Chương 685: Thuận thế đánh tan.
Thuỵ Tỉnh Thỏ
05/11/2014
Thiên Cương
Lĩnh tan vỡ khiến sĩ khí Hỗn Loạn Lĩnh tăng cao, đặc biệt là liên quân
tông phái của Thần Vọng Ngữ thống lĩnh, đám ô hợp này chịu khổ lâu như
thế cuối cùng cũng được thuận lợi, từng người đánh nhau không sợ chết,
dường như muốn triệt để phát tiết bực bội trong lòng.
Hỗn Loạn Lĩnh vốn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ dường như hoàn hồn điên cuồng truy sát Thiên Cương Lĩnh.
Mệnh lệnh của Lý Lân rất đơn giản, giết không tha, không thả một ai.
Trước đây Thiên Cương Lĩnh quét ngang một phần ba Hỗn Loạn Lĩnh, trên trăm tòa thành thị lớn nhỏ bị tàn sát toàn bộ, cừu hận như thế chỉ có dùng máu tươi của địch nhân mới có thể tẩy đi.
Vì toàn bộ Thần Uy pháo đoàn là cường giả cấp Võ Tôn, đều có thể phá toái hư không mà đi. Lại có lực lượng Lục Mang Tinh của Lý Lân, rất nhanh đã xuyên qua hư không xông tới trước tất cả mọi người của tiền tuyến. Thần Uy pháo đoàn lựa chọn một chỗ trận địa, lấy nhàn chống mệt đợi địch nhân tới.
Thiên Cương Lĩnh quả thực không ngờ Lý Lân lại có thể vô thanh vô tức dẫn lực lượng thần bí sớm chạy tới hậu phương bọn họ. Vì bọn họ lưu lại cấm chế trong không gian trên đường, một khi có người xuyên qua hư không bọn họ tất nhiên có thể biết được. Lý Lân vì có Lục Mang Tinh, cái gọi là cấm chế không gian đối với hắn chẳng qua là thùng rỗng kêu to thôi.
Thần Uy pháo đoàn một lần nữa nổ pháo, một lần nữa chặt đứt đuôi Cự Tích đang chạy, xuyên qua một nửa lợi trảo, khiến tốc độ tiến lên của Cự Tích giảm lớn, bị Linh Xà phía sau quấn lấy. Cự Tích đi đầu chỉ có thể bị động chịu đòn.
Cự Tích dần tuyệt vọng, nó điên cuồng xông vào vị trí Thần Uy pháo đoàn, muốn giải quyết nguy cơ Lý Lân. Đáng tiếc, Lý Lân cực kỳ linh hoạt, có lẽ về mặt thực lực Lý Lân không thể chịu được một kích của Cự Tích, nhưng nếu nói đến bỏ chạy, Lý Lân nắm giữ bộ phận thời không bản nguyên pháp tắc lĩnh ngộ với không gian đã không kém Thần cấp. Vì thế Cự Tích công kích đã định rơi vào khoảng không, Lý Lân luôn xuất hiện ở vị trí công kích không tới, trọng lượng Thần Uy đại pháo đối với cường giả Tôn cấp mà nói căn bản không tính là gì, cho dù có ôm xuyên qua hư không cũng không thành vấn đề.
Dưới sự trợ giúp của Thần Uy đại pháo, Cự Tích binh trận cuối cùng bị Linh Xà nuốt sống. Kết quả này khiến những kẻ đào vong khác của Thiên Cương Lĩnh sắc mặt đại biến.
Cường giả bán Thần cấp bắt đầu mang theo thế lực nhà mình chạy tứ tán. Đối với chuyện này dù Linh Xà binh trận phản ứng nhanh chóng, cũng không thể lưu lại toàn bộ mọi người. Khi sương khói trên chiến trường tản mát, tất cả mọi người của Hỗn Loạn Lĩnh gần như đều mệt mỏi gục xuống.
Trên chiến trường trừ thi thể hoặc cao thủ Hỗn Loạn Lĩnh nằm xoài trên mặt đất, bọn họ thi hành mệnh lệnh của Lý Lân một cách hoàn mỹ, chiến trường máu tanh, toàn bộ huyết nhục đều bị Lý Lân tế lên huyết tế đàn cắn nuốt. Vô cùng huyết sát hung lên chi khí cũng bị Lý Lân thu thập, làm chất dinh dưỡng nuôi hung kích. Nhưng túi không gian trên thi thể, Lý Lân không hề động đến, mặc cho quân đoàn Bất Tử và cao thủ tham chiến chia nhau.
Ánh mắt Lý Lân nhìn về phía Thiên Cương Lĩnh, đại quân địch nhân sử dụng gần như toàn quân tan vỡ, có thể nói là tổn thất thảm trọng, chính là cơ hội tốt để Hỗn Loạn Lĩnh xuất binh.
- Trần Trinh, Thần Vọng Ngữ. Để mọi người toàn lực nghỉ ngơi hồi phục, đợi trời sáng chỉnh quân đánh Thiên Cương Lĩnh.
Lý Lân trầm giọng nói.
Đôi mắt Trần Trinh phóng ra quang mang chói mắt.
- Đại nhân, chúng ta muốn hoàn toàn thôn tính Thiên Cương Lĩnh sao?
Trần Trinh lớn tiếng nói. Có thể mở rộng đất đai cho lĩnh chủ phủ đối với hắn là giấc mộng lớn nhất.
Lý Lân lắc đầu, nói:
- Trước mắt chúng ta không có năng lực một ngụm nuốt sống Thiên Cương lĩnh. Thiên Cương lĩnh mấy năm nay rỉa dần lãnh thổ Hỗn Loạn Lĩnh, trận này chúng ta tận lực thu hồi lãnh thổ. Chinh phạt Thiên Cương lĩnh cần chúng ta tăng cường thực lực hơn nữa, thời cơ trước mắt chưa thích hợp.
Lý Lân đầu óc tỉnh táo, hắn không vì trận chiến này thắng lợi mà cho rằng Thiên Cương lĩnh không có sức tái chiến, dù sao chúa tể Thiên Cương lĩnh Thiên Cương môn chỉ xuất ra một chi đại quân, còn lại chẳng qua là cao thủ thế lực vừa và nhỏ mà thôi.
Ngày hôm sau, đại quân Hỗn Loạn lĩnh tấn công Thiên Cương lĩnh, thuận thế đánh tới quét ngang cả mảnh lãnh thổ. Các thành trì đối mặt với đại quân Hỗn Loạn lĩnh lần lượt đầu hàng, cá biệt phản kháng đều bị Thần Uy đại pháo nhẹ nhàng đánh tan cấm chế hộ thành, kẻ phản kháng giết không cần hỏi. Lý Lân không cho phép tàn sát trong thành, vì những thành thị này vốn thuộc về Hỗn Loạn lĩnh, hiện giờ đoạt về cũng dễ xử lý. Mục đích Lý Lân đánh Thiên Cương lĩnh là gia tăng nhân khẩu và lãnh địa, không giống như đại quân Thiên Cương lĩnh chỉ biết cướp đoạt và giết chóc.
Cử động của Hỗn Loạn lĩnh chấn động cả Thiên Cương lĩnh, đại quân xuất chinh tan vỡ khiến tất cả mọi người sáng mắt, dù sao trước đây đại quân Thiên Cương môn luôn chiếm ưu thế. Thiên Cương môn tức giận, phát xá lệnh cao cấp nhất, nỗ lực tập trung tất cả lực lượng quyết một trận thư hùng với Hỗn Loạn lĩnh. Nhưng cách nghĩ của Thiên Cương môn lại không có cơ hội thực hiện. Đại quân Hỗn Loạn lĩnh sau khi thu hồi đất đai thành trì vốn thuộc về Hỗn Loạn lĩnh, liền đình chỉ tiến tới. Đồng thời siêu cấp thế lực trong mấy lĩnh vực quanh Thiên Cương lĩnh cũng muốn nhân cơ hội chia một chén canh, xuất động rất nhiều cao thủ công kích Thiên Cương lĩnh, nhất thời Thiên Cương lĩnh trở thành miếng thịt béo trong mắt các thế lực, Thiên Cương lĩnh không thể không chia binh, càng không thể chiếm được ưu thế với Hỗn Loạn lĩnh về lực lượng. Không thể không tạm thời bỏ qua không quản Hỗn Loạn lĩnh.
- Lĩnh vực xung quanh dậu đổ bìm leo khiến Thiên Cương lĩnh không còn sức bận tâm đến chúng ta, huống hồ trải qua thảm bại như thế, cho dù Thiên Cương lĩnh cũng cần thời gian dài khôi phục, đây chính là cơ hội của chúng ta. Trần Trinh, ngươi biết vì sao quân đoàn ngươi thống lĩnh gọi là quân đoàn Bất Tử không?
Lý Lân trầm giọng nói.
Trần Trinh nghĩ một lát, nói:
- Hẳn là người trong quân đoàn Bất Tử đều đã từng chết một lần sau khi dùng Bất Tử phù triện, họ đều là người sống lại.
Lý Lân gật đầu, nói:
- Lúc đầu Bất Tử thần phù quả thực chỉ có thể khiến người ta sống lại một lần, nhưng sau này qua ta cải tiến, người sử dụng Bất Tử phù triện cũng không phải không thể sống lại lần nữa, chỉ là cần phải trả giá gấp trước mười lần.
- Hiện giờ rất nhiều người đã đi trên đường sống lại, còn cần thời gian mới có thể hoàn toàn trở lại. Ta hy vọng đoạn thời gian này ngươi có thể không ngừng lớn mạnh quân đoàn Bất Tử, tranh thủ khiến quân đoàn Bất Tử chân chính trở thành trụ cột của phủ lĩnh chủ.
Lý Lân trầm giọng nói.
Vẻ mặt Trần Trinh kích động, hắn biết quân đoàn Bất Tử ban đầu mới là cường đại nhất, Bất Tử quân đoàn hiện giờ số lượng tuy còn năm trăm vạn, nhưng trong đó có khoảng một trăm vạn là tán tu bổ sung sau đó, phát triển đến độ cao của Bất Tử quân đoàn ban đầu còn cần thời gian rất dài. Dù sao Bất Tử quân đoàn ban đầu đại đa số đều là đến từ các đại tông môn, chịu giáo dục võ đạo cẩn thận, tiềm lực lớn, tính phục tùng cũng tốt. Hiện giờ nghe nói bọn họ còn có thể sống lại, Trần Trinh tự nhiên cực kỳ chờ đợi.
- Thần tông chủ, đất đai chúng ta vừa thu hồi phải xử lý, không biết ngài có hứng thú thay phủ lĩnh chủ xử lý chuyện này không?
Lý Lân trầm giọng nói với tông chủ Thần Thiên Tông Thần Vọng Ngữ.
- Ta? Lĩnh chủ đại nhân để ta xử lý những đất đai vừa quy hàng?
Thần Vọng Ngữ kinh ngạc, hắn không phải không muốn Lý Lân coi trọng hắn dẫn Thần Thiên Tông tự chủ quy phục, lại không ngờ hồi báo lại đến nhanh như vậy. Địa bàn Hỗn Loạn lĩnh chiếm lĩnh trước mắt đã được một phần tư Hỗn Loạn lĩnh. Quan trọng nhất là những nơi này vừa mới quy phục, xử lý nơi này thể hiện có thể tùy ý cướp đoạt tất cả. Thiên Cương lĩnh và Hỗn Loạn lĩnh đối đầu nhiều năm, chỗ tiếp giáp này vốn là nơi tranh đoạt, không chỉ tài nguyên phong phú, còn có rất nhiều đặc sản của cả Thương Long đại lục. Thần Vọng Ngữ trước đây chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện tốt như vậy rơi trên người hắn.
- Không sai, trước đây Chu trưởng sử đã hiểu, Thần tông chủ uy vọng cao, năng lực mạnh, xử lý những chuyện này tự nhiên là thích hợp, chẳng qua, ngoài ra Lý Lân còn có một chút ý khác, mảnh địa vực này dù sao cũng là bọn họ đoạt lại từ trong Thiên Cương lĩnh, giai đoạn hiện tại bọn họ vì các phương hướng xâm nhập, không thể để ý chúng ta, nhưng đợi bọn họ giải quyết nguy cơ, tất sẽ quay qua đối phó chúng ta. Chỉ dựa vào Bất Tử quân đoàn thì quá đơn bạc, có Thần tông chủ dẫn dắt cường giả các tông tọa trấn chỗ này, Hỗn Loạn lĩnh cũng có thể kê cao gối ngủ rồi.
Lý Lân mỉm cười nói.
Thần Vọng Ngữ thần sắc không đổi, hiển nhiên hắn thấy trong cái nhìn như bị vây hãm kia ẩn chứa nguy cơ. Sau khi tỉnh táo, tự nhiên sẽ tính toán lợi hại được mất. Chỗ tốt tự nhiên rõ ràng, nguy cơ cũng có thể đến bất cứ lúc nào.
Lý Lân mỉm cười không nói, hắn tin tưởng Thần Vọng Ngữ sẽ không bỏ qua cơ hội khôi phục thực lực Thần Thiên Tông như thế. Hơn nữa Lý Lân làm vậy còn có tư tâm, từ xử lý Thần Thiên Tông tăng thêm áp lực cho hai Thiên tông khác. Lý Lân chuẩn bị đi Long tộc thần vực, trước đó phải tận lực giải quyết tai họa ngầm của phủ lĩnh chủ. Nguy cơ bên ngoài đã thông qua trận chiến này suy yếu, nguy cơ nội bộ cũng phải nhanh chóng giải quyết.
Hỗn Loạn Lĩnh vốn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ dường như hoàn hồn điên cuồng truy sát Thiên Cương Lĩnh.
Mệnh lệnh của Lý Lân rất đơn giản, giết không tha, không thả một ai.
Trước đây Thiên Cương Lĩnh quét ngang một phần ba Hỗn Loạn Lĩnh, trên trăm tòa thành thị lớn nhỏ bị tàn sát toàn bộ, cừu hận như thế chỉ có dùng máu tươi của địch nhân mới có thể tẩy đi.
Vì toàn bộ Thần Uy pháo đoàn là cường giả cấp Võ Tôn, đều có thể phá toái hư không mà đi. Lại có lực lượng Lục Mang Tinh của Lý Lân, rất nhanh đã xuyên qua hư không xông tới trước tất cả mọi người của tiền tuyến. Thần Uy pháo đoàn lựa chọn một chỗ trận địa, lấy nhàn chống mệt đợi địch nhân tới.
Thiên Cương Lĩnh quả thực không ngờ Lý Lân lại có thể vô thanh vô tức dẫn lực lượng thần bí sớm chạy tới hậu phương bọn họ. Vì bọn họ lưu lại cấm chế trong không gian trên đường, một khi có người xuyên qua hư không bọn họ tất nhiên có thể biết được. Lý Lân vì có Lục Mang Tinh, cái gọi là cấm chế không gian đối với hắn chẳng qua là thùng rỗng kêu to thôi.
Thần Uy pháo đoàn một lần nữa nổ pháo, một lần nữa chặt đứt đuôi Cự Tích đang chạy, xuyên qua một nửa lợi trảo, khiến tốc độ tiến lên của Cự Tích giảm lớn, bị Linh Xà phía sau quấn lấy. Cự Tích đi đầu chỉ có thể bị động chịu đòn.
Cự Tích dần tuyệt vọng, nó điên cuồng xông vào vị trí Thần Uy pháo đoàn, muốn giải quyết nguy cơ Lý Lân. Đáng tiếc, Lý Lân cực kỳ linh hoạt, có lẽ về mặt thực lực Lý Lân không thể chịu được một kích của Cự Tích, nhưng nếu nói đến bỏ chạy, Lý Lân nắm giữ bộ phận thời không bản nguyên pháp tắc lĩnh ngộ với không gian đã không kém Thần cấp. Vì thế Cự Tích công kích đã định rơi vào khoảng không, Lý Lân luôn xuất hiện ở vị trí công kích không tới, trọng lượng Thần Uy đại pháo đối với cường giả Tôn cấp mà nói căn bản không tính là gì, cho dù có ôm xuyên qua hư không cũng không thành vấn đề.
Dưới sự trợ giúp của Thần Uy đại pháo, Cự Tích binh trận cuối cùng bị Linh Xà nuốt sống. Kết quả này khiến những kẻ đào vong khác của Thiên Cương Lĩnh sắc mặt đại biến.
Cường giả bán Thần cấp bắt đầu mang theo thế lực nhà mình chạy tứ tán. Đối với chuyện này dù Linh Xà binh trận phản ứng nhanh chóng, cũng không thể lưu lại toàn bộ mọi người. Khi sương khói trên chiến trường tản mát, tất cả mọi người của Hỗn Loạn Lĩnh gần như đều mệt mỏi gục xuống.
Trên chiến trường trừ thi thể hoặc cao thủ Hỗn Loạn Lĩnh nằm xoài trên mặt đất, bọn họ thi hành mệnh lệnh của Lý Lân một cách hoàn mỹ, chiến trường máu tanh, toàn bộ huyết nhục đều bị Lý Lân tế lên huyết tế đàn cắn nuốt. Vô cùng huyết sát hung lên chi khí cũng bị Lý Lân thu thập, làm chất dinh dưỡng nuôi hung kích. Nhưng túi không gian trên thi thể, Lý Lân không hề động đến, mặc cho quân đoàn Bất Tử và cao thủ tham chiến chia nhau.
Ánh mắt Lý Lân nhìn về phía Thiên Cương Lĩnh, đại quân địch nhân sử dụng gần như toàn quân tan vỡ, có thể nói là tổn thất thảm trọng, chính là cơ hội tốt để Hỗn Loạn Lĩnh xuất binh.
- Trần Trinh, Thần Vọng Ngữ. Để mọi người toàn lực nghỉ ngơi hồi phục, đợi trời sáng chỉnh quân đánh Thiên Cương Lĩnh.
Lý Lân trầm giọng nói.
Đôi mắt Trần Trinh phóng ra quang mang chói mắt.
- Đại nhân, chúng ta muốn hoàn toàn thôn tính Thiên Cương Lĩnh sao?
Trần Trinh lớn tiếng nói. Có thể mở rộng đất đai cho lĩnh chủ phủ đối với hắn là giấc mộng lớn nhất.
Lý Lân lắc đầu, nói:
- Trước mắt chúng ta không có năng lực một ngụm nuốt sống Thiên Cương lĩnh. Thiên Cương lĩnh mấy năm nay rỉa dần lãnh thổ Hỗn Loạn Lĩnh, trận này chúng ta tận lực thu hồi lãnh thổ. Chinh phạt Thiên Cương lĩnh cần chúng ta tăng cường thực lực hơn nữa, thời cơ trước mắt chưa thích hợp.
Lý Lân đầu óc tỉnh táo, hắn không vì trận chiến này thắng lợi mà cho rằng Thiên Cương lĩnh không có sức tái chiến, dù sao chúa tể Thiên Cương lĩnh Thiên Cương môn chỉ xuất ra một chi đại quân, còn lại chẳng qua là cao thủ thế lực vừa và nhỏ mà thôi.
Ngày hôm sau, đại quân Hỗn Loạn lĩnh tấn công Thiên Cương lĩnh, thuận thế đánh tới quét ngang cả mảnh lãnh thổ. Các thành trì đối mặt với đại quân Hỗn Loạn lĩnh lần lượt đầu hàng, cá biệt phản kháng đều bị Thần Uy đại pháo nhẹ nhàng đánh tan cấm chế hộ thành, kẻ phản kháng giết không cần hỏi. Lý Lân không cho phép tàn sát trong thành, vì những thành thị này vốn thuộc về Hỗn Loạn lĩnh, hiện giờ đoạt về cũng dễ xử lý. Mục đích Lý Lân đánh Thiên Cương lĩnh là gia tăng nhân khẩu và lãnh địa, không giống như đại quân Thiên Cương lĩnh chỉ biết cướp đoạt và giết chóc.
Cử động của Hỗn Loạn lĩnh chấn động cả Thiên Cương lĩnh, đại quân xuất chinh tan vỡ khiến tất cả mọi người sáng mắt, dù sao trước đây đại quân Thiên Cương môn luôn chiếm ưu thế. Thiên Cương môn tức giận, phát xá lệnh cao cấp nhất, nỗ lực tập trung tất cả lực lượng quyết một trận thư hùng với Hỗn Loạn lĩnh. Nhưng cách nghĩ của Thiên Cương môn lại không có cơ hội thực hiện. Đại quân Hỗn Loạn lĩnh sau khi thu hồi đất đai thành trì vốn thuộc về Hỗn Loạn lĩnh, liền đình chỉ tiến tới. Đồng thời siêu cấp thế lực trong mấy lĩnh vực quanh Thiên Cương lĩnh cũng muốn nhân cơ hội chia một chén canh, xuất động rất nhiều cao thủ công kích Thiên Cương lĩnh, nhất thời Thiên Cương lĩnh trở thành miếng thịt béo trong mắt các thế lực, Thiên Cương lĩnh không thể không chia binh, càng không thể chiếm được ưu thế với Hỗn Loạn lĩnh về lực lượng. Không thể không tạm thời bỏ qua không quản Hỗn Loạn lĩnh.
- Lĩnh vực xung quanh dậu đổ bìm leo khiến Thiên Cương lĩnh không còn sức bận tâm đến chúng ta, huống hồ trải qua thảm bại như thế, cho dù Thiên Cương lĩnh cũng cần thời gian dài khôi phục, đây chính là cơ hội của chúng ta. Trần Trinh, ngươi biết vì sao quân đoàn ngươi thống lĩnh gọi là quân đoàn Bất Tử không?
Lý Lân trầm giọng nói.
Trần Trinh nghĩ một lát, nói:
- Hẳn là người trong quân đoàn Bất Tử đều đã từng chết một lần sau khi dùng Bất Tử phù triện, họ đều là người sống lại.
Lý Lân gật đầu, nói:
- Lúc đầu Bất Tử thần phù quả thực chỉ có thể khiến người ta sống lại một lần, nhưng sau này qua ta cải tiến, người sử dụng Bất Tử phù triện cũng không phải không thể sống lại lần nữa, chỉ là cần phải trả giá gấp trước mười lần.
- Hiện giờ rất nhiều người đã đi trên đường sống lại, còn cần thời gian mới có thể hoàn toàn trở lại. Ta hy vọng đoạn thời gian này ngươi có thể không ngừng lớn mạnh quân đoàn Bất Tử, tranh thủ khiến quân đoàn Bất Tử chân chính trở thành trụ cột của phủ lĩnh chủ.
Lý Lân trầm giọng nói.
Vẻ mặt Trần Trinh kích động, hắn biết quân đoàn Bất Tử ban đầu mới là cường đại nhất, Bất Tử quân đoàn hiện giờ số lượng tuy còn năm trăm vạn, nhưng trong đó có khoảng một trăm vạn là tán tu bổ sung sau đó, phát triển đến độ cao của Bất Tử quân đoàn ban đầu còn cần thời gian rất dài. Dù sao Bất Tử quân đoàn ban đầu đại đa số đều là đến từ các đại tông môn, chịu giáo dục võ đạo cẩn thận, tiềm lực lớn, tính phục tùng cũng tốt. Hiện giờ nghe nói bọn họ còn có thể sống lại, Trần Trinh tự nhiên cực kỳ chờ đợi.
- Thần tông chủ, đất đai chúng ta vừa thu hồi phải xử lý, không biết ngài có hứng thú thay phủ lĩnh chủ xử lý chuyện này không?
Lý Lân trầm giọng nói với tông chủ Thần Thiên Tông Thần Vọng Ngữ.
- Ta? Lĩnh chủ đại nhân để ta xử lý những đất đai vừa quy hàng?
Thần Vọng Ngữ kinh ngạc, hắn không phải không muốn Lý Lân coi trọng hắn dẫn Thần Thiên Tông tự chủ quy phục, lại không ngờ hồi báo lại đến nhanh như vậy. Địa bàn Hỗn Loạn lĩnh chiếm lĩnh trước mắt đã được một phần tư Hỗn Loạn lĩnh. Quan trọng nhất là những nơi này vừa mới quy phục, xử lý nơi này thể hiện có thể tùy ý cướp đoạt tất cả. Thiên Cương lĩnh và Hỗn Loạn lĩnh đối đầu nhiều năm, chỗ tiếp giáp này vốn là nơi tranh đoạt, không chỉ tài nguyên phong phú, còn có rất nhiều đặc sản của cả Thương Long đại lục. Thần Vọng Ngữ trước đây chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện tốt như vậy rơi trên người hắn.
- Không sai, trước đây Chu trưởng sử đã hiểu, Thần tông chủ uy vọng cao, năng lực mạnh, xử lý những chuyện này tự nhiên là thích hợp, chẳng qua, ngoài ra Lý Lân còn có một chút ý khác, mảnh địa vực này dù sao cũng là bọn họ đoạt lại từ trong Thiên Cương lĩnh, giai đoạn hiện tại bọn họ vì các phương hướng xâm nhập, không thể để ý chúng ta, nhưng đợi bọn họ giải quyết nguy cơ, tất sẽ quay qua đối phó chúng ta. Chỉ dựa vào Bất Tử quân đoàn thì quá đơn bạc, có Thần tông chủ dẫn dắt cường giả các tông tọa trấn chỗ này, Hỗn Loạn lĩnh cũng có thể kê cao gối ngủ rồi.
Lý Lân mỉm cười nói.
Thần Vọng Ngữ thần sắc không đổi, hiển nhiên hắn thấy trong cái nhìn như bị vây hãm kia ẩn chứa nguy cơ. Sau khi tỉnh táo, tự nhiên sẽ tính toán lợi hại được mất. Chỗ tốt tự nhiên rõ ràng, nguy cơ cũng có thể đến bất cứ lúc nào.
Lý Lân mỉm cười không nói, hắn tin tưởng Thần Vọng Ngữ sẽ không bỏ qua cơ hội khôi phục thực lực Thần Thiên Tông như thế. Hơn nữa Lý Lân làm vậy còn có tư tâm, từ xử lý Thần Thiên Tông tăng thêm áp lực cho hai Thiên tông khác. Lý Lân chuẩn bị đi Long tộc thần vực, trước đó phải tận lực giải quyết tai họa ngầm của phủ lĩnh chủ. Nguy cơ bên ngoài đã thông qua trận chiến này suy yếu, nguy cơ nội bộ cũng phải nhanh chóng giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.