Chương 30
Tam Nhị Nương
17/07/2022
Ngài Trần khoanh tay và nhìn bác hai của tôi đang hỏi Vương Nhị Cẩu
mà không cắt ngang hoặc bày tỏ ý kiến riêng của mình. Sau khi nhìn một
lúc, tôi thấy ngài Trần nhìn chằm chằm ra sân, trước đây tôi chưa bao
giờ thấy ông ấy như vậy.
Tôi thấy ông ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào sân, như muốn nhìn thấu cái sân này vậy.
Bác hai hỏi một hồi thì thấy Vương Nhị Cẩu ngoài nói “Ma”, “Gà” thì không nói gì nữa, bác hai đứng dậy nhìn tôi lắc đầu bất lực, tỏ ý không còn cách nào khác.
Lúc này, ngài Trần đã lên tiếng: “Bạn học cũ, không phải tôi đang nói ông, mà dáng vẻ ma quái của gã ta không phải là giả tạo, ông hỏi câu gì thì gã cũng không nói cho ông đâu.”
Bác hai cũng không phản bác, chỉ cười hắc hắc mấy tiếng, nói: “Thói quen nghề nghiệp”
Ngài Trần nói: “Hồn phách của gã bị Trấn trụ, nếu gã nhớ hung thủ là ai thì đó mới là chuyện kỳ quái. Này nhóc con, Cháu có thấy sân này có chỗ không thích hợp không?”
Sau khi nghe ngài Trần gọi tôi, tôi nghiêm túc nhìn xuyên qua cánh cửa khép hờ và nhìn ra sân.
Sân rất sạch sẽ, ngay cả vách tường và mặt đất đều vô cùng sạch sẽ. Nhưng tôi thật khó tưởng tượng một người đàn ông như Vương Thanh Tùng lại có thể giữ sân sạch sẽ như vậy, tôi nói với ngài Trần những gì tôi nghĩ, và ông ta gật đầu và nói, vấn đề là ở đây, nó rất sạch!
Sạch sẽ cũng có vấn đề sao? nếu có chút cỏ cây thì là bình thường sao? Tôi cũng rất thích sạch sẽ.
Ngài Trần như nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, ông ta hỏi: “Nhà cháu có nuôi gà không?”
Tôi nói: “Trước đây có nuôi”
Ngài Trần lại nói: “Vậy cháu không nhìn ra vấn đề hay sao?”
Tôi cố gắng hết sức nhớ lại khoảng thời gian nhà tôi nuôi gà, mặc dù mẹ tôi rất siêng năng và quét dọn sân hàng ngày nhưng lúc đó sân vẫn còn đầy phân gà, nhiều khi tôi vô tình dẫm phải phân gà.
Tôi hiểu rồi, sân nhà Vương Thanh Tùng thực sự quá sạch! Nó sạch sẽ như thể nhà ông ta không có gà nào vậy!
Bác hai không biết chúng tôi đang bí bí hiểm hiểm nói đến chuyện gì liền hỏi: “Hai người đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu? sân nhà Vương Thanh Tùng có sạch hay không thì liên quan gì đến Vương Nhị Cẩu?”
Ngài Trần nói: “Vậy thì phải xem rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho sân nhà ông ta sạch sẽ như vậy. Nếu như là bởi vì ông ta thích sạch sẽ thì không sao, nếu không thì… cần phải xem xét một chút”
Vừa nói ngài Trần vừa đẩy cửa bước vào trong sân, tôi cũng đi vào theo, bác hai ở bên ngoài trông Vương Nhị Cẩu
Ngài Trần vừa ngắm nhìn bốn phía vừa hỏi tôi: “Lúc trước hỏi bác gà âm là gì, bây giờ bác có thể nói cho cháu biết. lúc trước cháu chắc là đã biết đến mấy con mèo đen rồi phải không? Nói một cách rõ ràng, bọn chúng là người âm, ban đêm mới có thể ra ngoài, ban ngày thì không thể xuất hiện , trừ phi là chúng thành tinh, nhưng loại chuyện này căn bản rất khó. Nhưng gà âm thì không như vậy, ban ngày chúng cũng có thể ra ngoài”
Tôi hỏi: “Tại sao ban ngày chúng cũng có thể ra ngoài?”
Ngài Trần nói: “Bởi vì chúng có cơ thể”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Cơ thể của gà?”
Tôi thấy ông ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào sân, như muốn nhìn thấu cái sân này vậy.
Bác hai hỏi một hồi thì thấy Vương Nhị Cẩu ngoài nói “Ma”, “Gà” thì không nói gì nữa, bác hai đứng dậy nhìn tôi lắc đầu bất lực, tỏ ý không còn cách nào khác.
Lúc này, ngài Trần đã lên tiếng: “Bạn học cũ, không phải tôi đang nói ông, mà dáng vẻ ma quái của gã ta không phải là giả tạo, ông hỏi câu gì thì gã cũng không nói cho ông đâu.”
Bác hai cũng không phản bác, chỉ cười hắc hắc mấy tiếng, nói: “Thói quen nghề nghiệp”
Ngài Trần nói: “Hồn phách của gã bị Trấn trụ, nếu gã nhớ hung thủ là ai thì đó mới là chuyện kỳ quái. Này nhóc con, Cháu có thấy sân này có chỗ không thích hợp không?”
Sau khi nghe ngài Trần gọi tôi, tôi nghiêm túc nhìn xuyên qua cánh cửa khép hờ và nhìn ra sân.
Sân rất sạch sẽ, ngay cả vách tường và mặt đất đều vô cùng sạch sẽ. Nhưng tôi thật khó tưởng tượng một người đàn ông như Vương Thanh Tùng lại có thể giữ sân sạch sẽ như vậy, tôi nói với ngài Trần những gì tôi nghĩ, và ông ta gật đầu và nói, vấn đề là ở đây, nó rất sạch!
Sạch sẽ cũng có vấn đề sao? nếu có chút cỏ cây thì là bình thường sao? Tôi cũng rất thích sạch sẽ.
Ngài Trần như nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, ông ta hỏi: “Nhà cháu có nuôi gà không?”
Tôi nói: “Trước đây có nuôi”
Ngài Trần lại nói: “Vậy cháu không nhìn ra vấn đề hay sao?”
Tôi cố gắng hết sức nhớ lại khoảng thời gian nhà tôi nuôi gà, mặc dù mẹ tôi rất siêng năng và quét dọn sân hàng ngày nhưng lúc đó sân vẫn còn đầy phân gà, nhiều khi tôi vô tình dẫm phải phân gà.
Tôi hiểu rồi, sân nhà Vương Thanh Tùng thực sự quá sạch! Nó sạch sẽ như thể nhà ông ta không có gà nào vậy!
Bác hai không biết chúng tôi đang bí bí hiểm hiểm nói đến chuyện gì liền hỏi: “Hai người đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu? sân nhà Vương Thanh Tùng có sạch hay không thì liên quan gì đến Vương Nhị Cẩu?”
Ngài Trần nói: “Vậy thì phải xem rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho sân nhà ông ta sạch sẽ như vậy. Nếu như là bởi vì ông ta thích sạch sẽ thì không sao, nếu không thì… cần phải xem xét một chút”
Vừa nói ngài Trần vừa đẩy cửa bước vào trong sân, tôi cũng đi vào theo, bác hai ở bên ngoài trông Vương Nhị Cẩu
Ngài Trần vừa ngắm nhìn bốn phía vừa hỏi tôi: “Lúc trước hỏi bác gà âm là gì, bây giờ bác có thể nói cho cháu biết. lúc trước cháu chắc là đã biết đến mấy con mèo đen rồi phải không? Nói một cách rõ ràng, bọn chúng là người âm, ban đêm mới có thể ra ngoài, ban ngày thì không thể xuất hiện , trừ phi là chúng thành tinh, nhưng loại chuyện này căn bản rất khó. Nhưng gà âm thì không như vậy, ban ngày chúng cũng có thể ra ngoài”
Tôi hỏi: “Tại sao ban ngày chúng cũng có thể ra ngoài?”
Ngài Trần nói: “Bởi vì chúng có cơ thể”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Cơ thể của gà?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.