Chương 5: Giáo án khắc nghiệt
Tà Lão Ma , Tà Lão Quái
13/05/2019
Tác Giả: Tà Lão Ma
Canh năm, sáng sơm hôm sau, trời còn tờ mờ, chưa sáng hẳn:
“Dậy, dậy,…”
Đoạn Tam bước đến đánh vào chân Đồ Tử vài cái kêu.
“dậy làm cái gì?..ta còn chưa ăn thịt gà xong mà!”
Đồ Tử ngủ mê, ngón tay còn đưa vào miệng mút tỏ ra rất vui vẻ thích thú.
“Cái thằng ngốc này còn không dậy cho lão tử…bốp bốp”
Đoạn Tam hơi tức giận đã Đồ Tử ngã nhào ra đất. Mới tối hôm qua đây, còn hô hào ta sẽ luyện tâm chăm chỉ, dậy sơm luyện công, chịu khó, bla bla các thức. Vậy mà……
………………………
Sau khi đánh thức Đồ Tử tỉnh dậy thành công, hắn liền bắt đầu chuẩn bị cái gì đó, sau khi chuẩn bị xong đem nó đặt trước cửa nhà, nói:
“Được rồi bài tập đầu tiên cho ngươi hôm nay
Đoạn Tam nhìn Đồ Tử nói xong rồi đi vài bước đến bên cạnh hai chiếc thùng gánh nước đựng đầy nước
hai chiếc thùng gán nước này đều to cùng cỡ nửa người, thoạt nhìn lớn vô cùng... Đoạn Tam hô lên một tiếng, hai chân giang raở thế trung bình tấn, hai tay chộp lấy cái quai cầm của hai thùng nước, rồi dùng lực của cơ thể, lập tức nânghai gánh nước xe dịch khỏi mặt đất.
Đồ Tử đứng một bên nhìn, không ngớt tán thưởng nào là: giỏi quá, ngươi đỉnh quá,…khiến cho Đoạn Tam cũng có phần đắc chí.
Ngược lại, hắn càng nể mình hơn, trước đây chỉ có người ta dạy hắn, không ngờ giờ hắn dạy lại người ta, xem ra nghề dạy học cũng không khó như hắn tưởng tượng.
“Được rồi, tới lượt ngươi, nâng nó lên hai trăm lần cho ta”
Một khắc sau, Khi đã hoàn thành quá trình giảng giải cho Đồ Tử hiểu, Đoạn Tam thong tha đi tới chiếc ghế dựa, tựa lưng vào đó, giám sát nhất cử nhất động của Đồ Tử.
Quả thực, hắn biết rằng mới ban đầu mà đã bắt Đồ Tử nâng hai gánh nước lớn gần nửa người là điều hơi quá sức với Đồ Tử. Nhưng lại nhớ đến hắn có thân cường trán đô con, săn chắc nên nghĩ cũng chẳng hề gì.
Ban đầu, Nâng được vài cái, Đồ Tử tỏ ra khoái chí lắm, ai ngờ:
“Đoạn Tam, hai tay ta mỏi quá, nghỉ một chút có được không?”
“Nghỉ Ngơi?..mới luyện chưa quá 100 lần mà đã muốn nghỉ, đây là tội vi phạm luật lệ tu luyện thân thể: phạt nâng thêm 200 lần. Thứ hai, chưa có sự cho phép của người giám sát chỉ bảo, đã tự tiện dừng lại: Phạt thêm 100 lần nâng hai gánh nước nữa. Tổng Cộng từ giờ đến canh 6 ngươi phải âng hết cho ta toàn bộ 400 lần. thiếu một lần là nâng lại.”
“hởooooo…..”
Có thể nói bất lực là những từ có thể diễn tả tâm trạng lúc này của Đồ Tử.
Lại dừng, Nâng lại cho ta.
Dừng tiếp, nâng lại
Nâng lại…
Nâng lại….
…………..
Từ canh 5 cho tới gần giữa trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh, mà Đồ Tử vẫn chưa thể nâng xong, Phương thúc luyện tập và giáo án này của Đoạn Tam quả thực đã là ác mộng của Đồ Tử.
Chưa kể, đến giờ cơm, hắn còn không cho Đồ Tử ăn mà lại đem mấy bát cơm cùng canh, cá, thịt, rau… ra để trược mặt Đồ Tử, còn mình thì ngồi đó vừa ăn vừa quan sát Đồ Tử nâng gánh nước.
Luyện mãi cho đến trời tối, Đọn Tam mới cho Đồ Tử dừng vào ăn cơm.
……………
Thanh Sơn phía sau Thanh Sơn Thành cách gần trăm mét. Tại sâu bên trong khu sơn dã này có một cái thác nước rất mạnh, sóng chảy ào ào, tuôn ra không ngớt.
Đoạn Tam thân uy nghi chắp tay sau lưng đứng tại bên bờ, trong lòng hắn đang giữ một chiếc đồng hồ cát, miệng thì đang dặm dặm tính toán điều gì đó.
“Nhanh, bơi nhanh hơn nữa!”
Đoạn Tam mặt không biến săc quát
Nhìn lại bên dưới dòng thác hiện lên một thân hình nhân loại không ngừng di chuyển, hiển nhiên không ai khác ngoài Đồ Tử.
Theo như những kinh nghiệm tập thể thao ở kiếp trước của Đoạn Tam, thì bơi mặc dù chỉ là một môn thể thao đơn giản, nhưng lại là một phương pháp rất tốt trong giáo án bồi dưỡng Đồ Tử luyện thể.
Không giống với cách luyện tập dùng tay nâng hai gánh nước lên cao, phương pháp bơi này có hiệu quả giúp chi việc lưu chuyển máu huyết trong cơ thể được thân chủ kiểm soát tốt hơn.
Điều này, cực kỳ có lợi cho tất cả các chi của cơ thể. Đây là phương pháp rất có dụng ý của Đoạn Tam, khi mà “Lôi Giáp Công” quan đầu tiên là luyện ra lôi giáp ở các chi
Dưới thác nước:
“Khó chịu quá, hay ngừng lại một chút!.”
Đồ Tử vừa bơi vừa suy nghĩ không ngừng, tuy nhiên ý nghĩ đó vội vàng bị dập tắc bởi sống với Đoạn Tam một tháng nay, làm gì có chuyện mà Đoạn Tam cho Đò Tử nghỉ ngơi, sơ ý dừng lại một chút là bị bắt tập lại liền
Thế nên dù có bơi ngược chiều dòng chảy của con thác, Đồ Tử cũng không dám ngừng, ngược lại không ngừng huy động tay, hai chân quạt tung tóe, bơi tới lui, bơi xui vơi ngược gần mấy chục lần, nghe mấy chục lần thì có vẻ ít nhưng nhìn lại chiều dài của cái thác chừng cũng gần 500 mét.
“Hừ! ngươi làm cái gì chậm như rùa vậy….nhanh, đẩy nhanh tốc độ nữa lên”
Khác với sự đau khổ kia của Đồ Tử, Đoạn Tam ở trên bờ vẫn lạnh lùng hú hét, thúc dục.
Biết Đoạn Tam là người cực kỳ ghét những tên chưa làm đã vội từ bỏ, không có ý chí, cần cù. Nên Đồ Tử dù tự nhủ dù có chết cũng sẽ phải luyện cho xong bài tập này, chưa hoàn thành mà ngóc đầu nghỉ ngơi là xác định được thưởng thêm 100 lần bơi nữa, nghỉ đến thôi cũng đã khiến Đồ Tử nổi cả gia gà.
Trong giây phút bất lực đó bỗng dưng từ trong cơ thể Đổ Tử có một cái gì đó như được giải phóng hẳn ra, hai tay hai chân tên ngốc này dường như có lại khí lực, không ngừng đẩy nhanh tốc độ hoàn thành bài tập.
Đương nhiên, Đồ Tử cũng cảm nhận được luồng sức mạnh ấy, mặc dù không biết luồng sức mạnh tới chổ nào, nhưng mơ hồ hắn cũng nhận ra được điều gì đó.Ánh mắt Đồ Tử ánh lên một nét hưng phán, thoải mái dị thường. Cực hạn thân thể, hắn đã đột phá.
Trên bờ, trông thấy dị biến nổi ra, Đoạn Tam cũng là dân trong nghề nên vô cùng hiểu rõ, thoáng một cái hắn nở một nụ cười mỉm.
“Đồ Ngu, chậm mất đến một khắc”
Vừa mới ngóc cái đầy lên định khoe thành tính của bản thân thfi ngây lập tức bị Đoạn Tam cầm đầu nhúng thẳng xuống nước quát.
La thì la thế thôi nhưng Đồ Tử biết, Đoạn Tam làm như thế, tất cả cũng đều là vì hắn, mặc dù có hơi bạo lực một chút.
Lúc lên bờ, bước châm đầu tiên Đồ Tử đã cảm nhận được sự khó khăn ào đến, hai tay đau nhức, không cử động được, chân mệt mõi rã rời, đến cả hít thở còn không đều, tuy nhiên thân thể lại có cảm giác tăng trưởng tiến bộ hơn mấy tháng trước.
Canh năm, sáng sơm hôm sau, trời còn tờ mờ, chưa sáng hẳn:
“Dậy, dậy,…”
Đoạn Tam bước đến đánh vào chân Đồ Tử vài cái kêu.
“dậy làm cái gì?..ta còn chưa ăn thịt gà xong mà!”
Đồ Tử ngủ mê, ngón tay còn đưa vào miệng mút tỏ ra rất vui vẻ thích thú.
“Cái thằng ngốc này còn không dậy cho lão tử…bốp bốp”
Đoạn Tam hơi tức giận đã Đồ Tử ngã nhào ra đất. Mới tối hôm qua đây, còn hô hào ta sẽ luyện tâm chăm chỉ, dậy sơm luyện công, chịu khó, bla bla các thức. Vậy mà……
………………………
Sau khi đánh thức Đồ Tử tỉnh dậy thành công, hắn liền bắt đầu chuẩn bị cái gì đó, sau khi chuẩn bị xong đem nó đặt trước cửa nhà, nói:
“Được rồi bài tập đầu tiên cho ngươi hôm nay
Đoạn Tam nhìn Đồ Tử nói xong rồi đi vài bước đến bên cạnh hai chiếc thùng gánh nước đựng đầy nước
hai chiếc thùng gán nước này đều to cùng cỡ nửa người, thoạt nhìn lớn vô cùng... Đoạn Tam hô lên một tiếng, hai chân giang raở thế trung bình tấn, hai tay chộp lấy cái quai cầm của hai thùng nước, rồi dùng lực của cơ thể, lập tức nânghai gánh nước xe dịch khỏi mặt đất.
Đồ Tử đứng một bên nhìn, không ngớt tán thưởng nào là: giỏi quá, ngươi đỉnh quá,…khiến cho Đoạn Tam cũng có phần đắc chí.
Ngược lại, hắn càng nể mình hơn, trước đây chỉ có người ta dạy hắn, không ngờ giờ hắn dạy lại người ta, xem ra nghề dạy học cũng không khó như hắn tưởng tượng.
“Được rồi, tới lượt ngươi, nâng nó lên hai trăm lần cho ta”
Một khắc sau, Khi đã hoàn thành quá trình giảng giải cho Đồ Tử hiểu, Đoạn Tam thong tha đi tới chiếc ghế dựa, tựa lưng vào đó, giám sát nhất cử nhất động của Đồ Tử.
Quả thực, hắn biết rằng mới ban đầu mà đã bắt Đồ Tử nâng hai gánh nước lớn gần nửa người là điều hơi quá sức với Đồ Tử. Nhưng lại nhớ đến hắn có thân cường trán đô con, săn chắc nên nghĩ cũng chẳng hề gì.
Ban đầu, Nâng được vài cái, Đồ Tử tỏ ra khoái chí lắm, ai ngờ:
“Đoạn Tam, hai tay ta mỏi quá, nghỉ một chút có được không?”
“Nghỉ Ngơi?..mới luyện chưa quá 100 lần mà đã muốn nghỉ, đây là tội vi phạm luật lệ tu luyện thân thể: phạt nâng thêm 200 lần. Thứ hai, chưa có sự cho phép của người giám sát chỉ bảo, đã tự tiện dừng lại: Phạt thêm 100 lần nâng hai gánh nước nữa. Tổng Cộng từ giờ đến canh 6 ngươi phải âng hết cho ta toàn bộ 400 lần. thiếu một lần là nâng lại.”
“hởooooo…..”
Có thể nói bất lực là những từ có thể diễn tả tâm trạng lúc này của Đồ Tử.
Lại dừng, Nâng lại cho ta.
Dừng tiếp, nâng lại
Nâng lại…
Nâng lại….
…………..
Từ canh 5 cho tới gần giữa trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh, mà Đồ Tử vẫn chưa thể nâng xong, Phương thúc luyện tập và giáo án này của Đoạn Tam quả thực đã là ác mộng của Đồ Tử.
Chưa kể, đến giờ cơm, hắn còn không cho Đồ Tử ăn mà lại đem mấy bát cơm cùng canh, cá, thịt, rau… ra để trược mặt Đồ Tử, còn mình thì ngồi đó vừa ăn vừa quan sát Đồ Tử nâng gánh nước.
Luyện mãi cho đến trời tối, Đọn Tam mới cho Đồ Tử dừng vào ăn cơm.
……………
Thanh Sơn phía sau Thanh Sơn Thành cách gần trăm mét. Tại sâu bên trong khu sơn dã này có một cái thác nước rất mạnh, sóng chảy ào ào, tuôn ra không ngớt.
Đoạn Tam thân uy nghi chắp tay sau lưng đứng tại bên bờ, trong lòng hắn đang giữ một chiếc đồng hồ cát, miệng thì đang dặm dặm tính toán điều gì đó.
“Nhanh, bơi nhanh hơn nữa!”
Đoạn Tam mặt không biến săc quát
Nhìn lại bên dưới dòng thác hiện lên một thân hình nhân loại không ngừng di chuyển, hiển nhiên không ai khác ngoài Đồ Tử.
Theo như những kinh nghiệm tập thể thao ở kiếp trước của Đoạn Tam, thì bơi mặc dù chỉ là một môn thể thao đơn giản, nhưng lại là một phương pháp rất tốt trong giáo án bồi dưỡng Đồ Tử luyện thể.
Không giống với cách luyện tập dùng tay nâng hai gánh nước lên cao, phương pháp bơi này có hiệu quả giúp chi việc lưu chuyển máu huyết trong cơ thể được thân chủ kiểm soát tốt hơn.
Điều này, cực kỳ có lợi cho tất cả các chi của cơ thể. Đây là phương pháp rất có dụng ý của Đoạn Tam, khi mà “Lôi Giáp Công” quan đầu tiên là luyện ra lôi giáp ở các chi
Dưới thác nước:
“Khó chịu quá, hay ngừng lại một chút!.”
Đồ Tử vừa bơi vừa suy nghĩ không ngừng, tuy nhiên ý nghĩ đó vội vàng bị dập tắc bởi sống với Đoạn Tam một tháng nay, làm gì có chuyện mà Đoạn Tam cho Đò Tử nghỉ ngơi, sơ ý dừng lại một chút là bị bắt tập lại liền
Thế nên dù có bơi ngược chiều dòng chảy của con thác, Đồ Tử cũng không dám ngừng, ngược lại không ngừng huy động tay, hai chân quạt tung tóe, bơi tới lui, bơi xui vơi ngược gần mấy chục lần, nghe mấy chục lần thì có vẻ ít nhưng nhìn lại chiều dài của cái thác chừng cũng gần 500 mét.
“Hừ! ngươi làm cái gì chậm như rùa vậy….nhanh, đẩy nhanh tốc độ nữa lên”
Khác với sự đau khổ kia của Đồ Tử, Đoạn Tam ở trên bờ vẫn lạnh lùng hú hét, thúc dục.
Biết Đoạn Tam là người cực kỳ ghét những tên chưa làm đã vội từ bỏ, không có ý chí, cần cù. Nên Đồ Tử dù tự nhủ dù có chết cũng sẽ phải luyện cho xong bài tập này, chưa hoàn thành mà ngóc đầu nghỉ ngơi là xác định được thưởng thêm 100 lần bơi nữa, nghỉ đến thôi cũng đã khiến Đồ Tử nổi cả gia gà.
Trong giây phút bất lực đó bỗng dưng từ trong cơ thể Đổ Tử có một cái gì đó như được giải phóng hẳn ra, hai tay hai chân tên ngốc này dường như có lại khí lực, không ngừng đẩy nhanh tốc độ hoàn thành bài tập.
Đương nhiên, Đồ Tử cũng cảm nhận được luồng sức mạnh ấy, mặc dù không biết luồng sức mạnh tới chổ nào, nhưng mơ hồ hắn cũng nhận ra được điều gì đó.Ánh mắt Đồ Tử ánh lên một nét hưng phán, thoải mái dị thường. Cực hạn thân thể, hắn đã đột phá.
Trên bờ, trông thấy dị biến nổi ra, Đoạn Tam cũng là dân trong nghề nên vô cùng hiểu rõ, thoáng một cái hắn nở một nụ cười mỉm.
“Đồ Ngu, chậm mất đến một khắc”
Vừa mới ngóc cái đầy lên định khoe thành tính của bản thân thfi ngây lập tức bị Đoạn Tam cầm đầu nhúng thẳng xuống nước quát.
La thì la thế thôi nhưng Đồ Tử biết, Đoạn Tam làm như thế, tất cả cũng đều là vì hắn, mặc dù có hơi bạo lực một chút.
Lúc lên bờ, bước châm đầu tiên Đồ Tử đã cảm nhận được sự khó khăn ào đến, hai tay đau nhức, không cử động được, chân mệt mõi rã rời, đến cả hít thở còn không đều, tuy nhiên thân thể lại có cảm giác tăng trưởng tiến bộ hơn mấy tháng trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.