Chương 8: BƯỚC NGOẶT !
KingTank
02/01/2020
Mở mắt ra.... nơi này tối ôm.
- LENG KENG !
- Hự !
Tôi cố cựa quậy, nhưng hai tay bị trói chặt. Bụng tôi bỗng nhói lên cơn đau. À ! Không phải nhói ! Cơn đau cứ thế ập tới hành hạ cơ thể tôi. Cảm giác như nội tạng đã vỡ nát hết.
" Con mẹ nó ! Mình quá thiển cận ! "
Lồng ngực tôi đau nhức đến mức không thể nói được. Hai lá phổi cứ như bị dập nát vậy.
................................................
Nhớ lại vài tiếng trước, Tùng lao đến ngắm thẳng mặt tên to con kia thì...
- BỤP !
Nắm đấm của tên to con kia lún vào bụng hắn, lồng ngực vỡ nát.
- Phút !!!
Tùng phun ra một ngụm máu, cơ thể vô lực ngã xuống đất.
- Mày nghĩ tao dễ ăn lắm đúng không ? Nhầm to rồi ! Cái danh Linh cảnh nhị phẩm không phải để chơi đâu. Nào, đứng dậy !
Nói rồi hắn một tay nhấc Tùng lên dễ dàng như cũng một con mèo.
- BỤP !!!
Lại một tấm nữa, nhưng lần này là vào mặt. Tùng bay xa 5 m, nằm gục một chỗ như một đống rác. Tên kia tiến tới.
- Bất tỉnh rồi ? Hừ ! Yếu đuối. Chịu không nổi hai đấm của tao.
Nói rồi hắn móc túi gọi điện thoại. Một lát sau vài xe thùng chạy tới dọn dẹp hiện trường. Mang luôn cả Tùng đi.
............................................
Trở lại hiện tại, Tùng đã tỉnh táo hơn. Nhưng càng tỉnh, hắn lại càng đau. Càng đau hắn lại càng tỉnh.
- KÉTTTTTT ;
Tiếng cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Nó đã bị han rỉ khá là nhiều rồi. Một bóng đen đứng trước cửa, hắn bật đèn. Căn phòng trở nên sáng trưng, đôi mắt của Tùng đã quen với bóng tối nay đột nhiên gặp anh sáng liền bị đau nhức. Lúc nãy trong bóng tối, hắn nghĩ đây là một nơi chật hẹp, nhưng mà khi đèn sáng lên hắn mới biết nơi này rất rộng. Bóng người kia tiến tới, hắn cười :
- Ha ha ha ha ! Trái đất tròn, mày lại gặp tao rồi.
Không ai khác, hắn là Hạ Bình.
- Mày tưởng tao đang nằm viện sao ? Ha ! Nhờ ơn mày, một trong hai phó boss chú ý đến tao. Hắn ta đã đưa tao 1 viên thuốc kỳ lạ. Khi tao uống vào đột nhiên tao rất mạnh, vết thương của tao cũng khỏi hẳn mặc dù nó vẫn còn đau.
- Này ! nói gì đi chứ ? Tao biết mày tỉnh rồi mà.
- Cạch !!!_ một âm thanh hỗn tạp giữa tiếng cắt và tiếng xương đứt.
- Aaaaaaaa !_ Tùng hét lên thảm thiết.
Mắt hắn trợn ngược, con ngươi không thấy đâu ! Ngửa cổ lên hét to.
Hạ Bình vừa rồi là các đi ngón chân cái của Tùng bỏ vào cái xô bên cạnh.
- Này đừng nhìn tao như vậy ! Tao thích xem anime lắm đấy ! Mày biết tao hâm mộ nhân vật nào không ? Mấy thằng nhân vật chính sao ? Tao khinh ! Cái gì mà chính nghĩa ? Cái gì mà cái thiện chiến thắng cái ác ?
Hạ Bình túm tóc Tùng, ngửa mặt hắn lên.
- Xuyên suốt chiều dài lịch sử, mày biết thứ gì giết nhiều người nhất không ?_ dí sát mặt vào Tùng hắn mở to mắt.
- Là Công Lí ! Cái thứ gọi là Công Lí đó giết nhiều người hơn tội ác ! Ài ! Mình lạc đề rồi. Mày biết tao khoái ai nhất không ?
- Jason quận 13 !
- Tao thích cách trả tấn của hắn, thích cách hành hạ của hắn thích cách hắn khoái chí khi nghe tiếng la thảm thiết của bọn tù Nhân và mày nhìn xem chẳng phải hiện tại mày cũng rất giống ?
- Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- 1.000 - 7 bằng bao nhiêu !
- Cạch !_hắn cắt tiếp một ngón.
- Aaaaaaaa !
Tùng cố gắng nói ra, chân hắn đau ! Máu hắn chảy ra rất nhiều. Đến giờ hắn mới hiểu cái cảm giác của Hành-kun. Miệng hắn cố phát ra tiếng nhưng phổi hắn bị dập nát. Mỗi lời nói ra đau tựa ngàn cân.
- 9...993.
- Quá bé ! Nói to lên ! Gyahahaha !
Hạ Bình điên loạn.
- Cạch !
- Aaaaaaa ! 993 !_ Tùng cối gào to, miệng phun ra một ngụm máu.
- Tiếp tục ! Cạch !
- 968 !
- Tiếp ! Cạch !
- 997_ một lời nói ra là đi kèm một ngụm máu.
- Tiếp ! Cạch !
- 972 !
- 923 !
Hạ Bình sau khi hả hê nhìn Tùng.
- Con mẹ nó ! Sao mày không thể mọc lại ngón chứ ? Thôi để dành hôm sau vậy.
Hạ Bình bỏ đi, để lại Tùng một mình ở trong với hai bàn chân bị cụt. Hắn hoảng sợ, hắn đau đớn, hắn muốn chết. Hắn không thể chịu đựng cơn đau này.
..........................................
Hôm sau Hạ Bình lại đến.
- Tiếp tục nào ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
Tùng im lặng, hắn nghĩ rằng hắn mất hết ngón chân rồi Hạ Bình không còn gì để cắt.
- Cạch ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- Aaaaaaa !
Hạ Bình nào để yên cho Tùng ? Vừa rồi hắn là cắt đi đi một đốt ngón tay Tùng.
- 993 !
- 986 !
- Cạnh !
- ...
- 930 !
- ...
..............................................
Sang ngày thứ ba. Tùng không hiểu làm sao hắn có thể sống đến hôm nay. Hắn sợ hãi, hắn sợ hãi đến tột cùng. Cái cảm giác muốn chết mà không thể chết mày thật đáng sợ.
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
Tóc hắn bắt đầu chuyển màu trắng. Chân tay hắn đã ngừng chảy máu, nhưng mùi máu tanh lại hấp dẫn lũ giòi và chuột. Chúng kéo đến gặm nhấm từ từ. Tùng cùng đau đớn.
[ Kí chủ nhận danh hiệu " vạn tử nhất sinh " ]
[ Kí chủ nhận được huyết mạch bất tử nhân ]
[ Kí chủ muốn hấp thu huyết mạch bất tử nhân ? ]
[ Kí chủ không trả lời, hệ thống mặc định là đồng ý ! ]
[ Cơ thể ký chủ không thích hợp, gợi ý kí chủ sử dụng Tẩy Tủy Đan ? ]
[ Hệ thống mặc định là có ]
Hàng loạt âm thanh máy móc vâng lên, nhưng Tùng không thể trả lời ! Hắn là đang mất đi ý thức.
Cơ thể hắn có biến đổi, từng lỗ chân lông trên người hắn đào thải ra những chất cặn bã. Sau đó từng ngón, từng ngón bị mất kia đang dần mọc lại. Có lẽ nguyên nhân là nhờ vào viên đan dược trong bụng hắn.
- Ồ ! Xem này !_Hạ Bình mừng rỡ reo lên, hắn bước vào nhìn Tùng.
- Tóc mày hoá trắng như thằng nhân vật chính trong phim. Chân mày mọc lại rồi này ! Tao có thể tha hồ mà hành hạ mày rồi.
-~~~~~~~~~~~
- Hả ?
- T~~~~~~g~~~~t~~~~~M~~~~~~y !
- Mày nói cái đéo gì thế ? Nói tiếng người, tao đéo hiểu tiếng súc vật !
- TAO GIẾT MÀY !
[ Xác nhận ! Sát khí kí chủ qua lớn ! Hệ thống phát động nhiệm vụ đầu tiên. Giết Hạ Bình và toàn bộ người trong khu nhà hoang này. Số lượng lượng 12.
Phần thưởng : Vé xuyên vị diện x1 , Tăng 5 tiểu cảnh gì, Biến thể kim loại x1 ]
Tùng không quan tâm. Hắn đã tỉnh. Hắn đã mạnh hơn. Hắn muốn giết kẻ trước mặt hắn.
" GIẾT MỘT CÁCH TÀN NHẪN NHẤT "
Bản OP Unravel của Tokyo Ghoul vang lên !
Oshiete !
Oshiete yo !
Sono shikumi wo ?
Boku naga ni !
Dare ga iru no ?
Vietsub thì nó là...
Hãy nói tôi nghe đi !
Nói tôi nghe đi !
Tất cả điều này vì gì ?
Con người tồn tại trong tôi!
Xin hãy trả lời tôi đi ?
.............................................
Tùng giật đứt dây xích, húc đầu vào bụng Hạ Bình. Hạ Bình phun một ngụm máu, bay ra 3 m.
- Con mẹ mày !
Hắn hét. Ngó qua ngó lại, hắn không thấy Tùng đâu.
" Phía trên ! "
- Muộn rồi con ạ !
- OMAE WA MO SHINDERU !
- NÀ NÍ ?
Tùng đạp vào người Hạ Bình, dùng dây xích ở tay khóa chặt người Hạ Bình rồi cắm đầu xích xuống đất.
- Rắc !( tiếng bẻ ngón tay của Tùng ) Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
Tùng hiện tại đang ngầu lòi như sếp Kèn.
- Thằng chó !
Hạ Bình vùng vẫy nhưng thoát làm sao được ? Tác giả đã định hôm nay là ngày chết của mày rồi.
- Rắc !_Tùng bẻ gãy cổ tay của Hạ bình.
- A ! Chết ! Lỡ bẻ mất tay hắn rồi , đáng lẽ phải bẻ đốt ngón tay chứ ? Thôi kệ !Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- Rắc !_lần này là cổ chân của hắn bị Tùng dẵm nát.
- Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- 9... 993 !
- Tiếp tục ! Rắc !_lần này là đầu gối bị nát.
- 9... 995 !
- Sai ! Làm lại ! Rắc !_cùi chỏ.
- 9... 993 !
- Tiếp ! Rắc !_ bả vai.
- 9... 986 !
Tùng đi ra khỏi căn phòng tìm 11 tên còn lại. Trong căn phòng, Hạ Bình nằm bẹp trên vũng máu. Trên cơ thể chỗ không chỗ nào không bị gãy. Chỉ trừ bả vai còn lại, lúc Tùng đạp đến đây, Hạ Bình đã tắc thở. Rất nhanh chóng Tùng đã giết được 11 tên kia. Chúng chỉ là người bình thường.
[ Hoàn thành nhiệm vụ ! Nhận thưởng : Vé xuyên vị diện x1, tăng 5 tiểu cảnh giới, Biến đổi kim loại x1 ]
" Hệ thống ? "
| Chủ nhân gọi việc gì ? |
- Ta..... có quá tàn nhẫn không ?
Khi hắn giết người, dù sao không quen cũng chả biết. Hắn cho họ ra đi một cách nhẹ nhàng nhất nhưng dù có nói thế nào đó vẫn là giết người. Hắn không cảm thấy áy náy. Y hệt như hắn kết thúc mạng sống của một con bọ vậy. Không chút cảm xúc.
| Không ! Thưa chủ nhân, trong thế giới này ngài không giết người thì người giết ngài. Hơn nữa, những kẻ này rất đáng phải chết |
- Vậy à ? Thôi không bàn nữa. Cho ta một viên phục thể đan.
| Kí chủ không cần nó nữa đâu. Bây giờ ngài mang huyết mạch bất tử nhân rồi. Chỉ cần còn một mảnh cơ thể cũng hoàn toàn có thể hồi sinh |
- Nà ní ? Lão tác giả buff hơi quá tay rồi đấy.
Tùng trở về với thái độ cợt nhả của hắn thường ngày. Bước ra ngoài, hiện tại là ban đêm. Đây có vẻ là một trường học bỏ hoang, khu nhà hắn bị nhốt kia là phòng đa năng.
- Đù ! Lạnh vãi !
Tùng ôm lấy cơ thể hắn có rõ. Áo sơ mi của hắn rách bươm. Quần của hắn cũng vậy nhưng mà cái phần có bắn tên lửa hoặc bỏ vào dung nham cũng không thể bị rách hay cháy vẫn còn y nguyên.
- Kéttttt !
Một con xe hầm hố dừng lại. Chỉ một người bước ra, là thằng đã cho Tùng ăn 2 củ hành siêu to khổng lồ.
- Mày làm sao mà thoát ra đ...
Không cho hắn hỏi hết câu Tùng chạy thẳng đến tới tốc độ cực nhanh. Đến nỗi tên kia chỉ thấy loáng thoáng bóng của Tùng.
- Bụp !
Một quyền dáng vào bụng, hắn bay xa 10m. Cố gắng ngồi dậy, chống một tay xuống đất. Miệng phun ra một ngụm máu.
- Hôm trước mày đánh tao hai phát, hôm nay tao trả lễ cho mày đầy đủ.| Đinh ! Hệ thống phát động nhiệm vụ : Giết chết hai phó boss và boss băng Huyết Long. Tiến hành 0/3.
Phần thưởng : tăng cảnh giới đến đỉnh Phong, đột phá đan x1
Thất bại : Chết |
Tên to xác kia không hiểu làm sao Tùng đột nhiên mạnh lên. Hắn lao lên nhân lúc Tùng sơ hở mà ra một quyền vào mặt hắn.
- Binh !
Tùng hứng nguyên một đấm vào mặt, nhưng lại không thấm là bao. Chỉ hơi ê mặt một chút.
- Bặc !_hắn chụp cánh tay tên to con.
- Bây giờ là 3 quyền nhé !
Tùng một đấm vào mặt tên to con.
- Binh !
Hắn ngã ngửa ra sau, người vô lực không cựa quậy. Điều này là đương nhiên, hắn mới là luyện cảnh tầng 2 trong khi đó Tùng ít nhất là luyện cảnh tầng 5. Tùng tiến tới, dơ nắm đấm lên thì...
- DỪNG TAY !
Chẳng biết ai can hắn nhưng hắn biết, nếu không giết tên này thì hắn sẽ gặp rắc rối.
- Xin lỗi ! Nhưng vì một số lý do tôi phải giết tên này.
Nói rồi hắn lấy hết sức bình sinh, tung một quyền cực mạnh vào đầu tên kia. Tùng nhấc tay lên, cứ còn sót lại là dưới đất là một đống bầy nhầy răng môi lẫn lộn, sọ vỡ tùm lum, nhìn kỹ còn thấy cái gì trắng trắng như não.
Tùng đứng lên quay đầu lại, một chiếc trực thăng bay trên đầu hắn tầm 20 m. Hắn nheo mặt lại, một thân ảnh nhảy xuống. Không ! Chính xác là đi xuống giữa không khí.
" Thần nhãn "
Tên : Dương Văn Giỏi
Tuổi 86
Tu vì : Sư cấp nhị phẩm
Lực chiến : 9365
Công pháp : lăng Ba Vi Bộ
Nhan sắc : 80/100 ( cái này là đẹp lão chứ không phải đẹp trai )
- Thiệt tình ! Đã bảo là dừng tay mà sao mày zữ quá zậy ? Tụi nó làm gì mày vậy Tùng ?
" Cách nói chuyện này... ? "
- Lão già ?
Phải ! Đó chính là ông lão hay đánh cờ với Tùng.
- LENG KENG !
- Hự !
Tôi cố cựa quậy, nhưng hai tay bị trói chặt. Bụng tôi bỗng nhói lên cơn đau. À ! Không phải nhói ! Cơn đau cứ thế ập tới hành hạ cơ thể tôi. Cảm giác như nội tạng đã vỡ nát hết.
" Con mẹ nó ! Mình quá thiển cận ! "
Lồng ngực tôi đau nhức đến mức không thể nói được. Hai lá phổi cứ như bị dập nát vậy.
................................................
Nhớ lại vài tiếng trước, Tùng lao đến ngắm thẳng mặt tên to con kia thì...
- BỤP !
Nắm đấm của tên to con kia lún vào bụng hắn, lồng ngực vỡ nát.
- Phút !!!
Tùng phun ra một ngụm máu, cơ thể vô lực ngã xuống đất.
- Mày nghĩ tao dễ ăn lắm đúng không ? Nhầm to rồi ! Cái danh Linh cảnh nhị phẩm không phải để chơi đâu. Nào, đứng dậy !
Nói rồi hắn một tay nhấc Tùng lên dễ dàng như cũng một con mèo.
- BỤP !!!
Lại một tấm nữa, nhưng lần này là vào mặt. Tùng bay xa 5 m, nằm gục một chỗ như một đống rác. Tên kia tiến tới.
- Bất tỉnh rồi ? Hừ ! Yếu đuối. Chịu không nổi hai đấm của tao.
Nói rồi hắn móc túi gọi điện thoại. Một lát sau vài xe thùng chạy tới dọn dẹp hiện trường. Mang luôn cả Tùng đi.
............................................
Trở lại hiện tại, Tùng đã tỉnh táo hơn. Nhưng càng tỉnh, hắn lại càng đau. Càng đau hắn lại càng tỉnh.
- KÉTTTTTT ;
Tiếng cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Nó đã bị han rỉ khá là nhiều rồi. Một bóng đen đứng trước cửa, hắn bật đèn. Căn phòng trở nên sáng trưng, đôi mắt của Tùng đã quen với bóng tối nay đột nhiên gặp anh sáng liền bị đau nhức. Lúc nãy trong bóng tối, hắn nghĩ đây là một nơi chật hẹp, nhưng mà khi đèn sáng lên hắn mới biết nơi này rất rộng. Bóng người kia tiến tới, hắn cười :
- Ha ha ha ha ! Trái đất tròn, mày lại gặp tao rồi.
Không ai khác, hắn là Hạ Bình.
- Mày tưởng tao đang nằm viện sao ? Ha ! Nhờ ơn mày, một trong hai phó boss chú ý đến tao. Hắn ta đã đưa tao 1 viên thuốc kỳ lạ. Khi tao uống vào đột nhiên tao rất mạnh, vết thương của tao cũng khỏi hẳn mặc dù nó vẫn còn đau.
- Này ! nói gì đi chứ ? Tao biết mày tỉnh rồi mà.
- Cạch !!!_ một âm thanh hỗn tạp giữa tiếng cắt và tiếng xương đứt.
- Aaaaaaaa !_ Tùng hét lên thảm thiết.
Mắt hắn trợn ngược, con ngươi không thấy đâu ! Ngửa cổ lên hét to.
Hạ Bình vừa rồi là các đi ngón chân cái của Tùng bỏ vào cái xô bên cạnh.
- Này đừng nhìn tao như vậy ! Tao thích xem anime lắm đấy ! Mày biết tao hâm mộ nhân vật nào không ? Mấy thằng nhân vật chính sao ? Tao khinh ! Cái gì mà chính nghĩa ? Cái gì mà cái thiện chiến thắng cái ác ?
Hạ Bình túm tóc Tùng, ngửa mặt hắn lên.
- Xuyên suốt chiều dài lịch sử, mày biết thứ gì giết nhiều người nhất không ?_ dí sát mặt vào Tùng hắn mở to mắt.
- Là Công Lí ! Cái thứ gọi là Công Lí đó giết nhiều người hơn tội ác ! Ài ! Mình lạc đề rồi. Mày biết tao khoái ai nhất không ?
- Jason quận 13 !
- Tao thích cách trả tấn của hắn, thích cách hành hạ của hắn thích cách hắn khoái chí khi nghe tiếng la thảm thiết của bọn tù Nhân và mày nhìn xem chẳng phải hiện tại mày cũng rất giống ?
- Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- 1.000 - 7 bằng bao nhiêu !
- Cạch !_hắn cắt tiếp một ngón.
- Aaaaaaaa !
Tùng cố gắng nói ra, chân hắn đau ! Máu hắn chảy ra rất nhiều. Đến giờ hắn mới hiểu cái cảm giác của Hành-kun. Miệng hắn cố phát ra tiếng nhưng phổi hắn bị dập nát. Mỗi lời nói ra đau tựa ngàn cân.
- 9...993.
- Quá bé ! Nói to lên ! Gyahahaha !
Hạ Bình điên loạn.
- Cạch !
- Aaaaaaa ! 993 !_ Tùng cối gào to, miệng phun ra một ngụm máu.
- Tiếp tục ! Cạch !
- 968 !
- Tiếp ! Cạch !
- 997_ một lời nói ra là đi kèm một ngụm máu.
- Tiếp ! Cạch !
- 972 !
- 923 !
Hạ Bình sau khi hả hê nhìn Tùng.
- Con mẹ nó ! Sao mày không thể mọc lại ngón chứ ? Thôi để dành hôm sau vậy.
Hạ Bình bỏ đi, để lại Tùng một mình ở trong với hai bàn chân bị cụt. Hắn hoảng sợ, hắn đau đớn, hắn muốn chết. Hắn không thể chịu đựng cơn đau này.
..........................................
Hôm sau Hạ Bình lại đến.
- Tiếp tục nào ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
Tùng im lặng, hắn nghĩ rằng hắn mất hết ngón chân rồi Hạ Bình không còn gì để cắt.
- Cạch ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- Aaaaaaa !
Hạ Bình nào để yên cho Tùng ? Vừa rồi hắn là cắt đi đi một đốt ngón tay Tùng.
- 993 !
- 986 !
- Cạnh !
- ...
- 930 !
- ...
..............................................
Sang ngày thứ ba. Tùng không hiểu làm sao hắn có thể sống đến hôm nay. Hắn sợ hãi, hắn sợ hãi đến tột cùng. Cái cảm giác muốn chết mà không thể chết mày thật đáng sợ.
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
HẮN SỢ !
Tóc hắn bắt đầu chuyển màu trắng. Chân tay hắn đã ngừng chảy máu, nhưng mùi máu tanh lại hấp dẫn lũ giòi và chuột. Chúng kéo đến gặm nhấm từ từ. Tùng cùng đau đớn.
[ Kí chủ nhận danh hiệu " vạn tử nhất sinh " ]
[ Kí chủ nhận được huyết mạch bất tử nhân ]
[ Kí chủ muốn hấp thu huyết mạch bất tử nhân ? ]
[ Kí chủ không trả lời, hệ thống mặc định là đồng ý ! ]
[ Cơ thể ký chủ không thích hợp, gợi ý kí chủ sử dụng Tẩy Tủy Đan ? ]
[ Hệ thống mặc định là có ]
Hàng loạt âm thanh máy móc vâng lên, nhưng Tùng không thể trả lời ! Hắn là đang mất đi ý thức.
Cơ thể hắn có biến đổi, từng lỗ chân lông trên người hắn đào thải ra những chất cặn bã. Sau đó từng ngón, từng ngón bị mất kia đang dần mọc lại. Có lẽ nguyên nhân là nhờ vào viên đan dược trong bụng hắn.
- Ồ ! Xem này !_Hạ Bình mừng rỡ reo lên, hắn bước vào nhìn Tùng.
- Tóc mày hoá trắng như thằng nhân vật chính trong phim. Chân mày mọc lại rồi này ! Tao có thể tha hồ mà hành hạ mày rồi.
-~~~~~~~~~~~
- Hả ?
- T~~~~~~g~~~~t~~~~~M~~~~~~y !
- Mày nói cái đéo gì thế ? Nói tiếng người, tao đéo hiểu tiếng súc vật !
- TAO GIẾT MÀY !
[ Xác nhận ! Sát khí kí chủ qua lớn ! Hệ thống phát động nhiệm vụ đầu tiên. Giết Hạ Bình và toàn bộ người trong khu nhà hoang này. Số lượng lượng 12.
Phần thưởng : Vé xuyên vị diện x1 , Tăng 5 tiểu cảnh gì, Biến thể kim loại x1 ]
Tùng không quan tâm. Hắn đã tỉnh. Hắn đã mạnh hơn. Hắn muốn giết kẻ trước mặt hắn.
" GIẾT MỘT CÁCH TÀN NHẪN NHẤT "
Bản OP Unravel của Tokyo Ghoul vang lên !
Oshiete !
Oshiete yo !
Sono shikumi wo ?
Boku naga ni !
Dare ga iru no ?
Vietsub thì nó là...
Hãy nói tôi nghe đi !
Nói tôi nghe đi !
Tất cả điều này vì gì ?
Con người tồn tại trong tôi!
Xin hãy trả lời tôi đi ?
.............................................
Tùng giật đứt dây xích, húc đầu vào bụng Hạ Bình. Hạ Bình phun một ngụm máu, bay ra 3 m.
- Con mẹ mày !
Hắn hét. Ngó qua ngó lại, hắn không thấy Tùng đâu.
" Phía trên ! "
- Muộn rồi con ạ !
- OMAE WA MO SHINDERU !
- NÀ NÍ ?
Tùng đạp vào người Hạ Bình, dùng dây xích ở tay khóa chặt người Hạ Bình rồi cắm đầu xích xuống đất.
- Rắc !( tiếng bẻ ngón tay của Tùng ) Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
Tùng hiện tại đang ngầu lòi như sếp Kèn.
- Thằng chó !
Hạ Bình vùng vẫy nhưng thoát làm sao được ? Tác giả đã định hôm nay là ngày chết của mày rồi.
- Rắc !_Tùng bẻ gãy cổ tay của Hạ bình.
- A ! Chết ! Lỡ bẻ mất tay hắn rồi , đáng lẽ phải bẻ đốt ngón tay chứ ? Thôi kệ !Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- Rắc !_lần này là cổ chân của hắn bị Tùng dẵm nát.
- Tao hỏi mày ! 1000 - 7 bằng bao nhiêu ?
- 9... 993 !
- Tiếp tục ! Rắc !_lần này là đầu gối bị nát.
- 9... 995 !
- Sai ! Làm lại ! Rắc !_cùi chỏ.
- 9... 993 !
- Tiếp ! Rắc !_ bả vai.
- 9... 986 !
Tùng đi ra khỏi căn phòng tìm 11 tên còn lại. Trong căn phòng, Hạ Bình nằm bẹp trên vũng máu. Trên cơ thể chỗ không chỗ nào không bị gãy. Chỉ trừ bả vai còn lại, lúc Tùng đạp đến đây, Hạ Bình đã tắc thở. Rất nhanh chóng Tùng đã giết được 11 tên kia. Chúng chỉ là người bình thường.
[ Hoàn thành nhiệm vụ ! Nhận thưởng : Vé xuyên vị diện x1, tăng 5 tiểu cảnh giới, Biến đổi kim loại x1 ]
" Hệ thống ? "
| Chủ nhân gọi việc gì ? |
- Ta..... có quá tàn nhẫn không ?
Khi hắn giết người, dù sao không quen cũng chả biết. Hắn cho họ ra đi một cách nhẹ nhàng nhất nhưng dù có nói thế nào đó vẫn là giết người. Hắn không cảm thấy áy náy. Y hệt như hắn kết thúc mạng sống của một con bọ vậy. Không chút cảm xúc.
| Không ! Thưa chủ nhân, trong thế giới này ngài không giết người thì người giết ngài. Hơn nữa, những kẻ này rất đáng phải chết |
- Vậy à ? Thôi không bàn nữa. Cho ta một viên phục thể đan.
| Kí chủ không cần nó nữa đâu. Bây giờ ngài mang huyết mạch bất tử nhân rồi. Chỉ cần còn một mảnh cơ thể cũng hoàn toàn có thể hồi sinh |
- Nà ní ? Lão tác giả buff hơi quá tay rồi đấy.
Tùng trở về với thái độ cợt nhả của hắn thường ngày. Bước ra ngoài, hiện tại là ban đêm. Đây có vẻ là một trường học bỏ hoang, khu nhà hắn bị nhốt kia là phòng đa năng.
- Đù ! Lạnh vãi !
Tùng ôm lấy cơ thể hắn có rõ. Áo sơ mi của hắn rách bươm. Quần của hắn cũng vậy nhưng mà cái phần có bắn tên lửa hoặc bỏ vào dung nham cũng không thể bị rách hay cháy vẫn còn y nguyên.
- Kéttttt !
Một con xe hầm hố dừng lại. Chỉ một người bước ra, là thằng đã cho Tùng ăn 2 củ hành siêu to khổng lồ.
- Mày làm sao mà thoát ra đ...
Không cho hắn hỏi hết câu Tùng chạy thẳng đến tới tốc độ cực nhanh. Đến nỗi tên kia chỉ thấy loáng thoáng bóng của Tùng.
- Bụp !
Một quyền dáng vào bụng, hắn bay xa 10m. Cố gắng ngồi dậy, chống một tay xuống đất. Miệng phun ra một ngụm máu.
- Hôm trước mày đánh tao hai phát, hôm nay tao trả lễ cho mày đầy đủ.| Đinh ! Hệ thống phát động nhiệm vụ : Giết chết hai phó boss và boss băng Huyết Long. Tiến hành 0/3.
Phần thưởng : tăng cảnh giới đến đỉnh Phong, đột phá đan x1
Thất bại : Chết |
Tên to xác kia không hiểu làm sao Tùng đột nhiên mạnh lên. Hắn lao lên nhân lúc Tùng sơ hở mà ra một quyền vào mặt hắn.
- Binh !
Tùng hứng nguyên một đấm vào mặt, nhưng lại không thấm là bao. Chỉ hơi ê mặt một chút.
- Bặc !_hắn chụp cánh tay tên to con.
- Bây giờ là 3 quyền nhé !
Tùng một đấm vào mặt tên to con.
- Binh !
Hắn ngã ngửa ra sau, người vô lực không cựa quậy. Điều này là đương nhiên, hắn mới là luyện cảnh tầng 2 trong khi đó Tùng ít nhất là luyện cảnh tầng 5. Tùng tiến tới, dơ nắm đấm lên thì...
- DỪNG TAY !
Chẳng biết ai can hắn nhưng hắn biết, nếu không giết tên này thì hắn sẽ gặp rắc rối.
- Xin lỗi ! Nhưng vì một số lý do tôi phải giết tên này.
Nói rồi hắn lấy hết sức bình sinh, tung một quyền cực mạnh vào đầu tên kia. Tùng nhấc tay lên, cứ còn sót lại là dưới đất là một đống bầy nhầy răng môi lẫn lộn, sọ vỡ tùm lum, nhìn kỹ còn thấy cái gì trắng trắng như não.
Tùng đứng lên quay đầu lại, một chiếc trực thăng bay trên đầu hắn tầm 20 m. Hắn nheo mặt lại, một thân ảnh nhảy xuống. Không ! Chính xác là đi xuống giữa không khí.
" Thần nhãn "
Tên : Dương Văn Giỏi
Tuổi 86
Tu vì : Sư cấp nhị phẩm
Lực chiến : 9365
Công pháp : lăng Ba Vi Bộ
Nhan sắc : 80/100 ( cái này là đẹp lão chứ không phải đẹp trai )
- Thiệt tình ! Đã bảo là dừng tay mà sao mày zữ quá zậy ? Tụi nó làm gì mày vậy Tùng ?
" Cách nói chuyện này... ? "
- Lão già ?
Phải ! Đó chính là ông lão hay đánh cờ với Tùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.