Long đại lục trở nên vô cùng suy nhược, trên mặt đất khắp nơi đều là các vết rách dọc ngang, những con sông muôn đời bất hủ bây giờ cũng ngừng chảy, ao hồ cạn khô, cả phiến sơn lâm linh khí tán loạn, cây cối khô héo.
- Đã tới điểm cuối, việc này đã không cách nào thay đổi nữa.
Trên khuôn măt Lý Lân hiện lên một sắc buồn bã, tuy rằng đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng thực sự nhìn thấy Lý Lân vẫn cảm thấy trong lòng nặng nề trống trải. Thương Long đại lục có thể tính là cố hương thứ hai của hắn, ở chỗ này hắn có giai nhân, có bằng hữu, có sự nghiệp, có theo đuổi, nhưng hiện tại tại đây hắn lại đối mặt với nguy cơ lớn nhất. Một khi thiên địa hủy diệt, tất cả sẽ đều là hoa trong gương, trăng trong nước, lấy tu vi Thần cấp đỉnh cao của Lý Lân, hắn có thể sống được qua thời điểm loạn thế này không cũng chưa biết được, hiện tại hắn đã muốn mất đi con bài chưa lật lớn nhất là Đế Thi, lúc này Lục Mang Tinh cũng bởi vì mất đi cây Sinh mMệnh mà hơi thở trở nên uể oải. Trong không gian có rất nhiều linh dược, tốc độ sinh trưởng vẫn rất nhanh, nhưng mà đây chỉ là lấy suối sinh mệnh để bù đắp, Lý Lân tiến vào trong đó, tùy tay đem linh dược và suối nguồn sinh mạng tách ra, Linh Tuyền là sinh mệnh thần dược thật sự, tương lai còn có thể cứu mạng.
Mất đi con bài chưa lật lớn nhất Lý Lân nghĩ cũng phải tìm cách theo thời thế mà thay đổi, hắn phát động lực lượng thời không trong nháy mắt đã trở lại Vô Cực thành.
Khi Lý Lân xuất hiện ở phủ thành chủ, tất cả những người cầm quyền ở Hỗn Loạn lĩnh đã tập trung ở bên trong phủ thành chủ, hiển nhiên là tất cả mọi người đều đang rất là hoang mang lo sợ thiên địa đột nhiên biến hóa làm rối loạn tất cả các kế hoạch. Lúc này ánh mắt mọi người đêu nhìn cả về phía Lý Lân là hy vọng của bọn họ.
- Thiên Bảo kế hoạch thành lũy sắt thép tiến hành như thế nào rồi?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Lĩnh chủ đại nhân kế hoạch thành lũy sắt thép đã tiến hành cực kỳ thuận lợi. Trước mắt đã luyện chế thành công thành lũy có thể tồn tại lâu dài ở trong Hỗn Độn. Nhưng mà trước mắt chỉ có thể cất chứa một phần ba dân cư của Hỗn Loạn Lĩnh, còn không thể cam đoan tương lai có thể xảy ra vấn đề gì không.
Chu Thiên Bảo trầm giọng nói.
- Nếu hiện tại chúng ta tập trung toàn lực, trong một khoảng thời gian ngắn có thể xây dựng ra một loại phương tiện vận chuyển mới được không?
Thần sắc Lý Lân ngưng trọng. Nếu chỉ có thể mang đi một phần ba, vậy thì có tới hàng tỷ sinh mệnh trong hai phần ba kia bị buông bỏ.
- Có biện pháp nào khác có thể mang được tất cả mọi người đi hay không?
Lý Lân trầm giọng hỏi. Dân cư cùng tài nguyên là căn cơ của một thế lực, hiện tại Thiên đạo sắp sụp đổ chỉ sợ không có đủ thời gian đi luyện chế thành lũy sắt thép nữa. Mà lúc này đây nếu mang tài nguyên và dân cư đầy đủ đối với tương lai phát triển cực kỳ có lợi.
Chu Thiên Bảo lắc đầu trầm giọng nói:
- Trước mắt tòa thành lũy sắt thép này đã tiêu hao bộ phận lớn tài nguyên của Hỗn Loạn Lĩnh, hơn nữa cất chứa một phần ba đã là cực hạn, dù sao chúng ta tiến vào bên trong hỗn độn cũng không phải là một thời gian ngắn có thế dừng lại được, mà là tồn tại lâu dài thậm chí là còn có thể vĩnh tồn, dự toán tài nguyên cũng phải xây dựng lại. Một phần ba đã là giới hạn cuối cùng của khả năng tự cung tự cấp của chúng ta.
- Tự cấp tự túc, nói như vậy nếu bất chấp hậu qủa chúng ta có thể đem tất cả mọi người đi?
Lý Lân thần sắc vui vẻ hỏi.
- Lĩnh chủ đại nhân, nếu chúng ta mang theo tất cả mọi người chỉ sợ tài nguyên thành lũy sắt thép tiêu hao hết sẽ sảy ra vấn đề. Nhiều nhất là thời gian một trăm năm thành lũy sắt thép sẽ lâm vào quẫn cảnh không có tài nguyên có thể sử dụng được, hy vọng lĩnh chủ đại nhân cân nhắc.
Chu Thiên Bảo lắc đầu. Đề nghị của Lý Lân y tuyệt đối không đồng ý, bởi vì trăm năm chỉ nháy mắt sẽ qua mà khi đó thiên hạ có thành công niết bàn hay không còn không biết được, một khi thất bại bọn họ cùng với thành lũy sắt thép sẽ đều bị hỗn độn cắn nuốt hết.
Lý Lân mày sâu mặt nhăn, hiện tại toàn bộ sinh linh Hỗn Loạn lĩnh đều tập trung vào phụ cận Vô Cực thành nếu chỉ đem đi một phần ba, những người còn lại khác sẽ chỉ có một con đường chết, hơn nữa mang những người đó đi cùng là một vấn đề thật lớn.
- Có lẽ Thần Ma học viện có thể cung cấp cho chúng ta một biện pháp.
Gia Cát Thừa Phong trầm ngâm hổi lâu mới cất tiếng nói.
Thần sắc Lý Lân vui vẻ cung kính hỏi:
- Gia Cát viện trưởng, người có biện pháp gì?
- Lĩnh chủ đại nhân, ta biết chỗ ngươi có suối Sinh Mệnh, mà một giọt suối Sinh mệnh là có thể giữ vững được sinh cơ một người trong một vạn năm. Nếu chúng ta đem phong ấn những sinh linh này đồng thời ở trong cơ thể bọn họ cắm vào suối Sinh Mệnh thì những người này không cần hao tổn bất kỳ tài nguyên gì mà vẫn có thể tồn tại vạn năm, như vậy thành lũy sắt thép có thể một lần mang đi tất cả mọi người. Hiện tại vấn đề duy nhất là không có nhiều suối Sinh Mệnh như vậy.
Gia Cát Thừa Phong bàn bạc.
Lý Lân cất tiếng nói:
- Chỗ của ta có suối Sinh Mệnh chỉ là không biêt có đủ dùng không.
Trong không gian Lục Mang Tinh của Lý Lân suối Sinh Mệnh có chừng môt hồ nước nhưng là nếu phân đến hàng tỷ sinh linh trong Thương Long đại lục chỉ sợ cũng không nhiều lắm. Hiện tại mất đi Sinh Mệnh chi tổ, suối Sinh Mệnh đã trở thành suối Sinh Mệnh không có nguồn, một khi dùng hết sẽ hoàn toàn mất đi
- Lĩnh chủ đại nhân ta có một biện pháp.
Thiết Hạo Dương trầm giọng nói.
- Xin mời.
- Lĩnh chủ đại nhân, lão phu từng nghe ngươi nhắc tới một cái thế giới không có nguyên khí thiên địa phát triển nên văn minh cơ giới. Thành lũy sắt thép chính là từ ý tưởng của ngươi mà bắt đầu. Có lẽ chúng ta có thể học tập cái thế giới kia không cần đem thiên địa nguyên khí làm tất cả, cần phải nỗ lực phát hiện ra con đường mới.
Thiết Hạo Dương trầm giọng nói.
- Hãy nói ra suy nghĩ của ngươi.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Hiện tại thiên địa linh mạch trong Hỗn Loạn lĩnh chúng ta là có hạn, hơn nữa là càng dùng càng thiếu, sau khi tiến vào hỗn độn đây là tài nguyên quý giá nhất, về lý nên được quản lý toàn diện. Chỉ có thiên tài có thiên phú thực sự có khả năng bào vệ thành lũy sắt thép mới được phép sử dụng nguyên khí thiên địa, còn những người có tài bình thường cần phải nghĩ phương diện khác để phát triển. Như vậy tuyển chọn phân loại toàn bộ sinh linh trước khi tiến vào Thương Long đại lục mới. Hiện tại toàn bộ cường giả trên Thương Long đại lục đang tranh đoạt tài nguyên năng lượng, đối với cái gọi là mạch khoáng hóa thạch này không có người tìm đến có lẽ đó chính là cợ hội của chúng ta.
Thiết lão nhân trầm giọng nói
- Ý của ngươi là chúng ta thu tập khoáng mạch thiên hạ kiến thiết một cái thế giới không có nguyên khí thiên địa . Nếu không cần hao tốn nguyên khí thiên địa kế hoạch thành lũy sắt thép cũng có thể mang theo thêm nhiều nhân loại dời đi.
Lý Lân gật gật đầu cảm thấy ý nghĩ này có khả năng thực thi cực cao, sinh linh Thương Long đại lục có hàng tỷ, gần như mỗi người đều tu luyện võ đạo nhưng là con đường võ đạo chú ý nhất là thiên phú cùng với nghị lực, người thường tu luyện nhiều lắm thì cũng chỉ có thể cường thân kiện thể căn bản không thể trong hỗn độn mà bảo vệ thành lũy sắt thép, đem số tài nguyên hữu hạn hướng tới phục vụ cho những cường giả có thực tài mới là cách sử dụng tốt nhất.
Ầm, ầm, ầm.
Sinh mệnh chi tổ đánh ra một đạo pháp tắc thời không, đem Lý Lân trực tiếp đánh vào Thương Long đại lục, sau đó nàng liếc mắt một cái nhìn sâu vào trong thông đạo không gian, vô cùng kiên quyết xoay người gia nhập, cuối cùng đại chiến bao vây diệt trừ Thiên đạo.
Thương Long đại lục.
Trên bầu trời xuất hiện một vết rách thật lớn, giống như đồ sứ đã va chạm mạnh, tùy thời lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Vô số sinh linh nhìn lên trên trời cao, trong thần sắc vô cùng sợ hãi tuyệt vọng.
Các thế lực lớn đều triển khai hành động, cường giả Thánh cấp trong thế lực bọn họ đã bị Thiên đạo bắt đi, cường giả Thần cấp đỉnh cao triển khai hành động dẫn dắt bát phương linh mạch. Trong lúc nhất thời, bởi vì tranh giành linh mạch dẫn đến xung đột kịch liệt. Những thế lực lớn trong truyền thuyết kia, ở trong sống chết trước mắt lộ ra răng nanh dữ tợn, thần binh, ma binh, chiến đội, lính đánh thuê, từng nhánh cường binh thiết huyết xuất hiện ở trước mắt người đời, công thành đoạt đất, cướp bóc sinh linh và linh mạch. Trong thiên địa thỉnh thoảng bùng nổ đại chiến Thần cấp, nguyên nhân chẳng qua là tranh giành quyền sở hữu một cái linh mạch không có danh tiếng nào đó.
Bởi vì tu vi của sinh mệnh chi tổ là cấp Chí Tôn, nên Lý Lân là người đầu tiên từ Vực Ngoại trở về Thương Long đại lục, chỗ xuất hiện lần này chính là chung quanh Hỗn Loạn lĩnh, hiển nhiên sinh mệnh chi tổ đang lòng nóng như lửa đốt căn bản không thể cam đoan truyền tống họ chính xác.
Nhìn vết rách thật lớn trên trời cao, thần sắc Lý Lân vô cùng ngưng trọng, lúc này, ánh sáng thái dương trên Thương Long đại lục trở nên vô cùng suy nhược, trên mặt đất khắp nơi đều là các vết rách dọc ngang, những con sông muôn đời bất hủ bây giờ cũng ngừng chảy, ao hồ cạn khô, cả phiến sơn lâm linh khí tán loạn, cây cối khô héo.
- Đã tới điểm cuối, việc này đã không cách nào thay đổi nữa.
Trên khuôn măt Lý Lân hiện lên một sắc buồn bã, tuy rằng đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng thực sự nhìn thấy Lý Lân vẫn cảm thấy trong lòng nặng nề trống trải. Thương Long đại lục có thể tính là cố hương thứ hai của hắn, ở chỗ này hắn có giai nhân, có bằng hữu, có sự nghiệp, có theo đuổi, nhưng hiện tại tại đây hắn lại đối mặt với nguy cơ lớn nhất. Một khi thiên địa hủy diệt, tất cả sẽ đều là hoa trong gương, trăng trong nước, lấy tu vi Thần cấp đỉnh cao của Lý Lân, hắn có thể sống được qua thời điểm loạn thế này không cũng chưa biết được, hiện tại hắn đã muốn mất đi con bài chưa lật lớn nhất là Đế Thi, lúc này Lục Mang Tinh cũng bởi vì mất đi cây Sinh mMệnh mà hơi thở trở nên uể oải. Trong không gian có rất nhiều linh dược, tốc độ sinh trưởng vẫn rất nhanh, nhưng mà đây chỉ là lấy suối sinh mệnh để bù đắp, Lý Lân tiến vào trong đó, tùy tay đem linh dược và suối nguồn sinh mạng tách ra, Linh Tuyền là sinh mệnh thần dược thật sự, tương lai còn có thể cứu mạng.
Mất đi con bài chưa lật lớn nhất Lý Lân nghĩ cũng phải tìm cách theo thời thế mà thay đổi, hắn phát động lực lượng thời không trong nháy mắt đã trở lại Vô Cực thành.
Khi Lý Lân xuất hiện ở phủ thành chủ, tất cả những người cầm quyền ở Hỗn Loạn lĩnh đã tập trung ở bên trong phủ thành chủ, hiển nhiên là tất cả mọi người đều đang rất là hoang mang lo sợ thiên địa đột nhiên biến hóa làm rối loạn tất cả các kế hoạch. Lúc này ánh mắt mọi người đêu nhìn cả về phía Lý Lân là hy vọng của bọn họ.
- Thiên Bảo kế hoạch thành lũy sắt thép tiến hành như thế nào rồi?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
- Lĩnh chủ đại nhân kế hoạch thành lũy sắt thép đã tiến hành cực kỳ thuận lợi. Trước mắt đã luyện chế thành công thành lũy có thể tồn tại lâu dài ở trong Hỗn Độn. Nhưng mà trước mắt chỉ có thể cất chứa một phần ba dân cư của Hỗn Loạn Lĩnh, còn không thể cam đoan tương lai có thể xảy ra vấn đề gì không.
Chu Thiên Bảo trầm giọng nói.
- Nếu hiện tại chúng ta tập trung toàn lực, trong một khoảng thời gian ngắn có thể xây dựng ra một loại phương tiện vận chuyển mới được không?
Thần sắc Lý Lân ngưng trọng. Nếu chỉ có thể mang đi một phần ba, vậy thì có tới hàng tỷ sinh mệnh trong hai phần ba kia bị buông bỏ.
- Có biện pháp nào khác có thể mang được tất cả mọi người đi hay không?
Lý Lân trầm giọng hỏi. Dân cư cùng tài nguyên là căn cơ của một thế lực, hiện tại Thiên đạo sắp sụp đổ chỉ sợ không có đủ thời gian đi luyện chế thành lũy sắt thép nữa. Mà lúc này đây nếu mang tài nguyên và dân cư đầy đủ đối với tương lai phát triển cực kỳ có lợi.
Chu Thiên Bảo lắc đầu trầm giọng nói:
- Trước mắt tòa thành lũy sắt thép này đã tiêu hao bộ phận lớn tài nguyên của Hỗn Loạn Lĩnh, hơn nữa cất chứa một phần ba đã là cực hạn, dù sao chúng ta tiến vào bên trong hỗn độn cũng không phải là một thời gian ngắn có thế dừng lại được, mà là tồn tại lâu dài thậm chí là còn có thể vĩnh tồn, dự toán tài nguyên cũng phải xây dựng lại. Một phần ba đã là giới hạn cuối cùng của khả năng tự cung tự cấp của chúng ta.
- Tự cấp tự túc, nói như vậy nếu bất chấp hậu qủa chúng ta có thể đem tất cả mọi người đi?
Lý Lân thần sắc vui vẻ hỏi.
- Lĩnh chủ đại nhân, nếu chúng ta mang theo tất cả mọi người chỉ sợ tài nguyên thành lũy sắt thép tiêu hao hết sẽ sảy ra vấn đề. Nhiều nhất là thời gian một trăm năm thành lũy sắt thép sẽ lâm vào quẫn cảnh không có tài nguyên có thể sử dụng được, hy vọng lĩnh chủ đại nhân cân nhắc.
Chu Thiên Bảo lắc đầu. Đề nghị của Lý Lân y tuyệt đối không đồng ý, bởi vì trăm năm chỉ nháy mắt sẽ qua mà khi đó thiên hạ có thành công niết bàn hay không còn không biết được, một khi thất bại bọn họ cùng với thành lũy sắt thép sẽ đều bị hỗn độn cắn nuốt hết.
Lý Lân mày sâu mặt nhăn, hiện tại toàn bộ sinh linh Hỗn Loạn lĩnh đều tập trung vào phụ cận Vô Cực thành nếu chỉ đem đi một phần ba, những người còn lại khác sẽ chỉ có một con đường chết, hơn nữa mang những người đó đi cùng là một vấn đề thật lớn.
- Có lẽ Thần Ma học viện có thể cung cấp cho chúng ta một biện pháp.
Gia Cát Thừa Phong trầm ngâm hổi lâu mới cất tiếng nói.
Thần sắc Lý Lân vui vẻ cung kính hỏi:
- Gia Cát viện trưởng, người có biện pháp gì?
- Lĩnh chủ đại nhân, ta biết chỗ ngươi có suối Sinh Mệnh, mà một giọt suối Sinh mệnh là có thể giữ vững được sinh cơ một người trong một vạn năm. Nếu chúng ta đem phong ấn những sinh linh này đồng thời ở trong cơ thể bọn họ cắm vào suối Sinh Mệnh thì những người này không cần hao tổn bất kỳ tài nguyên gì mà vẫn có thể tồn tại vạn năm, như vậy thành lũy sắt thép có thể một lần mang đi tất cả mọi người. Hiện tại vấn đề duy nhất là không có nhiều suối Sinh Mệnh như vậy.
Gia Cát Thừa Phong bàn bạc.
Lý Lân cất tiếng nói:
- Chỗ của ta có suối Sinh Mệnh chỉ là không biêt có đủ dùng không.
Trong không gian Lục Mang Tinh của Lý Lân suối Sinh Mệnh có chừng môt hồ nước nhưng là nếu phân đến hàng tỷ sinh linh trong Thương Long đại lục chỉ sợ cũng không nhiều lắm. Hiện tại mất đi Sinh Mệnh chi tổ, suối Sinh Mệnh đã trở thành suối Sinh Mệnh không có nguồn, một khi dùng hết sẽ hoàn toàn mất đi
- Lĩnh chủ đại nhân ta có một biện pháp.
Thiết Hạo Dương trầm giọng nói.
- Xin mời.
- Lĩnh chủ đại nhân, lão phu từng nghe ngươi nhắc tới một cái thế giới không có nguyên khí thiên địa phát triển nên văn minh cơ giới. Thành lũy sắt thép chính là từ ý tưởng của ngươi mà bắt đầu. Có lẽ chúng ta có thể học tập cái thế giới kia không cần đem thiên địa nguyên khí làm tất cả, cần phải nỗ lực phát hiện ra con đường mới.
Thiết Hạo Dương trầm giọng nói.
- Hãy nói ra suy nghĩ của ngươi.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Hiện tại thiên địa linh mạch trong Hỗn Loạn lĩnh chúng ta là có hạn, hơn nữa là càng dùng càng thiếu, sau khi tiến vào hỗn độn đây là tài nguyên quý giá nhất, về lý nên được quản lý toàn diện. Chỉ có thiên tài có thiên phú thực sự có khả năng bào vệ thành lũy sắt thép mới được phép sử dụng nguyên khí thiên địa, còn những người có tài bình thường cần phải nghĩ phương diện khác để phát triển. Như vậy tuyển chọn phân loại toàn bộ sinh linh trước khi tiến vào Thương Long đại lục mới. Hiện tại toàn bộ cường giả trên Thương Long đại lục đang tranh đoạt tài nguyên năng lượng, đối với cái gọi là mạch khoáng hóa thạch này không có người tìm đến có lẽ đó chính là cợ hội của chúng ta.
Thiết lão nhân trầm giọng nói
- Ý của ngươi là chúng ta thu tập khoáng mạch thiên hạ kiến thiết một cái thế giới không có nguyên khí thiên địa . Nếu không cần hao tốn nguyên khí thiên địa kế hoạch thành lũy sắt thép cũng có thể mang theo thêm nhiều nhân loại dời đi.
Lý Lân gật gật đầu cảm thấy ý nghĩ này có khả năng thực thi cực cao, sinh linh Thương Long đại lục có hàng tỷ, gần như mỗi người đều tu luyện võ đạo nhưng là con đường võ đạo chú ý nhất là thiên phú cùng với nghị lực, người thường tu luyện nhiều lắm thì cũng chỉ có thể cường thân kiện thể căn bản không thể trong hỗn độn mà bảo vệ thành lũy sắt thép, đem số tài nguyên hữu hạn hướng tới phục vụ cho những cường giả có thực tài mới là cách sử dụng tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.