Tam Thái Tử

Chương 366: Tông phái thượng cổ (10)

Thuỵ Tỉnh Thỏ

04/11/2014

Ta cũng không muốn, nhưng chỗ này là cửa chính để vào Hăc Thủy Vương thành mà bây giờ thì Hăc Thủy Vương thành cũng là thủ phủ, là đất phong của bản vương, mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì thì bản vương cũng phải đi vào một chuyến.

Lý Lân vươn tay ra, hắn muốn lấy cái khăn che mặt của thiếu nữ áo trắng.

Người thiếu nữ áo trắng lui về phía sau một bước thấp giọng nói:

- Đừng! Chúng ta nói chuyện như thế này thôi.

Lý Lân có chút thất vọng, bị người phụ nữ đầu tiên của mình từ chối, nói ra Lý Lân cũng cảm thấy thực mất mặt nhưg sự thật thì đúng là như thế, Lý Lân cũng không muốn dùng sức mạnh, chỉ là mặc kệ nó.

- Người đàn bà kia là thân phận gì, thoạt nhìn thấy quan hệ của các ngươi có vẻ không hòa hợp.

Lý Lân nghĩ đến nữ trưởng lão họ Trương kia, thần sắc có chút ngưng trọng.

- Người ấy là tông môn trưởng bối của ta, đó cũng là người cầm đầu tông phái tiến vào không gian thượng cổ lần này.

Người thiếu nữ áo trắng thấp giọng nói.

- Người đàn bà này cũng thực là kiêu ngạo! Xem ra quan hệ của các người cũng không hòa hợp lắm thì phải.

Trong mắt Lý Lân hiện lên một chút linh quang.

- Ngươi suy nghĩ nhiều quá, đó chỉ là tính cách của Trương trưởng lão như thế thôi, kỳ thực bản tính cũng không xấu, đó là một trong những người dẫn đường trong con đường tu luyện của ta đấy.

Người thiếu nữ áo trắng thấp giọng biện giải cho Trương trưởng lão, chỉ có điều lời nói của nàng cũng không làm cho Lý Lân tin tưởng.

- Tông phái của các người là?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Ngươi không biết thì vẫn là tốt hơn, cũng là vì ta muốn tốt cho ngươi thôi… Ồ? Thực lực của ngươi?

Trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ áo trắng hiện lên một vẻ kinh hãi, nếu nàng nhớ không nhầm thì khi nàng ra đi Lý Lân chẳng qua cũng chỉ là vừa mới đột phá đến Tiên Thiên, vậy mà hắn hiện tại đã là Tiên Thiên bát phẩm Vương Tọa, tốc độ tu luyện này không nói rằng hậu vô lai giả chỉ sợ rằng từ trước tới nay cũng chưa có ai được như vậy.

- Nàng cũng đã thấy đấy, từ trước đã không có cơ hội nâng đỡ nàng, về thực lực bản vương hiện tại cũng đã thu hẹp lại, chiến lực cũng không kém gì Tam phẩm Võ Hoàng, chắc hẳn là có tư cách kia chứ?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Không…! Ngươi vẫn là không nên cùng ta xuất hiện thì tốt hơn, hiện tại tốt nhất là ngươi nên đi đi, nếu không khi Trương trưởng lão quay lại chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.

Từ trong đáy mắt thiếu nữ áo trắng này hiện lên một chút khẩn trương.

- Bản vương không sợ, vậy nàng không muốn gặp ta sao?



Lý Lân chăm chú nhìn thật sâu vào trong ánh mắt của thiếu nữ áo trắng, hắn muốn qua ánh mắt của nàng nhìn thấy được ý nghĩ thực sự từ trong đáy lòng nàng.

- Ngươi nói gì vậy, ta và ngươi đều là nữ nhân trên giang hồ có điều gì mà phải câu nệ tiểu tiết, những chuyện trước đây đã xảy ra ta đều đã quên, ngươi còn nhắc tới làm gì.

Người thiếu nữ áo trắng sâu kín nói.

- Ngọc Oánh, nàng nói dối.

Lý Lân đột nhiên bị kích động, hắn trừng đôi mắt hổ lên lớn tiếng nói.

Thần sắc của thiếu nữ áo trắng vô cùng phức tạp, nàng không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt của Lý Lân mà là nhìn tránh sang một bên, có một chút quyết liệt nói:

- Lý Lân, ngươi quá cố chấp rồi.

- Ta cố chấp? Nàng là người phụ nữ đầu tiên của ta, lại cũng là người phụ nữ đầu tiên mà Lý Lân ta để ý tới, nàng cảm thấy giống như ta đã làm không đúng sao? Rốt cuộc nàng lo sợ cái gì, vì sao nàng cố ý cách xa ta hàng ngàn dặm.

Lý Lân tiến lên từng bước, đột nhiên nắm chặt lấy tay nàng.

Thần sắc thiếu nữ áo trắng biến đổi, nàng giống như một con thỏ lo sợ hoảng hốt, rất nhanh tránh đi bàn tay của Lý Lân.

- Xin ngươi hãy tự trọng, giữa ta và ngươi là không thể.

Người thiếu nữ áo trắng theo dõi hắn, có chút lo lắng nói.

Thần sắc của Lý Lân từng bước khôi phục lại, hắn yên lặng lui lại từng bước.

- Tuy rằng ta đang không biết nàng kiêng kị chuyện gì, nhưng mà bản vương sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, lần này gặp nhau đối với nàng mà nói có thể không phải là chuyện tốt, nhưng với ta mà nói thì hoàn toàn tương phản, tối thiếu thì bản vương cũng đã biết được tên của nàng, khoảng cách giữa bản vương với nàng cũng sẽ từng bước gần hơn.

Trên khóe miệng của Lý Lân có một thoáng mỉm cười, hắn tuy rằng không tinh thông thuật số tính toán nhưng hắn lại cực kỳ tin vào cảm giác, khi năm đó hắn và người thiếu nữ áo trắng trao đổi những cử chỉ phong lưu, Lý Lân liền tin tưởng rằng nữ nhân này sẽ cả đời vướng mắc cùng một chỗ với hắn. Mặc dù là nàng có thật tâm nguyện ý hay là có nguyên nhân gì khác thì Lý Lân tuyệt đối cũng sẽ không để cho một người phụ nữ đầu tiên của mình có thể rời xa mình mà đi. Nói hắn bá đạo cũng được, mà nói hắn vô sỉ cũng được, Lý Lân trước sau tin tưởng nữ nhân của mình phải do chính mình bảo hộ mới là an toàn nhất.

- Ngươi…!

Đối với Lý Lân bá đạo người thiếu nữ áo trắng cũng không nói được gì, ánh mắt Lý Lân cũng có vài phần hàm ý tức giận, nhưng một trái tim lạnh lùng nhiều năm không thể nào không chế không hiện lên một chút ngọt ngào, phụ nữ thường từ trước đến nay thì vẫn là trong lòng nghĩ một đàng mà lời nói lại đi một nẻo.

- Tên khốn kiếp này vì sao cứ như thế này làm cho người ta không bình tâm được, ta khổ tu mấy năm tâm cảnh, một lần gặp này đều là xong rồi, thật là oan gia.

Trong nội tâm người thiếu nữ áo trắng này nghĩ gì Lý Lân tự nhiên là không biết được, nếu hắn biết nhất định là hắn sẽ lại dương dương tự đắc, được một tấc lại muốn tiến một thước.

- Cần linh dược gì? Có lẽ là bản vương có thể giúp nàng một tay.

Lý Lân trầm giọng nói.

Người thiếu nữ áo trắng lắc đầu nói:



- Không chuyện này ngươi cũng đừng chộn rộn, ta chỉ là theo mệnh lệnh của tông môn trưởng bối, Trương trưởng lão từ trước tới nay luyện tập cụ thể tìm linh dược gì chỉ có tự mình Trương trưởng lão mới biết.

- Trương trưởng lão kia và Hỏa Viên đã xảy ra chuyện gì? Cái con hầu tử cực đoan không hay ho gì này trong tình huống nào đã đắc tội với bà ấy? Hơn nữa nếu nhìn cho kỹ ra thì đúng là thâm cừu đại hận.

Ánh mắt Lý Lân nhìn về hướng Trương trưởng lão và Hỏa Viên, trong ánh mắt hiện lên một chút tò mò.

- Khụ khụ…!

Trên mặt thiếu nữ áo trắng hiện lên một vẻ xấu hổ, giống như có chuyện gì đó mà không tiện nói ra.

- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Lý Lân càng tò mò hơn, có thể làm cho một cao giai Võ Hoàng phải hổn hển như vậy, Hỏa Viên nhất định là trời giận người oán.

- Nói cho ngươi biết cũng không sao, vốn đây cũng không phải là cái gì quá đáng, tất cả chỉ là do cái miệng của con khỉ kia rất ghê tởm. Trước đây khi Trương trưởng lão giao thủ với người khác có bị đả thương một chút, ở phía trước một trăm dặm có phát hiện được một con suối chữa thương, vì thế Trương trưởng lão liền đắm mình trơng nước suối linh tuyền để chữa thương còn ta thì canh giữ ở phía ngoài động phủ, kết quả không biết làm sao lại như thế này, cái con hẩu tử kia không biết làm sao lại xông vào. Ừ thì nếu đi vào không thôi thì cũng không sao, nhưng cái con khỉ đáng chết không chết này lại nhìn dáng người dung mạo của Trương trưởng lão mà khinh thường trắng trợn, cuối cùng đã khiến cho Trương trưởng lão nổi giận truy sát nó tới vài chục dặm.

Thiếu nữ áo trắng nghĩ đến cái lúc Trương trưởng lão quần áo không chỉnh tề với Hỏa Viên chỉ chật vật còn có một cái đầu lâu, trong đáy mắt hiện lên một ý cười giảo hoạt.

- Hỏa Viên sẽ không làm cái gì đối với Trương trưởng lão chứ? Tựa như ta và nàng…

Lời của Lý Lân còn chưa nói xong đã bị thiếu nữ áo trắng kia cắt ngang, giống như nghĩ tới hơn nửa năm trước, thời gian in dấu đẹp đẽ trong đáy lòng, từ trong đôi mắt xinh đẹp của người thiếu nữ áo trắng hiện lên một vẻ quyến rũ.

Lý Lân nở một nụ cười mờ ám, trong lòng hắn thật sự buông lỏng, đối với sự lãnh đạm của thiếu nữ áo trắng Lý Lân vẫn là thực sự không thoải mái, hiện tại xem ra chỉ sợ tất cả đều là giả vờ, tâm tư người thiếu nữ này xa đến đâu hay chỉ có mình tưởng tượng ra như vậy.

Vù vù.

Một trận gió xoáy màu tím thổi tới, sau đó là một cái chân ngọc đẫy đà đột nhiên đã ngay vào mông của Lý Lân, đạp cả người hắn bay xa hơn mười thước, một nét mặt già nua giận dữ xuất hiện ngay trước mặt Lý Lân.

- Quả nhiên ngươi là một tiểu tử vô liêm sỉ, Ngọc Oánh đến bây giờ ngươi vẫn còn che chở cho hắn sao?

Thân ảnh màu tím này đúng là Trương trưởng lão, người vừa đi mà giờ đã quay lại, chỉ có điều hiện tại trên mặt của ả sự giận dữ đã tiêu tán đi rất nhiều, trong đáy mắt còn hiện lên một chút thần sắc hưng phấn, ở trong tay ả đang cầm một quả cầu có chân khí đích thực bao quanh, thỉnh thoảng từ bên trong quả cầu truyền ra những tiếng kêu thảm thiết. Không nghĩ tới chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà Trương trưởng lão đã đánh bại được Hỏa Viên vừa lợi dụng hỏa tinh lực ngưng tụ thân thể, thậm chí ả lại còn bắt được đem về.

- Xin trưởng lão nương tay.

Thiếu nữ áo trắng mặt biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn Trương trưởng lão, cánh tay vươn ra lại chậm chậm thu trở về.

- Oẳng!

Linh cẩu Tiểu Bạch đột nhiên phóng về hướng Trương trưởng lão, miệng há ra đầy răng nanh rất là dữ tợn.

- Đồ súc sinh này, thế mà có chút ý tứ, biết bảo vệ chủ.

Trương trưởng lão trong mắt hiện lên một vẻ tán thưởng, đương nhiên tán thưởng thì vẫn tán thưởng, nhưng không có người nào vì khen ngợi một con chó mà cam chịu để bị chó cắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook