Tam Thái Tử

Chương 746: Trở về Đại Đường

Thuỵ Tỉnh Thỏ

05/11/2014

Sau khi gia chủ Liễu gia rời đi, trong cấm địa trống rỗng kia nổi lên một tia gợn sóng.

- Ngu xuẩn! Liễu gia giao vào trong tay một người như vậy chỉ có thể đem lại vận mệnh diệt vong, bản tôn hiện tại đang ở thời khắc mấu chốt, dung hợp bản thể thần Liễu. Một khi dung hợp thành công, tất nhiên có thể bước lên một bước quan trọng, đến lúc đó cho dù là Thánh Quân cũng chỉ như thế này. Không cần nói Liễu gia, lúc đó cho dù thành lập một cái siêu cấp gia tộc, bất quá cũng chỉ là một cái phất tay.

Giọng nói của lão tổ Liễu gia tràn đầy tự tin, sau đó lại đi vào yên lặng. Khắp nơi trong cấm địa, nơi nơi mọc dài ra những cây liễu thần kỳ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự sinh trưởng của nó, chỉ trong ngắn ngủn nửa ngày, nó liền biến thành một cây liễu cao một trượng, gần như là quang cảnh một ngày, nơi truyền thừa sụp đổ hoang vu đã biến thành một mảnh rừng cây liễu.

Ở trong gian phòng gia chủ Liễu gia thi thể nữ nhân bị phách chưởng chụp chết đã được thanh lý, một thân ảnh mặc áo bào màu đen xuất hiện ở phía sau gia chủ Liễu gia.

- Liễu Kiếm, ngươi đã đi theo bọn họ, vì sao ngươi không cứu bọn họ?

Gia chủ Liễu gia tức giận quát to, nạt nộ Thú tướng quân.

- Gia chủ, ta không thể ra tay, ta cảm nhận được hơi thở Cấm lệnh của Thánh Quân, một khi ra tay ta sợ toàn bộ Liễu gia sẽ đều bị đẩy vào vực sâu chiến tranh. Lão tổ từng có lệnh, kỳ này nếu chưa hoàn toàn khôi phục thì không cần trêu chọc Thánh Quân.

Hắc Bào Liễu Kiếm trầm giọng nói.

- Hừ, lại Thánh Quân, Thánh Quân không phải nói ở một nơi địa vực thần bí để trù bị một đại sự thiên địa, làm sao có thể để lại lệnh cấm gì của Thánh Quân, Liễu Kiếm, ngươi có phải không dám ra tay với bọn họ phải không?

Gia chủ Liễu gia cười lạnh nói.

Liễu Kiếm trầm mặc không nói gì, nhưng từ hai tay đang run nhè nhẹ không khó để nhìn ra ý nghĩ trong lòng gã, nhưng ở trên mặt lại tỏ ra tỉnh táo đạm mạc như vậy.

Hồi lâu sau gia chủ Liễu gia trầm ngâm để tỉnh táo lại, trầm giọng nói với Liễu Kiếm.

- Đem sự tình đã trải qua, kể lại chi tiết tỉ mỉ cho ta nghe.

Liễu Kiếm gật gật đầu rồi đánh ra một đạo thần niệm, sau đó cận thận nói qua tình huống mà mình đã nhìn thấy, bình thường gã rất ít nói, nhưng thời điểm gia chủ đương gia hỏi, gã đã nói một cách rất chi tiết, không một chút khoa trương, kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu chí cuối.

- Cái vật kỳ lạ đó là cái gì? Tại sao nó lại có uy lực lớn đến như thế?

Qua lời miêu tả của Liễu Kiếm, gia chủ Liễu gia thế nhưng quan tâm trước hết không phải đến người trong tộc mình bị chết trận, mà lại là thứ vũ khí thần bí của Hỗn Loạn Lĩnh kia.

- Không biết, nhưng chắc là một loại linh bảo đặc thù nào đó.

Liễu Kiếm nói.

- Xuất động lực lượng bí mật, mau chóng cho ta biết rõ ràng cái thần bí kia rốt cuộc là cái gì.

Gia chủ Liễu gia trầm giọng nói.

Liễu Kiếm gật gật đầu rồi lắc mình một cái, biến mất không thấy gì nữa.

Tin tức toàn quân của đại quân Liễu gia bị diệt truyền ra, chấn động toàn bộ Trung vực, trong đó phản ứng lớn nhất không thể nghi ngờ đó là thế lực xung quanh Hỗn Loạn Lĩnh. Trong đó Thiên cương ra lệnh cho chúa tể, mệnh lệnh trước tiên là lập tức phản hồi lực lượng, di động về hướng biên giới, đồng thời phái ra nhiều thám tử đến Hỗn Loạn Lĩnh dò la. Các thế lực khác cũng không cam chịu lạc hậu, trong lúc nhất thời đã làm cho xung quanh Hỗn Loạn Lĩnh sinh ra một đợt sóng triều lưu động.



Tổ chức tình báo cùa Hỗn Loạn Lĩnh cũng đẩy mạnh vận chuyển, trinh sát, theo dõi, bắt bớ, thậm chí là ám sát, dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, mục đích là bằng mọi biện pháp, dùng mọi thủ đoạn để bảo vệ cho bí mật của Thần Uy đại pháo, để cho bên ngoài xây dựng một cái ấn tượng Thần Uy đại pháo vô địch thiên hạ.

Cùng lúc đó, ở một phương diện khác, sau khi trải qua đến nửa năm đuổi giết, Lý Lân cuối cùng đã đi đến biên giới Đại Đường, đã thấy được những cột mốc lớn màu máu lóng lánh. Đến nơi này, thiên địa nguyên khí trở nên cực kỳ loãng, giống như linh mạch trong sông núi đều bị cường hành dời đi một nửa, những linh thú đã mất đi gia viên không ngừng phát ra những tiếng kêu rên tuyệt vọng, làm cho trong lòng người ta chua xót khi nhìn thấy cảnh này.

- Chư vị, nếu đã đến Đại Tần đế quốc của ta, sao không đi vào ngồi một chút.

Lý Lân trầm giọng cất tiếng nói.

Khi những lời này vừa nói ra, sắc mặt sáu người phía sau đại biến, không một chút nghĩ ngợi bọn họ đều xoay người rời đi. Nếu lúc này đây mà bọn họ còn muốn đi theo, như vậy chẳng phải là không muốn sống hay sao.

Trên mặt Lý Lân lộ ra một nụ cười, sau đó gọi Ám Ảnh ra, cũng đưa cả Tần Tuyết Linh đi ra, hai người cùng cưỡi Ám Ảnh nhàn nhã bay vào cảnh nội Đại Đường.

Thần niệm Thần cấp ầm ầm bay ra, trong nháy mắt bao phủ một vùng đất thật lớn.

- Đại Đường đã biến đổi lớn gấp mười lần, bốn thế lực lớn xung quanh hiện tại đã không còn một mống, toàn bộ hoặc bị tiêu diệt hoặc là hàng phục, bản đồ Đại Đường hiện nay lớn nhỏ đã muốn không mưa tới phủ lĩnh chủ.

Lý Lân không nhịn được trầm giọng nói.

- Đúng vậy, thượng cổ đế quốc chuyển thế, ai có thể nghĩ đến thượng cổ đế quốc sẽ chuyển thế ở chỗ Đại Đường này, nếu như là ở trong Trung vực, chỉ sợ sớm đã bùng nổ chiến tranh mấy ngày liền rồi.

Tần Tuyết Linh trầm giọng nói.

- Bất kể như thế nào, nơi này cũng là nhà của chúng ta, cái gọi là cận hương tình khiếp, hiện tại chúng ta cũng có chút loại tình cảm này.

Lý Lân khẽ cười nói.

- Vậy đầu tiên huynh muốn đến chỗ nào?

Tần Tuyết Linh khẽ cười hỏi.

- Đi vào Phủ Hán Vương, trong lòng ta ở nơi đó mới là nhà của ta ở Đại Đường.

Nói xong trên nét mặt Lý Lân lộ ra một sắc mặt ôn hòa hiếm thấy.

Tần Tuyết Linh dịu dàng gật đầu, tuy rằng trong lòng nàng bức thiết muốn quay về Tần gia, nhìn xem gia gia. Nhưng nàng không muốn làm trái ý chí của Lý Lân, dù sao hiện tại thì Đại Đường cũng không phải là Đại Đường trong trí nhớ, ngay cả đến Vương Tọa cao thủ cũng đều không thể nhận ra hoàng triều trung cấp. Tần gia chỉ sợ là cái gia tộc trong trí nhớ của mình .

Nhưng vào lúc này, một đạo thần niệm bay ngang trời đến, trong nháy mắt khóa định hai người Lý Lân và Tần Tuyết Linh.

Hai người Lý Lân và Tần Tuyết Linh thần sắc biến đổi, yên lặng liếc nhau dừng lại.

Một đạo thân ảnh từ từ xuất hiện ở trước mặt, tròng mắt lạnh lùng nhìn hai người Lý Lân và Tần Tuyết Linh.



-Các hạ là người nào? Vì sao lại tự tiện xông vào Đại Đường hoàng triều ta?

Đây là một trung niên, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt đầy râu quai nón làm cho người ta có cảm giác y cực kỳ dũng cảm.

Lý Lân cổ quái liếc mắt nhìn Tần Tuyết Linh, sau đó trầm giọng nói:

- Vậy ngươi là ai? Vì sao ngươi lại cản trở đường đi của ta?

Trong mắt người trung niên có râu quai nón kia hiện lên một chút tức giận, trầm giọng nói:

- Ta là thân vệ dưới trướng đại thái tử, chịu mệnh lệnh của đại thái tử tuần thú tứ phương, kính xin các hạ minh chứng thân phận, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Sắc mặt Lý Lân trầm xuống, vô thanh vô tức thả ra một đám mây khí vận, một luồng uy áp vô hình khiến cho trung niên râu quai nón sắc mặt đại biến.

- Được gặp tam thái tử, thuộc hạ có mắt không tròng, đắc tội tam thái tử.

Trung niên râu quai nón cúi người thi lễ, Lý Lân nhìn đối phương nhưng cũng không thực sự coi trọng, thực hành lễ tiết cũng không mấy chân thành.

- Ngươi là người dưới trướng Vũ vương? Xem ra Đại Đường đã thật sự thay đổi rồi, ngay cả thân vệ cũng đều là cường già Thần cấp.

Lý Lân cười lạnh nói.

- Kính xin tam thái từ đi đến thành Trường An trước, đại thái tử muốn gặp ngài.

Người mới đến giọng đông cứng nói.

- Nói với Vũ vương, hiện tại ta không rảnh.

Nói xong Lý Lân vỗ đầu Ám Ảnh, Ám Ảnh gẩm lên một tiếng lướt qua người này bay về phía Hắc Thủy Vương thành.

Thần sắc người mới tới tâm tình bất định, hồi lâu sau xoay người một cái đi về phía thành Trường An.

Tam thái từ Lý Lân trở về, đây là một đại sự mà người ta không thể coi thường. Dù sao một thiếu niên như Lý Lân tuổi mới đôi mươi, không dựa vào bất kỳ một lực lượng nào của hoàng triều, bàn tay trần đã gây dựng nên một cơ nghiệp không kém gì cơ nghiệp của toàn bộ hoàng triều. Bản thân mình lại càng nghịch thiên, biến thành đến trình độ cường giả Thần cấp, nếu nói ra có thể đủ để chấn động toàn bộ thiên địa. Hiện tại hắn đã trở lại, quan hệ của hắn cùng với đại thái tử chuyển thế, đôi bên quan hệ lẫn nhau chỉ sợ cũng không mấy hòa thuận.

Lý Lân lên đường đi, tâm tình không còn thảnh thơi như lúc trước đây nữa.

- Lý Lân, đế quốc Đại Tần quá mạnh mẽ, chính là do thân tín của Vũ Vương có lực lượng kinh khủng như thế, đế triều đại đế kia có được uy thế như thế nào, chỉ là không ai biết ai mới là đại đế chuyển thế thân.

Tần Tuyết Linh thấp giọng nói.

- Mặc kệ thiên đế Đại Tần kia là ai, cuối cùng thì cũng không có gì hơn là hai loại, địch nhân hoặc là bằng hữu. Trọng tâm của chúng ta cũng không phải ở chỗ này, không cần thiết vì thế mà quá mức phiền lòng, lần này ta chuẩn bị đem toàn bộ lực lượng Hắc Thủy Vương thành đi về Hỗn Loạn Lĩnh, yên tâm lấy Hỗn Loạn Lĩnh làm căn cơ phát triển lớn mạnh.

Lý Lân trầm giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook