Chương 94: Tứ giai Cự Ngạc (Cá sấu lớn cấp bốn)
Thuỵ Tỉnh Thỏ
19/03/2014
- Tiểu vương bát đản, đừng tưởng rằng ngươi chui vào trong đó trốn thì ta không có biện pháp gì, chết đi cho ta!!!
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt phát động chân khí, một quyền oanh kích, mười mấy hốc cây kia liền sụp xuống toàn bộ. Ngay cả những cành cây dài hơn hai mét trên thân cây cũng đứt gãy, rơi ầm ầm xuống dòng sông, tạo nên một vùng sóng động to lớn…
- Không thể nào!
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt không thể tin vào mắt mình được nữa. Hắn có chút điên cuồng liên tục oanh kích hơn chục quyền vào hốc cây. Từ dưới hốc cây hiện lên một vũng máu tươi.
- Ha ha ha …! Biết ngay là ngươi trốn dưới đó mà!!
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt điên cuồng cười.
Rầm, rầm…
Đáy hố bỗng truyền tới một trận rung động, một cái lợi trảo bao trùm trong lân phiến và bùn đất bỗng dưng vươn lên. Ngay sau đó là một cái đầu dữ tợn đang lắc vẩy bùn đất trên người không ngừng mà ngoi lên. Một đôi con ngươi đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Bắc Trạch Tiếu Nguyệt, đây tất nhiên không phải Lý Lân. Mà là một đầu Sa Mạc Cự Ngạc ( cá sấu đầm lầy) hơn hai mét. Âm thanh gầm gào mạnh mẽ vừa vang lên từ dưới hố, cộng với vũng máu đó chính là từ con Cự Ngạc này mà ra, đó là do một con mắt của nó đã bị Bắc Trạch Tiếu Nguyệt đánh bị thương.
- Không xong rồi, ở đây còn có Sa Mạc Cự Ngạc nữa ư, có khi có cả ổ nữa chứ !!!
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt bỗng nhiên biến sắc. Bản thân Cự Ngạc chỉ là linh thú cấp độ chuẩn mà thôi, chỉ cần có tu vi Võ sĩ đỉnh cao hoặc là Võ sư sơ giai là có thể sánh bằng. Nhưng điều khiến cho hắn khẩn trương chính là, mấy cái thứ này không bao giờ chịu đi một mình hết, chúng bình thường vẫn thường sống theo bầy đàn. Thậm chí có tộc đàn khủng bố tới mức có cao giai Cự Ngạc ở trong đó.
Rống…!
Đầu Cự Ngạc này gào rú lên một tiếng, sau đó quanh thân nó quang mang thổ địa rung động liên hồi. Từ trong bùn đất từng con từng con Cự Ngạc dần dần chui ra. Chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện hơn mười con Sa Mạc Cự Ngạc. Bắc Trạch Khiếu Nguyệt đoán không sai, cái hốc cây đó chính là một sào huyệt của Sa Mạc Cự Ngạc. Cũng bởi nơi đây có bãi ghềnh, dã thú trong rừng thường hay đến nơi này uống nước. Đối với Sa Mạc Cự Ngạc mà nói, đó chính là nguồn cung cấp thực ăn cho chúng, thế nên chúng mới đóng quân tại chỗ này, phát triển thành một tộc đàn nhỏ.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt thả ra một ngụm ác khí, chỉ hơn mười con linh thú Cự Ngạc cấp độ chuẩn thì chẳng có chút uy hiếp nào với hắn hết. Hắn xuất thủ như điện, cũng chẳng cần phải dùng đến binh khí làm gì, chỉ cần huy tay một cái liền có thể dễ dàng đánh chết cả mười đầu Cự Ngạch này. Chỉ có con Cự Ngạc bị mù một mắt kia còn biết nhìn thời cơ, biết điều chui ngay vào trong nước mà chạy thoát.
Sau khi giải quyết xong đám Sa Mạc Cự Ngạc, Bắc Trạch Khiếu Nguyệt chậm rãi tỉ mỉ tra xét bốn phía, nhưng thủy chung vẫn không có phát hiện tung tích của Lý Lân.
- Chi…!!!
Từ trên bầu trời truyền xuống một tiếng chim hống, một con Hắc Ưng đang bay lượn trên không đáp xuống, mục tiêu chính là Bắc Trạch Khiếu Nguyệt đang đứng trên bờ sông…
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt biến sắc, thân thể cấp tốc tránh khỏi sự tấn công của Hắc Ưng.
- Tam giai linh thú, Liệt Hỏa Lôi Ưng! Không nghĩ tới lại có thể gặp được ở nơi này.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt nhìn Liệt Hỏa Lôi Ưng với ánh mắt nóng bỏng cùng tiếc hận vô cùng. Liệt Hỏa Lôi Ưng là một loài linh thú phi hành thường thấy ở Hắc Thủy sâm lâm. Bởi vì địa bàn chúng kiếm ăn rất rộng, thường phải bay ra bên ngoài Hắc Thủy sâm lâm, cho nên cũng rất hay bị nhân loại bắt được. Nếu như ở một nơi khác mà gặp được nó thì Bắc Trạch Khiếu Nguyệt chắc chắn sẽ dùng mọi biện pháp của hắn để có thể bắt được nó, sau đó huấn luyện nó thành vật cưỡi cho bản thân. Thế nhưng ở đây thì bất đồng, cao giai linh thú ở sông Hắc Thủy này vô cùng nhiều. Chỉ cần động thủ gây ra động tĩnh hơi lớn một chút liền có thể đưa tới một lượng lớn linh thú. Bởi thế, dù hắn muốn có một con phi hành linh thú nhưng cũng phải cố gắng nín nhịn lại. Ở chỗ này bắt linh thú đối với hắn không phải là một chuyện tốt lành gì.
Chi….!
Liệt Hỏa Lôi Ưng tấn công không có hiệu quả, liền trốn lên bầu trời, đôi ưng nhãn vẫn luôn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào Bắc Trạch Khiếu Nguyệt.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt không thể chạm được vào nó, nên không thèm công kích nữa, chỉ chờ đợi mà thôi. Hai tay hắn ngập tràn thủy lam chân khí oanh kích bốn phía. Bởi hắn tin rằng Lý Lân không thể nào trốn khỏi khu vực này được, chẳng qua không biết được hắn đang trốn ở nơi nào. Vì thế hắn chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất là đánh phá những nơi mà địch nhân có thể ẩn giấu được mà thôi.
Nhưng vào lúc này, trên mặt nước lại xuất hiện một dòng xoáy, càng lúc lại càng mở rộng.
- Phốc xuy!
Một cái đầu dữ tợn từ trong nước thò ra, ngay sau đó thân thể nó liền trồi ngay lên khỏi mặt nước. Dài khoảng mười thước, lân giáp màu xám lóe lên những tia âm u, lợi trảo sắc bén tràn đầy mùi máu tanh.
Gr……ào!
Một tiếng rống to vang lên dọa cho Bắc Trạch Khiếu Nguyệt sợ hãi.
- Hỏng rồi, là tam giai Cự Ngạc!
Khuôn mặt hắn bỗng biến sắc. Sa Mạc Cự Ngạc tuy chỉ là linh thú cấp độ chuẩn, nhưng mà chúng có số lượng vô cùng to lớn, cuộc sống trong hai hoàn cảnh khiến cho chúng có thể thích ứng được với những môi trường vô cùng khắc nhiệt. Có những con phải trải qua những trận chém giết không ngừng mới có thể tiến giai được, trở thành vương giả của tộc đàn. Trong cơ thể của chúng cũng có huyết mạch của Viễn Cổ Cự Long, chỉ cần một ngày kia phá vỡ được hạn chế của chủng tộc, thì Cự Ngạc sẽ mở được ra được con đường tiến hóa của huyết mạch, tiềm lực to lớn vô cùng. Mà tam giai Cự Ngạc thì hình dáng đã lớn hơn không ít, đầu của chúng cũng có xu hướng tiến hóa cho giống Viễn Cổ Cự Long, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn.
Uỳnh..uỳnh!
Từng con Cự Ngạc tam giai lần lượt chui lên, hóa ra đây là một tộc đàn chỉ gồm các con tam giai mà thôi. Loại chuyện này quả thực đã đi ngược lại với lẽ thường.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt càng đau đầu hơn. Hắn chẳng quan tâm tới Lý Lân làm gì nữa, chỉ mong sao có thể rời khỏi nơi này thật nhanh mà thôi. Chưa bao lâu đã thấy xuất hiện một đàn tam giai linh thú rồi, không biết cứ ở đây thêm một lúc thì một đống linh thú tứ giai có thể xuất hiện hay không? Tứ giai linh thú đã vượt qua hẳn Tiên Thiên chi cảnh rồi. Mà thực lực linh thú khi đạt tới Tiên Thiên thì phải mạnh hơn nhân loại, như Bắc Trạch Khiếu Nguyệt với tu vi nhất phẩm vương tọa đến con tứ giai linh thú yếu nhất cũng khó mà có thể đối phó nổi.
Chi….!
Liệt Hỏa Lôi Ưng đang bay lượn trên bầu trời bỗng dưng lại phát động công kích, điên cuồng giết tới Bắc Trạch Khiếu Nguyệt. Con Liệt Hỏa Lôi Ưng này đã là tam giai linh thú đỉnh cao, hơn nữa với lợi trảo sắc bén cùng thú thể cường hãn của nó, tuy không giết được nhất phẩm vương tọa nhưng mà cuốn chân hắn là chuyện đơn giản như đan rổ vậy.
Phù….!
Liệt Hỏa Lôi Ưng phun ra một ngọn lửa màu tím, quỷ dị ở chỗ phiến hỏa diễm này lại lặp lòe lôi quang chớp động, lực sát thương dường như vô cùng lớn.
Lôi Hỏa, chính là thiên phú kỹ năng của Liệt Hỏa Lôi Ưng. Linh thú không giống với nhân loại, nó sẽ không biết thế nào gọi là luyện đan, cũng không luyện khí. Linh thú chỉ có thể nhờ vào bản năng, chính là thu nạp thiên địa linh khí, chỉ có số ít có thiên phú dị bẩm trong huyết mạch mới có thể thu được truyền thừa ký ức và công pháp mà thôi. Thế nhưng linh thú cũng có chỗ hơn xa nhân loại, đó chính là thiên phú kỹ năng của chúng. Chỉ cần có thể lĩnh ngộ thì uy lực vô cùng to lớn. Tựa như Lôi Hỏa của Liệt Hỏa Lôi Ưng, nhiệt độ cực cao nhưng lại chứa thêm hiệu quả bạo tạc của thiên lôi nữa, khiến cho lực sát thương càng trở nên khủng bố hơn.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt lấy ra một thanh trường thương, rót chân khí vào đó, thân thương thẳng căng, rồi bắn cây thương thẳng về phía Lôi Ưng đang bay trên bầu trời, sau đó cả người hắn nhanh như thiểm điện chạy mất dép về phía khác.
Trốn! Đối với một đàn linh thú cao giai thì hành vi liều mạng quả là não tàn.
Rống…!
Ba mươi mấy con Cự Ngạc đồng thanh rống lên, từ cái miệng đỏ lòm phóng ra những quả cầu gai, dày đặc bắn tới Bắc Trạch Khiếu Nguyệt đang bỏ chạy.
Sắc mặt của Bắc Trạch Khiếu Nguyệt càng khó coi hơn, nhưng quả cầu gai này khác biệt vô cùng so với nỏ tiễn, bởi nó chính là thần thông của tam giai linh thú lĩnh ngộ được, Sa Kiếm, ẩn chứa trong nó là linh lực và ý chí của linh thú. Uy lực của nó tuy không mạnh được như cao thủ Tiên Thiên, nhưng mà cũng đã vượt qua được một kích toàn lực của cao thủ Võ Tông đỉnh cao rồi.
Uỳnh…!
Bắc Trạch Tiếu Nguyệt lại dùng lại chiêu cũ, một bộ chiến giáp màu lam bằng chân khí lại lần nữa bao bọc lấy thân thể hắn. Hắn đột phá cảnh giới Tiên Thiên cũng chưa lâu cho nên chiến giáp chân khí cũng không thể nào ngưng thực hết được. Đối phó với nỏ tiễn dùng trong quân đội thì vô cùng thoải mái, nhưng mà đụng phải mấy thứ kinh khủng như cầu gai này thì vẫn còn chưa đủ.
Bành, bành, bành…!
Cầu gai liên tiếp đánh vào áo giáp chân khí của hắn, khiến cho ánh sáng bên ngoài của chiến giáp không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan.
Sắc mặt Bắc Trạch Tiếu Nguyệt càng khẩn trương hơn, bởi đám Cự Ngạc đang chuẩn bị cho đợt công kích thứ hai. Hắn chưa thể thoát khỏi tầm bắn cũng bởi bị Lôi Ưng quấy rầy.
Hắn cố nén đau lòng, từ trong túi không gian lấy ra hơn mười khỏa đan dược, rồi ném vào miệng, khải giáp lam sắc bằng chân khí đang có ý muốn tan biến thì bỗng đại phóng quang mang, quang mang chiếu tới đâu thì cầu gai vỡ vụn tới đó.
Rống!
Phía sau ba mươi con Cự Ngạc, bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu khổng lồ nhoi lên. Từ kích cỡ của đầu nó, thì chắc chắn thân hình nó chí ít cũng quá 20 thước.
- Ngu ngốc! Nhiều thú như thế mà không ngăn nổi một tên nhân loại!
Một âm thanh non nớt truyền tới, ngữ điệu có chút cứng ngắc, dường như khó có thể thích ứng được với ngôn ngữ của nhân loại.
Bắc Trạch Kiếu Nguyệt đang chạy thục mạng cũng không cảm thấy buồn cười, trái lại linh hồn sắp rụng tới nơi. Có thể mở miệng nói được ngôn ngữ nhân loại thì chỉ có thể là linh thú đã ngoài tứ giai mới có thể làm được. Mà linh thú ngoài tứ giai không phải là thứ hắn có thể đụng nổi.
Rống…!
Ba mươi mấy con tam giai Cự Ngạc ủy khuất cúi đầu. Đây chính là nhân loại cấp bậc Tiên Thiên đó, tương đương với cảnh giới tứ giai linh thú. Có thể khiến cho hắn phải chật vật như vậy đã rất khá rồi, nếu như có thể giết được hắn dễ dàng thì quá coi thường sự sai biệt thực lực của Hậu Thiên và Tiên Thiên rồi.
- Chờ đấy, bản thống lĩnh tự mình giết hắn, dám đồ sát thú trên địa bàn của lão tử, thực sự là gan chó.
Cự Ngạc nhảy một cái đã vượt qua chục thước, nhưng thân thể khổng lồ của nó chẳng những không ảnh hưởng đến tính linh hoạt, mà tốc độ còn nhanh dị thường.
- A…!
Bắc Trạch Tiếu Nguyệt hét lên một tiếng thét dài, trên mặt hiện lên từng tia hối hận, không nghĩ tới báo ứng lại tới nhanh như vậy, một phút trước hắn còn nghĩ rằng Lý Lân trên trời có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại chạy vào. Giờ thì hay rồi, chính hắn lại bị một đầu tứ giai linh thú đuổi cho phải chạy thục mạng.
Ở phía xa, Hách Liên Chiến đang chiếm thế thượng phong khi giao thủ với Thiết Giáp Vệ. Tuy Thiết Giáp Vệ cũng là nhị phẩm vương tọa, nhưng bởi vì vấn đề ý thức nên nó chỉ có thể phát huy ra chiến lực của nhất phẩm vương tọa đỉnh phong mà thôi. Hách Liên Chiến sở dĩ không vội giải quyết nó, bởi hắn muốn thông qua chiến đấu để có thể hiểu rõ bí mật của Thiết Giáp Vệ.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt thét dài một tiếng, Hách Liên Chiến cho rằng hắn đã giải quyết được Lý Lân, lên tiếng nhắc nhở mình nhanh lên một chút. Tuy rằng vẫn có chút tiếc nuối khi chưa tìm hiểu rõ được bí mật của Thiết giáp vệ, nhưng cũng đành phải cố gắng tìm hiểu bí mật trên thi thể mà thôi.
Hách Liên Chiến bắt đầu nặng tay hơn, áp lực đè lên Thiết Giáp vệ càng tăng thêm. Nó chiến đấu chỉ là nhờ vào bản năng võ đạo mà thôi, ý thức bản thân không hề có nên không thể nào nhìn ra được chiến pháp biến hóa không ngừng của đối phương.
Hách Liên Chiến cố ý lộ ra sơ hở để cho Thiết Giáp Vệ toàn lực tấn công.
- Tới hay lắm!
Trên người Hách Liên Chiến Chiến tuôn trào ra đại lượng chân khí màu hồng, dựa vào chiến giáp chân khí để ngạnh kháng một kích kia của Thiết Giáp Vệ. Cùng lúc đó nắm tay ẩn chứa chân khí vô cùng hung bạo của gã đánh thẳng lên ngực của Thiết Giáp Vệ.
Răng rắc...!
Trên thiết giáp vang lên âm thanh vỡ vụn, một dấu quyền liền hiện lên trên ngực của Thiết Giáp Vệ. Cả người Thiết Giáp Vệ giống như bị đại pháo oanh kích một phát vậy. Ngay khi Hách Liên Chiến Chiến muốn ra chiêu kết thúc thì thân ảnh chật vật của Bắc Trạch Khiếu Nguyệt ở phía xa xa bỗng nhiên xuất hiện.
- Chạy mau, là tứ giai linh thú đó!
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt thét lớn.
Cũng không cần Bắc Trạch Khiếu Nguyệt phải nhắc nhở thì Hách Liên Chiến Chiến cũng đã nhìn thấy được thân ảnh khổng lồ đang dần tiến về phía này, vẻ mặt đắc ý sau khi đánh bại Thiết Giáp Vệ của gã ngay tức khắc cứng đờ.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt phát động chân khí, một quyền oanh kích, mười mấy hốc cây kia liền sụp xuống toàn bộ. Ngay cả những cành cây dài hơn hai mét trên thân cây cũng đứt gãy, rơi ầm ầm xuống dòng sông, tạo nên một vùng sóng động to lớn…
- Không thể nào!
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt không thể tin vào mắt mình được nữa. Hắn có chút điên cuồng liên tục oanh kích hơn chục quyền vào hốc cây. Từ dưới hốc cây hiện lên một vũng máu tươi.
- Ha ha ha …! Biết ngay là ngươi trốn dưới đó mà!!
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt điên cuồng cười.
Rầm, rầm…
Đáy hố bỗng truyền tới một trận rung động, một cái lợi trảo bao trùm trong lân phiến và bùn đất bỗng dưng vươn lên. Ngay sau đó là một cái đầu dữ tợn đang lắc vẩy bùn đất trên người không ngừng mà ngoi lên. Một đôi con ngươi đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Bắc Trạch Tiếu Nguyệt, đây tất nhiên không phải Lý Lân. Mà là một đầu Sa Mạc Cự Ngạc ( cá sấu đầm lầy) hơn hai mét. Âm thanh gầm gào mạnh mẽ vừa vang lên từ dưới hố, cộng với vũng máu đó chính là từ con Cự Ngạc này mà ra, đó là do một con mắt của nó đã bị Bắc Trạch Tiếu Nguyệt đánh bị thương.
- Không xong rồi, ở đây còn có Sa Mạc Cự Ngạc nữa ư, có khi có cả ổ nữa chứ !!!
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt bỗng nhiên biến sắc. Bản thân Cự Ngạc chỉ là linh thú cấp độ chuẩn mà thôi, chỉ cần có tu vi Võ sĩ đỉnh cao hoặc là Võ sư sơ giai là có thể sánh bằng. Nhưng điều khiến cho hắn khẩn trương chính là, mấy cái thứ này không bao giờ chịu đi một mình hết, chúng bình thường vẫn thường sống theo bầy đàn. Thậm chí có tộc đàn khủng bố tới mức có cao giai Cự Ngạc ở trong đó.
Rống…!
Đầu Cự Ngạc này gào rú lên một tiếng, sau đó quanh thân nó quang mang thổ địa rung động liên hồi. Từ trong bùn đất từng con từng con Cự Ngạc dần dần chui ra. Chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện hơn mười con Sa Mạc Cự Ngạc. Bắc Trạch Khiếu Nguyệt đoán không sai, cái hốc cây đó chính là một sào huyệt của Sa Mạc Cự Ngạc. Cũng bởi nơi đây có bãi ghềnh, dã thú trong rừng thường hay đến nơi này uống nước. Đối với Sa Mạc Cự Ngạc mà nói, đó chính là nguồn cung cấp thực ăn cho chúng, thế nên chúng mới đóng quân tại chỗ này, phát triển thành một tộc đàn nhỏ.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt thả ra một ngụm ác khí, chỉ hơn mười con linh thú Cự Ngạc cấp độ chuẩn thì chẳng có chút uy hiếp nào với hắn hết. Hắn xuất thủ như điện, cũng chẳng cần phải dùng đến binh khí làm gì, chỉ cần huy tay một cái liền có thể dễ dàng đánh chết cả mười đầu Cự Ngạch này. Chỉ có con Cự Ngạc bị mù một mắt kia còn biết nhìn thời cơ, biết điều chui ngay vào trong nước mà chạy thoát.
Sau khi giải quyết xong đám Sa Mạc Cự Ngạc, Bắc Trạch Khiếu Nguyệt chậm rãi tỉ mỉ tra xét bốn phía, nhưng thủy chung vẫn không có phát hiện tung tích của Lý Lân.
- Chi…!!!
Từ trên bầu trời truyền xuống một tiếng chim hống, một con Hắc Ưng đang bay lượn trên không đáp xuống, mục tiêu chính là Bắc Trạch Khiếu Nguyệt đang đứng trên bờ sông…
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt biến sắc, thân thể cấp tốc tránh khỏi sự tấn công của Hắc Ưng.
- Tam giai linh thú, Liệt Hỏa Lôi Ưng! Không nghĩ tới lại có thể gặp được ở nơi này.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt nhìn Liệt Hỏa Lôi Ưng với ánh mắt nóng bỏng cùng tiếc hận vô cùng. Liệt Hỏa Lôi Ưng là một loài linh thú phi hành thường thấy ở Hắc Thủy sâm lâm. Bởi vì địa bàn chúng kiếm ăn rất rộng, thường phải bay ra bên ngoài Hắc Thủy sâm lâm, cho nên cũng rất hay bị nhân loại bắt được. Nếu như ở một nơi khác mà gặp được nó thì Bắc Trạch Khiếu Nguyệt chắc chắn sẽ dùng mọi biện pháp của hắn để có thể bắt được nó, sau đó huấn luyện nó thành vật cưỡi cho bản thân. Thế nhưng ở đây thì bất đồng, cao giai linh thú ở sông Hắc Thủy này vô cùng nhiều. Chỉ cần động thủ gây ra động tĩnh hơi lớn một chút liền có thể đưa tới một lượng lớn linh thú. Bởi thế, dù hắn muốn có một con phi hành linh thú nhưng cũng phải cố gắng nín nhịn lại. Ở chỗ này bắt linh thú đối với hắn không phải là một chuyện tốt lành gì.
Chi….!
Liệt Hỏa Lôi Ưng tấn công không có hiệu quả, liền trốn lên bầu trời, đôi ưng nhãn vẫn luôn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào Bắc Trạch Khiếu Nguyệt.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt không thể chạm được vào nó, nên không thèm công kích nữa, chỉ chờ đợi mà thôi. Hai tay hắn ngập tràn thủy lam chân khí oanh kích bốn phía. Bởi hắn tin rằng Lý Lân không thể nào trốn khỏi khu vực này được, chẳng qua không biết được hắn đang trốn ở nơi nào. Vì thế hắn chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất là đánh phá những nơi mà địch nhân có thể ẩn giấu được mà thôi.
Nhưng vào lúc này, trên mặt nước lại xuất hiện một dòng xoáy, càng lúc lại càng mở rộng.
- Phốc xuy!
Một cái đầu dữ tợn từ trong nước thò ra, ngay sau đó thân thể nó liền trồi ngay lên khỏi mặt nước. Dài khoảng mười thước, lân giáp màu xám lóe lên những tia âm u, lợi trảo sắc bén tràn đầy mùi máu tanh.
Gr……ào!
Một tiếng rống to vang lên dọa cho Bắc Trạch Khiếu Nguyệt sợ hãi.
- Hỏng rồi, là tam giai Cự Ngạc!
Khuôn mặt hắn bỗng biến sắc. Sa Mạc Cự Ngạc tuy chỉ là linh thú cấp độ chuẩn, nhưng mà chúng có số lượng vô cùng to lớn, cuộc sống trong hai hoàn cảnh khiến cho chúng có thể thích ứng được với những môi trường vô cùng khắc nhiệt. Có những con phải trải qua những trận chém giết không ngừng mới có thể tiến giai được, trở thành vương giả của tộc đàn. Trong cơ thể của chúng cũng có huyết mạch của Viễn Cổ Cự Long, chỉ cần một ngày kia phá vỡ được hạn chế của chủng tộc, thì Cự Ngạc sẽ mở được ra được con đường tiến hóa của huyết mạch, tiềm lực to lớn vô cùng. Mà tam giai Cự Ngạc thì hình dáng đã lớn hơn không ít, đầu của chúng cũng có xu hướng tiến hóa cho giống Viễn Cổ Cự Long, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn.
Uỳnh..uỳnh!
Từng con Cự Ngạc tam giai lần lượt chui lên, hóa ra đây là một tộc đàn chỉ gồm các con tam giai mà thôi. Loại chuyện này quả thực đã đi ngược lại với lẽ thường.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt càng đau đầu hơn. Hắn chẳng quan tâm tới Lý Lân làm gì nữa, chỉ mong sao có thể rời khỏi nơi này thật nhanh mà thôi. Chưa bao lâu đã thấy xuất hiện một đàn tam giai linh thú rồi, không biết cứ ở đây thêm một lúc thì một đống linh thú tứ giai có thể xuất hiện hay không? Tứ giai linh thú đã vượt qua hẳn Tiên Thiên chi cảnh rồi. Mà thực lực linh thú khi đạt tới Tiên Thiên thì phải mạnh hơn nhân loại, như Bắc Trạch Khiếu Nguyệt với tu vi nhất phẩm vương tọa đến con tứ giai linh thú yếu nhất cũng khó mà có thể đối phó nổi.
Chi….!
Liệt Hỏa Lôi Ưng đang bay lượn trên bầu trời bỗng dưng lại phát động công kích, điên cuồng giết tới Bắc Trạch Khiếu Nguyệt. Con Liệt Hỏa Lôi Ưng này đã là tam giai linh thú đỉnh cao, hơn nữa với lợi trảo sắc bén cùng thú thể cường hãn của nó, tuy không giết được nhất phẩm vương tọa nhưng mà cuốn chân hắn là chuyện đơn giản như đan rổ vậy.
Phù….!
Liệt Hỏa Lôi Ưng phun ra một ngọn lửa màu tím, quỷ dị ở chỗ phiến hỏa diễm này lại lặp lòe lôi quang chớp động, lực sát thương dường như vô cùng lớn.
Lôi Hỏa, chính là thiên phú kỹ năng của Liệt Hỏa Lôi Ưng. Linh thú không giống với nhân loại, nó sẽ không biết thế nào gọi là luyện đan, cũng không luyện khí. Linh thú chỉ có thể nhờ vào bản năng, chính là thu nạp thiên địa linh khí, chỉ có số ít có thiên phú dị bẩm trong huyết mạch mới có thể thu được truyền thừa ký ức và công pháp mà thôi. Thế nhưng linh thú cũng có chỗ hơn xa nhân loại, đó chính là thiên phú kỹ năng của chúng. Chỉ cần có thể lĩnh ngộ thì uy lực vô cùng to lớn. Tựa như Lôi Hỏa của Liệt Hỏa Lôi Ưng, nhiệt độ cực cao nhưng lại chứa thêm hiệu quả bạo tạc của thiên lôi nữa, khiến cho lực sát thương càng trở nên khủng bố hơn.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt lấy ra một thanh trường thương, rót chân khí vào đó, thân thương thẳng căng, rồi bắn cây thương thẳng về phía Lôi Ưng đang bay trên bầu trời, sau đó cả người hắn nhanh như thiểm điện chạy mất dép về phía khác.
Trốn! Đối với một đàn linh thú cao giai thì hành vi liều mạng quả là não tàn.
Rống…!
Ba mươi mấy con Cự Ngạc đồng thanh rống lên, từ cái miệng đỏ lòm phóng ra những quả cầu gai, dày đặc bắn tới Bắc Trạch Khiếu Nguyệt đang bỏ chạy.
Sắc mặt của Bắc Trạch Khiếu Nguyệt càng khó coi hơn, nhưng quả cầu gai này khác biệt vô cùng so với nỏ tiễn, bởi nó chính là thần thông của tam giai linh thú lĩnh ngộ được, Sa Kiếm, ẩn chứa trong nó là linh lực và ý chí của linh thú. Uy lực của nó tuy không mạnh được như cao thủ Tiên Thiên, nhưng mà cũng đã vượt qua được một kích toàn lực của cao thủ Võ Tông đỉnh cao rồi.
Uỳnh…!
Bắc Trạch Tiếu Nguyệt lại dùng lại chiêu cũ, một bộ chiến giáp màu lam bằng chân khí lại lần nữa bao bọc lấy thân thể hắn. Hắn đột phá cảnh giới Tiên Thiên cũng chưa lâu cho nên chiến giáp chân khí cũng không thể nào ngưng thực hết được. Đối phó với nỏ tiễn dùng trong quân đội thì vô cùng thoải mái, nhưng mà đụng phải mấy thứ kinh khủng như cầu gai này thì vẫn còn chưa đủ.
Bành, bành, bành…!
Cầu gai liên tiếp đánh vào áo giáp chân khí của hắn, khiến cho ánh sáng bên ngoài của chiến giáp không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan.
Sắc mặt Bắc Trạch Tiếu Nguyệt càng khẩn trương hơn, bởi đám Cự Ngạc đang chuẩn bị cho đợt công kích thứ hai. Hắn chưa thể thoát khỏi tầm bắn cũng bởi bị Lôi Ưng quấy rầy.
Hắn cố nén đau lòng, từ trong túi không gian lấy ra hơn mười khỏa đan dược, rồi ném vào miệng, khải giáp lam sắc bằng chân khí đang có ý muốn tan biến thì bỗng đại phóng quang mang, quang mang chiếu tới đâu thì cầu gai vỡ vụn tới đó.
Rống!
Phía sau ba mươi con Cự Ngạc, bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu khổng lồ nhoi lên. Từ kích cỡ của đầu nó, thì chắc chắn thân hình nó chí ít cũng quá 20 thước.
- Ngu ngốc! Nhiều thú như thế mà không ngăn nổi một tên nhân loại!
Một âm thanh non nớt truyền tới, ngữ điệu có chút cứng ngắc, dường như khó có thể thích ứng được với ngôn ngữ của nhân loại.
Bắc Trạch Kiếu Nguyệt đang chạy thục mạng cũng không cảm thấy buồn cười, trái lại linh hồn sắp rụng tới nơi. Có thể mở miệng nói được ngôn ngữ nhân loại thì chỉ có thể là linh thú đã ngoài tứ giai mới có thể làm được. Mà linh thú ngoài tứ giai không phải là thứ hắn có thể đụng nổi.
Rống…!
Ba mươi mấy con tam giai Cự Ngạc ủy khuất cúi đầu. Đây chính là nhân loại cấp bậc Tiên Thiên đó, tương đương với cảnh giới tứ giai linh thú. Có thể khiến cho hắn phải chật vật như vậy đã rất khá rồi, nếu như có thể giết được hắn dễ dàng thì quá coi thường sự sai biệt thực lực của Hậu Thiên và Tiên Thiên rồi.
- Chờ đấy, bản thống lĩnh tự mình giết hắn, dám đồ sát thú trên địa bàn của lão tử, thực sự là gan chó.
Cự Ngạc nhảy một cái đã vượt qua chục thước, nhưng thân thể khổng lồ của nó chẳng những không ảnh hưởng đến tính linh hoạt, mà tốc độ còn nhanh dị thường.
- A…!
Bắc Trạch Tiếu Nguyệt hét lên một tiếng thét dài, trên mặt hiện lên từng tia hối hận, không nghĩ tới báo ứng lại tới nhanh như vậy, một phút trước hắn còn nghĩ rằng Lý Lân trên trời có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại chạy vào. Giờ thì hay rồi, chính hắn lại bị một đầu tứ giai linh thú đuổi cho phải chạy thục mạng.
Ở phía xa, Hách Liên Chiến đang chiếm thế thượng phong khi giao thủ với Thiết Giáp Vệ. Tuy Thiết Giáp Vệ cũng là nhị phẩm vương tọa, nhưng bởi vì vấn đề ý thức nên nó chỉ có thể phát huy ra chiến lực của nhất phẩm vương tọa đỉnh phong mà thôi. Hách Liên Chiến sở dĩ không vội giải quyết nó, bởi hắn muốn thông qua chiến đấu để có thể hiểu rõ bí mật của Thiết Giáp Vệ.
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt thét dài một tiếng, Hách Liên Chiến cho rằng hắn đã giải quyết được Lý Lân, lên tiếng nhắc nhở mình nhanh lên một chút. Tuy rằng vẫn có chút tiếc nuối khi chưa tìm hiểu rõ được bí mật của Thiết giáp vệ, nhưng cũng đành phải cố gắng tìm hiểu bí mật trên thi thể mà thôi.
Hách Liên Chiến bắt đầu nặng tay hơn, áp lực đè lên Thiết Giáp vệ càng tăng thêm. Nó chiến đấu chỉ là nhờ vào bản năng võ đạo mà thôi, ý thức bản thân không hề có nên không thể nào nhìn ra được chiến pháp biến hóa không ngừng của đối phương.
Hách Liên Chiến cố ý lộ ra sơ hở để cho Thiết Giáp Vệ toàn lực tấn công.
- Tới hay lắm!
Trên người Hách Liên Chiến Chiến tuôn trào ra đại lượng chân khí màu hồng, dựa vào chiến giáp chân khí để ngạnh kháng một kích kia của Thiết Giáp Vệ. Cùng lúc đó nắm tay ẩn chứa chân khí vô cùng hung bạo của gã đánh thẳng lên ngực của Thiết Giáp Vệ.
Răng rắc...!
Trên thiết giáp vang lên âm thanh vỡ vụn, một dấu quyền liền hiện lên trên ngực của Thiết Giáp Vệ. Cả người Thiết Giáp Vệ giống như bị đại pháo oanh kích một phát vậy. Ngay khi Hách Liên Chiến Chiến muốn ra chiêu kết thúc thì thân ảnh chật vật của Bắc Trạch Khiếu Nguyệt ở phía xa xa bỗng nhiên xuất hiện.
- Chạy mau, là tứ giai linh thú đó!
Bắc Trạch Khiếu Nguyệt thét lớn.
Cũng không cần Bắc Trạch Khiếu Nguyệt phải nhắc nhở thì Hách Liên Chiến Chiến cũng đã nhìn thấy được thân ảnh khổng lồ đang dần tiến về phía này, vẻ mặt đắc ý sau khi đánh bại Thiết Giáp Vệ của gã ngay tức khắc cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.