Chương 463: Trầm luân (1)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
04/11/2014
Vệ Thanh Tuyền nghiến chặt răng, giống như những trường hợp bất lực khác, đồng thời một đạo lôi đình mỏng manh màu hồng nhạt ở chỗ sâu trong thức hải của Vệ Thanh Tuyền xuất hiện nhập vào bên trong, thần hồn Vệ Thanh Tuyền không hề đứt đoạn, màu đen xiềng xích trên người từng bước xâm chiếm. Bởi vì nơi này dù sao cũng là thức hải của Vệ Thanh Tuyền, cảnh giới võ đạo của nàng lại cao hơn Lý Lân rất nhiều, bởi vậy những động tác bí ẩn này Lý Lân cũng không phát hiện được.
Ông!
Một dao động kỳ lạ làm cho Vệ Thanh Tuyền theo bản năng dừng hành động, bởi vì nàng phát hiện thần hồn của Lý Lân đang khoanh chân mà ngồi hình như có một chút vấn đề, toàn bộ lôi đình màu hồng nhạt chợt hồi tụ về hướng mi tâm của Lý Lân, đồng thời một cổ khí không giống với thể khí lôi đình màu hồng nhạt từ bên trong thần hồn chậm rãi bay ra.
- Cơ hội tốt.
Thần sắc Vệ Thanh Tuyền vui vẻ, một cổ lôi đình hồng nhạt khổng lồ từ chỗ sâu trong thức hải thẳng hướng bay lên trong nháy mắt bao vây thần hồn, màu đen xiềng xích trên thần hồn nhanh chóng bị ăn mòn mà gãy, hơn nữa toàn bộ thần hồn Vệ Thanh Tuyền cũng như Lý Lân đều là sắc hồng nhạt, những thứ hồng nhạt lôi đình này chính là do nàng đã đánh chết hình nhân mà thu hoạch được, sở dĩ trong khi giao chiến nàng không sử dụng là vì số lượng lôi đình hồng nhạt này không nhiều lắm, không nắm chắc thời điểm nhất định hẳn là sẽ không dễ dàng xuống tay.
- Ngươi đi chết đi!.
Vệ Thanh Tuyền giơ ngọc chưởng lên đánh xuống Lý Lân
Ông!
Một đạo ánh sáng đen dâng lên, Huyền Vũ Khải theo bản năng đỡ đòn cho chủ, chặn lại một chưởng sắc bén này của Vệ Thanh Tuyền.
- Ô? Chiến giáp phòng hộ thần hồn? Sắc lang này làm sao lại có nhiều bảo bối như vậy.
Vệ Thanh Tuyền biến sắc, nhưng vẫn lại tiếp tục ra tay, nàng muốn nắm chặt hoàn toàn được Lý Lân.
Ông!
Ánh huỳnh quang màu lam chớp động, thần hồn của Lý Lân biến mất trong thức hải của Vệ Thanh Tuyền, Lục Mang Tinh đã phát lực trong thời điểm nguy cơ, đem thần hồn của Lý Lân quay về thức hải của mình.
Xoẹt một tiếng, Vệ Thanh Tuyền mở to hai tròng mắt đột nhiên lui nhanh về phía sau, toàn thân đề phòng nhìn Lý Lân đang khoanh chân mà ngồi, khuôn mặt đỏ hồng lên.
- Ngươi làm sao vậy?
Vệ Thanh Tuyền nhìn thần thái kỳ lạ của Lý Lân biến thành cực kỳ đề phòng, bây giờ mở to mắt nhìn, theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
- Khẹc khẹc!
Một dòng khí thô bạo theo tiếng cười của Lý Lân phun ra, cả người hắn đột nhiên đứng dậy đánh tới hướng Vệ Thanh Tuyền.
- Khốn kiếp, bản cô nương cũng không sợ ngươi.
Vệ Thanh Tuyền thốt ra một tiếng mềm mại, từ trong tay ném ra một cải phù triện phong cách cổ xưa.
Một tiếng nổ mạnh kịch liệt ầm vang nổ bay Lý Lân đang xông lại, một kích này khiến cho Lý Lân biến thành cực kỳ chật vật, một thân trang phục võ sĩ bị nổ rách hơn phân nửa, nhất là chỗ kín gần như bị nổ thành vải rách, tội ác chi nguyên ở trong đó như ẩn như hiện.
- A!
Vệ Thanh Tuyền thét lên một tiếng chói tai, nàng nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một sắc đỏ bừng động lòng người
Sưu!
Hai mắt Lý Lân đỏ đậm, cả người giống như một tia chớp xuất hiện ngay ở trước mặt Vệ Thanh Tuyền, Vệ Thanh Tuyền do giật mình phản kháng phía trước mà bổ nhào ngã xuống đất.
Một tiếng soạt vang lên, chiếc váy dài của Vệ Thanh Tuyền đã bị Lý Lân hoàn toàn xé rách.
- A! Lưu manh, cút ngay.
Vệ Thanh Tuyền thét lớn lên một tiếng chói tai.
Đối với tiếng thét chói tai của Vệ Thanh Tuyền, Lý Lân coi như không nghe thấy, hai tròng mắt của hắn đã hoàn toàn hóa thành màu hồng nhạt, bên trong không còn có một chút sáng sủa nào, một cỗ khí thâm trầm từ trên người hắn phát tán ra.
Cùng lúc đó, Lục Mang Tinh trong cơ thể của Lý Lân phát ra một quầng sáng chói, mang theo thú đạo thiên thư và tám miếngphong ấn thần phù ẩn nấp không thấy. Huyền Vũ Khải màu đen chìm vào chỗ sâu trong đan điền, chỉ có Thanh Long đao và Bạch Hổ kiếm là vẫn phát ra ánh sáng hồng nhạt như cũ.
Ba!
Vệ Thanh Tuyền đang thét chói tai đột nhiên dừng ngay lại, đôi mắt xinh đẹp không thể tin được khi nhìn Lý Lân. Nàng không nghĩ tới mình lại bị Lý Lân hung hăng quăng cho một cái bạt tai, đây có thể coi là trong lúc nhất thời đầu não khôn khéo có chút phạm mộng.
Khi bàn tay thô ráp của Lý Lân xoa lên bộ ngực sữa của Vệ Thanh Tuyền là lúc một cảm giác sảng khoái dị thường kỳ lạ xông vào trong lòng của Vệ Thanh Tuyền. Cùng lúc đó, bên trong thần hồn của Vệ Thanh Tuyền, hồng nhạt lôi đình giống như Lý Lân lúc trước bình thường hướng về phía mi tâm thổi quét đi, sau đó cả thân thể mềm mại xinh đẹp của Vệ Thanh Tuyền trong nháy mắt đã mềm nhũn như bùn, cả thân người tán phát ra một cổ mị thái kinh người.
Gầm
Một tiếng rít gào trầm thấp, hai bàn tay của Lý Lân vũ động, quần áo trên người Vệ Thanh Tuyền trong khoảnh khắc toàn bộ hoàn toàn hóa thành các mảnh vải vụn, thân thể hoàn mỹ xinh đẹp làm cho nhật nguyệt ảm đạm, hai tròng mắt mê hoặc cả người tràn đầy sắc mê ly.
Lần này thì Vệ Thanh Tuyền không thét lên chói tai nữa, màu hồng nhạt nhuộm đẫm từ từ hai tròng mắt, trên mặt Vệ Thanh Tuyền lưu lại một tia hoảng hốt, nhưng tứ chi thì đã không nghe theo chỉ đạo của ý chí nữa rồi, đôi bàn tay ngọc hung hăng cầm lấy cái thứ hùng tráng trên thân người Lý Lân, còn đôi chân ngọc thẳng tắp thon dài thì gắt gao cuốn chặt quanh hông của Lý Lân.
Một vùng lửa nóng kiên đĩnh để ở nơi riêng tư của nàng, từ nơi này phát ra dục vọng nguyên thủy nhất của con người khiến cho ý thức của Vệ Thanh Tuyền hoàn toàn bị chi phối.
- Ta… Ta sẽ giết ngươi.
Trong giọng nói không ra tiếng của Vệ Thanh Tuyền tràn đầy bất lực cùng với khủng hoảng, đáng tiếc là những câu nói này Lý Lân lại hoàn toàn không nghe được, cả người hắn hiện tại giống như một con quái thú đang dùng thủ đoạn thô bạo để hoàn toàn chiếm đoạt lấy cô gái ở trước mắt.
Theo một đôi nam nữ lâm vào một biển dục vọng thâm trầm nhất, phía dưới thân xuất hiện những biến hóa kỳ lạ, vô cùng vô tận khí hồng nhạt đem vong tình bao vây cuốn chặt lấy hai người, không gian luyện tâm đại trận cũng theo khí hồng nhạt không biết mà cuối cùng thu nhỏ lại, cuối cùng luyện tâm đại trận hóa thành một cái kén to lớn khoảng trên dưới mười trượng cũng đã phá tan hư không xuất hiện ở chỗ cao nhất trong trung ương thánh sơn. Ở chỗ này không có sinh mạng chỉ có một tòa đàn tế phong cách cổ xưa tồn tại.
Bên dưới đỉnh núi Thánh Sơn, chỗ mười trượng của trung ương Thánh Sơn hai thân ảnh hùng tráng đang điên cuồng giao thủ, trong đó một người thì đầy người máu tươi thoạt nhìn có vẻ chật vật không chịu nổi, trên khuôn mặt cương nghị là sắc không thể nề hà.
- Hắc hắc! Đi xuống đi, nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể đến.
Cái đạo thân ảnh đang chiếm thượng phong có vẻ mặt trêu tức nói, nhưng mà động tác trong tay lại hầu như không hề có ý muốn bỏ qua ý tứ của đối phương, nhìn kỹ lưỡng hai thân ảnh giao chiến thế nhưng lại giống nhau như đúc, đều là bộ dạng của Chiến công tử Trần Chiến, chỉ có điều là không thể phân biệt được người nào là Trần Chiến thật, người nào là người giả mạo.
- Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là Tàn Linh khống chế lịch đại tiểu thế giới phải không?
Chiến công tử hơi thở chật vật sắc mặt ngưng trọng nói. Làm trời sinh có thể triệu hồi thể chế Thượng Cổ Chiến Hồn, Chiến công tử đối với linh hồn có cảm thụ rất sâu sắc, người trước mặt thoạt nhìn tuy rằng như là thân thể huyết nhục, nhưng trên thực tế lại tản ra lực linh hồn bản nguyên, hơn nữa lực linh hồn bản nguyên này lại có chút pha tạp không chịu nổi, rõ ràng đây không phải là chiến hồn hoàn chỉnh tinh thuần.
- Người khống chế? Ơ! Ha ha! Có lão tử ở đây thế giới này còn chưa từng có cái gì là người khống chế.
Chiến công tử hoàn hảo không tổn hao gì kiêu ngạo nói.
- Ngươi không phải là người khống chế? Chẳng lẽ ngươi là Nguyên Linh của tiểu thế giới này, không phải thần hồn Võ Tôn cửu phẩm?
Sắc mặt công tử Chiến đại biến, nếu dự đoán này là đúng thì gã sẽ lập tức quay đầu mà đi, tiểu thế giới tuy rằng rất quyến rũ, nhưng cũng còn xa mới trọng yếu bằng cái mạng nhỏ của gã.
- Tiểu tử thiên phú không tồi, ẩn núp kinh người, còn có thể cất chứa chiến hồn vào trong cơ thể, như vậy thể chế cho dù là tại thượng cổ cũng là không thể thể chất được, bản tọa thậm chí có vận may như vậy, ở trong tình huống bản thể thế giới sắp hủy diệt mà gặp được loại thể chế này, đây thực sự là một ngày may mắn.
Chiến công tử giả mạo thần sắc tràn đầy hưng phấn, ánh mắt nhìn Chiến ông tử thật giống như là đang nhìn một pho tượng hoàn mỹ vậy.
- Hừ! Không cần phải biết ngươi là cái quỷ quái gì, nhưng nếu là ngươi muốn thân thể của lão tử thì ngươi còn không có được khẩu vị lớn như vậy.
Chiến công tử lớn tiếng gầm thét lên, làm thiên chi kiêu tử, Chiến công tử cũng không giống như Vệ Thanh Tuyền xuôi chèo mát mái trưởng thành, có thể nói trên con đường trưởng thành của gã tràn đầy tinh phong huyết vũ, thực lực của gã lại cũng theo các trận chiến đấu vô tận mà có được, cho nên kể cả tâm trí cho đến tính kiên nghị của gã thì cho dù là Lý Lân cũng chưa hẳn đã vượt qua gã được, đây cũng là nguyên nhân gã có thể nhanh chóng thoát ly ra khỏi luyện tâm đại trận.
Ông!
Một dao động kỳ lạ làm cho Vệ Thanh Tuyền theo bản năng dừng hành động, bởi vì nàng phát hiện thần hồn của Lý Lân đang khoanh chân mà ngồi hình như có một chút vấn đề, toàn bộ lôi đình màu hồng nhạt chợt hồi tụ về hướng mi tâm của Lý Lân, đồng thời một cổ khí không giống với thể khí lôi đình màu hồng nhạt từ bên trong thần hồn chậm rãi bay ra.
- Cơ hội tốt.
Thần sắc Vệ Thanh Tuyền vui vẻ, một cổ lôi đình hồng nhạt khổng lồ từ chỗ sâu trong thức hải thẳng hướng bay lên trong nháy mắt bao vây thần hồn, màu đen xiềng xích trên thần hồn nhanh chóng bị ăn mòn mà gãy, hơn nữa toàn bộ thần hồn Vệ Thanh Tuyền cũng như Lý Lân đều là sắc hồng nhạt, những thứ hồng nhạt lôi đình này chính là do nàng đã đánh chết hình nhân mà thu hoạch được, sở dĩ trong khi giao chiến nàng không sử dụng là vì số lượng lôi đình hồng nhạt này không nhiều lắm, không nắm chắc thời điểm nhất định hẳn là sẽ không dễ dàng xuống tay.
- Ngươi đi chết đi!.
Vệ Thanh Tuyền giơ ngọc chưởng lên đánh xuống Lý Lân
Ông!
Một đạo ánh sáng đen dâng lên, Huyền Vũ Khải theo bản năng đỡ đòn cho chủ, chặn lại một chưởng sắc bén này của Vệ Thanh Tuyền.
- Ô? Chiến giáp phòng hộ thần hồn? Sắc lang này làm sao lại có nhiều bảo bối như vậy.
Vệ Thanh Tuyền biến sắc, nhưng vẫn lại tiếp tục ra tay, nàng muốn nắm chặt hoàn toàn được Lý Lân.
Ông!
Ánh huỳnh quang màu lam chớp động, thần hồn của Lý Lân biến mất trong thức hải của Vệ Thanh Tuyền, Lục Mang Tinh đã phát lực trong thời điểm nguy cơ, đem thần hồn của Lý Lân quay về thức hải của mình.
Xoẹt một tiếng, Vệ Thanh Tuyền mở to hai tròng mắt đột nhiên lui nhanh về phía sau, toàn thân đề phòng nhìn Lý Lân đang khoanh chân mà ngồi, khuôn mặt đỏ hồng lên.
- Ngươi làm sao vậy?
Vệ Thanh Tuyền nhìn thần thái kỳ lạ của Lý Lân biến thành cực kỳ đề phòng, bây giờ mở to mắt nhìn, theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
- Khẹc khẹc!
Một dòng khí thô bạo theo tiếng cười của Lý Lân phun ra, cả người hắn đột nhiên đứng dậy đánh tới hướng Vệ Thanh Tuyền.
- Khốn kiếp, bản cô nương cũng không sợ ngươi.
Vệ Thanh Tuyền thốt ra một tiếng mềm mại, từ trong tay ném ra một cải phù triện phong cách cổ xưa.
Một tiếng nổ mạnh kịch liệt ầm vang nổ bay Lý Lân đang xông lại, một kích này khiến cho Lý Lân biến thành cực kỳ chật vật, một thân trang phục võ sĩ bị nổ rách hơn phân nửa, nhất là chỗ kín gần như bị nổ thành vải rách, tội ác chi nguyên ở trong đó như ẩn như hiện.
- A!
Vệ Thanh Tuyền thét lên một tiếng chói tai, nàng nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một sắc đỏ bừng động lòng người
Sưu!
Hai mắt Lý Lân đỏ đậm, cả người giống như một tia chớp xuất hiện ngay ở trước mặt Vệ Thanh Tuyền, Vệ Thanh Tuyền do giật mình phản kháng phía trước mà bổ nhào ngã xuống đất.
Một tiếng soạt vang lên, chiếc váy dài của Vệ Thanh Tuyền đã bị Lý Lân hoàn toàn xé rách.
- A! Lưu manh, cút ngay.
Vệ Thanh Tuyền thét lớn lên một tiếng chói tai.
Đối với tiếng thét chói tai của Vệ Thanh Tuyền, Lý Lân coi như không nghe thấy, hai tròng mắt của hắn đã hoàn toàn hóa thành màu hồng nhạt, bên trong không còn có một chút sáng sủa nào, một cỗ khí thâm trầm từ trên người hắn phát tán ra.
Cùng lúc đó, Lục Mang Tinh trong cơ thể của Lý Lân phát ra một quầng sáng chói, mang theo thú đạo thiên thư và tám miếngphong ấn thần phù ẩn nấp không thấy. Huyền Vũ Khải màu đen chìm vào chỗ sâu trong đan điền, chỉ có Thanh Long đao và Bạch Hổ kiếm là vẫn phát ra ánh sáng hồng nhạt như cũ.
Ba!
Vệ Thanh Tuyền đang thét chói tai đột nhiên dừng ngay lại, đôi mắt xinh đẹp không thể tin được khi nhìn Lý Lân. Nàng không nghĩ tới mình lại bị Lý Lân hung hăng quăng cho một cái bạt tai, đây có thể coi là trong lúc nhất thời đầu não khôn khéo có chút phạm mộng.
Khi bàn tay thô ráp của Lý Lân xoa lên bộ ngực sữa của Vệ Thanh Tuyền là lúc một cảm giác sảng khoái dị thường kỳ lạ xông vào trong lòng của Vệ Thanh Tuyền. Cùng lúc đó, bên trong thần hồn của Vệ Thanh Tuyền, hồng nhạt lôi đình giống như Lý Lân lúc trước bình thường hướng về phía mi tâm thổi quét đi, sau đó cả thân thể mềm mại xinh đẹp của Vệ Thanh Tuyền trong nháy mắt đã mềm nhũn như bùn, cả thân người tán phát ra một cổ mị thái kinh người.
Gầm
Một tiếng rít gào trầm thấp, hai bàn tay của Lý Lân vũ động, quần áo trên người Vệ Thanh Tuyền trong khoảnh khắc toàn bộ hoàn toàn hóa thành các mảnh vải vụn, thân thể hoàn mỹ xinh đẹp làm cho nhật nguyệt ảm đạm, hai tròng mắt mê hoặc cả người tràn đầy sắc mê ly.
Lần này thì Vệ Thanh Tuyền không thét lên chói tai nữa, màu hồng nhạt nhuộm đẫm từ từ hai tròng mắt, trên mặt Vệ Thanh Tuyền lưu lại một tia hoảng hốt, nhưng tứ chi thì đã không nghe theo chỉ đạo của ý chí nữa rồi, đôi bàn tay ngọc hung hăng cầm lấy cái thứ hùng tráng trên thân người Lý Lân, còn đôi chân ngọc thẳng tắp thon dài thì gắt gao cuốn chặt quanh hông của Lý Lân.
Một vùng lửa nóng kiên đĩnh để ở nơi riêng tư của nàng, từ nơi này phát ra dục vọng nguyên thủy nhất của con người khiến cho ý thức của Vệ Thanh Tuyền hoàn toàn bị chi phối.
- Ta… Ta sẽ giết ngươi.
Trong giọng nói không ra tiếng của Vệ Thanh Tuyền tràn đầy bất lực cùng với khủng hoảng, đáng tiếc là những câu nói này Lý Lân lại hoàn toàn không nghe được, cả người hắn hiện tại giống như một con quái thú đang dùng thủ đoạn thô bạo để hoàn toàn chiếm đoạt lấy cô gái ở trước mắt.
Theo một đôi nam nữ lâm vào một biển dục vọng thâm trầm nhất, phía dưới thân xuất hiện những biến hóa kỳ lạ, vô cùng vô tận khí hồng nhạt đem vong tình bao vây cuốn chặt lấy hai người, không gian luyện tâm đại trận cũng theo khí hồng nhạt không biết mà cuối cùng thu nhỏ lại, cuối cùng luyện tâm đại trận hóa thành một cái kén to lớn khoảng trên dưới mười trượng cũng đã phá tan hư không xuất hiện ở chỗ cao nhất trong trung ương thánh sơn. Ở chỗ này không có sinh mạng chỉ có một tòa đàn tế phong cách cổ xưa tồn tại.
Bên dưới đỉnh núi Thánh Sơn, chỗ mười trượng của trung ương Thánh Sơn hai thân ảnh hùng tráng đang điên cuồng giao thủ, trong đó một người thì đầy người máu tươi thoạt nhìn có vẻ chật vật không chịu nổi, trên khuôn mặt cương nghị là sắc không thể nề hà.
- Hắc hắc! Đi xuống đi, nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể đến.
Cái đạo thân ảnh đang chiếm thượng phong có vẻ mặt trêu tức nói, nhưng mà động tác trong tay lại hầu như không hề có ý muốn bỏ qua ý tứ của đối phương, nhìn kỹ lưỡng hai thân ảnh giao chiến thế nhưng lại giống nhau như đúc, đều là bộ dạng của Chiến công tử Trần Chiến, chỉ có điều là không thể phân biệt được người nào là Trần Chiến thật, người nào là người giả mạo.
- Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là Tàn Linh khống chế lịch đại tiểu thế giới phải không?
Chiến công tử hơi thở chật vật sắc mặt ngưng trọng nói. Làm trời sinh có thể triệu hồi thể chế Thượng Cổ Chiến Hồn, Chiến công tử đối với linh hồn có cảm thụ rất sâu sắc, người trước mặt thoạt nhìn tuy rằng như là thân thể huyết nhục, nhưng trên thực tế lại tản ra lực linh hồn bản nguyên, hơn nữa lực linh hồn bản nguyên này lại có chút pha tạp không chịu nổi, rõ ràng đây không phải là chiến hồn hoàn chỉnh tinh thuần.
- Người khống chế? Ơ! Ha ha! Có lão tử ở đây thế giới này còn chưa từng có cái gì là người khống chế.
Chiến công tử hoàn hảo không tổn hao gì kiêu ngạo nói.
- Ngươi không phải là người khống chế? Chẳng lẽ ngươi là Nguyên Linh của tiểu thế giới này, không phải thần hồn Võ Tôn cửu phẩm?
Sắc mặt công tử Chiến đại biến, nếu dự đoán này là đúng thì gã sẽ lập tức quay đầu mà đi, tiểu thế giới tuy rằng rất quyến rũ, nhưng cũng còn xa mới trọng yếu bằng cái mạng nhỏ của gã.
- Tiểu tử thiên phú không tồi, ẩn núp kinh người, còn có thể cất chứa chiến hồn vào trong cơ thể, như vậy thể chế cho dù là tại thượng cổ cũng là không thể thể chất được, bản tọa thậm chí có vận may như vậy, ở trong tình huống bản thể thế giới sắp hủy diệt mà gặp được loại thể chế này, đây thực sự là một ngày may mắn.
Chiến công tử giả mạo thần sắc tràn đầy hưng phấn, ánh mắt nhìn Chiến ông tử thật giống như là đang nhìn một pho tượng hoàn mỹ vậy.
- Hừ! Không cần phải biết ngươi là cái quỷ quái gì, nhưng nếu là ngươi muốn thân thể của lão tử thì ngươi còn không có được khẩu vị lớn như vậy.
Chiến công tử lớn tiếng gầm thét lên, làm thiên chi kiêu tử, Chiến công tử cũng không giống như Vệ Thanh Tuyền xuôi chèo mát mái trưởng thành, có thể nói trên con đường trưởng thành của gã tràn đầy tinh phong huyết vũ, thực lực của gã lại cũng theo các trận chiến đấu vô tận mà có được, cho nên kể cả tâm trí cho đến tính kiên nghị của gã thì cho dù là Lý Lân cũng chưa hẳn đã vượt qua gã được, đây cũng là nguyên nhân gã có thể nhanh chóng thoát ly ra khỏi luyện tâm đại trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.