Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)
Chương 61
Đại Giang Lưu
09/06/2021
Lê Dạ không phải say quá, Tần Liệt Dương nói chuyện với anh, được một hồi thì ngủ mất. Lúc tỉnh lại nghe thấy bên ngoài có thanh âm nói chuyện rất quen thuộc.
Thím Lý vẫn không thay đổi được thói quen nói lớn của mình, “Đứa nhỏ này, đi nhiều năm như vậy chỉ biết gọi điện về, trở về cũng không nói một tiếng, làm thím không biết nên chẳng có thu dọn nhà chút nào, ngược lại còn chạy đến nhà ngài uống rượu. Chờ nó tỉnh xem thím mắng nó thế nào, thím và chú Lý của nó ngày nào cũng nhớ nó, cũng không biết nói một tiếng.”
Lý Đại Tráng ở một bên khuyên bà, “Bà nói nhỏ chút, nó còn đang ngủ. Đang say đi ngủ không nên đánh thức nếu không dễ đau đầu.”
Giọng của thím Lý thật sự nhỏ lại, chỉ là bắt đầu nói móc châm chọc: “Ây du, ông vậy mà có kinh nghiệm nhỡ. Tam Đại Gia mau phân xử cho cháu, hồi trước ổng mỗi ngày lái xe không có nhà, cháu ngống trông ổng có thể sớm ngày về hưu, trong nhà có đàn ông, không lo chuyện bất ngờ. Hai năm này Bàn Tử có thể đi làm, không cần ổng lái xe kiếm tiền nữa, ổng cuối cùng có thể ở nhà nghỉ ngơi, lại bắt đầu uống rượu, còn nói cái gì mà hồi trẻ phải lái xe muốn uống cũng không dám uống, già rồi phải uống bù. Hiện giờ thành tên nát rượu, mỗi ngày không uống hai ba lượt ngủ không ngon.”
Tam Đại Gia hiển nhiên rất quen thuộc bọn họ cãi vả, chỉ cười nói, “Uống ít chút thì không sao, đừng uống nhiều là được.”
Chú Lý ở một bên nói, “Trong lòng cháu hiểu rõ. Chỉ là nhàn rỗi không có gì làm, muốn kiếm gì đó làm đỡ buồn chán, các anh em cũ người thì bỏ đi, người qua đời, người lo làm việc, bên cạnh không còn ai, muốn đánh bài cũng không có người, uống chút rượu giải trí thôi.”
Chú vừa nói xong, thím Lý cũng không lầu bầu nữa, thở dài nói, “Anh nói xem nếu bây giờ chú em Lê còn sống, tốt biết bao nhiêu. Hai vợ chồng nó đều là người tốt, Lê Dạ sẽ không vất vả như vậy, mấy năm này đều ở bên ngoài làm công.”
Chú Lý nói bà, “Đừng nhắc tới tốt hơn, bà không thấy tụi nhỏ đang sống rất tốt sao, trắng tròn không gầy, cuộc sống hẳn tốt. Chẳng lẽ trưởng thành nặng cả trăm kg như con trai chúng ta mới coi là tốt, không phải bà cứ luôn chế nó béo à.”
Thím Lý phỉ nhổ chú, “Đàn ông đều lơ là sơ suất, béo chút không thiệt thòi thì thôi đi, vợ đâu. Cháu nội ông cũng bảy tuổi rồi, Bàn Tử chỉ lớn hơn Lê Dạ ba tuổi, lúc Bàn Tử bằng tuổi Lê Dạ con cũng bốn tuổi rồi. Lê Dạ đã ba mươi rồi mà vẫn chưa có vợ, còn nói tốt. Nó lúc nào cũng chỉ nói chuyện vui chưa bao giờ than vãn gì, ai biết cuộc sống thế nào? Đúng rồi, sao Lê Diệu không về chung, cũng không biết thằng nhóc đó học xong chưa? Hay là vẫn khiến Lê Dạ khổ cực lo cho nó, nếu tốt nghiệp rồi thì tốt, tiến sĩ nhất định kiếm được nhiều tiền, đến lúc đó Lê Dạ được nhờ rồi, mua cho nó cái nhà cưới vợ.”
Lê Dạ ở trong phòng nghe nửa ngày, ban đầu chỉ là thổn thức, nhưng sau khi nhắc tới Lê Diệu, khó tránh khỏi khó chịu trong lòng, mặc dù anh nói giữa bọn họ không còn quan hệ gì, cũng có chút không chịu được ―― Anh thấy uất ức. Anh hi sinh nửa đời người nuôi dưỡng ra đứa em trai vong ân bội nghĩa vì tiền mà bỏ mặc sống chết của anh, mỗi lần nghĩ đến anh đều không thể giữ được bình tĩnh.
Anh ở trên giường trở mình, thím Lý rất thính tai, nghe thấy liền nói, “Có tiếng động, chắc là dậy rồi.” Nói xong kéo màn đi vào, đúng lúc hai người nhìn mặt đối mặt. Lê Dạ nhìn bà cô này, giọng nói tuy rằng vẫn mạnh mẽ vang dội, nhưng người đã béo lên nhiều, trước kia bà vừa gầy vừa lợi hại, bây giờ là một bà cô trắng trắng tròn tròn, nhìn rất hòa ái.
Lê Dạ cố giấu cảm xúc của mình, nói với bà một câu, “Thím, thím tới rồi, cháu khát nước.”
Thím Lý vừa nãy phàn nàn quá chừng, vậy mà vào xong thay đổi thành nụ cười vô cùng hiền lành, nói với anh, “Tam Đại Gia nấu chè đậu xanh cho cháu nè, ngâm trong giếng nước cho mát, để thím bưng vào cho cháu. Lê Dạ à, muốn nôn thì cứ nôn, đừng chịu đựng làm gì nhé.”
Lê Dạ vừa nói vừa xuống giường, đỡ bà cô, “Không cần đâu, rượu nho uống ngon lắm. Không khác gì uống mật ong.”
Chú Lý cũng chen vào, vừa nhìn anh vừa nói, “Cũng nhờ cháu đó, do gặp cháu Tam Đại Gia mới đem ra đó. Rượu đó là ổng ủ cho chú, nửa tháng trước chú nói ổng lấy bình rượu đó ra mà ổng không chịu.”
Lê Dạ biết mọi người thương anh, cười hì hì.
Thím Lý bưng tô chè đậu xanh vào rất nhanh, đưa tô cho anh ăn, theo dõi anh ăn xong, ăn xong lại cho anh thêm chén nữa. Buổi trưa có Tiểu Châu, nhóm người Tam Đại Gia có nhiều chuyện không tiện hỏi, giờ mới bắt đầu hỏi, sao bây giờ anh trở về, hiện tại làm gì, có bạn gái chưa? Lê Diệu tốt nghiệp chưa, đang làm cái gì?
Lê Dạ không tiện nói ra chuyện của Lê Diệu, tuy hai người đã cắt đứt quan hệ, cũng không nghĩ sau này sẽ qua lại, nhưng hai người đều họ Lê, Lê Diệu không biết xấu hổ, nhưng ba mẹ anh vẫn cần thể diện! Nói ra loại chuyện thế này sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng nhà bọn họ. Anh mới nói qua loa chuyện cũ, rồi kể về hiện tại: “Cháu đang theo thầy học vẽ, sau này chuẩn bị học sơn mài, không chạy xe nữa.”
Thím Lý vỗ tay nói: “Không lái xe nữa rất tốt, chú của cháu lái xe làm thím lo lắng cả đời.” Chú Lý nghĩ đến nhiều thứ hơn, “Trường học đáng tin không? Thứ này có thể nuôi sống bản thân không?”
“Đáng tin, Tiểu Lục tìm cho cháu.” Anh không dùng tên Tần Liệt Dương, mọi người ở đây đã quen gọi hắn là Tiểu Lục.
Nghe tên Tiểu Lục mọi người rất ngạc nhiên, “Cháu còn liên lạc với nó à. Đúng rồi, lúc người nhà nó tới đón có nói nhà nó ở Bắc Kinh, thật trùng hợp, Tiểu Lục giờ sao rồi?”
“Sống rất tốt, quản lý xí nghiệp nhà hắn, rất giỏi giang.” Lê Dạ không nghĩ cần giấu giếm những điều này, nói xong anh chợt nhớ ra trước khi ngủ Tần Liệt Dương hình như có nói hắn sẽ chạy tới? Không biết là anh nghe nhầm hay nằm mơ nữa! Không phải hắn rất bận rộn sao? Anh không chắc lắm, nên không nói thêm.
Thím Lý nhắc tới Tần Liệt Dương chợt đập chân nói, “Vậy nhất định không thành vấn đề, thằng nhọc Tiểu Lục này thím biết, tuy nó là xấu tính nhưng đối với Lê Dạ tốt nhất…”
Hàn huyên nửa ngày Tiểu Châu mới về, cả người đầy mồ hôi, thấy Lê Dạ lập tức nói, “Anh tỉnh rồi, trong nhà đã thu dọn sạch sẽ, Lê Dạ anh qua nhìn thử xem.” Cậu lau mồ hồi nói, “Giám đốc Tần muốn tới, em không chắc là sếp có ngủ được không.”
Gian nhà nhìn sơ qua thì có vẻ cũng lớn, thu dọn xong mới phát hiện, bốn vách tường đều xài giấy báo dán lên, thời gian lâu rồi nên vừa ố vừa nát, thời gian lâu rồi nên vừa ố vừa nát, cậu không dám tùy tiện đụng vào, vội vã tìm hồ dán tu sửa lại những chỗ có vấn đề. Còn đồ dùng cũ kỹ trong nhà thì quên đi, cái giường có một mét năm, ván cứng, đừng nói là nệm lò xo, ngay cả cái chiếu cũng không có, cậu mua tạm ba cái đệm mỏng để lót, nhưng cảm thấy cũng không thoải mái hơn bao nhiêu. Tần Liệt Dương nổi tiếng thần kinh, tuy cậu chưa bị dính lần nào nhưng vẫn thấy sợ.
Tam Đại Gia lúc này chợt nhớ ra, vỗ đầu, “Đúng rồi, cậu ấy có nhờ ông nhắn với cháu, cậu ấy đi thu dọn nhà của cháu, nói buổi chiều có một người họ Tần đến. Ông quên mất. Giám đốc Tần là ai vậy?”
Mọi người đã nghe rồi nên Lê Dạ cũng không cần giấu, “Chính là Tiểu Lục.”
Thím Lý vừa nghe Tiểu Lục sắp đến rất bất ngờ, lập tức sốt ruột đứng dậy, “Đàn ông con trai như cháu làm sao biết dọn dẹp, để thím đi xem. Lão Lý, ông đi mua ít rau ít thịt, mấy giờ tới? Đến lúc đó chúng ta cùng ăn.”
Cho nên lúc Tần Liệt Dương chạy xe hơn năm tiếng đồng hồ hết nửa ngày trên đường rốt cuộc cũng tới được nơi lưu lại rất rõ ràng trong ký ức của hắn nhưng chưa từng trở lại, thì nhìn thấy trong sân đất đèn đuốc sáng trưng, không chỉ có Lê Dạ với Tiểu Châu, có chú thím Lý Bàn Tử, còn có Tam Đại Gia và chú Lục. Hắn nhìn lướt qua một lượt ngôi nhà đã lâu rồi không thấy, phát hiện mọi thứ đều y chang như trong trí nhớ của hắn, giống như hắn chưa bao giờ rời khỏi.
Trong sân đặt cái bàn bát tiên của nhà họ Lê, bày đầy đồ ăn trên đó, hắn vào cửa vừa lúc gặp Bàn Tử đang bưng đồ ăn ra, tên to con này vừa thấy hắn thì hết hồn, sau đó híp mắt quan sát hắn.
Tần Liệt Dương lập tức nói, “Càng mập ánh mắt càng lợi hại nhỉ?”
Bàn Tử trực tiếp cho hắn một quyền, “Tiểu Lục đã về.” Đầu tiên cậu hô lên, sau đó lại quay sang nói với Tần Liệt Dương, “Cậu thay đổi nhiều thật đó, nhìn sơ là biết tinh anh, nếu không phải gặp nhau ở đây tôi cũng không dám nhận người quen á. Sao bây giờ cậu cao thế, tôi nhớ lúc cậu đi có 1m73 thôi mà.”
Sau đó mọi người bu lại hỏi hắn đủ thứ, may mà có thím Lý đuổi mọi người đi, để Lê Dạ dẫn hắn vào trong tắm rửa thay quần áo. Ở đây làm gì có người giúp việc, thật ra hắn ở trong bóng tối mò mẫm cũng có thể biết được chỗ nào bị lõm chỗ nào bị lồi, chỉ là hắn trông thấy Lê Dạ không có ngồi xe lăn nên hắn hơi lo lắng.
Chờ Lê Dạ dẫn hắn vào trong thay quần áo, hắn mới hỏi, “Sao không ngồi xe lăn? Không đau chân hả?”
“Cũng được,” Lê Dạ đưa quần áo cho hắn, “Ngồi nhiều chứ không đi bao nhiêu, Tam Đại Gia dẫn anh qua nhà ông, sau đó mọi người cũng đến, không muốn khiến mọi người lo lắng.”
Tần Liệt Dương gật đầu, nhanh chóng cởi áo sơmi, lộ ra cơ thể cường tráng, Lê Dạ tìm được một cái áo thun trong tủ quần áo đưa cho Tần Liệt Dương, Tần Liệt Dương cầm áo nhưng không mặc vào, nghênh ngang lắc cái áo trước mặt anh, “Nè, anh muốn ăn cá không.”
Lê Dạ thoáng cái cảm giác không khí trong căn phòng nho nhỏ này ngưng đọng lại. Anh vỗ Tần Liệt Dương một cái, “Đi ra ngoài thôi, mọi người đang chờ kìa.”
Tần Liệt Dương đứng một chỗ không nhúc nhích, “Tôi muốn ăn cá, làm sao bây giờ? Tôi thấy bên ngoài không có cá.”
Lê Dạ với hắn không biết làm sao, thở dài, đứng một chỗ không nhúc nhích. Tần Liệt Dương ngầm hiểu, trực tiếp cúi đầu gặm một cái. Lúc này bên ngoài đứng đầy người, tất nhiên không thích hợp hôn sâu, chỉ lướt qua rồi ngừng, có điều như vậy cũng đủ khiến Tần Liệt Dương vui vẻ, ít nhất Lê Dạ không bài xích, anh chỉ xấu hổ thôi.
Không ngờ sau khi hắn gặm xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy chú Lục đứng ngay cửa, bốn mắt nhìn nhau, chú Lục rất bình tĩnh nhìn hắn, hắn gật đầu với ông, không ai có biểu cảm gì đặc biệt.
Chờ mặc xong quần áo ra ngoài, bên ngoài đã dọn xong đồ ăn, mọi người vô cùng náo nhiệt, tất nhiên là tâm sự những chuyện đã xảy ra trong mười mấy năm nay, còn có người hỏi làm sao Tần Liệt Dương và Lê Dạ gặp lại nhau. Tần Liệt Dương là người thông minh cỡ nào, không cần đoán cũng biết, ngay cả xe lăn Lê Dạ cũng không dám ngồi, làm sao nói chuyện đó ra.
Hắn cười cười nói, “Không phải tôi kinh doanh nhà xưởng may quần áo sao? Anh ấy vận chuyển hàng hóa cho chúng tôi, trùng hợp lần đó tôi đi thị sát gặp được anh ấy.”
Lê Dạ lập tức thở phào nhẹ nhỏm, mọi người đều nói đúng là duyên phận, duyên phận, Tần Liệt Dương cũng cười theo, rượu được ba tuần, Tần Liệt Dương thấy chú Lục đứng dậy đi WC sau đó ra ngoài hút điếu thuốc, hắn cũng đi theo.
Không ngờ chú Lục vừa thấy hắn liền nói, “Gạt người chứ gì. Còn tình cờ gặp nhau, từ mười lăm năm trước ông đã biết chú mày không tốt lành gì.” Ông hít một hơi, “Năm đó ở trong rừng, chú mày nhìn thấy không ít nhỉ.”
Lần đầu tiên sau khi trưởng thành Tần Liệt Dương có cảm giác quẫn bách, khi đó lúc nửa đêm hắn đích thật có chạy vào rừng, hắn cũng không biết khi đó cái gì đã thu hút sự chú ý của hắn một cách mãnh liệt, hắn còn cho rằng không ai biết.
Chú Lục không để ý đến hắn, chỉ lo hút cho xong điếu thuốc, nhìn thẳng hắn nói, “Được rồi, hai chúng ta đều bị chú mày thấy hết, còn nhìn nhiều lần, nếu không phải Tam Đại Gia ngăn cản, ông đã sớm đập chú mày rồi. Hôm nay chỉ nhìn thấy chú mày hôn môi, vẫn là chú mày được lời.”
Nói xong, chú Lục đi vào trong. Đúng thật là… rõ ràng là kiểu làm việc không thèm quan tâm gì cả.
Tần Liệt Dương đứng thêm một hồi, vừa hút thuốc vừa ngẫm lại xong cười nhẹ, đúng là hắn có lời.
Thím Lý vẫn không thay đổi được thói quen nói lớn của mình, “Đứa nhỏ này, đi nhiều năm như vậy chỉ biết gọi điện về, trở về cũng không nói một tiếng, làm thím không biết nên chẳng có thu dọn nhà chút nào, ngược lại còn chạy đến nhà ngài uống rượu. Chờ nó tỉnh xem thím mắng nó thế nào, thím và chú Lý của nó ngày nào cũng nhớ nó, cũng không biết nói một tiếng.”
Lý Đại Tráng ở một bên khuyên bà, “Bà nói nhỏ chút, nó còn đang ngủ. Đang say đi ngủ không nên đánh thức nếu không dễ đau đầu.”
Giọng của thím Lý thật sự nhỏ lại, chỉ là bắt đầu nói móc châm chọc: “Ây du, ông vậy mà có kinh nghiệm nhỡ. Tam Đại Gia mau phân xử cho cháu, hồi trước ổng mỗi ngày lái xe không có nhà, cháu ngống trông ổng có thể sớm ngày về hưu, trong nhà có đàn ông, không lo chuyện bất ngờ. Hai năm này Bàn Tử có thể đi làm, không cần ổng lái xe kiếm tiền nữa, ổng cuối cùng có thể ở nhà nghỉ ngơi, lại bắt đầu uống rượu, còn nói cái gì mà hồi trẻ phải lái xe muốn uống cũng không dám uống, già rồi phải uống bù. Hiện giờ thành tên nát rượu, mỗi ngày không uống hai ba lượt ngủ không ngon.”
Tam Đại Gia hiển nhiên rất quen thuộc bọn họ cãi vả, chỉ cười nói, “Uống ít chút thì không sao, đừng uống nhiều là được.”
Chú Lý ở một bên nói, “Trong lòng cháu hiểu rõ. Chỉ là nhàn rỗi không có gì làm, muốn kiếm gì đó làm đỡ buồn chán, các anh em cũ người thì bỏ đi, người qua đời, người lo làm việc, bên cạnh không còn ai, muốn đánh bài cũng không có người, uống chút rượu giải trí thôi.”
Chú vừa nói xong, thím Lý cũng không lầu bầu nữa, thở dài nói, “Anh nói xem nếu bây giờ chú em Lê còn sống, tốt biết bao nhiêu. Hai vợ chồng nó đều là người tốt, Lê Dạ sẽ không vất vả như vậy, mấy năm này đều ở bên ngoài làm công.”
Chú Lý nói bà, “Đừng nhắc tới tốt hơn, bà không thấy tụi nhỏ đang sống rất tốt sao, trắng tròn không gầy, cuộc sống hẳn tốt. Chẳng lẽ trưởng thành nặng cả trăm kg như con trai chúng ta mới coi là tốt, không phải bà cứ luôn chế nó béo à.”
Thím Lý phỉ nhổ chú, “Đàn ông đều lơ là sơ suất, béo chút không thiệt thòi thì thôi đi, vợ đâu. Cháu nội ông cũng bảy tuổi rồi, Bàn Tử chỉ lớn hơn Lê Dạ ba tuổi, lúc Bàn Tử bằng tuổi Lê Dạ con cũng bốn tuổi rồi. Lê Dạ đã ba mươi rồi mà vẫn chưa có vợ, còn nói tốt. Nó lúc nào cũng chỉ nói chuyện vui chưa bao giờ than vãn gì, ai biết cuộc sống thế nào? Đúng rồi, sao Lê Diệu không về chung, cũng không biết thằng nhóc đó học xong chưa? Hay là vẫn khiến Lê Dạ khổ cực lo cho nó, nếu tốt nghiệp rồi thì tốt, tiến sĩ nhất định kiếm được nhiều tiền, đến lúc đó Lê Dạ được nhờ rồi, mua cho nó cái nhà cưới vợ.”
Lê Dạ ở trong phòng nghe nửa ngày, ban đầu chỉ là thổn thức, nhưng sau khi nhắc tới Lê Diệu, khó tránh khỏi khó chịu trong lòng, mặc dù anh nói giữa bọn họ không còn quan hệ gì, cũng có chút không chịu được ―― Anh thấy uất ức. Anh hi sinh nửa đời người nuôi dưỡng ra đứa em trai vong ân bội nghĩa vì tiền mà bỏ mặc sống chết của anh, mỗi lần nghĩ đến anh đều không thể giữ được bình tĩnh.
Anh ở trên giường trở mình, thím Lý rất thính tai, nghe thấy liền nói, “Có tiếng động, chắc là dậy rồi.” Nói xong kéo màn đi vào, đúng lúc hai người nhìn mặt đối mặt. Lê Dạ nhìn bà cô này, giọng nói tuy rằng vẫn mạnh mẽ vang dội, nhưng người đã béo lên nhiều, trước kia bà vừa gầy vừa lợi hại, bây giờ là một bà cô trắng trắng tròn tròn, nhìn rất hòa ái.
Lê Dạ cố giấu cảm xúc của mình, nói với bà một câu, “Thím, thím tới rồi, cháu khát nước.”
Thím Lý vừa nãy phàn nàn quá chừng, vậy mà vào xong thay đổi thành nụ cười vô cùng hiền lành, nói với anh, “Tam Đại Gia nấu chè đậu xanh cho cháu nè, ngâm trong giếng nước cho mát, để thím bưng vào cho cháu. Lê Dạ à, muốn nôn thì cứ nôn, đừng chịu đựng làm gì nhé.”
Lê Dạ vừa nói vừa xuống giường, đỡ bà cô, “Không cần đâu, rượu nho uống ngon lắm. Không khác gì uống mật ong.”
Chú Lý cũng chen vào, vừa nhìn anh vừa nói, “Cũng nhờ cháu đó, do gặp cháu Tam Đại Gia mới đem ra đó. Rượu đó là ổng ủ cho chú, nửa tháng trước chú nói ổng lấy bình rượu đó ra mà ổng không chịu.”
Lê Dạ biết mọi người thương anh, cười hì hì.
Thím Lý bưng tô chè đậu xanh vào rất nhanh, đưa tô cho anh ăn, theo dõi anh ăn xong, ăn xong lại cho anh thêm chén nữa. Buổi trưa có Tiểu Châu, nhóm người Tam Đại Gia có nhiều chuyện không tiện hỏi, giờ mới bắt đầu hỏi, sao bây giờ anh trở về, hiện tại làm gì, có bạn gái chưa? Lê Diệu tốt nghiệp chưa, đang làm cái gì?
Lê Dạ không tiện nói ra chuyện của Lê Diệu, tuy hai người đã cắt đứt quan hệ, cũng không nghĩ sau này sẽ qua lại, nhưng hai người đều họ Lê, Lê Diệu không biết xấu hổ, nhưng ba mẹ anh vẫn cần thể diện! Nói ra loại chuyện thế này sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng nhà bọn họ. Anh mới nói qua loa chuyện cũ, rồi kể về hiện tại: “Cháu đang theo thầy học vẽ, sau này chuẩn bị học sơn mài, không chạy xe nữa.”
Thím Lý vỗ tay nói: “Không lái xe nữa rất tốt, chú của cháu lái xe làm thím lo lắng cả đời.” Chú Lý nghĩ đến nhiều thứ hơn, “Trường học đáng tin không? Thứ này có thể nuôi sống bản thân không?”
“Đáng tin, Tiểu Lục tìm cho cháu.” Anh không dùng tên Tần Liệt Dương, mọi người ở đây đã quen gọi hắn là Tiểu Lục.
Nghe tên Tiểu Lục mọi người rất ngạc nhiên, “Cháu còn liên lạc với nó à. Đúng rồi, lúc người nhà nó tới đón có nói nhà nó ở Bắc Kinh, thật trùng hợp, Tiểu Lục giờ sao rồi?”
“Sống rất tốt, quản lý xí nghiệp nhà hắn, rất giỏi giang.” Lê Dạ không nghĩ cần giấu giếm những điều này, nói xong anh chợt nhớ ra trước khi ngủ Tần Liệt Dương hình như có nói hắn sẽ chạy tới? Không biết là anh nghe nhầm hay nằm mơ nữa! Không phải hắn rất bận rộn sao? Anh không chắc lắm, nên không nói thêm.
Thím Lý nhắc tới Tần Liệt Dương chợt đập chân nói, “Vậy nhất định không thành vấn đề, thằng nhọc Tiểu Lục này thím biết, tuy nó là xấu tính nhưng đối với Lê Dạ tốt nhất…”
Hàn huyên nửa ngày Tiểu Châu mới về, cả người đầy mồ hôi, thấy Lê Dạ lập tức nói, “Anh tỉnh rồi, trong nhà đã thu dọn sạch sẽ, Lê Dạ anh qua nhìn thử xem.” Cậu lau mồ hồi nói, “Giám đốc Tần muốn tới, em không chắc là sếp có ngủ được không.”
Gian nhà nhìn sơ qua thì có vẻ cũng lớn, thu dọn xong mới phát hiện, bốn vách tường đều xài giấy báo dán lên, thời gian lâu rồi nên vừa ố vừa nát, thời gian lâu rồi nên vừa ố vừa nát, cậu không dám tùy tiện đụng vào, vội vã tìm hồ dán tu sửa lại những chỗ có vấn đề. Còn đồ dùng cũ kỹ trong nhà thì quên đi, cái giường có một mét năm, ván cứng, đừng nói là nệm lò xo, ngay cả cái chiếu cũng không có, cậu mua tạm ba cái đệm mỏng để lót, nhưng cảm thấy cũng không thoải mái hơn bao nhiêu. Tần Liệt Dương nổi tiếng thần kinh, tuy cậu chưa bị dính lần nào nhưng vẫn thấy sợ.
Tam Đại Gia lúc này chợt nhớ ra, vỗ đầu, “Đúng rồi, cậu ấy có nhờ ông nhắn với cháu, cậu ấy đi thu dọn nhà của cháu, nói buổi chiều có một người họ Tần đến. Ông quên mất. Giám đốc Tần là ai vậy?”
Mọi người đã nghe rồi nên Lê Dạ cũng không cần giấu, “Chính là Tiểu Lục.”
Thím Lý vừa nghe Tiểu Lục sắp đến rất bất ngờ, lập tức sốt ruột đứng dậy, “Đàn ông con trai như cháu làm sao biết dọn dẹp, để thím đi xem. Lão Lý, ông đi mua ít rau ít thịt, mấy giờ tới? Đến lúc đó chúng ta cùng ăn.”
Cho nên lúc Tần Liệt Dương chạy xe hơn năm tiếng đồng hồ hết nửa ngày trên đường rốt cuộc cũng tới được nơi lưu lại rất rõ ràng trong ký ức của hắn nhưng chưa từng trở lại, thì nhìn thấy trong sân đất đèn đuốc sáng trưng, không chỉ có Lê Dạ với Tiểu Châu, có chú thím Lý Bàn Tử, còn có Tam Đại Gia và chú Lục. Hắn nhìn lướt qua một lượt ngôi nhà đã lâu rồi không thấy, phát hiện mọi thứ đều y chang như trong trí nhớ của hắn, giống như hắn chưa bao giờ rời khỏi.
Trong sân đặt cái bàn bát tiên của nhà họ Lê, bày đầy đồ ăn trên đó, hắn vào cửa vừa lúc gặp Bàn Tử đang bưng đồ ăn ra, tên to con này vừa thấy hắn thì hết hồn, sau đó híp mắt quan sát hắn.
Tần Liệt Dương lập tức nói, “Càng mập ánh mắt càng lợi hại nhỉ?”
Bàn Tử trực tiếp cho hắn một quyền, “Tiểu Lục đã về.” Đầu tiên cậu hô lên, sau đó lại quay sang nói với Tần Liệt Dương, “Cậu thay đổi nhiều thật đó, nhìn sơ là biết tinh anh, nếu không phải gặp nhau ở đây tôi cũng không dám nhận người quen á. Sao bây giờ cậu cao thế, tôi nhớ lúc cậu đi có 1m73 thôi mà.”
Sau đó mọi người bu lại hỏi hắn đủ thứ, may mà có thím Lý đuổi mọi người đi, để Lê Dạ dẫn hắn vào trong tắm rửa thay quần áo. Ở đây làm gì có người giúp việc, thật ra hắn ở trong bóng tối mò mẫm cũng có thể biết được chỗ nào bị lõm chỗ nào bị lồi, chỉ là hắn trông thấy Lê Dạ không có ngồi xe lăn nên hắn hơi lo lắng.
Chờ Lê Dạ dẫn hắn vào trong thay quần áo, hắn mới hỏi, “Sao không ngồi xe lăn? Không đau chân hả?”
“Cũng được,” Lê Dạ đưa quần áo cho hắn, “Ngồi nhiều chứ không đi bao nhiêu, Tam Đại Gia dẫn anh qua nhà ông, sau đó mọi người cũng đến, không muốn khiến mọi người lo lắng.”
Tần Liệt Dương gật đầu, nhanh chóng cởi áo sơmi, lộ ra cơ thể cường tráng, Lê Dạ tìm được một cái áo thun trong tủ quần áo đưa cho Tần Liệt Dương, Tần Liệt Dương cầm áo nhưng không mặc vào, nghênh ngang lắc cái áo trước mặt anh, “Nè, anh muốn ăn cá không.”
Lê Dạ thoáng cái cảm giác không khí trong căn phòng nho nhỏ này ngưng đọng lại. Anh vỗ Tần Liệt Dương một cái, “Đi ra ngoài thôi, mọi người đang chờ kìa.”
Tần Liệt Dương đứng một chỗ không nhúc nhích, “Tôi muốn ăn cá, làm sao bây giờ? Tôi thấy bên ngoài không có cá.”
Lê Dạ với hắn không biết làm sao, thở dài, đứng một chỗ không nhúc nhích. Tần Liệt Dương ngầm hiểu, trực tiếp cúi đầu gặm một cái. Lúc này bên ngoài đứng đầy người, tất nhiên không thích hợp hôn sâu, chỉ lướt qua rồi ngừng, có điều như vậy cũng đủ khiến Tần Liệt Dương vui vẻ, ít nhất Lê Dạ không bài xích, anh chỉ xấu hổ thôi.
Không ngờ sau khi hắn gặm xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy chú Lục đứng ngay cửa, bốn mắt nhìn nhau, chú Lục rất bình tĩnh nhìn hắn, hắn gật đầu với ông, không ai có biểu cảm gì đặc biệt.
Chờ mặc xong quần áo ra ngoài, bên ngoài đã dọn xong đồ ăn, mọi người vô cùng náo nhiệt, tất nhiên là tâm sự những chuyện đã xảy ra trong mười mấy năm nay, còn có người hỏi làm sao Tần Liệt Dương và Lê Dạ gặp lại nhau. Tần Liệt Dương là người thông minh cỡ nào, không cần đoán cũng biết, ngay cả xe lăn Lê Dạ cũng không dám ngồi, làm sao nói chuyện đó ra.
Hắn cười cười nói, “Không phải tôi kinh doanh nhà xưởng may quần áo sao? Anh ấy vận chuyển hàng hóa cho chúng tôi, trùng hợp lần đó tôi đi thị sát gặp được anh ấy.”
Lê Dạ lập tức thở phào nhẹ nhỏm, mọi người đều nói đúng là duyên phận, duyên phận, Tần Liệt Dương cũng cười theo, rượu được ba tuần, Tần Liệt Dương thấy chú Lục đứng dậy đi WC sau đó ra ngoài hút điếu thuốc, hắn cũng đi theo.
Không ngờ chú Lục vừa thấy hắn liền nói, “Gạt người chứ gì. Còn tình cờ gặp nhau, từ mười lăm năm trước ông đã biết chú mày không tốt lành gì.” Ông hít một hơi, “Năm đó ở trong rừng, chú mày nhìn thấy không ít nhỉ.”
Lần đầu tiên sau khi trưởng thành Tần Liệt Dương có cảm giác quẫn bách, khi đó lúc nửa đêm hắn đích thật có chạy vào rừng, hắn cũng không biết khi đó cái gì đã thu hút sự chú ý của hắn một cách mãnh liệt, hắn còn cho rằng không ai biết.
Chú Lục không để ý đến hắn, chỉ lo hút cho xong điếu thuốc, nhìn thẳng hắn nói, “Được rồi, hai chúng ta đều bị chú mày thấy hết, còn nhìn nhiều lần, nếu không phải Tam Đại Gia ngăn cản, ông đã sớm đập chú mày rồi. Hôm nay chỉ nhìn thấy chú mày hôn môi, vẫn là chú mày được lời.”
Nói xong, chú Lục đi vào trong. Đúng thật là… rõ ràng là kiểu làm việc không thèm quan tâm gì cả.
Tần Liệt Dương đứng thêm một hồi, vừa hút thuốc vừa ngẫm lại xong cười nhẹ, đúng là hắn có lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.