Chương 37: Thỉnh cầu của Ngũ hoàng tử
Thuỵ Tỉnh Thỏ
24/12/2013
Chuyện xảy
ra ở Triêu Dương điện đương nhiên không mấy ai biết. Nhưng điều kiện
nhập học của Thần Ma học viện được hoàng đế bệ hạ tiết lộ thì được các
vị triều thần phát tán tứ tung ra ngoài.
Toàn bộ đế đô bàn tán xôn xao.
- Tuổi dưới 16, tu vi phải trên Võ sư lục phẩm.
Hai điều kiện vừa lộ ra, lập tức chém nát lòng tin của vô số võ giả trẻ tuổi.
Võ đạo ở Đại Đường tuy hưng thịnh, nhưng đấy chỉ xét trong thế tục giới mà thôi. Còn ở tu luyện giới, Võ sư mới là khởi đầu, cao thủ Võ Tông cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, chỉ có người đạt tới Tiên Thiên mới được coi là đệ tử hạch tâm.
Người thường tu luyện võ đạo từ 8, 9 chín tuổi, tới 13 tuổi có thể đạt tới cửu phẩm võ sĩ đỉnh phong cũng là rất khá rồi. Người có thiên phú hơn một chút thì ở tuổi này đã có thể đột phá lên Võ sư nhất phẩm, tới 15 tuổi đạt tới Võ sư tam phẩm đã là không tệ, còn tới 18 tuổi đạt được thực lực Võ sư lục phẩm thì được coi là thiên phú xuất chúng. Còn với đối tượng mới 16 tuổi đã đột phá lục phẩm thì được xem là siêu cấp thiên tài, loại này ngay cả trong đế đô cũng không nhiều lắm. Chí ít thì mọi người mới biết tới Tần Tuyết Linh là thỏa mãn điều kiện như vậy mà thôi.
Thiên tài dưới 16 tuổi cũng không phải ít, ví dụ như Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử vậy, hai người này đều là người có thiên phú xuất chúng, thế nhưng thực lực mới chỉ khoảng ngũ phẩm mà thôi, nếu như không thể trong vòng một tháng đột phá lên lục phẩm thì vẫn bị coi là không đủ tư cách. Khiến người ta thấy đáng tiếc nhất chính là Ngũ hoàng tử, y năm nay đã đột phá tới đỉnh phong ngũ phẩm, thế nhưng mãi vẫn chưa đột phá lên lục phẩm, nhưng nếu cứ vậy đợi tới 3 năm sau thì tuổi của họ cũng không còn phù hợp với điều kiện của Thần Ma học viện nữa.
- Điện hạ, Ngũ hoàng tử điện hạ và Bát hoàng tử điện hạ cầu kiến.
Bảo Lai đi vào nội điện, cung kính thông báo.
- Ngũ hoảng tử? Y tới làm gì?
Lông mày Lý Lân không khỏi nhăn lại, hắn không muốn tiếp xúc với mấy tên hoàng tử này tí nào.
- Nô tài không biết ạ.
- Mời bọn họ ra ngoại điện uống trà trước đi. Bổn hoàng tử sẽ ra ngay!
Lý Lân quyết định thử gặp mặt một lần xem sao, hắn cũng rất tò mò muốn xem tên hoàng tử trời sinh đã có khí chất vương giả này rốt cuộc ra sao.
Lúc này ngoài ngoại điện, Ngũ hoàng tử toàn thân mặc một bộ hoa phục màu trà, ngồi ngay ngắn uống trà trên ghế khách, thần sắc trên mặt rất bình tĩnh thản nhiên, không ai có thể nhìn ra y đang nghĩ gì. Nhất cử nhất động của y đều nghiêm ngặt tuân theo lễ nghi chế độ, quy phạm, tiêu chuẩn, nhưng kỳ lạ là không giống với cảm giác hoàn mỹ của Nhị hoàng tử, mà là khiến người khác cảm thấy sự đại khí, khiến người ta vừa nhìn đã có ấn tượng khắc sâu.
Lý Lân tiến vào đại điện, sắc mặt vẫn tái nhợt, thế nhưng cước bộ đã không còn yếu ớt như trước nữa.
- Tham kiến Tam hoàng huynh!
Ngũ hoàng tử đứng lên thưa.
- Tham kiến Tam hoàng huynh!
Bát hoàng tử cũng học theo.
- Đừng đa lễ, mời ngồi!
Lý Lân khoát tay, người tới là khách, Bát hoàng tử lại đang làm đủ lễ nghi, mặt tươi cười, mà người xưa nói là giơ tay không đánh người mặt cười, nên Lý Lân cũng không tỏ vẻ lạnh lùng quá. Đối với tên Bát hoàng tử giảo hoạt, lúc nào cũng núp sau người khác này, hắn không thèm để ý qua.
- Hai người đột nhiên đến thăm, không biết có chuyện gì không?
Lý Lân nói thẳng vào vấn đề. Võ đạo của hắn vừa mới có đột phá, cần thời gian củng cố lại.
- Tam hoàng huynh, tiểu đệ lần này đến đây là có một thỉnh cầu hơi quá đáng một chút!
Ngũ hoàng tử chắp tay nói.
- Thỉnh cầu hơi quá đáng à, thế thôi khỏi cần nói nữa. Bổn hoàng tử còn có việc, xin phép không phụng bồi nữa!
Lý Lân nâng chén trà lên, làm động tác bưng trà tiễn khách. Ngũ hoàng tử bị lời của Lý Lân làm cho nghẹn họng. Nhưng y thấy có vẻ Lý Lân không nói đùa, nên vội lên tiếng.
- Từ từ đã Tam hoàng huynh!
- Sao? Ngũ đệ, nếu không muốn văn thỉnh vậy thì võ thỉnh vậy. Đây là Cảnh Thái cung, không phải Thiên Uyên Các của ngươi!
Sắc mặt Lý Lân dần lạnh xuống. Đối với mấy tên hoàng tử lúc nào cũng tranh quyền đoạt lợi này, hắn chưa bao giờ có tí hảo cảm nào, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phiền phức rồi, càng đừng nói tới chuyện gặp gỡ.
Ngũ hoàng tử cười khổ, mặt Bát hoàng tử cũng buồn bực không thôi. Tính nết vị Tam hoàng tử này đúng là cực phẩm mà!
- Tam hoàng huynh hiểu lầm rồi, tiểu đệ sao dám làm càn ở Cảnh Thái cung chứ, lần này tới đây thật sự là có chuyện muốn nhờ. Đối với tiểu đệ mà nói thì thỉnh cầu này có chút quá đáng, nhưng với Tam hoàng huynh thì chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hi vọng Tam hoàng huynh nể mặt tiểu đệ một chút, nghe tiểu đệ nói đã rồi quyết định sau.
Nhìn ánh mắt chân thành của Ngũ hoàng tử, Lý Lân đành dừng hành động tiễn khách lại.
- Nói đi!
- Đa tạ Tam hoàng huynh, chắc Tam hoàng huynh cũng nghe chuyện Đại hoàng tỷ về nước rồi. Thật ra đệ muốn nói đến chuyện Thần Ma học viện chiêu sinh!
Ngũ hoàng tử vừa nói vừa thầm quan sát phản ứng của Lý Lân.
- Có nghe qua.
Lý Lân thản nhiên mở miệng nói.
Trên mặt Ngũ hoàng tử lộ ra thần sắc quả nhiên là thế.
- Tam hoàng huynh chắc cũng biết cả hai điều kiện Đại hoàng tỷ đưa ra rồi nhỉ, thứ nhất là phải dưới 16 tuổi, thứ hai là tu vi võ đạo phải đột phá lục phẩm. Mấy điều kiện này, tiểu đệ vừa may phù hợp.
Ngũ hoàng tử Lý Triệt mở miệng nói tiếp.
- Ồ thế à, vậy thì sao?
Vẻ mặt Lý Lân không thay đổi chút nào, dường như chuyện thực lực Ngũ hoàng tử tăng lên không liên quan tới hắn chút nào vậy. Điều này khiến Ngũ hoàng tử có chút phiền muộn.
- Ý của Ngũ ca là huynh ấy muốn theo Đại hoàng tỷ tới Thần Ma học viện.
Bát hoàng tử mở miệng tiếp lời.
- Ồ? Ngươi nguyện ý vào đó sao?
Trên mặt Lý Lân cuối cùng cũng xuất hiện chút kinh ngạc.
- Vốn là đệ không muốn đi, nhưng đại hoàng tỷ có nói cho đệ vài chuyện trong Thần Ma học viện, nên cuối cùng đệ lại quyết định đi.
Ngũ hoàng tử nói.
- Ngươi có đi Thần Ma học viện hay không cũng không liên quan tới ta.
Lý Lân vẫn không hiểu ý của Ngũ hoàng tử rốt cuộc là gì.
- Chuyện là thế này, lần này đệ đi Thần Ma học viện, ít nhất cũng phải 3 năm nữa mới có thể trở về, trong hoàng cung người đệ lo nhất là lão Bát, hắn tuy rằng thông minh, nhưng tuổi hãy còn nhỏ, tham gia vào việc tranh giành thái tử sẽ rất nguy hiểm. Đệ không đoán được suy nghĩ của phụ hoàng, lại không tin được mấy vị huynh đệ khác, hôm nay đành bất đắc dĩ tới đây thỉnh cầu Tam hoàng huynh có thể thay đệ chiếu cố Lý Dĩnh. Lý Triệt sau này học thành tài trở về, ắt sẽ báo đáp.
Ngũ hoàng tử trầm giọng nói.
- Chiếu cố lão Bát sao? Lão ngũ, ngươi đang nói đùa chắc, không buồn cười tí nào đâu.
Lý Lân xoa xoa đầu như lão hòa thượng vậy.
- Đệ nhìn ra được Tam ca không phải người thường. Sở dĩ đệ tìm tới Tam ca, nguyên nhân trọng yếu nhất là vì Tam ca là người duy nhất trong đám huynh đệ không để hoàng quyền vào mắt, bằng không sao mấy huynh đệ chúng ta có thể chen chân lên trước được. Đệ không biết tại sao trước đây Tam ca lại hành xử như vậy, đệ chỉ hy vọng sau này Tam ca có thể dành ít thời gian chiếu cố tới Bát đệ một chút, dù sao hắn cũng là đệ đệ của huynh.
Ngũ hoàng tử bình tĩnh nói.
- Ngũ ca, ta không cần ai chiếu cố hết, có phụ hoàng ở đây ai dám động đến ta chứ.
Bát hoàng tử bất mãn nói chen vào.
- Câm mồm, ở đây không tới lượt ngươi lên tiếng.
Ngũ hoàng tử nghiêm khắc nói. Bát hoàng tử bĩu môi, ủy khuất quay mặt sang một bên. Rõ ràng là bộ dáng tiểu hài tử giận dỗi người lớn mà.
Ngũ hoàng tử cười khổ, ai bảo mình nuông chiều làm hư hắn từ nhỏ chứ. Mẫu thân Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử đã qua đời từ mười năm trước. Nghe nói là chết vì bảo vệ hoàng đế bệ hạ, bởi vậy nên hoàng đế bệ hạ rất sủng ái hai đứa con trai này. Lại nhờ có cậu của hai người, nên tình cảnh hai người tuy rằng cũng gian nan, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với Lý Lân không có căn cơ gì. Nhưng ở trong hoàng cung bốn phía đều là nguy cơ này, bảo hộ của hoàng đế bệ hạ cũng chỉ có hạn mà thôi, trợ giúp từ triều đình lại càng ít hơn, nên Ngũ hoàng tử thân là huynh trưởng phải gánh chịu rất nhiều chuyện. Đây cũng là lý do vì sao tuổi y tuy nhỏ nhưng tâm trí lại thành thục như vậy. Vẻ đại khí trên người y tuy có một phần là do trời sinh, nhưng phần nhiều là do tôi luyện sau này. Sau này cậu ruột hắn Nghê Sùng Tư trở thành Binh bộ Thương Thư, địa vị huynh đệ họ trong cung mới dần dược cải thiện, lúc này mới có tư cách khiêu chiến với các hoàng tử khác.
- Tam ca, coi như đệ cầu xin huynh đi!
Ngũ hoàng tử không gọi Lý Lân là “Tam hoàng huynh” nữa mà gọi là “Tam ca”, hy vọng Lý Lân sẽ nể tình huynh đệ mà đáp ứng yêu cầu của y.
Lý Lân thở dài, ánh mắt nhìn Ngũ hoàng tử không còn lạnh lùng như trước nữa. Biểu hiện của Ngũ hoàng tử đã thay đổi suy nghĩ “hoàng tử không có tình thân” của hắn. Tình cảm của Ngũ hoàng tử với Bát hoàng tử rất thuần túy, rất tự nhiên, không có chút vụ lợi nào.
- Năng lực ta có hạn, chỉ có thể làm chút chuyện nhỏ thôi.
Lý Lân nhìn sâu vào mắt Lý Triệt rồi nói.
Ngũ hoàng tử đại hỉ, tuy Lý Lân không đáp ứng rõ ràng, nhưng đã chấp nhận sẽ chiếu cố Bát hoàng tử rồi. Có lẽ do cảm giác, Ngũ hoàng tử không hề nghi ngờ lời của Lý Lân chút nào. Giống Lý Lân, y cũng là dạng người tin tưởng vào cảm giác của mình.
- Đa tạ Tam ca, đợi tới khi Lý Triệt học thành tài trở về, chắc chắn sẽ báo đáp đại ân của Tam ca.
Ngũ hoàng tử cảm kích nói.
- Cảm tạ thì thôi khỏi cần. Tình cảnh hiện giờ của ta không ổn lắm, không thể trợ giúp gì cho ngươi, nhưng trong tương lai nếu có thể làm gì thì ta sẽ không đứng ngoài nhìn. Còn nếu không đủ khả năng giúp, ta sẽ không mạo hiểm xuất thủ đâu.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Vâng! Chuyện này thì tùy Tam ca quyết định, mặc kệ trong tương lai Tam ca có xuất thủ hay không, Lý Triệt đệ vẫn nợ huynh nhân tình.
Ngũ hoàng tử kiên định nói. Trong nháy mắt đó đại khí biểu hiện ra ngoài của y khiến Lý Lân có chút rung động.
- Bát đệ, sau này Ngũ ca đi rồi, đệ phải thân cận với Tam ca đó. Có chuyện gì không hiểu cứ tới hỏi Tam ca, ngàn vạn lần không được tự ý quyết định. Đợi ba năm nữa Ngũ ca sẽ trở về với đệ.
Ngũ hoàng tử xoa đầu Bát hoàng tử, kiên định nói.
- Hừ! Ai cần chiếu cố chứ, đệ có thể tự chăm sóc mình mà. Ngũ ca, ba năm nữa đệ mười sáu tuổi, nhất định sẽ đột phá Võ sư lục phẩm, tới lúc đó là có thể tới Thần Ma học viện tìm huynh rồi.
Bát hoàng tử quệt miệng nói.
- Ha ha! Tốt, chỉ cần ba năm sau đệ có thể đột phá Võ sư lục phẩm, huynh nhất định sẽ đưa đệ đến học viện.
Ngũ hoàng tử tự tin nói.
Sau đó Ngũ hoàng tử xoay người nói với Lý Lân:
- Quấy rầy Tam ca thanh tu rồi, tiểu đệ xin cáo lui!
- Không tiễn.
Lý Lân đứng dậy, thần sắc có chút phức tạp nhìn Ngũ hoàng tử mang theo Bát hoàng tử rời đi.
- Điện hạ, Ngũ hoàng tử thật sự bỏ cạnh tranh ngôi vị thái tử sao? Ngài ấy là một trong ba người được ủng hộ nhất mà.
Tiểu nha đầu đi tới bên cạnh Lý Lân, nói.
- Mỗi người đều có truy cầu của mình, lần này Trưởng công chúa trở về, mang tới con đường mới cho mọi người – một con đường khác với con đường đế vương. Với thiên phú của Ngũ hoàng tử, vào đó biết đâu cũng có thể trở thành nhân vật một phương. Biết đâu ba năm sau trở về y đã triệt để thoát khỏi gông xiềng của hoàng triều thế tục thì sao. Thế giới này đặc sắc hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta.
Trong giọng Lý Lân có chút ước ao. Nếu hắn xuyên việt sớm hơn một năm thôi, với thiên phú tu luyện của hắn cùng với hai kỳ công hắn nắm giữ, trước 15 tuổi đột phá Võ sư lục phẩm cũng không phải chuyện gì khó. Nhưng giờ thì không thể nào rồi. Chỉ còn lại một tháng mà thôi, Lý Lân muốn đột phá lên Võ sư lục phẩm là không thể nào, trừ khi hắn có một đống tiên đan để vừa uống vừa tu luyện.
Toàn bộ đế đô bàn tán xôn xao.
- Tuổi dưới 16, tu vi phải trên Võ sư lục phẩm.
Hai điều kiện vừa lộ ra, lập tức chém nát lòng tin của vô số võ giả trẻ tuổi.
Võ đạo ở Đại Đường tuy hưng thịnh, nhưng đấy chỉ xét trong thế tục giới mà thôi. Còn ở tu luyện giới, Võ sư mới là khởi đầu, cao thủ Võ Tông cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, chỉ có người đạt tới Tiên Thiên mới được coi là đệ tử hạch tâm.
Người thường tu luyện võ đạo từ 8, 9 chín tuổi, tới 13 tuổi có thể đạt tới cửu phẩm võ sĩ đỉnh phong cũng là rất khá rồi. Người có thiên phú hơn một chút thì ở tuổi này đã có thể đột phá lên Võ sư nhất phẩm, tới 15 tuổi đạt tới Võ sư tam phẩm đã là không tệ, còn tới 18 tuổi đạt được thực lực Võ sư lục phẩm thì được coi là thiên phú xuất chúng. Còn với đối tượng mới 16 tuổi đã đột phá lục phẩm thì được xem là siêu cấp thiên tài, loại này ngay cả trong đế đô cũng không nhiều lắm. Chí ít thì mọi người mới biết tới Tần Tuyết Linh là thỏa mãn điều kiện như vậy mà thôi.
Thiên tài dưới 16 tuổi cũng không phải ít, ví dụ như Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử vậy, hai người này đều là người có thiên phú xuất chúng, thế nhưng thực lực mới chỉ khoảng ngũ phẩm mà thôi, nếu như không thể trong vòng một tháng đột phá lên lục phẩm thì vẫn bị coi là không đủ tư cách. Khiến người ta thấy đáng tiếc nhất chính là Ngũ hoàng tử, y năm nay đã đột phá tới đỉnh phong ngũ phẩm, thế nhưng mãi vẫn chưa đột phá lên lục phẩm, nhưng nếu cứ vậy đợi tới 3 năm sau thì tuổi của họ cũng không còn phù hợp với điều kiện của Thần Ma học viện nữa.
- Điện hạ, Ngũ hoàng tử điện hạ và Bát hoàng tử điện hạ cầu kiến.
Bảo Lai đi vào nội điện, cung kính thông báo.
- Ngũ hoảng tử? Y tới làm gì?
Lông mày Lý Lân không khỏi nhăn lại, hắn không muốn tiếp xúc với mấy tên hoàng tử này tí nào.
- Nô tài không biết ạ.
- Mời bọn họ ra ngoại điện uống trà trước đi. Bổn hoàng tử sẽ ra ngay!
Lý Lân quyết định thử gặp mặt một lần xem sao, hắn cũng rất tò mò muốn xem tên hoàng tử trời sinh đã có khí chất vương giả này rốt cuộc ra sao.
Lúc này ngoài ngoại điện, Ngũ hoàng tử toàn thân mặc một bộ hoa phục màu trà, ngồi ngay ngắn uống trà trên ghế khách, thần sắc trên mặt rất bình tĩnh thản nhiên, không ai có thể nhìn ra y đang nghĩ gì. Nhất cử nhất động của y đều nghiêm ngặt tuân theo lễ nghi chế độ, quy phạm, tiêu chuẩn, nhưng kỳ lạ là không giống với cảm giác hoàn mỹ của Nhị hoàng tử, mà là khiến người khác cảm thấy sự đại khí, khiến người ta vừa nhìn đã có ấn tượng khắc sâu.
Lý Lân tiến vào đại điện, sắc mặt vẫn tái nhợt, thế nhưng cước bộ đã không còn yếu ớt như trước nữa.
- Tham kiến Tam hoàng huynh!
Ngũ hoàng tử đứng lên thưa.
- Tham kiến Tam hoàng huynh!
Bát hoàng tử cũng học theo.
- Đừng đa lễ, mời ngồi!
Lý Lân khoát tay, người tới là khách, Bát hoàng tử lại đang làm đủ lễ nghi, mặt tươi cười, mà người xưa nói là giơ tay không đánh người mặt cười, nên Lý Lân cũng không tỏ vẻ lạnh lùng quá. Đối với tên Bát hoàng tử giảo hoạt, lúc nào cũng núp sau người khác này, hắn không thèm để ý qua.
- Hai người đột nhiên đến thăm, không biết có chuyện gì không?
Lý Lân nói thẳng vào vấn đề. Võ đạo của hắn vừa mới có đột phá, cần thời gian củng cố lại.
- Tam hoàng huynh, tiểu đệ lần này đến đây là có một thỉnh cầu hơi quá đáng một chút!
Ngũ hoàng tử chắp tay nói.
- Thỉnh cầu hơi quá đáng à, thế thôi khỏi cần nói nữa. Bổn hoàng tử còn có việc, xin phép không phụng bồi nữa!
Lý Lân nâng chén trà lên, làm động tác bưng trà tiễn khách. Ngũ hoàng tử bị lời của Lý Lân làm cho nghẹn họng. Nhưng y thấy có vẻ Lý Lân không nói đùa, nên vội lên tiếng.
- Từ từ đã Tam hoàng huynh!
- Sao? Ngũ đệ, nếu không muốn văn thỉnh vậy thì võ thỉnh vậy. Đây là Cảnh Thái cung, không phải Thiên Uyên Các của ngươi!
Sắc mặt Lý Lân dần lạnh xuống. Đối với mấy tên hoàng tử lúc nào cũng tranh quyền đoạt lợi này, hắn chưa bao giờ có tí hảo cảm nào, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phiền phức rồi, càng đừng nói tới chuyện gặp gỡ.
Ngũ hoàng tử cười khổ, mặt Bát hoàng tử cũng buồn bực không thôi. Tính nết vị Tam hoàng tử này đúng là cực phẩm mà!
- Tam hoàng huynh hiểu lầm rồi, tiểu đệ sao dám làm càn ở Cảnh Thái cung chứ, lần này tới đây thật sự là có chuyện muốn nhờ. Đối với tiểu đệ mà nói thì thỉnh cầu này có chút quá đáng, nhưng với Tam hoàng huynh thì chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hi vọng Tam hoàng huynh nể mặt tiểu đệ một chút, nghe tiểu đệ nói đã rồi quyết định sau.
Nhìn ánh mắt chân thành của Ngũ hoàng tử, Lý Lân đành dừng hành động tiễn khách lại.
- Nói đi!
- Đa tạ Tam hoàng huynh, chắc Tam hoàng huynh cũng nghe chuyện Đại hoàng tỷ về nước rồi. Thật ra đệ muốn nói đến chuyện Thần Ma học viện chiêu sinh!
Ngũ hoàng tử vừa nói vừa thầm quan sát phản ứng của Lý Lân.
- Có nghe qua.
Lý Lân thản nhiên mở miệng nói.
Trên mặt Ngũ hoàng tử lộ ra thần sắc quả nhiên là thế.
- Tam hoàng huynh chắc cũng biết cả hai điều kiện Đại hoàng tỷ đưa ra rồi nhỉ, thứ nhất là phải dưới 16 tuổi, thứ hai là tu vi võ đạo phải đột phá lục phẩm. Mấy điều kiện này, tiểu đệ vừa may phù hợp.
Ngũ hoàng tử Lý Triệt mở miệng nói tiếp.
- Ồ thế à, vậy thì sao?
Vẻ mặt Lý Lân không thay đổi chút nào, dường như chuyện thực lực Ngũ hoàng tử tăng lên không liên quan tới hắn chút nào vậy. Điều này khiến Ngũ hoàng tử có chút phiền muộn.
- Ý của Ngũ ca là huynh ấy muốn theo Đại hoàng tỷ tới Thần Ma học viện.
Bát hoàng tử mở miệng tiếp lời.
- Ồ? Ngươi nguyện ý vào đó sao?
Trên mặt Lý Lân cuối cùng cũng xuất hiện chút kinh ngạc.
- Vốn là đệ không muốn đi, nhưng đại hoàng tỷ có nói cho đệ vài chuyện trong Thần Ma học viện, nên cuối cùng đệ lại quyết định đi.
Ngũ hoàng tử nói.
- Ngươi có đi Thần Ma học viện hay không cũng không liên quan tới ta.
Lý Lân vẫn không hiểu ý của Ngũ hoàng tử rốt cuộc là gì.
- Chuyện là thế này, lần này đệ đi Thần Ma học viện, ít nhất cũng phải 3 năm nữa mới có thể trở về, trong hoàng cung người đệ lo nhất là lão Bát, hắn tuy rằng thông minh, nhưng tuổi hãy còn nhỏ, tham gia vào việc tranh giành thái tử sẽ rất nguy hiểm. Đệ không đoán được suy nghĩ của phụ hoàng, lại không tin được mấy vị huynh đệ khác, hôm nay đành bất đắc dĩ tới đây thỉnh cầu Tam hoàng huynh có thể thay đệ chiếu cố Lý Dĩnh. Lý Triệt sau này học thành tài trở về, ắt sẽ báo đáp.
Ngũ hoàng tử trầm giọng nói.
- Chiếu cố lão Bát sao? Lão ngũ, ngươi đang nói đùa chắc, không buồn cười tí nào đâu.
Lý Lân xoa xoa đầu như lão hòa thượng vậy.
- Đệ nhìn ra được Tam ca không phải người thường. Sở dĩ đệ tìm tới Tam ca, nguyên nhân trọng yếu nhất là vì Tam ca là người duy nhất trong đám huynh đệ không để hoàng quyền vào mắt, bằng không sao mấy huynh đệ chúng ta có thể chen chân lên trước được. Đệ không biết tại sao trước đây Tam ca lại hành xử như vậy, đệ chỉ hy vọng sau này Tam ca có thể dành ít thời gian chiếu cố tới Bát đệ một chút, dù sao hắn cũng là đệ đệ của huynh.
Ngũ hoàng tử bình tĩnh nói.
- Ngũ ca, ta không cần ai chiếu cố hết, có phụ hoàng ở đây ai dám động đến ta chứ.
Bát hoàng tử bất mãn nói chen vào.
- Câm mồm, ở đây không tới lượt ngươi lên tiếng.
Ngũ hoàng tử nghiêm khắc nói. Bát hoàng tử bĩu môi, ủy khuất quay mặt sang một bên. Rõ ràng là bộ dáng tiểu hài tử giận dỗi người lớn mà.
Ngũ hoàng tử cười khổ, ai bảo mình nuông chiều làm hư hắn từ nhỏ chứ. Mẫu thân Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử đã qua đời từ mười năm trước. Nghe nói là chết vì bảo vệ hoàng đế bệ hạ, bởi vậy nên hoàng đế bệ hạ rất sủng ái hai đứa con trai này. Lại nhờ có cậu của hai người, nên tình cảnh hai người tuy rằng cũng gian nan, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với Lý Lân không có căn cơ gì. Nhưng ở trong hoàng cung bốn phía đều là nguy cơ này, bảo hộ của hoàng đế bệ hạ cũng chỉ có hạn mà thôi, trợ giúp từ triều đình lại càng ít hơn, nên Ngũ hoàng tử thân là huynh trưởng phải gánh chịu rất nhiều chuyện. Đây cũng là lý do vì sao tuổi y tuy nhỏ nhưng tâm trí lại thành thục như vậy. Vẻ đại khí trên người y tuy có một phần là do trời sinh, nhưng phần nhiều là do tôi luyện sau này. Sau này cậu ruột hắn Nghê Sùng Tư trở thành Binh bộ Thương Thư, địa vị huynh đệ họ trong cung mới dần dược cải thiện, lúc này mới có tư cách khiêu chiến với các hoàng tử khác.
- Tam ca, coi như đệ cầu xin huynh đi!
Ngũ hoàng tử không gọi Lý Lân là “Tam hoàng huynh” nữa mà gọi là “Tam ca”, hy vọng Lý Lân sẽ nể tình huynh đệ mà đáp ứng yêu cầu của y.
Lý Lân thở dài, ánh mắt nhìn Ngũ hoàng tử không còn lạnh lùng như trước nữa. Biểu hiện của Ngũ hoàng tử đã thay đổi suy nghĩ “hoàng tử không có tình thân” của hắn. Tình cảm của Ngũ hoàng tử với Bát hoàng tử rất thuần túy, rất tự nhiên, không có chút vụ lợi nào.
- Năng lực ta có hạn, chỉ có thể làm chút chuyện nhỏ thôi.
Lý Lân nhìn sâu vào mắt Lý Triệt rồi nói.
Ngũ hoàng tử đại hỉ, tuy Lý Lân không đáp ứng rõ ràng, nhưng đã chấp nhận sẽ chiếu cố Bát hoàng tử rồi. Có lẽ do cảm giác, Ngũ hoàng tử không hề nghi ngờ lời của Lý Lân chút nào. Giống Lý Lân, y cũng là dạng người tin tưởng vào cảm giác của mình.
- Đa tạ Tam ca, đợi tới khi Lý Triệt học thành tài trở về, chắc chắn sẽ báo đáp đại ân của Tam ca.
Ngũ hoàng tử cảm kích nói.
- Cảm tạ thì thôi khỏi cần. Tình cảnh hiện giờ của ta không ổn lắm, không thể trợ giúp gì cho ngươi, nhưng trong tương lai nếu có thể làm gì thì ta sẽ không đứng ngoài nhìn. Còn nếu không đủ khả năng giúp, ta sẽ không mạo hiểm xuất thủ đâu.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Vâng! Chuyện này thì tùy Tam ca quyết định, mặc kệ trong tương lai Tam ca có xuất thủ hay không, Lý Triệt đệ vẫn nợ huynh nhân tình.
Ngũ hoàng tử kiên định nói. Trong nháy mắt đó đại khí biểu hiện ra ngoài của y khiến Lý Lân có chút rung động.
- Bát đệ, sau này Ngũ ca đi rồi, đệ phải thân cận với Tam ca đó. Có chuyện gì không hiểu cứ tới hỏi Tam ca, ngàn vạn lần không được tự ý quyết định. Đợi ba năm nữa Ngũ ca sẽ trở về với đệ.
Ngũ hoàng tử xoa đầu Bát hoàng tử, kiên định nói.
- Hừ! Ai cần chiếu cố chứ, đệ có thể tự chăm sóc mình mà. Ngũ ca, ba năm nữa đệ mười sáu tuổi, nhất định sẽ đột phá Võ sư lục phẩm, tới lúc đó là có thể tới Thần Ma học viện tìm huynh rồi.
Bát hoàng tử quệt miệng nói.
- Ha ha! Tốt, chỉ cần ba năm sau đệ có thể đột phá Võ sư lục phẩm, huynh nhất định sẽ đưa đệ đến học viện.
Ngũ hoàng tử tự tin nói.
Sau đó Ngũ hoàng tử xoay người nói với Lý Lân:
- Quấy rầy Tam ca thanh tu rồi, tiểu đệ xin cáo lui!
- Không tiễn.
Lý Lân đứng dậy, thần sắc có chút phức tạp nhìn Ngũ hoàng tử mang theo Bát hoàng tử rời đi.
- Điện hạ, Ngũ hoàng tử thật sự bỏ cạnh tranh ngôi vị thái tử sao? Ngài ấy là một trong ba người được ủng hộ nhất mà.
Tiểu nha đầu đi tới bên cạnh Lý Lân, nói.
- Mỗi người đều có truy cầu của mình, lần này Trưởng công chúa trở về, mang tới con đường mới cho mọi người – một con đường khác với con đường đế vương. Với thiên phú của Ngũ hoàng tử, vào đó biết đâu cũng có thể trở thành nhân vật một phương. Biết đâu ba năm sau trở về y đã triệt để thoát khỏi gông xiềng của hoàng triều thế tục thì sao. Thế giới này đặc sắc hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta.
Trong giọng Lý Lân có chút ước ao. Nếu hắn xuyên việt sớm hơn một năm thôi, với thiên phú tu luyện của hắn cùng với hai kỳ công hắn nắm giữ, trước 15 tuổi đột phá Võ sư lục phẩm cũng không phải chuyện gì khó. Nhưng giờ thì không thể nào rồi. Chỉ còn lại một tháng mà thôi, Lý Lân muốn đột phá lên Võ sư lục phẩm là không thể nào, trừ khi hắn có một đống tiên đan để vừa uống vừa tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.