Chương 12
Vu Tâm Yên
19/06/2018
Thấy Hoàng đế tự mình ôm nàng lên giường nghỉ ngơi, Hạ Ngọc Hạm cả kinh, vội kêu lên: “Thần thiếp thất lễ, còn xin bệ hạ đặt thần thiếp xuống.”
Lưu Dĩnh dừng bước lại, nhướng mi lên nhìn nàng: “A Dư, trí nhớ của nàng thật là không tốt. Sao lại nói sai nữa rồi?”
Nàng sửng sốt, ngay sau đó đã hiểu ý của hắn, vẻ mặt xấu hổ mà nói: “A Nguyên, chàng, chàng mau đặt thiếp xuống.”
Nghe nàng sửa lại cách nói, lúc này Lưu Dĩnh mới nở nụ cười, chớp chớp mắt nhìn nàng, cười nói: “Nương tử đã mệt mỏi, vậy để vi phu ôm nàng nghỉ ngơi đi.”
“Sao như vậy được?” Hạ Ngọc Hạm lắc lắc đầu, nói: “Bệ hạ chính là cửu ngũ chí tôn……”
Chưa đợi Hạ Ngọc Hạm nói dứt lời, Lưu Dĩnh đã ngắt lời: “A Dư, trong phòng này không có Hoàng đế Hoàng hậu gì hết, chúng ta chính là một đôi phu thê bình thường.”
Nghe được lời này, Hạ Ngọc Hạm ngẩn ra. Nàng không tự chủ được mà ngẩng đầu, hai mắt mong chờ nhìn hắn. Trong mắt hắn, nàng nhìn rõ ánh mắt của mình, nàng thấy rạng rỡ quang hoa. Trong lòng nàng đột nhiên nhảy dựng, ngay sau đó lúng túng cúi đầu, tùy ý hắn ôm mình đến bên mép giường, đặt mình xuống.
Thấy thân mình hắn đè trên người mình, trong lòng Hạ Ngọc Hạm hoảng hốt, vội vàng thử đứng dậy, nói: “Bệ…… A Nguyên, ta, hôm nay ta còn chưa tắm rửa, thân mình không sạch sẽ, nếu chàng muốn, để ta đi tắm rửa trước đã……”
“Không cần đi!” Lưu Dĩnh một phen đè Hạ Ngọc Hạm lại, vẻ mặt ôn nhu ý cười, “Đêm nay ta cái gì cũng không làm, chỉ muốn ngủ cùng một giường với A Dư.”
Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm sững sờ nhìn hắn. Không phải Thái Hậu nói hắn thực tủy biết vị không bỏ được sao? Vậy đêm nay sao hắn có thể làm Liễu Hạ Huệ? Chẳng lẽ, chính mình cũng không ngon miệng?
Thấy nàng ngây ngốc, Lưu Dĩnh vươn tay, nhẹ nhàng xẹt qua nốt ruồi hình giọt nước màu đỏ nho nhỏ bên dưới mắt phải của nàng, cười nói: “Mẫu hậu nói rằng, thân mình nàng yếu ớt, lại là tân nương, không chịu được mưa móc [1] quá nặng.”
[1] Mưa móc: trong câu "mưa móc quân tâm".
Mặt Hạ Ngọc Hạm đỏ lên, rũ mắt, không hé răng. Trải qua lần lăn lộn đêm qua, thân mình nàng thật sự còn có chút đau, hắn nếu muốn, nàng thật đúng là sợ chính mình không chịu nổi.
Lưu Dĩnh thấy dáng vẻ nàng như vậy, không nhịn được nở nụ cười, cúi đầu, mổ nhẹ trên môi nàng một cái, sau đó nói: “A Dư, ta biết nàng mệt mỏi, ngủ trước đi. Ta đi ra ngoài rửa mặt.”
“Được.” Hạ Ngọc Hạm gật gật đầu.
Lưu Dĩnh lại nhẹ nhàng xoa mặt nàng, lúc này mới mỉm cười đứng lên, ra cửa.
Hạ Ngọc Hạm cởi bỏ áo ngoài, chui vào chăn đi ngủ. Chưa lâu lắm, Lưu Dĩnh đã quay lại.
Thấy hắn lên giường, nàng sợ chính mình đè hắn, xê dịch thân mình về phía trong.
Hắn vươn tay, kéo nàng trở lại, ôm vào trong lồng ngực mình: “A Dư, chúng ta ngủ đi.”
“Ừ.” Nàng gật gật đầu, dựa vào trong lồng ngực hắn khiến thân thể có chút cứng nhắc, nàng không khỏi xoay trái xoay phải. Tuy rằng đã là phu thê với hắn, tuy rằng đã tiếp xúc da thịt với hắn, tuy rằng hắn đối xử với nàng rất tốt, nhưng đối với nàng mà nói, hắn vẫn rất xa lạ.
Dường như cảm thấy nàng không thoải mái, hắn hơi buông tay nàng, hỏi: “A Dư, làm sao vậy?”
“Ta không quen ngủ hai người.” Trên mặt nàng mang theo xấu hổ.
Hắn nở nụ cười: “Bắt đầu từ hôm nay, nàng phải quen ngủ hai người với ta.”
“Đã biết.” Nàng e thẹn lên tiếng.
“Nếu A Dư thật cảm thấy không thoải mái, vậy xoay mình lại cũng được.” Hắn còn nói thêm.
“A?” Nàng sửng sốt. Nếu mình xoay người lại, không phải là để cho hoàng đế thấy cái ót sao? Đây chính là tội bất kính.
Dường như biết trong lòng nàng nghĩ gì, Lưu Dĩnh cười cười, nói tiếp: “A Dư, không phải ta đã nói rồi sao, giữa hai chúng ta, chỉ có phu và thê, không có Hoàng đế Hoàng hậu gì hết.”
Nghe vậy, trong lòng Hạ Ngọc Hạm ấp áp vô cùng, cười: "Vậy, ta đây liền xoay người lại,"
“Ừ.” Hắn mỉm cười buông cánh tay đang ôm nàng.
Hạ Ngọc Hạm hơi hơi dừng lại, sau đó xoay mình lại. Mới vừa cảm thấy thoải mái một chút, không nghĩ tới Lưu Dĩnh lại dán lên, kéo nàng vào trong ngực.
Tuy rằng vẫn có chút không thoải mái, chẳng qua là, không cần mặt đối mặt xấu hổ như vậy, nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không khỏi co người vào lòng hắn, tìm một vị trí thoải mái để ngủ.
Đột nhiên, thân thể nàng cứng đờ.
Rõ ràng nàng cảm giác được có một đồ vật cứng rắn để trên mông mình.
Trải qua việc tối hôm qua, đương nhiên nàng biết đó là cái gì, mặt “Đằng” một chút đỏ bừng lên. Xem ra, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ a. Nghĩ đến đây, Hạ Ngọc Hạm không khỏi cúi đầu cười. Nghĩ lại, hắn chính là hoàng đế, làm hắn chịu đựng như vậy, có phải không tốt lắm?
Nàng hơi hơi nghiêng mặt lại, nhìn hắn, đỏ mặt nói: “A Nguyên, nếu chàng vất vả, vẫn nên để ta đi tắm rửa đi.”
Nghe nàng nói xong, hắn sửng sốt, lại nhìn dáng vẻ nàng như vậy, hắn liền hiểu rõ ý nàng, nhẹ nhéo mũi nàng, cười nói: “Ngủ đi, đừng nghĩ loạn!”
Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm cứng người. Ta nghĩ loạn? Đây rốt cuộc là ai đang nghĩ loạn hả?
Bị Lưu Dĩnh làm trò cười một phen, Hạ Ngọc Hạm uể oải quay mặt đi, cũng mặc kệ hắn, dứt khoát chính mình nhắm mắt lại giả chết, không nghĩ tới vừa nhắm mắt, rất nhanh đã thiếp đi.
Đợi khi nàng tỉnh lại đã là sáng sớm hôm nay. Nàng nghe thấy trong phòng có âm thanh sột soạt, vội mở mắt ra thì thấy hai thái giám đã hầu hạ Lưu Dĩnh mặc xong xiêm y.
Nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời còn chưa sáng, vội đứng dậy, hỏi: “Bệ…… A, A Nguyên, sao chàng dậy sớm vậy?”
Thấy nàng tỉnh, Lưu Dĩnh quay mặt lại, dịu dàng cười với nàng: “Đại Tư Mã chỉ để ta nghỉ hai ngày, hôm nay phải thượng triều, không thể bồi nàng.”
“A?” Nàng sửng sốt. Đại hôn cũng chỉ có thể nghỉ hai ngày, xem ra Hoàng đế này cũng không dễ làm. Hoàng đế đã rời khỏi giường, nàng cũng không muốn ngủ tiếp, chuẩn bị rời giường, trong miệng nói: “Ta đây đưa chàng ra ngoài.”
Hắn ngồi vào mép giường, đè nàng lại, nói: “Sắc trời còn sớm, nàng ngủ một lúc nữa đi.” Dứt lời, hắn nghiêng mình, sửa sửa đầu tóc rối loạn của nàng, nắm nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong tay, nhẹ giọng nói, “Chẳng qua, nàng cũng đừng ngủ muộn quá, một lát nữa Hạ phu nhân sẽ vào cung, nàng bồi bà trò chuyện đi.”
“Cái gì?” Ánh mắt nàng sáng lên, có chút không thể tin được, “Nương ta sẽ vào cung?”
Hắn nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình: “Theo dân gian, hôm nay là ngày ta bồi nàng về nhà. Nhưng nàng là Hoàng Hậu, không thể trở về, cho nên, ta mời Hạ phu nhân vào trong cung, an ủi nàng một chút.”
“A Nguyên……” Trong lòng Hạ Ngọc Hạm đặc biệt cảm động, mũi chua xót, nước mắt đều muốn rơi xuống, “Chàng, chàng đối xử với ta thật tốt.”
“Ta là phu quân của nàng mà, dĩ nhiên phải đối xử tốt với nàng.” Ngón tay hắn khẽ vuốt ve nốt ruồi đỏ bên dưới mắt nàng.
Nàng nhìn hắn, vẻ mặt cảm động mà nói: “Cám ơn chàng, A Nguyên.” Dứt lời, nàng vươn tay, ôm lấy cổ hắn, thẳng người, nhẹ hôn lên môi hắn.
Dường như không nghĩ nàng sẽ làm thế, hắn ngẩn ngơ.
Thấy hắn sững sờ nhìn mình, nàng nhận ra việc mình làm trước kia có chút hí hửng, thấy hắn phản ứng vậy, mình cũng ngẩn cả người.
Hắn nghiêng người, nhìn nàng, cười thành tiếng, trong mắt hình như có muôn vàn lưu luyến.
Bị hắn cười, Hạ Ngọc Hạm chỉ cảm thấy thẹn đến muốn chui xuống đất, không dám tiếp tục nhìn hắn, giường bị hắn đè, không còn chỗ trốn, nàng chỉ có thể kéo chăn lên che mặt, như là muốn giấu mình đi.
“A Dư, vừa nãy nàng như vậy, ta thật sự rất thích.” Hắn vươn tay kéo chăn xuống.
Cảm giác được hắn kéo chăn, nàng vội dùng tay bắt chặt. Hắn cười cười, không kéo nữa, chỉ dựa xuống, nhẹ nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi đi, buổi tối ta lại tới đây.”
Lúc này nghe hắn nói vậy, nàng càng cảm thấy được sủng ái, chỉ dùng cái mũi nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ.”
Thấy nàng như thế, hắn bất đắc dĩ mà cười cười, lúc này mới đứng lên ra khỏi điện.
Chờ đến hắn ra cửa, chậm rãi đi xa, nàng mới duỗi đầu từ trong chăn ra. Không biết ở trong chăn quá nóng, hay do việc khi nãy, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng ran, hai gò má đặc biệt đỏ.
Giờ Thìn vừa qua khỏi, quả nhiên Hạ phu nhân đã vào cung. Tuy rằng chỉ hai ngày không thấy, nhưng mẹ con lại cảm giác đã xa nhau hai tháng, vừa thấy mặt đã ôm nhau mà khóc. Hồng San và ma ma bên người Hạ phu nhân khuyên bảo một hồi mới xong, hai người bèn cùng đi đến Thiên Thọ cung gặp Đặng thái hậu.
Biết sau khi Hạ Ngọc Hạm tiến cung càng khó gặp mẫu thân, Đặng thái hậu chỉ nhàn thoại cùng hai mẹ con Hạ Ngọc Hạm trong chốc lát đã để hai người trở lại Di Duyên cung tâm sự riêng.
Đến Di Duyên cung, đợi cung nhân lui ra ngoài, Hạ phu nhân tinh tế đánh giá đồ vật bài trí trong cung, còn cố ý lấy đồ trang sức Lưu Dĩnh chuẩn bị cho Hạ Ngọc Hạm ra nhìn, thấy từng kiện đều có giá trị liên thành, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Từ đồ vật mà thấy, xác thật Hoàng thượng không bạc đãi con, không biết người có đối xử tốt với con?”
Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm hơi mang ngượng ngùng mà nói: “Chàng đối xử với con rất tốt.”
Hạ phu nhân quay mặt đi, thấy dáng vẻ này của nữ nhi, liền biết nhất định là mưa móc đầy đủ, cười gật gật đầu, nói: “Như thế thì tốt, cũng miễn cho cha con lo lắng.”
Vừa nghe thấy lời này của mẫu thân, Hạ Ngọc Hạm có chút kỳ quái, tò mò hỏi: “Cha không phải là sư phó của bệ hạ sao? Sao lại lo bệ hạ đối xử không tốt với nữ nhi?”
Hạ phu nhân đảo mắt nhìn nhìn Hạ Ngọc Hạm, cười nói: “Chuyện trên triều đình, phụ nữ trong nhà chúng ta sao hiểu được? Chỉ nghe phụ thân con nói trên triều hắn và Hoàng thượng có chút bất đồng, sợ hoàng đế bởi vậy giận chó đánh mèo với con.”
Giận chó đánh mèo mình? Nghĩ đến sáng nay mình và Lưu Dĩnh thân mật như vậy, mặt nàng không khỏi đỏ lên, cười nói: “Cha lo lắng nhiều rồi, bệ hạ thật sự đối tốt với nữ nhi. Cho dù trên triều đình phân tranh, nương người cũng không cần lo lắng, mùa Đông năm nay bệ hạ nhược quán [2], theo di chiếu của Tiên hoàng, phụ thân sẽ ghiao lại quyền phụ chính, đến lúc đó tranh chấp giữa người và bệ hạ tự nhiên cũng sẽ biến mất."
[2] Nhược quán: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là “Nhược”.
Nghe Hạ Ngọc Hạm nói như thế, Hạ phu nhân giật mình, ngay sau đó cười gật gật đầu, nói: “A Dư nói rất đúng, như vậy ta với cha con càng không cần lo lắng.”
Hai mẹ con lại nói chuyện phiếm một lát, Hạ Ngọc Hạm giữ mẫu thân lại trong cung cùng dùng bữa trưa, Lưu Dĩnh còn cố ý trở về sớm bồi Hạ phu nhân. Trong thời gian đó, hắn cực kì tôn trọng Hạ phu nhân, phảng phất đúng như con rể trong dân gian đối xử với nhạc mẫu, không chỉ có Hạ phu nhân cực kỳ vừa lòng mà trên mặt Hạ Ngọc Hạm cũng cực kì vinh dự.
Dùng xong bữa trưa, Lưu Dĩnh và Hạ Ngọc Hạm lại cùng đưa Hạ phu nhân rời cung, hắn còn ở lại Di Duyên cung một lát rồi mới trở về xử lý chính vụ.
Lưu Dĩnh dừng bước lại, nhướng mi lên nhìn nàng: “A Dư, trí nhớ của nàng thật là không tốt. Sao lại nói sai nữa rồi?”
Nàng sửng sốt, ngay sau đó đã hiểu ý của hắn, vẻ mặt xấu hổ mà nói: “A Nguyên, chàng, chàng mau đặt thiếp xuống.”
Nghe nàng sửa lại cách nói, lúc này Lưu Dĩnh mới nở nụ cười, chớp chớp mắt nhìn nàng, cười nói: “Nương tử đã mệt mỏi, vậy để vi phu ôm nàng nghỉ ngơi đi.”
“Sao như vậy được?” Hạ Ngọc Hạm lắc lắc đầu, nói: “Bệ hạ chính là cửu ngũ chí tôn……”
Chưa đợi Hạ Ngọc Hạm nói dứt lời, Lưu Dĩnh đã ngắt lời: “A Dư, trong phòng này không có Hoàng đế Hoàng hậu gì hết, chúng ta chính là một đôi phu thê bình thường.”
Nghe được lời này, Hạ Ngọc Hạm ngẩn ra. Nàng không tự chủ được mà ngẩng đầu, hai mắt mong chờ nhìn hắn. Trong mắt hắn, nàng nhìn rõ ánh mắt của mình, nàng thấy rạng rỡ quang hoa. Trong lòng nàng đột nhiên nhảy dựng, ngay sau đó lúng túng cúi đầu, tùy ý hắn ôm mình đến bên mép giường, đặt mình xuống.
Thấy thân mình hắn đè trên người mình, trong lòng Hạ Ngọc Hạm hoảng hốt, vội vàng thử đứng dậy, nói: “Bệ…… A Nguyên, ta, hôm nay ta còn chưa tắm rửa, thân mình không sạch sẽ, nếu chàng muốn, để ta đi tắm rửa trước đã……”
“Không cần đi!” Lưu Dĩnh một phen đè Hạ Ngọc Hạm lại, vẻ mặt ôn nhu ý cười, “Đêm nay ta cái gì cũng không làm, chỉ muốn ngủ cùng một giường với A Dư.”
Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm sững sờ nhìn hắn. Không phải Thái Hậu nói hắn thực tủy biết vị không bỏ được sao? Vậy đêm nay sao hắn có thể làm Liễu Hạ Huệ? Chẳng lẽ, chính mình cũng không ngon miệng?
Thấy nàng ngây ngốc, Lưu Dĩnh vươn tay, nhẹ nhàng xẹt qua nốt ruồi hình giọt nước màu đỏ nho nhỏ bên dưới mắt phải của nàng, cười nói: “Mẫu hậu nói rằng, thân mình nàng yếu ớt, lại là tân nương, không chịu được mưa móc [1] quá nặng.”
[1] Mưa móc: trong câu "mưa móc quân tâm".
Mặt Hạ Ngọc Hạm đỏ lên, rũ mắt, không hé răng. Trải qua lần lăn lộn đêm qua, thân mình nàng thật sự còn có chút đau, hắn nếu muốn, nàng thật đúng là sợ chính mình không chịu nổi.
Lưu Dĩnh thấy dáng vẻ nàng như vậy, không nhịn được nở nụ cười, cúi đầu, mổ nhẹ trên môi nàng một cái, sau đó nói: “A Dư, ta biết nàng mệt mỏi, ngủ trước đi. Ta đi ra ngoài rửa mặt.”
“Được.” Hạ Ngọc Hạm gật gật đầu.
Lưu Dĩnh lại nhẹ nhàng xoa mặt nàng, lúc này mới mỉm cười đứng lên, ra cửa.
Hạ Ngọc Hạm cởi bỏ áo ngoài, chui vào chăn đi ngủ. Chưa lâu lắm, Lưu Dĩnh đã quay lại.
Thấy hắn lên giường, nàng sợ chính mình đè hắn, xê dịch thân mình về phía trong.
Hắn vươn tay, kéo nàng trở lại, ôm vào trong lồng ngực mình: “A Dư, chúng ta ngủ đi.”
“Ừ.” Nàng gật gật đầu, dựa vào trong lồng ngực hắn khiến thân thể có chút cứng nhắc, nàng không khỏi xoay trái xoay phải. Tuy rằng đã là phu thê với hắn, tuy rằng đã tiếp xúc da thịt với hắn, tuy rằng hắn đối xử với nàng rất tốt, nhưng đối với nàng mà nói, hắn vẫn rất xa lạ.
Dường như cảm thấy nàng không thoải mái, hắn hơi buông tay nàng, hỏi: “A Dư, làm sao vậy?”
“Ta không quen ngủ hai người.” Trên mặt nàng mang theo xấu hổ.
Hắn nở nụ cười: “Bắt đầu từ hôm nay, nàng phải quen ngủ hai người với ta.”
“Đã biết.” Nàng e thẹn lên tiếng.
“Nếu A Dư thật cảm thấy không thoải mái, vậy xoay mình lại cũng được.” Hắn còn nói thêm.
“A?” Nàng sửng sốt. Nếu mình xoay người lại, không phải là để cho hoàng đế thấy cái ót sao? Đây chính là tội bất kính.
Dường như biết trong lòng nàng nghĩ gì, Lưu Dĩnh cười cười, nói tiếp: “A Dư, không phải ta đã nói rồi sao, giữa hai chúng ta, chỉ có phu và thê, không có Hoàng đế Hoàng hậu gì hết.”
Nghe vậy, trong lòng Hạ Ngọc Hạm ấp áp vô cùng, cười: "Vậy, ta đây liền xoay người lại,"
“Ừ.” Hắn mỉm cười buông cánh tay đang ôm nàng.
Hạ Ngọc Hạm hơi hơi dừng lại, sau đó xoay mình lại. Mới vừa cảm thấy thoải mái một chút, không nghĩ tới Lưu Dĩnh lại dán lên, kéo nàng vào trong ngực.
Tuy rằng vẫn có chút không thoải mái, chẳng qua là, không cần mặt đối mặt xấu hổ như vậy, nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không khỏi co người vào lòng hắn, tìm một vị trí thoải mái để ngủ.
Đột nhiên, thân thể nàng cứng đờ.
Rõ ràng nàng cảm giác được có một đồ vật cứng rắn để trên mông mình.
Trải qua việc tối hôm qua, đương nhiên nàng biết đó là cái gì, mặt “Đằng” một chút đỏ bừng lên. Xem ra, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ a. Nghĩ đến đây, Hạ Ngọc Hạm không khỏi cúi đầu cười. Nghĩ lại, hắn chính là hoàng đế, làm hắn chịu đựng như vậy, có phải không tốt lắm?
Nàng hơi hơi nghiêng mặt lại, nhìn hắn, đỏ mặt nói: “A Nguyên, nếu chàng vất vả, vẫn nên để ta đi tắm rửa đi.”
Nghe nàng nói xong, hắn sửng sốt, lại nhìn dáng vẻ nàng như vậy, hắn liền hiểu rõ ý nàng, nhẹ nhéo mũi nàng, cười nói: “Ngủ đi, đừng nghĩ loạn!”
Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm cứng người. Ta nghĩ loạn? Đây rốt cuộc là ai đang nghĩ loạn hả?
Bị Lưu Dĩnh làm trò cười một phen, Hạ Ngọc Hạm uể oải quay mặt đi, cũng mặc kệ hắn, dứt khoát chính mình nhắm mắt lại giả chết, không nghĩ tới vừa nhắm mắt, rất nhanh đã thiếp đi.
Đợi khi nàng tỉnh lại đã là sáng sớm hôm nay. Nàng nghe thấy trong phòng có âm thanh sột soạt, vội mở mắt ra thì thấy hai thái giám đã hầu hạ Lưu Dĩnh mặc xong xiêm y.
Nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời còn chưa sáng, vội đứng dậy, hỏi: “Bệ…… A, A Nguyên, sao chàng dậy sớm vậy?”
Thấy nàng tỉnh, Lưu Dĩnh quay mặt lại, dịu dàng cười với nàng: “Đại Tư Mã chỉ để ta nghỉ hai ngày, hôm nay phải thượng triều, không thể bồi nàng.”
“A?” Nàng sửng sốt. Đại hôn cũng chỉ có thể nghỉ hai ngày, xem ra Hoàng đế này cũng không dễ làm. Hoàng đế đã rời khỏi giường, nàng cũng không muốn ngủ tiếp, chuẩn bị rời giường, trong miệng nói: “Ta đây đưa chàng ra ngoài.”
Hắn ngồi vào mép giường, đè nàng lại, nói: “Sắc trời còn sớm, nàng ngủ một lúc nữa đi.” Dứt lời, hắn nghiêng mình, sửa sửa đầu tóc rối loạn của nàng, nắm nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong tay, nhẹ giọng nói, “Chẳng qua, nàng cũng đừng ngủ muộn quá, một lát nữa Hạ phu nhân sẽ vào cung, nàng bồi bà trò chuyện đi.”
“Cái gì?” Ánh mắt nàng sáng lên, có chút không thể tin được, “Nương ta sẽ vào cung?”
Hắn nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình: “Theo dân gian, hôm nay là ngày ta bồi nàng về nhà. Nhưng nàng là Hoàng Hậu, không thể trở về, cho nên, ta mời Hạ phu nhân vào trong cung, an ủi nàng một chút.”
“A Nguyên……” Trong lòng Hạ Ngọc Hạm đặc biệt cảm động, mũi chua xót, nước mắt đều muốn rơi xuống, “Chàng, chàng đối xử với ta thật tốt.”
“Ta là phu quân của nàng mà, dĩ nhiên phải đối xử tốt với nàng.” Ngón tay hắn khẽ vuốt ve nốt ruồi đỏ bên dưới mắt nàng.
Nàng nhìn hắn, vẻ mặt cảm động mà nói: “Cám ơn chàng, A Nguyên.” Dứt lời, nàng vươn tay, ôm lấy cổ hắn, thẳng người, nhẹ hôn lên môi hắn.
Dường như không nghĩ nàng sẽ làm thế, hắn ngẩn ngơ.
Thấy hắn sững sờ nhìn mình, nàng nhận ra việc mình làm trước kia có chút hí hửng, thấy hắn phản ứng vậy, mình cũng ngẩn cả người.
Hắn nghiêng người, nhìn nàng, cười thành tiếng, trong mắt hình như có muôn vàn lưu luyến.
Bị hắn cười, Hạ Ngọc Hạm chỉ cảm thấy thẹn đến muốn chui xuống đất, không dám tiếp tục nhìn hắn, giường bị hắn đè, không còn chỗ trốn, nàng chỉ có thể kéo chăn lên che mặt, như là muốn giấu mình đi.
“A Dư, vừa nãy nàng như vậy, ta thật sự rất thích.” Hắn vươn tay kéo chăn xuống.
Cảm giác được hắn kéo chăn, nàng vội dùng tay bắt chặt. Hắn cười cười, không kéo nữa, chỉ dựa xuống, nhẹ nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi đi, buổi tối ta lại tới đây.”
Lúc này nghe hắn nói vậy, nàng càng cảm thấy được sủng ái, chỉ dùng cái mũi nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ.”
Thấy nàng như thế, hắn bất đắc dĩ mà cười cười, lúc này mới đứng lên ra khỏi điện.
Chờ đến hắn ra cửa, chậm rãi đi xa, nàng mới duỗi đầu từ trong chăn ra. Không biết ở trong chăn quá nóng, hay do việc khi nãy, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng ran, hai gò má đặc biệt đỏ.
Giờ Thìn vừa qua khỏi, quả nhiên Hạ phu nhân đã vào cung. Tuy rằng chỉ hai ngày không thấy, nhưng mẹ con lại cảm giác đã xa nhau hai tháng, vừa thấy mặt đã ôm nhau mà khóc. Hồng San và ma ma bên người Hạ phu nhân khuyên bảo một hồi mới xong, hai người bèn cùng đi đến Thiên Thọ cung gặp Đặng thái hậu.
Biết sau khi Hạ Ngọc Hạm tiến cung càng khó gặp mẫu thân, Đặng thái hậu chỉ nhàn thoại cùng hai mẹ con Hạ Ngọc Hạm trong chốc lát đã để hai người trở lại Di Duyên cung tâm sự riêng.
Đến Di Duyên cung, đợi cung nhân lui ra ngoài, Hạ phu nhân tinh tế đánh giá đồ vật bài trí trong cung, còn cố ý lấy đồ trang sức Lưu Dĩnh chuẩn bị cho Hạ Ngọc Hạm ra nhìn, thấy từng kiện đều có giá trị liên thành, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Từ đồ vật mà thấy, xác thật Hoàng thượng không bạc đãi con, không biết người có đối xử tốt với con?”
Nghe vậy, Hạ Ngọc Hạm hơi mang ngượng ngùng mà nói: “Chàng đối xử với con rất tốt.”
Hạ phu nhân quay mặt đi, thấy dáng vẻ này của nữ nhi, liền biết nhất định là mưa móc đầy đủ, cười gật gật đầu, nói: “Như thế thì tốt, cũng miễn cho cha con lo lắng.”
Vừa nghe thấy lời này của mẫu thân, Hạ Ngọc Hạm có chút kỳ quái, tò mò hỏi: “Cha không phải là sư phó của bệ hạ sao? Sao lại lo bệ hạ đối xử không tốt với nữ nhi?”
Hạ phu nhân đảo mắt nhìn nhìn Hạ Ngọc Hạm, cười nói: “Chuyện trên triều đình, phụ nữ trong nhà chúng ta sao hiểu được? Chỉ nghe phụ thân con nói trên triều hắn và Hoàng thượng có chút bất đồng, sợ hoàng đế bởi vậy giận chó đánh mèo với con.”
Giận chó đánh mèo mình? Nghĩ đến sáng nay mình và Lưu Dĩnh thân mật như vậy, mặt nàng không khỏi đỏ lên, cười nói: “Cha lo lắng nhiều rồi, bệ hạ thật sự đối tốt với nữ nhi. Cho dù trên triều đình phân tranh, nương người cũng không cần lo lắng, mùa Đông năm nay bệ hạ nhược quán [2], theo di chiếu của Tiên hoàng, phụ thân sẽ ghiao lại quyền phụ chính, đến lúc đó tranh chấp giữa người và bệ hạ tự nhiên cũng sẽ biến mất."
[2] Nhược quán: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là “Nhược”.
Nghe Hạ Ngọc Hạm nói như thế, Hạ phu nhân giật mình, ngay sau đó cười gật gật đầu, nói: “A Dư nói rất đúng, như vậy ta với cha con càng không cần lo lắng.”
Hai mẹ con lại nói chuyện phiếm một lát, Hạ Ngọc Hạm giữ mẫu thân lại trong cung cùng dùng bữa trưa, Lưu Dĩnh còn cố ý trở về sớm bồi Hạ phu nhân. Trong thời gian đó, hắn cực kì tôn trọng Hạ phu nhân, phảng phất đúng như con rể trong dân gian đối xử với nhạc mẫu, không chỉ có Hạ phu nhân cực kỳ vừa lòng mà trên mặt Hạ Ngọc Hạm cũng cực kì vinh dự.
Dùng xong bữa trưa, Lưu Dĩnh và Hạ Ngọc Hạm lại cùng đưa Hạ phu nhân rời cung, hắn còn ở lại Di Duyên cung một lát rồi mới trở về xử lý chính vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.