Tam Thái Tử

Chương 567: Thức tỉnh

Thuỵ Tỉnh Thỏ

04/11/2014

Thời gian thoáng cái đã qua, trong chớp mắt ba năm đã trôi qua, thành Trung Châu vẫn phồn hoa như trước đây, chỉ là bầu không khí chênh lệch khá xa so với sự thoải mái thanh thoát trước đây. Trong không khí dường như đều tràn ngập không khí khẩn trương. Tuần tra đầu đường đều đổi thành người thực lực thấp kém hoặc là người già yếu. Tất cả bộ đội tinh nhuệ đều bị điều động đi không còn gì.

Bích Lạc hoàng triều sau khi bỏ lệnh cấm cao thủ Thần cấp chưa tới nửa năm đã bị xâm nhập, đối phương chính là siêu cấp thế gia, thuộc loại thế lực bán siêu cấp, muốn thôn tính Bích Lạc hoàng triều, thành lập thế lực càng thêm cường đại. Vào sơ kỳ chiến tranh sau khi gặp phải sự chặn đánh ngoan cường của Bích Lạc hoàng triều, lập tức chuyển biến sách lược, liên hợp quốc gia cộng đồng xung quanh tiến công Bích Lạc hoàng triều. Đến bây giờ đã kết thúc năm thứ ba, Bích Lạc hoàng triều đã có hơn một phần ba thổ địa rơi vào trong tay thế lực địa phương, nhất là cao thủ Thần cấp thỉnh thoảng thường lui tới, tạo thành áp lực cực lớn cho Bích Lạc hoàng triều.

Trái lại Trung Châu, Hắc Sơn Cốc ba năm trước đây thành lập giống như chuyện cười vậy mà ngược lại phát triển tới mức có chút khổng lồ. Cho tới bây giờ, thế lực trong tay Lạc Khuynh Thành đã hoàn toàn không kém gì thế gia trung cấp.

Nhưng thật ra biến hóa trong Hắc Sơn Cốc không lớn, cũng chỉ là có một tòa cung điện chiếm cứ một nửa thổ địa. Theo việc dân cư Hắc Sơn Cốc tăng trưởng, dựa vào sự nuôi nấng của linh tuyền nguyên bản căn bản là cung không đủ cầu, vì thế Lạc Khuynh Thành đưa vào lượng lớn tinh thạch để cải tạo linh tuyền, khiến nguyên khí thiên địa càng thêm dư thừa, hoàn cảnh cũng càng thêm duy mỹ.

Trước cung điện, Ảnh Tử đang sắc mặt ngưng trọng nhìn cung điện phía sau. Lạc Khuynh Thành đột phá khiến cho y có chút khẩn trương. Thiên phú của Lạc Khuynh Thành cực kỳ xuất chúng, ba năm trước đây cũng đã trưởng thành đến Vương Tọa đỉnh phong, sau đó chưa tới nửa năm cô đã đột phá đến nửa bước Võ Hoàng, sau đó vẫn luôn được tích lũy, lại mang thanh danh nhị cốc chủ của Lý Lân nhận lấy một số lớn tiền đánh cược từ trong tay Bích Lạc hoàng triều, có tài nguyên sung túc, sự tích lũy của Lạc Khuynh Thành đương nhiên đã đạt đến mức khủng bố. Lần này đột phá tất nhiên sẽ liên tục tiến bậc, về phần cuối cùng sẽ đạt tới loại trình độ nào ngay cả trong lòng Ảnh Tử cũng không biết chắc.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, càng ngày càng nhiều nguyên khí thiên địa bị hấp dẫn lại đây, nguyên cả sơn cốc dường như đã bị nguyên khí thiên địa bao phủ, mật độ nguyên khí thiên địa như vậy đã vượt qua chỗ tu luyện của đại thế gia. Ở bên cạnh sơn cốc là một đám cao thủ có tiềm chất đang tham lam hấp thu nguyên khí thiên địa đó, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, chẳng những có thể quan sát cao thủ cấp Võ Hoàng tiến bậc, còn có thể hấp thu được nguyên khí thiên địa thuần túy.

Ở chỗ trung tâm linh tuyền phía dưới Hắc Sơn Cốc, Lục Mang Tinh yên lặng ba năm bắt đầu phát ra quang mang mỏng manh, cấm chế ảm đạm gần như mất đi xung quanh đã phát ra quang huy mỏng manh.

- Hử?

Ảnh Tử khoanh chân mà ngồi ở cửa cung điện trên không đột nhiên nhướng mày, đột nhiên bay lên, thần thức bao phủ nguyên cả sơn cốc. Ngay trong nháy mắt vừa rồi kia, dường như gã cảm nhận được khí tức tà ác không rõ. Cái loại khí tức đó thoáng lóe qua rồi mất, mà lại rất cường hãn, ngay cả gã nhất thời cũng không cách nào tìm kiếm được dấu vết.

Trong không gian Lục Mang Tinh, một thiếu nữ mặc váy màu xanh lục đang chán chết ngồi xổm phía trước linh hồ. Cái ao Long Đản Dịch năm đó hiện tại đã có thể được xưng là hồ nhân tạo. Ở bên hồ nước mọc một cái cây nhỏ xanh biếc cao gần trượng. Ở dưới cây nhỏ, bốn mỹ nữ tóc dài ngồi xếp bằng phân thành bốn phương hướng.

- Cũng đã ba năm rồi, quái vật ngủ say kia rốt cuộc khi nào thì thức tỉnh a?

Thiếu nữ nhìn về phía cái kén lớn màu đen đang phun ra nuốt vào tinh khí thiên địa bên bờ ao, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tò mò cùng với vẻ sợ hãi.

“Không gian này thật quỷ dị a! Cây sinh mệnh vậy mà có thể mọc rễ nẩy mầm ở nơi đây, chẳng lẽ mẫu thân kêu ta mang theo hạt giống cây sinh mệnh chính là tính được nơi này có thổ nhưỡng thích hợp cây sinh mệnh sinh trưởng?" Tiểu cô nương không khỏi lâm vào trầm tư, không quá nửa ngày trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút vẻ buồn bực do không nghĩ ra.

- A a a! Không nghĩ ra a, nơi đây rốt cuộc là cái chỗ quỷ quái gì, cũng đã ba năm còn không liên lạc được với bên ngoài.

Tiểu cô nương váy xanh lục buồn bực hô to.

Rắc ——!

Một tiếng vỡ vụn rất nhỏ vang lên, thiếu nữ váy xanh lục đang buồn bực tuyệt không chú ý tới. Cô điều động chân nguyên tràn ngập khí tức sinh mệnh của mình đưa vào trong hồ nhỏ, tiến thêm một bước đẩy mạnh sự trưởng thành của cây sinh mệnh.

Rắc ——!



Lại là một tiếng vỡ vụn truyền đến, thiếu nữ váy xanh lục lập tức nhảy dựng lên giống như con mèo nhỏ chấn kinh.

- Ai? Rốt cuộc là ai?

Thiếu nữ hơi sợ hô.

Xung quanh im ắng không hề có tiếng vang.

- Chẳng lẽ là ta nghe lầm? Những man thú đó bình thường không dám tới nơi này.

Thiếu nữ lẩm bẩm. Trước đây trong không gian Lục Mang Tinh bị Lý Lân chia làm mấy cái khu vực, thời gian ba năm đủ để cho cấm chế phân cách không gian mất đi hiệu lực, bởi vậy tiểu cô nương gần như thấy được phần lớn những thứ trong không gian Lục Mang Tinh, man thú đương nhiên cũng thế. Cũng may thiếu nữ váy xanh lục có chút thực lực, nếu không sớm đã thành đồ ăn của đám man thú kia.

Rắc rắc ——!

Tiếng vỡ vụn lớn hơn nữa truyền đến, lần này thiếu nữ nghe rõ, đôi con ngươi thu thủy của cô kinh ngạc nhìn về phía cái kén màu đen ba năm chưa hề có động tĩnh bên cạnh hồ nhỏ.

- Không thể nào..., cái thứ quái này muốn thức tỉnh rồi sao?

Trên mặt thiếu nữ váy xanh lục có một chút vẻ sợ hãi. Dù sao khí tức của cái kén khổng lồ này dao động quá mạnh, hơn nữa tà ác dị thường, tựa như ma vương trong truyền thuyết vậy.

Rắc rắc ——!

Lại là một trận tiếng vỡ vụn rõ ràng truyền đến, thiếu nữ váy xanh lục do dự một chút, rất nhanh trốn ra xa xa, ẩn mình sau Suối Sinh Mệnh.

Mặc kệ vật đó là cái gì, cách nó xa một chút luôn đúng.

Rắc một tiếng, trong kén khổng lồ vươn ra một bàn tay to trong suốt như ngọc, ngay sau đó cái tay thứ hai cũng đưa ra, hai tay dùng sức, vết rách trên kén khổng lồ ầm ầm nứt ra. Một nam tử thanh niên trần truồng đón gió mà đứng. Hạ thể dữ dội lộ ở trước mắt đón gió rống giận, dọa thiếu nữ vụng trộm quan sát ở chỗ xa cực kỳ sợ hãi. Người này chính là Lý Lân yên lặng ba năm lột xác, chỉ là vừa mới ra, đầu óc còn chưa có hoàn toàn khôi phục tỉnh táo.

- A ——!

Một tiếng thét chói tai cao decibel làm cho người nào đó không biết thẹn kinh hách nhảy dựng, dẫn tới hai mắt lãnh khốc nhìn sang, trực tiếp một bước biến mất không còn thấy gì nữa.

- Hử? Đồ biến thái kia đâu?

Thiếu nữ váy xanh lục kinh ngạc đi ra từ sau cây sinh mệnh, hồ nghi đánh giá bốn phía.

- Cô là ai, vì sao ở lãnh địa tư nhân của ta!



Một sóng nhiệt quỷ dị từ phía sau truyền đến, thiếu nữ váy xanh lục thét kinh hãi một tiếng, muốn đào tẩu ra xa xa.

Đáng tiếc nguyện vọng của cô thất bại, một bàn tay to hữu lực nháy mắt cuốn lấy bên eo cô, khi cô thần sắc kinh hãi bị kéo vào trong một lồng ngực rộng lớn. Một cây gì đó nóng rực đẩy lên cái mông ở dưới làn váy xanh của cô.

- Tinh Linh tộc? Tại sao lại ở thế giới của ta?

Thanh âm lãnh khốc truyền đến, đồng thời hơi thở nóng rực thuộc về nam nhân làm cho thiếu nữ váy xanh đồng thời khi khiếp sợ còn sinh ra một chút cảm giác dị thường.

- Ngươi... Cái tên... Lưu manh! Nhanh... Buông ta ra!

Thiếu nữ váy xanh nói lắp bắp. Cái mông vểnh bị một thứ gì đó cứng rắn chặn thật là khó chịu.

- Trả lời vấn đề của ta!

Thanh âm bá đạo mang theo ánh mắt nhìn xuống, thiếu nữ váy xanh chỉ cảm thấy mình ngay cả tâm tư phản kháng cũng dâng lên không nổi.

- Ta... Ta cũng không biết... Ta... Hu hu...

Thiếu nữ váy xanh chấn kinh quá độ, vậy mà ủy ủy khuất khuất bắt đầu khóc.

Trên khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc của Lý Lân hiện lên một chút kinh ngạc, theo bản năng lùi ra sau một bước, đồng thời hai tay thoáng vẫy, một bộ trang phục võ sĩ màu trắng mặc trên người bản thân.

Bùm!

Hai chân thiếu nữ có chút bủn rủn ngã xuống trong hồ nhỏ, nhưng rất nhanh bọt nước do cô chấn động làm rớt xuống lại nhảy lên, dáng người hoàn mỹ bởi vì quần áo ngấm nước mà xuất hiện hết các đường cong làm cho người nào đó xa xa vô ý thức nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ váy xanh cũng nóng rực hơn vài phần.

Thiếu nữ váy xanh hiển nhiên cũng đã phát hiện tình huống dở khóc dở cười của mình, đột nhiên cổ động chân khí hong khô nước trên người, đồng thời đi thẳng ra phía sau, nửa thân thể đều trốn ở phía sau cây sinh mệnh.

- Ra đi! Nói xem tại sao lại ở trong thế giới của ta!

Thần sắc trên mặt Lý Lân dần dần khôi phục nhu hòa, đây là nguyên nhân hắn dần dần khôi phục sự khống chế đối với thân thể mới này.

- Ta cũng không biết, ta bị đọa thiên sứ vô liêm sỉ kia bắt được, khi ta trốn ra được, đã phát hiện ở chỗ này. Ngươi là ai, chẳng lẽ là ma vương Ma tộc trong truyền thuyết?

Rõ ràng thiếu nữ váy xanh rất sợ hãi đối với Lý Lân, mặc dù hiện tại Lý Lân đã không còn lãnh khốc giống như trước đó, nhưng cũng không dám tiếp cận quá mức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook