Tam Thái Tử

Chương 170: Thiên Lang binh trận (1)

Thuỵ Tỉnh Thỏ

06/05/2014

Lý Lân một bên phân tính, cảm thấy chuyện này cũng có chút khả thi. Giết tù binh không nghe lời tuy rằng thống khoái, nhưng lại không đạt được mục đích hiệu quả. Còn nếu quả thật đạt được Binh trận, mặc dù là bản không hoàn chỉnh thì cũng đủ để nâng cao thực lực Vệ Quốc quân lên một tầng cao mới. Lý Lân tại Vệ Quốc quân bắt đầu từ trước đài ẩn lui đến phía sau màn cũng chỉ để giảm bớt sự chú ý của ngoại giới đối với Vệ Quốc quân. Như vậy tương lai hắn mới có thể yên tâm rời khỏi Đại Đường đi Thần Ma học viện học tập.

Ở bên trong một cái lồng sắt lúc này, một người thanh niên sắc mặt xám xịt tinh thần suy sụp ngồi ở một bên. Một cánh tay của hắn đã bị chặt đứt, máu tươi tuy rằng đã ngừng lại, nhưng nhìn qua vẫn biết mất máu rất nhiều, tạo thành tinh thần của hắn cực kỳ uể oải. Đầu của hắn thật sâu hạ thấp xuống, chính vì để che đậy đôi con ngươi đang tràn đầy thần sắc khuất nhục. Làm một Trận Pháp Sư với thân phận cao quý, ở toàn bộ đại lục Thương Long tuy rằng kém hơn Luyện Dược sư, nhưng cũng không phải người thường có thể sánh bằng. Nhưng hiện tại hắn lại bị địch nhân đùa giỡn giống như một con khỉ nhốt ở bên trong lồng giam, nếu không phải bản thân gã còn tinh thông mấy y đạo, chỉ sợ sớm đã mất máu mà chết.

- Là hắn sao?

Lý Lân theo chân Chu Thắng Nam đi tới.

- Chính là hắn. Trận Pháp Sư Nhị tinh sơ cấp.

Chu Thắng Nam mở miệng nói. Ở trên toàn bộ đại lục, giống như Luyện Dược sư, Trận Pháp Sư, Phù sư, Luyện Khí sư đều là chức nghiệp đặc thù, cấp bậc đều dùng tinh cấp đều phân loại, cao nhất là lục cấp. Người đột phá đến lục phẩm, ở trên toàn bộ đại lục được xưng là thần sư, chứng minh tài nghệ của bọn họ đã giống như Thần Ma trong truyền thuyết.

Lý Lân mở cửa nhà giam, trước khi đến đây hắn đã hạ vài đạo cấm chế trên người mình, trong khoảng thời gian này hắn đã dành ra một ít thời gian để mài giũa thần phù cấm chế trong đầu. Tuy rằng chưa thu được thu hoạch gì lớn, nhưng mấy tiểu cấm chế đối với Lý Lân mà nói vẫn tương đối thoải mái. Không phải Lý Lân cẩn thận, cấm chế cũng được coi là một loại trong trận pháp, dù sao ai cũng không cách nào đảm bảo tên thiếu niên Trận Pháp Sư hai sao này có thể cũng đồng dạng tinh thông cấm chế hay không. Nếu là như vậy, người không phòng bị như Lý Lân rất có thể sẽ ăn quả đau khổ.

- Ngươi muốn làm gì? Ta chính là Trận Pháp sư của Thần Lang hoàng triều, các ngươi không thể giết ta!

Người thanh niên ngẩng đầu, cao ngạo nói.

Trong mắt Lý Lân hiện lên một chút kinh ngạc. Người này thật ra có chút ý tứ, dưới tình huống chật vật như thế còn dám cao ngạo, quả thực không biết chữ chết viết thế nào. Hơn nữa nhìn cách nói chuyện, Lý Lân phán đoán người này ở Thần Lang hoàng triều hẳn có chút thân phận, hơn nữa Lý Lân còn đoán được người này chỉ sợ không phải loại người có tâm tư thâm trầm gì.

- Thần Lang hoàng triều đã cùng Đại Đường chúng ta khai chiến, ngươi bây giờ đã là tù binh của ta, muốn giết muốn cạo đều do ta quyết định, ngươi không cảm thấy ngươi cao ngạo như hiện tại thực không đúng chỗ sao?

Lý Lân mở miệng nói.

- Hừ! Các ngươi tốt nhất nên thả ta ra. Người đứng phía sau ta các ngươi trêu chọc không nổi đâu!

Thanh niên Trận Pháp Sư không có bị Lý Lân hù doạ, vẫn như cũ ngang nghạnh hò hét với Lý Lân.

- Người đứng phía sau ngươi? Cho dù người đứng phía sau ngươi có là Lang Hoàng của Thần Lang hoàng triều cũng khó có thể thay đổi kết quả ngày hôm nay!



Lý Lân lạnh giọng nói. Đối với loại người không đánh nát chỗ dựa của hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không nói thật tất cả với ngươi.

Đối với vẻ lãnh khốc của Lý Lân, vị Trận Pháp Sư trẻ tuổi hiện lên vẻ hoảng sợ.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Hắn lên tiếng hỏi.

- Ta là Tam hoàng tử của Đại Đường, nếu như ngươi chịu đem hết chuyện ngươi biết nói ra thì bản hoàng tử còn có thể tha chết cho ngươi.

Lý Lân lạnh lùng trả lời, hắn khá là hứng thú đối với binh của tên Trận Pháp Sư trẻ tuổi này, những thứ khác như tên tuổi linh tinh thì cũng chẳng quan tâm. Vị Trận Pháp Sư này thoạt trông có vẻ ngạo khí kì thực xương rất mềm, chỉ cần Lý Lân lộ ra sát khí đã khiến cho hắn không thể bình tĩnh được nữa rồi.

- Ta biết các ngươi muốn có binh trận đồ, nhưng đó là điều không thể.

Khuôn mặt Trận Pháp Sư có chút nhợt nhạt, nhưng vẫn không chịu đầu hàng.

- Hãy mang hắn đi đi!

Lý Lân càng thêm lãnh đạm, đưa ánh mắt như nhìn người chết về phía tên Trận Pháp Sư.

- Ngươi muốn làm gì, bỏ ra, mau bỏ ta ra!

Trận Pháp Sư giãy dụa liên hồi, nhưng đã mất đi một tay, lại còn bị cấm chế toàn bộ thực lực, làm sao có thể là đối thủ của đám Vệ quân như lang như hổ này. Sau khi trúng vài quyền thì hắn thành thực mà nằm xuống.

Trong một quân trướng trống không, Lý Lân vẫy tay với đám cận vệ, ý nói bọn họ cảnh giới xung quanh không có được hắn đồng ý thì không kẻ nào có thể tiến vào. Sau đó hắn nhấc tên Trận Pháp Sư trẻ tuổi đi vào.

Một lúc sau, từ trong doanh trướng vang lên những tiếng rên la bi thảm, chửi rủa không ngừng, khiến đám Vệ quân đang canh giữ ở ngoài nhịn không được phải lùi ra xa hơn.

Không tới thời gian một chén trà, tiếng chửi bên trong doanh trướng đã biến mất, dần dà biến thành những lời cầu xin tha thứ yếu ớt. Cuối cùng bên trong doanh trướng hoàn toàn yên tĩnh, không hề có một chút tiếng động nào truyền ra. Một tòa quân trướng bình thường đã biến thành một đầu mãnh thú cắn người trong con mắt của đám binh lính, khiến bọn họ sợ hãi. Đã sớm nghe nói tới Lý Lân này làm việc quyết đoán tàn nhẫn, chỉ bằng vào âm thanh thê thảm không giống người kia, đã đủ để cho dũng sĩ mạnh mẽ trên chiến trường cũng phải phát ớn.

Lý Lân bước ra ngoài, vẫn là một bộ thanh sam sạch sẽ, không hề có cảnh máu tươi như mọi người đoán, ngay cả biểu tình trên mặt cũng y hệt như lúc vừa bước vào.



Lý Lân bước ra khỏi trướng bồng, thấy đám Vệ quân đang sợ hãi, hắn khẽ động, lấy ra đá lửa với công cụ đốt lửa, tự mình đốt sạch cái quân trướng đó. Vừa rồi Lý Lân còn muốn dùng vài thủ đoạn tàn khốc để tra khảo, ai ngờ cái tên Trận Pháp Sư kia không có xương cứng như hắn nghĩ, một loại hình phạt chưa có xong đã mở miệng xin tha. Lý Lân chỉ buồn bực một chỗ đó là trên người tên này đã bị hạ cấm chế, một khi nói ra bí mật của binh trận, sẽ bị cấm chế phản phệ, cho dù hắn là Trận Pháp Sư, nhưng cũng không thể tự mình phá bỏ được. Lý Lân tuy cũng được truyền thừa cấm linh phù, nhưng cũng không có tính là biết được da lông, tự nhiên là không có năng lực phá bỏ rồi. Cố ý dùng lực lượng của Lục Mang Tinh ai ngờ đến não của tên đó cũng bị phá hỏng rồi, mà giờ cái tên này đã bị mê man, Lý Lân cũng không nắm chắc có thể làm được chuyện tinh vi đến như thế.

Cuối cùng, Lý Lân dùng đến ma khí. Chỉ là khi hắn rót một luồng ma khí vào người Trận Pháp Sư thì hắn khiếp sợ, chân khí trong người tên đó liền bị ma hóa, khiến cho hắn từ một người bình thường trở thành khôi lỗi. Mà Lý Lân có thể thông qua Ma đao chi hồn cắn nuốt linh hồn của hắn để xem xét kí ức tận nơi sâu thẳm linh hồn. Cho dù hắn có hồn phi phách tán Lý Lân cũng chẳng cần nữa, bởi vậy mới hủy thi diệt tích luôn.

Trở lại trung quân, Bạch Tố Tố và Chu Thắng Nam còn đang chờ Lý Lân, thấy hắn trở lại, trên mặt hiện lên chút chờ mong.

- Tình huống ra sao?

Chu Thắng Nam hỏi.

- Ngươi đoán không sai, binh trận này quả thực tới từ Thần Lang hoàng triều, chuẩn xác mà nói là từ Đại thái tử Đế Quốc Uy của Thần Lang hoàng triều. Mà trận pháp không trọn vẹn này lại cực kỳ lợi hại.

Lý Lân trả lời, có chút tiếc nuối.

- Vậy ngài chiếm được gì về binh trận rồi sao?

Chu Thắng Nam lộ vẻ mừng rỡ, nắm lấy tay Lý Lân, muốn hắn ngay lập tức nói cho nàng biết bí mật về binh trận.

Lý Lân hơi ngẩn người, ánh mắt có chút cổ quái nhìn Chu Thắng Nam. Tay của nàng ta thực là mềm, khoảng cách gần như thế, hương thơm đập thẳng vào miệng khiến cho Lý Lân không khỏi rung động, theo bản năng cũng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ta.

Chu Thắng Nam cũng đờ người ra, muốn kéo tay về, chỉ là so khí lực thì nàng làm sao là đối thủ của Lý Lân. Nàng cảm thấy bàn tay của Lý Lân tựa như là gọng kìm khó có thể lay động, trong sự xấu hổ lại có chút cảm giác an toàn khiến cho nàng ta hoảng hốt.

Bạch Tố Tố liếc nhìn Chu Thắng Nam, trên mặt hiện ra thần sắc suy tư. Từ sau khi Lý Lân trở về, một Chu Thắng Nam cơ trí, trầm ổn đã biến mất, sự mất tự nhiên của nàng ta khi đối mặt với Lý Lân đều bị Bạch Tố Tố nhìn thấy hết. Có cổ quái, tuyệt đối có cổ quái.

Dù sao cũng có Bạch Tố Tố ở đây, Lý Lân cũng rất nhanh nhận ra sự thất thố của bản thân, liền buông tay Chu Thắng Nam ra, sau đó đi tới trước bàn, lấy giấy vẽ ra binh trận mà mình lấy được từ linh hồn của tên Trận Pháp Sư xấu số đó.

Nói thật, đối với những thứ loạn xị ngầu trong binh trận hắn cũng chẳng hiểu được. Hắn có thể nhớ kỹ, là nhờ vào bản lĩnh nhìn qua gần như không quên của bản thân mà thôi.

Chu Thắng Nam và Bạch Tố Tố tới gần, hai cỗ mùi thơm tự nhiên khiến cho tâm Lý Lân có phần loạn nhịp. May mắn là bức binh trận mưu đồ này chỉ cần vẽ lại y nguyên là được, nếu không Lý Lân sẽ vẽ loạn lên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook