Chương 19: Ông lão lưng gù
Tam Nhị Nương
09/07/2022
Tôi ngay cả giày cũng chưa kịp đi liền bị bác cả kéo ra khỏi nhà, tôi
quay đầu gọi ngài Trần nhưng ông ta không đáp lại. Vẫn giữ nguyên tư thế nằm quay lưng về phía tôi. Hình như ông ta ngủ rất say. Điều này làm
cho tôi cảm thấy rất kỳ quái. Ngày thường chỉ cần nghe tiếng cây động cỏ lay thì ông ta liền tỉnh, tại sao hôm nay lại ngủ say như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì vết thương quá nặng?
Nếu là như vậy thì tôi phải làm sao bây giờ?
Tôi thử vùng thoát khỏi tay bác cả nhưng không thể, dẫu gì thì ông ấy cũng là người làm nông, quanh năm làm ruộng. Mà tôi ngày ngày chỉ viết đến viết viết vẽ vẽ, căn bản không thể so được với bác cả.
Tôi nghĩ tới việc đánh thức bác cả. Nhưng tôi từng nghe người ta nói, không được đánh thức người đang mộng du, nếu người mộng du bị đánh thức thì hậu quả sẽ khôn lường. Hơn nữa, bác cả cũng không giống đang mộng du, càng không thể đánh thức ông ấy.
Tôi bè hướng về phía cách vách kêu mấy tiếng ba, mẹ, muốn đánh thức bọn họ. Nhưng không ngờ rằng bọn họ không có phản ứng. Chẳng lẽ, hôm nay bọn họ đều ngủ rất say sao? Tôi không tin đây chỉ là một sự trùng hợp, nhất định là có vấn đề!
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nào thì tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Bác cả kéo tôi ra sân sau. Dường như không thể phân biệt được phương hướng, chỉ biết đi thẳng về phía trước. tôi đã thử thoát ra khỏi tay bác cả rất nhiều lần nhưng đều không thành, hai tay bác như một đôi cong tay ghì chặt lấy tay tôi.
Đi một hồi thì tôi nhận ra đây là đường đi ra mộ phần của ông nội tôi, trong lòng tôi lộp bộp. Tôi chợt nghĩ, nếu bác cả cũng có thể kéo tôi từ trong nhà ra ngoài sân thì hai mươi tám người giống bác cả đều làm chuyện giống vậy?
Nếu thật sự là như vậy thì chuyện này khó mà giấu được. Đến lúc đó, Lạc gia chúng tôi sẽ bị nhiều người chỉ trích, thậm chí, người trong thôn có thể sẽ tới đào mộ của ông nội lên.
Nghĩ đến đây tôi liền đổ mồ hôi lạnh, Bời vì ngài trần đã nói qua, mộ phần của ông nội ai đào người đó sẽ chết! Nhưng là lúc đó ngài Trần có nói cũng chẳng có ai tin. bởi vì chính ông ta đã dùng tiền để bịt miệng bọn họ, yêu cầu bọn họ không được nói ra chuyện đào mộ. Chính ngài Trần là người đã gián tiếp hại họ, vậy thì còn ai tin được ông ta?
Vẫn còn may, những gì tôi lo lắng vẫn chưa xay ra, khi tôi đi đến mộ của ông nội, tôi chỉ thấy một vài người trong số hai mươi tám người, chứ không phải người nhà của họ, có vẻ như bác cả kéo tôi tới nơi này chỉ vì thói quen. Nhưng tại sao bác cả lại kéo tôi đến đây?
Chỉ thấy bác cả kéo tôi đến mộ của ông nội, đột nhiên bác quỳ xuống, nắm lấy tay tôi kéo kéo. Ông ấy muốn tôi quỳ xuống bái lạy ông nội. Dù sao cũng là ông nội mình, tôi dập đầu bái lạy không chút do dự.
Vì vậy tôi quỳ xuống, rất cung kính dập đầu ba cái. Dập đầu xong, tay bác cả liền buông lỏng, sau đó khôi phục lại tư thế quỳ gối, đầu cúi gằm, không nhúc nhích, giống như là ngủ vậy.
Tôi đứng lên nhìn về hướng thôn làng, lục tục có một vài người đi tới đây, hai mắt bọn họ nhắm chặt, thậm chí còn có người không mặc quần áo. Bọn họ đi tới, trước tiên là quỳ trước mộ phần của ông nội tôi, sau đó dập đầu ba cái, rồi lại bày ra tư thế quỳ trên đất ngủ thiếp đi.
Tôi đếm đếm, tổng cộng là hai mươi tám người, thêm bác cả là hai mươi chín. Hình như chỉ có những người đào mộ ông nội mới phải đến đây quỳ lạy, còn bác cả là con của ông nội tôi nên mới bị bắt đến đây.
Trước đây ngài Trần thỉnh thoảng có nói qua tại sao tôi không bị bắt đến đây. Hay là do tôi ở cùng ngài Trần nên người kia không dám ra tay. Nhưng tối nay tôi đã ở với ngài Trần, tại sao tôi vẫn bị bắt tới đây?
rất nhanh tôi liền hiểu được nguyên nhân trong đó, đó là bởi vì ngài trần bị thương trong lúc "Dẫn hồn qua sông", cho nên người này mới không chút kiêng kỵ mà bắt tôi đến nơi này.
Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề cần giải quyết, đó là hai mươi chín người này đều ở trong trạng thái vô thức, tại sao chỉ có tôi là người có nhận thức rõ ràng? Khi tôi phải có nhận thức rõ ràng thì ông ta có thể hù dọa được tôi? Hay là ông ta muốn cho tôi biết một số thứ?
Nếu là nguyên nhân phía trước, mục đích dọa tôi là gì? Có phải là muốn dọa chết tôi không? Hay là trả thù? Tôi không biết, nhưng vì bác cả không nắm tay tôi nữa nên tôi chuẩn bị quay lại. Trước khi về, tôi bắt chước tiếng gà gáy như ngài Trần, học cách gáy không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa mới nửa đêm, gà trong thôn sẽ không gáy theo như lần trước. Ngay tại lúc tôi chuẩn bị ra về thì có một bóng đen lướt qua, tôi còn tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn kĩ lại thì thấy bóng đen đó đứng chắn giữa đường về thôn, không nhúc nhích, trên tay ông ta xách một đôi giày!
Ông ta chính là người đóng giày trong miệng ngài Trần? Ông ta sẽ cho tôi đi đôi giày đó sao? Nếu tôi đi đôi giày đó, liệu tôi có giống như Vương Nhị Cẩu, không còn là chính mình nữa?
Làm thế nào bây giờ?... Chạy!
Nhưng đây là con đường duy nhất để về thôn, muốn chạy về thì phải đi ngang qua ông ta, trong trường hợp này không phải là tự lao đầu vào lưới sao?
Vì không thể trốn thoát, nên tôi mạnh dạn hỏi một câu: "Ông là ai?"
Ông ta đứng ngược sáng nên tôi không thể nhìn rõ ông ta là ai. Thời tiết đêm nay không tốt lắm, có mây đen và ánh sáng không đủ. Ngay cả khi đó không phải là hướng ngược sáng, tôi cũng không thể nhìn rõ ông ta, nhưng tôi thấy ông ta đang khom người lại, trông như một ông già.
Ông ta không trả lời mà đem đôi giày trong tay ném cho tôi, dùng một loại âm thanh rất kỳ quái nói: "Đi nó vào"
Âm thanh khàn khàn, dường như là rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện.
Mặc dù tôi đi chân trần trên nền đất lạnh lẽo nhưng tôi vẫn không muốn đi giày của ông ta, tôi không muốn mình lại trở thành Vương Nhị Cẩu thứ hai. Vì vậy tôi lùi lại phía sau mấy bước, cho ông ta thấy sự quyết tâm của tôi.
Ông ta lại nói: "Nếu ông muốn hại cháu thì cháu đã chết từ lâu rồi. Mau đi giày vào rồi đi cùng ông"
Tôi nghĩ cũng đúng, bây giờ ngài Trần không ở bên cạnh tôi, mặc dù còn có bác cả, nhưng hiện giờ nhận thức của ông ấy không rõ ràng, ông ấy sẽ không đứng lên giúp đỡ tôi, nếu một mình chiến đấu thì tôi nhất định không phải đối thủ của ông ta. Ông là người đã đánh trọng thương ngài Trần! Cho nên, nếu ông ta muốn giết tôi thì tôi đã chết từ lâu rồi, không cần bắt tôi đi giày.
Ông ta nói xong liền quay người rời đi. tôi suy nghĩ một chút bèn xỏ giày đi theo ông ta.
Tôi đi theo sau lưng ông ta, tôi vốn muốn đi nhanh một chút để thấy rõ ràng hình dáng của ông ta như thế nào. Nhưng ông ta dường như đã biết tỏng ý đồ của tôi rồi, tôi đi nhanh ông ta cũng đi nhanh, ông ta luôn duy trì khoảng cách với tôi. Khi sắp đến thôn, ông ta rẽ một hướng, đi về phía ngọn núi đối diện với thôn của chúng tôi, tôi hỏi: "Ông là ai?"
ông ta dùng âm thanh khàn khàn nói chuyện: "Ông là ai không quan trọng, quan trọng là cháu là ai?"
Tôi tức giận, tôi nói, cháu tự biết mình là ai, điều cháu muốn hỏi bây giờ là: "Ông là ai?"
Không biết là không phải là bởi vì quá tức giận liễu, tôi lại cảm thấy mi tâm có chút đau, thật giống như bị kim châm vậy.
Ông ta không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước.
Tôi lại hỏi một vấn đề khác: "Ông muốn dẫn cháu đi đâu?"
ÔNg ta nói: "Đến nơi cháu sẽ biết."
Tôi hỏi: "Đôi giày âm của Vương Nhị Cẩu là do ông làm?"
Ông ta có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại tôi: "Trần Ân Nghĩa đên cả chuyện này cũng nói cho cháu biết? Ông ta còn nói cho cháu chuyện gì nữa?"
Tôi không nghĩ cuộc trò chuyện này có thể tiếp tục. Ông ta không những không trả lời những gì tôi hỏi mà còn hỏi ngược lại tôi.
Ông ta dường như nhận ra điều gì đó, đột ngột dừng lại, liếc nhìn bầu trời và nói: "Thời gian không còn nhiều nữa, mau giao những gì ông nội cháu để lại ra đây!"
Trước khi tôi có thể hiểu được ý của ông ta là gì thì giữa hai lông mày của tôi có một cơn đau nhói, khiến tôi phải nhắm mắt lại, sau đó tôi cảm thấy cả người như đang bay lên, đầu óc choáng váng, một lúc sau, cảm giác này mới biến mất.
Khi tôi mở mắt ra, những gì hiện ra trước mặt tôi là một con gà trống.
Nếu là như vậy thì tôi phải làm sao bây giờ?
Tôi thử vùng thoát khỏi tay bác cả nhưng không thể, dẫu gì thì ông ấy cũng là người làm nông, quanh năm làm ruộng. Mà tôi ngày ngày chỉ viết đến viết viết vẽ vẽ, căn bản không thể so được với bác cả.
Tôi nghĩ tới việc đánh thức bác cả. Nhưng tôi từng nghe người ta nói, không được đánh thức người đang mộng du, nếu người mộng du bị đánh thức thì hậu quả sẽ khôn lường. Hơn nữa, bác cả cũng không giống đang mộng du, càng không thể đánh thức ông ấy.
Tôi bè hướng về phía cách vách kêu mấy tiếng ba, mẹ, muốn đánh thức bọn họ. Nhưng không ngờ rằng bọn họ không có phản ứng. Chẳng lẽ, hôm nay bọn họ đều ngủ rất say sao? Tôi không tin đây chỉ là một sự trùng hợp, nhất định là có vấn đề!
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nào thì tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Bác cả kéo tôi ra sân sau. Dường như không thể phân biệt được phương hướng, chỉ biết đi thẳng về phía trước. tôi đã thử thoát ra khỏi tay bác cả rất nhiều lần nhưng đều không thành, hai tay bác như một đôi cong tay ghì chặt lấy tay tôi.
Đi một hồi thì tôi nhận ra đây là đường đi ra mộ phần của ông nội tôi, trong lòng tôi lộp bộp. Tôi chợt nghĩ, nếu bác cả cũng có thể kéo tôi từ trong nhà ra ngoài sân thì hai mươi tám người giống bác cả đều làm chuyện giống vậy?
Nếu thật sự là như vậy thì chuyện này khó mà giấu được. Đến lúc đó, Lạc gia chúng tôi sẽ bị nhiều người chỉ trích, thậm chí, người trong thôn có thể sẽ tới đào mộ của ông nội lên.
Nghĩ đến đây tôi liền đổ mồ hôi lạnh, Bời vì ngài trần đã nói qua, mộ phần của ông nội ai đào người đó sẽ chết! Nhưng là lúc đó ngài Trần có nói cũng chẳng có ai tin. bởi vì chính ông ta đã dùng tiền để bịt miệng bọn họ, yêu cầu bọn họ không được nói ra chuyện đào mộ. Chính ngài Trần là người đã gián tiếp hại họ, vậy thì còn ai tin được ông ta?
Vẫn còn may, những gì tôi lo lắng vẫn chưa xay ra, khi tôi đi đến mộ của ông nội, tôi chỉ thấy một vài người trong số hai mươi tám người, chứ không phải người nhà của họ, có vẻ như bác cả kéo tôi tới nơi này chỉ vì thói quen. Nhưng tại sao bác cả lại kéo tôi đến đây?
Chỉ thấy bác cả kéo tôi đến mộ của ông nội, đột nhiên bác quỳ xuống, nắm lấy tay tôi kéo kéo. Ông ấy muốn tôi quỳ xuống bái lạy ông nội. Dù sao cũng là ông nội mình, tôi dập đầu bái lạy không chút do dự.
Vì vậy tôi quỳ xuống, rất cung kính dập đầu ba cái. Dập đầu xong, tay bác cả liền buông lỏng, sau đó khôi phục lại tư thế quỳ gối, đầu cúi gằm, không nhúc nhích, giống như là ngủ vậy.
Tôi đứng lên nhìn về hướng thôn làng, lục tục có một vài người đi tới đây, hai mắt bọn họ nhắm chặt, thậm chí còn có người không mặc quần áo. Bọn họ đi tới, trước tiên là quỳ trước mộ phần của ông nội tôi, sau đó dập đầu ba cái, rồi lại bày ra tư thế quỳ trên đất ngủ thiếp đi.
Tôi đếm đếm, tổng cộng là hai mươi tám người, thêm bác cả là hai mươi chín. Hình như chỉ có những người đào mộ ông nội mới phải đến đây quỳ lạy, còn bác cả là con của ông nội tôi nên mới bị bắt đến đây.
Trước đây ngài Trần thỉnh thoảng có nói qua tại sao tôi không bị bắt đến đây. Hay là do tôi ở cùng ngài Trần nên người kia không dám ra tay. Nhưng tối nay tôi đã ở với ngài Trần, tại sao tôi vẫn bị bắt tới đây?
rất nhanh tôi liền hiểu được nguyên nhân trong đó, đó là bởi vì ngài trần bị thương trong lúc "Dẫn hồn qua sông", cho nên người này mới không chút kiêng kỵ mà bắt tôi đến nơi này.
Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề cần giải quyết, đó là hai mươi chín người này đều ở trong trạng thái vô thức, tại sao chỉ có tôi là người có nhận thức rõ ràng? Khi tôi phải có nhận thức rõ ràng thì ông ta có thể hù dọa được tôi? Hay là ông ta muốn cho tôi biết một số thứ?
Nếu là nguyên nhân phía trước, mục đích dọa tôi là gì? Có phải là muốn dọa chết tôi không? Hay là trả thù? Tôi không biết, nhưng vì bác cả không nắm tay tôi nữa nên tôi chuẩn bị quay lại. Trước khi về, tôi bắt chước tiếng gà gáy như ngài Trần, học cách gáy không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa mới nửa đêm, gà trong thôn sẽ không gáy theo như lần trước. Ngay tại lúc tôi chuẩn bị ra về thì có một bóng đen lướt qua, tôi còn tưởng mình hoa mắt, nhưng nhìn kĩ lại thì thấy bóng đen đó đứng chắn giữa đường về thôn, không nhúc nhích, trên tay ông ta xách một đôi giày!
Ông ta chính là người đóng giày trong miệng ngài Trần? Ông ta sẽ cho tôi đi đôi giày đó sao? Nếu tôi đi đôi giày đó, liệu tôi có giống như Vương Nhị Cẩu, không còn là chính mình nữa?
Làm thế nào bây giờ?... Chạy!
Nhưng đây là con đường duy nhất để về thôn, muốn chạy về thì phải đi ngang qua ông ta, trong trường hợp này không phải là tự lao đầu vào lưới sao?
Vì không thể trốn thoát, nên tôi mạnh dạn hỏi một câu: "Ông là ai?"
Ông ta đứng ngược sáng nên tôi không thể nhìn rõ ông ta là ai. Thời tiết đêm nay không tốt lắm, có mây đen và ánh sáng không đủ. Ngay cả khi đó không phải là hướng ngược sáng, tôi cũng không thể nhìn rõ ông ta, nhưng tôi thấy ông ta đang khom người lại, trông như một ông già.
Ông ta không trả lời mà đem đôi giày trong tay ném cho tôi, dùng một loại âm thanh rất kỳ quái nói: "Đi nó vào"
Âm thanh khàn khàn, dường như là rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện.
Mặc dù tôi đi chân trần trên nền đất lạnh lẽo nhưng tôi vẫn không muốn đi giày của ông ta, tôi không muốn mình lại trở thành Vương Nhị Cẩu thứ hai. Vì vậy tôi lùi lại phía sau mấy bước, cho ông ta thấy sự quyết tâm của tôi.
Ông ta lại nói: "Nếu ông muốn hại cháu thì cháu đã chết từ lâu rồi. Mau đi giày vào rồi đi cùng ông"
Tôi nghĩ cũng đúng, bây giờ ngài Trần không ở bên cạnh tôi, mặc dù còn có bác cả, nhưng hiện giờ nhận thức của ông ấy không rõ ràng, ông ấy sẽ không đứng lên giúp đỡ tôi, nếu một mình chiến đấu thì tôi nhất định không phải đối thủ của ông ta. Ông là người đã đánh trọng thương ngài Trần! Cho nên, nếu ông ta muốn giết tôi thì tôi đã chết từ lâu rồi, không cần bắt tôi đi giày.
Ông ta nói xong liền quay người rời đi. tôi suy nghĩ một chút bèn xỏ giày đi theo ông ta.
Tôi đi theo sau lưng ông ta, tôi vốn muốn đi nhanh một chút để thấy rõ ràng hình dáng của ông ta như thế nào. Nhưng ông ta dường như đã biết tỏng ý đồ của tôi rồi, tôi đi nhanh ông ta cũng đi nhanh, ông ta luôn duy trì khoảng cách với tôi. Khi sắp đến thôn, ông ta rẽ một hướng, đi về phía ngọn núi đối diện với thôn của chúng tôi, tôi hỏi: "Ông là ai?"
ông ta dùng âm thanh khàn khàn nói chuyện: "Ông là ai không quan trọng, quan trọng là cháu là ai?"
Tôi tức giận, tôi nói, cháu tự biết mình là ai, điều cháu muốn hỏi bây giờ là: "Ông là ai?"
Không biết là không phải là bởi vì quá tức giận liễu, tôi lại cảm thấy mi tâm có chút đau, thật giống như bị kim châm vậy.
Ông ta không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước.
Tôi lại hỏi một vấn đề khác: "Ông muốn dẫn cháu đi đâu?"
ÔNg ta nói: "Đến nơi cháu sẽ biết."
Tôi hỏi: "Đôi giày âm của Vương Nhị Cẩu là do ông làm?"
Ông ta có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại tôi: "Trần Ân Nghĩa đên cả chuyện này cũng nói cho cháu biết? Ông ta còn nói cho cháu chuyện gì nữa?"
Tôi không nghĩ cuộc trò chuyện này có thể tiếp tục. Ông ta không những không trả lời những gì tôi hỏi mà còn hỏi ngược lại tôi.
Ông ta dường như nhận ra điều gì đó, đột ngột dừng lại, liếc nhìn bầu trời và nói: "Thời gian không còn nhiều nữa, mau giao những gì ông nội cháu để lại ra đây!"
Trước khi tôi có thể hiểu được ý của ông ta là gì thì giữa hai lông mày của tôi có một cơn đau nhói, khiến tôi phải nhắm mắt lại, sau đó tôi cảm thấy cả người như đang bay lên, đầu óc choáng váng, một lúc sau, cảm giác này mới biến mất.
Khi tôi mở mắt ra, những gì hiện ra trước mặt tôi là một con gà trống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.