Chương 548: Tính kế.
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
- Hắc hắc, diễn võ trường thượng cổ, bổn tọa đã sớm muốn nhìn rồi!
Trung niên áo đen cuồng vọng cười một tiếng, dẫn đầu tiến về diễn võ trường.
Mộc tiên sinh theo sát phía sau, hai cao thủ Võ Tôn đi về diễn võ trường tiến hành một trận quyết đấu kinh thiên, những người chiến đấu lúc trước lại trở thành người xem.
- Hừ! Ngao Vô Không, hôm nay ta và ngươi lại ngưng chiến, ngày sau Cuồng Địa ta tất sẽ tới cửa lĩnh giáo!
Cuồng Địa xoay người đi về diễn võ trường, gã có chút kiêng kỵ khi đưa mắt nhìn Lý Lân.
- Long đại gia ta chưa từng sợ người, tới lúc nào thì Long đại gia bồi tiếp lúc đó!
Ngao Vô Không hừ lạnh nói, sau đó gã liền thu nhỏ long thân, bay tới trước người Lý Lân. Sau một lúc gã trầm giọng nói:
- Lần này cảm ơn ngươi, ta sẽ không so đo chuyện lúc trước, nhưng chuyện khiêu chiến ngươi sẽ không thay đổi.
Lý Lân nhìn gã, trên mặt lộ ra ý cười:
- Có thể, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta cam đoan lập tức giải trừ khế ước chủ tớ với ngươi, trả lại tự do chân chính cho ngươi.
- Một lời đã định!
Ngao Vô Không tràn đầy hào khí, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu như ngay cả Lý Lân cũng không thể đánh bại, cả đời gã làm nô bộc cũng đáng.
- Tiếp theo chúng ta làm thế nào?
Ngao Vô Không trầm giọng hỏi, Cự long thượng cổ đột nhiên xuất hiện, Ngao Vô Không cực kỳ bị động, dù sao người ta ra cửa đều có lão đại theo sau lưng, gã lại khác, trừ lúc bị Lý Lân bắt giết lần trước, lão già kia mới lộ mặt ra ngoài, sau này liền không còn chút khí tức nào. Thậm chí liên hệ giữa Ngao Vô Không cùng với thế giới Thần long thượng cổ cũng bị mạnh mẽ cắt đứt. Đừng nhìn Ngao Vô Không luôn luôn ngang ngạnh, trên thực tế gã hành động đều có mục đích.
- Ngươi đi liên lạc tiểu công chúa, làm cho nàng tìm vài cao thủ Võ tôn, lần này lão tử cho nàng kiếm chút tiền!
Trong mắt Lý Lân bắn ra tinh quang, hắn không thích tính kế nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu tính kế. Luận âm mưu quỷ kế, thế giới này còn xa mới so sánh với thế giới bùng nổ tin tức kiếp trước. Chỉ là lúc trước hắn không quá coi trọng, bởi vì trước thực lực tuyệt đối thì âm mưu quỷ kế chỉ là hổ giấy.
- Ngươi muốn làm gì? Sẽ không thật sự muốn bắt cóc công chúa Thiên Sứ tộc chứ? Tiểu tử ngươi không biết lão già chủ thần sau lưng Diệp Phân Na kia kinh khủng tới mức nào đâu, nêu trêu vào thì cả đời đừng mơ sống yên lành.
Ngao Vô Không lắc đầu, lộ ra vẻ khiếp sợ hiếm có.
- Ngươi đã bị thiệt thòi bởi ông già của Diệp Phân Na?
Lý Lân kinh ngạc hỏi.
Lời Lý Lân làm cho Ngao Vô Không lộ vẻ xấu hổ, lại phẫn nộ nói:
- Lúc trước đi du ngoạn trong Thiên Sứ Thần giới đã đắc tội qua!
Lý Lân không nói gì, đối với năng lực đắc tội người của Ngao Vô Không đúng là tâm phục khẩu phục.
- Không phải là ngươi nhìn lén lão bà của chủ thần tắm rửa chứ?
Lý Lân thuận miệng hỏi, nhưng cảm thấy không có khả năng.
- Sao ngươi biết!
Vừa mở miệng thì Ngao Vô Không liền biết bị hớ rồi, gã vụt một cái biến mất tăm, để lại Lý Lân ngơ ngác trợn mắt hồi lâu.
- Con bà nó, đúng là con rồng bựa siêu cấp, xem ra phải nhanh trốn khỏi gã thôi, nếu không tương lai mình sẽ bị gã làm liên lụy!
Lý Lân lẩm bẩm.
Xa xa, công chúa Diệp Phân Na đứng giữa không trung, vốn muốn đi qua, dù sao nàng đã gặp Lý Lân một lần, nhưng suy nghĩ này liền bị Mông Sâm ngăn cản.
- Công chúa điện hạ, thuộc hạ đệ nghị công chúa nên tránh xa người nam nhân này, e rằng hắn không có hảo ý với ngài!
Mông Sâm trầm giọng nói.
- Được rồi, loại chuyện này tự ta sẽ có phán đoán của chính mình, nếu ngươi còn tiếp tục nhiều chuyện thì lập tức trở về Thiên Sứ thần giới đi!
Công chúa Diệp Phân Na bất mãn nói. Dù là ai gặp phải một bảo tiêu giống như bảo mẫu, mỗi ngày dong dài cũng sẽ phiền chán không thôi.
Mông Sâm bất đắc dĩ im miệng, nhưng trong lòng thì càng thêm cảnh giác, tránh để tên nhân loại có mưu đồ này cố ý tiếp cận công chúa điện hạ.
Sự chú ý của mọi người đều bị trận đại chiến giữa Võ Tôn trên diễn võ trường hấp dẫn, ai cũng không biết vì sao Bích Lạc Hoàng lại để hai cao thủ Võ Tôn quyết đấu tại diễn võ trường Thương Thiên. Phải biết rằng, diễn võ trường nằm ở trung tâm Thành Trung Châu, một khi chiến đấu phá nát cấm chế, rất có thể sẽ tạo thành tai nạn cho cả Thành Trung Châu.
Bởi vậy, khi tin tức vừa truyền ra thì hành động đầu tiên là đám quý tộc gần diễn võ trường Thương Thiên dốc toàn lực chuyển nhà. May mắn là những thứ quý giá đều đặt ở trong túi không gian, vì vậy tốc độ chuyển nhà của những người này cực kỳ nhanh gọn. Gần như Mộc Căn Sinh cùng Cuồng Bất Vọng vừa tới diễn võ trường không lâu thì quý tộc trong vòng mười dặm quanh đây đã toàn bộ rút khỏi. Về phần người bình thường mà nói, thực xin lỗi, nơi này là khu vực của quý tộc, chỉ có quý tộc Bích Lạc hoàng triều mới có tư cách ở lại đây.
Lúc Ngao Vô Không tìm được Bát công chúa thì tiểu công chúa còn đang hưng phấn đuổi tới diễn võ trường Thương Thiên, cũng không biết là tiểu nha đầu nghĩ cái gì, đại chiến cấp Võ Tôn cũng cho là giống như mấy trận đấu lúc trước, thật sự không biết chữ chết viết thế nào mà.
Khi Ngao Vô Không nói lời của Lý Lân lại cho Bát công chúa nghe, không chút nghi ngờ, bản tính tham tiền của tiểu công chúa liền bộc lộ, không chút lựa chọn quay về hoàng cung. Muốn nói cao thủ Võ Tôn, vậy thì có thể tìm ở chỗ Bích Lạc Hoàng rồi, bằng một tiểu công chúa như nàng còn không điều động được cao thủ cấp Võ Tôn trụ cột của hoàng triều.
Khi Bích Lạc Hoàng biết được ý đồ của Khuynh Thành công chúa, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười, Lý Lân chỉ dùng một lời lập lờ nước đôi đã làm con gái mình gấp gáp nhảy ra, xem ra lúc trước mình còn đánh giá thấp tên tiểu tử khốn khiếp kia rồi.
- Ảnh Tử! Ngươi đi trợ giúp Khuynh Thành đi! Cái tên tiểu tử kia quá to gan lớn mật, đừng để Khuynh Thành xảy ra chuyện gì!
Bích Lạc Hoàng nói vọng về phía sau.
- Dạ!
Một giọng nói trầm thấp truyền lại, đó là một người trung niên thiếu một cánh tay, sắc mặt tái nhợt, y xuất hiện sau lưng Bích Lạc Hoàng, quỳ một chân trên mặt đất.
- Phụ hoàng, y chính là người cứu nữ nhi lần trước sao?
Bát công chúa tò mò nhìn vị cao thủ có bộ dáng bệnh tật này, thật sự không hiểu nổi cao thủ Võ Tôn sao lại có bộ dạng bệnh tật như vậy. Đây đúng là không hợp với lẽ thường. Phải biết rằng, thực lực đến Tiên Thiên thì căn bản không còn bệnh tật, huống chi là Võ Tôn, tiến thêm bước nữa là Thần minh rồi, sao có thể nhiễm bệnh.
- Là gọi là Ảnh tử, là thị vệ trưởng của phụ hoàng, có y bên cạnh, ta cũng có thể yên tâm!
Bích Lạc Hoàng sờ đầu Bát công chúa, nhẹ nhàng nói.
Bát công chúa gật đầu, gấp gáp muốn đi tìm Lý Lân bàn chuyện, Ảnh Tử gật đầu với Bích Lạc hoàng, vô thanh vô tức biến mất. Nhưng Bích Lạc Hoàng biết rõ, Ảnh Tử đã theo công chúa Khuynh Thành rồi, có y ở đó thì dù là Võ Tôn của thượng cổ vạn tộc cũng phải cân nhắc kỹ.
Bên ngoài diễn võ trường, Lý Lân đứng ở bên ngoài vẽ vẽ, hai tay không ngừng huy động trong hư không, chỉ là ngón tay của hắn là chọc phá hư không vỡ, bởi vậy không ai biết hắn đang làm gì.
Ngao Vô Không lén lút như tên trộm theo sau lưng Lý Lân, không ngừng dùng thần thức truyền âm.
- Lý Lân, phương pháp này của ngươi không được, tên A Lý Lộ Tây Pháp sẽ xuất hiện sao? Hiện tại người dưới Võ Tôn đều chạy hết rồi, chúng ta ở nơi này quá nguy hiểm…
- Câm mồm! Yên tâm che giấu khí tức một chút đi!
Lý Lân trợn mắt trừng lên, tiếp tục làm động tác mê hoặc người ta.
Bát công chúa đã tới, không mang theo tên thị vệ nào. Có cao thủ siêu cấp như Ảnh Tử thì đúng là không cần thị vệ khác đi mạo hiểm. Tuy tiểu công chúa có tính tình điêu ngoa, nhưng cũng không phải là ác ma chân chính, loại chuyện nguy hiểm này không cần thiết làm cho mấy tên thị vệ đi tìm chết.
Bát công chúa định nói gì, nhưng là bị Lý Lân dùng ánh mắt ngăn lại, điều này làm cho Bát công chúa phi thường khó chịu.
- Ảnh Tử thúc thúc, tên kia đang làm gì đó?
Lý Lân không nói lời nào, Bát công chúa chỉ có thể hỏi Ảnh Tử đang ẩn thân trong hư không.
- Hắn để lại một lực lượng kỳ dị trong hư không, mục đích không rõ!
Ánh Tử quả nhiên không cách nàng quá xa, dù không hiện thân nhưng truyền âm nói.
Lý Lân đột nhiên xoay người nhìn về hư không phía sau Bát công chúa một cái, sau đó lại liền tiếp tục chuyên chú vẽ lên hư không.
- Hắn đã phát hiện rồi, thần thức người này đúng là có chút quỷ dị!
Giọng nói của Ảnh Tử truyền tới, khiến cho Bát công chúa kinh ngạc một phen.
- Sắc Long, ngươi có biết Lý Lân đang làm gì không?
Bát công chúa quay lại hỏi Ngao Vô Không đang dựng thẳng hai vuốt trước, ôm ngực, im lặng đứng như nhân loại. Quả nhiên Ngao Vô Không tuân thủ lời hứa, trước không đánh bại được Lý Lân thì không biến thân thành hình người, nhưng gã đã quen với trạng thái hình người nên khi hóa bản thể lại có bộ dạng giống nhân loại.
- Ta làm sao mà biết, ngươi kiên nhẫn chờ là được rồi! Tiểu tử Lý Lân kia nói là muốn câu cá!
Ngao Vô Không tràn đầy khó chịu nói. Dưới trạng thái bản thể, Ngao Vô Không không có vẻ tà mị khi hóa thân hình người, còn chỉ là kiệt ngạo bất tuần, so với lúc lúc trước còn mạnh hơn. Dù sao, hiện tại Ngao Vô Không đã là cao thủ Võ Hoàng đỉnh phong, thực lực bất đồng thì khí chất tự nhiên cũng sẽ khác biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.